Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?
Chương 28
Mạc Như Quy
07/11/2021
Đối với việc Otis đút bánh quy cho cậu bằng miệng của hắn nhưng cậu lại đi suy nghĩ lệch lạc về vấn đề này, Kiều Thất Tịch bèn thể hiện một thái độ suy ngẫm sâu sắc về bản thân.
Đầu tiên, tay của Otis không giống tay người, việc mớm cậu bằng miệng là điều dễ hiểu, với lại trước đây cậu bị dí theo đút ăn rất nhiều lần như vậy rồi. Thứ hai, Otis luôn xem cậu như con non mà cưng chiều, đây là tình yêu bao la và thuần khiết nhất của bậc trưởng bối đối với sấp nhỏ, chắc chắn không pha lẫn tạp chất.
Cậu biến thành gấu Bắc Cực lâu như vậy, ấy thế mà lại áp đặt lối tư duy của nhân loại lên cách biểu hiện tình yêu của một loài động vật, rõ sai rành rành.
Kiều Thất Tịch lấy lại tinh thần, sau đó xấu hổ há mồm đón nhận món quà của Otis. Trong mắt Otis, có lẽ đây chỉ là một kiểu tương tác thúc đẩy tình cảm “cha con”. Từ trước đến nay, bản thân cậu luôn được đối phương tận tình chăm sóc, đáng lẽ cậu nên coi trọng việc trao đổi tình cảm giữa cả hai hơn.
Trong lòng gấu nhỏ rất rõ ràng, nếu loại giao lưu này khiến Otis vui vẻ thì vì sao mà cậu không làm cơ chứ.
Thu hồi hết những hiểu biết vốn không cần thiết vào, Kiều Thất Tịch bèn thò cái miệng vào cái bọc và ngoạm lấy một chiếc bánh quy nhỏ khác, rồi yêu thương mớm cho Otis.
Chú gấu Bắc Cực nhỏ bé có đôi mắt sáng tròn và ngây thơ, bên trái bày tỏ lòng biết ơn và bên phải nói rằng em yêu anh.
Otis nhận lấy tấm lòng của gấu nhỏ bằng cách ăn chiếc bánh quy nhỏ này với tình cảm chân thành tha thiết nhất. Sau khi ăn xong hắn còn cảm thấy rất hạnh phúc mà liếm liếm cái mũi.
Thời gian nghỉ ngơi sung túc và cảm giác no căng cùng sự đồng hành của chú gấu nhỏ, đơn giản thỏa mãn mọi mục tiêu sống của chú gấu Otis. Ít nhất ở giai đoạn này hắn đã cực kỳ hài lòng rồi.
Trong trí nhớ ngày xưa, chú gấu này vốn mang phận cô độc. Từ lúc sinh ra và lớn lên phải rời xa mẹ, sau đó một mình lang thang phiêu bạt, cả cuộc đời này xem như thông suốt và nhìn thấu. Có rất nhiều chuyện hắn đã trải qua không khác những con gấu đực khác lắm.
Cho dù sinh sản sớm hay muộn, đang tuổi tráng niên mà gặp cái chết ngoài ý muốn hay may mắn trụ vững tới cuối, tất cả chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng một ngã rẽ của số phận đã viết lại gấu sinh của Otis, và nó cũng mở ra cho nhân sinh Kiều Thất Tịch một kịch bản mới. Họ gặp nhau, bằng cách kỳ lạ nào đó kết bạn với nhau, cùng nhau dưỡng thương và cùng nhau xuất viện, rồi cùng nhau lang thang khắp lục địa Bắc Cực bao la rộng lớn.
Đường một chiều bỗng chốc biến thành đường song hành không ngừng đan xen. Chúng ma sát với nhau tạo nên một tia lửa ấm áp và chói mắt, không chỉ sưởi ấm trái tim họ mà còn sưởi ấm rất nhiều người khác đang để mắt đến.
Ở trong nhà gỗ nhỏ đợi thêm hai ngày, Kiều Thất Tịch cuối cùng cũng nhận ra rằng Otis sắp vét sạch sẽ vốn liếng của chủ nhà gỗ này và dự định sẽ dành một kỳ nghỉ đặc biệt ở đây.
Tuy nhiên, Kiều Thất Tịch chột dạ nhìn đống bao bì đổ nát khắp sàn nhà. Phải thừa nhận một điều đống thức ăn này đều do cậu chà đạp mà ra, chứ ngoại trừ hôm đầu tiên đặt chân tới đây được ăn no căng bụng, hình như mấy ngày sau Otis không tiếp tục đụng vào chúng nữa.
Nhưng như vậy là không công bằng.
Nếu hắn không ăn gì thì cậu cũng phải kiểm soát cơn thèm ăn của mình lại chứ.
Thời tiết bên ngoài rất nóng, ở trong đây nghỉ mát coi như không tệ. Gấu nhỏ bắt đầu đếm lượng thức ăn dư thừa mà mình kiếm được mỗi ngày, cậu chợt nhận ra chỉ cần ăn uống tiết kiệm thì nhiêu đây thức ăn vẫn đủ cầm cự đến tháng chín.
Vào mùa thu, sức nóng của ánh nắng cuối mùa ở nơi này chỉ là tép riu.
Bởi vì mùa thu đến, nhiệt độ vùng cực sẽ giảm xuống nhanh chóng, nhưng nước biển vẫn chưa đạt tới ngưỡng kết thành băng, cho nên đều này chỉ khiến gấu Bắc Cực cảm thấy mát mẻ hơn thôi.
Ngày ngày trôi qua, vẫn còn hy vọng.
Chú gấu Bắc Cực nhỏ bé tràn đầy tự tin chống tay lên cửa sổ nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài. Oa, cậu cảm thán, lại thêm một mùa hè nữa chóng qua, lại thêm một năm đầy nỗi sợ nhưng không có gì nguy hiểm xảy ra.
Tục ngữ có câu, sống thì phải có lễ nghi, vậy mùa thu thì nên làm gì nhỉ?
Kiều Thất Tịch nhìn đống cá khô bốc mùi trên bàn, mấy ngày nay cậu không động chạm tới và Otis cũng thế.
Cậu lại nhìn Otis, kẻ đang chán chường nằm trong bóng râm và gãi gãi thân mình. Mùa thu đường nhiên là mùa nạp mỡ, không thì làm sao nó có thể sống sót qua mùa đông được?
Mà Otis đã ba ngày rồi không ăn uống gì.
Nếu trẻ em nhân loại không ăn uống đàng hoàng trong ba ngày, biện pháp tương đối đơn giản, đánh một trận là xong việc.
Nhưng Otis ăn không ngon đã ba ngày, nên… Kiều Thất Tịch nhìn xuống cánh tay và đôi chân mập mạp của mình, đầu lắc nguầy nguậy, không dám nghĩ không dám nghĩ nữa.
Đánh Otis á, trừ khi não có vấn đề.
Kiều Thất Tịch suy nghĩ một hồi bèn bước đến bàn ngậm một con cá khô đã bốc mùi, sau đó lại chạy ra tủ lấy một chai rượu mạnh. Lúc bấy giờ cậu đang đi bằng hai chân, thân hình mượt mà động lòng người lắc lư, cái mông thì uốn a uốn éo.
Trong khi Otis đang mắc gãi ngứa thì hắn cũng phát hiện ra động tĩnh của gấu nhỏ. Kết quả là sự chú ý của hắn không còn tập trung vào cơ thể ngứa ngáy nữa mà chuyển dời sang gấu nhỏ.
Bị ánh mắt xinh đẹp ấy nhìn chăm chú, Kiều Thất Tịch không tránh khỏi cảm giác trong mắt đối phương chỉ có mình cậu, khiến tim cậu loạn nhịp. Chỉ có thể nói rằng ánh mắt của động vật thật sự rất thuần khiết và chân thành.
