Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?
Chương 3
Mạc Như Quy
07/11/2021
Kể từ khi Otis ghé tới chỗ Kiều Thất Tịch ngủ, hai người bỗng nhiên trở thành hàng xóm thỉnh thoảng ghé thăm nhau. Đây có thể xem như một mối quan hệ không quá quen thuộc nhưng cũng không đến nỗi xa lạ.
Tuy nhiên trong mắt nhân viên công tác, hai người bọn họ đã tốt lắm rồi. Kiểu tình cảm mà có thể chấp nhận sự tồn tại của nhau thế này chỉ có thể xảy ra dưới tình huống vô cùng khắc nghiệt mà thôi.
Nhân viên công tác có một niềm tin mãnh liệt rằng chỉ có Alexander mới xoa dịu được cảm xúc phản kháng tiêu cực của Otis đối với trạm cứu hộ, vì thế tốt nhất nên để hai người ở cùng nhau.
Kiều Thất Tịch: “??”
What? Mấy người nghiêm túc không vậy?
Rõ ràng, thông qua việc cố ý ghép đôi của nhân viên, họ chẳng những không xây tường mà còn để hai con gấu ăn chung máng!
Khi đến giờ cơm, các nhân viên phát hiện Alexander đang ở chỗ của Otis, bọn họ không đành lòng tách hai con gấu Bắc Cực ra nên đã đổ thức ăn vào trong một máng.
Ủa alo alo?
Chính Kiều Thát Tịch phát hiện ra lúc nhân viên đang làm điều này. Cậu sượng trân nhìn thức ăn của mình bị đổ vào trong máng của Otis.
Để xác nhận điều này, Kiều Thất Tịch đã chạy về nơi ở của mình kiểm tra, kết quả phát hiện suy đoán của mình quả nhiên không sai, các nhân viên ấy thế mà chỉ thả đồ ăn bên chỗ Otis.
À, cái này…
May sao trong những ngày này, cả hai sống chung rất hòa hợp vui vẻ nên nỗi sợ hãi của Kiều Thất Tịch với Otis đã giảm đi rất nhiều, cậu có thể thử qua bên máng nhà Otis ăn xem.
Kiều Thất Tịch hùng hổ men theo lối cũ trở về, song khi cậu nhìn thấy Otis với thân hình như ngọn núi nhỏ đang ăn, tự nhiên cảm thấy chùn bước không dám đi qua.
Mọi người biết mà, thời điểm thú dữ đang ăn là cái lúc bọn chúng cảnh giác với xung quanh nhất.
Thực ra Kiều Thất Tịch không qua đó ăn ké cũng được, chỉ cần cậu trở về chỗ của mình, nhân viên công tác trước sau cũng sẽ mang đồ ăn tới cho cậu thôi.
Nhưng cậu vô cùng tò mò muốn biết, liệu Otis có chống cự lại cậu đến gần trong khi ăn hay không.
Với sự nhạy bén của Otis, lẽ ra lúc này hắn phải phát hiện ra Kiều Thất Tịch mới đi đã về nhưng hắn lại không có phản ứng gì hết, chính tín hiệu này khiến Kiều Thất Tịch yên tâm hẳn.
Xem ra những ngày chung đụng này không phải là vô ích. Tuy gấu Bắc Cực là loài động vật sống cô độc nhưng chúng không vô tình đến thế.
Cuối cùng, Kiều Thất Tịch từ từ di chuyển đến mép máng của đối phương để thăm dò!
Ánh mắt của Otis chỉ dừng trên người Kiều Thất Tịch trong giây lát rồi lại tiếp tục ăn.
Không lẽ đây là thái độ ngầm thừa nhận hả… Hình như đúng rồi đó.
Thông qua camera, các nhân viên thấy chú gấu nhỏ thử vớt một con cá biển ra khỏi máng ăn và không gặp bất cứ khó khăn nào.
Sức ăn của gấu trưởng thành rất lớn, mà dưới tình huống săn mồi khó khăn ngoài tự nhiên, bọn chúng thường kiếm được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không bao giờ lãng phí một chút thức ăn nào cả.
Đối với tất cả thức ăn trong máng như này Otis chỉ cần một lần là xơi xong hết, hơn nữa so với tướng ăn nhã nhặn của Kiều Thất Tịch thì tốc độ ăn của hắn vô cùng nhanh gọn lẹ. Nếu hắn muốn thì toàn bộ số đồ ăn này thuộc về hắn hết.
Tuy nhiên Otis đang ăn sắp hết bèn ngưng lại. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhóm nhân viên công tác, nó bước sang một bên vừa chờ vừa vệ sinh móng và miệng của mình.
