Chương 3: Thay đổi
Nguyen Van Anh03
22/04/2021
Tuê Mạn cầm theo 1 túi hoa quả nhỏ, 1 bó hương, vài đồ vặt khác lên xe người của Cửu Chấn. 1 chiếc xe Cadillac bọc thép vững chắc, đạn bắn khó gây thương tích hay xước xát, bánh xe được làm từ những nguyên liệu cứng, chắc, lớp cao su dày vô cùng. Bên trên ghế lái là 2 người vệ sĩ, 1 người lái 1 người ngồi bên. Đằng sau là Tuê Mạn, hai cánh cửa xe được chốt khóa cẩn thận. Đi đằng sau là thêm hai chiếc xe motor lớn, cũng là người của Cửu Chấn. Anh sợ cô bỏ trốn, sợ cô bị hại nên ra sức tăng các lớp bảo mật. Tuê Mạn ngồi bên trong xe, nhìn cô không khác 1 tù nhân là bao. Ánh mắt xa xăm của cô nhìn ra bầu trời sau lớp kính xe, ánh mắt đầy ao ước, khát vọng về 1 sự tự do, 1 sự giải thoát...
Đến nơi, phần mộ của ông bà Đàm được xây ở 1 khu đất nhỏ. Đây là khu đất mà Cửu Chấn xây lên, rồi thuê người chăm sóc cẩn trọng hàng ngày. Khu đất rộng chừng 300 mét vuông, xung quanh là cây hoa xanh tươi, những làn gió nhẹ thỉnh thoảng thổi hiu hiu qua. Phần mộ hai ông bà được đặt ở vị trí trung tâm. Tuê Mạn từ từ bước lại gần, ánh mắt nặng trĩu nhìn xuống di ảnh hai người. Cô nhẹ nhàng lấy 1 chiếc khăn sạch, thấm chút nước rồi lau sạch phần bia, bày trí hoa quả ra, thắp nén hương. Cô quỳ xuống, nước mắt bắt đầu lăn dài xuống má, cô khó nhọc nói:
- Ba mẹ...con phải làm sao đây...hức hức...
Cô quỳ suốt từ sáng tới tầm chiều chiều. Rồi hai chân đã tê dại, Tuê Mạn lập cập đứng lên, quẹt đi nước mắt, nhìn vào di mộ, nói nhỏ:
- Đàm Tuê Mạn con sẽ tự do...
Nói rồi cô dứt khoát quay ra về xe, khuôn mặt trở lại bình tĩnh.
Tối đến, 18 giờ 30 phút. Tiếng cổng mở ra, kèm theo là tiếng xe của Cửu Chấn trở về. Từ xa, giọng anh đã vang lên:
- Tuê Mạn...Tuê Mạn...
Anh chạy nhanh vào nhà, chỉ mong nhìn được bóng dáng nhỏ bé yêu kiều của cô đợi mình. Bước đến sảnh, Cửu Chấn đã thấy được Tuê Mạn đang mặc bộ đồ cộc tay, tóc tai được búi lên gọn gàng, lơ phơ vài sợi tóc con rủ xuống, cô đang loay hoay nấu ăn trong bếp. Cửu Chấn cười nhẹ, anh hạnh phúc vô cùng. Anh từ từ đi lại, trùm bóng to lớn của mình vào sau lưng cô, ôm thật chặt, hít hà hương thơm con gái nơi cổ. Tuê Mạn giật thót lên, cô lại bắt đầu sợ hãi, quay phắt lại, hỏi:
- A..anh về rồi...
Cửu Chấn đưa tay lên vuốt gọn tóc thừa vào mang tai cô, rồi tay lại ôm sau đầu cô, ẩn sát khuôn mặt Tuê Mạn lại gần mình, anh nhẹ nhàng nói:
- Anh cứ nghĩ về nhà không thấy em đợi...
Có những lần cô được Cửu Chấn cho phép ra khỏi nhà, yêu cầu của anh chỉ là hãy ở nhà trước khi anh về, đợi anh. Nhưng Tuê Mạn thường cố đi về muộn, Cửu Chấn lúc ấy như điên cuồng lên. Anh phát tiết 1 cách hung bạo trên cơ thể cô. Nhưng lần này thật khác, Tuê Mạn không những về sớm, cô còn vào bế nấu đồ ăn. Cửu Chấn bế thốc cô ngồi lên bệ bếp, anh đặt lên môi cô 1 nụ hôn ngọt ngào, ôn nhu, cả hai quyện lưỡi vào nhau, phối hợp 1 cách ăn ý. Khi buông ra, 1 sợi nước tình mỏng được kéo theo. Cửu Chấn nhìn chăm chăm đôi mắt đê mê vào cô. Tuê Mạn ngại ngùng hơi ẩn anh ra, nhỏ nhẹ:
- Tắm đi...rồi xuống ăn...
Cửu Chấn như bùa mê vậy, anh gật đầu như chú cún nhỏ, rồi chạy lên tắm rửa sạch sẽ. Tuê Mạn ngồi đó, khuôn mặt lạnh tanh, mọi ý đồ nằm trong con mắt trong veo này.
Chỉ 15 phút sau, Cửu Chấn lao ngay xuống bàn ăn đã được bày biện, Tuê Mạn ngồi khép nép bên cạnh anh, tay cô run run đưa thìa thức ăn lên, thủ thỉ:
- Anh ăn đi...
Cửu Chấn ngồi thừ ra, anh bất động hẳn. Hôm nay Tuê Mạn rất khác. Hai năm vừa qua, chưa 1 lần cô quan tâm hay phục tùng anh thật sự. Cửu Chấn cứ nhìn chằm vào cô. Tuê Mạn liền bỏ thìa xuống, quay đi, cuống quýt nói:
- Tôi...mà thôi anh ăn đi...
Cửu Chấn vội vã đưa chiếc thìa thức ăn ra tay cô, tươi cười rạng rỡ nói:
- Em đút cho tôi nhé...
Nụ cười của anh thật đẹp, nó rất tỏa nắng. Khuôn mặt anh bừng lên, 1 nét đẹp chững chạc nhưng cũng rất ngây thơ. Tuê Mạn cười mỉm. Nếu như chưa từng biết con người này, cô sẽ si mê anh lắm. Nếu tất cả mọi chuyện không xảy ra tồi tệ, cô sẽ hâm mộ anh đấy...Tất cả chỉ là Nếu như...Nằm trong chăn mới biết chăn có rận. Cửu Chấn như 1 nam chính ngôn tình: đẹp trai,chững chạc, thành công,lạnh lùng bên ngoài ấm áp bên trong, đào hoa,...Nhưng anh lại là 1 tên máu lạnh, tàn độc, nhân tâm, sẵn sàng chà đạp lên người khác. Ha ha, tỉnh đi các cô em non xanh, làm gì có thằng nào hoàn hảo cho các em
Đến nơi, phần mộ của ông bà Đàm được xây ở 1 khu đất nhỏ. Đây là khu đất mà Cửu Chấn xây lên, rồi thuê người chăm sóc cẩn trọng hàng ngày. Khu đất rộng chừng 300 mét vuông, xung quanh là cây hoa xanh tươi, những làn gió nhẹ thỉnh thoảng thổi hiu hiu qua. Phần mộ hai ông bà được đặt ở vị trí trung tâm. Tuê Mạn từ từ bước lại gần, ánh mắt nặng trĩu nhìn xuống di ảnh hai người. Cô nhẹ nhàng lấy 1 chiếc khăn sạch, thấm chút nước rồi lau sạch phần bia, bày trí hoa quả ra, thắp nén hương. Cô quỳ xuống, nước mắt bắt đầu lăn dài xuống má, cô khó nhọc nói:
- Ba mẹ...con phải làm sao đây...hức hức...
Cô quỳ suốt từ sáng tới tầm chiều chiều. Rồi hai chân đã tê dại, Tuê Mạn lập cập đứng lên, quẹt đi nước mắt, nhìn vào di mộ, nói nhỏ:
- Đàm Tuê Mạn con sẽ tự do...
Nói rồi cô dứt khoát quay ra về xe, khuôn mặt trở lại bình tĩnh.
Tối đến, 18 giờ 30 phút. Tiếng cổng mở ra, kèm theo là tiếng xe của Cửu Chấn trở về. Từ xa, giọng anh đã vang lên:
- Tuê Mạn...Tuê Mạn...
