Em Trai Tôi Không Thể To Như Vậy Được
Chương 25:
Tố Hồi
03/01/2024
Em trai nhìn đồng hồ: "Được rồi, dù sao cũng sắp đến giờ tan làm rồi, anh không đến công ty nữa. Chúng ta thay quần áo ra ngoài."
"Được!" Cô bò dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo, vừa thay vừa hỏi em trai: "A Thấm, đêm nay chúng ta đi ăn hương vị Tứ Xuyên lần trước được không? Em cảm thấy món não heo quán bọn họ ăn thật ngon!"
Giọng nói bình tĩnh của em trai từ phòng khách truyền đến: "Đều nghe em tất."
Đến khi em trai lái xe đưa cô tới chỗ đó, cô vừa ngẩng đầu lên nhìn đã ngây ngẩn cả người: "Ơ, A Thấm, không phải nói đi ăn lẩu sao?"
"Chị, anh hôm nay chợt thấy mình có chút nóng." Em trai chớp chớp mắt: "Hôm nay chúng ta ăn món ăn Quảng Đông được không? Món lẩu hôm khác lại ăn."
Mặc dù rất thèm lẩu, nhưng mà cơ thể em trai quan trọng hơn, cô gật đầu: "Được, hôm nay ăn món ăn Quảng Đông."
Vào cửa hàng, em trai trực tiếp yêu cầu một phòng riêng. Chờ đến khi đồ ăn đã được bê hết lên, em trai đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô.
"Hử? A Thấm, anh muốn làm gì vậy?" Cô đẩy đẩy em trai: "Đây là ở bên ngoài đó, chúng ta ăn xong trở về lại..."
"Chị, em có phải có chuyện gì chưa nói với anh không?"
Giọng nói cố tình đè thấp thể hiện tâm trạng bây giờ của em trai. Cô giật mình, nghĩ đến que thử thai trong thùng rác, nhanh chóng cười gượng muốn chuyển đi sự chú ý của em trai.
"Chị." Em trai một tay ôm eo cô, một tay sờ lên bụng cô: "Nếu em không muốn, chúng ta một lúc nữa đi xoá sạch đi!"
"Anh đều biết rồi? Em không muốn gạt anh, cũng không biết nên nói với anh thế nào..."
Tay cô run rẩy đặt lên vai em trai, dựa vào trong lòng hắn, hít hít mũi: "Hơn nữa em cũng không muốn bỏ nó, đây chính bảo bảo của chồng vất vả lắm em mới có, em muốn sinh nó ra."
Em trai nhẹ nhàng ôm cô, hôn nhẹ: "Vợ, anh yêu em."
Cô nín khóc mỉm cười, rồi hôn em trai: "Em cũng yêu anh."
Thổ lộ xong, cả hai bắt đầu ăn cơm, toàn bộ quá trình em trai đều tự mình gắp thức ăn cho cô, cô vừa phải ăn vừa phải bón cho hắn ăn. Chờ đến khi ăn cơm xong, ánh đèn đêm đã sáng rực lên rồi.
"Muốn đi dạo không? Hay là đi thẳng về nhà?" Đi ra cửa quán ăn, em trai cởi áo vest khoác lên vai cô.
Cô kéo kéo áo khoác trên người, nói: "Về thẳng nhà đi! A Thấm, em chỉ là mang thai thôi mà, không có cái gì khác, anh không cần khẩn trương như vậy."
Xe ngừng ở dưới tầng, em trai đột nhiên kéo cô đang muốn mở cửa xe lại: "Chị, đừng đi, để anh ôm một chút đã."
Cô đành phải ngồi trở lại, ôm đầu em trai vào trong ngực.
"Đây là thiếu tình yêu ư?" Cô trêu chọc hắn.
Em trai lặng lẽ ôm cô một lúc rồi buông ra: "Ừ, đặc biệt thiếu tình yêu của em"
"Được, chúng ta về nhà đi!" Cô vỗ vỗ lưng em trai: "Trở về nhà em muốn ôm thế nào cũng được."
Chờ khi về đến nhà, em trai bắt đầu bận rộn: "Chị, em đừng đi nhà tắm vội, để anh thay tấm thảm chống trượt đã."
"Chị, đừng uống sữa bò trực tiếp lấy từ tủ lạnh!"
"Chị, đi thay quần áo rộng rãi trước đi đã, về sau quần áo bó sát người đều không được mặc!"
Cuối cùng cô chỉ có thể quấn chăn dựa vào trên sô pha xem TV. Em trai đi ngang qua, đột nhiên nói: "Chị, về sau nên ít xem TV, ít dùng máy tính thôi, có phóng xạ!"