Kiều Thất Tịch lập tức nhận ra sự chu đáo của đối phương. Ngay lúc này, cậu cảm thấy mình và Otis thật sự trở thành bạn bè.
Sau khi xuyên thành gấu Bắc Cực, cậu đã thiết lập một mối quan hệ tín nhiệm lẫn nhau với một con gấu Bắc Cực khác, có thể nói đây là lần đầu tiên cậu thật lòng vui vẻ sau khi không còn là người nữa.
Kiều Thất Tịch hạnh phúc chén nốt số cá còn lại.
Sau đó cứ cách ba đến năm lần, bọn họ sẽ ăn cơm cùng nhau. Mười ngày tiếp theo trôi qua như vậy, rốt cuộc cũng đến hôm kiểm tra thân thể của Otis.
Xét thấy thái độ của Otis đối với con người không thân thiện bằng Kiều Thất Tịch, nên để kiểm tra sức khỏe của hắn trạm cứu hộ chỉ còn cách gây mê.
Otis bị bế đi từ sáng đến trưa mới trở lại, hơn nữa hắn vẫn còn đang mê man.
Hai nhân viên vừa đợi hắn tỉnh vừa bàn tán về công việc.
Kiều Thất Tịch canh giữ bên người Otis tiện thể vểnh tai nghe lén.
Từ cuộc trò chuyện của nhân viên cứu hộ, Kiều Thất Tịch dễ dàng biết được nguyên nhân gây ra thương tích cho Otis và điều này khiến mọi người vô cùng tức giận. Thì ra đó là chuyện tốt của mấy tên thợ săn, nói cách khác vết thương của Otis phải chịu là do súng đạn gây ra, trách không được lúc ấy hắn buộc phải tiến vào phòng ICU.
May mắn là thân thể Otis cường tráng, bằng ý chí sống sót của mình mà bây giờ hắn đang hồi phục rất tốt.
Trạm cứu hộ có kế hoạch gửi hắn đến một khu vực mà những kẻ săn trộm không thể xâm nhập.
Sau đó, Kiều Thất Tịch còn nghe thấy cái tên ngu ngốc của mình. Họ nói rằng họ sẽ thả Alexander đến khu vực lân cận.
Xem ra việc trở về tự nhiên nên đến vẫn phải đến. So với phản ứng chống cự ban đầu, bây giờ Kiều Thất Tịch cũng không cũng không còn chống đối lắm với tương lai phải sống ở nơi hoang dã.
Thậm chí cậu còn cảm thấy mong chờ với cuộc sống đó.
Tác dụng của thuốc mê trên cơ thể Otis dần dần biến mất. Hắn từ từ mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là ánh mắt lo lắng của Kiều Thất Tịch.
Bình thường Kiều Thất Tịch không có gan để đến gần Otis, nhưng lúc này thừa dịp hắn vẫn đang mơ hồ, cậu bèn dùng mõm ủi ủi lên mặt hắn.
Cảm giác gây tê khắp người khó chịu lắm đúng không?
Đúng vậy, cảm giác toàn thân vô lực khiến Otis rất khó chịu. Hắn lắc lắc đầu cố gắng duy trì sự tỉnh táo.
Thế nhưng tay chân mềm nhũn khiến hắn không thể nào gượng dậy được. Giờ hắn chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất như tấm thảm da gấu, điều khác biệt là đường nét cơ thế không còn gầy guộc như trước.
Trong máng đã thay thức ăn mới.
Kiều Thất Tịch nhảy tới chỗ máng ăn rồi mang một con cá cho Otis… Lại nói dưới góc độ của động vật, không có cách nào biểu đạt tình cảm hơn là cho ăn.
Sau khi sức lực dần hồi phục, Otis đứng dậy và ăn trưa với Kiều Thất Tịch.
Vào tháng 4 ở Greenland, nhiệt độ rơi vào khoảng âm 30 độ. Song cái nhiệt độ này đối với gấu Bắc Cực mà nói, chỉ có thể xem là lạnh sương sương thôi.
Gấu trắng bình thường đều chịu nổi nhưng Kiều Thất Tịch với tư cách là một thanh niên giữ gìn sức khỏe, cậu đã bắt đầu theo đuổi ánh mặt trời. Chỗ nào có mặt trời chiếu sáng chỗ đó có mặt cậu.
Otis thích ngủ ở nơi kín gió, không thích phơi mình hoàn toàn, điều này là do bản năng tự vệ của động vật hoang dã.
