Em Trong Tim Tôi

Chương 39

Nhược Thủy Thiên Lưu

22/07/2020

Giữa trưa, mặt trời so với buổi sáng càng trở nên gay gắt. Mặt trời đã lên tới đỉnh làm cho ánh nắng chói lòa chiếu rọi khắp nơi. Trời đã vào thu nhưng ánh nắng vẫn cứ thế thiêu đốt như mùa hè vậy.

Hứa Tư Ý mơ mơ màng màng không nhớ rõ bản thân đã ra khỏi nhà máy thuốc lá bỏ hoang như thế nào. Cô chỉ nhớ vị lão đại kia lừa cô ăn một viên kẹo bạc hà, rồi sau đó lại hung hăng dùng môi lưỡi mang viên kẹo kia cuốn đi. Cuối cùng người nào đó còn gắt gao ôm lấy cô, chưa thỏa mãn mà tiếp tụp lấy mũi chạm nhẹ vào môi cô.

Trăm triệu không nghĩ tới, một bước sa chân ngàn đời mang hận.

Mười mấy phút trước, cô cứ thế cùng một người không tiền chạy băng băng trên đường, kết quả chính bản thân không hiểu sao mà bị hôn đến sưng tấy.

Lưỡi bị cắn hơi đau, cánh môi hiện tại vẫn còn có chút tê dại. Cô không cần nhìn gương cũng có thể tưởng tượng ra môi của mình khẳng định đã sưng thành cái lạp xưởng.

….. 囧….. 囧

Quay về thời điểm hiện tại, Hứa Tư Ý đang cúi đầu cắn môi, đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây, đôi mắt như được bao phủ bởi một tầng sương mù. Khuôn mặt cô đỏ rực, hai tai nóng hầm hập. Cô vừa thấy thẹn lại vừa thấy mơ hồ. Cả cơ thể dường như sắp bốc khói.

“Đói bụng không?” một tiếng nói ở bên cạnh đột nhiên vang lên.

Hứa Tư Ý không dám ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ nhìn sang bên kia.

Người thiếu niên không nhìn cô, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía trước, ngón trỏ tay phải đang xoay tròn chùm chìa khóa xe, sắc mặt nhìn qua có vẻ rất bình thản, cùng với người vừa ở trong công xưởng bỏ hoang cưỡng hôn cô phảng phất như không phải cùng một người.

Cô lại nhớ tới nụ hôn kia, khuôn mặt càng nóng thêm, vội vàng thu lại tầm mắt lắc đầu.

Cố Giang liếc qua liền thấy gò má xinh đẹp của cô đang ửng đỏ. Anh không dấu vết lặng lẽ cong khóe môi một chút rồi hạ xuống, mở miệng dùng giọng điệu giống như bình thường:” Đã gầy như vậy rồi còn không chịu ăn cơm đúng giờ.”

“…” Hứa Tư Ý định mở miệng nói rồi lại thôi. Cô định phản bác rằng mình không gầy, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã nuốt trở vào.

Cô không lên tiếng.

Cố Giang lại hỏi “Buổi chiều có lớp sao?”

“Vâng.” cô gật đầu

“Mấy giờ?”

Hứa Tư Ý nhớ lại thời khóa biểu, nhỏ giọng nói: “Lúc hai giờ.”

Cố Giang nghe xong, nhìn đồng hồ trên cổ tay, hiện tại là 12 giờ, cách giờ cô đi học còn những 2 tiếng. Anh quay đầu tùy tiện nhìn qua mấy cửa hàng ăn bên kia đường, nói: “Đi. Đưa em đi nơi khác ăn”. Sau đó anh liền đi thẳng, từng bước, từng bước qua đường.

Hứa Tư Ý cắn môu, dừng bước chân, không có ý định cùng đi qua.

Cố Giang phát hiện cô không đi theo, liền quay đầu lại.

“Em.…...” Hứa Tư Ý hạ tầm mắt, không dám nhìn người đối diện, khó khăn mở miệng: “Em muốn về trường học”.

Cô bản tính nhát gan lại bảo thủ, trước khi gặp anh, ngay cả nắm tay nam sinh khác cô còn chưa hề có kinh nghiệm qua. Lúc học cao trung (cấp 3) không ít nam sinh thấy cô lớn lên xinh đẹp thì ôm mộng mà theo đuổi. Nhưng đó cùng lắm chỉ là hành vi theo đuổi thông thường ví du như là viết thư tình, đưa chocolate, mãnh liệt nhất cũng chỉ là chạy tới trước mặt cô hỏi có thế dắt bàn tay nhỏ bé của cô hay không. Một đám so với nước còn thuần khiết hơn.

Căn bản chính là không giống với vị lão đại trước mặt này. Cứ thế một lời không hợp liền đối với cô động tay động chân, còn việc nói chuyện….

“Ăn cơm trước đã.” Cố Giang ngữ khí bình thản trả lời.

Cô gái đối diện vẫn không có động tĩnh, giống như học sinh nhỏ phạm lỗi bị giáo viên trách phạt, tay chân đều không biết để đâu, đầu nhỏ cúi thấp, lỗ tai đo đỏ như đang bị thiêu cháy.

