Em Trai Tự Dâng Mình Tới Cửa

Chương 1

Vãn Hoà Xuy Yên

30/01/2024

1.

Đây là con trai của chú Bùi, mười tám tuổi tuổi, nhưng chỉ mở mồm là có thể khiến chú Bùi phải vào ICU*.

*ICU được viết tắt từ cụm từ Intensive Care Unit. ICU là nơi đặc biệt trong bệnh viện nhằm điều trị, chăm sóc đặc biệt nhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân bị bệnh hay chấn thương nghiêm trọng.

Nhắc tới cũng là tình cờ, cậu thi đậu vào trường đại học ở khu của tôi.

Chú Bùi có thể là sợ cậu gặp rắc rối, nên cố ý nhờ tôi giúp chăm sóc cậu.

Dù sao hai nhà cũng đã thân thiết mấy đời, xem như là vì mặt mũi của người lớn, tôi cũng phải đồng ý.

Mặc dù tôi có hơi hối hận.

Tôi vốn muốn khoe hình tượng chị gái, để dọa cậu sợ, nhưng không ngờ tên này lại tới nhanh như vậy, lúc cậu đến, tôi còn đang say rượu...

"Chị, em đến rồi."

Rượu bị nghẹn ở cổ họng, bỏng rát, nghe giọng nói êm tai trong điện thoại, không khỏi sững sờ trong giây lát, tôi ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, cho đến khi có tiếng gõ cửa, mới đi ra mở cửa.

"Ai, ai đấy..."

Tôi mơ mơ màng màng đứng ở cửa nhà, chỉ thấy một thanh niên tóc đen môi đỏ đang nhìn tôi.

"Anh trai nhỏ ơi, có phải anh đi nhầm chỗ rồi không?"

Tôi chớp chớp mắt nhìn cậu, mấy giây sau, mới di chuyển cơ thể đi nhìn biển số nhà, tôi sợ nhìn không rõ, còn kiễng chân lên, cảm giác chóng mặt lập tức ập tới.

"Chị, chân em mỏi rồi đấy."

“Ấy."

Tôi sững người, nhìn gương mặt cực kỳ đẹp trai này, phồng má, cuối cùng khẽ gật đầu: “Vậy, vậy thì anh vào trong ngồi một lát đi.”

Tôi loạng choạng bước đi, muốn nhường đường cho cậu, kết quả lại đứng không vững, bị cậu kéo vào trong lòng, còn chưa kịp đứng vững, cổ áo lại bị kéo, xách lên.

Giây tiếp theo, cánh tay rắn chắc của Bùi Kỳ đẩy chiếc vali vào, kèm theo một tiếng cạch, nhanh nhẹn xách tôi vào trong nhà.

Tôi muốn hất tay cậu ra để đứng xuống đất, nhưng ánh mắt tôi lại rơi vào vòng eo mơ hồ ẩn sau lớp áo sơ mi của cậu, không nhịn được nuốt nước bọt một cái.

Trong lúc mơ hồ, tôi nghe thấy cậu chậc lưỡi, nhỏ giọng nói: “Ba đúng là tìm phiền phức cho mình mà.”

Đầu óc tôi mụ mị, vùng vẫy muốn thoát khỏi tay cậu, kết quả lại bị cậu ném xuống ghế sô pha, đã bị dọa sợ, đôi mắt không kìm được nước mắt.

Bùi Kỳ nửa xổm xuống bên cạnh bàn trà, nhìn một đống chai rượu trên bàn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm.

Tôi chớp chớp mắt, tưởng cậu là người xấu, vội vàng kêu lên.

"Anh, anh đừng tới đây, tôi, tôi báo cảnh sát đấy!"

2.

"Say quá rồi..."

Bùi Kỳ hít một hơi thật sâu, hỏi: "Phòng của em là phòng nào?"

Tôi cắn môi, luống cuống lắc đầu tỏ ý không biết.

Bùi Kỳ liếc nhìn tôi, đứng dậy rót nước đặt lên trên bàn.

Tôi mở to mắt nhìn, đầu óc choáng váng, vội đứng dậy định chạy trốn, nhưng vừa chạy tới cửa, đã bị cậu kéo vào lồng ngực.

Miệng cốc vừa khéo đặt ở môi tôi.

"Uống đi."

"Huhuhu, không uống đâu!"

Tôi nghĩ đó là thuốc độc, vươn tay muốn hất đổ đi.

Kết quả là làm quần áo của Bùi Kỳ ướt sũng, tôi bị tiếng ly thủy tinh vỡ làm giật mình, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn đôi chút.