Nếu ở trong môi trường tự nhiên hoang dã, đương nhiên Kiều Thất Tịch sẽ cảnh giác hơn một chút, nhưng chẳng phải bây giờ cậu đang bị con người nuôi nhốt à?
Khả năng nguy hiểm đã bé nay càng bé hơn.
Sáng Otis kiểm tra thân thể xong, buổi chiều đến lượt Alexander.
Dù tình trạng thân thể của nhóc gấu to xác này đã chuyển biến rất tốt nhưng ai bảo tính tình cậu vô cùng dễ thương làm chi?
Nhân viên ở đây cực kì thích kiểm tra sức khỏe cho Kiều Thất Tịch dịu dàng ngoan ngoãn này.
Để ở cùng Kiều Thất Tịch lâu hơn một chút, bọn họ thậm chí giữ cậu lại trong phòng nô đùa.
Vùng cực không phân ngày hay đêm nhưng thời gian cho thấy màn đêm đã kéo tới. Cuối cùng cậu cũng rời khỏi phòng kiểm tra và trở về chỗ của mình.
Sự trở lại của Kiều Thất Tịch sớm đã thu hút sự chú ý của Otis. Chú gấu Bắc Cực to lớn nhìn bên ngoài có vẻ khó tiếp cận, thậm chí hơi lạnh lùng và thờ ơ đang đi dạo loanh quanh nơi ở của Kiều Thất Tịch rồi từ xa xa nhìn về phía cậu.
Nhân viên công tác có mặt trong phòng kiểm tra trước đó đã nói với đồng nghiệp mình rằng: “Chiều này Otis luôn quanh quẩn tại chỗ ở của Alexander mãi, có lẽ nó đang lo lắng cho thằng nhỏ.”
Kiều Thất Tịch suy nghĩ một lúc rồi vui vẻ chạy đến chỗ Otis. Đây là lần đầu tiên cậu thể hiện sự mạnh mẽ và bất chấp sự sống của một con gấu trước mặt Otis.
Nhưng hết cách rồi còn đâu, ai bảo cậu đang hạnh phúc quá. Otis thật lòng lo lắng cho mình đúng không?
Giống như mình buổi sáng lo lắng cho đối phương vậy.
Chú gấu trắng non nớt do chưa nắm vững kỹ thuật hãm phanh trong phút chốc chạy quá nhanh, khỏi cần nghĩ ngợi cũng biết cậu sẽ đụng phải con gấu khác to hơn mình hai vòng, trong miệng đồng thời ngậm đầy tuyết.
Cơ thể Otis chắc nịch, dù cho bị đụng vào cũng không nhúc nhích tí nào. Bởi vì tứ chi của hắn rất tráng kiện, đứng trên mặt tuyết sừng sững như một ngọn núi nhỏ.
Không chỉ thân thể bất động, Otis thậm chí còn không có biểu cảm gì trên mặt, cùng lắm hắn chỉ tặng cho Kiều Thất Tịch một ánh mắt.
Có lẽ thấy Kiều Thất Tịch vẫn nhảy nhót tốt chán, Otis bèn rời khỏi chỗ ở của đối phương rồi quay về địa bàn của mình và ngủ.
Kiều Thất Tịch đã ăn trong phòng kiểm tra rồi, cậu thấy Otis chưa bỏ gì vào miệng nên đã lon ton đi đằng sau hắn.
Đối với việc theo đuôi của Kiều Thất Tịch hắn không có phản ứng gì lớn lắm.
Kiều Thất Tịch được đằng chân lân đằng đầu, cậu cảm thấy tâm trạng của Otis ngày hôm nay chắc phải lên xuống thất thường như đi tàu lượn siêu tốc.
Vậy tình huống này hắn cần một chút an ủi nhỉ?
Kiều Thất Tịch, người tự xưng là mặt trời nhỏ trong giới gấu Bắc Cực, bước đến chỗ Otis và đẩy đẩy người hắn.
Đoán xem, liệu Otis có đẩy cậu ra không?
Không hề nhá, Otis nhiều nhất chỉ nhướng mày.
Ánh mắt đó có thể hiểu như người trưởng thành chưa lập gia đình đang nhìn một thằng nhóc quậy phá.
Nhưng không thực sự tức giận.
Ngoài ý muốn không bị xua đuổi, Kiều Thất Tịch bèn đánh bạo nằm xuống cạnh đối phương thật cẩn thận.
Trong cái thời tiết giá lạnh gió rét thổi ào ào, đi ngủ mà không đắp chăn bông luôn khiến người khác cảm thấy thiêu thiếu gì đó.