Kiều Thất Tịch trực tiếp cho Otis thấy ý đồ của mình bằng cách bón cá khô và rượu vào miệng hắn, dường như cậu biết rằng Otis chưa bao giờ từ chối mình kể cả đó là yêu cầu vô lý đi chăng nữa.
Vốn dĩ thực tế khá giống với suy nghĩ của Kiều Thất Tịch, dưới yêu cầu mạnh mẽ của cậu…
Chà, đây chính là màn làm nũng vô cùng thê lương của chú gấu nhỏ. Tiếng kêu của cậu ai oán tựa người góa phụ khóc thương bên mộ chồng, cứ như nếu Otis không ăn thì cậu sẽ chết vậy. Otis cuối cùng cũng đành phải nhận con cá khô khắm lọ và miếng rượu mạnh mà cậu mang tới.
Quả thật, một con gấu Bắc Cực đang đói dễ dàng dùng hai chân trước lực lưỡng xé toạc con cá khô ra, dùng cái miệng lớn nhai nát, rồi nhấm nháp một chút rượu mạnh Greenland. Xem ra cũng có thể coi đây là một buổi trà chiều ngon miệng và hài lòng.
Thấy vậy Kiều Thất Tịch bèn ân cần lôi ba con khác tới.
Thực ra cậu không thích ăn cá khô, nhưng bởi vì cái cách Otis ăn trông ngon lành quá, thế là cậu cũng nghiêng đầu cắn xé một con.
Vị thì vẫn thế, ừ thì… nó có thể tạm lấp đầy cái bụng.
Có lẽ trong mắt Otis thì cá khô và rượu mạnh chính là đồ ngon. Hắn tính đuổi theo Kiều Thất Tịch mớm cậu chút rượu, giống như lúc trước hắn đút thịt mỡ cho Kiều Thất Tịch vậy.
Phải thú thật một điều, khi nhìn thấy miệng chai rượu dí vào miệng, Kiều Thất Tịch không khỏi sợ vãi cả tè, vì——
Nó hơi bị quá đà!
Đây là một cảnh tượng tương lai mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến.
Tưởng rằng bị một con gấu Bắc Cực dí theo mớm thịt mỡ là đủ rồi, ai ngờ bây giờ phải trải nghiệm thêm cảm giác bị gấu bồi rượu, chuyện này đâu thể nào nghĩ theo lẽ thường được.
Đó có phải là cảm giác chuếnh choáng mà người khác hay bị sau khi uống rượu không?
Huhuhu, cậu không thích điều đó đâu.
“…”
Kiều Thất Tịch lập tức lắc đầu biểu thị rằng mình không uống nữa, hắn tự uống hết đi!
Thật đó.
Nhận được lời từ chối tương tự như dáng vẻ phản kháng ăn mỡ của đối phương, bằng vào trí thông minh của Otis chắc hẳn hắn đã ngộ ra ngay lập tức. Hắn cũng không ép buộc gấu nhỏ bị chiều tới mức kén cá chọn canh, cứ cho là tập mãi cũng thành quen, vì thế hắn bèn một mình tựa vào vách tường phóng khoáng uống.
Thật khó mà tin được khi nhìn thấy một chú gấu cầm chai rượu lên và uống, nhưng đối với một Kiều Thất Tịch sở hữu đôi mắt có công năng áp dụng filter nam thần mỗi khi nhìn Otis mà nói, thì Otis vẫn luôn đẹp trai như thuở ban đầu. Cho dù là dáng vẻ say rượu thì hắn vẫn là bulgbulg*, nói tóm lại, Otis đẹp trai số dzách.
*đoạn này raw ghi thế nha các bạn=)))
也是 bulgbulg 的, 总之, 太好看了.
Có một câu nói rằng một số loài động vật thực sự thích uống rượu.
Tin tức xã hội và các nền tảng trực tuyến không ít lần đưa tin về những con vật nghiện rượu này. Nó khiến nhiều người thắc mắc thì ra động vật cũng tồn tại một mặt nào đó giống con người, hay phải nói rằng chính con người mới có một mặt giống động vật?
Thật khó để đưa ra câu trả lời chính xác.
Sau đó, Kiều Thất Tịch phát hiện ra rằng mình đang suy nghĩ điều gì đó không đúng, cho dù Otis không kéo hắn đi uống rượu, nhưng sau khi người bên kia uống xong bản thân hắn vẫn sẽ say đến phát điên với người vô tội.
Đáng ghét.
Khi Kiều Thất Tịch bị Otis đè trên mặt đất với cái bụng úp ngược, cậu cảm thấy mình như một con búp bê giẻ rách, yếu đuối, bất lực và đáng thương.
“Uuuuuu…” Dù cậu có la khàn cả cổ họng cũng không ai chịu đến giải cứu.
Gấu nhỏ vừa mới bị tên côn đồ say rượu khinh bạc kìa! Cậu bèn vặn vẹo cái eo ngấn mỡ một chút, nếu đó có thể gọi là eo.
Otis cúi đầu và liếm sạch hết những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt gấu nhỏ.
Sau đó đến các vị trí khác trên thân thể gấu nhỏ, giống như ngày thường hắn vệ sinh lông cho cậu. Một điều khác biệt là hôm nay hắn dùng nhiều sức hơn, có một chút nóng rực như thiêu đốt. Kiều Thất Tịch đổ thừa cái này cho cồn.
Da da da, da sắp nát ròi!
Người ta nói rằng uống rượu khiến mọi việc đều chậm trễ…
Nhất định lần sau không cho Otis uống nữa.
Vừa rồi gấu nhỏ còn cho rằng dáng vẻ say rượu của Otis rất đẹp trai, song sau khi bị đè xuống sàn nhà, cậu dứt khoát rút lại ảo giác trước đó của mình.
Nhân đây Kiều Thất Tịch vui lòng nhắc nhở mọi người, hàng trăm hàng nghìn lần đừng bao giờ yêu đối tượng thích uống rượu, nếu không sẽ gặp nguy cơ bị liếm và bị ép ngủ.
Tất nhiên! Chú gấu Bắc Cực say khướt này không phải là đối tượng của cậu, hắn chỉ là người anh em của Kiều Thất Tịch mà thôi.
Là một anh bạn nhỏ sống dựa dẫm thì không nên từ chối đúng không? Và thử nghĩ xem, cậu chính là kẻ đã nhét chai rượu này vào vòng tay của người bên kia, mệt mỏi hết sức.
Có vết xe đổ trước đó, Kiều Thất Tịch quyết tâm gạch bỏ cá khô kết hợp rượu mạnh khỏi thực đơn sau này.
Từ nay sẽ chỉ có cá khô khắm. Rượu mạnh hả, mơ đi.
Nếu xét về trí óc thì 1.000 Otis cũng chỉ đáng xách dép cho Alexander.
Khi một lần nữa tỉnh lại sau cơn say, toàn bộ chai rượu mạnh trong nhà gỗ đều bị Kiều Thất Tịch giấu hết.
Theo tính cách hơi ẩn nhẫn của Otis, có lẽ hắn sẽ không đến nỗi tự mình lục tung mọi thứ để tìm kiếm rượu mà uống.
Mặt khác Kiều Thất Tịch cảm thấy mình thật độc ác, vào cái mùa thiếu thốn thức ăn này, ăn không no bụng thì thôi, đến rượu cũng không được uống.
Đúng là một con gấu thê thảm.
Bé gấu nhỏ hèn mọn cuối cùng vẫn bị lương tâm khuất phục, thỉnh thoảng cậu lại lấy một chai rượu ra dỗ vui Otis.
Sau đó, cậu phải chịu đựng màn tra tấn liếm láp của Otis.
Một lần nữa trải qua sự tra tấn khi bị ép ngủ bởi Otis, người có hơi thở nồng nặc mùi rượu.
