Chương 6
Jeannetas
02/11/2021
"Ồ, chị dậy rồi sao?"
Cánh cửa phòng mở ra, người mà cô chưa thực sự có đủ dũng cảm để đối diện nhất đã xuất hiện, nhất là càng sau vụ việc thảm sát hôm qua, cô chưa thực sự chấn tĩnh được. Leo tay cầm khăn lau tóc, tay còn lại giữ lấy áo tắm khỏi bị tuột ra, vì cỡ áo khá dài nên sẽ khá vướng nếu cứ thế mà đi. Cậu tranh thủ tắm rồi mới quyết định đi ngủ sau, nào ngờ đâu người bất tỉnh trên giường nãy giờ đã ngồi dậy.
Chloé mím chặt môi, từ từ đưa ánh mắt sáng nhìn con người đối diện, thế nhưng chỉ vừa nhìn được một chút cô đã vội vã dùng tay che mặt. Dù thế nào thì cậu cũng là con trai đấy!
"E...em...tại sao em lại mặc áo tắm của chị hả?!?!"
"Thì em mới tắm xong, với lại muốn lên xem chị đã tỉnh chưa nên em mặc tạm chút thôi."
Leo bỏ khăn lau sang một bên, tiến gần về phía chiếc giường và bò đến ngồi cạnh cô. Nhìn biểu cảm Chloé ngại ngùng không dám quay lại khiến cậu phì cười, thật sự muốn trêu chọc cô thỏ này một chút. Leo cúi sát người cô, gỡ hai bàn tay đang cố gắng che giấu đi khuôn mặt đang đỏ lên vì ngại kia rồi thì thầm vào tai cô:
"Chị biết không, chị trông rất quyến rũ khi mặc đồ như vậy đó..." Cậu đưa đôi môi của mình trườn xuống phần sau gáy cô và hôn lên "Nếu chị muốn thì em có thể..."
Chloé như hiểu ra điều gì đó, cô không thể nhịn được nữa liền lập tức dùng tay đẩy cậu ra, sau đó vội vã chùm chăn bao quanh người.
"A..ai cho phép em tự tiện làm như vậy? Em có biết cái hành động đó là vô cùng đồi bại và biến thái không?!"
Hai tay cậu giơ vô định giữa không trung, cậu nhíu mày nhìn cô rồi khoanh tay thản nhiên nói: "Không phải giống như trên phim là con gái luôn thích được làm như vậy sao?"
"Rốt cuộc là em đã xem phim gì vậy?" Cô lẩm bẩm sau đó gạt phăng suy nghĩ vẩn vơ mà lớn giọng "Lúc nãy em đã ra tay giết người, em không có chút cảm giác gì hay sao? Trong khi những người bạn cùng tuổi khác sẽ run rẩy trốn chạy thì em lại đến một chút ghê tay cũng không, em có còn..."
"Tôi không có làm sai chuyện gì hết!"
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên lạnh hơn, không phải vì đang là mùa đông mà là vì sát khí từ con người này. Leo đang trừng mắt nhìn cô bằng hai con ngươi đỏ rực u ám, khuôn mặt xám xịt nổi vài vệt gân xanh, bàn tay nắm chặt lại thành quyền như đang cố gắng kiềm chế không bộc phát quá đà. Chloé hốt hoảng thu người, tay bịt miệng lại không dám hé nổi một tiếng. Ban nãy chỉ vì không kiểm soát được cảm xúc mà cô đã vô tình thốt ra những câu từ dễ kích động đến tâm lý của cậu. Chết rồi, cậu nổi điên lên rồi, đúng là cái miệng hại cái thân, thà cắn lưỡi chết cho xong.
"Mấy tên khốn đó sống đến thời điểm hiện tại đã là may mắn lắm rồi. Nếu ban nãy tôi không giết chúng thì có lẽ giờ cả chị và tôi cũng chả còn mạng toàn vẹn như bây giờ đâu. À...tôi hiểu rồi, chị chỉ cần quan tâm đến việc tôi đã giết chúng ra sao chứ chúng giết tôi và chị thì không sao ấy gì? Hay là người lớn luôn đúng còn trẻ con luôn sai? Tôi tự vệ là sai? Tôi bảo vệ chị khỏi chúng là sai? Chị rốt cuộc có não để làm gì mà không suy nghĩ nổi thế hả?! Tôi không làm gì sai, chúng đáng chết! Ai cũng sẽ nghĩ vậy thôi! Thế tại sao chị không thể hiểu cho tôi?!"