Trước đây Kiều Thất Tịch vẫn luôn ngủ một mình thì bây giờ bên cạnh đã có bộ lông dày của Otis. Sau khi cảm nhận được hơi ấm từ Otis truyền đến, cậu rốt cục tìm lại được cảm giác như mình đang ngủ lúc xưa.
Ngủ ngon nhé, Otis.
Cậu mệt rã rời ngáp một cái, sau đó nhanh chóng khép đôi mắt mình lại.
Sáng hôm sau, Kiều Thất Tịch tỉnh dậy trong tình trạng trời đất đảo lộn, hóa ra Otis đã đứng dậy và ném cậu xuống đất.
Có thể Otis không ném thật, hắn chẳng qua không muốn trở thành tấm đệm miễn phí cho cậu dựa mà thôi.
Kiều Thất Tịch dùng móng vuốt rửa mặt rồi bước ra ngoài liếc mắt nhìn bầu trời. Một ngày mới lại bắt đầu.
Điều cậu không biết là những con gấu Bắc Cực thuần chủng sẽ không chìm vào giấc ngủ quá sâu trong một khoảng thời gian. Cùng lắm chúng chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc có một giấc ngủ rất nông.
Vì vậy, thật khó tin khi Otis có thể giữ nguyên tư thế và làm đệm cho Kiều Thất Tịch trong vài giờ đồng hồ.
Tháng 3 đến tháng 5 là tháng hoạt động mạnh nhất của gấu Bắc Cực vì nguồn thức ăn trong thời kỳ này sẽ dồi dào hơn hẳn. Hầu hết những con gấu sẽ dành thời gian để kiếm ăn và cố gắng tích trữ đủ chất béo để dành cho mùa hè nóng nực.
Vào mùa hè, gấu Bắc Cực không dễ dàng kiếm thức ăn và đây cũng chẳng phải điều hiếm lạ gì.
Trên mạng có hằng hà sa số bức ảnh chụp những con gấu gầy trơ xương, đa số đó là gấu Bắc Cực trong mùa hè.
Do đó, trước khi mùa hè đến, gấu Bắc Cực sẽ hấp thu rất nhiều lượng thức ăn.
Với tần suất cao của các hành động săn mồi thì nó cũng sẽ mang lại một số nguy hiểm nhất định.
Giữa tháng tư, trạm cứu hộ đã cứu hai con gấu trắng bị thương cùng một lúc, và việc thả Otis và Alexander về tự nhiên bắt buộc phải đưa vào danh sách quan trọng.
Có vẻ nhân viên công tác sợ bọn họ ra ngoài chết đói nên gần đây luôn cho họ ăn thật nhiều.
Kiều Thất Tịch dường như đã cảm nhận được điều gì đó. Trước đây tướng ăn uống của cậu vô cùng nhã nhặn, chỉ ăn no đến tám phần là dừng. Còn bây giờ cậu đã thay đổi cách ăn uống, lúc nào cũng cố gắng vét hết phần ăn.
So sánh với cậu, sức ăn của Otis cũng gia tăng đáng kể trong thời gian kế tiếp và thể trọng sau đó cũng ngày càng tăng lên.
Kiều Thất Tịch nghĩ thầm, có lẽ nguyên nhân trạm cứu trợ thả bọn họ không chỉ do chiếm chỗ mà việc ăn nhiều hơn cũng là một trong những lý do.
Vào bữa cơm cuối cùng tại trạm, Otis không hề biết mình rằng mình sắp phải rời xa nơi này, biểu hiện của hắn không khác bình thường là bao.
Thế nhưng Kiều Thất Tịch biết rằng mình sẽ sớm phải chia tay người bạn gấu Bắc Cực này, thậm chí phải sinh hoạt mỗi gấu một nơi.
Nói thật cậu cảm thấy hơi buồn.
Kiều Thất Tịch đi qua ủi hai lần vào cánh tay lông xù thô kệch của hắn nhưng đối phương chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt thờ ơ, không lập tức đi đường vòng đã là sự tôn trọng lớn nhất đối với hắn rồi.
Sau khi giằng co một lúc, Otis bèn ngồi xuống rồi dựa vào phiến đá phía sau để nghỉ ngơi.
Lúc này bọn họ vừa cơm nước xong xuôi không lâu.
Kiều Thất Tịch biết rằng đây là lần cuối cùng họ ở lại trạm cứu hộ này. Ngay sau đó các nhân viên sẽ đến để gây mê cho Otis rồi dùng trực thăng chở hắn đi.