Được nửa đường cậu lén lút giãy dụa muốn ra ngoài đi vệ sinh nhưng không cẩn thận gây ra tiếng động khiến đối phương phát hiện. Thế là cậu ngay lập tức bị hắn cắn cổ lôi trở về, hình như ngoại trừ lồng ngực của hắn thì cậu chẳng còn nơi nào có thể đi.
Khi say rượu, đây chính là vị O tổng bá đạo.
Chứ bình thường đâu có như vậy đâu.
Cảm giác nhịn tè khá là khó chịu, bánh trôi nhỏ bị ép ở dưới kém chút nữa xòe xòe hết cả lên người Otis.
May mắn thay, cuộc chạy trốn thứ hai đã thành công. Kiều Thất Tịch tùy tiện tìm một bãi cỏ bên ngoài nhà gỗ mà thư thả phóng thích.
Động vật đã quá quen với việc giấu phân và nước tiểu của chúng.
Tuy nhiên, Kiều Thất Tịch làm điều này vô cùng qua loa. Gấu nhỏ chỉ tùy tiện lùa vài ngọn cỏ xung quanh, thậm chí cậu chẳng có ý định che lại, huống chi là giấu mùi.
Chiếc máy bay không người lái lượn quanh nhà gỗ hết lần này đến lần khác cuối cùng cũng tóm được bóng dáng chú gấu nhỏ.
Thằng bé rất khỏe mạnh.
Ồ, hiếm hoi lắm mới được chứng kiến cảnh tượng gấu Bắc Cực đi vệ sinh một mình.
Bước sang tháng chín, tin vui là thời tiết một ngày trở nên lạnh hơn, tin xấu là toàn bộ cá khô khắm đã ăn hết, rượu mạnh cũng không còn một giọt, đồ ăn ở nhà gỗ xin được tuyên bố hết sạch.
Bọn hắn sắp rời khỏi nhà gỗ nhỏ.
Thứ mà Kiều Thất Tịch có thể lấy đi là một thùng kẹo cứng trái cây để ăn trên đường.
Mặc dù đói, nhưng nếu được thưởng thức một viên kẹo hoa quả ngọt ngào thì sẽ cảm thấy cuộc sống tươi đẹp biết bao.
Đi đường một đoạn thời gian, hình như Otis cảm thấy khuôn mặt và chiếc miệng bé xinh của gấu nhỏ càng thêm ngọt ngào, vì mỗi lần liếm cậu hắn đều cảm nhận được vị ngọt trong miệng.
Mà Kiều Thất Tịch cũng cảm nhận rõ ràng rằng sau khi ra khỏi nhà gỗ, tần suất Otis liếm mình mỗi lúc mỗi tăng.
Otis tâm cơ, định ăn ké kẹo!
Tuy nhiên, là một chú gấu nhỏ tốt bụng và đáng yêu, ngoại trừ việc cam tâm tình nguyện bị cọ, chẳng lẽ đến việc ăn kẹo cũng không cho nốt?
Sau đó lại phát hiện ra Otis cực kỳ mất tự nhiên, hắn bóc viên kẹo đưa cho người ta ăn mà người ta không chịu, chỉ thích kiếm vị ngọt trên miệng cậu.
Kiều Thất Tịch: “?”
Con gấu này nhiều tật xấu quá.
Nhờ thời tiết lạnh mà đi trên đường không cảm thấy nóng lắm, ngoại trừ việc không có đồ ăn ra thì cái gì cũng ổn.
Đi bộ hoài đi bộ mãi, rốt cuộc Kiều Thất Tịch đã quen với nhịp sống này, thậm chí còn lạc quan thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Thật đẹp. Vào mùa thu, trên bờ biển hình thành tầng sương trắng mờ ảo và một đàn moóc khổng lồ bị chúng bao phủ khắp người, chồng chồng chất chất như cảnh thần tiên.
Con người hiếm lắm mới được nhìn thấy một cảnh đẹp thiên thời địa lợi như này.
Nhưng những chú gấu Bắc Cực có thể thong dong đi xuyên qua, thậm chí bọn họ còn hơi ngấp nghé đàn moóc… Tuy nhiên, hai đứa chỉ nhìn thôi đúng không?
Dường như Kiều Thất Tịch chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Otis đi ngang qua, mà cảm thán không biết bao nhiêu lần, nếu như không cắp đối phương bay đi, thì liệu mình có can đảm lướt qua mấy con moóc kia không?
Không dám.
Suy cho cùng, Otis đã không tấn công con moóc cường tráng kia, cơ thể nặng hàng tấn và đôi ranh năng siêu dài đều là những mối đe dọa, vì vậy muốn đánh lén con non của chúng rất khó.
Mục tiêu của hắn là những con cá trong vịnh êm ắng này. Dù không thể thỏa mãn cái bụng nhưng phần nào đó giải tỏa cơn đói của gấu nhỏ.
Kiều Thất Tịch vẫn đang trong quá trình trưởng thành. Từ khi ra khỏi nhà gỗ tới giờ cậu chưa ăn được cái gì nên đã tiêu hao khá khá lượng mỡ trên cơ thể, hơn nữa chân tay cũng dài ra. Xem ra bước vào mùa thu, Kiều Thất Tịch trông tuấn tú hơn, nét ngây thơ cũng bớt đi đôi chút.
Nhưng với Otis, cậu chỉ là một chú gấu con cần chở che và chăm sóc.
Chú gấu nhỏ xuống nước để ngắm nhìn hình dáng hiện tại của mình, các đường nét trên khuôn mặt đã nảy nở hơn chút. Tốt lắm, cậu bắt đầu có khí chất vương giả vùng cực rồi, và theo thời gian, cậu chắc chắn sẽ vang danh Bắc Cực, trở thành một con gấu Bắc Cực huyền thoại.
“…”
Chao ôi, không sao, nói thật với lương tâm của mình thì Kiều Thất Tịch vẫn thích hình tượng anh chàng lạnh lùng, ngầu lòi bá đạo của Otis hơn là cái hình tượng bố bỉm sữa với ánh mắt không chút sát khí nào.
Tất nhiên cậu biết chứ, sát khí trên người đối phương không phải bẩm sinh, nó là linh khí được tích lũy qua các trận chiến có mới được.
Con đường tốt nhất để trở thành gấu Bắc Cực tàn bạo là gì?
Chiến đấu, chém giết!
Hãy chiến đấu hết mình, xuống nước bắt cá và chém giết, sau khi ăn xong thì luyện quyền cước với Otis.
Tấm lưng to lớn cứng rắn bị gấu Bắc Cực nhỏ đánh tới, Otis chậm rãi quay đầu nhìn một cái, sau đó quay đầu tiếp tục liếm móng vuốt của mình.
Kiều Thất Tịch tức giận đến mức giậm chân. Song cậu không muốn bỏ cuộc vì một điều như thế, cho nên cậu chạy ra thật xa tìm một chỗ xuất phát, sau đó bắt đầu chạy và vồ tới—
“Gừ gừ!” Cậu giả vờ cắn đối phương.
Có một con gấu Bắc Cực nhỏ ‘hung dữ’ treo trên lưng Otis, nhưng hắn vẫn mặc kệ.
Lý do rất đơn giản, gấu Bắc Cực như họ không bao giờ đánh nhau như thế này.
Kiều Thất Tịch không còn lựa chọn nào khác ngoài cách từ bỏ việc động tay với Otis, cậu không bắt Otis phải vật lộn với một con gấu nhỏ yếu xìu như cậu nữa.
Mắt cậu dán chặt vào một bãi đá ngầm trên bãi biển.
Và xem bãi đá đó như một kẻ thù trong tưởng tượng.
