Chương 31
Aspirin
01/01/2021
Sau khi Triển Diễm về nước, Triển Thiên Hùng liền giao vụ hợp tác với phía Lâm Hạnh Tử cho hắn. Dạo gần đây, hắn luôn giở trò khiến Lâm Hạnh Tử ngày nào cũng phải tăng ca, áp lực cũng rất lớn, mà mỗi lần gặp hắn đều phải giả lả cười, khách sáo gọi một tiếng “Triển tổng”.
Thù cũ thêm hận mới, Lâm Hạnh Tử vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn là lại thấy ngứa mắt, “Trước khi tôi gọi điện báo cảnh sát, cậu biến nhanh đi.”
“Chậc!”, Triển Diễm cợt nhả cười, “Lâm Hạnh Tử, em cứ đối đãi với đối tác làm ăn của em thế à!”
Lâm Hạnh Tử mặt không biến sắc, “Tôi đã nói rồi, nói chuyện công việc thì được thôi, công ty có người phụ trách hai mươi tư trên hai mươi tư giờ có thể thảo luận với cậu bất cứ lúc nào, trừ phi là ký hợp đồng, chuyện khác thì đừng đến tìm tôi.”
“Tôi cũng nói rồi, tôi chỉ đàm phán với em thôi.”, hắn vẫn giữ vẻ cợt nhả như trước, ỷ vào ưu thế chiều cao, ánh mắt liếc sâu xuống dưới cổ áo choàng tắm của cô, “Vừa tắm xong à?”
Lâm Hạnh Tử đấu không lại hơi sức với hắn, so về độ ti tiện thì lại mặc cảm chẳng sánh bằng, thế nên cô lạnh lùng đi về phía sô pha, lấy điện thoại, tìm được số liền bấm gọi luôn.
“Bố.”
“À, Khương Khương à, bố đang nói chuyện với Giang Ngôn, con có việc gì à?”
“… Không có gì, không có gì ạ.”, Lâm Hạnh Tử cào tóc, “Chỉ là con nhớ bố thôi, thế thì… bố nói chuyện tiếp đi, con chào bố!”
Triển Diễm dạo quanh phòng khách một vòng như thể mình không phải là người ngoài, sau đó xoay lưng lại, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Lâm Hạnh Tử rồi nở một nụ cười, “Đừng nóng, trêu em chút thôi mà, giờ này còn tìm em bàn chuyện công việc gì chứ. Tôi chuyển đến ở nhà đối diện, lão Tiền quên không hỏi mật khẩu cửa, tôi không vào được, chủ trước thì lại ra nước ngoài, không liên hệ ngay được, mà tôi thì không thể cứ ngồi chờ ngoài cửa mãi. Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè hai mươi năm, xin một cốc nước chắc không quá đáng chứ?”
Lâm Hạnh Tử còn tưởng mình nghe nhầm, “Cậu… ở đối diện nhà tôi?!”
“Tôi không thể về nhà được, mấy căn hộ ngày trước cũng đều chỉ ở tạm thời.”, hắn giải thích, “Tiểu khu này yên tĩnh, phong thủy lại tốt, thế nên tôi mua luôn một căn.”
Rất nhiều ngôi sao nổi tiếng cũng ở khu này, vấn đề an ninh và bảo mật cá nhân không còn gì để phàn nàn.
“Cậu nói phét mà không dùng não à?”, Lâm Hạnh Tử cười khẩy, đưa tay chỉ vào đầu mình, “Hay là cảm thấy chỗ này của tôi cũng có vấn đề?”
Triển Diễm ngớ ra, đôi mắt đào hoa nhìn cô chằm chằm, khóe miệng nhếch lên, “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi yêu em, muốn tìm cơ hội giải thích hiểu lầm của hai năm trước, hôm đó không phải như em nhìn thấy đâu.”
Lúc đó, cô giáng thẳng tay cho hắn một cái tát, xong xuôi liền làm thủ tục về nước luôn.
Hắn còn trẻ, được nuông chiều quen, mình đầy kiêu ngạo, bị phát tát đó quét bay cả tâm trạng mà giải thích. Hiện giờ ngẫm lại, đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Tính tình cô như vậy, đâu thể chịu thua. Huống chi, cô vốn dĩ chẳng có tình cảm với hắn ta.
“Hai bọn mình mới ở bên nhau có hai ngày, tôi sao có thể…”
“Đừng nhắc đến hai ngày đấy nữa, tôi nhục nhã đến mức muốn nhảy lầu luôn, trò chơi là trò chơi, xong thì thôi, nhắc đến làm gì cho phiền. Bỏ cái tay của cậu ra, đừng động vào tôi. Còn nữa, cậu nói cậu yêu tôi à, vậy thì xin lỗi nhé, đàn ông yêu tôi nhiều lắm, xếp cả hàng dài cũng chẳng đến lượt cậu đâu, cậu yêu tôi không khác nào chịu báo ứng, coi như một kiếp nạn, tích chút đức độ cho tuổi già đi.”