Cậu chợt nghĩ, có khi nào tên gấu to con này sẽ quên cậu sạch sẽ sau hai ngày vắng bóng không?
Nếu đúng thì, đồ gấu cặn bã.
Tuy nhiên trong mắt nhân viên công tác, hai người bọn họ đã tốt lắm rồi. Kiểu tình cảm mà có thể chấp nhận sự tồn tại của nhau thế này chỉ có thể xảy ra dưới tình huống vô cùng khắc nghiệt mà thôi.
Nhân viên công tác có một niềm tin mãnh liệt rằng chỉ có Alexander mới xoa dịu được cảm xúc phản kháng tiêu cực của Otis đối với trạm cứu hộ, vì thế tốt nhất nên để hai người ở cùng nhau.
Kiều Thất Tịch: “??”
What? Mấy người nghiêm túc không vậy?
Rõ ràng, thông qua việc cố ý ghép đôi của nhân viên, họ chẳng những không xây tường mà còn để hai con gấu ăn chung máng!
Khi đến giờ cơm, các nhân viên phát hiện Alexander đang ở chỗ của Otis, bọn họ không đành lòng tách hai con gấu Bắc Cực ra nên đã đổ thức ăn vào trong một máng.
Ủa alo alo?
Chính Kiều Thát Tịch phát hiện ra lúc nhân viên đang làm điều này. Cậu sượng trân nhìn thức ăn của mình bị đổ vào trong máng của Otis.
Để xác nhận điều này, Kiều Thất Tịch đã chạy về nơi ở của mình kiểm tra, kết quả phát hiện suy đoán của mình quả nhiên không sai, các nhân viên ấy thế mà chỉ thả đồ ăn bên chỗ Otis.
À, cái này…
May sao trong những ngày này, cả hai sống chung rất hòa hợp vui vẻ nên nỗi sợ hãi của Kiều Thất Tịch với Otis đã giảm đi rất nhiều, cậu có thể thử qua bên máng nhà Otis ăn xem.
Kiều Thất Tịch hùng hổ men theo lối cũ trở về, song khi cậu nhìn thấy Otis với thân hình như ngọn núi nhỏ đang ăn, tự nhiên cảm thấy chùn bước không dám đi qua.
Mọi người biết mà, thời điểm thú dữ đang ăn là cái lúc bọn chúng cảnh giác với xung quanh nhất.
Thực ra Kiều Thất Tịch không qua đó ăn ké cũng được, chỉ cần cậu trở về chỗ của mình, nhân viên công tác trước sau cũng sẽ mang đồ ăn tới cho cậu thôi.
Nhưng cậu vô cùng tò mò muốn biết, liệu Otis có chống cự lại cậu đến gần trong khi ăn hay không.
Với sự nhạy bén của Otis, lẽ ra lúc này hắn phải phát hiện ra Kiều Thất Tịch mới đi đã về nhưng hắn lại không có phản ứng gì hết, chính tín hiệu này khiến Kiều Thất Tịch yên tâm hẳn.
Xem ra những ngày chung đụng này không phải là vô ích. Tuy gấu Bắc Cực là loài động vật sống cô độc nhưng chúng không vô tình đến thế.
Cuối cùng, Kiều Thất Tịch từ từ di chuyển đến mép máng của đối phương để thăm dò!
Ánh mắt của Otis chỉ dừng trên người Kiều Thất Tịch trong giây lát rồi lại tiếp tục ăn.
Không lẽ đây là thái độ ngầm thừa nhận hả… Hình như đúng rồi đó.
Thông qua camera, các nhân viên thấy chú gấu nhỏ thử vớt một con cá biển ra khỏi máng ăn và không gặp bất cứ khó khăn nào.
Sức ăn của gấu trưởng thành rất lớn, mà dưới tình huống săn mồi khó khăn ngoài tự nhiên, bọn chúng thường kiếm được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không bao giờ lãng phí một chút thức ăn nào cả.
Đối với tất cả thức ăn trong máng như này Otis chỉ cần một lần là xơi xong hết, hơn nữa so với tướng ăn nhã nhặn của Kiều Thất Tịch thì tốc độ ăn của hắn vô cùng nhanh gọn lẹ. Nếu hắn muốn thì toàn bộ số đồ ăn này thuộc về hắn hết.
Tuy nhiên Otis đang ăn sắp hết bèn ngưng lại. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhóm nhân viên công tác, nó bước sang một bên vừa chờ vừa vệ sinh móng và miệng của mình.
Kiều Thất Tịch lập tức nhận ra sự chu đáo của đối phương. Ngay lúc này, cậu cảm thấy mình và Otis thật sự trở thành bạn bè.