Leo nói như muốn nhảy vồ đến con mồi trước mặt mà cắn xé cho đỡ tức. Phải, cậu cực kì phẫn nộ khi cô chỉ có thể nghĩ việc cậu làm là sai còn việc chúng lợi dụng rồi đánh đập, đập phá nhà cửa, thậm chí hãm hiếp và giết không nương tay là chuyện bình thường. Đùa chắc, cậu đã bảo vệ cô khỏi kẻ xấu để rồi nhận lại sự khinh bỉ căm phẫn này à?! Chỉ cần cô còn tiếp tục khiến cậu nổi điên thế này, có Chúa mới biết cô sẽ sống chết ra sao.
"Tôi đã cứ tưởng rằng khi chị gặp lại tôi, chị sẽ vui vẻ nhận ra tôi. Ngờ đâu không những không nhận ra, chị còn chả thể để tâm đến việc tôi có gặp nguy hiểm hay không, hay đi đâu thế nào. Chị chỉ chú tâm vào việc gì chị thích, chị chỉ miễn cưỡng chấp nhận tôi vì số tiền 22,000€, chị đã bao giờ thử quan tâm tôi chưa?!"
Cậu như không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, lao đến đè cô xuống giường, hai tay siết chặt cổ cô. Chloé quá hoảng loạn, cố gắng cự quậy để đẩy cậu ra, càng cố phản kháng cậu càng siết mạnh hơn. Ánh mắt tối tăm thu hẹp nhìn con người đang dần bị thiếu khí, cơ thể run lên vì thích thú, khoé miệng cậu tự dưng nhếch lên cười một cách man rợ.
"Dù chị có ghét bỏ tôi như thế nào đi nữa tôi vẫn không bao giờ bỏ chị đâu."
"...a..L..eo...."
"Chị thật kì lạ đó, chỉ cần được ở bên chị tôi có thể làm bất cứ điều gì..."
"C....h...ị..."
"Kể cả giết người hay phi tang, tôi đều không màng đến, tôi yêu chị nhiều như vậy...chị không hiểu sao?"
"....kh...ph..."
"Không sao đâu, chị sẽ có thể mãi mãi ở bên cạnh tôi, cho dù chị chỉ còn là một cái xác không hồn, tôi vẫn sẽ yêu thương chị."
"...c...CHỊ YÊU EM!!"
Trong phút chốc tưởng chừng như bản thân bị bóp cổ đến chết, Chloé lấy chút sức lực cuối cùng để nói lên câu này. Leo hoàn toàn dừng mọi hành động lại, cánh tay từ từ rời khỏi cổ cô, Chloé ngồi bật dậy thở gấp. Chỉ một lúc sau khi trấn tĩnh lại bản thân, cô mới dám chuyển hướng sang cậu. Quả nhiên câu nói vừa rồi đã tác động đến tâm lí của cậu. Leo ngồi im không nhúc nhích, con ngươi vẫn nhìn cô không chớp mắt, đôi môi mỏng mấp máy:
"C...hị nói gì?"
Chloé hiểu được tình huống hiện tại, một là phản kháng và chết ngay tại đây, hai là tiếp tục đối diện với cậu và sống. Nếu như làm theo cách này vừa giữ được mạng vừa cải thiện được người bệnh hoạn này thì cô sẽ làm.
"Leo, em nghe cho rõ đây.." cô đưa tay lên áp vào hai bên má cậu "Chị không hề ghét em, chị yêu em. Ngay từ đầu chị đã nhận ra em, lúc đó khi nhìn thấy em tim chị đập rất nhanh, mặt không ngừng đỏ lên vì ngượng, thế nên chị đã cố gắng đi lên phía trước để che đi cảm xúc đang rối loạn bên trong chị. Thứ hai, không phải chị không quan tâm em, chỉ là lúc đó chị đã quá hào hứng khi lâu lắm mới được đi chơi với em và tranh thủ mua chút đồ ăn vặt và một bộ quần áo thôi. Khi không thấy em, chị đã rất hoảng loạn, suýt chút nữa chị quát tên nhân viên và khóc giữa đại sảnh đấy."