Trêu trọc người mình thích quả là vui sướng.

Cố Giang nhìn cô vài giây, nhẹ nhàng xuy một tiếng, cười như không cười nói: “Hôn em có một chút mà thôi, vậy mà nửa ngày rồi vẫn chưa bình trường trở lại?”

“…” Hứa Tư Ý nghe anh nói xong, hai má càng đỏ hơn, đầu cúi thấp đến mức sắp chôn xuống ngực.

“Ăn cơm xong rồi lát nữa anh đưa em về trường.”

Hứa Tư Ý nghĩ đến việc buổi chiều có tiết chuyên ngành không dám chậm trễ nữa, nhưng vẫn có chút do dự, vì thế ngập ngừng hạ âm thanh: “Vậy anh… anh không thể lại giống như vừa rồi.”

Cố Giang lẳng lặng nhìn cô, lông mày hơi nhướn lên, biết rõ còn cố hỏi: “Như thế nào?”

Hứa Tư Ý trên mặt nóng như thể chiên được cả trứng gà, nói không lên lời. Anh rõ ràng biết cô đang ám chỉ điều gì.

Một lúc lâu sau, người thiếu niên kia rốt cuộc cũng buông tha cho cô, không để ý đáp lại một câu, giọng điệu ám muội, cố tình chậm rãi, kéo dài: “Được. Tôi không chạm vào em.”

Nghe được lời này, Hứa Tư Ý mới có chút an tâm, hít sâu một hơi rồi thở ra. Cùng đi qua.

Cuối cùng bọn họ tới một nhà hàng ở Hoa Nam.

Kì thật nói là nhà hàng cũng không chuẩn xác, bởi vì nơi đây được thiết kế hình thức giống như một trang viên. Cây cầu nhỏ bắc qua con nước nhỏ, ngăn cách với bên ngoài bằng tường, nhìn vô cùng lịch sự và tão nhã. Bên ngoài nhìn lại khá đặc biệt, không có biển hiệu, phía trước cửa lớn chỉ đặt một con sư tử đá, mang theo hơi thở của sự cổ kính.

Hứa Tư Ý yên lặng đi theo Cố Giang. Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn bốn phía, cảm thấy nơi đây không khác gì một bức họa đẹp đẽ, tuy vậy lại không hề thấy một bóng người trên suốt con đường mà họ đang đi.

Nơi này nhìn không giống nhà hàng, mà càng giống như một hội sở tư nhân cao cấp hơn.

Bọn họ có phải đi nhầm hay không?

Cô nhíu mày, trong lòng hoài nghi.

Đúng lúc này, Hứa Tư Ý nhìn thấy hai cô gái. Họ có cùng cách trang điểm lẫn ăn mặc, đều chải đầu kiểu song kế, một thân váy trắng, gương mặt trang điểm tinh xảo ánh lên vẻ ôn nhu, mới nhìn vào liền khiến người khác cảm thấy họ giống như những tuyệt đại giai nhân thời cổ đại từ trong tranh lụa mà bước ra.

Hứa Tư Ý trong lòng có chút xao động, ánh mắt hiện lên hai từ “kinh diễm” trước cảnh tượng trước mặt.

Dám hỏi đây hai vị là ai mà lại xinh đẹp như vậy.

“Xin chào hai vị.” Một trong hai mĩ nhân hơi cong môi, cười không lộ răng, một bộ dáng tươi cười khéo léo như tiểu thư khuê các.

“Hoan nghênh hai vị ghé thăm nhà hàng tư nhân “Tô Uyển”. Chúng tôi rất hân hạnh được phục vụ các vị. Mời hai vị đưa dãy số đã hẹn trước, cảm ơn.”

Cố Giang trưng ra một bộ lãnh đạm, không phản ứng.

Hóa ra là hai vị tỉ tỉ xinh đẹp này là phục vụ ở một hội sở tư nhân.

Hứa Tư Ý sửng sốt, hỏi: “Xin hỏi, nhất định phải đặt trước mới có thể dùng bữa sao?”

Chị gái xinh đẹp đối diện vẫn miệng cười dịu dàng trả lời, “Đúng vậy, nơi này chúng tôi không phục vụ cho người ngoài, chỉ tiếp đãi các thành viên mà thôi. Vô cùng xin lỗi hai vị vì quy định phức tạp này.”

“Không sao cả, cảm ơn.”

Hứa Tư Ý có chút buồn cười, xoay người muốn nói Cố Giang đổi địa điểm khác ăn cơm, liền thấy vị kia mặt không chút biểu tình rũ mắt, cầm di động ra ngoài gọi điện thoại.

Hứa Tư Ý không hiểu, anh rốt cuộc muốn làm gì.

Bên kia cuộc gọi đã bị dập, tổng thời gian cuộc gọi chưa tới mười giây.

Chốc lát, một người mặc tây trang phẳng phiu từ cửa lớn vội vàng bước ra, mặt đầy tươi cười đến độ lộ ra các nếp nhăn, “Xin lỗi Cố thiếu gia hai người này vừa mới tới nên không biết ngài, ngài đừng cùng bọn họ chấp nhặt”, nói xong liền quay đầu hung hăng trừng mắt, đè thấp giọng nói: “Không có đầu óc hay là không có mắt nhìn? Còn không mau mời khách vào.”