3.

Đến khi tôi tỉnh rượu, Bùi Kỳ đã vào phòng tắm để tắm rửa.

Có tiếng nước vang lên ào ào trong phòng tắm.

Tôi uống cạn ly nước mật ong trên tay, mong ngóng đứng ở cửa phòng.

Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, tôi sợ quá vội trốn ra sau, đến đến khi im ắng, mới lặng lẽ thò đầu ra, bám lấy khung cửa nhìn ra trong.

Thật ra tôi có ý nghĩ "Lấy công chuộc tội", hỏi Bùi Kỳ xem, cậu có đói bụng không.

Kết quả, cậu vừa nhấc tay đã từ vali ném ra một đống...đồ dùng kế hoạch hóa gia đình.

Tôi, giống như đang bị nghẹn họng.

Nếu tôi nhớ không lầm, cậu mới mười tám tuổi thôi!

Lúc tôi bằng tuổi cậu, chỉ biết chơi game, cãi nhau, còn chưa thấy dáng vẻ như vậy bao giờ.

Tôi mím môi, thấy dáng vẻ cậu đứng bên giường muốn đếm số lượng, xấu hổ đến mức tê dại cả da đầu, đang định chuẩn bị quay đầu rút lui, không ngờ cậu lại nhìn về phía tôi.

Bốn mắt chạm nhau, sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng.

"Cái này, cái này là cái gì vậy?"

Tôi liếc nhìn đủ loại ba con sói khác nhau trong vali của cậu, đã biết rõ còn cố hỏi.

“Kẹo cao su."

Tôi bĩu môi, giả vờ thờ ơ hỏi: “Buôn sỉ à?”.

"Tự dùng."

Bùi Kỳ trả lời rất lanh lợi, tôi lập tức cạn lời, khóe miệng hơi giật giật.



Đôi mắt Bùi Kỳ nhìn thẳng tôi, vẻ mặt vô tội, trên tay còn cầm một hộp ba con sói, khóe miệng nhếch lên: "Chị, muốn ăn không?"

Tôi chớp chớp mắt, cho dù đã lăn lộn mấy năm trong giới giải trí, nhưng vẫn còn thiếu chút nữa mới trở thành đồ "làm màu" thực thụ, lỗ tai không kìm được đỏ bừng lên, giọng nhỏ lí nhí: "Thôi, không cần đâu."

"Tỉnh rượu rồi?"

Vẻ mặt Bùi Kỳ có ý cười, ngược lại trông khá ngây thơ, nhưng cái đồ kẹp giữa những ngón tay mảnh khảnh kia, thực sự không đứng đắn.

Tôi cắn môi, lúng túng nói: “Không, thật ngại quá, chị uống hơi nhiều rượu…”

Rõ ràng tôi mới là chị, kết quả đứng ở đây đối mặt với cậu. như thể cậu mới là người dạy bảo tôi, để kéo lại thể diện,tôi nhỏ giọng hỏi:

“Cậu có đói không…"

4.

Khi shipper đến cửa, tôi rõ ràng nghe thấy tiếng cười của Bùi Kỳ.

Tôi cắn môi, mở một hộp cơm đưa cho cậu, còn cố ý kéo lại mặt mũi nên mạnh mồm nói: “Chị mà nấu, chắc cậu không thích ăn đâu.”

“Ò.” Bùi Kỳ thản nhiên đáp.

Tôi không nhịn được ngước mắt lên nhìn Bùi Kỳ, trong lòng lẩm bẩm, không thể trách mình không nhận ra cậu, còn tưởng cậu là kẻ xấu được.

Sao tôi biết sau khi cậu lớn lên, lại trông đẹp trai khôi ngô như vậy.

Trong những bức ảnh chụp khi mới chào đời, cậu trông như một ông lão bé nhỏ nhăn nheo, khi còn nhỏ thì luôn có vẻ ngoài mũm mĩm mập mạp.

5.

Trong nhà có thêm một người, còn là một chàng trai vừa mới thành niên.

Tôi sợ làm hư cậu, nên gác lại hết đống rượu trong nhà, kết quả vừa mới mở tủ lạnh ra, tất cả toàn là rượu do cậu nhét vào.

“Cái này…"

"Em trưởng thành rồi."

Hai tay Bùi Kỳ chống ở tử, tiện tay rót một chén, ánh mắt liếc mắt nhìn tôi, lạnh nhạt nói: "Yên tâm đi, tửu lượng của em tốt hơn chị."

Tôi:…

Không biết vì sao.

Tôi cảm thấy chú Bùi không nên kỳ vọng vào tôi.

Có lẽ tôi không thể nào quản được Bùi Kỳ đâu.

Ba giờ sáng.

Trong phòng khách mờ tối chỉ có ánh trăng chiếu xuống, tôi đứng ở cạnh bàn rót trà, nhấp vài ngụm, vừa định trở về phòng, thì nghe thấy tiếng cửa phòng Bùi Kỳ mở ra.

"Anh Kỳ, đang đâu vậy? Anh thật sự bị ba anh tặng cho người khác à?"

"Chậc, đừng ồn ào nữa."

Giọng nói Bùi Kỳ lạnh lùng, rõ ràng là rất không kiên nhẫn.

Nhưng đầu dây bên kia hiển nhiên vẫn đang cười: "Anh Kỳ, chị gái anh, có xinh đẹp không?"

Tôi:…

Ta mím môi, nhịn không được muốn lên tiếng, lại không ngờ Bùi Kỳ đi thẳng ra cửa nhà, đáp lại đối phương: "Đừng có nói nhảm nữa."

"Ôi, anh Kỳ à, em chỉ muốn hỏi chút thôi."

Tiếng nói chuyện xa dần.

Tôi vô thức muốn đuổi theo, lại không ngờ bên cạnh còn có một chiếc ghế, lòng bàn chân quẹt một cái, cái cốc trực tiếp vỡ nát trên mặt đất, nghiêm trọng hơn là, chân tôi hình như có những mảnh vỡ đ.âm xuyên qua.

"Bùi Kỳ! Quay về!"

Cậu ra ngoài muộn như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, tôi không kham nổi.

6.

Trên chân đau nhói.

Tôi không nhịn được cắn răng, không ngờ giây sau đèn trong phòng khách đã sáng lên.

Bùi Kỳ mặc một chiếc áo khoác màu đen, bước nhanh đến chỗ tôi, không cần nghĩ ngợi đã cúi xuống bế tôi lên.

Mùi hương mát lạnh ngay lập tức quét qua dây thần kinh của tôi.

"Sao chị còn chưa ngủ?"

Đặt tôi lên ghế sofa, Bùi Kỳ giơ tay ra vén váy ngủ của tôi lên, đánh đòn phủ đầu trước.

Phần dưới váy bị gió lùa vào, tôi giật mình, vội dịch xuống, kéo gấu váy định che chân lại, nhưng lại bị cậu nắm lấy mắt cá chân.

"Đừng có nhúc nhích. Để em xem thử."

Bùi Kỳ đứng dậy đi lấy hòm thuốc, đặt chân tôi lên đùi cậu, bắt đầu bôi thuốc một cách thuần thục.

Toàn bộ quá trình tôi đều nhìn xương quai xanh trắng nõn của cậu, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Đêm hôm khuya khoắt như này, cậu muốn đi đâu?”

"Chị muốn biết à?"

Cái nhíp trong tay Bùi Kỳ khẽ dùng sức, lấy mảnh thủy tinh trên chân tôi ra, đôi mắt cậu nhìn tôi, khóe môi nhếch lên.

Thành thật mà nói, tôi đột nhiên phát hiện ra cậu cười rộ lên trông rất đẹp trai, nhưng nụ cười không có chút ấm áp nào, khiến tôi có cảm giác đây là nhân vật phản diện đang cười.

Dường như chỉ có da thịt đang cử động, ý cười không chạm đến đáy mắt.

"Có thể nói cho chị biết không?"



Tôi biết ở độ tuổi của cậu đang trong thời kỳ nổi loạn, cũng không muốn mâu thuẫn với cậu, nên đành hỏi ngược lại.

Bùi Kỳ nhướng mày, bàn tay mát lạnh nhéo vào mắt cá chân của tôi, thờ ơ nói: "Chuyện này, em chỉ nói với bạn gái của mình thôi."

Tôi:…

Bùi Kỳ: "Chị, chị còn muốn biết không?"

Tôi vô thức tránh ánh mắt uy hiếp của cậu, lắc đầu.

7.

Điện thoại di động của Bùi Kỳ rung lên.

Nhưng cậu phớt lờ, chỉ dán băng cá nhân lên vết th.ương của tôi.

"Shhh.”

Lực ở tay Bùi Kỳ có hơi mạnh, tôi không nhịn được khẽ xuýt xoa, cậu ngẩng đầu lên mỉm cười, híp mắt nói: "Chị à, chị nói xem những đứa trẻ hay mách lẻo, nên phạt thế nào đây?"

