Em Trai Nuôi Là Người Yêu Bí Mật
Chương 61: Ngày xuất viện
Oops La
11/09/2023
Sau cơn nóng nảy của Hy Lâm, Trạch Minh mấy ngày liền cũng không dám xuất hiện trước mặt cô, anh sợ cô thấy anh mà tâm trạng không tốt nên anh lại lẳng lặng chỉ đứng nhìn cô từ xa.
Bây giờ anh và Hoan Hoan đã công khai quen nhau, anh cũng không còn mặt mũi nào đối diện với cô nữa, từ trước đến nay là anh luôn có lỗi với cô, anh càng muốn bù đắp lại càng khiến cô tổn thương.
Anh ghét bản thân mình không có năng lực làm cho cô hạnh phúc, đã vậy thì anh quyết định sẽ trở lại như trước đây, chỉ làm anh trai của cô nếu điều đó khiến cô thoải mái hơn.
…..
"Hy Lâm à, hôm nay ba mẹ đến đón con, con về nhà cùng chúng ta đi, sức khỏe con còn yếu về nhà để mẹ tiện chăm sóc."
Hôm nay là ngày Hy Lâm xuất viện sau hai tuần điều trị, ông bà Tần đã về nước từ tuần trước, mỗi khi họ đến thăm cô thì Hoan Hoan lúc nào cũng đi theo, nói thật cô cảm thấy không vui, bầu không khí lúc nào cũng gượng gạo rất mất tự nhiên, nhưng vì không để ông bà Tần lo nghĩ nên cô đã không nói ra.
"Con còn phải làm việc, nhà cách không ty của con khá xa nên… có lẽ như thế không tiện lắm."
Bà Tần nhíu mày nắm lấy tay cô vờ đánh nhẹ một cái nói "Con bé này, vết thương còn chưa lành hẳn mà lo công việc, mọi chuyện cứ để Trạch Minh thay con lo liệu hết đi, con cứ yên tâm mà tịnh dưỡng."
"Phải rồi đó chị, chị mà về nhà là cả gia đình chúng ta mới sum họp đầy đủ được, ở nhà chỉ còn vắng mỗi chị thôi, ai cũng mong chị về hết."
Hoan Hoan đứng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, vẻ mặt của cô ta rạng rỡ cười tít mắt.
Câu nói của cô ta khiến cô có hơi khó hiểu, cô liền nhướng mắt nhìn về phía bà Tần cầu sự giải thích.
"À, là mẹ đã bảo Hoan Hoan chuyển về nhà của chúng ta ở luôn rồi, Hoan Hoan ở bên ngoài chịu không ít khổ cực, ba mẹ muốn thay ba mẹ ruột của hai con mà bù đắp cho con bé."
Bà Tần vừa nói vừa nắm tay Hoan Hoan nhẹ vuốt ve, Hoan Hoan cũng tỏ vẻ rất dễ chịu.
Cô không ngờ rằng ông bà Tần và Hoan Hoan lại hòa hợp nhanh đến như vậy, cô có hơi bất ngờ, chắc là lúc này cô nên biểu hiện vui vẻ.
Cô chỉ cười trừ một cái cho qua chuyện "Thì ra là vậy."
Cô không thể từ chối lời đề nghị nên đã theo ông bà Tần trở về, trên đường đi cả ba người đều nói chuyện rất rôm rả trừ cô ra, Hoan Hoan quả thật rất biết cách làm cho người khác vui lòng, nhưng đó là người khác còn cô mỗi khi nghe giọng của cô ta không hiểu sao chỉ cảm thấy ngán ngẩm.
Chiếc xe chẳng mấy chốc đã đậu trước cửa nhà chính, bà Tần nhẹ nhàng dìu cô lên phòng, lúc này trong phòng chỉ có hai người, đột nhiên trên mặt bà ấy hiện lên vẻ áy náy, bà ấy nắm chặt tay cô nói nhỏ nhẹ.