Hứa Tư Ý “……….”

Cuối cùng, sắc mặt của hai mỹ nhân váy ngắn liền thay đổi, tia xấu hổ hiện lên trên gương mặt đẹp như hoa kia. Họ liên tục nhận lỗi, mời Cố đại thiếu gia cùng người ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh tiến vào cửa lớn.

Nhà ăn bên trong vẫn được trang hoàng kiểu trung quốc như cũ, đèn cung đình sừng dê, các vật trưng bày làm từ gỗ lim, ngay cả bức bình phong cũng được điêu khắc bằng các họa tiết hoa văn đặc biệt. Nhìn qua vô cùng sang trọng lại rất xa hoa.

Hứa Tư Ý nhìn một loạt bố trí, cảm thấy chủ nhân của hội sở này chỉ kém đem mấy chữ “lão tử rất có tiền” treo lên trước cửa.

Cô lại giương mắt nhìn theo hướng đại sảnh. Toàn bộ đại sảnh trống không, chỉ có hai bàn là có khách đang ngồi.

Tất cả đều mặc quần áo trang nhã, nói năng lịch sự.

Xã hội thượng lưu sinh hoạt quả là xa xỉ.

Hứa Tư Ý sau khi cảm thán một hồi, liền lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

Người phục vụ đưa bọn họ vào một nhã gian tên là “Bốn mùa tươi đẹp”, châm hai ly trà long tĩnh, cung kính rũ mắt đứng một bên chờ.

“Gọi món đi.” Cố Giang nhàn nhạt nói.

Hứa Tư Ý ngước mắt, thấy trước mặt hai người đều có một quyển thực đơn thật dày, trên bìa có đến vài loại ngôn ngữ khác nhau. Cô mang thực đơn mở ra.

Hai giây sau, lại yên lặng khép lại.

Hứa Tư Ý nhìn về phía người đối diện hơi mỉm cười: “Vẫn là….anh gọi đi.”

Trang đầu tiên ghi một bao giấy ăn giá 70 đồng là thật sao? Dát kim cương sao?

Cố Giang tùy tiện gọi vài món ăn. Nhân viên phục vụ ghi nhớ xong, mỉm cười đem hai quyển thực đơn trên bàn thu hồi, xoay người rời đi.

Cửa đóng lại, trong nhã gian an an tĩnh tĩnh.

Một lát, Hứa Tư Ý hai tay nâng chén trà uống một ngụm, nhớ tới cái gì, kìm nén không được hiếu kì nói: “Vừa rồi khi hai chị gái kia không cho chúng ta vào, anh có gọi điện thoại, là gọi cho ai vậy?”

Cố Giang uống trà: “Anh họ tôi.”

Anh họ? Hứa Tư Ý hồ nghi, “Anh họ anh quen biết ông chủ của nơi này sao?”

Cố Giang: “Ừ”.

“Bạn bè sao?”

“Bản thân.”



“…....” phốc.

Hứa Tư Ý bị sặc một miệng trà long tĩnh, bình tĩnh lại, liền nói tiếp: “Thật ra thì…. tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm là được rồi. Không cần tốn kém như vậy đâu.”

“Không tốn kém” Cố Giang tùy tiện ném chìa khóa xe máy lên bàn, giọng điệu có vẻ không quá quan tâm: “Tôi nhiều tiền.”

“…….” phốc. Bá tánh bình dân khó có thể được uống trà long tĩnh một lần, có thể hay không đừng làm cô phun ra lãng phí như vậy?

Hứa Tư Ý phùng má, im lặng.

Tốt thôi.

Thật ra, mấy ngày nay ở chung với nhau, cô vẫn là có điểm hiểu biết vị cuồng bá khốc huyễn bên cạnh. Vị lão đại này tuy rằng có sở thích đánh người đã lâu năm, ngẫu nhiên lại hay làm những việc sai trái, bình thường còn thích nói một hai câu chuyện cười nhạt nhẽo, không có dinh dưỡng. Nhưng nói tóm lại, anh hoàn toàn có thể biến thành “cuồng bá khốc huyễn” * (điên cuồng, bá đạo, lạnh lùng, mê hoặc).

Căn cứ vào việc lúc trước từ chỗ Vương Hinh cô có nghe được mấy tin bát quái, Cố gia ở Yến thành không hơn không kém chính là một danh môn vọng tộc, bố mẹ Cố Giang làm kinh doanh đất đai, là đại nhân vật trong thương giới. Mấy vị chú bác của Cố Giang ở giới chính trị cũng hết sức quan trọng. Phó thị trưởng có, sở trưởng công an có. Nói tóm lại chính là cực kì hiển hách phú quý, không ngừng khiến người khác phải cảm thấy vô cùng khốc liệt. Quả thực là điếu tạc thiên **. (một từ lưu hành trên mạng TQ, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc.)

Cho nên cô có thể hiểu được Cố Giang.