Cô lập tức cầm điều khiển điều khiển từ xa ném hắn: "Anh sắp biến thành mẹ già rồi đấy! Thật đó!"
"Được!" Cô bò dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo, vừa thay vừa hỏi em trai: "A Thấm, đêm nay chúng ta đi ăn hương vị Tứ Xuyên lần trước được không? Em cảm thấy món não heo quán bọn họ ăn thật ngon!"
Giọng nói bình tĩnh của em trai từ phòng khách truyền đến: "Đều nghe em tất."
Đến khi em trai lái xe đưa cô tới chỗ đó, cô vừa ngẩng đầu lên nhìn đã ngây ngẩn cả người: "Ơ, A Thấm, không phải nói đi ăn lẩu sao?"
"Chị, anh hôm nay chợt thấy mình có chút nóng." Em trai chớp chớp mắt: "Hôm nay chúng ta ăn món ăn Quảng Đông được không? Món lẩu hôm khác lại ăn."
Mặc dù rất thèm lẩu, nhưng mà cơ thể em trai quan trọng hơn, cô gật đầu: "Được, hôm nay ăn món ăn Quảng Đông."
Vào cửa hàng, em trai trực tiếp yêu cầu một phòng riêng. Chờ đến khi đồ ăn đã được bê hết lên, em trai đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô.
"Hử? A Thấm, anh muốn làm gì vậy?" Cô đẩy đẩy em trai: "Đây là ở bên ngoài đó, chúng ta ăn xong trở về lại..."
"Chị, em có phải có chuyện gì chưa nói với anh không?"
Giọng nói cố tình đè thấp thể hiện tâm trạng bây giờ của em trai. Cô giật mình, nghĩ đến que thử thai trong thùng rác, nhanh chóng cười gượng muốn chuyển đi sự chú ý của em trai.
"Chị." Em trai một tay ôm eo cô, một tay sờ lên bụng cô: "Nếu em không muốn, chúng ta một lúc nữa đi xoá sạch đi!"
"Anh đều biết rồi? Em không muốn gạt anh, cũng không biết nên nói với anh thế nào..."
Tay cô run rẩy đặt lên vai em trai, dựa vào trong lòng hắn, hít hít mũi: "Hơn nữa em cũng không muốn bỏ nó, đây chính bảo bảo của chồng vất vả lắm em mới có, em muốn sinh nó ra."
Em trai nhẹ nhàng ôm cô, hôn nhẹ: "Vợ, anh yêu em."
Cô nín khóc mỉm cười, rồi hôn em trai: "Em cũng yêu anh."
Thổ lộ xong, cả hai bắt đầu ăn cơm, toàn bộ quá trình em trai đều tự mình gắp thức ăn cho cô, cô vừa phải ăn vừa phải bón cho hắn ăn. Chờ đến khi ăn cơm xong, ánh đèn đêm đã sáng rực lên rồi.
"Muốn đi dạo không? Hay là đi thẳng về nhà?" Đi ra cửa quán ăn, em trai cởi áo vest khoác lên vai cô.
Cô kéo kéo áo khoác trên người, nói: "Về thẳng nhà đi! A Thấm, em chỉ là mang thai thôi mà, không có cái gì khác, anh không cần khẩn trương như vậy."
Xe ngừng ở dưới tầng, em trai đột nhiên kéo cô đang muốn mở cửa xe lại: "Chị, đừng đi, để anh ôm một chút đã."
Cô đành phải ngồi trở lại, ôm đầu em trai vào trong ngực.
"Đây là thiếu tình yêu ư?" Cô trêu chọc hắn.
Em trai lặng lẽ ôm cô một lúc rồi buông ra: "Ừ, đặc biệt thiếu tình yêu của em"
"Được, chúng ta về nhà đi!" Cô vỗ vỗ lưng em trai: "Trở về nhà em muốn ôm thế nào cũng được."
Chờ khi về đến nhà, em trai bắt đầu bận rộn: "Chị, em đừng đi nhà tắm vội, để anh thay tấm thảm chống trượt đã."
"Chị, đừng uống sữa bò trực tiếp lấy từ tủ lạnh!"
"Chị, đi thay quần áo rộng rãi trước đi đã, về sau quần áo bó sát người đều không được mặc!"
Cuối cùng cô chỉ có thể quấn chăn dựa vào trên sô pha xem TV. Em trai đi ngang qua, đột nhiên nói: "Chị, về sau nên ít xem TV, ít dùng máy tính thôi, có phóng xạ!"
Cô lập tức cầm điều khiển điều khiển từ xa ném hắn: "Anh sắp biến thành mẹ già rồi đấy! Thật đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.