"Hy Lâm à, mẹ biết chuyện của Trạch Minh và Hoan Hoan rồi, ba mẹ làm vậy, con không trách ba mẹ chứ?"
Hy Lâm phải mất vài giây để đoán chuyện bà ấy đang nhắc tới, miệng cô cong lên cười nhẹ, nét mặt thoải mái mà đáp lại.
"Làm gì có chứ? Chuyện quá khứ con đã gác lại hết rồi, bây giờ con rất ổn mà."
Bà Tần hai mắt rưng rưng lại ôm chầm lấy cô, bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng của cô, giọng đan xen chút nghẹn ngào nói ra.
"Hy Lâm của mẹ, nếu có khó chịu thì nói cho mẹ biết, đừng có giấu mẹ rõ chưa? Mẹ cũng muốn con được vui vẻ."
Hy Lâm cắn chặt môi để cố kìm nén cảm xúc, cô muốn bậc khóc thật lớn trong lòng bà ấy như lúc còn nhỏ vậy, nhưng giờ cô đã không thể làm vậy nữa rồi, tuy nói dối là xấu, nhưng nói dối mà có thể làm người mình yêu thương yên lòng thì cô sẵn sàng nói dối cả đời cũng chẳng sao cả.
"Con thật sự không sao mà, gia đình chúng ta cứ vui vẻ như lúc trước là con đã thấy hạnh phúc lắm rồi."
Một lúc sau, bà Tần rời đi Hy Lâm vẫn tỏ vẻ lạc quan vui cười, nhưng ngay khi cánh cửa phòng vừa khép lại, một giọt nước mắt lại tự dưng tràn ra mi mắt mà lăn xuống gương mặt cô đang cười khổ.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy tay gạt giọt nước mắt yếu đuối ngay tức khắc "Mọi chuyện đã được định sẵn là vậy rồi, đã không thay đổi được nữa. Mình… phải tập làm quen thôi."
Lâu lắm rồi Hy Lâm mới lại về với căn phòng gắn bó với mình mười mấy năm, cô tranh thủ đi vòng quanh ngắm nghía lại một chút.
Ít phút sau, bỗng nhiên cửa phòng cô vang lên mấy tiếng gõ cửa, cô định đi tới mở nhưng đột nhiên lại lên cơn chóng mặt, cô nhanh chóng ngồi xuống ghế hít thở đều, tiếng gõ cửa vẫn vang lên nhưng không nghe thấy tiếng ai gọi, cô đành lên giọng nói vọng ra.
"Ai đấy, vào đi."
Sau khi cô lên tiếng, cánh cửa dần hé mở ra, Tinh Diệu xuất hiện và bước vào, nhưng bước chân có vẻ dè chừng, cả giọng nói cũng vậy.
"Hy… Hy Lâm."
Lần cuối Hy Lâm thấy Tinh Diệu là lúc cậu ta bầm dập đến suýt không nhận ra, nhưng nay ngoại trừ gương mặt đang xụ xuống kia thì nhìn có vẻ cậu ta đã lành lặn lại hẳn.
"Tinh Diệu, trong cậu đã khỏi rồi nhỉ, lần trước cậu ngất xỉu làm tôi sợ chết đi được."
Nghe giọng cô nói chuyện thoải mái như thế, còn nghe ra được có vẻ cô không giận mình, Tinh Diệu nhẹ lòng hẳn ra, lúc này mới dám ngẩng đầu lên nhìn, nhưng khi vừa thấy trên đầu cô vẫn còn băng bó vết thương, cậu ta gấp gáp lại gần bày ra bộ mặt nghiêm trọng mà nói.
"Có phải hôm đó cậu đi gặp Hoan Hoan, cô ta đã khiến cậu bị ngã cầu thang có đúng không? Tôi nghe nói Hoan Hoan đã có mặt ngay lúc đó, nếu đúng là cô ta làm thì cô ta đúng là trơ trẽn, tôi sẽ đuổi cô ta ra khỏi đây, tuyệt đối Tần gia không chứa chấp loại người ác độc như vậy đâu."