Dù sao cũng là một cuồng bá khốc huyễn, không có sở thích đặc biệt đánh người quả thực có phần cũng đáng tiếc.

Trong đầu Hứa Tư Ý lúc này cơ hồ như có bảy tám làn đạn sượt qua.

Lão đại ở phía đối diện đem chén trà trong tay đặt lên bàn. Đôi mắt hẹp dài hơi rũ xuống, giọng nói hững hờ, “Hơn nữa, bữa cơm này cũng là dùng để khen thưởng cho em.”

Hứa Tư Ý có điểm khó hiểu: “Khen thưởng em cái gì?”

Cố Giang: “Khen thưởng em, miệng ngọt.”

Hứa Tư Ý ngày càng mờ mịt. Miệng ngọt? Cô vừa rồi có vỗ mông ngựa nịnh nọt vị lão đại này sao? Không có mà? Đâu ra cái nói ngọt. Cô hỏi tiếp “Có ý gì?”

“Ý tứ chính là “, Cố Giang xốc mí mắt, nhìn chăm chú cô, “Hôn em đặc biệt ngọt.”

“...…” Lần sau, trước khi nói lời cợt nhả có thể nhắc nhở cô một chút được không?

Hứa Tư Ý mặt vừa mới giảm xuống chút hồng lại bắt đầu nổi lên. Cô cúi thấp đầu, yên lặng uống một ngụm trà.

Sau đó… sau đó liền phát hiện chính mình uống quá nhiều nước có điểm muốn đi nhà vệ sinh.

Nhưng, vấn đề còn chưa giải quyết song.

Trước nhịn vậy.

Hiện tại, lúc này, trước mắt, cô cần phải nghĩ thật tốt, chính mình nên làm thế nào để nghiêm túc thảo luận quan hệ của bọn họ.

Hứa Tư Ý ôm chén trà cúi đầu, ấn đường hơi nhíu, lâm vào trầm tư.

Đối diện Cố Giang dù bận rộn nhưng vẫn an nhàn nhìn chằm chằm cô gái nhỏ.

Cẩn thận xem xét thì mặt mũi của cô kì thật cũng khá xinh đẹp, chỉ là tuổi chưa lớn, người còn chưa phát triển hết, hai má còn chút phúng phính giống trẻ nhỏ. Lông mi cô mềm mại rũ xuống giống như hai cây quạt nhỏ. Ánh mặt trời chiếu vào mặt cô, không biết là do nóng hay là thẹn thùng mà hai gò má đỏ bừng như trái cà chua.

Đáng yêu đến nỗi khiến người ta muốn cắn một cái.

Nụ hôn vừa nãy, đôi môi mềm mại, đầu lưỡi ngọt ngào của cô, cộng thêm phản ứng kinh ngạc cùng có chút ngây ngô, rõ ràng muốn tránh, kết quả là chút vụng về ấy lại câu dẫn anh. Lúc này khi nhớ tới, Cố Giang cảm thấy trong miệng mình vẫn còn chút ngọt ngào, giống vị bạc hà, vị sữa bò dâu tây và thạch trái cây.

Lòng vừa động đậy, Cố Giang liền lẳng lặng đưa tầm mắt dừng trên đôi môi của người đối diện, vài giây sau, hầu kết khẽ di chuyển.

Có điểm không thích hợp.

Rõ ràng anh vừa mới hôn cô thỏa thích, hiện tại lại có chút muốn, lúc này so với lần trước rõ ràng càng có chút khát khao hơn.

“…...Cái kia, học trưởng Cố Giang” Đôi môi màu hống phấn mà Cố Giang đang nhìn đột nhiên di chuyển. Âm thanh mềm mại có chút sợ sệt vang lên.

Cố Giang bất động thanh sắc dời tầm mắt, trên mặt cũng không chút biểu tình, chỉ “Ừ” một tiếng.

Trong nháy mắt, cô gái dùng đôi mắt to, vô cùng có thần, nhìn về phía anh cười ngây ngô, giọng nhỏ nhẹ, thỉnh cầu: “Em có thể cùng anh thương lượng một việc không?”.

“Không cần thương lượng”. Đại thiếu gia thong thả ung dung điều chỉnh dáng ngồi, chân dài vắt chéo, nhướn mày “Em muốn yêu cầu gì cứ việc nói ra, tôi đều đáp ứng.”

Cô nghe vậy vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc: “Có thật không?”

“Ừ” Anh đối với tiểu bảo bối đương nhiên phải hào phóng.

“Vậy là tốt rồi”. Hứa Tư Ý nghe được lời này, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống. Tâm lý cũng thả lỏng nhiều, cười vui vẻ, nói: “Vậy, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta hãy là bạn tốt trước.”

“……”

Giang đại thiếu gia làm mưa làm gió thao túng trời đất 19 năm mà con mẹ nó lần đầu tiên bị sặc nước trà.

Nửa giây sau, Cố Giang nheo mắt, giọng nói trầm thấp nguy hiểm: “Tôi nghe không rõ, em nói lại lần nữa đi.”

À là cô nói nhỏ quá sao.