Sau khi xuyên thành gấu Bắc Cực, cậu đã thiết lập một mối quan hệ tín nhiệm lẫn nhau với một con gấu Bắc Cực khác, có thể nói đây là lần đầu tiên cậu thật lòng vui vẻ sau khi không còn là người nữa.
Kiều Thất Tịch hạnh phúc chén nốt số cá còn lại.
Sau đó cứ cách ba đến năm lần, bọn họ sẽ ăn cơm cùng nhau. Mười ngày tiếp theo trôi qua như vậy, rốt cuộc cũng đến hôm kiểm tra thân thể của Otis.
Xét thấy thái độ của Otis đối với con người không thân thiện bằng Kiều Thất Tịch, nên để kiểm tra sức khỏe của hắn trạm cứu hộ chỉ còn cách gây mê.
Otis bị bế đi từ sáng đến trưa mới trở lại, hơn nữa hắn vẫn còn đang mê man.
Hai nhân viên vừa đợi hắn tỉnh vừa bàn tán về công việc.
Kiều Thất Tịch canh giữ bên người Otis tiện thể vểnh tai nghe lén.
Từ cuộc trò chuyện của nhân viên cứu hộ, Kiều Thất Tịch dễ dàng biết được nguyên nhân gây ra thương tích cho Otis và điều này khiến mọi người vô cùng tức giận. Thì ra đó là chuyện tốt của mấy tên thợ săn, nói cách khác vết thương của Otis phải chịu là do súng đạn gây ra, trách không được lúc ấy hắn buộc phải tiến vào phòng ICU.
May mắn là thân thể Otis cường tráng, bằng ý chí sống sót của mình mà bây giờ hắn đang hồi phục rất tốt.
Trạm cứu hộ có kế hoạch gửi hắn đến một khu vực mà những kẻ săn trộm không thể xâm nhập.
Sau đó, Kiều Thất Tịch còn nghe thấy cái tên ngu ngốc của mình. Họ nói rằng họ sẽ thả Alexander đến khu vực lân cận.
Xem ra việc trở về tự nhiên nên đến vẫn phải đến. So với phản ứng chống cự ban đầu, bây giờ Kiều Thất Tịch cũng không cũng không còn chống đối lắm với tương lai phải sống ở nơi hoang dã.
Thậm chí cậu còn cảm thấy mong chờ với cuộc sống đó.
Tác dụng của thuốc mê trên cơ thể Otis dần dần biến mất. Hắn từ từ mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là ánh mắt lo lắng của Kiều Thất Tịch.
Bình thường Kiều Thất Tịch không có gan để đến gần Otis, nhưng lúc này thừa dịp hắn vẫn đang mơ hồ, cậu bèn dùng mõm ủi ủi lên mặt hắn.
Cảm giác gây tê khắp người khó chịu lắm đúng không?
Đúng vậy, cảm giác toàn thân vô lực khiến Otis rất khó chịu. Hắn lắc lắc đầu cố gắng duy trì sự tỉnh táo.
Thế nhưng tay chân mềm nhũn khiến hắn không thể nào gượng dậy được. Giờ hắn chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất như tấm thảm da gấu, điều khác biệt là đường nét cơ thế không còn gầy guộc như trước.
Trong máng đã thay thức ăn mới.
Kiều Thất Tịch nhảy tới chỗ máng ăn rồi mang một con cá cho Otis… Lại nói dưới góc độ của động vật, không có cách nào biểu đạt tình cảm hơn là cho ăn.
Sau khi sức lực dần hồi phục, Otis đứng dậy và ăn trưa với Kiều Thất Tịch.
Vào tháng 4 ở Greenland, nhiệt độ rơi vào khoảng âm 30 độ. Song cái nhiệt độ này đối với gấu Bắc Cực mà nói, chỉ có thể xem là lạnh sương sương thôi.
Gấu trắng bình thường đều chịu nổi nhưng Kiều Thất Tịch với tư cách là một thanh niên giữ gìn sức khỏe, cậu đã bắt đầu theo đuổi ánh mặt trời. Chỗ nào có mặt trời chiếu sáng chỗ đó có mặt cậu.
Otis thích ngủ ở nơi kín gió, không thích phơi mình hoàn toàn, điều này là do bản năng tự vệ của động vật hoang dã.
Nếu ở trong môi trường tự nhiên hoang dã, đương nhiên Kiều Thất Tịch sẽ cảnh giác hơn một chút, nhưng chẳng phải bây giờ cậu đang bị con người nuôi nhốt à?