Triển Diễm bật cười, không sao giận nổi, nhưng lời nói lại rõ ràng có tính ám chỉ, “Hạnh Tử, em có từng nghĩ, tên cảnh sát đó là ham mê em, tiền bạc của em, hay là quyền lực từ bố em không?”
Ánh mắt Lâm Hạnh Tử vẫn vô cùng thản nhiên, không chút dao động.
Ham tiền sao? Cũng may thứ cô không thiếu nhất là tiền.
Ham quyền của bố cô sao? Chó má.
Ham mê cô ư? Hì hì!
“Cậu quan tâm anh ấy ham mê cái gì mà làm gì! Tôi cứ thích người đàn ông không yêu tôi đấy. Cậu vội vàng bới móc xỉa xói mới là hèn hạ.”
“Thật không?”, Triển Diễm cười, “Thế thì hai bọn mình vừa hợp một đôi.”
“Trên bàn ăn có nước, uống xong thì cút đi.”, Lâm Hạnh Tử về phòng ngủ thay quần áo.
Con nhà giàu luôn coi trọng sĩ diện, cô cứ nghĩ sấy tóc xong là Triển Diễm đã về rồi, ai ngờ hắn vẫn lì ra, còn tự nhiên pha một tách trà.
“Bộ này được đấy, áo ngủ rất dễ khiến tôi nghĩ mơ màng.”
Lâm Hạnh Tử: Bố mày, tao không mặc cho mày xem!
“Triển Diễm, muộn lắm rồi, cậu đừng tạo gánh nặng cho tôi nữa, tôi kết…”
“Tít tít”… ngoài cửa vọng vào tiếng khóa mật mã được mở ra.
Lâm Hạnh Tử thót tim, từ “hôn” còn chưa kịp nói ra đã mắc kẹt trong cổ họng.
Giang Ngôn thong thả bước vào nhà, chạm phải ánh mắt của Triển Diễm. Hắn ngồi trên sô pha như nam chủ nhân, trong mắt là vẻ khiêu khích không buồn che giấu, nhưng rồi hắn lại tỏ vẻ áy náy mà giải thích: “Cảnh sát Giang đừng hiểu lầm, khóa mật mã nhà tôi có chút vấn đề, Hạnh Tử là bạn học cũ của tôi nên tạm thời cho tôi ngồi nhờ mấy phút.”
“Không sao, khóa mật mã sửa hơi rắc rối, cậu Triển cứ ngồi thêm lát nữa cũng được.”, Giang Ngôn tỏ thái độ hòa nhã, ánh mắt rơi trên gương mặt Lâm Hạnh Tử, “Vợ ơi, dép lê của anh đâu?”
Thù cũ thêm hận mới, Lâm Hạnh Tử vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn là lại thấy ngứa mắt, “Trước khi tôi gọi điện báo cảnh sát, cậu biến nhanh đi.”
“Chậc!”, Triển Diễm cợt nhả cười, “Lâm Hạnh Tử, em cứ đối đãi với đối tác làm ăn của em thế à!”
Lâm Hạnh Tử mặt không biến sắc, “Tôi đã nói rồi, nói chuyện công việc thì được thôi, công ty có người phụ trách hai mươi tư trên hai mươi tư giờ có thể thảo luận với cậu bất cứ lúc nào, trừ phi là ký hợp đồng, chuyện khác thì đừng đến tìm tôi.”
“Tôi cũng nói rồi, tôi chỉ đàm phán với em thôi.”, hắn vẫn giữ vẻ cợt nhả như trước, ỷ vào ưu thế chiều cao, ánh mắt liếc sâu xuống dưới cổ áo choàng tắm của cô, “Vừa tắm xong à?”
Lâm Hạnh Tử đấu không lại hơi sức với hắn, so về độ ti tiện thì lại mặc cảm chẳng sánh bằng, thế nên cô lạnh lùng đi về phía sô pha, lấy điện thoại, tìm được số liền bấm gọi luôn.
“Bố.”
“À, Khương Khương à, bố đang nói chuyện với Giang Ngôn, con có việc gì à?”
“… Không có gì, không có gì ạ.”, Lâm Hạnh Tử cào tóc, “Chỉ là con nhớ bố thôi, thế thì… bố nói chuyện tiếp đi, con chào bố!”
Triển Diễm dạo quanh phòng khách một vòng như thể mình không phải là người ngoài, sau đó xoay lưng lại, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Lâm Hạnh Tử rồi nở một nụ cười, “Đừng nóng, trêu em chút thôi mà, giờ này còn tìm em bàn chuyện công việc gì chứ. Tôi chuyển đến ở nhà đối diện, lão Tiền quên không hỏi mật khẩu cửa, tôi không vào được, chủ trước thì lại ra nước ngoài, không liên hệ ngay được, mà tôi thì không thể cứ ngồi chờ ngoài cửa mãi. Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè hai mươi năm, xin một cốc nước chắc không quá đáng chứ?”
Lâm Hạnh Tử còn tưởng mình nghe nhầm, “Cậu… ở đối diện nhà tôi?!”
“Tôi không thể về nhà được, mấy căn hộ ngày trước cũng đều chỉ ở tạm thời.”, hắn giải thích, “Tiểu khu này yên tĩnh, phong thủy lại tốt, thế nên tôi mua luôn một căn.”
Rất nhiều ngôi sao nổi tiếng cũng ở khu này, vấn đề an ninh và bảo mật cá nhân không còn gì để phàn nàn.
“Cậu nói phét mà không dùng não à?”, Lâm Hạnh Tử cười khẩy, đưa tay chỉ vào đầu mình, “Hay là cảm thấy chỗ này của tôi cũng có vấn đề?”
Triển Diễm ngớ ra, đôi mắt đào hoa nhìn cô chằm chằm, khóe miệng nhếch lên, “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi yêu em, muốn tìm cơ hội giải thích hiểu lầm của hai năm trước, hôm đó không phải như em nhìn thấy đâu.”
Lúc đó, cô giáng thẳng tay cho hắn một cái tát, xong xuôi liền làm thủ tục về nước luôn.
Hắn còn trẻ, được nuông chiều quen, mình đầy kiêu ngạo, bị phát tát đó quét bay cả tâm trạng mà giải thích. Hiện giờ ngẫm lại, đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Tính tình cô như vậy, đâu thể chịu thua. Huống chi, cô vốn dĩ chẳng có tình cảm với hắn ta.
“Hai bọn mình mới ở bên nhau có hai ngày, tôi sao có thể…”
“Đừng nhắc đến hai ngày đấy nữa, tôi nhục nhã đến mức muốn nhảy lầu luôn, trò chơi là trò chơi, xong thì thôi, nhắc đến làm gì cho phiền. Bỏ cái tay của cậu ra, đừng động vào tôi. Còn nữa, cậu nói cậu yêu tôi à, vậy thì xin lỗi nhé, đàn ông yêu tôi nhiều lắm, xếp cả hàng dài cũng chẳng đến lượt cậu đâu, cậu yêu tôi không khác nào chịu báo ứng, coi như một kiếp nạn, tích chút đức độ cho tuổi già đi.”
Triển Diễm bật cười, không sao giận nổi, nhưng lời nói lại rõ ràng có tính ám chỉ, “Hạnh Tử, em có từng nghĩ, tên cảnh sát đó là ham mê em, tiền bạc của em, hay là quyền lực từ bố em không?”
Ánh mắt Lâm Hạnh Tử vẫn vô cùng thản nhiên, không chút dao động.
Ham tiền sao? Cũng may thứ cô không thiếu nhất là tiền.
Ham quyền của bố cô sao? Chó má.
Ham mê cô ư? Hì hì!
“Cậu quan tâm anh ấy ham mê cái gì mà làm gì! Tôi cứ thích người đàn ông không yêu tôi đấy. Cậu vội vàng bới móc xỉa xói mới là hèn hạ.”
“Thật không?”, Triển Diễm cười, “Thế thì hai bọn mình vừa hợp một đôi.”
“Trên bàn ăn có nước, uống xong thì cút đi.”, Lâm Hạnh Tử về phòng ngủ thay quần áo.
Con nhà giàu luôn coi trọng sĩ diện, cô cứ nghĩ sấy tóc xong là Triển Diễm đã về rồi, ai ngờ hắn vẫn lì ra, còn tự nhiên pha một tách trà.
“Bộ này được đấy, áo ngủ rất dễ khiến tôi nghĩ mơ màng.”
Lâm Hạnh Tử: Bố mày, tao không mặc cho mày xem!
“Triển Diễm, muộn lắm rồi, cậu đừng tạo gánh nặng cho tôi nữa, tôi kết…”
“Tít tít”… ngoài cửa vọng vào tiếng khóa mật mã được mở ra.
Lâm Hạnh Tử thót tim, từ “hôn” còn chưa kịp nói ra đã mắc kẹt trong cổ họng.
Giang Ngôn thong thả bước vào nhà, chạm phải ánh mắt của Triển Diễm. Hắn ngồi trên sô pha như nam chủ nhân, trong mắt là vẻ khiêu khích không buồn che giấu, nhưng rồi hắn lại tỏ vẻ áy náy mà giải thích: “Cảnh sát Giang đừng hiểu lầm, khóa mật mã nhà tôi có chút vấn đề, Hạnh Tử là bạn học cũ của tôi nên tạm thời cho tôi ngồi nhờ mấy phút.”
“Không sao, khóa mật mã sửa hơi rắc rối, cậu Triển cứ ngồi thêm lát nữa cũng được.”, Giang Ngôn tỏ thái độ hòa nhã, ánh mắt rơi trên gương mặt Lâm Hạnh Tử, “Vợ ơi, dép lê của anh đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.