Chương 28: Chương 21-5
Nhược Thủy Thiên Lưu
22/07/2020
Chỉ là kia đầu yakuza hệ liệt chủ đề khúc liền đem nàng chấn mông vòng nhi.
Lưu Hi cầm một miếng cam đưa cho cô, ở trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc《 loạn thế siêu sao 》, hướng cô kêu: “Đừng ngồi ngốc ở đó! Lão Triệu có trò chơi cho tất cả chúng ta cùng nhau qua tham gia!”
Hứa Tư Ý xua tay, cũng kêu: “Các anh chị chơi!”
“Đừng sợ, thường xuyên qua lại sẽ quen thôi! Bọn chị đều là người tốt!” Lưu Hi vui vẻ mà cười to, dắt Hứa Tư Ý đi hướng phía bàn đám sinh vật giống đực kia đang chơi xúc xắc. Hứa Tư Ý thoái thác không thành, đành phải căng da đầu ngồi xuống ghế, nâng mắt, liền thấy Cố Giang ở đối diện.
Ánh sáng trong phòng có chút tối tăm, anh dựa vào lưng ghế sô pha, hai chân dài tùy ý gác, tư thế cả người nhìn qua vô cùng thả lỏng. Anh uống rượu so với La Văn Lãng không hề ít hơn, nhưng vị huynh đệ ăn bận lòe loẹt cùng đám người kia đã ôm bình rượu toàn bộ nằm liệt trên sô pha, anh lại rất bình tĩnh cũng thực an tĩnh.
Hứa Tư Ý ở trong bóng tối đối diện cặp mắt kia.
Đen nhánh, thâm thúy, lạnh mà rất có trọng lượng.
Anh ngồi ở đối diện, nâng mắt, đang thẳng tắp nhìn cô.
“……” Hứa Tư Ý bị anh nhìn đến mức vô cớ hoảng hốt, ho khan, như che dấu cái gì mà uống một ngụm nước chanh của mình.
“Hai cô gái khẳng định sẽ không chơi xúc xắc.” Lục Nghiêu là người chủ trì trò chơi, anh đem mấy cái xúc xắc cùng đầu chung đều đặt tới bên cạnh, cầm lấy một cái đĩa quay lớn tự mang ra, đặt ở giữa bàn, “Chơi cái này được. Mỗi cái ô vuông viết một nhiệm vụ, kim đồng hồ chuyển tới cái gì liền làm cái đó.” Nói bỗng nhiên nhếch miệng cười, “Tôi trước đi.”
Lục Nghiêu xoay kim đồng hồ, nhiệm vụ: Tự uống một ly.
“Này là phá vận khí.” Lục Nghiêu cười mắng một câu, liền bưng chén rượu lên uống.
Sau đó lại luân phiên vài người, Hứa Tư Ý ở bên quan sát nửa ngày, phát hiện mọi người cơ hồ đều là “Tự uống một ly” “Nhà dưới uống một chén” “Đối diện uống ba ly” linh tinh. Có chút an tâm.
Đến lượt cô.
Hứa Tư Ý hít sâu, ngón tay chọc kim đồng hồ, nhẹ nhàng dịch chuyển. Ngừng, nhiệm vụ: Tự uống một ly.
“…… Hơ.” Cô âm thầm thở ra một hơi, bưng lên nước trái cây liền chuẩn bị hướng bên miệng đưa.
Có nam sinh say khướt đem ly nước trái cây của cô lấy đi, kêu lên kháng nghị: “Khoan đã khoan đã! Bọn anh uống đều là rượu, em gái, em uống nước trái cây sao được hả?”
“Uống nước trái cây thì làm sao vậy? Như thế nào lại không được?” Lưu Hi liếc mắt trừng một cái, “Đem cái ly còn lại đến.”
“Uống nước trái cây vậy không thể một ly, ba ly đi.” Nam sinh đứng dậy, đổ một ly bia cùng ba ly nước trái cây lớn đưa tới trước mặt Hứa Tư Ý, “Chỉ có thể châm chước lần này thôi!”
“Vậy ba ly nước trái cây đi, không có gì.” Hứa Tư Ý cười cười, duỗi tay lấy một ly nước trái cây trong số đó, nhưng mà không đợi đầu ngón tay cô đụng tới thân ly, ly rượu kia đã bị người cầm trước.