Hứa Tư Ý nghe vậy liền nâng cao âm lượng hơn chút nữa, ngoan ngoãn lặp lại:” Em nói, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta trước tiên hãy làm bạn đi.”

Âm thanh rõ ràng, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, giọng nói mềm mại câu người, khiến người nghe xương cốt mềm nhũn.

Lúc này, Cố Giang trực tiếp bị cô gái ngốc này chọc cười: “Tại sao?”

“Bởi vì…” Hứa Tư Ý mặt nhỏ phiếm hồng cúi đầu, vô thức dùng hai ngón tay chỉ vào nhau, nhỏ giọng: “Bởi vì chúng ta còn không có hiểu biết gì về nhau.”

Người thiếu niên kia híp mắt, ấn đường nhíu lại không lên tiếng.

“Tuy rằng tuổi của em không quá lớn, cũng chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ, cũng chưa từng thích qua bất cứ người nào,….” nói tới đoạn này, cô gái nhỏ dường như có chút mất mặt, âm thanh càng ngày càng nhỏ, đoạn sau mới hồi phục âm lượng ban đầu, “Nhưng mà em là một người đối với bất cứ chuyện gì cũng vô cùng nghiêm túc.”

“Em không hi vọng chính mình qua loa mà bắt đầu một đoạn tình cảm. Như vậy đối với bản thân là vô trách nhiệm, đối với đối phương cũng không hề có trách nhiệm.” Cô lặng lẽ thở ra một hơi, “Nếu như em không thể xác định định tình cảm của mình một cách chắc chắn, khi cùng anh ở bên nhau, bị động nhận lấy những điều tốt đẹp mà anh trao cho. Sau đó khi hiểu được tình cảm của bản thân…. rồi quyết định rời xa anh. Đây, đối với người có tình cảm với em là anh mà nói, không phải là việc vừa thương tổn người, vừa rất đáng ghét hay sao.”

Cố Giang đưa đôi mắt đen lẳng lặng nhìn cô.

Xung quanh trở nên cực kì yên tĩnh.

Chỉ có tiếng nói mềm mại, nghiêm túc.

“Trong thời gian hai người bên nhau, vĩnh viễn người thích đối phương nhiều hơn sẽ là người mệt mỏi nhất, đau khổ nhất và trả giá nhiều nhất.” Hứa Tư Ý vừa nói vừa nhớ tới mẹ và chị gái trái cây. Cô rũ mắt, cong khóe môi, “Cũng như vậy, tới khi cuộc tình đó kết thúc, cũng chính là người thích đối phương nhiều hơn cũng sẽ tổn thương nhiều hơn.”

“Em không muốn bất cứ ai bị tổn thương. Không muốn…. anh, nhận lấy tổn thương.”

Cố Giang nhìn cô. Cô nói thêm một câu, ánh mắt anh lại sâu thêm một phần.

“Cho nên….” cô hít sâu một hơi, giống như lấy hết tất cả can đảm mà ngẩng đầu nhìn về phía anh, khuôn mặt ửng đỏ có chút thương lượng, nói: “Chúng ta trước hết cứ làm bạn tốt, như vậy, anh có thể ngày càng hiểu rõ về em hơn, em cũng có thể hiểu rõ anh hơn. Đến cuối cùng, có bên nhau hay không thì chúng ta giao cho thời gian và duyên phận quyết định.”

“Vậy, chúng ta trước cứ làm bạn tốt.”, Hứa Tư Ý chốt hạ, nhẹ giọng: “Thỏa thuận rồi nhé?”

Từ đầu tới cuối, ánh mắt Cố Giang không hề rời khỏi cô, cũng không nói một câu. Lúc cô nói xong âm “nhé” cuối cùng kia, một lát sau, anh nhắm mắt, hai ngón tay thon dài nhéo ấn đường.

Cố Giang phát hiện, từ khi khai giảng gặp được cô gái ngốc này, sự kiên nhẫn của anh trở nên không có giới hạn, liền giống như vừa rồi, anh ấy vậy mà có thể bình tĩnh ngồi như một thiền sư nghe cô lải nhải nửa ngày, mà không phải là đem cô nhóc kia ấn lên bàn, hung hăng khinh dễ.

Thật cmn kì tích.

Một lúc lâu sau, Cố Giang buông tay xuống, mở mắt ra, lẳng lặng nhìn cô nhóc phía đối diện, lông mày khẽ nhếch, “Trước làm bạn tốt?”

Hứa Tư Ý gật đầu.

Cố Giang lười biếng nói một câu: “Rất tốt sao?”

“……” cùng nhau ăn cơm, cùng đi thư viện, cùng nhau làm bài tập? Còn nữa, hình như hai người còn cùng học môn tự chọn là tiếng anh, lại còn có thể đi chiếm vị trí ngồi giúp nhau. Chưa kể lúc cô đi lấy nước cũng sẽ tiện thể gọi anh đi cùng.

Trong vài giây ngắn ngủi, Hứa Tư Ý đã tự tưởng tượng ra vài viễn cảnh hài hòa tốt đẹp. Cô đang định nói ra.

Cố Giang nói: “Có thể nắm tay, có thể ôm, có thể hôn không?”

“….”

