Chương 4
Aspirin
01/01/2021
Anh dùng bàn tay đầy vết chai do thường xuyên cầm súng nhẹ nhàng xoa lên cẳng chân nhẵn nhụi của cô, không chỉ không giúp cô đỡ ngứa, mà còn khiến cô càng phiền loạn hơn, không nhịn được, cô duỗi chân đá anh một cái, bảo anh tắt đèn đi.
Giang Ngôn liền tóm lấy cổ chân cô.
“Anh lên ngủ nhé?”
Lâm Hạnh Tử hừ khẽ, “Đừng mơ, anh nghĩ hay quá đấy.”
“Vốn đang nhịn được…”
Giọng Giang Ngôn đủ thấp, đủ mơ hồ, Lâm Hạnh Tử không nghe rõ anh nói gì, địch bất động, cô cũng bất động, nhưng bàn tay vốn đang nắm cổ chân cô bỗng lẳng lặng lần theo cẳng chân cô đi lên.
“Anh làm gì đấy?”, Lâm Hạnh Tử phản ứng cực mạnh, vừa đẩy vừa đạp, khiến ván giường bắt đầu cót két kêu.
Chiếc áo phông trên người cô, từ lúc cô nhấc chân đá vào vai Giang Ngôn là đã bị cuộn lên đến ngang thắt lưng, bên trong chẳng mặc gì cả.
Giang Ngôn ứng phó với tính tình của cô vô cùng thành thạo, vừa cười dỗ dành cô “Khương Khương, nhà này cách âm không tốt đâu.”, vừa cúi đầu hôn cô. Cô ngoảnh hết bên này đến bên khác trốn tránh, đôi môi anh liền rơi xuống cổ cô, hàm răng khẽ nghiến làn da cô, cho đến khi nghe thấy cô kêu đau mới thoáng nhả ra.
Anh lần theo dấu răng hôn dần lên trên, để lại những dấu vết ướt át. Lâm Hạnh Tử tức tối mắng anh, anh liền nhân cơ hội đưa lưỡi vào miệng cô, một bàn tay nhấc vạt áo phông nhăn nhúm lên, vuốt ve từ thắt lưng chầm chậm đi lên, nhẹ nhàng ôm trọn bầu ngực mềm mại, mà giọng của cô cũng bất chợt nhỏ dần.
Anh không có động tác tiếp theo, chỉ có điều, cảm giác tê dại vào khoảnh khắc ngón tay anh quét qua đầu ngực như bùng nổ tựa pháo hoa.
“Ưm…”, một tiếng rên rỉ tràn qua kẽ răng, châm ngòi lửa giữa đêm khuya. Lâm Hạnh Tử xấu hổ, thầm mắng Giang Ngôn là đồ khốn nạn, cắn chặt răng hất bàn tay đang bị anh đè trên gối ra, rồi chống lên ngực anh.
“Sô pha thoải mái lắm, ra ngoài mà ngủ.”, cô hụt hơi, từ cuối cùng nghe mềm mại hẳn, giận dỗi mà như đang làm nũng.
Giang Ngôn bật cười, anh thuận đà nâng người lên.
Cảm giác khô nóng trên người biến mất, Lâm Hạnh Tử chợt cảm thấy một sự hụt hẫng khó tả, nhưng trên mặt lại không để lộ chút dấu hiệu nào, đẩy bàn tay đang thò trong áo mình ra, cô bình tĩnh bảo anh biến.
“Không phải là không muốn ngủ với em, tại trong nhà không có bao.”, chứ chút sức lực đó với Giang Ngôn mà nói là chẳng đáng kể. Cô vùng vẫy với anh một lúc, mái tóc dài xõa tung trên gối, anh đưa tay vén gọn giúp cô, từng lọn tóc đen nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay anh.
Lúc chiều cô đến câu lạc bộ nên trang điểm rất đậm, sau khi tẩy trang, gương mặt thiếu đi vẻ sắc sảo, nhưng lại sạch sẽ tinh tế như trước, nốt ruồi nhạt màu trên chóp mũi trông có vẻ sáng hơn sau lớp mồ hôi, đôi môi bị anh hôn đỏ mọng, khóe miệng còn dính chút ánh nước lấp lánh.
Giang Ngôn lại cúi đầu hôn từ cằm cô lên đến khóe miệng.
Sao anh lại không muốn chứ?
Cơm nước xong, anh bắt đầu tìm đủ việc để làm, rửa bát, quét nhà, trải giường, nhưng rốt cuộc vẫn như bịt tai trộm chuông. Cả căn nhà chật hẹp đầy mùi hương sữa tắm của cô, rõ ràng là dùng cùng một loại sữa tắm mua ở siêu thị, chẳng phải loại đắt tiền, nhưng dùng trên người cô lại có mùi rất khác.
Cô mặc áo của anh, nằm trong căn phòng chứa đầy mộng xuân của anh, cách một cánh cửa, dường như anh có thể nghe thấy tiếng thở của cô.
Ngay trên chiếc giường này, anh đã từng mơ thấy cô hết lần này đến lần khác.
Những đêm mệt mỏi ẩm thấp ấy, cơ thể càng rã rời lại càng như bị tra tấn, nhắm mắt lại là có thể mơ thấy hình ảnh cô mặc bộ đồng phục xanh trắng, rồi trở nên trưởng thành sau những năm tháng anh bỏ lỡ, mỗi một cái nháy mắt, mỗi một nụ cười, đều vô cùng động lòng người; Cách một đám người, cô đảo mắt lướt qua anh như nhìn người xa lạ; Đảo mắt một cái, cô đã lại nằm dưới thân anh rên rỉ, bảo anh nhanh lên một chút, mạnh thêm một chút.
Buổi sáng tỉnh lại, trước mắt chỉ có tấm trần nhà ố vàng, đáy quần lót bị đội lên cao chót vót, tiếng hàng xóm cãi nhau còn to hơn cả chuông báo thức, thế nên anh mới nhận ra những hình ảnh đầy kích thích kia chỉ là mơ.
“Cứ thế làm được không?”, Giang Ngôn đặt những nụ hôn dày đặc lên cổ cô, lại mút nhẹ khóe môi cô như để dỗ dành, bàn tay mơn trớn sau cái gáy nhễ nhại mồ hôi của cô, “Anh không bắn vào trong đâu, Khương Khương…”
Anh ở một mình, đây lại là lần đầu tiên cô đến, mà còn không báo trước với anh, trong nhà không có bao cao su cũng là chuyện bình thường.
“Em là gì của anh mà cho anh động dục hả?”, giọng điệu Lâm Hạnh Tử không dễ chịu chút nào, nhưng nghe anh nói anh ngủ ở sô pha là vì trong nhà không có bao, tâm trạng cô đã tốt hơn rất nhiều.
“Em là vợ anh.”
“Em có phải là cô vợ anh yêu nhất không?”
Giang Ngôn ngoan ngoãn đáp, “Đương nhiên rồi.”
“À, anh điêu toa thật đấy.”, Lâm Hạnh Tử tóm tóc anh, nhấc cái đầu đang vùi vào gáy mình ra.
Giang Ngôn liền tóm lấy cổ chân cô.
“Anh lên ngủ nhé?”
Lâm Hạnh Tử hừ khẽ, “Đừng mơ, anh nghĩ hay quá đấy.”
“Vốn đang nhịn được…”
Giọng Giang Ngôn đủ thấp, đủ mơ hồ, Lâm Hạnh Tử không nghe rõ anh nói gì, địch bất động, cô cũng bất động, nhưng bàn tay vốn đang nắm cổ chân cô bỗng lẳng lặng lần theo cẳng chân cô đi lên.
“Anh làm gì đấy?”, Lâm Hạnh Tử phản ứng cực mạnh, vừa đẩy vừa đạp, khiến ván giường bắt đầu cót két kêu.
Chiếc áo phông trên người cô, từ lúc cô nhấc chân đá vào vai Giang Ngôn là đã bị cuộn lên đến ngang thắt lưng, bên trong chẳng mặc gì cả.
Giang Ngôn ứng phó với tính tình của cô vô cùng thành thạo, vừa cười dỗ dành cô “Khương Khương, nhà này cách âm không tốt đâu.”, vừa cúi đầu hôn cô. Cô ngoảnh hết bên này đến bên khác trốn tránh, đôi môi anh liền rơi xuống cổ cô, hàm răng khẽ nghiến làn da cô, cho đến khi nghe thấy cô kêu đau mới thoáng nhả ra.
Anh lần theo dấu răng hôn dần lên trên, để lại những dấu vết ướt át. Lâm Hạnh Tử tức tối mắng anh, anh liền nhân cơ hội đưa lưỡi vào miệng cô, một bàn tay nhấc vạt áo phông nhăn nhúm lên, vuốt ve từ thắt lưng chầm chậm đi lên, nhẹ nhàng ôm trọn bầu ngực mềm mại, mà giọng của cô cũng bất chợt nhỏ dần.
Anh không có động tác tiếp theo, chỉ có điều, cảm giác tê dại vào khoảnh khắc ngón tay anh quét qua đầu ngực như bùng nổ tựa pháo hoa.
“Ưm…”, một tiếng rên rỉ tràn qua kẽ răng, châm ngòi lửa giữa đêm khuya. Lâm Hạnh Tử xấu hổ, thầm mắng Giang Ngôn là đồ khốn nạn, cắn chặt răng hất bàn tay đang bị anh đè trên gối ra, rồi chống lên ngực anh.
“Sô pha thoải mái lắm, ra ngoài mà ngủ.”, cô hụt hơi, từ cuối cùng nghe mềm mại hẳn, giận dỗi mà như đang làm nũng.
Giang Ngôn bật cười, anh thuận đà nâng người lên.
Cảm giác khô nóng trên người biến mất, Lâm Hạnh Tử chợt cảm thấy một sự hụt hẫng khó tả, nhưng trên mặt lại không để lộ chút dấu hiệu nào, đẩy bàn tay đang thò trong áo mình ra, cô bình tĩnh bảo anh biến.
“Không phải là không muốn ngủ với em, tại trong nhà không có bao.”, chứ chút sức lực đó với Giang Ngôn mà nói là chẳng đáng kể. Cô vùng vẫy với anh một lúc, mái tóc dài xõa tung trên gối, anh đưa tay vén gọn giúp cô, từng lọn tóc đen nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay anh.
Lúc chiều cô đến câu lạc bộ nên trang điểm rất đậm, sau khi tẩy trang, gương mặt thiếu đi vẻ sắc sảo, nhưng lại sạch sẽ tinh tế như trước, nốt ruồi nhạt màu trên chóp mũi trông có vẻ sáng hơn sau lớp mồ hôi, đôi môi bị anh hôn đỏ mọng, khóe miệng còn dính chút ánh nước lấp lánh.
Giang Ngôn lại cúi đầu hôn từ cằm cô lên đến khóe miệng.
Sao anh lại không muốn chứ?
Cơm nước xong, anh bắt đầu tìm đủ việc để làm, rửa bát, quét nhà, trải giường, nhưng rốt cuộc vẫn như bịt tai trộm chuông. Cả căn nhà chật hẹp đầy mùi hương sữa tắm của cô, rõ ràng là dùng cùng một loại sữa tắm mua ở siêu thị, chẳng phải loại đắt tiền, nhưng dùng trên người cô lại có mùi rất khác.
Cô mặc áo của anh, nằm trong căn phòng chứa đầy mộng xuân của anh, cách một cánh cửa, dường như anh có thể nghe thấy tiếng thở của cô.
Ngay trên chiếc giường này, anh đã từng mơ thấy cô hết lần này đến lần khác.
Những đêm mệt mỏi ẩm thấp ấy, cơ thể càng rã rời lại càng như bị tra tấn, nhắm mắt lại là có thể mơ thấy hình ảnh cô mặc bộ đồng phục xanh trắng, rồi trở nên trưởng thành sau những năm tháng anh bỏ lỡ, mỗi một cái nháy mắt, mỗi một nụ cười, đều vô cùng động lòng người; Cách một đám người, cô đảo mắt lướt qua anh như nhìn người xa lạ; Đảo mắt một cái, cô đã lại nằm dưới thân anh rên rỉ, bảo anh nhanh lên một chút, mạnh thêm một chút.
Buổi sáng tỉnh lại, trước mắt chỉ có tấm trần nhà ố vàng, đáy quần lót bị đội lên cao chót vót, tiếng hàng xóm cãi nhau còn to hơn cả chuông báo thức, thế nên anh mới nhận ra những hình ảnh đầy kích thích kia chỉ là mơ.
“Cứ thế làm được không?”, Giang Ngôn đặt những nụ hôn dày đặc lên cổ cô, lại mút nhẹ khóe môi cô như để dỗ dành, bàn tay mơn trớn sau cái gáy nhễ nhại mồ hôi của cô, “Anh không bắn vào trong đâu, Khương Khương…”
Anh ở một mình, đây lại là lần đầu tiên cô đến, mà còn không báo trước với anh, trong nhà không có bao cao su cũng là chuyện bình thường.
“Em là gì của anh mà cho anh động dục hả?”, giọng điệu Lâm Hạnh Tử không dễ chịu chút nào, nhưng nghe anh nói anh ngủ ở sô pha là vì trong nhà không có bao, tâm trạng cô đã tốt hơn rất nhiều.
“Em là vợ anh.”
“Em có phải là cô vợ anh yêu nhất không?”
Giang Ngôn ngoan ngoãn đáp, “Đương nhiên rồi.”
“À, anh điêu toa thật đấy.”, Lâm Hạnh Tử tóm tóc anh, nhấc cái đầu đang vùi vào gáy mình ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.