Hứa Tư Ý: “……”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nghẹn họng nhìn trân trối không rõ nguyên do, trơ mắt nhìn qua sau đó liền thấy Cố Giang uống xong rượu, đem ly pha lê đặt trên bàn, đứng lên mặt không biểu tình mà đi ra ngoài, chốt hạ một câu: “Đi ra cho tôi.”
Cửa phòng mở rồi đóng lại.
Mọi người ở đây nghĩ trăm lần cũng không ra câu “Đi ra cho tôi” của lão đại là nói với tên xui xẻo nào, bọn họ lại thấy vị mà lão đại phá lệ mang tới, cùng bộ dạng mọi người không đáp lời có vài phần mềm mụp giống như sinh vật nhỏ, yên lặng mà nói câu “Làm phiền cho em qua một chút”, rồi yên lặng mà vòng qua ghế dựa đi ra ngoài.
Cửa phòng chợt mở rồi đóng.
Một phòng đầy người hai mặt nhìn nhau: WTF? Đây là tình huống gì?
*
Cái KTV này giống như cùng quán bar tên “SOHE” giống nhau, đều có ý tưởng trở thành “Bàn Tơ Động”, trên hành lang đèn cũng trang trí giống nhau, đủ mọi màu sắc lấp lóe, mơ màng âm thầm, kiều diễm thật sự.
Hứa Tư Ý nhìn những ánh đèn màu lóe lên, không khỏi cảm thấy đây thật là một cái KTV có mộng tưởng.
Ngay thời điểm suy nghĩ mơ mơ màng màng, cô quay đầu, ở cuối hành lang thấy bóng dáng Cố Giang. Anh dựa lưng vào tường, thần sắc không rõ mà nhìn chằm chằm cô.
Hứa Tư Ý âm thầm hít sâu một cái, bước qua, ở trước mặt anh cúi đầu đứng yên.
Vị bạc hà mát lạnh, mùi thuốc lá, còn có…… Mùi rượu. Cô nhớ tới chuyện anh vừa rồi uống không ít rượu, nhấp nhấp môi, trong lòng yên lặng khẩn trương.
Một lát,
Cố Giang đã mở miệng, ngữ khí lãnh đạm, đều là kiểu không chút để ý, khiến người nghe không ra nửa phần vẻ say rượu, “Có biết anh đang tức giận hay không?”
…… Đã vô cùng rõ ràng.
Hứa Tư Ý gật gật đầu.
“Có biết vì cái gì hay không?”
…… Kỳ thật, có khả năng, đại khái là đã đoán được.
Hứa Tư Ý lắc đầu.
“Không biết hay vẫn không tiếp thu được?”
“…………”
Cố Giang yên tĩnh vài giây, nhìn chằm chằm cô gái này, hơi hơi nhướng đầu mày, “Giả bộ hồ đồ liền cho là có ý tứ?”
Lúc giọng nói rơi xuống, thân mình Hứa Tư Ý rõ ràng cứng đờ. Nhưng vẫn không nói gì.
“Ngẩng đầu lên.”
“……” Cô cắn cắn môi, không cử động.
Cố Giang nhíu mày, duỗi tay nắm lấy cằm Hứa Tư Ý đem mặt cô nâng lên. Hai má ửng đỏ, độ ấm phỏng tay, kiều diễm ướt át. Đôi mắt sáng của cô rũ thấp, lông mi cũng run không ngừng, căn bản không dám nhìn anh.
Một chút dấu hiệu cũng không có, có chút hơi men ( tửu lực phía trên), anh ngửi được mùi hương hoa nhài ngòn ngọt kia, giống như thực sự có chút say.
Cố Giang nói: “Nói chuyện.”
Hứa Tư Ý nói lắp, thanh âm nhỏ như muỗi, “Em muốn…… Em muốn quay về ký túc xá.”
Cố Giang híp mắt nhìn cô, một lát sau dường như cười cười tự giễu: “Em nói, lão tử rốt cuộc nên bắt em làm sao bây giờ?”
…… Có thể không cần tiếp tục cái đề tài này hay không.
Đến lỗ tai Hứa Tư Ý cũng giống như đã mất đi tri giác.
“Đổi loại phương thức biểu đạt đi.”
“……” Cái gì?
Tiếp theo trong nháy mắt, Cố Giang khom lưng, cái trán dán lên trán cô, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ cọ mũi Hứa Tư Ý. Giọng nói anh khàn khàn hấp dẫn chết người, trong khoảnh khắc hô hấp hai người dường như hòa vào nhau, “Vị tiểu thư này, xin hỏi em thật sự không nhìn ra, anh đang theo đuổi em sao?”
