Em Thua Rồi, Xin Phép Được Buông Tay
Chương 8: Hồ Nhất Thiên
Huyền Tran99
07/09/2023
Lúc mới chuyển đến đây Lục Cẩn Y cứ cảm thấy không được quen cho lắm. Một phần tại cô trước giờ là người hướng nội, không thích giao tiếp với những người xung quanh, phần khác thì tại cô không quen với bóng tối.
Nhưng được cái mọi người ở đây vô cùng thân thiện, bọn họ hầu hết đều là những người khuyết tật số ít là những người tình nguyện viên được cử đến để chăm sóc mọi người ở đây nên tất cả bọn họ rất hiểu cho nhau và nhiệt tình giúp đỡ nhau khi cần thiết. Lục Cẩn Y ở đây mấy ngày đầu lạ lẫm đã được bọn họ giúp đỡ rất nhiều. Trong số đó đặc biệt nhất là Hồ Nhất Thiên, một người trong nhóm tình nguyện viên ở nơi đây.
Lục Cẩn Y không biết bề ngoài anh trông ra làm sao, chỉ biết anh rất nhiệt tình với mọi người, không ngại khó, không ngại khổ, ai cần gì anh đều giúp đỡ hết mình.
"Chào cô, tôi là Hồ Nhất Thiên, một trong số những người tình nguyện ở đây, nếu cô cần tôi giúp gì thì cứ nói nhé! Đừng ngại. Ở đây chúng ta không phân biệt đối xử." Lục Cẩn Y vẫn nhớ như in câu Hồ Nhất Thiên chào cô khi cô mới đến đây.
"Chào anh, tôi là Lục Cẩn Y..."
"Là Lục Cẩn Y sao? Cái tên này nghe rất hay. Rất vui được làm quen với cô."
Thoáng chốc hơn một tháng trôi qua, Lục Cẩn Y bây giờ đã quen hơn với cuộc sống ở nơi này. Có điều cô vẫn không thể làm được việc gì đó ra hồn giống như những người mù khác ở đây và điều này khiến cô rất phiền muộn...
"Cô Lục Cẩn Y? Cô sao vậy? Trông mặt cô có vẻ buồn." Hồ Nhất Thiên không biết từ đâu xuất hiện, chạy lại nói chuyện với cô.
"Không có gì đâu." Lục Cẩn Y xua tay. Cô biết Hồ Nhất Thiên rất nhiệt huyết nhưng vẫn ngại làm phiền đến anh.
"Đâu có giống không có gì? Rõ ràng cô đang buồn mà nhỉ?" Hồ Nhất Thiên tiếp tục hỏi.
Lục Cẩn Y đoán nếu cô không nói ra vấn đề của mình anh chắc chắn sẽ tiếp tục gặng hỏi cô, bất đắc dĩ cô đành phải trả lời anh.
"Thực ra tôi thấy mọi người ở đây làm việc giỏi quá, còn tôi cái gì cũng không thể làm được, đã vậy nhiều lúc có vẻ hơi phiền phức nữa..." Lục Cẩn Y ngại ngùng chia sẻ thật.
"Cô không phải bị mù bẩm sinh đúng không?" Hồ Nhất Thiên hỏi.
"Ừ." Lục Cẩn Y thở hắt ra một hơi, trả lời.
"Bảo sao..." Hồ Nhất Thiên không nói hết câu mà dừng lại giữa chừng.
"Sao thế?" Lục Cẩn Y tò mò về những gì Hồ Nhất Thiên chưa nói hết, hỏi lại anh.
"Này nhá, cô ngồi đây đợi tôi một lát, tôi có cái này muốn tặng cho cô." Hồ Nhất Thiên úp úp mở mở nói.
Không đợi cô phản ứng lại, anh đã lao vội đi lấy thứ anh bảo muốn tặng cho cô.
Lục Cẩn Y không biết anh vì sao lại muốn tặng quà cho mình, nhưng cô không có ý định sẽ nhận nó. Xong cô vẫn ngồi đấy đợi anh, không muốn lát nữa anh ra đây không thấy cô đâu mất công phải đi tìm.
Lục Cẩn Y ngồi đợi khoảng chừng năm phút thì nghe tiếng Hồ Nhất Thiên chạy đến chỗ mình.
"Đưa hai tay cô ra đây!" Anh nói.
Cô nghe anh đưa một tay ra trước mặt.
"Là hai tay cơ." Anh bật cười nói lại.
Phải để anh nhắc tới lần thứ hai cô mới làm đúng khiến cô thoáng có chút ngại ngùng, chìa hai tay ra trước mặt theo lời anh nói.
Hồ Nhất Thiên nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay của Lục Cẩn Y, giúp cô sờ vào món đồ anh vừa mới đem tới.
"Là cây sao?" Lục Cẩn Y ngơ ngác hỏi.
"Đúng thế! Đây là cây sen đá tôi trồng vào hồi hai năm trước đấy! Lúc đó tôi còn chưa tới đây và là một thằng thực tập sinh nghiên cứu không có thành tựu cũng như chẳng có gì trong tay cả. Sau khi mua cái cây này về, mỗi ngày đều cố gắng chăm sóc nó và rồi cô biết chuyện gì đã xảy ra với tôi không?"
"Chuyện gì thế?" Lục Cẩn Y tò mò hỏi.
"Tôi thực sự đã gặp rất nhiều may mắn đấy!"
"May mắn?" Lục Cẩn Y trước giờ không tin vào may mắn, nghĩ rằng anh chỉ đang nói đùa mình thôi, thuận miệng hỏi lại.
"Cô không tin phải không? Nhưng đúng là nó đem đến may mắn thật đấy! Tôi sau khi trồng nó đã tìm được đến đây và được tin tưởng giao cho quản lí một khu vườn trồng rất nhiều rau và hoa ở phía sau khu này đấy!" Hồ Nhất Thiên vui vẻ kể.
Lục Cẩn Y nghe xong nhất thời không biết nói gì chỉ đành im lặng lắng nghe tiếp.
"Không chỉ vậy, tôi còn quen được với rất nhiều người thú vị ở chỗ này, ví dụ như cô Lục Cẩn Y chẳng hạn."
"Tôi sao? Tôi thì có gì mà thú vị chứ?" Lục Cẩn Y luống cuống nói, không dám nhận lời khen này của Hồ Nhất Thiên.
"Tôi nói thật đấy! Vậy nên tôi muốn tặng cô cái cây này, mong là nó sẽ đem lại may mắn cho cô."
"Nhưng tôi không biết chăm sen đá, mà cho tôi rồi anh không may mắn nữa thì sao? Với cả mắt tôi..." Lục Cẩn Y do dự không dám nhận.
"Đừng lo cô sẽ không thể chăm sóc cho nó, tuy cô không nhìn thấy nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được mà, mỗi ngày cô chỉ cần sờ nhẹ vào nó để cảm nhận xem nó lớn tới đâu thôi, có lá héo thì hái vứt đi, còn nước tôi sẽ tưới giúp cho cô, để hưởng may mắn ké ấy mà." Hồ Nhất Thiên động viên Lục Cẩn Y.
Nhưng được cái mọi người ở đây vô cùng thân thiện, bọn họ hầu hết đều là những người khuyết tật số ít là những người tình nguyện viên được cử đến để chăm sóc mọi người ở đây nên tất cả bọn họ rất hiểu cho nhau và nhiệt tình giúp đỡ nhau khi cần thiết. Lục Cẩn Y ở đây mấy ngày đầu lạ lẫm đã được bọn họ giúp đỡ rất nhiều. Trong số đó đặc biệt nhất là Hồ Nhất Thiên, một người trong nhóm tình nguyện viên ở nơi đây.
Lục Cẩn Y không biết bề ngoài anh trông ra làm sao, chỉ biết anh rất nhiệt tình với mọi người, không ngại khó, không ngại khổ, ai cần gì anh đều giúp đỡ hết mình.
"Chào cô, tôi là Hồ Nhất Thiên, một trong số những người tình nguyện ở đây, nếu cô cần tôi giúp gì thì cứ nói nhé! Đừng ngại. Ở đây chúng ta không phân biệt đối xử." Lục Cẩn Y vẫn nhớ như in câu Hồ Nhất Thiên chào cô khi cô mới đến đây.
"Chào anh, tôi là Lục Cẩn Y..."
"Là Lục Cẩn Y sao? Cái tên này nghe rất hay. Rất vui được làm quen với cô."
Thoáng chốc hơn một tháng trôi qua, Lục Cẩn Y bây giờ đã quen hơn với cuộc sống ở nơi này. Có điều cô vẫn không thể làm được việc gì đó ra hồn giống như những người mù khác ở đây và điều này khiến cô rất phiền muộn...
"Cô Lục Cẩn Y? Cô sao vậy? Trông mặt cô có vẻ buồn." Hồ Nhất Thiên không biết từ đâu xuất hiện, chạy lại nói chuyện với cô.
"Không có gì đâu." Lục Cẩn Y xua tay. Cô biết Hồ Nhất Thiên rất nhiệt huyết nhưng vẫn ngại làm phiền đến anh.
"Đâu có giống không có gì? Rõ ràng cô đang buồn mà nhỉ?" Hồ Nhất Thiên tiếp tục hỏi.
Lục Cẩn Y đoán nếu cô không nói ra vấn đề của mình anh chắc chắn sẽ tiếp tục gặng hỏi cô, bất đắc dĩ cô đành phải trả lời anh.
"Thực ra tôi thấy mọi người ở đây làm việc giỏi quá, còn tôi cái gì cũng không thể làm được, đã vậy nhiều lúc có vẻ hơi phiền phức nữa..." Lục Cẩn Y ngại ngùng chia sẻ thật.
"Cô không phải bị mù bẩm sinh đúng không?" Hồ Nhất Thiên hỏi.
"Ừ." Lục Cẩn Y thở hắt ra một hơi, trả lời.
"Bảo sao..." Hồ Nhất Thiên không nói hết câu mà dừng lại giữa chừng.
"Sao thế?" Lục Cẩn Y tò mò về những gì Hồ Nhất Thiên chưa nói hết, hỏi lại anh.
"Này nhá, cô ngồi đây đợi tôi một lát, tôi có cái này muốn tặng cho cô." Hồ Nhất Thiên úp úp mở mở nói.
Không đợi cô phản ứng lại, anh đã lao vội đi lấy thứ anh bảo muốn tặng cho cô.
Lục Cẩn Y không biết anh vì sao lại muốn tặng quà cho mình, nhưng cô không có ý định sẽ nhận nó. Xong cô vẫn ngồi đấy đợi anh, không muốn lát nữa anh ra đây không thấy cô đâu mất công phải đi tìm.
Lục Cẩn Y ngồi đợi khoảng chừng năm phút thì nghe tiếng Hồ Nhất Thiên chạy đến chỗ mình.
"Đưa hai tay cô ra đây!" Anh nói.
Cô nghe anh đưa một tay ra trước mặt.
"Là hai tay cơ." Anh bật cười nói lại.
Phải để anh nhắc tới lần thứ hai cô mới làm đúng khiến cô thoáng có chút ngại ngùng, chìa hai tay ra trước mặt theo lời anh nói.
Hồ Nhất Thiên nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay của Lục Cẩn Y, giúp cô sờ vào món đồ anh vừa mới đem tới.
"Là cây sao?" Lục Cẩn Y ngơ ngác hỏi.
"Đúng thế! Đây là cây sen đá tôi trồng vào hồi hai năm trước đấy! Lúc đó tôi còn chưa tới đây và là một thằng thực tập sinh nghiên cứu không có thành tựu cũng như chẳng có gì trong tay cả. Sau khi mua cái cây này về, mỗi ngày đều cố gắng chăm sóc nó và rồi cô biết chuyện gì đã xảy ra với tôi không?"
"Chuyện gì thế?" Lục Cẩn Y tò mò hỏi.
"Tôi thực sự đã gặp rất nhiều may mắn đấy!"
"May mắn?" Lục Cẩn Y trước giờ không tin vào may mắn, nghĩ rằng anh chỉ đang nói đùa mình thôi, thuận miệng hỏi lại.
"Cô không tin phải không? Nhưng đúng là nó đem đến may mắn thật đấy! Tôi sau khi trồng nó đã tìm được đến đây và được tin tưởng giao cho quản lí một khu vườn trồng rất nhiều rau và hoa ở phía sau khu này đấy!" Hồ Nhất Thiên vui vẻ kể.
Lục Cẩn Y nghe xong nhất thời không biết nói gì chỉ đành im lặng lắng nghe tiếp.
"Không chỉ vậy, tôi còn quen được với rất nhiều người thú vị ở chỗ này, ví dụ như cô Lục Cẩn Y chẳng hạn."
"Tôi sao? Tôi thì có gì mà thú vị chứ?" Lục Cẩn Y luống cuống nói, không dám nhận lời khen này của Hồ Nhất Thiên.
"Tôi nói thật đấy! Vậy nên tôi muốn tặng cô cái cây này, mong là nó sẽ đem lại may mắn cho cô."
"Nhưng tôi không biết chăm sen đá, mà cho tôi rồi anh không may mắn nữa thì sao? Với cả mắt tôi..." Lục Cẩn Y do dự không dám nhận.
"Đừng lo cô sẽ không thể chăm sóc cho nó, tuy cô không nhìn thấy nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được mà, mỗi ngày cô chỉ cần sờ nhẹ vào nó để cảm nhận xem nó lớn tới đâu thôi, có lá héo thì hái vứt đi, còn nước tôi sẽ tưới giúp cho cô, để hưởng may mắn ké ấy mà." Hồ Nhất Thiên động viên Lục Cẩn Y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.