Chương 17
Diệp Thanh
28/12/2015
Chương 17.
" em cũng rất có tâm trạng viết vẽ nhỉ?" Khánh Quân bỏ một tay vào túi quần một tay chỉ vào bức tranh đúng hơn là thư pháp của cô.
" Tâm trạng thì em luôn có với lại với một người nhàn rỗi như em, đây có thể cho là cách giết thời gian rất hiệu quả" mắt cô không nhìn thẳng vào mắt Khánh Quân mà chỉ thoáng qua rồi nhướng mắt lên, vẻ mặt hí hửng, miệng nở nụ cười, ngọt ngào đến mứt khiên người ta cảm thấy không quen.
Nụ cười ngọt ngào đến ngạt thở kia khiến Khánh Quân thẩn người vài giây " có ai nói cho em biết, em cười nhìn rất đẹp không?"
Cô ngừng cười nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc " có ai nói có anh biết, ngoài vẻ đẹp trai ra, miệng của anh không những đẹp mà còn rất ngọt không?"
vừa nói xong cô liên bật cười, ánh nắng chiều gọi vào, phảng phất lên khuôn mặt cô. Vì cười nên hai má cô ửng hồng lại thêm cái ánh sáng nhàn nhạt của nắng chiều, Khánh Quân tựa người vào tường ngắm nhìn khuôn mặt cô, anh dường như cảm thấy có chút quen thuộc từ hình ảnh này, anh dường như nhìn thấy Hoàng Linh của lúc trước.
" Tách, Tách"
" Cái gì vậy?" cô ngừng cười, hỏi Khánh Quân
" Anh chụp lại, em biết đó em bình thường nói xấu không xấu, nói đẹp cũng không đẹp được bao nhiêu, chỉ khi cời mới có thể cho là đẹp hơn một chút, anh phải lưu lại để sau này khi bộ dạng hung dử của em xuất hiện anh sẽ cho em coi bộ dang lúc em cười và lúc em biến thành phù thủy khác nhau như thế nào." ngừng một chút Khánh Quân lại nghỉ ra cái gì đó liền một mắt nhắm một mắt mở " anh cũng sẽ đợi lúc nào đó thời cơ đến rồi chụp lại cái khoảnh khắc phù thủy của em, để sau này khi em giả ngoan hiền trước mắt người khác anh sẽ cho họ xem, thấy được không?"
Cô chống cằm, vẻ mặt đăm chiêu, sau đó lại quay sang nhìn Khánh Quân " anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" vẻ mặt của cô hiện lên ba chữ [ Hãy đợi đấy] gian đến mứt khiến Khánh Quân lạnh sống lưng.
"à còn một thứ nữa, anh nghĩ em đi đóng phim kinh dị, chắc doanh thu sẽ cao lắm đấy"
Cô chậm rãi đặt bút xuống, đứng lên đi đến hộp tủ lấy ra quyển album. từ từ bước đến trước mặt Khánh Quân " em cho anh coi cái này, em không biết anh nghĩ sao nhưng em thấy nó thật vô cùng dễ thương, có lễ em sẽ copy một nghìn bản sau đó dán khắp hành lang của trường, chắc người trong hình sẽ cảm ơn em lắm vì PR cho họ đấy"
Khánh Quân nhìn thấy bức ảnh, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại than trời trách đất, " Em lấy nó ở đâu vậy?" bức hình cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một bé gái đúng hơn là một bé trai, người mặc váy vàng tay cầm bó hoa miệng tươi cười nhìn vào ống kính.
" Cái này...uhm...à mẹ anh cho em" cô đặt quyển album xuống, ngồi xuống bàn, cầm bút tiếp tục viết.
Khánh Quân nhìn thấy thái độ điềm nhiên của cô cứ như một chuyện rất hiển nhiên, rất bình thường. Thấy cô cũng không nói gì, anh liền nói sang chuyện khác " em gặp mẹ anh làm gì vậy?, ra mắt hay dạm hỏi?" anh khoanh tay dựa tường, nhướng mắt nhìn cô.
Tay cô đang viết liền khựng lại, quay đầu nhìn anh, ánh mắt dạng như [anh nghĩ mình có giá lắm à] mỉm cười " Phải , làm sao anh biết vậy? em đến để dạm hỏi con kiki nhà anh, nhưng đáng tiếc mẹ anh lại bảo con kiki đó hơi khác thường nên không dám cho em nuôi"
" Có lẽ anh nên thỉnh giáo tài nói móc của em "
" quá khen rồi" cô chấp tay làm ra vẻ khách sáo
"lai còn như vậy, mau làm cho xong việc của em, anh dẫn em đến một nơi"
"Nơi nào?" cô vừa viết vừa hỏi
" đến rồi em sẽ biết, mau làm đi"
"Ờ..."
