Em Thích Anh. Thật Tình Cờ, Anh Cũng Thích Em
Chương 4: Cố Nam Đình
Diễm Trinh
01/12/2024
Khi Nam Đình bắt đầu hỏi về chuyên môn, Nhược Hi cũng dần lấy quên đi chuyện anh là crush của mình.
Cô rất tự tin thể hiện trình độ chuyên môn của mình.
“Được, tốt lắm. Mong là cô sẽ làm tốt như những gì cô vừa thể hiện.”
“Cảm ơn Cố tổng tin tưởng, tôi nhất định sẽ xuất sắc hoàn thành thời gian thực tập, chính thức trở thành nhân viên của EODIL.”
“Hãy luôn tự tin như thế. Chúc cô may mắn.”
“Dạ được, thưa Cố tổng.”
“Cô ra ngoài làm việc đi.”
“Dạ.”
Nhìn theo bóng lưng của Nhược Hi, Nam Đình bất giác nhoãn miệng phì cười.
Vô tình Kiều Nhiễm đứng bên ngoài nhìn thấy, trong lòng có chút không tin.
(Cốc cốc)
“Vào đi.”
Kiều Nhiễm sau khi được cho phép vào, cô ngồi xuống sofa.
Nam Đình cũng đến, ngồi xuống ở ghế bên cạnh.
“Tôi làm việc với Cố tổng đã lâu, đây là lần đầu nhìn thấy anh cười ngây ngốc vì một cô gái… xem ra cô ấy khá quan trọng với anh nhỉ.”
Kiều Nhiễm vừa gót trà vừa nói.
“Hừ…. Có sao?” Nam Đình uống một ngụm trà.
“Chính mình cũng nhận thấy đúng không?”
“Giám đốc Kiều quả là tinh í, không thể qua được mắt cô.” Nam Đình tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đưa mắt ra cửa kính, vừa nói vừa nhìn Nhược Hi.
“Bạn gái à?”
“Cô thấy có khả năng không?”
“Lọt vào mắt của giám đốc Cố, đã là may mắn của cô ấy… còn sợ người ta không đồng ý à?”
“…” Nam Đình không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng nhìn Nhược Hi.
“Không làm phiền anh tương tư nữa, tôi đi làm việc đây. Nhớ là chiều nay anh có hẹn với tổng giám đốc Giang nhé!”
“Ừm… tôi biết rồi.”
…
Sau 14h chiều khi Nam Đình cùng trợ lý của mình rời đi.
Cả phòng thiết kế, ai nấy đều thở phào nhẹ nhỏm.
“Trời ơi, cuối cùng tôi cũng được thở rồi.”
“Phải đấy, cứ áp lực thế này, chắc tôi chết mất.”
Có thể thấy, việc Nam Đình trực tiếp đến làm việc tại phòng thiết kế, khiến cho nhân viên áp lực rất nhiều.
Chỉ riêng Nhược Hi, cô vẫn còn đang đắm chìm trong mộng tưởng của mình.
Cô ngồi đơ tại bàn làm việc, tay liên tục gõ bút, ánh mắt vô định.
Đến khi Thư Ỷ lay người thì Nhược Hi mới giật mình.
“Hả? Sao thế?”
“Cô sao vậy? Khi sáng Cố tổng đã trách phạt cô à? Sao từ lúc vào đấy, cô trở nên thất thần vậy?”
“À… không, không có gì… tôi suy nghĩ chút chuyện thôi.”
“Thật là không có gì không? Trông cô không ổn lắm đâu.”
“Không sao.”
…
17h30.
Cố Nam Đình giải quyết xong công việc bên phía Giang tổng, thì quay lại EODIL.
Quay lại phòng làm việc, nhìn vào bàn làm việc của Nhược Hi, thấy cô đã về. Trong lòng anh có chút hụt hẫng.
Anh đi đến bàn làm việc của cô.
Nhìn cách bày trí trên bàn, ảnh nền vi tính. Cố tổng lại không kìm chế được, gương mặt hiện lên vẽ u mê không lối thoát.
Anh cẩn trọng sắp lại vị trí từng cây bút, thấy vi tính của cô chưa tắt, nên anh cũng tắt hộ. Cuối cùng lại ghi một tờ giấy note
(Khi về nhớ tắt máy tính, nghành thiết kế, dữ liệu trong máy rất quan trọng!)
anh dán vào góc màn hình, sau đó thì quay về phòng làm việc của mình.
Nhược Hi lúc này đang cùng với chị em của mình quẩy nhiệt tình trong bar.
3 cô gái sexy đang cùng nhau nhảy trên sàn, một người lên tiếng hỏi.
“Nè, sao hôm nay lại đột nhiên có hứng thú vậy?” Yểu Như hỏi.
“Không có, chỉ là muốn vui chơi thôi.”
“Cậu làm như tụi mình không hiểu cậu vậy.” Thanh Nhi nói.
“Được rồi, vào phòng đi, vừa uống… mình vừa kể cho hai cậu nghe.”
“Được thôi.”
…
“Sao thế?”
“Các cậu còn nhớ Cố Nam Đình không?” Nhược Hi đã ngà ngà say.
“Tất nhiên, nam thần của trường Quốc Tế, sao mà quên được.” trường Đại Học mà Nam Đình học nằm ở trung tâm thành phố, cách không xa trường cấp 3 của Nhược Hi.
Cô và hầu hết các nữ sinh lúc bấy giờ, không ai là không biết nam thần của trường Quốc Tế, Cố Nam Đình.
“Đúng đúng, chính là anh ta.”
“Thì sao?”
“Anh ta, chính là Cố tổng mình vừa kể cho các cậu nghe hai hôm trước.”
“Wao!!!”
“Really??”
“Sure!”
“Quả đất tròn thật nhỉ?”
Cô rất tự tin thể hiện trình độ chuyên môn của mình.
“Được, tốt lắm. Mong là cô sẽ làm tốt như những gì cô vừa thể hiện.”
“Cảm ơn Cố tổng tin tưởng, tôi nhất định sẽ xuất sắc hoàn thành thời gian thực tập, chính thức trở thành nhân viên của EODIL.”
“Hãy luôn tự tin như thế. Chúc cô may mắn.”
“Dạ được, thưa Cố tổng.”
“Cô ra ngoài làm việc đi.”
“Dạ.”
Nhìn theo bóng lưng của Nhược Hi, Nam Đình bất giác nhoãn miệng phì cười.
Vô tình Kiều Nhiễm đứng bên ngoài nhìn thấy, trong lòng có chút không tin.
(Cốc cốc)
“Vào đi.”
Kiều Nhiễm sau khi được cho phép vào, cô ngồi xuống sofa.
Nam Đình cũng đến, ngồi xuống ở ghế bên cạnh.
“Tôi làm việc với Cố tổng đã lâu, đây là lần đầu nhìn thấy anh cười ngây ngốc vì một cô gái… xem ra cô ấy khá quan trọng với anh nhỉ.”
Kiều Nhiễm vừa gót trà vừa nói.
“Hừ…. Có sao?” Nam Đình uống một ngụm trà.
“Chính mình cũng nhận thấy đúng không?”
“Giám đốc Kiều quả là tinh í, không thể qua được mắt cô.” Nam Đình tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đưa mắt ra cửa kính, vừa nói vừa nhìn Nhược Hi.
“Bạn gái à?”
“Cô thấy có khả năng không?”
“Lọt vào mắt của giám đốc Cố, đã là may mắn của cô ấy… còn sợ người ta không đồng ý à?”
“…” Nam Đình không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng nhìn Nhược Hi.
“Không làm phiền anh tương tư nữa, tôi đi làm việc đây. Nhớ là chiều nay anh có hẹn với tổng giám đốc Giang nhé!”
“Ừm… tôi biết rồi.”
…
Sau 14h chiều khi Nam Đình cùng trợ lý của mình rời đi.
Cả phòng thiết kế, ai nấy đều thở phào nhẹ nhỏm.
“Trời ơi, cuối cùng tôi cũng được thở rồi.”
“Phải đấy, cứ áp lực thế này, chắc tôi chết mất.”
Có thể thấy, việc Nam Đình trực tiếp đến làm việc tại phòng thiết kế, khiến cho nhân viên áp lực rất nhiều.
Chỉ riêng Nhược Hi, cô vẫn còn đang đắm chìm trong mộng tưởng của mình.
Cô ngồi đơ tại bàn làm việc, tay liên tục gõ bút, ánh mắt vô định.
Đến khi Thư Ỷ lay người thì Nhược Hi mới giật mình.
“Hả? Sao thế?”
“Cô sao vậy? Khi sáng Cố tổng đã trách phạt cô à? Sao từ lúc vào đấy, cô trở nên thất thần vậy?”
“À… không, không có gì… tôi suy nghĩ chút chuyện thôi.”
“Thật là không có gì không? Trông cô không ổn lắm đâu.”
“Không sao.”
…
17h30.
Cố Nam Đình giải quyết xong công việc bên phía Giang tổng, thì quay lại EODIL.
Quay lại phòng làm việc, nhìn vào bàn làm việc của Nhược Hi, thấy cô đã về. Trong lòng anh có chút hụt hẫng.
Anh đi đến bàn làm việc của cô.
Nhìn cách bày trí trên bàn, ảnh nền vi tính. Cố tổng lại không kìm chế được, gương mặt hiện lên vẽ u mê không lối thoát.
Anh cẩn trọng sắp lại vị trí từng cây bút, thấy vi tính của cô chưa tắt, nên anh cũng tắt hộ. Cuối cùng lại ghi một tờ giấy note
(Khi về nhớ tắt máy tính, nghành thiết kế, dữ liệu trong máy rất quan trọng!)
anh dán vào góc màn hình, sau đó thì quay về phòng làm việc của mình.
Nhược Hi lúc này đang cùng với chị em của mình quẩy nhiệt tình trong bar.
3 cô gái sexy đang cùng nhau nhảy trên sàn, một người lên tiếng hỏi.
“Nè, sao hôm nay lại đột nhiên có hứng thú vậy?” Yểu Như hỏi.
“Không có, chỉ là muốn vui chơi thôi.”
“Cậu làm như tụi mình không hiểu cậu vậy.” Thanh Nhi nói.
“Được rồi, vào phòng đi, vừa uống… mình vừa kể cho hai cậu nghe.”
“Được thôi.”
…
“Sao thế?”
“Các cậu còn nhớ Cố Nam Đình không?” Nhược Hi đã ngà ngà say.
“Tất nhiên, nam thần của trường Quốc Tế, sao mà quên được.” trường Đại Học mà Nam Đình học nằm ở trung tâm thành phố, cách không xa trường cấp 3 của Nhược Hi.
Cô và hầu hết các nữ sinh lúc bấy giờ, không ai là không biết nam thần của trường Quốc Tế, Cố Nam Đình.
“Đúng đúng, chính là anh ta.”
“Thì sao?”
“Anh ta, chính là Cố tổng mình vừa kể cho các cậu nghe hai hôm trước.”
“Wao!!!”
“Really??”
“Sure!”
“Quả đất tròn thật nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.