Chương 28: Tôi muốn tên em là Uyên Vy.
Tuyền Mini
18/08/2024
Đáng lẽ ra Bảo Long phải đến công ty có việc gấp, nhưng anh vừa lái tàu cao tốc về bờ anh vừa gọi cho Ken:
-Tất cả cuộc hợp hôm nay đều hủy hết cho tôi.
"Vâng, thưa thiếu gia."
Vừa lái tàu trở về Bảo Long vừa nói một mình:
-Thật ra em là ai? Là Tường Vy hay là Uyên Vy? Đâu mới là sự thật đây?
Tự hỏi một mình nhưng thật ra câu trả lời Bảo Long đã có rồi, hoá ra cô ấy nói thật bởi vì sự tức giận và hận thù đã làm cho anh không còn nhìn nhận được sự thật là gì?
****************
Về đến biệt thự Bảo Long đi khắp nơi tìm người nhưng không thấy, anh hỏi quản gia Hứa:
-Uyên Vy đâu rồi?
-Hôm nay cậu chủ không gọi cô ấy là cái tên kia nữa à?
-Bà đừng hỏi nhiều quá bây giờ cho tôi biết cô ấy ở đâu?
Bà quản gia mỉm cười trả lời anh:
-Cô Uyên Vy đang ở ngoài mộ của nhị thiếu gia, gần đây ngày nào cô ấy cũng ra ngoài đó rất lâu.Biết được người ở đâu rồi Bảo Long chạy riết ra ngoài đó tìm người, khi anh ra đến nơi thì thấy cô đang ở đó nói chuyện một mình:
-Bảo Nam, tất cả những chuyện mà em chịu trừng phạt vì chị Tường Vy vẫn chưa đủ hay sao? Khi nào thì anh trai của anh mới hết tức giận và phẩn nộ rồi chịu buông tha để em về nhà, chừng nào anh ấy mới hết giận giữ đây?
Vừa nói cô vừa khóc:
-Hay là em chết thì anh ấy mới vừa lòng? Em thật sự phải chết hay sao?
Uyên Vy vừa tâm sự với Bảo Nam một mình vừa khóc thúc thích, Bảo Long đi đến anh đứng từ phía sau cô nói:
-Không cần đâu Uyên Vy.
Cô nghe thấy Bảo Long gọi tên mình thì giật mình, cô quay lại hỏi:
-Anh mới vừa gọi tôi là gì vậy?
-Tên em là gì?
Cô lau nước mắt và hỏi ngược lại:
-Vậy anh muốn tên của tôi là gì?
-Tôi muốn tên em là Uyên Vy.
Cô cười chua chát nói:
-Thật nực cười lúc tôi cố gắng nói với anh tôi là Uyên Vy, tên thật của tôi là Đỗ Uyên Vy anh lại cho rằng tôi nói dối dựng chuyện với anh, vậy mà hôm nay anh lại muốn đổi tên tôi làm Uyên Vy ruốt cuộc thì anh muốn gì đây?
Anh đi đến trước mặt cô nói:
-Tôi muốn bây giờ em hãy nói với tôi một lần cuối cùng, tên của em là Uyên Vy.
-Nói để làm gì? Tên tôi không phải là thứ mà anh muốn, anh không có quyền yêu cầu đâu. Suốt thời gian tôi ở đây anh đã bắt tôi làm tù nhân của anh dù tên tôi có là gì đi nữa, là heo chó hay thiên thần ác quỷ thì anh vẫn đối xử độc ác với tôi như vậy thôi, dù hôm nay tên của tôi là gì thì cũng không có ý nghĩa gì hết. Vì suốt thời gian qua anh đã tuyên án trừng phạt tôi rồi, hay là anh vẫn chưa thỏa mãn anh còn muốn gì ở tôi nữa?
Bảo Long lúc này đã vô cùng hối hận, anh nói:
-Tôi không còn muốn gì ở em nữa hết, tôi chỉ muốn nói với em tất cả những gì tôi làm đối với em là vì....
Anh còn chưa nói hết thì Uyên Vy đã cắt ngan lời anh:
-Cái đó tôi đã nghe quá đủ rồi đừng có nói đi nói lại nữa, nói cỡ nào cũng vô ích thôi tôi không muốn nghe nữa đâu.
Bảo Long không nói gì nữa chỉ im lặng để cô nói:
-Tôi ghét cai ghét đắng cái loại người như anh rất độc ác.
Nói rồi Uyên Vy bước qua anh mà trở về biệt thự, anh nắm tay cô lại gọi:
-Uyên Vy nghe tôi nói đã, tôi chỉ muốn nói với em....
Cô hét lên cắt ngang lời anh:-Tôi đã nói rồi tôi không muốn nghe gì nữa hết, tôi câm ghét anh từ bây giờ hãy biến mất khỏi cuộc đời của tôi đi.
Uyên Vy rút tay lại và bỏ đi để lại Bảo Long đứng đó nhìn theo, cho dù anh có muốn nói thêm gì cũng không thể, đứng trước mộ của em trai mình anh nói:
-Anh nên làm gì đây Bảo Nam?
Bây giờ anh thật sự đã hối hận rồi nhưng tất cả lỗi lầm của anh đối với Uyên Vy, anh phải làm sao để bù đắp lại đây?
Buổi tối Bảo Long đứng trước cửa phòng của cô, nhiều lần anh định rõ cửa phòng cô nhưng anh thật sự không biết phải đối diện với Uyên Vy như thế nào? Cuối cùng anh im lặng trở về phòng ngủ của mình mà không gọi cô.
Sáng hôm sau khi Uyên Vy vừa mở cửa phòng ra đã thấy anh đứng trước cửa, cô không nói tiếng nào mà bước qua anh, Bảo Long nắm tay cô lại hỏi:
-Em đi đâu vậy?
Uyên Vy không quay lại nhìn anh mà trả lời:
-Anh không cần biết dù sao thì tôi cũng không rời khỏi đây được.
Cô nhìn xuống bàn tay đang bị anh nắm lại, Uyên Vy nói:
-Buông ra.
Bảo Long buông tay cô ra và nói:
-Tôi thật sự không định tổn thương em, tôi bắt cóc em bởi vì tôi nghĩ em là người đã khiến cho Bảo Nam phải tìm đến cái chết, tôi nghĩ nếu như em cũng có anh chị em thì em sẽ hiểu được cảm giác của tôi lúc đó.
Tường Vy quay lại tức giận nói với anh:
-Tôi cũng có một chị gái, chị gái của tôi chính là Tường Vy đó cái người mà anh muốn bắt, tôi không cần biết trong suy nghĩ của người khác chị ấy ra sao? Nhưng chị ấy luôn là người tôi yêu thương, nhiều đến nỗi tôi sẵn sàng chấp nhận những gì anh đã gây ra cho tôi.
Uyên Vy hét vào mặt anh:
-Nhưng đó không có nghĩa là tôi không tốn thương một chút nào? Tôi câm hận anh cho đến chết.
-Em ghét tôi đến mức đó sao?
-Không phải đó là đều đương nhiên sao?
Nói rồi Uyên Vy bỏ đi để cho Bảo Long đứng đó chỉ có thể nhìn theo cô mà thôi.
-Tất cả cuộc hợp hôm nay đều hủy hết cho tôi.
"Vâng, thưa thiếu gia."
Vừa lái tàu trở về Bảo Long vừa nói một mình:
-Thật ra em là ai? Là Tường Vy hay là Uyên Vy? Đâu mới là sự thật đây?
Tự hỏi một mình nhưng thật ra câu trả lời Bảo Long đã có rồi, hoá ra cô ấy nói thật bởi vì sự tức giận và hận thù đã làm cho anh không còn nhìn nhận được sự thật là gì?
****************
Về đến biệt thự Bảo Long đi khắp nơi tìm người nhưng không thấy, anh hỏi quản gia Hứa:
-Uyên Vy đâu rồi?
-Hôm nay cậu chủ không gọi cô ấy là cái tên kia nữa à?
-Bà đừng hỏi nhiều quá bây giờ cho tôi biết cô ấy ở đâu?
Bà quản gia mỉm cười trả lời anh:
-Cô Uyên Vy đang ở ngoài mộ của nhị thiếu gia, gần đây ngày nào cô ấy cũng ra ngoài đó rất lâu.Biết được người ở đâu rồi Bảo Long chạy riết ra ngoài đó tìm người, khi anh ra đến nơi thì thấy cô đang ở đó nói chuyện một mình:
-Bảo Nam, tất cả những chuyện mà em chịu trừng phạt vì chị Tường Vy vẫn chưa đủ hay sao? Khi nào thì anh trai của anh mới hết tức giận và phẩn nộ rồi chịu buông tha để em về nhà, chừng nào anh ấy mới hết giận giữ đây?
Vừa nói cô vừa khóc:
-Hay là em chết thì anh ấy mới vừa lòng? Em thật sự phải chết hay sao?
Uyên Vy vừa tâm sự với Bảo Nam một mình vừa khóc thúc thích, Bảo Long đi đến anh đứng từ phía sau cô nói:
-Không cần đâu Uyên Vy.
Cô nghe thấy Bảo Long gọi tên mình thì giật mình, cô quay lại hỏi:
-Anh mới vừa gọi tôi là gì vậy?
-Tên em là gì?
Cô lau nước mắt và hỏi ngược lại:
-Vậy anh muốn tên của tôi là gì?
-Tôi muốn tên em là Uyên Vy.
Cô cười chua chát nói:
-Thật nực cười lúc tôi cố gắng nói với anh tôi là Uyên Vy, tên thật của tôi là Đỗ Uyên Vy anh lại cho rằng tôi nói dối dựng chuyện với anh, vậy mà hôm nay anh lại muốn đổi tên tôi làm Uyên Vy ruốt cuộc thì anh muốn gì đây?
Anh đi đến trước mặt cô nói:
-Tôi muốn bây giờ em hãy nói với tôi một lần cuối cùng, tên của em là Uyên Vy.
-Nói để làm gì? Tên tôi không phải là thứ mà anh muốn, anh không có quyền yêu cầu đâu. Suốt thời gian tôi ở đây anh đã bắt tôi làm tù nhân của anh dù tên tôi có là gì đi nữa, là heo chó hay thiên thần ác quỷ thì anh vẫn đối xử độc ác với tôi như vậy thôi, dù hôm nay tên của tôi là gì thì cũng không có ý nghĩa gì hết. Vì suốt thời gian qua anh đã tuyên án trừng phạt tôi rồi, hay là anh vẫn chưa thỏa mãn anh còn muốn gì ở tôi nữa?
Bảo Long lúc này đã vô cùng hối hận, anh nói:
-Tôi không còn muốn gì ở em nữa hết, tôi chỉ muốn nói với em tất cả những gì tôi làm đối với em là vì....
Anh còn chưa nói hết thì Uyên Vy đã cắt ngan lời anh:
-Cái đó tôi đã nghe quá đủ rồi đừng có nói đi nói lại nữa, nói cỡ nào cũng vô ích thôi tôi không muốn nghe nữa đâu.
Bảo Long không nói gì nữa chỉ im lặng để cô nói:
-Tôi ghét cai ghét đắng cái loại người như anh rất độc ác.
Nói rồi Uyên Vy bước qua anh mà trở về biệt thự, anh nắm tay cô lại gọi:
-Uyên Vy nghe tôi nói đã, tôi chỉ muốn nói với em....
Cô hét lên cắt ngang lời anh:-Tôi đã nói rồi tôi không muốn nghe gì nữa hết, tôi câm ghét anh từ bây giờ hãy biến mất khỏi cuộc đời của tôi đi.
Uyên Vy rút tay lại và bỏ đi để lại Bảo Long đứng đó nhìn theo, cho dù anh có muốn nói thêm gì cũng không thể, đứng trước mộ của em trai mình anh nói:
-Anh nên làm gì đây Bảo Nam?
Bây giờ anh thật sự đã hối hận rồi nhưng tất cả lỗi lầm của anh đối với Uyên Vy, anh phải làm sao để bù đắp lại đây?
Buổi tối Bảo Long đứng trước cửa phòng của cô, nhiều lần anh định rõ cửa phòng cô nhưng anh thật sự không biết phải đối diện với Uyên Vy như thế nào? Cuối cùng anh im lặng trở về phòng ngủ của mình mà không gọi cô.
Sáng hôm sau khi Uyên Vy vừa mở cửa phòng ra đã thấy anh đứng trước cửa, cô không nói tiếng nào mà bước qua anh, Bảo Long nắm tay cô lại hỏi:
-Em đi đâu vậy?
Uyên Vy không quay lại nhìn anh mà trả lời:
-Anh không cần biết dù sao thì tôi cũng không rời khỏi đây được.
Cô nhìn xuống bàn tay đang bị anh nắm lại, Uyên Vy nói:
-Buông ra.
Bảo Long buông tay cô ra và nói:
-Tôi thật sự không định tổn thương em, tôi bắt cóc em bởi vì tôi nghĩ em là người đã khiến cho Bảo Nam phải tìm đến cái chết, tôi nghĩ nếu như em cũng có anh chị em thì em sẽ hiểu được cảm giác của tôi lúc đó.
Tường Vy quay lại tức giận nói với anh:
-Tôi cũng có một chị gái, chị gái của tôi chính là Tường Vy đó cái người mà anh muốn bắt, tôi không cần biết trong suy nghĩ của người khác chị ấy ra sao? Nhưng chị ấy luôn là người tôi yêu thương, nhiều đến nỗi tôi sẵn sàng chấp nhận những gì anh đã gây ra cho tôi.
Uyên Vy hét vào mặt anh:
-Nhưng đó không có nghĩa là tôi không tốn thương một chút nào? Tôi câm hận anh cho đến chết.
-Em ghét tôi đến mức đó sao?
-Không phải đó là đều đương nhiên sao?
Nói rồi Uyên Vy bỏ đi để cho Bảo Long đứng đó chỉ có thể nhìn theo cô mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.