Hy Lâm đối với sự nghiêm túc của cậu ta thì cô lại bật cười vô tư nói.
"Cậu đổi cách xưng hô rồi, tôi thích cậu nói chuyện với tôi như thế này hơn."
"Cậu đừng đánh trống lảng nữa."
Tinh Diệu hơi lớn tiếng, cô nhận ra vẻ mặt của cậu ta nôn nóng muốn biết được câu trả lời đến nhường nào, nhưng cô vẫn ung dung vừa nhóm người rót một ly nước vừa bình thản nói.
"Không phải, đó chỉ là tai nạn. Nếu cô ta là kẻ gây ra thật, thì cậu nghĩ tôi vẫn có thể bình tĩnh gặp cô ta hầu như là mỗi ngày như vậy à?"
"Phải, tôi đã nghĩ vậy đó, bởi vì cô ta đã lấy thân phận em ruột ra uy hiếp cậu, nên cậu mới bao che cho cô ta, nhưng nó liên quan đến tính mạng của cậu đó, cậu mau nói thật đi, tuyệt đối đừng thương hại cho hạng người người như vậy."
Hy Lâm bị Tinh Diệu đoán trúng một phần tim đen, nhưng trước đó cô đã cân nhắc kĩ cả rồi nên mới quyết định không vạch trần cô ta.
Nếu giao vụ việc cho cảnh sát và tố cáo Hoan Hoan, cô ta ít nhất sẽ phải bị phạt tù, vậy là cô trở thành người chị bất nhân trong mắt nhiều người rồi, hơn nữa làm vậy có thể khiến ông bà Tần đau lòng, họ đã rất vui khi nhận lại Hoan Hoan, cô cũng không nỡ cướp đi niềm vui đó của họ.
"Tôi đã nói đó chỉ là tai nạn mà, cậu đừng hỏi nữa… a."
Hy Lâm còn chưa kịp dứt câu thì cơn đau đầu lại nhói lên, gương mặt cô nhăn nhíu lại đau đớn, tay chỉ có thể sờ nhẹ trên phần vải băng. Tinh Diệu thấy vậy vội vã bước nhanh đến đỡ lấy cô.
"Làm sao thế, lại đau à, tôi không hỏi nữa, cậu đừng giận."
Hy Lâm lắc đầu nhẹ tỏ ý không sao nhưng phải mất một lúc cơn đau mới có thể dịu đi.
"Nếu cậu không còn gì để nói thì cậu ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ một chút."
Hy Lâm chống tay đứng dậy đi về phía chiếc giường, Tinh Diệu lưỡng lự trong vài giây rồi đột nhiên thốt lên.
"Cậu… sau này chúng ta lại như trước có được không? Tôi thề tôi sẽ không làm những chuyện… xấu xa như trước đó nữa, nếu tôi tái phạm sẽ bị sét đánh."
Hy Lâm quay mặt lại, nhìn thấy cậu ta đưa hai ngón tay lên thề thốt hệt như một đứa con nít, cô cười khẩy một tiếng rồi nói.
"Được rồi, nếu cậu tái phạm thì không cần phiền tới thiên lôi, tôi sẽ đánh chết cậu."
Hy Lâm lại giở giọng như hồi còn là con trai rồi, Tinh Diệu mừng rỡ đứng dậy, định nhào đến ôm cô một cái, nhưng động tác bỗng nhiên khựng lại vì sực nhớ ra, cậu ta sợ cô lại liên tưởng đến chuyện mà cậu ta đã làm lại tức giận, đôi tay ái ngại đưa ra sau lưng giấu nhẹm đi.
"Vậy là đồng ý rồi nhé, bây giờ tôi phải trở lại công ty đây, cậu cứ ngủ đi, tối gặp lại."
Cô nhìn bộ dạng hớn hở của cậu ta rời đi mà chỉ biết thở dài bật cười nhẹ "Vui đến vậy cơ à."
Sau đó cô leo lên giường, đánh một giấc tới tận giờ cơm tối.
…
Giữa một bàn thức ăn thịnh soạn do ông Tần ngồi giữa còn lại tất cả thành viên đều không thiếu một ai, nhìn cứ như là dịp đặc biệt gì vậy. Nhưng Hy Lâm lại không cảm nhận được sự ấm cúng như một gia đình, trong lòng cô vẫn có một thứ gì đó lấn cấn không mấy vui vẻ.
Cô cũng không muốn làm mọi người mất hứng nên cũng tỏ ra thoải mái nhất có thể dù người đang ngồi đối diện cô là Trạch Minh, từ lần cô lớn tiếng ở bệnh viện tới nay anh mới xuất hiện trước mặt cô.
"Phải lâu lắm gia đình ta mới có diệp được đông đủ như thế này, ba định đợi khi Hy Lâm khỏe hẳn, chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc để chào mừng Hoan Hoan, thành viên mới của Tần gia."
Ông Tần nhìn về phía Hoan Hoan đang làm ra điệu bộ e thẹn mà vui vẻ nói.
Tinh Diệu chắt lưỡi đáp lại ngay chẳng nể nang, cậu ta đã khó chịu từ lúc Hoan Hoan bỗng dưng lại chuyển đến đây sống.
"Ba, Hy Lâm còn đang trong quá trình hồi phục, gấp gáp nói chuyện tiệc tùng sớm làm gì chứ."
Tinh Diệu vừa nói vừa gắp thức ăn sang chén cho Hy Lâm, Trạch Minh nhìn thấy cô không có vẻ gì là miễn cưỡng, cô lại tỏ ra dáng vẻ bình thường đó sau những chuyện mà Tinh Diệu đã làm, bỗng nhiên anh lại thấy bức bách trong lòng.
Trí Vũ vậy mà cũng hùa theo làm như Tinh Diệu, anh còn nói giọng điệu như đang châm biếm ai đó.
"Hy Lâm ăn nhiều vào, mấy cuốn kịch bản cho vai nữ chính vẫn đang đợi em đến chọn đấy, anh rất muốn nhìn thấy em đóng mấy cảnh vả phản diện bôm bốp, đã cực kỳ haha."
Hoan Hoan nghe mà tự nhột lấy, răng lợi đã nghiến chặt nhưng vẻ mặt vẫn nở nụ cười giả tạo.
Bầu không khí lại trở nên kì lạ lạ rồi, bà Tần nhìn Hoan Hoan mà thấy cô ta gượng gạo đến đáng thương, bà ấy lại nghĩ có lẽ cô ta còn lạ lẫm, vẫn chưa thể hòa nhập được, nên đã ra mặt gián tiếp an ủi cô ta, mặt khác lại muốn xua đi cái không khí có phần lạ lẫm này để mọi người cùng vui vẻ.
"Nào nào, Hoan Hoan con cũng ăn đi, một nửa bàn ăn hôm nay đều là Hoan Hoan tự tay chuẩn bị đấy, mấy đứa có phúc lắm mới có được hai đứa em gái mà một đứa thì tài giỏi như Hy Lâm, một đứa lại khéo léo như Hoan Hoan đấy."
Hoan Hoan được khen ngợi nên hơi đỏ mặt, cô ta ngồi khép nép thỏ thẻ mỉm cười, nhưng ngay giây sau, Tinh Diệu lại lên tiếng lần nữa khiến ai nấy cũng đều cứng họng, không gian trở nên khó xử đến cực độ.
"Mẹ nhầm rồi, sao có thể nói Hoan Hoan là em gái được, bọn con phải gọi là chị dâu cả mới đúng."
Ánh mắt Tinh Diệu nhìn thẳng vào Trạch Minh đặc mùi khiêu khích.
Hy Lâm cũng nhìn thẳng vào anh, cô cũng muốn biết anh sẽ phản ứng thế nào trước câu nói đó.
Hoan Hoan lại được dịp thể hiện thân mật với Trạch Minh trước mặt nhiều người, cô ta nhẹ nhàng khoác lấy tay của anh và nói nhỏ giọng như đang xấu hổ.
"Cậu nói vậy có hơi sớm rồi, chúng tôi vừa chính thức quen nhau chưa lâu mà."
Bây giờ anh và Hoan Hoan đã công khai quen nhau, anh cũng không còn mặt mũi nào đối diện với cô nữa, từ trước đến nay là anh luôn có lỗi với cô, anh càng muốn bù đắp lại càng khiến cô tổn thương.
Anh ghét bản thân mình không có năng lực làm cho cô hạnh phúc, đã vậy thì anh quyết định sẽ trở lại như trước đây, chỉ làm anh trai của cô nếu điều đó khiến cô thoải mái hơn.
…..
"Hy Lâm à, hôm nay ba mẹ đến đón con, con về nhà cùng chúng ta đi, sức khỏe con còn yếu về nhà để mẹ tiện chăm sóc."
Hôm nay là ngày Hy Lâm xuất viện sau hai tuần điều trị, ông bà Tần đã về nước từ tuần trước, mỗi khi họ đến thăm cô thì Hoan Hoan lúc nào cũng đi theo, nói thật cô cảm thấy không vui, bầu không khí lúc nào cũng gượng gạo rất mất tự nhiên, nhưng vì không để ông bà Tần lo nghĩ nên cô đã không nói ra.
"Con còn phải làm việc, nhà cách không ty của con khá xa nên… có lẽ như thế không tiện lắm."
Bà Tần nhíu mày nắm lấy tay cô vờ đánh nhẹ một cái nói "Con bé này, vết thương còn chưa lành hẳn mà lo công việc, mọi chuyện cứ để Trạch Minh thay con lo liệu hết đi, con cứ yên tâm mà tịnh dưỡng."
"Phải rồi đó chị, chị mà về nhà là cả gia đình chúng ta mới sum họp đầy đủ được, ở nhà chỉ còn vắng mỗi chị thôi, ai cũng mong chị về hết."
Hoan Hoan đứng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, vẻ mặt của cô ta rạng rỡ cười tít mắt.
Câu nói của cô ta khiến cô có hơi khó hiểu, cô liền nhướng mắt nhìn về phía bà Tần cầu sự giải thích.
"À, là mẹ đã bảo Hoan Hoan chuyển về nhà của chúng ta ở luôn rồi, Hoan Hoan ở bên ngoài chịu không ít khổ cực, ba mẹ muốn thay ba mẹ ruột của hai con mà bù đắp cho con bé."
Bà Tần vừa nói vừa nắm tay Hoan Hoan nhẹ vuốt ve, Hoan Hoan cũng tỏ vẻ rất dễ chịu.
Cô không ngờ rằng ông bà Tần và Hoan Hoan lại hòa hợp nhanh đến như vậy, cô có hơi bất ngờ, chắc là lúc này cô nên biểu hiện vui vẻ.
Cô chỉ cười trừ một cái cho qua chuyện "Thì ra là vậy."
Cô không thể từ chối lời đề nghị nên đã theo ông bà Tần trở về, trên đường đi cả ba người đều nói chuyện rất rôm rả trừ cô ra, Hoan Hoan quả thật rất biết cách làm cho người khác vui lòng, nhưng đó là người khác còn cô mỗi khi nghe giọng của cô ta không hiểu sao chỉ cảm thấy ngán ngẩm.
Chiếc xe chẳng mấy chốc đã đậu trước cửa nhà chính, bà Tần nhẹ nhàng dìu cô lên phòng, lúc này trong phòng chỉ có hai người, đột nhiên trên mặt bà ấy hiện lên vẻ áy náy, bà ấy nắm chặt tay cô nói nhỏ nhẹ.
"Hy Lâm à, mẹ biết chuyện của Trạch Minh và Hoan Hoan rồi, ba mẹ làm vậy, con không trách ba mẹ chứ?"
Hy Lâm phải mất vài giây để đoán chuyện bà ấy đang nhắc tới, miệng cô cong lên cười nhẹ, nét mặt thoải mái mà đáp lại.
"Làm gì có chứ? Chuyện quá khứ con đã gác lại hết rồi, bây giờ con rất ổn mà."
Bà Tần hai mắt rưng rưng lại ôm chầm lấy cô, bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng của cô, giọng đan xen chút nghẹn ngào nói ra.
"Hy Lâm của mẹ, nếu có khó chịu thì nói cho mẹ biết, đừng có giấu mẹ rõ chưa? Mẹ cũng muốn con được vui vẻ."
Hy Lâm cắn chặt môi để cố kìm nén cảm xúc, cô muốn bậc khóc thật lớn trong lòng bà ấy như lúc còn nhỏ vậy, nhưng giờ cô đã không thể làm vậy nữa rồi, tuy nói dối là xấu, nhưng nói dối mà có thể làm người mình yêu thương yên lòng thì cô sẵn sàng nói dối cả đời cũng chẳng sao cả.
"Con thật sự không sao mà, gia đình chúng ta cứ vui vẻ như lúc trước là con đã thấy hạnh phúc lắm rồi."
Một lúc sau, bà Tần rời đi Hy Lâm vẫn tỏ vẻ lạc quan vui cười, nhưng ngay khi cánh cửa phòng vừa khép lại, một giọt nước mắt lại tự dưng tràn ra mi mắt mà lăn xuống gương mặt cô đang cười khổ.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy tay gạt giọt nước mắt yếu đuối ngay tức khắc "Mọi chuyện đã được định sẵn là vậy rồi, đã không thay đổi được nữa. Mình… phải tập làm quen thôi."
Lâu lắm rồi Hy Lâm mới lại về với căn phòng gắn bó với mình mười mấy năm, cô tranh thủ đi vòng quanh ngắm nghía lại một chút.
Ít phút sau, bỗng nhiên cửa phòng cô vang lên mấy tiếng gõ cửa, cô định đi tới mở nhưng đột nhiên lại lên cơn chóng mặt, cô nhanh chóng ngồi xuống ghế hít thở đều, tiếng gõ cửa vẫn vang lên nhưng không nghe thấy tiếng ai gọi, cô đành lên giọng nói vọng ra.
"Ai đấy, vào đi."
Sau khi cô lên tiếng, cánh cửa dần hé mở ra, Tinh Diệu xuất hiện và bước vào, nhưng bước chân có vẻ dè chừng, cả giọng nói cũng vậy.
"Hy… Hy Lâm."
Lần cuối Hy Lâm thấy Tinh Diệu là lúc cậu ta bầm dập đến suýt không nhận ra, nhưng nay ngoại trừ gương mặt đang xụ xuống kia thì nhìn có vẻ cậu ta đã lành lặn lại hẳn.
"Tinh Diệu, trong cậu đã khỏi rồi nhỉ, lần trước cậu ngất xỉu làm tôi sợ chết đi được."
Nghe giọng cô nói chuyện thoải mái như thế, còn nghe ra được có vẻ cô không giận mình, Tinh Diệu nhẹ lòng hẳn ra, lúc này mới dám ngẩng đầu lên nhìn, nhưng khi vừa thấy trên đầu cô vẫn còn băng bó vết thương, cậu ta gấp gáp lại gần bày ra bộ mặt nghiêm trọng mà nói.
"Có phải hôm đó cậu đi gặp Hoan Hoan, cô ta đã khiến cậu bị ngã cầu thang có đúng không? Tôi nghe nói Hoan Hoan đã có mặt ngay lúc đó, nếu đúng là cô ta làm thì cô ta đúng là trơ trẽn, tôi sẽ đuổi cô ta ra khỏi đây, tuyệt đối Tần gia không chứa chấp loại người ác độc như vậy đâu."
Hy Lâm đối với sự nghiêm túc của cậu ta thì cô lại bật cười vô tư nói.
"Cậu đổi cách xưng hô rồi, tôi thích cậu nói chuyện với tôi như thế này hơn."
