Chương 10
Aspirin
01/01/2021
“Mẹ nó chứ!… Được rồi, không nhắc đến nữa. À, đội trưởng Giang, bọn họ nói chị dâu xinh lắm, như minh tinh ấy, tối qua em chưa được gặp, tối nay đi ăn cùng nhau đi, em cam đoan chỉ nói tốt cho anh thôi.”
“Chiều nay cô ấy về thành phố Hải rồi, sau này sẽ có cơ hội.”, Giang Ngôn nhìn đồng hồ, đã gần ba rưỡi rồi.
Từ đây ra sân bay mất khoảng một tiếng rưỡi, nhưng hôm nay thời tiết không tốt, cũng không thể nói trước được.
…
Mưa vẫn rơi, chưa đến năm giờ mà trời đã tối sầm. Trợ lý Trần đến quầy phục vụ gửi hành lý, Lâm Tang nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm nữa nên gọi Lâm Hạnh Tử đi đến cửa an ninh.
Vừa quay đầu lại đã thấy Lâm Hạnh Tử đang đứng như hòn vọng phu.
“Đừng nhìn nữa, giờ này mà cậu ấy chưa đến nghĩa là vẫn đang còn việc.”, Giang Ngôn cũng không nói là sẽ đến tiễn, chuyện anh không chắc, anh sẽ không nói ra, “Nếu lưu luyến thì gọi cho cậu ấy một cú điện thoại đi, báo với cậu ấy một tiếng.”
Lâm Hạnh Tử lấy lại tinh thần, giả vờ như không có chuyện gì.
Trợ lý Trần đã gửi xong hành lý, Lâm Hạnh Tử ngoảnh lại nhìn một lần cuối cùng, xung quanh người đến người đi tấp nập, nhưng vẫn không có người cô muốn gặp. Tuy biết anh có việc bận, nhưng trong lòng cô vẫn có một chút hụt hẫng.
Lúc đi qua cửa an ninh, cô chợt nhớ đến ngày hôm qua khi mới tới đây, cô vẫn còn một lòng muốn đề nghị ly hôn với Giang Ngôn, cô còn trẻ lại không thiếu tiền, đâu cần một cuộc hôn nhân có cũng như không thế này, không gặp thì phiền, gặp rồi càng phiền hơn, ly hôn cho xong chuyện.
Cuộc hôn nhân của cô và Giang Ngôn, quả thật như một trò đùa.
Năm ngoái, Lâm Kha và Lâm Tang đi họp lớp, vừa khéo Lâm Hạnh Tử cũng đến nhà hàng của khách sạn đó ăn. Cô uống say nên tìm Lâm Tang lấy chìa khóa phòng, kết quả, mở cửa ra liền phát hiện người ở trong là Giang Ngôn.
Trước lúc đó, đã tám năm rồi họ không gặp nhau.
Sau một tháng, Giang Ngôn tình cờ nhìn thấy cô cầm tờ kết quả khám thai ngồi xổm dưới đất nôn khan, ngày hôm sau, anh liền đến nhà họ Lâm xin cưới.
Chẳng có ông bố bà mẹ nào lại có cái nhìn hòa nhã với gã đàn ông khiến con gái mình to bụng rồi mới vác mặt đến, cho dù Giang Ngôn là một trong những học sinh mà Lý Thanh yêu quý nhất, anh công tác trong đội phòng chống ma túy của công an thành phố, Lâm Húc Đông cũng đánh giá anh rất cao, nhưng liên quan đến con gái mình, cho dù ấn tượng tốt đến đâu cũng trở nên chướng mắt.
Liên tục trong vòng một tuần, sáng nào Giang Ngôn cũng đúng tám giờ đến nhà họ Lâm, bị đánh, bị mắng, bị từ chối thế nào cũng vẫn chỉ nói một câu: “Cục trưởng Lâm, cô Lý, cháu thật lòng thích Khương Khương, xin hai người gả cô ấy cho cháu.”
Kết quả của trò hề này là, cô lấy nhầm kết quả, người kia cùng họ cùng tên với cô, ngày tháng sinh cũng giống nhau. Cô không hề có thai, đợt đó bị buồn nôn là do dạ dày có vấn đề.
Lâm Hạnh Tử coi như mất hết thể diện.
Lấy đăng ký kết hôn chưa được bao lâu thì Giang Ngôn bị điều sang bên nay, nửa năm mà chỉ gặp nhau có vài lần, một mối quan hệ có cũng được, không có cũng xong.
Lâm Hạnh Tử cảm thấy, ly hôn cho xong, không có đỡ phải suy nghĩ.
Nhưng qua một đêm là lại mềm lòng.
Di động nằm trong tay cô, vừa rung lần thứ nhất là cô đã cảm nhận được. Cô nhìn cái tên hiện trên màn hình, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười mà chính cô cũng không phát hiện ra.
“Anh đang làm gì đấy, thở gấp thế?”
Giang Ngôn vừa hỏi nhân viên sân bay, chuyến bay của cô vẫn chưa cất cánh.
“Không làm gì cả, chỉ đang dọn dẹp đồ đạc linh tinh thôi.”, anh sờ lên mặt, không phân biệt được là nước mưa hay mồ hôi, “Qua cửa an ninh chưa?”
“Rồi.”, Lâm Hạnh Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chưa muộn lắm, mấy phút nữa lên máy bay.”
“Đến nơi gửi tin nhắn cho anh.”
“… Em bề bộn nhiều việc, chưa chắc đã nhớ.”
Tuy không nhìn thấy, nhưng Giang Ngôn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của người ở đầu bên kia điện thoại, bất giác nói chậm lại, “Thế để anh căn giờ gửi tin nhắn cho em, em xong việc thì trả lời là được rồi.”
Loa phát thanh truyền đi hết cả sảnh lớn, Lâm Hạnh Tử đưa một ngón tay quấn lấy một lọn tóc, một lúc sau mới có thể phân biệt được là tiếng thông báo ở phía mình hay trong điện thoại truyền ra.
Giang Ngôn cũng sửng sốt mất vài giây, cuối cùng không nhịn được liền bật cười.
Hai người không nói chuyện, sau khi loa phát thanh tắt tiếng, Lâm Hạnh Tử đột nhiên gọi anh.
“Giang Ngôn!”
“Vẫn chưa cúp, sao thế?”
“Em…em…”, có những lời cứ muốn buột ra, nhưng cuối cùng Lâm Hạnh Tử vẫn không thể nói ra khỏi miệng, nhưng gọi anh rồi nên không thể không nói gì cả, “Anh cất quần áo cho em chưa? Mưa cả ngày trời, bộ quần áo kia em thích lắm đấy, mặc thoải mái, không dễ mua đâu.”
Nửa phút sau, Giang Ngôn đứng thẳng người, dịu dàng cười, “Cất rồi, hôm nào mang về cho em.”
Máy bay cất cánh, Lâm Hạnh Tử thiếp đi trong cảm giác ù tai khó chịu.
Con người này ranh ma thật.
Không nói là ngày nào, cô lại cứ phải đợi rồi.
“Chiều nay cô ấy về thành phố Hải rồi, sau này sẽ có cơ hội.”, Giang Ngôn nhìn đồng hồ, đã gần ba rưỡi rồi.
Từ đây ra sân bay mất khoảng một tiếng rưỡi, nhưng hôm nay thời tiết không tốt, cũng không thể nói trước được.
…
Mưa vẫn rơi, chưa đến năm giờ mà trời đã tối sầm. Trợ lý Trần đến quầy phục vụ gửi hành lý, Lâm Tang nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm nữa nên gọi Lâm Hạnh Tử đi đến cửa an ninh.
Vừa quay đầu lại đã thấy Lâm Hạnh Tử đang đứng như hòn vọng phu.
“Đừng nhìn nữa, giờ này mà cậu ấy chưa đến nghĩa là vẫn đang còn việc.”, Giang Ngôn cũng không nói là sẽ đến tiễn, chuyện anh không chắc, anh sẽ không nói ra, “Nếu lưu luyến thì gọi cho cậu ấy một cú điện thoại đi, báo với cậu ấy một tiếng.”
Lâm Hạnh Tử lấy lại tinh thần, giả vờ như không có chuyện gì.
Trợ lý Trần đã gửi xong hành lý, Lâm Hạnh Tử ngoảnh lại nhìn một lần cuối cùng, xung quanh người đến người đi tấp nập, nhưng vẫn không có người cô muốn gặp. Tuy biết anh có việc bận, nhưng trong lòng cô vẫn có một chút hụt hẫng.
Lúc đi qua cửa an ninh, cô chợt nhớ đến ngày hôm qua khi mới tới đây, cô vẫn còn một lòng muốn đề nghị ly hôn với Giang Ngôn, cô còn trẻ lại không thiếu tiền, đâu cần một cuộc hôn nhân có cũng như không thế này, không gặp thì phiền, gặp rồi càng phiền hơn, ly hôn cho xong chuyện.
Cuộc hôn nhân của cô và Giang Ngôn, quả thật như một trò đùa.
Năm ngoái, Lâm Kha và Lâm Tang đi họp lớp, vừa khéo Lâm Hạnh Tử cũng đến nhà hàng của khách sạn đó ăn. Cô uống say nên tìm Lâm Tang lấy chìa khóa phòng, kết quả, mở cửa ra liền phát hiện người ở trong là Giang Ngôn.
Trước lúc đó, đã tám năm rồi họ không gặp nhau.
Sau một tháng, Giang Ngôn tình cờ nhìn thấy cô cầm tờ kết quả khám thai ngồi xổm dưới đất nôn khan, ngày hôm sau, anh liền đến nhà họ Lâm xin cưới.
Chẳng có ông bố bà mẹ nào lại có cái nhìn hòa nhã với gã đàn ông khiến con gái mình to bụng rồi mới vác mặt đến, cho dù Giang Ngôn là một trong những học sinh mà Lý Thanh yêu quý nhất, anh công tác trong đội phòng chống ma túy của công an thành phố, Lâm Húc Đông cũng đánh giá anh rất cao, nhưng liên quan đến con gái mình, cho dù ấn tượng tốt đến đâu cũng trở nên chướng mắt.
Liên tục trong vòng một tuần, sáng nào Giang Ngôn cũng đúng tám giờ đến nhà họ Lâm, bị đánh, bị mắng, bị từ chối thế nào cũng vẫn chỉ nói một câu: “Cục trưởng Lâm, cô Lý, cháu thật lòng thích Khương Khương, xin hai người gả cô ấy cho cháu.”
Kết quả của trò hề này là, cô lấy nhầm kết quả, người kia cùng họ cùng tên với cô, ngày tháng sinh cũng giống nhau. Cô không hề có thai, đợt đó bị buồn nôn là do dạ dày có vấn đề.
Lâm Hạnh Tử coi như mất hết thể diện.
Lấy đăng ký kết hôn chưa được bao lâu thì Giang Ngôn bị điều sang bên nay, nửa năm mà chỉ gặp nhau có vài lần, một mối quan hệ có cũng được, không có cũng xong.
Lâm Hạnh Tử cảm thấy, ly hôn cho xong, không có đỡ phải suy nghĩ.
Nhưng qua một đêm là lại mềm lòng.
Di động nằm trong tay cô, vừa rung lần thứ nhất là cô đã cảm nhận được. Cô nhìn cái tên hiện trên màn hình, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười mà chính cô cũng không phát hiện ra.
“Anh đang làm gì đấy, thở gấp thế?”
Giang Ngôn vừa hỏi nhân viên sân bay, chuyến bay của cô vẫn chưa cất cánh.
“Không làm gì cả, chỉ đang dọn dẹp đồ đạc linh tinh thôi.”, anh sờ lên mặt, không phân biệt được là nước mưa hay mồ hôi, “Qua cửa an ninh chưa?”
“Rồi.”, Lâm Hạnh Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chưa muộn lắm, mấy phút nữa lên máy bay.”
“Đến nơi gửi tin nhắn cho anh.”
“… Em bề bộn nhiều việc, chưa chắc đã nhớ.”
Tuy không nhìn thấy, nhưng Giang Ngôn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của người ở đầu bên kia điện thoại, bất giác nói chậm lại, “Thế để anh căn giờ gửi tin nhắn cho em, em xong việc thì trả lời là được rồi.”
Loa phát thanh truyền đi hết cả sảnh lớn, Lâm Hạnh Tử đưa một ngón tay quấn lấy một lọn tóc, một lúc sau mới có thể phân biệt được là tiếng thông báo ở phía mình hay trong điện thoại truyền ra.
Giang Ngôn cũng sửng sốt mất vài giây, cuối cùng không nhịn được liền bật cười.
Hai người không nói chuyện, sau khi loa phát thanh tắt tiếng, Lâm Hạnh Tử đột nhiên gọi anh.
“Giang Ngôn!”
“Vẫn chưa cúp, sao thế?”
“Em…em…”, có những lời cứ muốn buột ra, nhưng cuối cùng Lâm Hạnh Tử vẫn không thể nói ra khỏi miệng, nhưng gọi anh rồi nên không thể không nói gì cả, “Anh cất quần áo cho em chưa? Mưa cả ngày trời, bộ quần áo kia em thích lắm đấy, mặc thoải mái, không dễ mua đâu.”
Nửa phút sau, Giang Ngôn đứng thẳng người, dịu dàng cười, “Cất rồi, hôm nào mang về cho em.”
Máy bay cất cánh, Lâm Hạnh Tử thiếp đi trong cảm giác ù tai khó chịu.
Con người này ranh ma thật.
Không nói là ngày nào, cô lại cứ phải đợi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.