Tôi chống tay lên ghế sô pha, theo bản năng muốn rụt chân lại, nhưng lại Bùi Kỳ giữ chặt.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi cảm thấy mình đang bị đe dọa.

Tôi biết, Bùi Kỳ muốn đi ra ngoài chơi đêm...

"Nhưng mà, bây giờ đã sắp rạng sáng rồi, cậu còn nhỏ…”

"Chị, em cũng không phải là trẻ con nữa."

Bùi Kỳ cong môi ngắt lời tôi.

Tôi:…

Đặt hộp thuốc trở lại chỗ cũ, Bùi Kỳ liếc nhìn tôi một cái, rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.

Tôi nhìn chỗ cậu đè lên chân tôi vẫn còn dấu tay mờ nhạt, không khỏi nhíu mày.

Tôi muốn phàn nàn, nhưng lại không dám.

Thế mà lại bị một đứa trẻ con hù dọa, thật là mất mặt.

8.

Từ ba giờ sáng, đợi đến tận sáu giờ sáng.

Tôi ngáp một cái rồi dựa vào ghế sô pha, cuối cùng vẫn không chọn cách mách lẻo.

Dù sao thì Bùi Kỳ vẫn phải sống cùng tôi, mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại thấy.

Tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa...

Nhưng mà, tôi không ngờ dì Bùi lại gửi tin nhắn cho tôi:

"A Viên, dì nấu canh rồi, sẽ đến nhà cháu sớm thôi, cháu đi gọi Bùi Kỳ dậy đi, đừng để nó ngủ nướng."

Tôi:…

Tim tôi như ngừng đập, lập tức gửi tin nhắn cho Bùi Kỳ, thậm chí còn gọi điện thoại, nhưng điện thoại luôn trong tình trạng không có ai bắt máy.

Nguy rồi.

Rầm rầm rầm. Tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi lo lắng đến mức đi vòng quanh, vội vàng chạy đến cửa, đã chuẩn bị gọi dì xong xuôi rồi, nhưng lại thấy Bùi Kỳ say khướt đang lảo đảo bước tới, lao về phía tôi.

"Trời ạ, cậu uống bao nhiêu thế?"

Tôi mạnh mẽ muốn đỡ lấy Bùi Kỳ, lại không ngờ cả người lại bị cậu đẩy vào tường, lưng bị đập đau nhói.

Khuôn mặt Bùi Kỳ lạnh lùng, ánh mắt đột nhiên nhìn tôi, hung hăng nói mấy câu khó nghe.

"Còn đụng vào tao một lần nữa, tao sẽ ch.ặt tay mày xuống."

"Đừng có đẩy chị nữa, đau lưng!"

Tôi cau mày, giơ tay đẩy cậu ra.

Thấy dáng vẻ tức giận của cậu, tôi cũng bị chọc tức, kéo cánh tay cậu lôi vào nhà tắm, ấn vào bồn tắm, dùng vòi hoa sen xịt thẳng vào mặt.

Một giây sau, Bùi Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, hai tay khoác lên trên thành bồn tắm, đôi mắt đen láy trong nháy mắt dán chặt vào tôi.

Tôi nắm chặt vòi hoa sen trong tay, lặng lẽ vặn nhỏ lượng nước lại, nhưng tôi chưa kịp vặn nhỏ lại, thì Bùi Kỳ đã đứng dậy khỏi bồn tắm.

Chiếc áo sơ mi quá trong suốt, cơ bắp ở eo hoàn toàn lộ ra.

"Ấy... Chị chỉ muốn cậu tỉnh táo lại thôi..."

Mùi hương mát lạnh đập vào mặt.

Bùi Kỳ giơ tay ấn tôi lên tường, có lẽ do tôi quá thấp, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy đôi môi cậu đang dính nước, hình ảnh quá hấp dẫn, khiến tôi theo bản năng nhắm mắt lại.

"Này! Cậu đừng làm loạn nữa!"

Tôi sợ tới mức giơ tay muốn đẩy cậu ra, không ngờ vừa duỗi tay ra, đã bị nhét chiếc khăn khô vào, sau đó người nào đó cúi đầu cọ vào, ngăn cách bởi chiếc khăn trên tay tôi.

Tôi:…

Diễn biến thay đổi nhanh quá, khiến tôi suýt nữa không phản ứng kịp.

Cứ như vậy trong nháy mắt, tôi còn đang tưởng cậu muốn động tay động chân với tôi, không ngờ cậu chỉ cúi xuống nhờ tôi lau tóc.

"Cậu, tự mình lau đi."

"Chị làm ướt, chị phải lau."

Tôi:…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Trai Tự Dâng Mình Tới Cửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook