Chương 17
Ái Nhã
24/02/2021
Mộc Hân trở về nhà sau ngày học mệt mỏi, cô làm vệ sinh cá nhân xong thì lên giường nằm chờ người làm gọi xuống ăn cơm. Mở điện thoại vào facebook cô thấy lời mời kết bạn từ Gia Hào, và điều làm cô khó hiểu hơn là ảnh đại diện hắn để ảnh mà hắn chụp trộm cô nhưng khá ổn.
Mộc Hân chấp nhận lời mời kết bạn của Gia Hào thì lập tức có một tiếng ting ting như đợi sẵn từ trước:
"Bé con... Tối nay đi ăn với anh được không? "
Mộc Hân suy nghĩ cô nên trả lời gì bây giờ, họ đâu có thân lắm:"Vì sao ạ? "
Gia Hào nhanh chóng phản hồi lại cho cô:"Vì chúng ta là anh em! Đi ăn một bữa sẽ không thành vấn đề chứ? "
Thấy Gia Hào nói cũng có vẻ hợp lý, hắn chắc sẽ không làm gì xấu xa với cô đâu. Mộc Hân liền đồng ý lời mời của Gia Hào, hai người nhắn thêm vài câu nữa rồi tạm dừng.
Mộc Hân bảo người làm hôm nay cô không ăn, mọi người cứ ăn đi không cần để cho cô gì cả. Cô thay quần áo để ra ngoài rồi xuống sân đợi Gia Hào. Cô đã nhắn địa chỉ nhà cho hắn, không biết hắn có tìm được không nữa đây.
Mộc Hân ngồi suy tư thì nghe tiếng rồ rồ của xe mô tô, cô đứng dậy mở cửa ra xe thử. Gia Hào cực ngầu trên chiếc xe môtô phân khối lớn, hắn mặc một bộ đồ thể thao màu đen trắng rất thoải mái, nhưng lại không kém phần sang trọng, đẳng cấp.
Gia Hào đưa tay đẩy kính của mũ bảo hiểm lên nhìn Mộc Hân không biết có phải là trùng hợp hay không mà Mộc Hân cũng mặc váy màu đen trắng, kính cổ tinh tế, có vài bông hoa nhỏ ở phía bên hông, nhìn cô thật xinh đẹp. Gia Hào mỉm cười đưa mũ bảo hiểm cho cô:"Bé con... "
Mộc Hân hơi ngại vì không ngờ Gia Hào lại chở mình đi bằng xe này, cô cứ nghĩ là đi bộ hoặc xe taxi, bất quá là xe ôtô của gia đình hay xe máy bình thường cũng được. Chứ xe môtô như này cô không quen, là lần đầu cô đi, còn mặc váy nữa ngồi khá ngượng.
Thấy Mộc Hân không có ý định lấy mũ, Gia Hào nhìn mặt cô cứ đơ đơ ra, hắn buồn cười. Tự mình gạt xe, chủ động đi xuống đội mũ cho cô, ôn nhu bảo:
"Em ngại hả? "
"À... Dạ... Xe này, em không quen! "_Mộc Hân đưa tay lên cản Gia Hào, cô muốn tự đội nhưng Gia Hào cứ mặc kệ đội cho cô, cài nút cẩn thận.
Hắn không thích nhiều lời, kéo tay cô đi vòng qua xe, hắn leo lên xe trước giữ thăng bằng sau đó nhìn cô. Mộc Hân lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cô cũng rụt rè ôm hông Gia Hào, túm váy ngồi lên yên sau.
Rồ...
Gia Hào lên ga một cái phóng xe rời đi, chỉ để lại một làn khói trắng hơi mờ ảo nhưng không quá dày đặc. Mộc Hân sợ té vội ôm eo Gia Hào thật chặt, cô muốn bỏ ra cũng khó. Suốt quãng đường đi cô cứ thế mà tựa vào lưng hắn, chẳng thể biết được dùng xe này đón cô là ý đồ của hắn.
