Chương 24
Nhược Thủy Thiên Lưu
22/07/2020
…… Lại tới lần nữa.
Dồn em vào vách tường là sở thích đặc biệt của anh phải không hả?
Cố Giang đứng thật sự rất gần, mùi thuốc lá cùng vị bạc hà mát lạnh trên người xâm lấn toàn bộ giác quan Hứa Tư Ý. Cô gần như không thể phát hiện mà nhíu mi, hạ tầm mắt, cổ rụt về sau, cùng anh kéo giãn khoảng cách. Cô cười cười, giọng nói trước sau như một ôn hòa mềm mại: “Bạn anh còn đang đợi anh ăn cơm, chúng ta vẫn là đừng để bọn họ chờ lâu.”
Nói xong xoay cổ tay, muốn rút tay về.
Cố Giang Tâm tình trong mắt không rõ, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.
Cô thử vài giây phát hiện đối phương không có ý buông tay, Hứa Tư Ý có chút không biết nói gì, lặng im một lát, khẽ thở dài, đành phải lại thay đổi biểu đạt “Được được em đầu hàng, đại ca hai ta đều lui một bước đi” miệng lưỡi xoay chuyển: “Đi trước tham gia sinh nhật , có chuyện gì…… lúc sau chúng ta lại nói. Có thể không?”
Cố Giang lại nhìn cô một hồi lâu, sau đó, bàn tay đang nắm tay cô buông lỏng ra.
Đứng ở ngõ nhỏ, phóng mắt nhìn lại phía trước liền thấy, không cần người dẫn đường cũng biết đi như thế nào. Hứa Tư Ý tim đập còn có chút nhanh, mặt cũng còn có chút hồng, dán sát tường dịch ra vài bước, chờ đến khi rời khỏi phạm vi khống chế của Cố Giang, bước chân lập tức nhanh hơn hướng phía đầu kia của đường tắt mà đi.
Gió đêm mùa thu đã mang theo hơi lành lạnh.
Đột nhiên sau lưng một giọng nói theo gió rời rạc truyền đến, nhẹ nhàng bâng quơ, “Giả bộ hồ đồ liền cho là đúng?”
“……” Hứa Tư Ý đưa lưng về phía anh, ánh mắt khẽ biến đổi.
Cố Giang nghiêng đầu, tầm mắt xuyên qua bóng đêm cùng ánh đèn dừng ở trên người Hứa Tư Ý. Ngay khi giọng anh vừa dứt, thân hình nhỏ nhắn mềm mại của cô cùng động tác chân nháy mắt cứng đờ, nhưng cô không dừng bước, cũng không quay đầu lại, giây tiếp theo liền như không có việc gì mà tiếp tục đi về phía trước.
Anh hơi nheo mắt.
Vài giây sau, đại thiếu gia từ khi sinh ra tới giờ lần đầu tiên bị người ta ngó lơ còn bị bỏ rơi lẻ loi tại chỗ liếm liếm hàm răng, nhấp nhấp môi, nhưng vẫn trào phúng cười một tiếng, cúi đầu, hàm răng khẽ chuyển động gọi ra một cái tên:
“Hứa Tư Ý.”
*
Chỗ lão Triệu mời cơm là tiệm lẩu cách cửa nam đại học C một con phố, làm ăn hàng năm đều rất tốt, là nơi sinh viên đại học C liên hoan ưu tiên chọn nhiều nhất.
Theo tin tức đáng tin cậy nào đó do “nhân sĩ “ truyền ra, ông bà chủ tiệm lẩu này đều là người nơi khác đến, đến từ vùng xuất xứ của món lẩu này, hương vị tất nhiên là rất ngon. Bất quá, cửa hàng này làm ăn có thể tốt như vậy, trừ bỏ hương vị ngon, nguyên nhân càng quan trọng lại là câu chuyện tình yêu của ông bà chủ.
Loại chuyện tình yêu nào sẽ có lực hấp dẫn như thế?
Tương truyền, bà chủ là sinh viên đại học B tiếng tăm lừng lẫy, mà ông chủ lại là ông chú chủ cửa hàng trái cây hơn bà chủ 14 tuổi, hai người bọn họ gặp nhau ở quê nhà, nhất kiến chung tình, nhưng một người tốt nghiệp trường đại học danh giá tiền đồ vô lượng, một người từng ly hôn hơn nữa là người đàn ông lớn tuổi không có thành tựu, dĩ nhiên bị cả nhà gái phản đối mãnh liệt.
Nhưng những lời đồn đãi ác độc vớ vẩn cùng ánh mắt người khác cũng không thể chia rẽ nữ sinh tài giỏi cùng trái cây đại thúc.
Cuối cùng, bọn họ lựa chọn rời đi, mang theo toàn bộ gia sản tích cóp đến Yến Thành, mở tiệm lẩu này, bắt đầu rồi một cuộc sống mới.
Sơ lược câu chuyện, khi thiếu nữ văn nghệ Vương Hinh dùng một loại ngữ khí khát khao kể lại cho Hứa Tư Ý câu chuyện này, Hứa Tư Ý phản ứng rất bình tĩnh. Cô chỉ là gật gật đầu, an tĩnh mà đáp một câu “Quá trình thật lãng mạn, cũng thật oanh liệt, hy vọng kết cục của bọn họ cũng Happy Ending thì tốt.”
Vương Hinh không còn lời nào trợn mắt nhìn Hứa Tư Ý, bức thiết nói, “Cái gì mà ‘ hy vọng ’, câu chuyện này đã HE rồi có được không? Hiện tại tiệm lẩu của bọn họ làm ăn tốt như vậy, kiếm lời rất nhiều tiền. Trái cây đại thúc lập tức có thể áo gấm về làng, vẻ vang mà cưới nữ sinh tài giỏi về nhà!”
Hứa Tư Ý giật giật môi, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói. Cô chỉ cười cười, cúi đầu tiếp tục nghiêm túc mà viết số liệu.
Hoàn cảnh trưởng thành của Hứa Tư Ý, những việc cô trải qua, bao gồm từ nhỏ gặp qua, nghe nói, nhìn đến, đều làm cô ở hiện tại tuổi còn trẻ đã sớm hiểu rõ một chuyện: Tình yêu oanh liệt cùng với kết cục xứng đôi hạnh phúc, đa số chỉ tồn tại với ngôn tình tiểu thuyết cùng truyện cổ tích, mà trên thực tế, không có bao nhiêu người có thể chống đỡ được “hiện thực” đi đến cuối cùng.
Khi đó câu mà cô không nói ra chính là “Nghe nói tình yêu, mười có chín bi”.
Dồn em vào vách tường là sở thích đặc biệt của anh phải không hả?
Cố Giang đứng thật sự rất gần, mùi thuốc lá cùng vị bạc hà mát lạnh trên người xâm lấn toàn bộ giác quan Hứa Tư Ý. Cô gần như không thể phát hiện mà nhíu mi, hạ tầm mắt, cổ rụt về sau, cùng anh kéo giãn khoảng cách. Cô cười cười, giọng nói trước sau như một ôn hòa mềm mại: “Bạn anh còn đang đợi anh ăn cơm, chúng ta vẫn là đừng để bọn họ chờ lâu.”
Nói xong xoay cổ tay, muốn rút tay về.
Cố Giang Tâm tình trong mắt không rõ, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.
Cô thử vài giây phát hiện đối phương không có ý buông tay, Hứa Tư Ý có chút không biết nói gì, lặng im một lát, khẽ thở dài, đành phải lại thay đổi biểu đạt “Được được em đầu hàng, đại ca hai ta đều lui một bước đi” miệng lưỡi xoay chuyển: “Đi trước tham gia sinh nhật , có chuyện gì…… lúc sau chúng ta lại nói. Có thể không?”
Cố Giang lại nhìn cô một hồi lâu, sau đó, bàn tay đang nắm tay cô buông lỏng ra.
Đứng ở ngõ nhỏ, phóng mắt nhìn lại phía trước liền thấy, không cần người dẫn đường cũng biết đi như thế nào. Hứa Tư Ý tim đập còn có chút nhanh, mặt cũng còn có chút hồng, dán sát tường dịch ra vài bước, chờ đến khi rời khỏi phạm vi khống chế của Cố Giang, bước chân lập tức nhanh hơn hướng phía đầu kia của đường tắt mà đi.
Gió đêm mùa thu đã mang theo hơi lành lạnh.
Đột nhiên sau lưng một giọng nói theo gió rời rạc truyền đến, nhẹ nhàng bâng quơ, “Giả bộ hồ đồ liền cho là đúng?”
“……” Hứa Tư Ý đưa lưng về phía anh, ánh mắt khẽ biến đổi.
Cố Giang nghiêng đầu, tầm mắt xuyên qua bóng đêm cùng ánh đèn dừng ở trên người Hứa Tư Ý. Ngay khi giọng anh vừa dứt, thân hình nhỏ nhắn mềm mại của cô cùng động tác chân nháy mắt cứng đờ, nhưng cô không dừng bước, cũng không quay đầu lại, giây tiếp theo liền như không có việc gì mà tiếp tục đi về phía trước.
Anh hơi nheo mắt.
Vài giây sau, đại thiếu gia từ khi sinh ra tới giờ lần đầu tiên bị người ta ngó lơ còn bị bỏ rơi lẻ loi tại chỗ liếm liếm hàm răng, nhấp nhấp môi, nhưng vẫn trào phúng cười một tiếng, cúi đầu, hàm răng khẽ chuyển động gọi ra một cái tên:
“Hứa Tư Ý.”
*
Chỗ lão Triệu mời cơm là tiệm lẩu cách cửa nam đại học C một con phố, làm ăn hàng năm đều rất tốt, là nơi sinh viên đại học C liên hoan ưu tiên chọn nhiều nhất.
Theo tin tức đáng tin cậy nào đó do “nhân sĩ “ truyền ra, ông bà chủ tiệm lẩu này đều là người nơi khác đến, đến từ vùng xuất xứ của món lẩu này, hương vị tất nhiên là rất ngon. Bất quá, cửa hàng này làm ăn có thể tốt như vậy, trừ bỏ hương vị ngon, nguyên nhân càng quan trọng lại là câu chuyện tình yêu của ông bà chủ.
Loại chuyện tình yêu nào sẽ có lực hấp dẫn như thế?
Tương truyền, bà chủ là sinh viên đại học B tiếng tăm lừng lẫy, mà ông chủ lại là ông chú chủ cửa hàng trái cây hơn bà chủ 14 tuổi, hai người bọn họ gặp nhau ở quê nhà, nhất kiến chung tình, nhưng một người tốt nghiệp trường đại học danh giá tiền đồ vô lượng, một người từng ly hôn hơn nữa là người đàn ông lớn tuổi không có thành tựu, dĩ nhiên bị cả nhà gái phản đối mãnh liệt.
Nhưng những lời đồn đãi ác độc vớ vẩn cùng ánh mắt người khác cũng không thể chia rẽ nữ sinh tài giỏi cùng trái cây đại thúc.
Cuối cùng, bọn họ lựa chọn rời đi, mang theo toàn bộ gia sản tích cóp đến Yến Thành, mở tiệm lẩu này, bắt đầu rồi một cuộc sống mới.
Sơ lược câu chuyện, khi thiếu nữ văn nghệ Vương Hinh dùng một loại ngữ khí khát khao kể lại cho Hứa Tư Ý câu chuyện này, Hứa Tư Ý phản ứng rất bình tĩnh. Cô chỉ là gật gật đầu, an tĩnh mà đáp một câu “Quá trình thật lãng mạn, cũng thật oanh liệt, hy vọng kết cục của bọn họ cũng Happy Ending thì tốt.”
Vương Hinh không còn lời nào trợn mắt nhìn Hứa Tư Ý, bức thiết nói, “Cái gì mà ‘ hy vọng ’, câu chuyện này đã HE rồi có được không? Hiện tại tiệm lẩu của bọn họ làm ăn tốt như vậy, kiếm lời rất nhiều tiền. Trái cây đại thúc lập tức có thể áo gấm về làng, vẻ vang mà cưới nữ sinh tài giỏi về nhà!”
Hứa Tư Ý giật giật môi, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói. Cô chỉ cười cười, cúi đầu tiếp tục nghiêm túc mà viết số liệu.
Hoàn cảnh trưởng thành của Hứa Tư Ý, những việc cô trải qua, bao gồm từ nhỏ gặp qua, nghe nói, nhìn đến, đều làm cô ở hiện tại tuổi còn trẻ đã sớm hiểu rõ một chuyện: Tình yêu oanh liệt cùng với kết cục xứng đôi hạnh phúc, đa số chỉ tồn tại với ngôn tình tiểu thuyết cùng truyện cổ tích, mà trên thực tế, không có bao nhiêu người có thể chống đỡ được “hiện thực” đi đến cuối cùng.
Khi đó câu mà cô không nói ra chính là “Nghe nói tình yêu, mười có chín bi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.