Anh chạy nhanh vào nhà, chỉ mong nhìn được bóng dáng nhỏ bé yêu kiều của cô đợi mình. Bước đến sảnh, Cửu Chấn đã thấy được Tuê Mạn đang mặc bộ đồ cộc tay, tóc tai được búi lên gọn gàng, lơ phơ vài sợi tóc con rủ xuống, cô đang loay hoay nấu ăn trong bếp. Cửu Chấn cười nhẹ, anh hạnh phúc vô cùng. Anh từ từ đi lại, trùm bóng to lớn của mình vào sau lưng cô, ôm thật chặt, hít hà hương thơm con gái nơi cổ. Tuê Mạn giật thót lên, cô lại bắt đầu sợ hãi, quay phắt lại, hỏi:
- A..anh về rồi...
Cửu Chấn đưa tay lên vuốt gọn tóc thừa vào mang tai cô, rồi tay lại ôm sau đầu cô, ẩn sát khuôn mặt Tuê Mạn lại gần mình, anh nhẹ nhàng nói:
- Anh cứ nghĩ về nhà không thấy em đợi...
Có những lần cô được Cửu Chấn cho phép ra khỏi nhà, yêu cầu của anh chỉ là hãy ở nhà trước khi anh về, đợi anh. Nhưng Tuê Mạn thường cố đi về muộn, Cửu Chấn lúc ấy như điên cuồng lên. Anh phát tiết 1 cách hung bạo trên cơ thể cô. Nhưng lần này thật khác, Tuê Mạn không những về sớm, cô còn vào bế nấu đồ ăn. Cửu Chấn bế thốc cô ngồi lên bệ bếp, anh đặt lên môi cô 1 nụ hôn ngọt ngào, ôn nhu, cả hai quyện lưỡi vào nhau, phối hợp 1 cách ăn ý. Khi buông ra, 1 sợi nước tình mỏng được kéo theo. Cửu Chấn nhìn chăm chăm đôi mắt đê mê vào cô. Tuê Mạn ngại ngùng hơi ẩn anh ra, nhỏ nhẹ:
- Tắm đi...rồi xuống ăn...
Cửu Chấn như bùa mê vậy, anh gật đầu như chú cún nhỏ, rồi chạy lên tắm rửa sạch sẽ. Tuê Mạn ngồi đó, khuôn mặt lạnh tanh, mọi ý đồ nằm trong con mắt trong veo này.
Chỉ 15 phút sau, Cửu Chấn lao ngay xuống bàn ăn đã được bày biện, Tuê Mạn ngồi khép nép bên cạnh anh, tay cô run run đưa thìa thức ăn lên, thủ thỉ:
- Anh ăn đi...
Cửu Chấn ngồi thừ ra, anh bất động hẳn. Hôm nay Tuê Mạn rất khác. Hai năm vừa qua, chưa 1 lần cô quan tâm hay phục tùng anh thật sự. Cửu Chấn cứ nhìn chằm vào cô. Tuê Mạn liền bỏ thìa xuống, quay đi, cuống quýt nói:
- Tôi...mà thôi anh ăn đi...
Cửu Chấn vội vã đưa chiếc thìa thức ăn ra tay cô, tươi cười rạng rỡ nói:
- Em đút cho tôi nhé...
Nụ cười của anh thật đẹp, nó rất tỏa nắng. Khuôn mặt anh bừng lên, 1 nét đẹp chững chạc nhưng cũng rất ngây thơ. Tuê Mạn cười mỉm. Nếu như chưa từng biết con người này, cô sẽ si mê anh lắm. Nếu tất cả mọi chuyện không xảy ra tồi tệ, cô sẽ hâm mộ anh đấy...Tất cả chỉ là Nếu như...Nằm trong chăn mới biết chăn có rận. Cửu Chấn như 1 nam chính ngôn tình: đẹp trai,chững chạc, thành công,lạnh lùng bên ngoài ấm áp bên trong, đào hoa,...Nhưng anh lại là 1 tên máu lạnh, tàn độc, nhân tâm, sẵn sàng chà đạp lên người khác. Ha ha, tỉnh đi các cô em non xanh, làm gì có thằng nào hoàn hảo cho các em
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.