Đến một nhà hàng sang trọng mang phong cách châu Âu, có lẽ những người đến đây cũng đều là hạng thượng lưu, nó còn nằm ở trung tâm thành phố hẳn là đắt đỏ. Mộc Hân cũng không lạ với những nhà hàng này, gia đình cô thuộc dạng có điều kiện đấy. Nhưng mà cô vẫn không thường xuyên thích tới những chỗ như thế, cô thích những nơi bình thường.
Gia Hào định bước vào khi đã cho bảo vệ cất xe thì cảm giác tay áo mình bị kéo lại, hắn quay đầu hỏi cô:"Sao thế Mộc Hân? Em không thích nơi này sao? "
"Phải ạ! Em nghĩ mình còn là học sinh, đi ăn ở những nơi như này không phù hợp cho lắm. "
"Không cần phải lo! Nơi này cũng chỉ là để ăn uống thôi mà. Chúng ta sẽ lên tầng trên vắng vẻ hơn, không nhiều người thấy, khá yên tĩnh và bài trí ở đó cũng khá giản dị. Em sẽ không thấy cái gì là quá xa xỉ đâu, được chứ? "
Mộc Hân cũng không muốn làm mất hứng vui của Gia Hào cô liền gật đầu đồng ý, cùng hắn bước vào lên trong nhà hàng ba tầng trước mắt này. Gia Hào rất biết bắt lấy cơ hội, đúng là cao thủ không bằng tranh thủ, hắn nắm lấy tay cô như một đôi tình nhân thân mật. Mộc Hân ngượng đỏ mặt cô muốn rút tay về nhưng không được, hắn nắm chặt quá đành buông xui.
Họ lên tầng hai để dùng bữa, nhân viên phục vụ ra cho hai người gọi món. Nhìn bảng giá menu mà Mộc Hân thấy choáng ngợp, đúng là ở đây đắc quá, chắc là cũng vì vị trí trung tâm và có đầu bếp nấu ngon thật đi. Cô không quen dùng bữa như thế này đâu, nhưng nhìn xem... Gia Hào gọi món rất tự nhiên, hắn còn hỏi ý cô nhưng quả thật cô không chọn được. Chẳng lẽ cô chọn rau quả luộc hay sao?
Mẹ cô cũng thường hay bảo cô là tiểu thư nhà giàu mà đơn giản quá, chỉ thích ăn uống ở nhà. Yến Vy cũng hay trêu quần áo của cô là mua ở siêu thị nhỏ, đồ thật quê mùa. Nhưng cô thấy cũng chẳng sao, miễn cô thoải mái là được rồi.
Đang ngồi đợi chờ phục vụ mang thức ăn lên thì chẳng may cô bắt gặp Phúc An cùng Duy Hạ và hai bà mẹ của họ đi ăn với nhau. Cô muốn né tránh nên xoay ghế đưa lưng về phía họ, nhưng Duy Hạ dường như đã thấy.
Cô ta kéo Phúc An đi lại bàn cô và hắn đang ngồi chào hỏi:"Ơ kìa Mộc Hân em cũng đi ăn à? Lại còn ở nhà hàng đắc đỏ như này nữa. "
Duy Hạ cố ý trêu chọc cô vì cô ta biết cô xưa nay giản dị, hơi lúa chắc chẳng biết mấy nơi như này đâu, chẳng biết dùng đồ hiệu rồi, tiểu thư nhà giàu thì sao, cũng không nổi danh lắm. Phúc An đứng nhìn cô và hắn mặc đồ dù không phải đôi nhưng cùng màu anh thật khó chịu, mới chia tay đấy mà có người thay thế nhanh vậy sao?