Toàn bộ sự chú ý của gấu nhỏ đều đổ dồn về phía bãi đá ngầm. Cậu lặng lẽ ở bên cạnh quan sát con quái vật khổng lồ, không hề rảnh rỗi chút nào.
Otis dạo chơi bước tới, giơ chân lên rồi đẩy ngã gấu nhỏ xuống đất.
Kiều Thất Tịch: “???”
Không thể tin nổi một đời huyền thoại ấy thế mà bị đánh bại ngay đây!
Cậu nằm trên bờ cát và nghĩ đến mấy lời kịch trẻ trâu: Mày không biết gì… về sức mạnh cả.
“Woo.”
Cậu sẽ dựa vào vũ khí bí mật, hung hăng ép kẻ thù buông mình ra.
Chú gấu nhỏ nhào về phía gấu lớn thêm một lần nữa, nhưng đáng tiếc thay đối phương chỉ dùng một chân đã thành công giữ cậu trên mặt đất, không cách nào động đậy.
“Woo.”
May mắn thay, vũ khí bí mật của cậu không cần thời gian hồi chiêu và có thể sử dụng liên tục!
Tất nhiên, chú gấu con ham cầu tiến cũng biết rằng vũ khí bí mật này chỉ hữu dụng với Otis.
Otis rất tốt.
Thích Otis quá.
Trận “chém giết” này kéo dài trong một khoảng thời gian. Không biết liệu đi bộ yên tĩnh có ảnh hưởng gì không nữa nhưng tình trạng kiệt sức là có thật. Chú gấu Bắc Cực nhỏ ngáp dài và ngủ thiếp đi trong vòng tay của người bạn lớn của mình.
Lợi ích lớn nhất mà nhiệt độ hạ thấp mang đến đơn giản đó là, hai con gấu Bắc Cực có thể ôm nhau ngủ mà không phải sợ nóng bức, an tâm tận hưởng những cái ôm dễ chịu.
Tại thời điểm này, Bắc Cực rộng lớn và băng giá đang trải qua sự luân phiên giữa ngày vùng cực và đêm vùng cực.
Khi bầu trời đầy mây kéo đến, trên mặt nước mấy ngày này luôn có một lớp sương trắng mờ mờ ảo ảo.
Vào lúc mặt trời ngừng chiếu sáng, những bãi biển rực rỡ của quá khứ sẽ không còn tươi sáng nữa và chúng sẽ bị thay thế bởi sự u ám và ảm đạm, báo hiệu cho sự xuất hiện của một “thời kỳ” mới bắt đầu.
Đêm cực.
Chú gấu nhỏ yêu dấu thò đầu ra khỏi vòng tay ấm áp của hắn và chớp chớp đôi mắt to mê mang của mình.
Trời đây là sắp tối rồi.
Sau khi đến Bắc Cực được nửa năm, sinh hoạt hết khoảng thời gian ngày vùng cực, Kiều Thất Tịch rốt cuộc nghênh đón đêm vùng cực đầu tiên trong đời.
Chú gấu Bắc Cực nhỏ bé nhìn lên bầu trời đầy sao với tâm trạng thẫn thờ. Cậu thở dài, ồ, trời tối rồi.
Song khi cậu quay đầu nhìn về phía biển, cậu lập tực bị khoảng không u tối này làm giật nảy mình, trên người da gà da cóc thi nhau nổi đầy.
Địch mợ, bãi biển buổi tổi khủng bố tới vậy hả?
Một loạt âm thanh thủy triều ồ ạt kéo tới. Không hiểu vì sao Kiều Thất Tịch tự dưng nghĩ đến cảnh tượng quan tài trôi dạt trên biển trong tiếng chuông dữ dội lúc nửa đêm.
Ahhhhh!
Bị cốt truyện kinh dị do mình tự tưởng tượng ra hù dọa mất mật, Kiều Thất Tịch bèn vội vàng vùi đầu vào lồng ngực hắn lần nữa, huhuhu cầu nguyện cho bình minh mau tới, van xin trời sáng thật mau.
Cậu đột nhiên cứng đờ người suy nghĩ, vậy khi nào trời mới sáng?
Woooo, hình như là tháng 3 năm sau.
Chết mất thôi.
Ngược lại, Otis dường như đã quen với sự luân phiên của ngày và đêm vùng cực, cho nên khi màn đêm buông xuống hắn cũng không để ý lắm.
Nhưng sau đó hắn nhạy bén cảm nhận được gấu nhỏ đang sợ hãi.
Tại sao phải sợ?
Hiển nhiên Otis không tài nào hiểu được. Nhưng có một điều hắn chắc chắn phải biết, trách nhiệm của hắn chính là ổn định cảm xúc giúp gấu nhỏ.
Hắn thích gấu nhỏ luôn tỏ ra vui vẻ chứ không phải bày ra dáng vẻ hoảng sợ.
Sau khi được Otis vuốt ve và liếm láp, Kiều Thất Tịch không khỏi suy nghĩ, liệu hồi bé Otis có sợ bóng tối không?
Mẹ hắn dạy hắn an ủi như thế này hả?
Lúc đêm vùng cực kéo đến cũng là lúc gấu bé nhỏ phải đối mặt với một thử thách mới. Cậu, người sợ bóng tối, sắp bước xuống biển để bắt cá.
Kiều Thất Tịch: Đừng nói gì cả, đừng nói gì hết.
Bé gấu nhỏ đã rất mong chờ đêm vùng cực chỉ là một giấc mơ, và khi cậu tỉnh lại từ cơn mơ ấy, bầu trời sẽ tỏa nắng như lúc ban đầu. Song, dù đã tỉnh mộng thì trước mắt vẫn chỉ là màn đêm như cũ, màn đêm tối tăm.
Cậu cắm đầu cắm cổ bám sau lưng Otis, từ đầu tới cuối giữ nguyên tư thế tứ chi tiếp xúc với hắn. Cậu xem Otis như tổ quốc của mình, ngay cả một giây cũng không chịu thả ra.
Otis có lẽ cũng nhận thấy gấu nhỏ rất bám dính mình nhưng hắn không ngại lắm, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc.
Dạo này Otis hay biểu đạt niềm vui của mình bằng cách dùng răng cắn nhẹ lên lỗ tai, khuôn mặt, tay chân hoặc bất kỳ bộ phận nào của gấu nhỏ.
Ngay cả khi đi săn, hắn cũng sẽ thỉnh thoảng phân tâm nhìn về phía gấu nhỏ, đáng tiếc lúc đó gấu nhỏ không nhìn hắn mà thôi.
May mắn bây giờ là ban đêm, và tần suất quan sát của máy bay không người lái đã được giảm bớt, nếu không nó sẽ chụp được hình ảnh hai con gấu Bắc Cực đang túm tụm với nhau để câu cá.
Sự thật là bọn họ hơi thân mật quá mức rồi đấy.
Thấy mãi mà chưa bắt được con cá nào, gấu nhỏ cuối cùng cũng tự hiểu lấy lẩm bẩm với chính mình, cứ ăn bám như thế này cậu rất sợ Otis bỏ rơi mình quá.
Nhưng một điều cậu không biết là, Otis thích cậu hơn những gì cậu nghĩ.
Nói gì thì nói, chỉ cần bất kỳ con gấu Bắc Cực cái nào trên vùng đất địa cực này gặp một con gấu con như Kiều Thất Tịch, có lẽ nó sẽ vì đại nghĩa quên thân, nhét cậu vô bụng sinh lại lần nữa.
Nghĩ như vậy, gánh nặng mà Otis phải mang theo sao mà nhiều đến thế.
Lương tâm trỗi dậy, gấu nhỏ quyết định tiến lên để vượt qua khó khăn, sang bên kia biển bắt cá.
Cậu cùng lắm chỉ mới giật giật bàn chân thì đã bị Otis cắn một cái rồi liếm lông.
Trong lòng Kiều Thất Tịch phiên dịch ra một câu: Ngoan, em đừng quấy.
Là ảo giác.
Nhất định là ảo giác.
Đầu tiên, tay của Otis không giống tay người, việc mớm cậu bằng miệng là điều dễ hiểu, với lại trước đây cậu bị dí theo đút ăn rất nhiều lần như vậy rồi. Thứ hai, Otis luôn xem cậu như con non mà cưng chiều, đây là tình yêu bao la và thuần khiết nhất của bậc trưởng bối đối với sấp nhỏ, chắc chắn không pha lẫn tạp chất.
Cậu biến thành gấu Bắc Cực lâu như vậy, ấy thế mà lại áp đặt lối tư duy của nhân loại lên cách biểu hiện tình yêu của một loài động vật, rõ sai rành rành.
Kiều Thất Tịch lấy lại tinh thần, sau đó xấu hổ há mồm đón nhận món quà của Otis. Trong mắt Otis, có lẽ đây chỉ là một kiểu tương tác thúc đẩy tình cảm “cha con”. Từ trước đến nay, bản thân cậu luôn được đối phương tận tình chăm sóc, đáng lẽ cậu nên coi trọng việc trao đổi tình cảm giữa cả hai hơn.
Trong lòng gấu nhỏ rất rõ ràng, nếu loại giao lưu này khiến Otis vui vẻ thì vì sao mà cậu không làm cơ chứ.
Thu hồi hết những hiểu biết vốn không cần thiết vào, Kiều Thất Tịch bèn thò cái miệng vào cái bọc và ngoạm lấy một chiếc bánh quy nhỏ khác, rồi yêu thương mớm cho Otis.
Chú gấu Bắc Cực nhỏ bé có đôi mắt sáng tròn và ngây thơ, bên trái bày tỏ lòng biết ơn và bên phải nói rằng em yêu anh.
Otis nhận lấy tấm lòng của gấu nhỏ bằng cách ăn chiếc bánh quy nhỏ này với tình cảm chân thành tha thiết nhất. Sau khi ăn xong hắn còn cảm thấy rất hạnh phúc mà liếm liếm cái mũi.
Thời gian nghỉ ngơi sung túc và cảm giác no căng cùng sự đồng hành của chú gấu nhỏ, đơn giản thỏa mãn mọi mục tiêu sống của chú gấu Otis. Ít nhất ở giai đoạn này hắn đã cực kỳ hài lòng rồi.
Trong trí nhớ ngày xưa, chú gấu này vốn mang phận cô độc. Từ lúc sinh ra và lớn lên phải rời xa mẹ, sau đó một mình lang thang phiêu bạt, cả cuộc đời này xem như thông suốt và nhìn thấu. Có rất nhiều chuyện hắn đã trải qua không khác những con gấu đực khác lắm.
Cho dù sinh sản sớm hay muộn, đang tuổi tráng niên mà gặp cái chết ngoài ý muốn hay may mắn trụ vững tới cuối, tất cả chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng một ngã rẽ của số phận đã viết lại gấu sinh của Otis, và nó cũng mở ra cho nhân sinh Kiều Thất Tịch một kịch bản mới. Họ gặp nhau, bằng cách kỳ lạ nào đó kết bạn với nhau, cùng nhau dưỡng thương và cùng nhau xuất viện, rồi cùng nhau lang thang khắp lục địa Bắc Cực bao la rộng lớn.
Đường một chiều bỗng chốc biến thành đường song hành không ngừng đan xen. Chúng ma sát với nhau tạo nên một tia lửa ấm áp và chói mắt, không chỉ sưởi ấm trái tim họ mà còn sưởi ấm rất nhiều người khác đang để mắt đến.
Ở trong nhà gỗ nhỏ đợi thêm hai ngày, Kiều Thất Tịch cuối cùng cũng nhận ra rằng Otis sắp vét sạch sẽ vốn liếng của chủ nhà gỗ này và dự định sẽ dành một kỳ nghỉ đặc biệt ở đây.
Tuy nhiên, Kiều Thất Tịch chột dạ nhìn đống bao bì đổ nát khắp sàn nhà. Phải thừa nhận một điều đống thức ăn này đều do cậu chà đạp mà ra, chứ ngoại trừ hôm đầu tiên đặt chân tới đây được ăn no căng bụng, hình như mấy ngày sau Otis không tiếp tục đụng vào chúng nữa.
Nhưng như vậy là không công bằng.
Nếu hắn không ăn gì thì cậu cũng phải kiểm soát cơn thèm ăn của mình lại chứ.
Thời tiết bên ngoài rất nóng, ở trong đây nghỉ mát coi như không tệ. Gấu nhỏ bắt đầu đếm lượng thức ăn dư thừa mà mình kiếm được mỗi ngày, cậu chợt nhận ra chỉ cần ăn uống tiết kiệm thì nhiêu đây thức ăn vẫn đủ cầm cự đến tháng chín.
Vào mùa thu, sức nóng của ánh nắng cuối mùa ở nơi này chỉ là tép riu.
Bởi vì mùa thu đến, nhiệt độ vùng cực sẽ giảm xuống nhanh chóng, nhưng nước biển vẫn chưa đạt tới ngưỡng kết thành băng, cho nên đều này chỉ khiến gấu Bắc Cực cảm thấy mát mẻ hơn thôi.
Ngày ngày trôi qua, vẫn còn hy vọng.
Chú gấu Bắc Cực nhỏ bé tràn đầy tự tin chống tay lên cửa sổ nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài. Oa, cậu cảm thán, lại thêm một mùa hè nữa chóng qua, lại thêm một năm đầy nỗi sợ nhưng không có gì nguy hiểm xảy ra.
Tục ngữ có câu, sống thì phải có lễ nghi, vậy mùa thu thì nên làm gì nhỉ?
Kiều Thất Tịch nhìn đống cá khô bốc mùi trên bàn, mấy ngày nay cậu không động chạm tới và Otis cũng thế.
Cậu lại nhìn Otis, kẻ đang chán chường nằm trong bóng râm và gãi gãi thân mình. Mùa thu đường nhiên là mùa nạp mỡ, không thì làm sao nó có thể sống sót qua mùa đông được?
Mà Otis đã ba ngày rồi không ăn uống gì.
Nếu trẻ em nhân loại không ăn uống đàng hoàng trong ba ngày, biện pháp tương đối đơn giản, đánh một trận là xong việc.
Nhưng Otis ăn không ngon đã ba ngày, nên… Kiều Thất Tịch nhìn xuống cánh tay và đôi chân mập mạp của mình, đầu lắc nguầy nguậy, không dám nghĩ không dám nghĩ nữa.
Đánh Otis á, trừ khi não có vấn đề.
Kiều Thất Tịch suy nghĩ một hồi bèn bước đến bàn ngậm một con cá khô đã bốc mùi, sau đó lại chạy ra tủ lấy một chai rượu mạnh. Lúc bấy giờ cậu đang đi bằng hai chân, thân hình mượt mà động lòng người lắc lư, cái mông thì uốn a uốn éo.
Trong khi Otis đang mắc gãi ngứa thì hắn cũng phát hiện ra động tĩnh của gấu nhỏ. Kết quả là sự chú ý của hắn không còn tập trung vào cơ thể ngứa ngáy nữa mà chuyển dời sang gấu nhỏ.
Bị ánh mắt xinh đẹp ấy nhìn chăm chú, Kiều Thất Tịch không tránh khỏi cảm giác trong mắt đối phương chỉ có mình cậu, khiến tim cậu loạn nhịp. Chỉ có thể nói rằng ánh mắt của động vật thật sự rất thuần khiết và chân thành.