"Cậu đừng đánh trống lảng nữa."
Tinh Diệu hơi lớn tiếng, cô nhận ra vẻ mặt của cậu ta nôn nóng muốn biết được câu trả lời đến nhường nào, nhưng cô vẫn ung dung vừa nhóm người rót một ly nước vừa bình thản nói.
"Không phải, đó chỉ là tai nạn. Nếu cô ta là kẻ gây ra thật, thì cậu nghĩ tôi vẫn có thể bình tĩnh gặp cô ta hầu như là mỗi ngày như vậy à?"
"Phải, tôi đã nghĩ vậy đó, bởi vì cô ta đã lấy thân phận em ruột ra uy hiếp cậu, nên cậu mới bao che cho cô ta, nhưng nó liên quan đến tính mạng của cậu đó, cậu mau nói thật đi, tuyệt đối đừng thương hại cho hạng người người như vậy."
Hy Lâm bị Tinh Diệu đoán trúng một phần tim đen, nhưng trước đó cô đã cân nhắc kĩ cả rồi nên mới quyết định không vạch trần cô ta.
Nếu giao vụ việc cho cảnh sát và tố cáo Hoan Hoan, cô ta ít nhất sẽ phải bị phạt tù, vậy là cô trở thành người chị bất nhân trong mắt nhiều người rồi, hơn nữa làm vậy có thể khiến ông bà Tần đau lòng, họ đã rất vui khi nhận lại Hoan Hoan, cô cũng không nỡ cướp đi niềm vui đó của họ.
"Tôi đã nói đó chỉ là tai nạn mà, cậu đừng hỏi nữa… a."
Hy Lâm còn chưa kịp dứt câu thì cơn đau đầu lại nhói lên, gương mặt cô nhăn nhíu lại đau đớn, tay chỉ có thể sờ nhẹ trên phần vải băng. Tinh Diệu thấy vậy vội vã bước nhanh đến đỡ lấy cô.
"Làm sao thế, lại đau à, tôi không hỏi nữa, cậu đừng giận."
Hy Lâm lắc đầu nhẹ tỏ ý không sao nhưng phải mất một lúc cơn đau mới có thể dịu đi.
"Nếu cậu không còn gì để nói thì cậu ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ một chút."
Hy Lâm chống tay đứng dậy đi về phía chiếc giường, Tinh Diệu lưỡng lự trong vài giây rồi đột nhiên thốt lên.
"Cậu… sau này chúng ta lại như trước có được không? Tôi thề tôi sẽ không làm những chuyện… xấu xa như trước đó nữa, nếu tôi tái phạm sẽ bị sét đánh."
Hy Lâm quay mặt lại, nhìn thấy cậu ta đưa hai ngón tay lên thề thốt hệt như một đứa con nít, cô cười khẩy một tiếng rồi nói.
"Được rồi, nếu cậu tái phạm thì không cần phiền tới thiên lôi, tôi sẽ đánh chết cậu."
Hy Lâm lại giở giọng như hồi còn là con trai rồi, Tinh Diệu mừng rỡ đứng dậy, định nhào đến ôm cô một cái, nhưng động tác bỗng nhiên khựng lại vì sực nhớ ra, cậu ta sợ cô lại liên tưởng đến chuyện mà cậu ta đã làm lại tức giận, đôi tay ái ngại đưa ra sau lưng giấu nhẹm đi.
"Vậy là đồng ý rồi nhé, bây giờ tôi phải trở lại công ty đây, cậu cứ ngủ đi, tối gặp lại."
Cô nhìn bộ dạng hớn hở của cậu ta rời đi mà chỉ biết thở dài bật cười nhẹ "Vui đến vậy cơ à."
Sau đó cô leo lên giường, đánh một giấc tới tận giờ cơm tối.
…
Giữa một bàn thức ăn thịnh soạn do ông Tần ngồi giữa còn lại tất cả thành viên đều không thiếu một ai, nhìn cứ như là dịp đặc biệt gì vậy. Nhưng Hy Lâm lại không cảm nhận được sự ấm cúng như một gia đình, trong lòng cô vẫn có một thứ gì đó lấn cấn không mấy vui vẻ.
Cô cũng không muốn làm mọi người mất hứng nên cũng tỏ ra thoải mái nhất có thể dù người đang ngồi đối diện cô là Trạch Minh, từ lần cô lớn tiếng ở bệnh viện tới nay anh mới xuất hiện trước mặt cô.
"Phải lâu lắm gia đình ta mới có diệp được đông đủ như thế này, ba định đợi khi Hy Lâm khỏe hẳn, chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc để chào mừng Hoan Hoan, thành viên mới của Tần gia."
Ông Tần nhìn về phía Hoan Hoan đang làm ra điệu bộ e thẹn mà vui vẻ nói.
Tinh Diệu chắt lưỡi đáp lại ngay chẳng nể nang, cậu ta đã khó chịu từ lúc Hoan Hoan bỗng dưng lại chuyển đến đây sống.
"Ba, Hy Lâm còn đang trong quá trình hồi phục, gấp gáp nói chuyện tiệc tùng sớm làm gì chứ."
Tinh Diệu vừa nói vừa gắp thức ăn sang chén cho Hy Lâm, Trạch Minh nhìn thấy cô không có vẻ gì là miễn cưỡng, cô lại tỏ ra dáng vẻ bình thường đó sau những chuyện mà Tinh Diệu đã làm, bỗng nhiên anh lại thấy bức bách trong lòng.
Trí Vũ vậy mà cũng hùa theo làm như Tinh Diệu, anh còn nói giọng điệu như đang châm biếm ai đó.
"Hy Lâm ăn nhiều vào, mấy cuốn kịch bản cho vai nữ chính vẫn đang đợi em đến chọn đấy, anh rất muốn nhìn thấy em đóng mấy cảnh vả phản diện bôm bốp, đã cực kỳ haha."
Hoan Hoan nghe mà tự nhột lấy, răng lợi đã nghiến chặt nhưng vẻ mặt vẫn nở nụ cười giả tạo.
Bầu không khí lại trở nên kì lạ lạ rồi, bà Tần nhìn Hoan Hoan mà thấy cô ta gượng gạo đến đáng thương, bà ấy lại nghĩ có lẽ cô ta còn lạ lẫm, vẫn chưa thể hòa nhập được, nên đã ra mặt gián tiếp an ủi cô ta, mặt khác lại muốn xua đi cái không khí có phần lạ lẫm này để mọi người cùng vui vẻ.
"Nào nào, Hoan Hoan con cũng ăn đi, một nửa bàn ăn hôm nay đều là Hoan Hoan tự tay chuẩn bị đấy, mấy đứa có phúc lắm mới có được hai đứa em gái mà một đứa thì tài giỏi như Hy Lâm, một đứa lại khéo léo như Hoan Hoan đấy."
Hoan Hoan được khen ngợi nên hơi đỏ mặt, cô ta ngồi khép nép thỏ thẻ mỉm cười, nhưng ngay giây sau, Tinh Diệu lại lên tiếng lần nữa khiến ai nấy cũng đều cứng họng, không gian trở nên khó xử đến cực độ.
"Mẹ nhầm rồi, sao có thể nói Hoan Hoan là em gái được, bọn con phải gọi là chị dâu cả mới đúng."
Ánh mắt Tinh Diệu nhìn thẳng vào Trạch Minh đặc mùi khiêu khích.
Hy Lâm cũng nhìn thẳng vào anh, cô cũng muốn biết anh sẽ phản ứng thế nào trước câu nói đó.
Hoan Hoan lại được dịp thể hiện thân mật với Trạch Minh trước mặt nhiều người, cô ta nhẹ nhàng khoác lấy tay của anh và nói nhỏ giọng như đang xấu hổ.
"Cậu nói vậy có hơi sớm rồi, chúng tôi vừa chính thức quen nhau chưa lâu mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.