Mộc Hân cảm thấy chán nản với Duy Hạ, cô nhã nhặn đứng dậy chỉnh lại váy, nhìn Duy Hạ đáp lời:
"Tại sao tôi lại không được đến đây ăn nhỉ? Chị nghĩ chỉ có chị là đủ tiền hay sao? "
"À không... Không phải vậy! Chị nào có ý đó! Chỉ là chị nghĩ một người như em thì làm sao ăn được đồ Tây. "_Duy Hạ liếc mắt nhìn Gia Hào một cái, cũng có phong độ đấy:"Cậu bạn này của em chắc cũng khá giả nhỉ? Mới chia tay Phúc An đã tìm được người khác. Chị xem thường xem rồi nhỉ? Em cũng giỏi tán tỉnh đàn ông rồi! "
Duy Hạ mỉa mai cô mà quên mất mình có hơi quá lời, chẳng giữ hình tượng thục nữ hiền lành nữa. Nhưng Phúc An lại mù quáng chẳng để tâm mấy lời cô ta nói, ánh mắt dò xét cô xem thường.
"Quản lý! Gọi quản lý cho tôi! "
Âm thanh làm mọi người tập trung mắt về phía phát ra chăm chú nhìn, nhà hàng cũng còn sớm mới 6 giờ chiều nên vắng khách. Một người phụ nữ hơi có tuổi mặc bộ vest đen vội chạy lại chỗ Gia Hào:
"Đinh thiếu cậu có gì gọi tôi ạ? "
"Họ... Tôi muốn đuổi họ khỏi nhà hàng này! À không... Tôi muốn mua lại buổi tối hôm nay, phiền đuổi hết mọi người cho tôi."_Gia Hào hơi khó chịu khi Phúc An và Duy Hạ ở đây phá rối bữa tối của hắn.
Duy Hạ bất ngờ không tiếp thu được nhìn Gia Hào có uy như một vị vương, câu nói dù chưa nhận được kết quả nhưng rất cứng rắn, dường như nắm chắc phần thắng. Vị quản lý kia hơi e dè nhìn xung quanh, sau đó gật đầu nhìn hắn hơi run sợ bảo:
"Tôi rõ rồi thưa Đinh thiếu! Tôi sẽ sắp xếp ngay! "
Quản lý vội phân phó cho nhân viên khác hỗ trợ mình nói với các vị khách đang ở trong nhà hàng này. Ai nấy nghe đều trừng mắt to, có người còn run rẩy nhìn hắn rồi rời đi ngay. Đến lượt mẹ của Phúc An và Duy Hạ thì không chấp nhận nổi mình vừa vào đã bị đuổi, mẹ của anh bực bội qua nói lớn tiếng vào mặt hắn:
"Nè cậu kia... Cậu nghĩ cậu là ai mà sai người đuổi chúng tôi đi chứ? Cậu biết tôi là ai không? Cậu dựa vào cái gì hả? "
Bụp...
Gia Hào lạnh lùng đập bàn một cái, hắn đứng dậy ánh mắt khó chịu hung hăng chỉ tay vào mặt Duy Hạ lớn tiếng nói:"Dựa vào việc cô ta xúc phạm Mộc Hân của tôi! "
"Xúc phạm thì đã sao? Cậu nghĩ cậu là ai? "_mẹ của Phúc An lườm cô chán ghét một cái, nghe Duy Hạ kể cô ta và con trai bà chia tay rồi bà cũng mừng.
Gia Hào cười nhạt một cái cho sự ngu ngốc của đám người hồ đồ trước mặt, hắn vẫn cứ mạnh mẽ nhìn họ, đầy tự tin nói:
"Tôi là ai á? Mong phu nhân đây nhớ rõ... Tôi là Đinh Gia Hào, người có thể khiến cho công ty của gia đình bà chỉ trong một đêm có thể biến mất khỏi thương trường. "
Tất cả mọi người đều khiếp sợ khi nghe lời tuyên bố hùng hồ của Gia Hào, nhất là khi hắn xưng họ mình ra. Làm gì có ai không biết nhà họ Đinh nổi tiếng quyền thế ra sao từ xưa đến nay, họ có con trai duy nhất nhưng rất kính tiếng về thiếu gia này. Ngay cả ở trường học Gia Hào cũng chẳng tiết lộ, hắn còn ít đến trường thì ai biết rõ được. Nhưng Gia Hào đã nói đến mức có thể khiến công ty người khác phá sản, và thái độ của quản lý đây thì hẳn không thể giả mạo rồi.
Ngay cả Mộc Hân cũng trầm trồ kinh ngạc, không nghĩ mình lại tiếp xúc được với một người tầm cỡ như thế này. Cô biết Yến Vy em họ của hắn, nhưng Yến Vy mang họ khác, cũng không phá phô trương thân thế nội ngoại.
Gia Hào lại xem rất bình thường, hắn đưa tay ôm lấy eo của Mộc Hân nói cùng Duy Hạ:"Bây giờ cô có thể xin lỗi cô ấy được rồi chứ nhỉ?"
"Tại sao tôi phải xin lỗi chứ? "_Duy Hạ nghe qua có phần sợ nhưng lại ngoan cố.
Mẹ cô ta thì sợ đến không đứng nổi rồi, nhéo mạnh tay cô ta:"Mày còn lớn mồm nữa... Nhanh xin lỗi đi! "
"Mẹ... "_cô ta dùng dằn khôn chịu.
"Xin lỗi nhanh! "
Duy Hạ không nhìn nhận tính nguy hiểm của vấn đề, nhưng lại nghe lời mẹ, cô ta cắn môi xin lỗi cô:"Mộc Hân... Xin lỗi! "
Gia Hào mệt mỏi khi phải tôn thời gian với họ, hắn bực mình lên tiếng:"Bây giờ thì mời đi cho! Tôi không thích bữa tối của tôi có nhiều ruồi muỗi bu như này. "
Mấy người bọn họ vội kéo tay nhau rời đi, chỉ có Phúc An là đứng như trời trồng nhìn cô không rời trong lòng Gia Hào. Anh không nghĩ cô lại có thể quen được người như Gia Hào, hắn ta thật sự hơn anh. Anh không cam lòng như thế này.
Mộc Hân chấp nhận lời mời kết bạn của Gia Hào thì lập tức có một tiếng ting ting như đợi sẵn từ trước:
"Bé con... Tối nay đi ăn với anh được không? "
Mộc Hân suy nghĩ cô nên trả lời gì bây giờ, họ đâu có thân lắm:"Vì sao ạ? "
Gia Hào nhanh chóng phản hồi lại cho cô:"Vì chúng ta là anh em! Đi ăn một bữa sẽ không thành vấn đề chứ? "
Thấy Gia Hào nói cũng có vẻ hợp lý, hắn chắc sẽ không làm gì xấu xa với cô đâu. Mộc Hân liền đồng ý lời mời của Gia Hào, hai người nhắn thêm vài câu nữa rồi tạm dừng.
Mộc Hân bảo người làm hôm nay cô không ăn, mọi người cứ ăn đi không cần để cho cô gì cả. Cô thay quần áo để ra ngoài rồi xuống sân đợi Gia Hào. Cô đã nhắn địa chỉ nhà cho hắn, không biết hắn có tìm được không nữa đây.
Mộc Hân ngồi suy tư thì nghe tiếng rồ rồ của xe mô tô, cô đứng dậy mở cửa ra xe thử. Gia Hào cực ngầu trên chiếc xe môtô phân khối lớn, hắn mặc một bộ đồ thể thao màu đen trắng rất thoải mái, nhưng lại không kém phần sang trọng, đẳng cấp.
Gia Hào đưa tay đẩy kính của mũ bảo hiểm lên nhìn Mộc Hân không biết có phải là trùng hợp hay không mà Mộc Hân cũng mặc váy màu đen trắng, kính cổ tinh tế, có vài bông hoa nhỏ ở phía bên hông, nhìn cô thật xinh đẹp. Gia Hào mỉm cười đưa mũ bảo hiểm cho cô:"Bé con... "
Mộc Hân hơi ngại vì không ngờ Gia Hào lại chở mình đi bằng xe này, cô cứ nghĩ là đi bộ hoặc xe taxi, bất quá là xe ôtô của gia đình hay xe máy bình thường cũng được. Chứ xe môtô như này cô không quen, là lần đầu cô đi, còn mặc váy nữa ngồi khá ngượng.
Thấy Mộc Hân không có ý định lấy mũ, Gia Hào nhìn mặt cô cứ đơ đơ ra, hắn buồn cười. Tự mình gạt xe, chủ động đi xuống đội mũ cho cô, ôn nhu bảo:
"Em ngại hả? "
"À... Dạ... Xe này, em không quen! "_Mộc Hân đưa tay lên cản Gia Hào, cô muốn tự đội nhưng Gia Hào cứ mặc kệ đội cho cô, cài nút cẩn thận.
Hắn không thích nhiều lời, kéo tay cô đi vòng qua xe, hắn leo lên xe trước giữ thăng bằng sau đó nhìn cô. Mộc Hân lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cô cũng rụt rè ôm hông Gia Hào, túm váy ngồi lên yên sau.
Rồ...
Gia Hào lên ga một cái phóng xe rời đi, chỉ để lại một làn khói trắng hơi mờ ảo nhưng không quá dày đặc. Mộc Hân sợ té vội ôm eo Gia Hào thật chặt, cô muốn bỏ ra cũng khó. Suốt quãng đường đi cô cứ thế mà tựa vào lưng hắn, chẳng thể biết được dùng xe này đón cô là ý đồ của hắn.
Đến một nhà hàng sang trọng mang phong cách châu Âu, có lẽ những người đến đây cũng đều là hạng thượng lưu, nó còn nằm ở trung tâm thành phố hẳn là đắt đỏ. Mộc Hân cũng không lạ với những nhà hàng này, gia đình cô thuộc dạng có điều kiện đấy. Nhưng mà cô vẫn không thường xuyên thích tới những chỗ như thế, cô thích những nơi bình thường.
Gia Hào định bước vào khi đã cho bảo vệ cất xe thì cảm giác tay áo mình bị kéo lại, hắn quay đầu hỏi cô:"Sao thế Mộc Hân? Em không thích nơi này sao? "
"Phải ạ! Em nghĩ mình còn là học sinh, đi ăn ở những nơi như này không phù hợp cho lắm. "
"Không cần phải lo! Nơi này cũng chỉ là để ăn uống thôi mà. Chúng ta sẽ lên tầng trên vắng vẻ hơn, không nhiều người thấy, khá yên tĩnh và bài trí ở đó cũng khá giản dị. Em sẽ không thấy cái gì là quá xa xỉ đâu, được chứ? "
Mộc Hân cũng không muốn làm mất hứng vui của Gia Hào cô liền gật đầu đồng ý, cùng hắn bước vào lên trong nhà hàng ba tầng trước mắt này. Gia Hào rất biết bắt lấy cơ hội, đúng là cao thủ không bằng tranh thủ, hắn nắm lấy tay cô như một đôi tình nhân thân mật. Mộc Hân ngượng đỏ mặt cô muốn rút tay về nhưng không được, hắn nắm chặt quá đành buông xui.
Họ lên tầng hai để dùng bữa, nhân viên phục vụ ra cho hai người gọi món. Nhìn bảng giá menu mà Mộc Hân thấy choáng ngợp, đúng là ở đây đắc quá, chắc là cũng vì vị trí trung tâm và có đầu bếp nấu ngon thật đi. Cô không quen dùng bữa như thế này đâu, nhưng nhìn xem... Gia Hào gọi món rất tự nhiên, hắn còn hỏi ý cô nhưng quả thật cô không chọn được. Chẳng lẽ cô chọn rau quả luộc hay sao?
Mẹ cô cũng thường hay bảo cô là tiểu thư nhà giàu mà đơn giản quá, chỉ thích ăn uống ở nhà. Yến Vy cũng hay trêu quần áo của cô là mua ở siêu thị nhỏ, đồ thật quê mùa. Nhưng cô thấy cũng chẳng sao, miễn cô thoải mái là được rồi.
Đang ngồi đợi chờ phục vụ mang thức ăn lên thì chẳng may cô bắt gặp Phúc An cùng Duy Hạ và hai bà mẹ của họ đi ăn với nhau. Cô muốn né tránh nên xoay ghế đưa lưng về phía họ, nhưng Duy Hạ dường như đã thấy.
Cô ta kéo Phúc An đi lại bàn cô và hắn đang ngồi chào hỏi:"Ơ kìa Mộc Hân em cũng đi ăn à? Lại còn ở nhà hàng đắc đỏ như này nữa. "
Duy Hạ cố ý trêu chọc cô vì cô ta biết cô xưa nay giản dị, hơi lúa chắc chẳng biết mấy nơi như này đâu, chẳng biết dùng đồ hiệu rồi, tiểu thư nhà giàu thì sao, cũng không nổi danh lắm. Phúc An đứng nhìn cô và hắn mặc đồ dù không phải đôi nhưng cùng màu anh thật khó chịu, mới chia tay đấy mà có người thay thế nhanh vậy sao?
Mộc Hân cảm thấy chán nản với Duy Hạ, cô nhã nhặn đứng dậy chỉnh lại váy, nhìn Duy Hạ đáp lời:
"Tại sao tôi lại không được đến đây ăn nhỉ? Chị nghĩ chỉ có chị là đủ tiền hay sao? "
"À không... Không phải vậy! Chị nào có ý đó! Chỉ là chị nghĩ một người như em thì làm sao ăn được đồ Tây. "_Duy Hạ liếc mắt nhìn Gia Hào một cái, cũng có phong độ đấy:"Cậu bạn này của em chắc cũng khá giả nhỉ? Mới chia tay Phúc An đã tìm được người khác. Chị xem thường xem rồi nhỉ? Em cũng giỏi tán tỉnh đàn ông rồi! "
Duy Hạ mỉa mai cô mà quên mất mình có hơi quá lời, chẳng giữ hình tượng thục nữ hiền lành nữa. Nhưng Phúc An lại mù quáng chẳng để tâm mấy lời cô ta nói, ánh mắt dò xét cô xem thường.
"Quản lý! Gọi quản lý cho tôi! "
Âm thanh làm mọi người tập trung mắt về phía phát ra chăm chú nhìn, nhà hàng cũng còn sớm mới 6 giờ chiều nên vắng khách. Một người phụ nữ hơi có tuổi mặc bộ vest đen vội chạy lại chỗ Gia Hào:
"Đinh thiếu cậu có gì gọi tôi ạ? "
"Họ... Tôi muốn đuổi họ khỏi nhà hàng này! À không... Tôi muốn mua lại buổi tối hôm nay, phiền đuổi hết mọi người cho tôi."_Gia Hào hơi khó chịu khi Phúc An và Duy Hạ ở đây phá rối bữa tối của hắn.
Duy Hạ bất ngờ không tiếp thu được nhìn Gia Hào có uy như một vị vương, câu nói dù chưa nhận được kết quả nhưng rất cứng rắn, dường như nắm chắc phần thắng. Vị quản lý kia hơi e dè nhìn xung quanh, sau đó gật đầu nhìn hắn hơi run sợ bảo:
"Tôi rõ rồi thưa Đinh thiếu! Tôi sẽ sắp xếp ngay! "
Quản lý vội phân phó cho nhân viên khác hỗ trợ mình nói với các vị khách đang ở trong nhà hàng này. Ai nấy nghe đều trừng mắt to, có người còn run rẩy nhìn hắn rồi rời đi ngay. Đến lượt mẹ của Phúc An và Duy Hạ thì không chấp nhận nổi mình vừa vào đã bị đuổi, mẹ của anh bực bội qua nói lớn tiếng vào mặt hắn:
"Nè cậu kia... Cậu nghĩ cậu là ai mà sai người đuổi chúng tôi đi chứ? Cậu biết tôi là ai không? Cậu dựa vào cái gì hả? "
Bụp...
Gia Hào lạnh lùng đập bàn một cái, hắn đứng dậy ánh mắt khó chịu hung hăng chỉ tay vào mặt Duy Hạ lớn tiếng nói:"Dựa vào việc cô ta xúc phạm Mộc Hân của tôi! "
"Xúc phạm thì đã sao? Cậu nghĩ cậu là ai? "_mẹ của Phúc An lườm cô chán ghét một cái, nghe Duy Hạ kể cô ta và con trai bà chia tay rồi bà cũng mừng.
Gia Hào cười nhạt một cái cho sự ngu ngốc của đám người hồ đồ trước mặt, hắn vẫn cứ mạnh mẽ nhìn họ, đầy tự tin nói:
"Tôi là ai á? Mong phu nhân đây nhớ rõ... Tôi là Đinh Gia Hào, người có thể khiến cho công ty của gia đình bà chỉ trong một đêm có thể biến mất khỏi thương trường. "
Tất cả mọi người đều khiếp sợ khi nghe lời tuyên bố hùng hồ của Gia Hào, nhất là khi hắn xưng họ mình ra. Làm gì có ai không biết nhà họ Đinh nổi tiếng quyền thế ra sao từ xưa đến nay, họ có con trai duy nhất nhưng rất kính tiếng về thiếu gia này. Ngay cả ở trường học Gia Hào cũng chẳng tiết lộ, hắn còn ít đến trường thì ai biết rõ được. Nhưng Gia Hào đã nói đến mức có thể khiến công ty người khác phá sản, và thái độ của quản lý đây thì hẳn không thể giả mạo rồi.
Ngay cả Mộc Hân cũng trầm trồ kinh ngạc, không nghĩ mình lại tiếp xúc được với một người tầm cỡ như thế này. Cô biết Yến Vy em họ của hắn, nhưng Yến Vy mang họ khác, cũng không phá phô trương thân thế nội ngoại.
Gia Hào lại xem rất bình thường, hắn đưa tay ôm lấy eo của Mộc Hân nói cùng Duy Hạ:"Bây giờ cô có thể xin lỗi cô ấy được rồi chứ nhỉ?"
"Tại sao tôi phải xin lỗi chứ? "_Duy Hạ nghe qua có phần sợ nhưng lại ngoan cố.
Mẹ cô ta thì sợ đến không đứng nổi rồi, nhéo mạnh tay cô ta:"Mày còn lớn mồm nữa... Nhanh xin lỗi đi! "
"Mẹ... "_cô ta dùng dằn khôn chịu.
"Xin lỗi nhanh! "
Duy Hạ không nhìn nhận tính nguy hiểm của vấn đề, nhưng lại nghe lời mẹ, cô ta cắn môi xin lỗi cô:"Mộc Hân... Xin lỗi! "
Gia Hào mệt mỏi khi phải tôn thời gian với họ, hắn bực mình lên tiếng:"Bây giờ thì mời đi cho! Tôi không thích bữa tối của tôi có nhiều ruồi muỗi bu như này. "
Mấy người bọn họ vội kéo tay nhau rời đi, chỉ có Phúc An là đứng như trời trồng nhìn cô không rời trong lòng Gia Hào. Anh không nghĩ cô lại có thể quen được người như Gia Hào, hắn ta thật sự hơn anh. Anh không cam lòng như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.