Chương 22
Gà siêu chíp
12/06/2015
Nó tung tăng đi trên đường phố.Hôm nay tâm tình nó vui ghê cơ, cứ cười suốt, cười nhiều đến nỗi bọn không khí xung quanh phải hỏi nhau “ Ở đây có nhiều thằng N2O lắm à?”.Nó nhảy nhót như con loi choi.
“ Pẹp”. Cây ốc quế sặc sỡ của nó hiện chọc lên một tên có khoảng cách rất gần với nó : 50 cm. Thế nhưng hiện tại nó mải thưởng thức ông anh này nên vẫn chưa biết gì.Anh chàng đó nhìn nó bằng cặp mắt vô cùng hoảng hốt. Nó rất muốn hét lên rằng : ‘ Biết mắt anh to rồi, khỏi trợn lên, cận thận lòi ra đấy’.
Như chợt nhận thấy có gì đó không bình thường, anh ta cụp mắt xuống nhìn vô cái sơ mi trắng của mình.Theo phản xạ nó cũng nhìn vô đó.Biết gì không? Trên chiếc sơ mi trắng là một vệt kem hồng hồng, xanh xanh, trắng trắng.Và giờ người trợn mắt lên là nó chứ không phải ông kia.
-Con kia…Gã đó rống lên thảm thiết khiến người xung quanh cũng hãi hùng.Đặc biệt còn kéo dài chữ “kia” cho thêm phần khủng khiếp.
-Cô làm bẩn hết áo tôi rồi.Có biết đó là cái áo tôi thích nhất không?
Nó giật mình rối rít xin lỗi:
-Xin lỗi anh, xin lỗi anh.Tôi không cố ý.
-Không cố ý, chỉ cố tình thôi.Sao cô không đi đứng cho cẩn thận vào mà cứ nhảy như con ngựa thế?Sinh ra mắt để làm gì, không biết nhìn à? Có mắt mà như mù ấy.Nếu cái mắt cô có mà như không thì đi hiến cho hội người mù Việt đi, để họ sử dụng còn có ích hơn.
Tên đó xổ ra một tràng dài gắt gỏng.
-Thôi đi, tôi đã xin lỗi rồi.Anh sao quá đáng vậy?
Hắn lườm con bé, đôi mắt phóng tia điện như muốn lập tức thiêu rụi nó.Hắn cố kìm nén, lấy tay vỗ vỗ ngực:
-Thôi được rồi, tôi chẳng chấp với con gái làm gì.Tôi rất bận, không có thời gian đôi co với cô.Đền tiền đi.
-Bao nhiêu?
-Hai triệu.
-Cái gì?Nó nhảy dựng lên: “ Anh định ăn cướp à? Sao đắt dữ vậy?”
-Thế cô có trả không? Tôi không quen xài hàng giẻ rách như cô .Tên kia cầm lấy gấu áo nó lên xem rồi bĩu môi.
-Anh…Nó tức nghẹn họng. ‘Đồ công tử bột đáng ghét’.
-Ok, đây.Nó móc ví ra đưa hắn.
Hắn hừ một cái toan định lấy thì nó đã nhanh tay giật lại.
-Từ từ đã.
-Cô muốn sao?
-Muốn sao ư ?Tiền đó là bồi thường, coi như tôi mua cái áo khác đổi lại cái áo bẩn này.Cho nên chiếc áo này thuộc về tôi.Cầm tiền rồi thì cởi áo ra đưa tôi.Nó vênh mặt nhìn hắn.
-Cô…Tên đó tức xì khói.
Bốn mắt lườm nhau.Nó trợn mắt ‘ Để xem ai trừng lâu hơn’.
-Cô được lắm.Coi như tôi xui xẻo đi.
Hắn tức tối giậm chân bước đi, trong lòng cay cú không sao tả nổi.
-Tự nhiên vớ phải một con bệnh.Điên hết cả người.Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm.
Hắn thề gặp lại con này lần nữa hắn nhất định cho nó ngự trên ngọn cây mà
khóc.
Nhìn bộ dạng tức đến nhồi máu của hắn, nó không nhịn được cười.Thậm chí nó còn vẫy tay tạm biệt bạn kia rất nhiệt tình.May mà cha kia quay lưng đi, hắn mà nhìn thấy đảm bảo con bé xác định.
“ Pẹp”. Cây ốc quế sặc sỡ của nó hiện chọc lên một tên có khoảng cách rất gần với nó : 50 cm. Thế nhưng hiện tại nó mải thưởng thức ông anh này nên vẫn chưa biết gì.Anh chàng đó nhìn nó bằng cặp mắt vô cùng hoảng hốt. Nó rất muốn hét lên rằng : ‘ Biết mắt anh to rồi, khỏi trợn lên, cận thận lòi ra đấy’.
Như chợt nhận thấy có gì đó không bình thường, anh ta cụp mắt xuống nhìn vô cái sơ mi trắng của mình.Theo phản xạ nó cũng nhìn vô đó.Biết gì không? Trên chiếc sơ mi trắng là một vệt kem hồng hồng, xanh xanh, trắng trắng.Và giờ người trợn mắt lên là nó chứ không phải ông kia.
-Con kia…Gã đó rống lên thảm thiết khiến người xung quanh cũng hãi hùng.Đặc biệt còn kéo dài chữ “kia” cho thêm phần khủng khiếp.
-Cô làm bẩn hết áo tôi rồi.Có biết đó là cái áo tôi thích nhất không?
Nó giật mình rối rít xin lỗi:
-Xin lỗi anh, xin lỗi anh.Tôi không cố ý.
-Không cố ý, chỉ cố tình thôi.Sao cô không đi đứng cho cẩn thận vào mà cứ nhảy như con ngựa thế?Sinh ra mắt để làm gì, không biết nhìn à? Có mắt mà như mù ấy.Nếu cái mắt cô có mà như không thì đi hiến cho hội người mù Việt đi, để họ sử dụng còn có ích hơn.
Tên đó xổ ra một tràng dài gắt gỏng.
-Thôi đi, tôi đã xin lỗi rồi.Anh sao quá đáng vậy?
Hắn lườm con bé, đôi mắt phóng tia điện như muốn lập tức thiêu rụi nó.Hắn cố kìm nén, lấy tay vỗ vỗ ngực:
-Thôi được rồi, tôi chẳng chấp với con gái làm gì.Tôi rất bận, không có thời gian đôi co với cô.Đền tiền đi.
-Bao nhiêu?
-Hai triệu.
-Cái gì?Nó nhảy dựng lên: “ Anh định ăn cướp à? Sao đắt dữ vậy?”
-Thế cô có trả không? Tôi không quen xài hàng giẻ rách như cô .Tên kia cầm lấy gấu áo nó lên xem rồi bĩu môi.
-Anh…Nó tức nghẹn họng. ‘Đồ công tử bột đáng ghét’.
-Ok, đây.Nó móc ví ra đưa hắn.
Hắn hừ một cái toan định lấy thì nó đã nhanh tay giật lại.
-Từ từ đã.
-Cô muốn sao?
-Muốn sao ư ?Tiền đó là bồi thường, coi như tôi mua cái áo khác đổi lại cái áo bẩn này.Cho nên chiếc áo này thuộc về tôi.Cầm tiền rồi thì cởi áo ra đưa tôi.Nó vênh mặt nhìn hắn.
-Cô…Tên đó tức xì khói.
Bốn mắt lườm nhau.Nó trợn mắt ‘ Để xem ai trừng lâu hơn’.
-Cô được lắm.Coi như tôi xui xẻo đi.
Hắn tức tối giậm chân bước đi, trong lòng cay cú không sao tả nổi.
-Tự nhiên vớ phải một con bệnh.Điên hết cả người.Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm.
Hắn thề gặp lại con này lần nữa hắn nhất định cho nó ngự trên ngọn cây mà
khóc.
Nhìn bộ dạng tức đến nhồi máu của hắn, nó không nhịn được cười.Thậm chí nó còn vẫy tay tạm biệt bạn kia rất nhiệt tình.May mà cha kia quay lưng đi, hắn mà nhìn thấy đảm bảo con bé xác định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.