"Thế thì tại sao ban nãy..."
Cô lắc đầu rồi nói: "Chị không muốn nhìn thấy bàn tay của em bị nhuốm loại máu dơ bẩn của chúng như ngày xưa em bị vấy bẩn bởi con chó kia. Chị thực sự rất biết ơn em đến sâu tận đáy lòng, em đã mạo hiểm tính mạng như vậy để bảo vệ chị thì làm sao chị ghét bỏ em được chứ? Nếu vậy thì chị đã chạy ngay lúc nãy rồi. Em không có làm sai, em là tự vệ chính đáng, em là người hùng của chị. Chị đã hứa chị sẽ bảo vệ em, em cũng bảo vệ chị, hai chúng ta nương tựa nhau mà sống. Leo à, chị thực sự yêu em..."
"Chị không sợ tôi?"
"Chị không sợ." Cô nói bằng một giọng chắc nịch ["Thực ra là sợ vãi ra ấy...."]
Chloé tuy có chút sợ hãi nhưng cô đành phải nén lại và nói ra những câu nói mà trước giờ cô chưa từng nghĩ đến. Thật sự cô rất biết ơn cậu nhưng đồng thời cô cũng không muốn cậu sẽ tiếp tục lớn lên theo những cách bệnh hoạn như thế này, còn tình cảm yêu đương nam nữ, cô không dám khẳng định bản thân có thích cậu hay không, chí ít bây giờ sẽ khiến cậu bình tĩnh hơn.
Cô đã nói ra như vậy rồi, thế nhưng cái khuôn mặt đa nghi kia vẫn không hết, cậu vẫn chưa hoàn toàn tin cô.
"Chị...nói dối chỉ để tôi không giết chị thôi đúng không?"
"..hả? Leo, em nói cái gì vậy chứ? Chị yêu em thật mà..." Cô toát mồ hôi
"Cách chị run sợ tôi, cách chị nói không chút thành thật, cũng không dám chứng minh...đây rõ ràng là nói dối!"
Tâm trạng cậu dần trở nên tệ hơn, cậu thực sự không tin cô. Làm sao đây, mau nghĩ đi, mau nghĩ đi, trời ạ não cô tại sao bây giờ không nghĩ ra gì vậy chứ? Càng thấy cô trần chừ không nói gì, cậu càng tức giận hơn.
Chloé luống cuống không biết ứng xử ra sao, tình hình hiện giờ cực kì không ôn, cô nhắm tịt mắt, thôi thì làm liều.
Cô lập tức áp môi mình lên môi cậu như cách ban nãy cậu đã làm với cô.
Quả nhiên, Leo thực sự bất động, cậu không động tay chân, ánh mắt giao động vì ngỡ ngàng trước hành động của cô. Bàn tay đang giơ lên định đánh ngất cô lại tự động bỏ xuống, cậu từ từ nhắm mắt lại hưởng thụ.
["Giờ dừng được chưa? Rời được chưa? Nếu dừng luôn liệu thằng nhóc này đã bình tĩnh lại chưa nhỉ???? Tí nữa phải làm gì nữa?"]
Cô nhắm tịt mắt suy nghĩ dồn dập, dù cho có hôn cũng chỉ áp chế được cậu một nửa, còn lại thì...
Rời khỏi đôi môi cậu, Chloé vờ cúi gằm mặt xuống không dám ngước lên. Tay cô nắm chặt lấy mép chăn khiến nó bị nhàu nát rồi bắt đầu sụt sịt. Vài giọt nước mắt bắt đầu chảy dài xuống khuôn mặt, cô nức nở:
"Chị đã...nói thật rồi...chị không lừa dối em...tại sao đến một chút em cũng không tin chị chứ...? Có phải...em nói em yêu chị cũng chỉ là nói dối hay không hả?!"
Như nằm trong dự đoán, Leo khi nhìn thấy cô khóc liền trở nên hoảng loạn, cậu luống cuống tay chân, hôn lên mí mắt đang đọng nước của cô rồi ôm cô vào lòng.
"Em xin lỗi, em sai rồi, đáng lẽ em nên tin tưởng chị hơn. Em không nên đa nghi như thế, chị đừng khóc nữa em đau lòng lắm." Cậu vuốt vuốt tay lên sống lưng cô an ủi, giọng khàn khàn "Em không bao giờ nói dối chị, những lời em nói là thật lòng, em sẽ không bao giờ buông bỏ chị đâu...xin chị hãy ở bên cạnh em, em sẽ ngoan ngoãn làm một người em trai tốt mà. Ngoan, chị đừng khóc nữa, khóc sẽ không xinh đâu."
"Được rồi, chị không khóc nữa..."
Cô choàng tay, dụi dụi đầu vào lòng cậu khiến cậu phì cười
"Thật tốt quá, em cảm thấy rất hạnh phúc vì chị đã chấp nhận em, em sẽ ở bên cạnh và chăm sóc cho chị, chị không cần phải làm gì đâu...."
"Leo..." Cô ngẩng đầu
"Em đây?" Cậu mỉm cười ôn nhu
"Chị khát nước với lại hơi mệt, em có thể pha cho chị cốc sữa nóng được không?"
"Vâng, chị chờ em, em đi làm liền."
Rồi cậu hớn hở chạy ra ngoài, để lại cô ngồi thẫn thờ trên giường. Thấy cậu đi hẳn rồi cô mới đập mặt vào gối thở phào, may mắn là đã kiềm chế được thú tinh trong cậu, nhưng nếu cứ thế này chắc cô sẽ sớm bị phồng tim và đột quỵ chứ đùa.
Đúng là cô có phần sợ cậu, nhưng xét theo một khía cạnh khác cậu lại rất tốt với cô, ngoan ngoãn nghe lời cô, điều đó khiến cô vừa thấy may mắn vừa cảm thương.
Một lúc sau đó Leo cẩn thận bưng lên một cốc sữa ấm, từ từ đưa cho cô uống, sau đó còn lấy khăn lau miệng cho cô. Đợi cô uống xong cậu để cốc nước sang một bên rồi mới nằm lên giường ôm cô ngủ.
Cứ thế một đêm dài trôi qua khiến cô không tài nào quên...
Cánh cửa phòng mở ra, người mà cô chưa thực sự có đủ dũng cảm để đối diện nhất đã xuất hiện, nhất là càng sau vụ việc thảm sát hôm qua, cô chưa thực sự chấn tĩnh được. Leo tay cầm khăn lau tóc, tay còn lại giữ lấy áo tắm khỏi bị tuột ra, vì cỡ áo khá dài nên sẽ khá vướng nếu cứ thế mà đi. Cậu tranh thủ tắm rồi mới quyết định đi ngủ sau, nào ngờ đâu người bất tỉnh trên giường nãy giờ đã ngồi dậy.
Chloé mím chặt môi, từ từ đưa ánh mắt sáng nhìn con người đối diện, thế nhưng chỉ vừa nhìn được một chút cô đã vội vã dùng tay che mặt. Dù thế nào thì cậu cũng là con trai đấy!
"E...em...tại sao em lại mặc áo tắm của chị hả?!?!"
"Thì em mới tắm xong, với lại muốn lên xem chị đã tỉnh chưa nên em mặc tạm chút thôi."
Leo bỏ khăn lau sang một bên, tiến gần về phía chiếc giường và bò đến ngồi cạnh cô. Nhìn biểu cảm Chloé ngại ngùng không dám quay lại khiến cậu phì cười, thật sự muốn trêu chọc cô thỏ này một chút. Leo cúi sát người cô, gỡ hai bàn tay đang cố gắng che giấu đi khuôn mặt đang đỏ lên vì ngại kia rồi thì thầm vào tai cô:
"Chị biết không, chị trông rất quyến rũ khi mặc đồ như vậy đó..." Cậu đưa đôi môi của mình trườn xuống phần sau gáy cô và hôn lên "Nếu chị muốn thì em có thể..."
Chloé như hiểu ra điều gì đó, cô không thể nhịn được nữa liền lập tức dùng tay đẩy cậu ra, sau đó vội vã chùm chăn bao quanh người.
"A..ai cho phép em tự tiện làm như vậy? Em có biết cái hành động đó là vô cùng đồi bại và biến thái không?!"
Hai tay cậu giơ vô định giữa không trung, cậu nhíu mày nhìn cô rồi khoanh tay thản nhiên nói: "Không phải giống như trên phim là con gái luôn thích được làm như vậy sao?"
"Rốt cuộc là em đã xem phim gì vậy?" Cô lẩm bẩm sau đó gạt phăng suy nghĩ vẩn vơ mà lớn giọng "Lúc nãy em đã ra tay giết người, em không có chút cảm giác gì hay sao? Trong khi những người bạn cùng tuổi khác sẽ run rẩy trốn chạy thì em lại đến một chút ghê tay cũng không, em có còn..."
"Tôi không có làm sai chuyện gì hết!"
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên lạnh hơn, không phải vì đang là mùa đông mà là vì sát khí từ con người này. Leo đang trừng mắt nhìn cô bằng hai con ngươi đỏ rực u ám, khuôn mặt xám xịt nổi vài vệt gân xanh, bàn tay nắm chặt lại thành quyền như đang cố gắng kiềm chế không bộc phát quá đà. Chloé hốt hoảng thu người, tay bịt miệng lại không dám hé nổi một tiếng. Ban nãy chỉ vì không kiểm soát được cảm xúc mà cô đã vô tình thốt ra những câu từ dễ kích động đến tâm lý của cậu. Chết rồi, cậu nổi điên lên rồi, đúng là cái miệng hại cái thân, thà cắn lưỡi chết cho xong.
"Mấy tên khốn đó sống đến thời điểm hiện tại đã là may mắn lắm rồi. Nếu ban nãy tôi không giết chúng thì có lẽ giờ cả chị và tôi cũng chả còn mạng toàn vẹn như bây giờ đâu. À...tôi hiểu rồi, chị chỉ cần quan tâm đến việc tôi đã giết chúng ra sao chứ chúng giết tôi và chị thì không sao ấy gì? Hay là người lớn luôn đúng còn trẻ con luôn sai? Tôi tự vệ là sai? Tôi bảo vệ chị khỏi chúng là sai? Chị rốt cuộc có não để làm gì mà không suy nghĩ nổi thế hả?! Tôi không làm gì sai, chúng đáng chết! Ai cũng sẽ nghĩ vậy thôi! Thế tại sao chị không thể hiểu cho tôi?!"
Leo nói như muốn nhảy vồ đến con mồi trước mặt mà cắn xé cho đỡ tức. Phải, cậu cực kì phẫn nộ khi cô chỉ có thể nghĩ việc cậu làm là sai còn việc chúng lợi dụng rồi đánh đập, đập phá nhà cửa, thậm chí hãm hiếp và giết không nương tay là chuyện bình thường. Đùa chắc, cậu đã bảo vệ cô khỏi kẻ xấu để rồi nhận lại sự khinh bỉ căm phẫn này à?! Chỉ cần cô còn tiếp tục khiến cậu nổi điên thế này, có Chúa mới biết cô sẽ sống chết ra sao.
"Tôi đã cứ tưởng rằng khi chị gặp lại tôi, chị sẽ vui vẻ nhận ra tôi. Ngờ đâu không những không nhận ra, chị còn chả thể để tâm đến việc tôi có gặp nguy hiểm hay không, hay đi đâu thế nào. Chị chỉ chú tâm vào việc gì chị thích, chị chỉ miễn cưỡng chấp nhận tôi vì số tiền 22,000€, chị đã bao giờ thử quan tâm tôi chưa?!"
Cậu như không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, lao đến đè cô xuống giường, hai tay siết chặt cổ cô. Chloé quá hoảng loạn, cố gắng cự quậy để đẩy cậu ra, càng cố phản kháng cậu càng siết mạnh hơn. Ánh mắt tối tăm thu hẹp nhìn con người đang dần bị thiếu khí, cơ thể run lên vì thích thú, khoé miệng cậu tự dưng nhếch lên cười một cách man rợ.
"Dù chị có ghét bỏ tôi như thế nào đi nữa tôi vẫn không bao giờ bỏ chị đâu."
"...a..L..eo...."
"Chị thật kì lạ đó, chỉ cần được ở bên chị tôi có thể làm bất cứ điều gì..."
"C....h...ị..."
"Kể cả giết người hay phi tang, tôi đều không màng đến, tôi yêu chị nhiều như vậy...chị không hiểu sao?"
"....kh...ph..."
"Không sao đâu, chị sẽ có thể mãi mãi ở bên cạnh tôi, cho dù chị chỉ còn là một cái xác không hồn, tôi vẫn sẽ yêu thương chị."
"...c...CHỊ YÊU EM!!"
Trong phút chốc tưởng chừng như bản thân bị bóp cổ đến chết, Chloé lấy chút sức lực cuối cùng để nói lên câu này. Leo hoàn toàn dừng mọi hành động lại, cánh tay từ từ rời khỏi cổ cô, Chloé ngồi bật dậy thở gấp. Chỉ một lúc sau khi trấn tĩnh lại bản thân, cô mới dám chuyển hướng sang cậu. Quả nhiên câu nói vừa rồi đã tác động đến tâm lí của cậu. Leo ngồi im không nhúc nhích, con ngươi vẫn nhìn cô không chớp mắt, đôi môi mỏng mấp máy:
"C...hị nói gì?"
Chloé hiểu được tình huống hiện tại, một là phản kháng và chết ngay tại đây, hai là tiếp tục đối diện với cậu và sống. Nếu như làm theo cách này vừa giữ được mạng vừa cải thiện được người bệnh hoạn này thì cô sẽ làm.
"Leo, em nghe cho rõ đây.." cô đưa tay lên áp vào hai bên má cậu "Chị không hề ghét em, chị yêu em. Ngay từ đầu chị đã nhận ra em, lúc đó khi nhìn thấy em tim chị đập rất nhanh, mặt không ngừng đỏ lên vì ngượng, thế nên chị đã cố gắng đi lên phía trước để che đi cảm xúc đang rối loạn bên trong chị. Thứ hai, không phải chị không quan tâm em, chỉ là lúc đó chị đã quá hào hứng khi lâu lắm mới được đi chơi với em và tranh thủ mua chút đồ ăn vặt và một bộ quần áo thôi. Khi không thấy em, chị đã rất hoảng loạn, suýt chút nữa chị quát tên nhân viên và khóc giữa đại sảnh đấy."
"Thế thì tại sao ban nãy..."
Cô lắc đầu rồi nói: "Chị không muốn nhìn thấy bàn tay của em bị nhuốm loại máu dơ bẩn của chúng như ngày xưa em bị vấy bẩn bởi con chó kia. Chị thực sự rất biết ơn em đến sâu tận đáy lòng, em đã mạo hiểm tính mạng như vậy để bảo vệ chị thì làm sao chị ghét bỏ em được chứ? Nếu vậy thì chị đã chạy ngay lúc nãy rồi. Em không có làm sai, em là tự vệ chính đáng, em là người hùng của chị. Chị đã hứa chị sẽ bảo vệ em, em cũng bảo vệ chị, hai chúng ta nương tựa nhau mà sống. Leo à, chị thực sự yêu em..."
"Chị không sợ tôi?"
"Chị không sợ." Cô nói bằng một giọng chắc nịch ["Thực ra là sợ vãi ra ấy...."]
Chloé tuy có chút sợ hãi nhưng cô đành phải nén lại và nói ra những câu nói mà trước giờ cô chưa từng nghĩ đến. Thật sự cô rất biết ơn cậu nhưng đồng thời cô cũng không muốn cậu sẽ tiếp tục lớn lên theo những cách bệnh hoạn như thế này, còn tình cảm yêu đương nam nữ, cô không dám khẳng định bản thân có thích cậu hay không, chí ít bây giờ sẽ khiến cậu bình tĩnh hơn.
Cô đã nói ra như vậy rồi, thế nhưng cái khuôn mặt đa nghi kia vẫn không hết, cậu vẫn chưa hoàn toàn tin cô.
"Chị...nói dối chỉ để tôi không giết chị thôi đúng không?"
"..hả? Leo, em nói cái gì vậy chứ? Chị yêu em thật mà..." Cô toát mồ hôi
"Cách chị run sợ tôi, cách chị nói không chút thành thật, cũng không dám chứng minh...đây rõ ràng là nói dối!"
Tâm trạng cậu dần trở nên tệ hơn, cậu thực sự không tin cô. Làm sao đây, mau nghĩ đi, mau nghĩ đi, trời ạ não cô tại sao bây giờ không nghĩ ra gì vậy chứ? Càng thấy cô trần chừ không nói gì, cậu càng tức giận hơn.
Chloé luống cuống không biết ứng xử ra sao, tình hình hiện giờ cực kì không ôn, cô nhắm tịt mắt, thôi thì làm liều.
Cô lập tức áp môi mình lên môi cậu như cách ban nãy cậu đã làm với cô.
Quả nhiên, Leo thực sự bất động, cậu không động tay chân, ánh mắt giao động vì ngỡ ngàng trước hành động của cô. Bàn tay đang giơ lên định đánh ngất cô lại tự động bỏ xuống, cậu từ từ nhắm mắt lại hưởng thụ.
["Giờ dừng được chưa? Rời được chưa? Nếu dừng luôn liệu thằng nhóc này đã bình tĩnh lại chưa nhỉ???? Tí nữa phải làm gì nữa?"]
Cô nhắm tịt mắt suy nghĩ dồn dập, dù cho có hôn cũng chỉ áp chế được cậu một nửa, còn lại thì...
Rời khỏi đôi môi cậu, Chloé vờ cúi gằm mặt xuống không dám ngước lên. Tay cô nắm chặt lấy mép chăn khiến nó bị nhàu nát rồi bắt đầu sụt sịt. Vài giọt nước mắt bắt đầu chảy dài xuống khuôn mặt, cô nức nở:
"Chị đã...nói thật rồi...chị không lừa dối em...tại sao đến một chút em cũng không tin chị chứ...? Có phải...em nói em yêu chị cũng chỉ là nói dối hay không hả?!"
Như nằm trong dự đoán, Leo khi nhìn thấy cô khóc liền trở nên hoảng loạn, cậu luống cuống tay chân, hôn lên mí mắt đang đọng nước của cô rồi ôm cô vào lòng.
"Em xin lỗi, em sai rồi, đáng lẽ em nên tin tưởng chị hơn. Em không nên đa nghi như thế, chị đừng khóc nữa em đau lòng lắm." Cậu vuốt vuốt tay lên sống lưng cô an ủi, giọng khàn khàn "Em không bao giờ nói dối chị, những lời em nói là thật lòng, em sẽ không bao giờ buông bỏ chị đâu...xin chị hãy ở bên cạnh em, em sẽ ngoan ngoãn làm một người em trai tốt mà. Ngoan, chị đừng khóc nữa, khóc sẽ không xinh đâu."
"Được rồi, chị không khóc nữa..."
Cô choàng tay, dụi dụi đầu vào lòng cậu khiến cậu phì cười
"Thật tốt quá, em cảm thấy rất hạnh phúc vì chị đã chấp nhận em, em sẽ ở bên cạnh và chăm sóc cho chị, chị không cần phải làm gì đâu...."
"Leo..." Cô ngẩng đầu
"Em đây?" Cậu mỉm cười ôn nhu
"Chị khát nước với lại hơi mệt, em có thể pha cho chị cốc sữa nóng được không?"
"Vâng, chị chờ em, em đi làm liền."
Rồi cậu hớn hở chạy ra ngoài, để lại cô ngồi thẫn thờ trên giường. Thấy cậu đi hẳn rồi cô mới đập mặt vào gối thở phào, may mắn là đã kiềm chế được thú tinh trong cậu, nhưng nếu cứ thế này chắc cô sẽ sớm bị phồng tim và đột quỵ chứ đùa.
Đúng là cô có phần sợ cậu, nhưng xét theo một khía cạnh khác cậu lại rất tốt với cô, ngoan ngoãn nghe lời cô, điều đó khiến cô vừa thấy may mắn vừa cảm thương.
Một lúc sau đó Leo cẩn thận bưng lên một cốc sữa ấm, từ từ đưa cho cô uống, sau đó còn lấy khăn lau miệng cho cô. Đợi cô uống xong cậu để cốc nước sang một bên rồi mới nằm lên giường ôm cô ngủ.
Cứ thế một đêm dài trôi qua khiến cô không tài nào quên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.