Lưu Hi cầm một miếng cam đưa cho cô, ở trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc《 loạn thế siêu sao 》, hướng cô kêu: “Đừng ngồi ngốc ở đó! Lão Triệu có trò chơi cho tất cả chúng ta cùng nhau qua tham gia!”
Hứa Tư Ý xua tay, cũng kêu: “Các anh chị chơi!”
“Đừng sợ, thường xuyên qua lại sẽ quen thôi! Bọn chị đều là người tốt!” Lưu Hi vui vẻ mà cười to, dắt Hứa Tư Ý đi hướng phía bàn đám sinh vật giống đực kia đang chơi xúc xắc. Hứa Tư Ý thoái thác không thành, đành phải căng da đầu ngồi xuống ghế, nâng mắt, liền thấy Cố Giang ở đối diện.
Ánh sáng trong phòng có chút tối tăm, anh dựa vào lưng ghế sô pha, hai chân dài tùy ý gác, tư thế cả người nhìn qua vô cùng thả lỏng. Anh uống rượu so với La Văn Lãng không hề ít hơn, nhưng vị huynh đệ ăn bận lòe loẹt cùng đám người kia đã ôm bình rượu toàn bộ nằm liệt trên sô pha, anh lại rất bình tĩnh cũng thực an tĩnh.
Hứa Tư Ý ở trong bóng tối đối diện cặp mắt kia.
Đen nhánh, thâm thúy, lạnh mà rất có trọng lượng.
Anh ngồi ở đối diện, nâng mắt, đang thẳng tắp nhìn cô.
“……” Hứa Tư Ý bị anh nhìn đến mức vô cớ hoảng hốt, ho khan, như che dấu cái gì mà uống một ngụm nước chanh của mình.
“Hai cô gái khẳng định sẽ không chơi xúc xắc.” Lục Nghiêu là người chủ trì trò chơi, anh đem mấy cái xúc xắc cùng đầu chung đều đặt tới bên cạnh, cầm lấy một cái đĩa quay lớn tự mang ra, đặt ở giữa bàn, “Chơi cái này được. Mỗi cái ô vuông viết một nhiệm vụ, kim đồng hồ chuyển tới cái gì liền làm cái đó.” Nói bỗng nhiên nhếch miệng cười, “Tôi trước đi.”
Lục Nghiêu xoay kim đồng hồ, nhiệm vụ: Tự uống một ly.
“Này là phá vận khí.” Lục Nghiêu cười mắng một câu, liền bưng chén rượu lên uống.
Sau đó lại luân phiên vài người, Hứa Tư Ý ở bên quan sát nửa ngày, phát hiện mọi người cơ hồ đều là “Tự uống một ly” “Nhà dưới uống một chén” “Đối diện uống ba ly” linh tinh. Có chút an tâm.
Đến lượt cô.
Hứa Tư Ý hít sâu, ngón tay chọc kim đồng hồ, nhẹ nhàng dịch chuyển. Ngừng, nhiệm vụ: Tự uống một ly.
“…… Hơ.” Cô âm thầm thở ra một hơi, bưng lên nước trái cây liền chuẩn bị hướng bên miệng đưa.
Có nam sinh say khướt đem ly nước trái cây của cô lấy đi, kêu lên kháng nghị: “Khoan đã khoan đã! Bọn anh uống đều là rượu, em gái, em uống nước trái cây sao được hả?”
“Uống nước trái cây thì làm sao vậy? Như thế nào lại không được?” Lưu Hi liếc mắt trừng một cái, “Đem cái ly còn lại đến.”
“Uống nước trái cây vậy không thể một ly, ba ly đi.” Nam sinh đứng dậy, đổ một ly bia cùng ba ly nước trái cây lớn đưa tới trước mặt Hứa Tư Ý, “Chỉ có thể châm chước lần này thôi!”
“Vậy ba ly nước trái cây đi, không có gì.” Hứa Tư Ý cười cười, duỗi tay lấy một ly nước trái cây trong số đó, nhưng mà không đợi đầu ngón tay cô đụng tới thân ly, ly rượu kia đã bị người cầm trước.
Hứa Tư Ý: “……”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nghẹn họng nhìn trân trối không rõ nguyên do, trơ mắt nhìn qua sau đó liền thấy Cố Giang uống xong rượu, đem ly pha lê đặt trên bàn, đứng lên mặt không biểu tình mà đi ra ngoài, chốt hạ một câu: “Đi ra cho tôi.”
