Em Thích Anh. Thật Tình Cờ, Anh Cũng Thích Em
Chương 15
Diễm Trinh
01/12/2024
“Sao cả ngày nay không thấy Cố Tổng nhỉ?” Một nhân viên thắc mắc.
“Cô còn nhắc, sếp Cố ở đây, tôi như đang nghìn cân treo sợi tóc vậy, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh.”
“Mới sáng đã thấy sếp Cố cùng trợ lý Dịch ra ngoài rồi, trông có vẻ rất vội.” Thư Ỷ nói.
Nhược Hi gật gù thầm thán phục. “Đúng là phong thái của người làm sếp, hôm qua làm việc đến khuya như vậy, hôm nay đã bắt đầu làm việc từ rất sớm, anh ấy thật giỏi.”
…
Sau 17h, phòng thiết kế bắt đầu thưa người đi, mọi người ai nấy đều tranh thủ xuống ca.
Chỉ riêng Nhược Hi vẫn chưa có ý định ra về.
Tích Như đợi mọi người về hết, cũng rời khỏi văn phòng lúc 18h30.
Khi ra khỏi phòng, nhìn trái, nhìn phải không thấy ai, cô đã khoá cửa phòng lại.
Cửa phòng thiết kế phải mở bằng vân tay của nhân viên, và nếu khoá thì hoặc là người bên trong phải có chìa khoá, hoặc là mở bằng vân tay từ bên ngoài.
“Tôi xem, cô còn dám hóng hách không.”
Nhược Hi làm việc đến tận 20h, cô định đi pha một tách trà nóng để uống, thì nhận ra cửa không mở được.
“Nhược Hi, bình tĩnh… bình tĩnh, sẽ có cách.” Cô tự trấn an bản thân, hai bàn tay vô thức bấu vào nhau.
Cô thử mở cửa lại một lần nữa nhưng vẫn không được.
Tâm thức bắt đầu lo lắng, bệnh tâm lý của cô lại tái phát.
Cô chạy vội về bàn làm việc tìm thuốc, nhưng đã lục tung cả túi sách vẫn không thấy thuốc đâu cả.
Cô bắt đầu thấy khó chịu, mắt cô nhắm nghiền lại, ép ra hai hàng nước nóng hỏi. cơ thể bắt đầu nóng lên, hai tay dùng hết sức bấu vào thanh bàn, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Co người sợ hãi một lúc, cô trở nên hoảng loạn nhiều hơn nữa.
Cô đứng dậy, chạy nhay về phía cửa, dùng hết sức đập mạnh vào cửa.
“Cứu tôi, có ai không, cứu tôi….. hức hức.”
Nhược Hi kiệt sức, ngồi bệch xuống đất.
Chốc chốc lại đập vào cửa, tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài.
… cô chợt nhớ đến điện thoại, nên đến bàn làm việc tìm điện thoại.
“Thanh Nhi, là mình… giúp mình với.”
“Alo, Tiểu Hi, cậu sao vậy? Cậu ổn không?”
“Mình, mình bị nhốt lại ở văn phòng, thuốc cũng không tìm thấy, mình khó chịu quá.”
“Sao cậu lại bị nhốt? Thuốc của cậu ở đâu? Sao lại không tìm thấy.”
“Giúp mình với… mình… mình sợ quá.”
“Nhược Hi, cậu bình tĩnh, mình lập tức cùng Yểu Như đến cứu cậu.”
“Đừng sợ, phải thật bình tĩnh, giữ máy nhé, mình và Yểu Như đang trên đường đến rồi.”
… “Thanh Nhi, phía trước, hình như là sếp Cố.” Cố Nam Đinh cùng Dịch Dương đang đứng dưới nhà hàng sang trọng bậc nhất Hải Thành, có vẻ như vừa bàn công việc xong.
“Phải phải… dừng xe, dừng xe.!!” Thanh Như vội vàng.
Xe vừa dừng cô và Yểu Như đã vội mở cửa chạy về phí nhóm người.
Nhưng bị hai tên vệ sĩ giữ lại, phía dau còn có hơn mười mấy người mặc đồ đen, sếp thành một hàng.
Nam Đình cũng chẳng mảy may, dường như anh đã quá quen với những việc bị tấn công, hoặc phóng viên đuổi theo như thế này. (Vậy nên… bên cạnh anh lúc nào cũng có hơn 20 vệ sĩ đi theo.)
“Cố tổng, xin cho tôi gặp cố Tổng.” Yểu Như nói.
“Tôi là Mộc Thanh Nhi, con gái của Mộc Tôn, chủ tịch công ty Mộc Dương, dưới chướng của EoDil.”
Vệ sĩ vẫn không chút gì dao động khi nghe đến thân phận của Thanh Nhi.
Nam Đình cũng không phải là không nghe thấy, nhưng cũng chẳng thèm để tâm tới. Vẫn đang đứng nói chuyện với một người đàn ông Anh Quốc.
“Cố tổng, bạn tôi là thực tập viên ở bộ phận thiết kế của EoDil, cô ấy đang gặp nguy hiểm, xin anh cứu cô ấy.” Thanh Nhi lớn giọng hét vào trong.
Nam Đình nghe rõ ràng từng chữ mà Thanh Nhi nói, anh trong lòng có chút lo lắng, nhưng vẫn giữ phong thái bình tĩnh.
“It's not too early, thank you very much, I'm also very satisfied with today's meeting.”
Nam Đình nói vừa hết câu, Dịch Dương đã hiểu ý, đi đến bên một chiếc xe đen sang trọng, mở cửa xe.
“My people will escort you back to the Co family's villa in Hai Thanh to rest. Tomorrow we will talk more about this treaty.”
“Okay, I also appreciate your thoughtfulness.”
“Thank yoy so much.” Nam Đình chủ động bắt tay với người kia.
….
Nam Đình quay người về phía hai cô gái, thái độ đã mất đi mấy phần bình tĩnh.
“Người mà cô vừa nhắc đến, là Nhược Hi?”
“Phải… cậu ấy…”
Yểu Như và Thanh Nhi chưa nói hết câu, Nam Đình đã mở cửa lên xe, tự mình láy xe rời đi.
Dịch Dương cũng rất nhanh đã ra lệnh cho vệ sĩ lên xe, chạy phía trước để dẹp đường cho Cố tổng.
Thanh Nhi và Yểu Như cũng lên cùng xe với Dich Dương.
“Cô còn nhắc, sếp Cố ở đây, tôi như đang nghìn cân treo sợi tóc vậy, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh.”
“Mới sáng đã thấy sếp Cố cùng trợ lý Dịch ra ngoài rồi, trông có vẻ rất vội.” Thư Ỷ nói.
Nhược Hi gật gù thầm thán phục. “Đúng là phong thái của người làm sếp, hôm qua làm việc đến khuya như vậy, hôm nay đã bắt đầu làm việc từ rất sớm, anh ấy thật giỏi.”
…
Sau 17h, phòng thiết kế bắt đầu thưa người đi, mọi người ai nấy đều tranh thủ xuống ca.
Chỉ riêng Nhược Hi vẫn chưa có ý định ra về.
Tích Như đợi mọi người về hết, cũng rời khỏi văn phòng lúc 18h30.
Khi ra khỏi phòng, nhìn trái, nhìn phải không thấy ai, cô đã khoá cửa phòng lại.
Cửa phòng thiết kế phải mở bằng vân tay của nhân viên, và nếu khoá thì hoặc là người bên trong phải có chìa khoá, hoặc là mở bằng vân tay từ bên ngoài.
“Tôi xem, cô còn dám hóng hách không.”
Nhược Hi làm việc đến tận 20h, cô định đi pha một tách trà nóng để uống, thì nhận ra cửa không mở được.
“Nhược Hi, bình tĩnh… bình tĩnh, sẽ có cách.” Cô tự trấn an bản thân, hai bàn tay vô thức bấu vào nhau.
Cô thử mở cửa lại một lần nữa nhưng vẫn không được.
Tâm thức bắt đầu lo lắng, bệnh tâm lý của cô lại tái phát.
Cô chạy vội về bàn làm việc tìm thuốc, nhưng đã lục tung cả túi sách vẫn không thấy thuốc đâu cả.
Cô bắt đầu thấy khó chịu, mắt cô nhắm nghiền lại, ép ra hai hàng nước nóng hỏi. cơ thể bắt đầu nóng lên, hai tay dùng hết sức bấu vào thanh bàn, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Co người sợ hãi một lúc, cô trở nên hoảng loạn nhiều hơn nữa.
Cô đứng dậy, chạy nhay về phía cửa, dùng hết sức đập mạnh vào cửa.
“Cứu tôi, có ai không, cứu tôi….. hức hức.”
Nhược Hi kiệt sức, ngồi bệch xuống đất.
Chốc chốc lại đập vào cửa, tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài.
… cô chợt nhớ đến điện thoại, nên đến bàn làm việc tìm điện thoại.
“Thanh Nhi, là mình… giúp mình với.”
“Alo, Tiểu Hi, cậu sao vậy? Cậu ổn không?”
“Mình, mình bị nhốt lại ở văn phòng, thuốc cũng không tìm thấy, mình khó chịu quá.”
“Sao cậu lại bị nhốt? Thuốc của cậu ở đâu? Sao lại không tìm thấy.”
“Giúp mình với… mình… mình sợ quá.”
“Nhược Hi, cậu bình tĩnh, mình lập tức cùng Yểu Như đến cứu cậu.”
“Đừng sợ, phải thật bình tĩnh, giữ máy nhé, mình và Yểu Như đang trên đường đến rồi.”
… “Thanh Nhi, phía trước, hình như là sếp Cố.” Cố Nam Đinh cùng Dịch Dương đang đứng dưới nhà hàng sang trọng bậc nhất Hải Thành, có vẻ như vừa bàn công việc xong.
“Phải phải… dừng xe, dừng xe.!!” Thanh Như vội vàng.
Xe vừa dừng cô và Yểu Như đã vội mở cửa chạy về phí nhóm người.
Nhưng bị hai tên vệ sĩ giữ lại, phía dau còn có hơn mười mấy người mặc đồ đen, sếp thành một hàng.
Nam Đình cũng chẳng mảy may, dường như anh đã quá quen với những việc bị tấn công, hoặc phóng viên đuổi theo như thế này. (Vậy nên… bên cạnh anh lúc nào cũng có hơn 20 vệ sĩ đi theo.)
“Cố tổng, xin cho tôi gặp cố Tổng.” Yểu Như nói.
“Tôi là Mộc Thanh Nhi, con gái của Mộc Tôn, chủ tịch công ty Mộc Dương, dưới chướng của EoDil.”
Vệ sĩ vẫn không chút gì dao động khi nghe đến thân phận của Thanh Nhi.
Nam Đình cũng không phải là không nghe thấy, nhưng cũng chẳng thèm để tâm tới. Vẫn đang đứng nói chuyện với một người đàn ông Anh Quốc.
“Cố tổng, bạn tôi là thực tập viên ở bộ phận thiết kế của EoDil, cô ấy đang gặp nguy hiểm, xin anh cứu cô ấy.” Thanh Nhi lớn giọng hét vào trong.
Nam Đình nghe rõ ràng từng chữ mà Thanh Nhi nói, anh trong lòng có chút lo lắng, nhưng vẫn giữ phong thái bình tĩnh.
“It's not too early, thank you very much, I'm also very satisfied with today's meeting.”
Nam Đình nói vừa hết câu, Dịch Dương đã hiểu ý, đi đến bên một chiếc xe đen sang trọng, mở cửa xe.
“My people will escort you back to the Co family's villa in Hai Thanh to rest. Tomorrow we will talk more about this treaty.”
“Okay, I also appreciate your thoughtfulness.”
“Thank yoy so much.” Nam Đình chủ động bắt tay với người kia.
….
Nam Đình quay người về phía hai cô gái, thái độ đã mất đi mấy phần bình tĩnh.
“Người mà cô vừa nhắc đến, là Nhược Hi?”
“Phải… cậu ấy…”
Yểu Như và Thanh Nhi chưa nói hết câu, Nam Đình đã mở cửa lên xe, tự mình láy xe rời đi.
Dịch Dương cũng rất nhanh đã ra lệnh cho vệ sĩ lên xe, chạy phía trước để dẹp đường cho Cố tổng.
Thanh Nhi và Yểu Như cũng lên cùng xe với Dich Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.