Khả năng nguy hiểm đã bé nay càng bé hơn.
Sáng Otis kiểm tra thân thể xong, buổi chiều đến lượt Alexander.
Dù tình trạng thân thể của nhóc gấu to xác này đã chuyển biến rất tốt nhưng ai bảo tính tình cậu vô cùng dễ thương làm chi?
Nhân viên ở đây cực kì thích kiểm tra sức khỏe cho Kiều Thất Tịch dịu dàng ngoan ngoãn này.
Để ở cùng Kiều Thất Tịch lâu hơn một chút, bọn họ thậm chí giữ cậu lại trong phòng nô đùa.
Vùng cực không phân ngày hay đêm nhưng thời gian cho thấy màn đêm đã kéo tới. Cuối cùng cậu cũng rời khỏi phòng kiểm tra và trở về chỗ của mình.
Sự trở lại của Kiều Thất Tịch sớm đã thu hút sự chú ý của Otis. Chú gấu Bắc Cực to lớn nhìn bên ngoài có vẻ khó tiếp cận, thậm chí hơi lạnh lùng và thờ ơ đang đi dạo loanh quanh nơi ở của Kiều Thất Tịch rồi từ xa xa nhìn về phía cậu.
Nhân viên công tác có mặt trong phòng kiểm tra trước đó đã nói với đồng nghiệp mình rằng: “Chiều này Otis luôn quanh quẩn tại chỗ ở của Alexander mãi, có lẽ nó đang lo lắng cho thằng nhỏ.”
Kiều Thất Tịch suy nghĩ một lúc rồi vui vẻ chạy đến chỗ Otis. Đây là lần đầu tiên cậu thể hiện sự mạnh mẽ và bất chấp sự sống của một con gấu trước mặt Otis.
Nhưng hết cách rồi còn đâu, ai bảo cậu đang hạnh phúc quá. Otis thật lòng lo lắng cho mình đúng không?
Giống như mình buổi sáng lo lắng cho đối phương vậy.
Chú gấu trắng non nớt do chưa nắm vững kỹ thuật hãm phanh trong phút chốc chạy quá nhanh, khỏi cần nghĩ ngợi cũng biết cậu sẽ đụng phải con gấu khác to hơn mình hai vòng, trong miệng đồng thời ngậm đầy tuyết.
Cơ thể Otis chắc nịch, dù cho bị đụng vào cũng không nhúc nhích tí nào. Bởi vì tứ chi của hắn rất tráng kiện, đứng trên mặt tuyết sừng sững như một ngọn núi nhỏ.
Không chỉ thân thể bất động, Otis thậm chí còn không có biểu cảm gì trên mặt, cùng lắm hắn chỉ tặng cho Kiều Thất Tịch một ánh mắt.
Có lẽ thấy Kiều Thất Tịch vẫn nhảy nhót tốt chán, Otis bèn rời khỏi chỗ ở của đối phương rồi quay về địa bàn của mình và ngủ.
Kiều Thất Tịch đã ăn trong phòng kiểm tra rồi, cậu thấy Otis chưa bỏ gì vào miệng nên đã lon ton đi đằng sau hắn.
Đối với việc theo đuôi của Kiều Thất Tịch hắn không có phản ứng gì lớn lắm.
Kiều Thất Tịch được đằng chân lân đằng đầu, cậu cảm thấy tâm trạng của Otis ngày hôm nay chắc phải lên xuống thất thường như đi tàu lượn siêu tốc.
Vậy tình huống này hắn cần một chút an ủi nhỉ?
Kiều Thất Tịch, người tự xưng là mặt trời nhỏ trong giới gấu Bắc Cực, bước đến chỗ Otis và đẩy đẩy người hắn.
Đoán xem, liệu Otis có đẩy cậu ra không?
Không hề nhá, Otis nhiều nhất chỉ nhướng mày.
Ánh mắt đó có thể hiểu như người trưởng thành chưa lập gia đình đang nhìn một thằng nhóc quậy phá.
Nhưng không thực sự tức giận.
Ngoài ý muốn không bị xua đuổi, Kiều Thất Tịch bèn đánh bạo nằm xuống cạnh đối phương thật cẩn thận.
Trong cái thời tiết giá lạnh gió rét thổi ào ào, đi ngủ mà không đắp chăn bông luôn khiến người khác cảm thấy thiêu thiếu gì đó.
Trước đây Kiều Thất Tịch vẫn luôn ngủ một mình thì bây giờ bên cạnh đã có bộ lông dày của Otis. Sau khi cảm nhận được hơi ấm từ Otis truyền đến, cậu rốt cục tìm lại được cảm giác như mình đang ngủ lúc xưa.
Ngủ ngon nhé, Otis.
Cậu mệt rã rời ngáp một cái, sau đó nhanh chóng khép đôi mắt mình lại.
Sáng hôm sau, Kiều Thất Tịch tỉnh dậy trong tình trạng trời đất đảo lộn, hóa ra Otis đã đứng dậy và ném cậu xuống đất.
Có thể Otis không ném thật, hắn chẳng qua không muốn trở thành tấm đệm miễn phí cho cậu dựa mà thôi.
Kiều Thất Tịch dùng móng vuốt rửa mặt rồi bước ra ngoài liếc mắt nhìn bầu trời. Một ngày mới lại bắt đầu.
Điều cậu không biết là những con gấu Bắc Cực thuần chủng sẽ không chìm vào giấc ngủ quá sâu trong một khoảng thời gian. Cùng lắm chúng chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc có một giấc ngủ rất nông.
Vì vậy, thật khó tin khi Otis có thể giữ nguyên tư thế và làm đệm cho Kiều Thất Tịch trong vài giờ đồng hồ.
Tháng 3 đến tháng 5 là tháng hoạt động mạnh nhất của gấu Bắc Cực vì nguồn thức ăn trong thời kỳ này sẽ dồi dào hơn hẳn. Hầu hết những con gấu sẽ dành thời gian để kiếm ăn và cố gắng tích trữ đủ chất béo để dành cho mùa hè nóng nực.
Vào mùa hè, gấu Bắc Cực không dễ dàng kiếm thức ăn và đây cũng chẳng phải điều hiếm lạ gì.
Trên mạng có hằng hà sa số bức ảnh chụp những con gấu gầy trơ xương, đa số đó là gấu Bắc Cực trong mùa hè.
Do đó, trước khi mùa hè đến, gấu Bắc Cực sẽ hấp thu rất nhiều lượng thức ăn.
Với tần suất cao của các hành động săn mồi thì nó cũng sẽ mang lại một số nguy hiểm nhất định.
Giữa tháng tư, trạm cứu hộ đã cứu hai con gấu trắng bị thương cùng một lúc, và việc thả Otis và Alexander về tự nhiên bắt buộc phải đưa vào danh sách quan trọng.
Có vẻ nhân viên công tác sợ bọn họ ra ngoài chết đói nên gần đây luôn cho họ ăn thật nhiều.
Kiều Thất Tịch dường như đã cảm nhận được điều gì đó. Trước đây tướng ăn uống của cậu vô cùng nhã nhặn, chỉ ăn no đến tám phần là dừng. Còn bây giờ cậu đã thay đổi cách ăn uống, lúc nào cũng cố gắng vét hết phần ăn.
So sánh với cậu, sức ăn của Otis cũng gia tăng đáng kể trong thời gian kế tiếp và thể trọng sau đó cũng ngày càng tăng lên.
Kiều Thất Tịch nghĩ thầm, có lẽ nguyên nhân trạm cứu trợ thả bọn họ không chỉ do chiếm chỗ mà việc ăn nhiều hơn cũng là một trong những lý do.
Vào bữa cơm cuối cùng tại trạm, Otis không hề biết mình rằng mình sắp phải rời xa nơi này, biểu hiện của hắn không khác bình thường là bao.
Thế nhưng Kiều Thất Tịch biết rằng mình sẽ sớm phải chia tay người bạn gấu Bắc Cực này, thậm chí phải sinh hoạt mỗi gấu một nơi.
Nói thật cậu cảm thấy hơi buồn.
Kiều Thất Tịch đi qua ủi hai lần vào cánh tay lông xù thô kệch của hắn nhưng đối phương chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt thờ ơ, không lập tức đi đường vòng đã là sự tôn trọng lớn nhất đối với hắn rồi.
Sau khi giằng co một lúc, Otis bèn ngồi xuống rồi dựa vào phiến đá phía sau để nghỉ ngơi.
Lúc này bọn họ vừa cơm nước xong xuôi không lâu.
Kiều Thất Tịch biết rằng đây là lần cuối cùng họ ở lại trạm cứu hộ này. Ngay sau đó các nhân viên sẽ đến để gây mê cho Otis rồi dùng trực thăng chở hắn đi.
Cậu chợt nghĩ, có khi nào tên gấu to con này sẽ quên cậu sạch sẽ sau hai ngày vắng bóng không?
Nếu đúng thì, đồ gấu cặn bã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.