Cửa phòng mở rồi đóng lại.
Mọi người ở đây nghĩ trăm lần cũng không ra câu “Đi ra cho tôi” của lão đại là nói với tên xui xẻo nào, bọn họ lại thấy vị mà lão đại phá lệ mang tới, cùng bộ dạng mọi người không đáp lời có vài phần mềm mụp giống như sinh vật nhỏ, yên lặng mà nói câu “Làm phiền cho em qua một chút”, rồi yên lặng mà vòng qua ghế dựa đi ra ngoài.
Cửa phòng chợt mở rồi đóng.
Một phòng đầy người hai mặt nhìn nhau: WTF? Đây là tình huống gì?
*
Cái KTV này giống như cùng quán bar tên “SOHE” giống nhau, đều có ý tưởng trở thành “Bàn Tơ Động”, trên hành lang đèn cũng trang trí giống nhau, đủ mọi màu sắc lấp lóe, mơ màng âm thầm, kiều diễm thật sự.
Hứa Tư Ý nhìn những ánh đèn màu lóe lên, không khỏi cảm thấy đây thật là một cái KTV có mộng tưởng.
Ngay thời điểm suy nghĩ mơ mơ màng màng, cô quay đầu, ở cuối hành lang thấy bóng dáng Cố Giang. Anh dựa lưng vào tường, thần sắc không rõ mà nhìn chằm chằm cô.
Hứa Tư Ý âm thầm hít sâu một cái, bước qua, ở trước mặt anh cúi đầu đứng yên.
Vị bạc hà mát lạnh, mùi thuốc lá, còn có…… Mùi rượu. Cô nhớ tới chuyện anh vừa rồi uống không ít rượu, nhấp nhấp môi, trong lòng yên lặng khẩn trương.
Một lát,
Cố Giang đã mở miệng, ngữ khí lãnh đạm, đều là kiểu không chút để ý, khiến người nghe không ra nửa phần vẻ say rượu, “Có biết anh đang tức giận hay không?”
…… Đã vô cùng rõ ràng.
Hứa Tư Ý gật gật đầu.
“Có biết vì cái gì hay không?”
…… Kỳ thật, có khả năng, đại khái là đã đoán được.
Hứa Tư Ý lắc đầu.
“Không biết hay vẫn không tiếp thu được?”
“…………”
Cố Giang yên tĩnh vài giây, nhìn chằm chằm cô gái này, hơi hơi nhướng đầu mày, “Giả bộ hồ đồ liền cho là có ý tứ?”
Lúc giọng nói rơi xuống, thân mình Hứa Tư Ý rõ ràng cứng đờ. Nhưng vẫn không nói gì.
“Ngẩng đầu lên.”
“……” Cô cắn cắn môi, không cử động.
Cố Giang nhíu mày, duỗi tay nắm lấy cằm Hứa Tư Ý đem mặt cô nâng lên. Hai má ửng đỏ, độ ấm phỏng tay, kiều diễm ướt át. Đôi mắt sáng của cô rũ thấp, lông mi cũng run không ngừng, căn bản không dám nhìn anh.
Một chút dấu hiệu cũng không có, có chút hơi men ( tửu lực phía trên), anh ngửi được mùi hương hoa nhài ngòn ngọt kia, giống như thực sự có chút say.
Cố Giang nói: “Nói chuyện.”
Hứa Tư Ý nói lắp, thanh âm nhỏ như muỗi, “Em muốn…… Em muốn quay về ký túc xá.”
Cố Giang híp mắt nhìn cô, một lát sau dường như cười cười tự giễu: “Em nói, lão tử rốt cuộc nên bắt em làm sao bây giờ?”
…… Có thể không cần tiếp tục cái đề tài này hay không.
Đến lỗ tai Hứa Tư Ý cũng giống như đã mất đi tri giác.
“Đổi loại phương thức biểu đạt đi.”
“……” Cái gì?
Tiếp theo trong nháy mắt, Cố Giang khom lưng, cái trán dán lên trán cô, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ cọ mũi Hứa Tư Ý. Giọng nói anh khàn khàn hấp dẫn chết người, trong khoảnh khắc hô hấp hai người dường như hòa vào nhau, “Vị tiểu thư này, xin hỏi em thật sự không nhìn ra, anh đang theo đuổi em sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.