Ách…..…

Hứa Tư Ý nháy mắt không lên tiếng, một cơn gió nhỏ thổi qua, im như thóc.

Cô cúi đầu không nói, hai ngón tay chỉ vào nhau đặt trên bàn, vẫn duy trì tư thế phòng thủ, tóc hơi rũ xuống, khiến người khác không thấy được biểu tình.

Một bộ dạng ủy khuất, vô cùng đáng thương.

Nhìn bộ dáng như đứa nhỏ của cô khiến Cố Giang tâm phiền ý loạn, tà hỏa lại nổi lên. Bản thân không nên…. Anh quay đầu, mạnh mẽ dời tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Một lúc lâu sau, mặt không biểu tình nói: “Ừ, em nói vậy cũng đúng.”

“…..” Hứa Tư Ý ngẩng đầu lên một chút, đôi mắt lấp lánh.

“Em không phải nói còn chưa đủ hiểu biết về tôi sao.” Cố Giang nói xong lời này, đem đầu quay trở về, nhướn mày, nét mặt tràn ngập công kích cùng xâm lược, nhưng giọng điệu lại hòa hoãn, ý vị thâm trường: “Em hãy cố gắng tìm hiểu về tôi cho tốt.”

***

Tiết học buổi chiều là lớp toán cao cấp, cô giáo lớn tuổi cầm bút lông ở trên bục giảng viết viết vẽ vẽ, đã hoàn toàn say xưa, khẩu âm của bản thân lệch đi, hoàn toàn không quan tâm có phải giọng phổ thông hay không.

Hứa Tư Ý đem đầu đặt lên trên bàn như con lật đật đảo qua đảo lại, nhìn cái nơ con bướm màu đỏ sáng lấp lánh trên đầu của cô giáo đã lớn tuổi đến ngẩn người.

Nơ con bướm, a nơ con bướm, mày tại sao lại là nơ con bướm.



Sau đó, đột nhiên nhớ lại nụ hôn trong công xưởng bỏ hoang.

Mặt cô nóng lên, sợ bạn học nhìn thấy mình đang đỏ mặt, theo bản năng cô giơ cao quyển sách, lặng lẽ che đi mặt của mình. Rồi sau đó, tiếp tục nhìn cô giáo dạy toán cao cấp kia đang giảng giả định lý lagrange đến phát ngốc.

Lại nói tiếp, hôm nay cùng vị lão đại giang hồ kia nói chuyện với cô. Ánh mắt anh lúc đó cùng với ánh mắt lúc làm chuyện xấu nào đó thật sự quá giống nhau. Vô cùng mãnh liệt.

Thật sự rất: “dục”

Cho nên từ “tìm hiểu” từ anh phát ra rốt cuộc là chỉ tìm hiểu anh theo phương diện nào đây…

Trong đầu Hứa Tư Ý mơ mơ hồ hồ, suy nghĩ bay toán loạn, cứ như vậy không hiểu sao mà lại đem chính mình toàn bộ giống như bị hấp chín.

Chuông tan học vang lên, cô mặt đỏ như trái cà chua đi theo nhóm bạn cùng phòng rời phòng học, nhưng mà, vừa mới đi tới lầu 1, điện thoại di động trong túi vang lên.

Hứa Tư Ý chớp chớp mắt, lấy điện thoại ra xem, hơi nhíu mi.

Bên cạnh Vương Hinh nhận ra được điều gì, nhìn sang: “Sao thế? Sao lại không nhận điện thoại?”

“ ….. Không sao”. Hứa Tư Ý hướng cô nàng cười cười, vẫy vẫy tay “Các cậu về kí túc xá trước đi, một lát nữa tớ về ngay.”

Nhóm bạn cùng phòng không nói thêm gì liền rời đi, vừa đi vừa thảo luận về quần áo, đồ trang điểm.

Cúi đầu xem hiển thị trên điện thoại, Hứa Tư Ý nở một nụ cười lạnh nhạt, có chút buồn bực thở ra một hơi. Sau đó nhận điện thoại, yên lặng đi tới một bên không có ai.

Ngữ khí của cô, nghe khó tránh khỏi có chút nhạt nhẽo, “Dì Phó.”

Trong ống nghe phát ra giọng nói sắc bén, giữa những hàng chữ đều lộ ra vẻ kiêu căng, lạnh giọng hỏi: “tôi hỏi cô, sinh nhật của Anh Lỗi, cô một phần quà cũng không có.”

Hứa Anh Lỗi là em trai cùng cha khác mẹ với Hứa Tư Ý, con trai dì Phó, năm nay tròn 8 tuổi.

Hứa Tư Ý nghe xong im lặng rồi nói: “Không phải còn 2 tháng nữa sao?”

“Tôi chính là gọi điện thoại để nhắc nhở cô, Anh Lỗi thích nhất chính là có nhiều quà tặng, quà của cô không thể không có.”

Hứa Tư Ý rũ mắt, khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Biết là tốt.” Phó Hồng Linh tức giận hừ lạnh một tiếng, “Đúng rồi, tôi và bố cô quốc khánh này muốn mang Anh Lỗi đi Serbia du lịch, cô chắc hẳn là không muốn đi? Trong nhà không có ai, ngày nghỉ trở về cũng không thú vị, ở trong trường học luôn đi.”

“Vốn dĩ tôi cũng không chuẩn bị về nhà.” Hứa Tư Ý giọng điệu không thay đổi, “Tôi dự định ngày lễ ở lại Yến Thành làm bán thời gian”.

“Ừ, cũng nên đi làm công việc bán thời gian.” Phó Hồng Linh âm dương quái khí, “Cô đã 18 tuổi rồi, sau trưởng thành vốn dĩ nên tự mình nuôi sống chính mình, không cần cảm thấy trong nhà điều kiện mà không làm gì, em trai cô học trường tiểu học quý tộc, một năm học phí 20 vạn, tôi với bố cô đều không dễ dàng gì.”

“…..” Hứa Tư Ý chậm rãi hít thật sâu, “Tôi còn có tiết học, cúp máy trước, gặp sau.”

Điện thoại bị cắt đứt.

Cô đứng ngốc tại chỗ một lát, sau đó bả vai sụp xuống, thở dài.

Đúng lúc này, Wechat thông báo một loạt tin nhắn đến, đinh.

Hứa Tư Ý chớp chớp mắt, vào Wechat mở tin nhắn chưa đọc, giọng nói hoan hoan hỉ hỉ từ nick tên “Tiễn chân thành”, chính là Tiễn Tiền Trinh, phát ra, “Ngày mai là quốc khánh mình chuẩn bị tới Yến Thành tìm cậu chơi. Ah Ah Ah . Bất ngờ không? Vui không? A cái gì cũng không cần nói nữa, ngày mai gặp mặt cho mình một nụ hôn kiểu pháp là được. A a a vui quá đi!”

Hứa Tư Ý: “..…..”

Hai giây sau, cô dùng tay gõ lên bàn phím…...lại thất tình sao?

Ngay sau đó lại là một tràng âm thanh của Tiễn Tiền Trinh vang lên, đối phương khóc thút thít, giống như nước mũi đều chảy ra: “Ô ô bà đây không bao giờ…. không bao giờ tin đàn ông nữa, đàn ông đều chỉ yêu tiền của tớ!! Đều đi chết hết đi!!! Ô ô ô…. chia tay rồi, hơn 3 vạn cũng không trả cho tớ. Tên khốn, cầm đi mua quan tài đi.”

“………”

***

Lễ quốc khánh, ngày cả nước ăn mừng , mặt trời lên cao, phố lớn ngõ nhỏ đều giăng đèn kết hoa, trong vường trường cũng là một màu đỏ phiêu phiêu. Các câu lạc bộ tổ chức trò chơi tập thể có phần thưởng ở sân thể dục của trường, bài hát “Vận may đến rồi” phát ra vang dội. (beta: bài hát có thật, nếu muốn mọi người tìm rồi nghe nhé :v )

Âm thanh rung chuyển đất trời.

“Gấp ngàn con hạc giấy, thắt thêm một dải lụa đỏ. Chúc cho người lương thiện mỗi ngày đều gặp vận may.”

“………..”

Hứa Tư Ý ôm đèn pin hình vịt tiểu hoàng đang ngủ say, bị tiếng hát của Thất Dạ dọa làm cho bừng tỉnh. Cô mơ mơ màng màng nhíu mày, đầu hơi xoay, trùm chăn bông kín mít.

“Vận may đến rồi, chúc bạn gặp nhiều may mắn. Vận may đến mang theo yêu thương và niềm vui.”

“………”

Hứa Tư Ý chấp nhận số mệnh, vẻ mặt đen lại, yên lặng từ ổ chăn của mình bước ra ngoài để đánh răng rửa mặt. Ai ngờ đầu bàn chải còn chưa kịp bôi kem đánh răng lên, vị “Tiễn chân thành” cô nương đã gọi điện thông báo rằng mình đã tới trường của cô, hiện đang đi dạo ở sân thể dục, muốn Hứa Tư Ý nhanh chóng qua đây tiếp giá.

Ước chừng tầm 20 phút sau, Hứa Tư Ý xuất hiện ở hiện trường đang tập trung rất nhiều người đi dạo này. Cô liếc ngang, liếc dọc, cố gắng từ trong đám đông tìm kiếm hình bóng của Tiễn Tiền Trinh.

Đột nhiên, “Tư Ý!”

Một giọng nói trong trẻo mang theo sự vui mừng vang lên, cùng lúc đó, một tầm mắt ở phía sau quét lên người cô.

Hứa Tư Ý cười rộ lên, nhanh chóng đi về phía bên kia, hình ảnh của người đang mặc áo ngoài màu hồng cánh sen phối cùng với váy dài càng thêm rõ ràng.

“Baby!” Tiễn Tiền Trinh hướng cô dang rộng vòng tay.

“Tiễn Tiễn.” Hứa Tư Ý kích động, kiễng chân, ôm lấy người bạn tốt của mình một cái thật chặt.

Đúng vậy, chính là kiễng chân.

Tiễn Tiền Trinh thuộc loại “chân dài”, cao hơn 1m7, Hứa Tư Ý chính là dù có mong ước cũng không thể đạt tới được độ cao thần thánh kia.