Kiều Thất Tịch trực tiếp cho Otis thấy ý đồ của mình bằng cách bón cá khô và rượu vào miệng hắn, dường như cậu biết rằng Otis chưa bao giờ từ chối mình kể cả đó là yêu cầu vô lý đi chăng nữa.
Vốn dĩ thực tế khá giống với suy nghĩ của Kiều Thất Tịch, dưới yêu cầu mạnh mẽ của cậu…
Chà, đây chính là màn làm nũng vô cùng thê lương của chú gấu nhỏ. Tiếng kêu của cậu ai oán tựa người góa phụ khóc thương bên mộ chồng, cứ như nếu Otis không ăn thì cậu sẽ chết vậy. Otis cuối cùng cũng đành phải nhận con cá khô khắm lọ và miếng rượu mạnh mà cậu mang tới.
Quả thật, một con gấu Bắc Cực đang đói dễ dàng dùng hai chân trước lực lưỡng xé toạc con cá khô ra, dùng cái miệng lớn nhai nát, rồi nhấm nháp một chút rượu mạnh Greenland. Xem ra cũng có thể coi đây là một buổi trà chiều ngon miệng và hài lòng.
Thấy vậy Kiều Thất Tịch bèn ân cần lôi ba con khác tới.
Thực ra cậu không thích ăn cá khô, nhưng bởi vì cái cách Otis ăn trông ngon lành quá, thế là cậu cũng nghiêng đầu cắn xé một con.
Vị thì vẫn thế, ừ thì… nó có thể tạm lấp đầy cái bụng.
Có lẽ trong mắt Otis thì cá khô và rượu mạnh chính là đồ ngon. Hắn tính đuổi theo Kiều Thất Tịch mớm cậu chút rượu, giống như lúc trước hắn đút thịt mỡ cho Kiều Thất Tịch vậy.
Phải thú thật một điều, khi nhìn thấy miệng chai rượu dí vào miệng, Kiều Thất Tịch không khỏi sợ vãi cả tè, vì——
Nó hơi bị quá đà!
Đây là một cảnh tượng tương lai mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến.
Tưởng rằng bị một con gấu Bắc Cực dí theo mớm thịt mỡ là đủ rồi, ai ngờ bây giờ phải trải nghiệm thêm cảm giác bị gấu bồi rượu, chuyện này đâu thể nào nghĩ theo lẽ thường được.
Đó có phải là cảm giác chuếnh choáng mà người khác hay bị sau khi uống rượu không?
Huhuhu, cậu không thích điều đó đâu.
“…”
Kiều Thất Tịch lập tức lắc đầu biểu thị rằng mình không uống nữa, hắn tự uống hết đi!
Thật đó.
Nhận được lời từ chối tương tự như dáng vẻ phản kháng ăn mỡ của đối phương, bằng vào trí thông minh của Otis chắc hẳn hắn đã ngộ ra ngay lập tức. Hắn cũng không ép buộc gấu nhỏ bị chiều tới mức kén cá chọn canh, cứ cho là tập mãi cũng thành quen, vì thế hắn bèn một mình tựa vào vách tường phóng khoáng uống.
Thật khó mà tin được khi nhìn thấy một chú gấu cầm chai rượu lên và uống, nhưng đối với một Kiều Thất Tịch sở hữu đôi mắt có công năng áp dụng filter nam thần mỗi khi nhìn Otis mà nói, thì Otis vẫn luôn đẹp trai như thuở ban đầu. Cho dù là dáng vẻ say rượu thì hắn vẫn là bulgbulg*, nói tóm lại, Otis đẹp trai số dzách.
*đoạn này raw ghi thế nha các bạn=)))
也是 bulgbulg 的, 总之, 太好看了.
Có một câu nói rằng một số loài động vật thực sự thích uống rượu.
Tin tức xã hội và các nền tảng trực tuyến không ít lần đưa tin về những con vật nghiện rượu này. Nó khiến nhiều người thắc mắc thì ra động vật cũng tồn tại một mặt nào đó giống con người, hay phải nói rằng chính con người mới có một mặt giống động vật?
Thật khó để đưa ra câu trả lời chính xác.
Sau đó, Kiều Thất Tịch phát hiện ra rằng mình đang suy nghĩ điều gì đó không đúng, cho dù Otis không kéo hắn đi uống rượu, nhưng sau khi người bên kia uống xong bản thân hắn vẫn sẽ say đến phát điên với người vô tội.
Đáng ghét.
Khi Kiều Thất Tịch bị Otis đè trên mặt đất với cái bụng úp ngược, cậu cảm thấy mình như một con búp bê giẻ rách, yếu đuối, bất lực và đáng thương.
“Uuuuuu…” Dù cậu có la khàn cả cổ họng cũng không ai chịu đến giải cứu.
Gấu nhỏ vừa mới bị tên côn đồ say rượu khinh bạc kìa! Cậu bèn vặn vẹo cái eo ngấn mỡ một chút, nếu đó có thể gọi là eo.
Otis cúi đầu và liếm sạch hết những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt gấu nhỏ.
Sau đó đến các vị trí khác trên thân thể gấu nhỏ, giống như ngày thường hắn vệ sinh lông cho cậu. Một điều khác biệt là hôm nay hắn dùng nhiều sức hơn, có một chút nóng rực như thiêu đốt. Kiều Thất Tịch đổ thừa cái này cho cồn.
Da da da, da sắp nát ròi!
Người ta nói rằng uống rượu khiến mọi việc đều chậm trễ…
Nhất định lần sau không cho Otis uống nữa.
Vừa rồi gấu nhỏ còn cho rằng dáng vẻ say rượu của Otis rất đẹp trai, song sau khi bị đè xuống sàn nhà, cậu dứt khoát rút lại ảo giác trước đó của mình.
Nhân đây Kiều Thất Tịch vui lòng nhắc nhở mọi người, hàng trăm hàng nghìn lần đừng bao giờ yêu đối tượng thích uống rượu, nếu không sẽ gặp nguy cơ bị liếm và bị ép ngủ.
Tất nhiên! Chú gấu Bắc Cực say khướt này không phải là đối tượng của cậu, hắn chỉ là người anh em của Kiều Thất Tịch mà thôi.
Là một anh bạn nhỏ sống dựa dẫm thì không nên từ chối đúng không? Và thử nghĩ xem, cậu chính là kẻ đã nhét chai rượu này vào vòng tay của người bên kia, mệt mỏi hết sức.
Có vết xe đổ trước đó, Kiều Thất Tịch quyết tâm gạch bỏ cá khô kết hợp rượu mạnh khỏi thực đơn sau này.
Từ nay sẽ chỉ có cá khô khắm. Rượu mạnh hả, mơ đi.
Nếu xét về trí óc thì 1.000 Otis cũng chỉ đáng xách dép cho Alexander.
Khi một lần nữa tỉnh lại sau cơn say, toàn bộ chai rượu mạnh trong nhà gỗ đều bị Kiều Thất Tịch giấu hết.
Theo tính cách hơi ẩn nhẫn của Otis, có lẽ hắn sẽ không đến nỗi tự mình lục tung mọi thứ để tìm kiếm rượu mà uống.
Mặt khác Kiều Thất Tịch cảm thấy mình thật độc ác, vào cái mùa thiếu thốn thức ăn này, ăn không no bụng thì thôi, đến rượu cũng không được uống.
Đúng là một con gấu thê thảm.
Bé gấu nhỏ hèn mọn cuối cùng vẫn bị lương tâm khuất phục, thỉnh thoảng cậu lại lấy một chai rượu ra dỗ vui Otis.
Sau đó, cậu phải chịu đựng màn tra tấn liếm láp của Otis.
Một lần nữa trải qua sự tra tấn khi bị ép ngủ bởi Otis, người có hơi thở nồng nặc mùi rượu.
Được nửa đường cậu lén lút giãy dụa muốn ra ngoài đi vệ sinh nhưng không cẩn thận gây ra tiếng động khiến đối phương phát hiện. Thế là cậu ngay lập tức bị hắn cắn cổ lôi trở về, hình như ngoại trừ lồng ngực của hắn thì cậu chẳng còn nơi nào có thể đi.
Khi say rượu, đây chính là vị O tổng bá đạo.
Chứ bình thường đâu có như vậy đâu.
Cảm giác nhịn tè khá là khó chịu, bánh trôi nhỏ bị ép ở dưới kém chút nữa xòe xòe hết cả lên người Otis.
May mắn thay, cuộc chạy trốn thứ hai đã thành công. Kiều Thất Tịch tùy tiện tìm một bãi cỏ bên ngoài nhà gỗ mà thư thả phóng thích.
Động vật đã quá quen với việc giấu phân và nước tiểu của chúng.
Tuy nhiên, Kiều Thất Tịch làm điều này vô cùng qua loa. Gấu nhỏ chỉ tùy tiện lùa vài ngọn cỏ xung quanh, thậm chí cậu chẳng có ý định che lại, huống chi là giấu mùi.
Chiếc máy bay không người lái lượn quanh nhà gỗ hết lần này đến lần khác cuối cùng cũng tóm được bóng dáng chú gấu nhỏ.
Thằng bé rất khỏe mạnh.
Ồ, hiếm hoi lắm mới được chứng kiến cảnh tượng gấu Bắc Cực đi vệ sinh một mình.
Bước sang tháng chín, tin vui là thời tiết một ngày trở nên lạnh hơn, tin xấu là toàn bộ cá khô khắm đã ăn hết, rượu mạnh cũng không còn một giọt, đồ ăn ở nhà gỗ xin được tuyên bố hết sạch.
Bọn hắn sắp rời khỏi nhà gỗ nhỏ.
Thứ mà Kiều Thất Tịch có thể lấy đi là một thùng kẹo cứng trái cây để ăn trên đường.
Mặc dù đói, nhưng nếu được thưởng thức một viên kẹo hoa quả ngọt ngào thì sẽ cảm thấy cuộc sống tươi đẹp biết bao.
Đi đường một đoạn thời gian, hình như Otis cảm thấy khuôn mặt và chiếc miệng bé xinh của gấu nhỏ càng thêm ngọt ngào, vì mỗi lần liếm cậu hắn đều cảm nhận được vị ngọt trong miệng.
Mà Kiều Thất Tịch cũng cảm nhận rõ ràng rằng sau khi ra khỏi nhà gỗ, tần suất Otis liếm mình mỗi lúc mỗi tăng.
Otis tâm cơ, định ăn ké kẹo!
Tuy nhiên, là một chú gấu nhỏ tốt bụng và đáng yêu, ngoại trừ việc cam tâm tình nguyện bị cọ, chẳng lẽ đến việc ăn kẹo cũng không cho nốt?
Sau đó lại phát hiện ra Otis cực kỳ mất tự nhiên, hắn bóc viên kẹo đưa cho người ta ăn mà người ta không chịu, chỉ thích kiếm vị ngọt trên miệng cậu.
Kiều Thất Tịch: “?”
Con gấu này nhiều tật xấu quá.
Nhờ thời tiết lạnh mà đi trên đường không cảm thấy nóng lắm, ngoại trừ việc không có đồ ăn ra thì cái gì cũng ổn.
Đi bộ hoài đi bộ mãi, rốt cuộc Kiều Thất Tịch đã quen với nhịp sống này, thậm chí còn lạc quan thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Thật đẹp. Vào mùa thu, trên bờ biển hình thành tầng sương trắng mờ ảo và một đàn moóc khổng lồ bị chúng bao phủ khắp người, chồng chồng chất chất như cảnh thần tiên.
Con người hiếm lắm mới được nhìn thấy một cảnh đẹp thiên thời địa lợi như này.
Nhưng những chú gấu Bắc Cực có thể thong dong đi xuyên qua, thậm chí bọn họ còn hơi ngấp nghé đàn moóc… Tuy nhiên, hai đứa chỉ nhìn thôi đúng không?
Dường như Kiều Thất Tịch chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Otis đi ngang qua, mà cảm thán không biết bao nhiêu lần, nếu như không cắp đối phương bay đi, thì liệu mình có can đảm lướt qua mấy con moóc kia không?
Không dám.
Suy cho cùng, Otis đã không tấn công con moóc cường tráng kia, cơ thể nặng hàng tấn và đôi ranh năng siêu dài đều là những mối đe dọa, vì vậy muốn đánh lén con non của chúng rất khó.
Mục tiêu của hắn là những con cá trong vịnh êm ắng này. Dù không thể thỏa mãn cái bụng nhưng phần nào đó giải tỏa cơn đói của gấu nhỏ.
Kiều Thất Tịch vẫn đang trong quá trình trưởng thành. Từ khi ra khỏi nhà gỗ tới giờ cậu chưa ăn được cái gì nên đã tiêu hao khá khá lượng mỡ trên cơ thể, hơn nữa chân tay cũng dài ra. Xem ra bước vào mùa thu, Kiều Thất Tịch trông tuấn tú hơn, nét ngây thơ cũng bớt đi đôi chút.
Nhưng với Otis, cậu chỉ là một chú gấu con cần chở che và chăm sóc.
Chú gấu nhỏ xuống nước để ngắm nhìn hình dáng hiện tại của mình, các đường nét trên khuôn mặt đã nảy nở hơn chút. Tốt lắm, cậu bắt đầu có khí chất vương giả vùng cực rồi, và theo thời gian, cậu chắc chắn sẽ vang danh Bắc Cực, trở thành một con gấu Bắc Cực huyền thoại.
“…”
Chao ôi, không sao, nói thật với lương tâm của mình thì Kiều Thất Tịch vẫn thích hình tượng anh chàng lạnh lùng, ngầu lòi bá đạo của Otis hơn là cái hình tượng bố bỉm sữa với ánh mắt không chút sát khí nào.
Tất nhiên cậu biết chứ, sát khí trên người đối phương không phải bẩm sinh, nó là linh khí được tích lũy qua các trận chiến có mới được.
Con đường tốt nhất để trở thành gấu Bắc Cực tàn bạo là gì?
Chiến đấu, chém giết!
Hãy chiến đấu hết mình, xuống nước bắt cá và chém giết, sau khi ăn xong thì luyện quyền cước với Otis.
Tấm lưng to lớn cứng rắn bị gấu Bắc Cực nhỏ đánh tới, Otis chậm rãi quay đầu nhìn một cái, sau đó quay đầu tiếp tục liếm móng vuốt của mình.
Kiều Thất Tịch tức giận đến mức giậm chân. Song cậu không muốn bỏ cuộc vì một điều như thế, cho nên cậu chạy ra thật xa tìm một chỗ xuất phát, sau đó bắt đầu chạy và vồ tới—
“Gừ gừ!” Cậu giả vờ cắn đối phương.
Có một con gấu Bắc Cực nhỏ ‘hung dữ’ treo trên lưng Otis, nhưng hắn vẫn mặc kệ.
Lý do rất đơn giản, gấu Bắc Cực như họ không bao giờ đánh nhau như thế này.
Kiều Thất Tịch không còn lựa chọn nào khác ngoài cách từ bỏ việc động tay với Otis, cậu không bắt Otis phải vật lộn với một con gấu nhỏ yếu xìu như cậu nữa.
Mắt cậu dán chặt vào một bãi đá ngầm trên bãi biển.
Và xem bãi đá đó như một kẻ thù trong tưởng tượng.
Toàn bộ sự chú ý của gấu nhỏ đều đổ dồn về phía bãi đá ngầm. Cậu lặng lẽ ở bên cạnh quan sát con quái vật khổng lồ, không hề rảnh rỗi chút nào.
Otis dạo chơi bước tới, giơ chân lên rồi đẩy ngã gấu nhỏ xuống đất.
Kiều Thất Tịch: “???”
Không thể tin nổi một đời huyền thoại ấy thế mà bị đánh bại ngay đây!
Cậu nằm trên bờ cát và nghĩ đến mấy lời kịch trẻ trâu: Mày không biết gì… về sức mạnh cả.
“Woo.”
Cậu sẽ dựa vào vũ khí bí mật, hung hăng ép kẻ thù buông mình ra.
Chú gấu nhỏ nhào về phía gấu lớn thêm một lần nữa, nhưng đáng tiếc thay đối phương chỉ dùng một chân đã thành công giữ cậu trên mặt đất, không cách nào động đậy.
“Woo.”
May mắn thay, vũ khí bí mật của cậu không cần thời gian hồi chiêu và có thể sử dụng liên tục!
Tất nhiên, chú gấu con ham cầu tiến cũng biết rằng vũ khí bí mật này chỉ hữu dụng với Otis.
Otis rất tốt.
Thích Otis quá.
Trận “chém giết” này kéo dài trong một khoảng thời gian. Không biết liệu đi bộ yên tĩnh có ảnh hưởng gì không nữa nhưng tình trạng kiệt sức là có thật. Chú gấu Bắc Cực nhỏ ngáp dài và ngủ thiếp đi trong vòng tay của người bạn lớn của mình.
Lợi ích lớn nhất mà nhiệt độ hạ thấp mang đến đơn giản đó là, hai con gấu Bắc Cực có thể ôm nhau ngủ mà không phải sợ nóng bức, an tâm tận hưởng những cái ôm dễ chịu.
Tại thời điểm này, Bắc Cực rộng lớn và băng giá đang trải qua sự luân phiên giữa ngày vùng cực và đêm vùng cực.
Khi bầu trời đầy mây kéo đến, trên mặt nước mấy ngày này luôn có một lớp sương trắng mờ mờ ảo ảo.
Vào lúc mặt trời ngừng chiếu sáng, những bãi biển rực rỡ của quá khứ sẽ không còn tươi sáng nữa và chúng sẽ bị thay thế bởi sự u ám và ảm đạm, báo hiệu cho sự xuất hiện của một “thời kỳ” mới bắt đầu.
Đêm cực.
Chú gấu nhỏ yêu dấu thò đầu ra khỏi vòng tay ấm áp của hắn và chớp chớp đôi mắt to mê mang của mình.
Trời đây là sắp tối rồi.
Sau khi đến Bắc Cực được nửa năm, sinh hoạt hết khoảng thời gian ngày vùng cực, Kiều Thất Tịch rốt cuộc nghênh đón đêm vùng cực đầu tiên trong đời.
Chú gấu Bắc Cực nhỏ bé nhìn lên bầu trời đầy sao với tâm trạng thẫn thờ. Cậu thở dài, ồ, trời tối rồi.
Song khi cậu quay đầu nhìn về phía biển, cậu lập tực bị khoảng không u tối này làm giật nảy mình, trên người da gà da cóc thi nhau nổi đầy.
Địch mợ, bãi biển buổi tổi khủng bố tới vậy hả?
Một loạt âm thanh thủy triều ồ ạt kéo tới. Không hiểu vì sao Kiều Thất Tịch tự dưng nghĩ đến cảnh tượng quan tài trôi dạt trên biển trong tiếng chuông dữ dội lúc nửa đêm.
Ahhhhh!
Bị cốt truyện kinh dị do mình tự tưởng tượng ra hù dọa mất mật, Kiều Thất Tịch bèn vội vàng vùi đầu vào lồng ngực hắn lần nữa, huhuhu cầu nguyện cho bình minh mau tới, van xin trời sáng thật mau.
Cậu đột nhiên cứng đờ người suy nghĩ, vậy khi nào trời mới sáng?
Woooo, hình như là tháng 3 năm sau.
Chết mất thôi.
Ngược lại, Otis dường như đã quen với sự luân phiên của ngày và đêm vùng cực, cho nên khi màn đêm buông xuống hắn cũng không để ý lắm.
Nhưng sau đó hắn nhạy bén cảm nhận được gấu nhỏ đang sợ hãi.
Tại sao phải sợ?
Hiển nhiên Otis không tài nào hiểu được. Nhưng có một điều hắn chắc chắn phải biết, trách nhiệm của hắn chính là ổn định cảm xúc giúp gấu nhỏ.
Hắn thích gấu nhỏ luôn tỏ ra vui vẻ chứ không phải bày ra dáng vẻ hoảng sợ.
Sau khi được Otis vuốt ve và liếm láp, Kiều Thất Tịch không khỏi suy nghĩ, liệu hồi bé Otis có sợ bóng tối không?
Mẹ hắn dạy hắn an ủi như thế này hả?
Lúc đêm vùng cực kéo đến cũng là lúc gấu bé nhỏ phải đối mặt với một thử thách mới. Cậu, người sợ bóng tối, sắp bước xuống biển để bắt cá.
Kiều Thất Tịch: Đừng nói gì cả, đừng nói gì hết.
Bé gấu nhỏ đã rất mong chờ đêm vùng cực chỉ là một giấc mơ, và khi cậu tỉnh lại từ cơn mơ ấy, bầu trời sẽ tỏa nắng như lúc ban đầu. Song, dù đã tỉnh mộng thì trước mắt vẫn chỉ là màn đêm như cũ, màn đêm tối tăm.
Cậu cắm đầu cắm cổ bám sau lưng Otis, từ đầu tới cuối giữ nguyên tư thế tứ chi tiếp xúc với hắn. Cậu xem Otis như tổ quốc của mình, ngay cả một giây cũng không chịu thả ra.
Otis có lẽ cũng nhận thấy gấu nhỏ rất bám dính mình nhưng hắn không ngại lắm, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc.
Dạo này Otis hay biểu đạt niềm vui của mình bằng cách dùng răng cắn nhẹ lên lỗ tai, khuôn mặt, tay chân hoặc bất kỳ bộ phận nào của gấu nhỏ.
Ngay cả khi đi săn, hắn cũng sẽ thỉnh thoảng phân tâm nhìn về phía gấu nhỏ, đáng tiếc lúc đó gấu nhỏ không nhìn hắn mà thôi.
May mắn bây giờ là ban đêm, và tần suất quan sát của máy bay không người lái đã được giảm bớt, nếu không nó sẽ chụp được hình ảnh hai con gấu Bắc Cực đang túm tụm với nhau để câu cá.
Sự thật là bọn họ hơi thân mật quá mức rồi đấy.
Thấy mãi mà chưa bắt được con cá nào, gấu nhỏ cuối cùng cũng tự hiểu lấy lẩm bẩm với chính mình, cứ ăn bám như thế này cậu rất sợ Otis bỏ rơi mình quá.
Nhưng một điều cậu không biết là, Otis thích cậu hơn những gì cậu nghĩ.
Nói gì thì nói, chỉ cần bất kỳ con gấu Bắc Cực cái nào trên vùng đất địa cực này gặp một con gấu con như Kiều Thất Tịch, có lẽ nó sẽ vì đại nghĩa quên thân, nhét cậu vô bụng sinh lại lần nữa.
Nghĩ như vậy, gánh nặng mà Otis phải mang theo sao mà nhiều đến thế.
Lương tâm trỗi dậy, gấu nhỏ quyết định tiến lên để vượt qua khó khăn, sang bên kia biển bắt cá.
Cậu cùng lắm chỉ mới giật giật bàn chân thì đã bị Otis cắn một cái rồi liếm lông.
Trong lòng Kiều Thất Tịch phiên dịch ra một câu: Ngoan, em đừng quấy.
Là ảo giác.
Nhất định là ảo giác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.