Hành lang ngày chủ nhật vừa vắng lặng vừa yên tĩnh, Lam Lam ôm máy tính đến phòng sinh hoạt vừa đi vừa ủ dột suy nghĩ vừa đến nơi liền đâm sầm vào cửa, tay vừa buông laptop để xoa đầu, liền có người vịn vào tay cô, tay kia giữ laptop lại " không sao chứ?"
" không sao, không sao"
" Ngọc Lam cửa to như vậy mà vẫn đụng phải, em vô tình hay cố ý đây" một cô gái có vẻ chửng chạc, vừa đọc sách vừa cười trêu chọc Lam Lam.
" Em cố ý gì chứ?" Lam Lam vừa xoa đầu vừa ấm ức.
" thì cố ý để được hotboy đỡ đấy"
" hotboy..?" Lam Lam ý thức được người đang đứng trước mặt liền ngẩng đầu lên nhìn, dung mạo anh tuấn, có thể cho là có hào quang đấy, nhưng sao Lam Lam cảm thấy không có chút gì gọi là dao động nhỉ? hay ở gần cô lâu quá nên nhiễm bệnh của cô rồi.
" Cảm ơn" Lam Lam nhẹ nhàng rút tay đang bị nắm lại
" Không có chi" người đó trả lời, rồi đưa lại Laptop cho Lam Lam
Cả hai đi vào phòng, thường ngày ở đây rất yên tỉnh, hành lang thì ôn ào, hôm nay ngược lại, hành lang yên tỉnh, còn căn phòng lại trở thành hội chợ. Chắc tại hôm nay phải chuẩn bị cho lễ hội nên căn phòng có đông hơn một chút, nên đặt biệt ồn ào.
" Mọi người chuẩn bị đến đâu rồi?" Lam Lam vừa ngồi xuống vừa hỏi xung quanh
" đều xong cả rồi, chỉ còn chờ áo của em" Người con trai được gọi là Hotboy lúc nãy lên tiếng.
" Hả? em không biết à, cậu ấy ngồi chờ em nãy giờ mà"
" Hả...có sao?" Lam Lam nhìn kĩ lại người đó một lần nữa, cố gắng vận dụng trí nhớ của mình, [mình có quen người nào như vậy sao]
Người con trai đó từ tốn bước về hướng của Lam Lam " cô bé đậu hủ, đã lâu không gặp"
[Cô bé đậu hủ] rất lâu rồi cô không nghe ai gọi mình như vậy, cái tên mà Lam Lam cứ nghĩ cả đời cũng không thể nghe được. Giọng điệu cùng ánh mắt đó, khiến Lam Lam nhớ đến người anh trai năm đó " anh Lục Thành?"
" em cũng rất có tâm trạng viết vẽ nhỉ?" Khánh Quân bỏ một tay vào túi quần một tay chỉ vào bức tranh đúng hơn là thư pháp của cô.
" Tâm trạng thì em luôn có với lại với một người nhàn rỗi như em, đây có thể cho là cách giết thời gian rất hiệu quả" mắt cô không nhìn thẳng vào mắt Khánh Quân mà chỉ thoáng qua rồi nhướng mắt lên, vẻ mặt hí hửng, miệng nở nụ cười, ngọt ngào đến mứt khiên người ta cảm thấy không quen.
Nụ cười ngọt ngào đến ngạt thở kia khiến Khánh Quân thẩn người vài giây " có ai nói cho em biết, em cười nhìn rất đẹp không?"
Cô ngừng cười nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc " có ai nói có anh biết, ngoài vẻ đẹp trai ra, miệng của anh không những đẹp mà còn rất ngọt không?"
vừa nói xong cô liên bật cười, ánh nắng chiều gọi vào, phảng phất lên khuôn mặt cô. Vì cười nên hai má cô ửng hồng lại thêm cái ánh sáng nhàn nhạt của nắng chiều, Khánh Quân tựa người vào tường ngắm nhìn khuôn mặt cô, anh dường như cảm thấy có chút quen thuộc từ hình ảnh này, anh dường như nhìn thấy Hoàng Linh của lúc trước.
" Tách, Tách"
" Cái gì vậy?" cô ngừng cười, hỏi Khánh Quân
" Anh chụp lại, em biết đó em bình thường nói xấu không xấu, nói đẹp cũng không đẹp được bao nhiêu, chỉ khi cời mới có thể cho là đẹp hơn một chút, anh phải lưu lại để sau này khi bộ dạng hung dử của em xuất hiện anh sẽ cho em coi bộ dang lúc em cười và lúc em biến thành phù thủy khác nhau như thế nào." ngừng một chút Khánh Quân lại nghỉ ra cái gì đó liền một mắt nhắm một mắt mở " anh cũng sẽ đợi lúc nào đó thời cơ đến rồi chụp lại cái khoảnh khắc phù thủy của em, để sau này khi em giả ngoan hiền trước mắt người khác anh sẽ cho họ xem, thấy được không?"
Cô chống cằm, vẻ mặt đăm chiêu, sau đó lại quay sang nhìn Khánh Quân " anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" vẻ mặt của cô hiện lên ba chữ [ Hãy đợi đấy] gian đến mứt khiến Khánh Quân lạnh sống lưng.
"à còn một thứ nữa, anh nghĩ em đi đóng phim kinh dị, chắc doanh thu sẽ cao lắm đấy"
Cô chậm rãi đặt bút xuống, đứng lên đi đến hộp tủ lấy ra quyển album. từ từ bước đến trước mặt Khánh Quân " em cho anh coi cái này, em không biết anh nghĩ sao nhưng em thấy nó thật vô cùng dễ thương, có lễ em sẽ copy một nghìn bản sau đó dán khắp hành lang của trường, chắc người trong hình sẽ cảm ơn em lắm vì PR cho họ đấy"
Khánh Quân nhìn thấy bức ảnh, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại than trời trách đất, " Em lấy nó ở đâu vậy?" bức hình cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một bé gái đúng hơn là một bé trai, người mặc váy vàng tay cầm bó hoa miệng tươi cười nhìn vào ống kính.
" Cái này...uhm...à mẹ anh cho em" cô đặt quyển album xuống, ngồi xuống bàn, cầm bút tiếp tục viết.
Khánh Quân nhìn thấy thái độ điềm nhiên của cô cứ như một chuyện rất hiển nhiên, rất bình thường. Thấy cô cũng không nói gì, anh liền nói sang chuyện khác " em gặp mẹ anh làm gì vậy?, ra mắt hay dạm hỏi?" anh khoanh tay dựa tường, nhướng mắt nhìn cô.
Tay cô đang viết liền khựng lại, quay đầu nhìn anh, ánh mắt dạng như [anh nghĩ mình có giá lắm à] mỉm cười " Phải , làm sao anh biết vậy? em đến để dạm hỏi con kiki nhà anh, nhưng đáng tiếc mẹ anh lại bảo con kiki đó hơi khác thường nên không dám cho em nuôi"
" Có lẽ anh nên thỉnh giáo tài nói móc của em "
" quá khen rồi" cô chấp tay làm ra vẻ khách sáo
"lai còn như vậy, mau làm cho xong việc của em, anh dẫn em đến một nơi"
"Nơi nào?" cô vừa viết vừa hỏi
" đến rồi em sẽ biết, mau làm đi"
"Ờ..."
Hành lang ngày chủ nhật vừa vắng lặng vừa yên tĩnh, Lam Lam ôm máy tính đến phòng sinh hoạt vừa đi vừa ủ dột suy nghĩ vừa đến nơi liền đâm sầm vào cửa, tay vừa buông laptop để xoa đầu, liền có người vịn vào tay cô, tay kia giữ laptop lại " không sao chứ?"
" không sao, không sao"
" Ngọc Lam cửa to như vậy mà vẫn đụng phải, em vô tình hay cố ý đây" một cô gái có vẻ chửng chạc, vừa đọc sách vừa cười trêu chọc Lam Lam.
" Em cố ý gì chứ?" Lam Lam vừa xoa đầu vừa ấm ức.
" thì cố ý để được hotboy đỡ đấy"
" hotboy..?" Lam Lam ý thức được người đang đứng trước mặt liền ngẩng đầu lên nhìn, dung mạo anh tuấn, có thể cho là có hào quang đấy, nhưng sao Lam Lam cảm thấy không có chút gì gọi là dao động nhỉ? hay ở gần cô lâu quá nên nhiễm bệnh của cô rồi.
" Cảm ơn" Lam Lam nhẹ nhàng rút tay đang bị nắm lại
" Không có chi" người đó trả lời, rồi đưa lại Laptop cho Lam Lam
Cả hai đi vào phòng, thường ngày ở đây rất yên tỉnh, hành lang thì ôn ào, hôm nay ngược lại, hành lang yên tỉnh, còn căn phòng lại trở thành hội chợ. Chắc tại hôm nay phải chuẩn bị cho lễ hội nên căn phòng có đông hơn một chút, nên đặt biệt ồn ào.
" Mọi người chuẩn bị đến đâu rồi?" Lam Lam vừa ngồi xuống vừa hỏi xung quanh
" đều xong cả rồi, chỉ còn chờ áo của em" Người con trai được gọi là Hotboy lúc nãy lên tiếng.
" Hả? em không biết à, cậu ấy ngồi chờ em nãy giờ mà"
" Hả...có sao?" Lam Lam nhìn kĩ lại người đó một lần nữa, cố gắng vận dụng trí nhớ của mình, [mình có quen người nào như vậy sao]
Người con trai đó từ tốn bước về hướng của Lam Lam " cô bé đậu hủ, đã lâu không gặp"
[Cô bé đậu hủ] rất lâu rồi cô không nghe ai gọi mình như vậy, cái tên mà Lam Lam cứ nghĩ cả đời cũng không thể nghe được. Giọng điệu cùng ánh mắt đó, khiến Lam Lam nhớ đến người anh trai năm đó " anh Lục Thành?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.