Nhưng mà……..

Tiễn Tiền Trinh ở phía trước cô, vậy thì ánh mắt ở phía sau lưng nhìn cô chằm chằm là của ai vậy chứ?

Hứa Tư Ý nghi ngờ, xoay người nhìn.

Một đại soái ca cao gần 1m8, quần áo chỉnh tề, hai tay đặt sau lưng đang nhìn cô. Đối phương gương mặt tuấn tú, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ phong lưu đa tình, mũi cao, môi mỏng đang mỉm cười, trời sinh mang theo nét kiêu hãnh. Chỉ cần nhìn sơ qua liền khiến cho người khác phải thấy hổ thẹn.

Vị soái ca ấy phải nhìn cô đến tận vài giây, sau đó, ở trước gương mặt đang hiện lên vẻ khiếp sợ của cô, đôi môi hé mở, giọng nói ôn hòa mà ấm áp: “41, đã lâu không gặp. Tôi rất nhớ cậu.”

“Tư Ý! Lễ vật thần bí đây!” Tiễn Tiền Trinh cười xán lạn, “Cậu ta trước đó không chịu để tớ nói với cậu. Nói rằng phải để cho cậu bất ngờ.”

Hứa Tư Ý sợ ngây người, đôi môi mấp máy: “Trần…”

Còn chưa kịp nói hết câu, một âm thanh nhàn nhạt vang lên, cũng không rõ từ đâu phát ra, “Làm phiền, xin tránh ra.”

Vị có đôi mắt đào hoa hơi sửng sốt, khẽ di chuyển, tránh ra khỏi Hứa Tư Ý vài bước chân. Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một người con trai cao lớn đã tới bên cạnh, vô cùng trùng hợp, vừa vặn đứng giữa cậu ta và Hứa Tư Ý.

Người này mang theo hơi thở của sự lãnh đạm, lại mang theo một cỗ cảm giác vô cùng mạnh mẽ và kiêu ngạo.

Lúc này, Hứa Tư Ý vô cùng sửng sốt, đôi mắt trừng lớn, “Anh, anh làm gì ở chỗ này?”

“Tôi cũng muốn hỏi,” Cố Giang liếc khẽ qua vị đào hoa nam nhân kia, ngữ khí bình thản, “em ở chỗ này đang làm gì?”

“Em……”

“Cậu là bạn học của 41 phải không?” Đào hoa mắt khẽ di chuyển, sắc mặt hơi thay đổi, giọng nói hiền hòa, ôn nhuận như ngọc: “Xin chào, cho hỏi cậu tên là?”

Cố Giang giọng điệu có chút miễn cưỡng, không để ý, “Tôi họ Bành.”

Hứa Tư Ý: “???”

“Thời điểm sinh ra nhà đang ở bãi Ngư Yến, cho nên đặt tên là…”

Hứa Tư Ý “….”

“Ahh”, đào hoa tỏ ý đã hiểu, “Bạn học Bành Vu Yến (beta:đồng âm với Bành Ngư Yến), rất vui được…”, câu nói còn chưa hết.

Cố Giang thản nhiên, nói: “Bành Bãi Ngư” (beta: nghĩa là bãi bắt cá :v)

Hứa Tư Ý “………”

Tiễn Tiền Trinh “…………”

Đào hoa gương mặt có chút ngưng trệ trong nửa giây, khóe miệng vẫn treo lên nụ cười tao nhã, “À. Tôi họ Cổ, thời điểm tôi sinh ra, cha mẹ mong muốn sau này ngày nào tôi cũng vui vẻ, khoái lạc nên đặt tên là Cổ Mỗi Mau.***” (beta: ý của cái tên là mỗi ngày vui vẻ; cuối cùng anh cũng gặp được đối thủ mặt dày xứng tầm )

“…………” Vậy là lão đại hay đánh nhau đang cười lạnh này là đang lên lớp dạy người khác cách nói chuyện sao.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, tóc trên đỉnh đầu của Hứa Tư Ý bay bay trong gió.

“41, bạn học này của cậu thật vui tính.” Đôi mắt đào hoa cười rộ lên, vẫn ôn hòa nho nhã như cũ, cười, ung dung thản nhiên nói, “Xin chào, tôi là bạn học cấp ba của Hứa Tư Ý. Trong ba năm đều ngồi sau lưng của cậu ấy. Tôi và cậu ấy còn học thêm cùng chỗ trong hai năm, cũng thường xuyên đi thư viện học tập cùng nhau. Là bạn bè tốt của cậu ấy, Trần Cẩm Niên.”

Lời vừa dứt, không khí xung quanh chợt trở nên yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, vị Bành Bãi Ngư đại gia, gương mặt thờ ơ, khóe môi hơi cong, nhẹ nhàng bâng quơ đáp lời:

“Xin chào, tôi là bạn học tốt từng hôn Hứa Tư Ý suốt một canh giờ nhưng vẫn còn cảm thấy luyến tiếc, Cố Giang.”

Hứa Tư Ý: “……….#%&!……..”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Trong Tim Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook