Chương 38
Gà siêu chíp
27/01/2016
- Sau đây là trận đấu giữa lớp 10C10 và 12A7.Mời hai đội tiến vào sân chuẩn bị thi đấu.
Tiếng loa của thầy thể dục vang lên, nó nhanh nhẹn chạy ra sân. Đội nó và đội kia bắt tay giao hữu. Không hiểu sao bà nào bà nấy cũng bóp chặt tay nó, răng nghiến kèn kẹt như là gặp kẻ thù ấy.Sau tiếng còi bóng được tung lên Lâm Anh bắt được bóng lập tức chuyền sang cho một cô bạn khác cùng lớp với nó, hai đội tranh giành nhau rất quyết liệt. Nó giành được bóng vào tay, thực hiện những cú lừa bóng, xoay người rất đẹp mắt. Đang hăng thì “bốp”, một cái tát đau điếng giáng vào má nó làm nó giật mình, thừa thời cơ đó đội kia vội giật lấy bóng trong tay nó. Mạch Nha ngơ ngẩn không biết ai vừa tát mình nhưng giờ nó không bận tâm đến chuyện đó, lập tức lao vào cuộc chơi. Một lần nữa Lâm Anh lại cướp được bóng chuyền về phía nó, nó nhanh nhẹn bắt lấy chạy về phía rổ của đối phương. Nhưng cả đám A7 lớp Y Lan sao chịu để thế được, chúng chặn con bé lại lao vào cào cấu cố giành lấy bóng. Nó ôm chặt bóng trong tay không chịu buông ra.Thấy vậy mấy ả A7 lại càng giành mạnh hơn, vừa cấu vừa đánh vào tay, vào bụng nó. Và lúc này cũng là lúc cái tát thứ hai rơi vào mặt nó. Lần này thì nó nhìn rõ mặt kẻ ra tay, là Y Lan , nhưng nó không biết ả . Nó không hiểu tại sao ả lại làm vậy. Nó đang định lên tiếng thì ả đẩy nó ra, cầm bóng tiến về rổ lớp nó. Dường như tất cả mọi người đều nhìn thấy hành vi của ả nhưng thầy thể dục lại làm ngơ như không thấy gì. Các thành viên trong đội nó thấy vậy thì không khỏi sôi máu , chúng chia nhau ra chặn ả giành lại bóng thậm chí còn cố ý xô ả ngã. Bóng chuyền đến tay nó, tiếng hò reo ầm ĩ, nó nhảy lên thực hiện cú ném nhưng bóng chưa vào rổ thì chân đã bị ai đó kéo xuống. Kết quả là nó mất đà ngã xuống, tay chân xước xát, đầu chảy máu nên phải dừng trận đấu. Nhìn con bé tả tơi Y Lan trong bụng cười sung sướng.
Nó được đưa tới phòng y tế, thật may chỉ là vết thương ngoài da, chân nó bong gân nhẹ, không có gì đáng lo lắng. Nhìn khắp người nó, chỗ thì bầm tím, chỗ thì dán đầy băng cá nhân, Lâm Anh tức giận đập bàn :
- Bất công quá. Bọn A7 chơi bẩn vậy mà thầy thể dục lại làm bộ mắt điếc tai ngơ.Mạch Nha nhìn cậu thảm như thế này tớ không thể chịu được. Tớ nhất định phải đòi được công bằng cho cậu.
Nó ngăn Lâm Anh lại :
-Không được. Cậu thấy đấy chúng ta bị chơi xấu trên sân nhưng không có ai dám đứng ra nói lí lẽ. Tại sao? Bởi họ sợ. Bây giờ chúng ta nói thì đã sao? Ai sẽ giải quyết cho chúng ta? Thầy thể dục là người có mặt chứng kiến, cũng là người có quyền xét xử nhưng thầy cũng làm ngơ thì chúng ta biết kiện ai hả?
-Nhưng không làm gì được tớ ức lắm.-Lâm Anh gạt tay nó ra, bàn tay siết chặt lại.
-Thôi…bỏ đi.
-Cậu…-Lâm Anh nghẹn lại, trừng mắt với nó.Sau đó, cô bạn chạy ù ra ngoài, đi tìm nơi xả nỗi hận ,trong lòng thầm mắng Mạch Nha ngàn lần ngu ngốc, nhát gan.
Đợi phòng y tế không còn ai, Y Lan mới bước vào. Ả ta thấy Mạch Nha ngồi yên lặng trên giường bèn tiến vào, giậm chân thật mạnh để gây sự chú ý. Nghe tiếng giày cao gót giậm mạnh trên sàn đá, nó nhíu mày quay mặt lại.Nhận ra gương mặt của kẻ vừa mới chơi xấu mình trên sân bóng nó kịp a lên một tiếng.
Y Lan tiến đến bên giường bệnh nhàn nhã ngồi trên ghế, khoanh hai tay lại, hất hàm hỏi nó :
-Này, mày có biết tao là ai không?
Nó nghe xong thấy thật mắc cười. Nó chưa gặp ả ta bao giờ sao biết ả ta là ai, đúng là hỏi thừa. Đầu óc bà này chắc là có vấn đề thật rồi. Nó nhìn ả ta lắc đầu.
Y Lan giận sôi máu. Trời ạ nhân vật nổi tiếng của trường này như ả mà cũng có đứa không biết. Ôi, ả tức quá, ả thấy con bé này đúng là mù thông tin, ngu như con heo nái mà. Ả vỗ vỗ ngực mình :
-Tao là Y Lan .Danh tiếng của tao cả trường này ai cũng biết. Hôm nay là tao chỉ cảnh cáo mày thôi. Mày khôn hồn thì biến khỏi Quang ngay lập tức, nếu không thì đừng trách tao độc ác.
Nói rồi ả trừng mắt với nó, hất mái tóc dài đỏ quạch rồi quay lưng đi. Nó trợn tròn mắt, hóa ra là ả cố ý hại nó.Được lắm, đừng có tưởng nó hiền mà dễ bắt nạt nhá.Nó cũng có võ đấy, nó cóc thèm sợ nhá. Mạch Nha chĩa nắm đấm về phía trước quyết tâm nếu ả dám đụng tới nó một lần nữa thì nó sẽ cho ả ta sống không yên. À mà vừa nãy ả có nói tới Quang tức là ả là một trong những kẻ yêu thầm Quang, muốn cướp bạn trai của nó. Nghĩ đến đây,máu của nó như được đun sôi đến mấy nghìn độ, khói bốc nghi ngút, dòng máu chảy cuồn cuộn như dòng nham thạch nóng bỏng mà một khi nó phun trào thì không thể lường trước được hậu quả. Ả dám có ý đồ với người yêu nó lại còn dám đe dọa nó, dám tát nó.Nó nhất định phải giết chết ả. Cơn giận bốc lên, nó hét lên một tiếng chuẩn bị phi ra cửa tìm Y Lan tính sổ thì Như Ý và Hải chạy tới gào ầm lên :
- Ối giời ơi, bà nội Mạch Nha ơi, con xin nội, nội ngồi yên đấy giùm con với. Đã què rồi còn muốn cụt nữa sao hả trời.
Tiếng kêu thất thanh của hai đứa bạn làm nó bừng tỉnh, nghĩ đến tình trạng của mình lúc này nó tạm thời nhịn xuống.Nhưng thù này nhất định phải trả. Nó kể cho Hải và Như Ý chuyện này, hai đứa kia nhảy dựng lên đập bàn đập ghế đòi xử Y Lan một trận tơi bời. Như Ý túm lấy nó :
-Mạch Nha, tao nhất định cho con mụ già đó một bài học.
Hải gật đầu đồng ý :
-Đúng thế.-Nhưng lưỡng lự một lúc Hải mới bổ sung- Ơ nhưng mà anh là con trai, theo lý thì không nên đánh con gái. Thôi thì anh chửi rủa giúp vậy, hai cô thì biết công phu chửi của anh rồi đấy.Đảm bảo 18 đời nhà mụ đó sẽ được anh thăm hỏi đầy đủ, không sót một ai.
Nó và Như Ý bĩu môi khinh bỉ, tên Hải này thật không đáng mặt nam nhi mà.
Tiếng loa của thầy thể dục vang lên, nó nhanh nhẹn chạy ra sân. Đội nó và đội kia bắt tay giao hữu. Không hiểu sao bà nào bà nấy cũng bóp chặt tay nó, răng nghiến kèn kẹt như là gặp kẻ thù ấy.Sau tiếng còi bóng được tung lên Lâm Anh bắt được bóng lập tức chuyền sang cho một cô bạn khác cùng lớp với nó, hai đội tranh giành nhau rất quyết liệt. Nó giành được bóng vào tay, thực hiện những cú lừa bóng, xoay người rất đẹp mắt. Đang hăng thì “bốp”, một cái tát đau điếng giáng vào má nó làm nó giật mình, thừa thời cơ đó đội kia vội giật lấy bóng trong tay nó. Mạch Nha ngơ ngẩn không biết ai vừa tát mình nhưng giờ nó không bận tâm đến chuyện đó, lập tức lao vào cuộc chơi. Một lần nữa Lâm Anh lại cướp được bóng chuyền về phía nó, nó nhanh nhẹn bắt lấy chạy về phía rổ của đối phương. Nhưng cả đám A7 lớp Y Lan sao chịu để thế được, chúng chặn con bé lại lao vào cào cấu cố giành lấy bóng. Nó ôm chặt bóng trong tay không chịu buông ra.Thấy vậy mấy ả A7 lại càng giành mạnh hơn, vừa cấu vừa đánh vào tay, vào bụng nó. Và lúc này cũng là lúc cái tát thứ hai rơi vào mặt nó. Lần này thì nó nhìn rõ mặt kẻ ra tay, là Y Lan , nhưng nó không biết ả . Nó không hiểu tại sao ả lại làm vậy. Nó đang định lên tiếng thì ả đẩy nó ra, cầm bóng tiến về rổ lớp nó. Dường như tất cả mọi người đều nhìn thấy hành vi của ả nhưng thầy thể dục lại làm ngơ như không thấy gì. Các thành viên trong đội nó thấy vậy thì không khỏi sôi máu , chúng chia nhau ra chặn ả giành lại bóng thậm chí còn cố ý xô ả ngã. Bóng chuyền đến tay nó, tiếng hò reo ầm ĩ, nó nhảy lên thực hiện cú ném nhưng bóng chưa vào rổ thì chân đã bị ai đó kéo xuống. Kết quả là nó mất đà ngã xuống, tay chân xước xát, đầu chảy máu nên phải dừng trận đấu. Nhìn con bé tả tơi Y Lan trong bụng cười sung sướng.
Nó được đưa tới phòng y tế, thật may chỉ là vết thương ngoài da, chân nó bong gân nhẹ, không có gì đáng lo lắng. Nhìn khắp người nó, chỗ thì bầm tím, chỗ thì dán đầy băng cá nhân, Lâm Anh tức giận đập bàn :
- Bất công quá. Bọn A7 chơi bẩn vậy mà thầy thể dục lại làm bộ mắt điếc tai ngơ.Mạch Nha nhìn cậu thảm như thế này tớ không thể chịu được. Tớ nhất định phải đòi được công bằng cho cậu.
Nó ngăn Lâm Anh lại :
-Không được. Cậu thấy đấy chúng ta bị chơi xấu trên sân nhưng không có ai dám đứng ra nói lí lẽ. Tại sao? Bởi họ sợ. Bây giờ chúng ta nói thì đã sao? Ai sẽ giải quyết cho chúng ta? Thầy thể dục là người có mặt chứng kiến, cũng là người có quyền xét xử nhưng thầy cũng làm ngơ thì chúng ta biết kiện ai hả?
-Nhưng không làm gì được tớ ức lắm.-Lâm Anh gạt tay nó ra, bàn tay siết chặt lại.
-Thôi…bỏ đi.
-Cậu…-Lâm Anh nghẹn lại, trừng mắt với nó.Sau đó, cô bạn chạy ù ra ngoài, đi tìm nơi xả nỗi hận ,trong lòng thầm mắng Mạch Nha ngàn lần ngu ngốc, nhát gan.
Đợi phòng y tế không còn ai, Y Lan mới bước vào. Ả ta thấy Mạch Nha ngồi yên lặng trên giường bèn tiến vào, giậm chân thật mạnh để gây sự chú ý. Nghe tiếng giày cao gót giậm mạnh trên sàn đá, nó nhíu mày quay mặt lại.Nhận ra gương mặt của kẻ vừa mới chơi xấu mình trên sân bóng nó kịp a lên một tiếng.
Y Lan tiến đến bên giường bệnh nhàn nhã ngồi trên ghế, khoanh hai tay lại, hất hàm hỏi nó :
-Này, mày có biết tao là ai không?
Nó nghe xong thấy thật mắc cười. Nó chưa gặp ả ta bao giờ sao biết ả ta là ai, đúng là hỏi thừa. Đầu óc bà này chắc là có vấn đề thật rồi. Nó nhìn ả ta lắc đầu.
Y Lan giận sôi máu. Trời ạ nhân vật nổi tiếng của trường này như ả mà cũng có đứa không biết. Ôi, ả tức quá, ả thấy con bé này đúng là mù thông tin, ngu như con heo nái mà. Ả vỗ vỗ ngực mình :
-Tao là Y Lan .Danh tiếng của tao cả trường này ai cũng biết. Hôm nay là tao chỉ cảnh cáo mày thôi. Mày khôn hồn thì biến khỏi Quang ngay lập tức, nếu không thì đừng trách tao độc ác.
Nói rồi ả trừng mắt với nó, hất mái tóc dài đỏ quạch rồi quay lưng đi. Nó trợn tròn mắt, hóa ra là ả cố ý hại nó.Được lắm, đừng có tưởng nó hiền mà dễ bắt nạt nhá.Nó cũng có võ đấy, nó cóc thèm sợ nhá. Mạch Nha chĩa nắm đấm về phía trước quyết tâm nếu ả dám đụng tới nó một lần nữa thì nó sẽ cho ả ta sống không yên. À mà vừa nãy ả có nói tới Quang tức là ả là một trong những kẻ yêu thầm Quang, muốn cướp bạn trai của nó. Nghĩ đến đây,máu của nó như được đun sôi đến mấy nghìn độ, khói bốc nghi ngút, dòng máu chảy cuồn cuộn như dòng nham thạch nóng bỏng mà một khi nó phun trào thì không thể lường trước được hậu quả. Ả dám có ý đồ với người yêu nó lại còn dám đe dọa nó, dám tát nó.Nó nhất định phải giết chết ả. Cơn giận bốc lên, nó hét lên một tiếng chuẩn bị phi ra cửa tìm Y Lan tính sổ thì Như Ý và Hải chạy tới gào ầm lên :
- Ối giời ơi, bà nội Mạch Nha ơi, con xin nội, nội ngồi yên đấy giùm con với. Đã què rồi còn muốn cụt nữa sao hả trời.
Tiếng kêu thất thanh của hai đứa bạn làm nó bừng tỉnh, nghĩ đến tình trạng của mình lúc này nó tạm thời nhịn xuống.Nhưng thù này nhất định phải trả. Nó kể cho Hải và Như Ý chuyện này, hai đứa kia nhảy dựng lên đập bàn đập ghế đòi xử Y Lan một trận tơi bời. Như Ý túm lấy nó :
-Mạch Nha, tao nhất định cho con mụ già đó một bài học.
Hải gật đầu đồng ý :
-Đúng thế.-Nhưng lưỡng lự một lúc Hải mới bổ sung- Ơ nhưng mà anh là con trai, theo lý thì không nên đánh con gái. Thôi thì anh chửi rủa giúp vậy, hai cô thì biết công phu chửi của anh rồi đấy.Đảm bảo 18 đời nhà mụ đó sẽ được anh thăm hỏi đầy đủ, không sót một ai.
Nó và Như Ý bĩu môi khinh bỉ, tên Hải này thật không đáng mặt nam nhi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.