Chương 46
Nhược Thủy Thiên Lưu
22/07/2020
Việc trang hoàng được đưa lên chương trình trong ngày.
Bởi vì một câu của ông chủ Cố “Không thích người ngoài đụng vào đồ của tôi”, tất cả mọi chuyện trang hoàng phòng làm việc đều rơi lên đầu ba vị đối tác. Từ việc mua vật liệu, lắp mạch điện và ống thoát nước, đến đỗ sàn, đắp vữa, quét vôi, sơn tường vân vân, chuyện lớn chuyện nhỏ cái gì cũng phải lo, tự bắt tay vào làm, đơn giản là vô cùng cố gắng phát huy năm chữ “Học đi đôi với hành”.
Không có gì bọn họ không làm được.
Đối với hành động nghịch thiên của ông chủ Cố và hai đại ca đối tác, sau khi Hứa Tư Ý biết được, không khỏi thầm yên lặng cảm thán: Quả nhiên thế giới của các học bá thật bí hiểm.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ quốc khánh, Tiễn Tiểu Tiễn và Trần Cẩm Niên đều phải quay về Đồng thị, Hứa Tư Ý đưa hai người đến trạm đường sắt cao tốc rồi không có chuyện gì làm, liền gọi xe đi Trường Trung Học NO.7/Thất Trung của Yến thành
Mấy ngày nghỉ còn lại, cổng trường đóng chặt, chú bảo vệ chéo chân nằm trên ghế ngủ gà ngủ gật, tiếng ngáy đều đều, trong sân gió mát im ắng, chả có bóng một học sinh nào.
Hứa Tư Ý nghỉ chân trước cổng trường, ngẩng đầu đi vào trong xem.
Đường chạy bằng nhựa, mặt cỏ xanh biếc, cây to xanh um, tòa nhà dạy học thật cao.. .
Ánh mắt cô dừng lại ở sân bóng rỗ. Ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ đến hồi mới khai giảng, Vương Hinh nói với cô về đoạn lịch sử hắc ám thời trung học của Cố Giang.
Năm đó ai mà ngờ được, người thiếu niên ác liệt hư hỏng, làm thầy cô nhức cả đầu kia, sẽ thi đậu đại học rồi trở thành sinh viên tài cao của trường điểm chứ?
Hứa Tư Ý bỗng cảm thán trình tự lên sân khấu của đời người rất quan trọng.
Thời trung học, cô phản cảm và sợ hãi mấy người thiếu niên hư hỏng. Nếu cô gặp được Cố Giang của thời trung học, không thể nghi ngờ, cô chắc chắn sẽ không thích anh.
Như vậy, nếu rất nhiều năm sau cô gặp được anh thì sao, liệu có thích hay không?
Trong đầu cô rối tung cả lên, mặt nhăn mày nhíu, nhìn trên khoảng không của sân bóng rổ mà suy tư. Nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy vấn đề này thật ra chả có ý nghĩa gì cả —— Nhiều năm sau, ai biết được khi lớn lên mình và vị lão đại cuồng vọng kia sẽ ra sao, sẽ như thế nào, có còn thích nhau nữa hay không cũng là một câu hỏi không lời đáp.
Quá khứ đã đi qua, tương lai không ai biết, cho nên điều quan trọng nhất của nhân sinh đó chính là sống ở hiện tại.
Bước chân Hứa Tư Ý bỗng dừng lại, phồng má lên, vẫy vẫy cái đầu nhỏ, vứt hết mấy câu văn nghệ đa cảm bí ẩn cùng sự nghi hoặc bức ra khỏi đầu hết, một cái đánh bay lên chín tầng mây.
Sau đó, cô bình tĩnh lại, mang theo ba ly trà sữa và khoai lát đã mua trước đó, hướng tới văn phòng làm việc nằm ở cuối con đường đầy cây xanh.
Phòng làm việc, không, nói chính xác hơn là trong xưởng thuốc lá bỏ hoang chưa kịp trùng tu lại, khắp nơi đều là bao xi măng to đùng cùng với mấy thùng sơn. Cửa sổ ban đầu của nhà xưởng đã bị tháo xuống hết, còn chưa kịp lắp kính mới nên ánh mặt chói chang cứ thế xuyên qua cửa sổ không có gì che chắn, soi chiếu vào phòng.
Cả không gian trống trải mà rộng thoáng.
Hứa Tư Ý bước vào.
La Văn Lãng đang ngồi trên bậc cao nhất của thang tam giác, trong tay là bản vẽ thiết kế, cúi đầu lặng lẽ đánh giá, không rên lấy một tiếng. Triệu Duẫn Hạo đứng dưới cùng cái thang cũng làm chuyện của mình không nói một lời.
Cả nhà xưởng lớn như vậy an tĩnh đến thần kỳ.
Hứa Tư Ý sinh lòng nghi ngờ, thật sự không rõ cái gì có thể làm ông anh pháo nổ luôn huyên náo, không nói chuyện năm giây thôi là đã khó chịu trong người, giờ lại im như thóc thế này. Nhưng rất nhanh, con ngươi cô lia qua, tìm được đáp án ở vị trí sát cửa sổ trong cùng của nhà xưởng bỏ hoang.
Cố Giang ngồi trên một băng ghế nhỏ, trước mặt là một cái laptop, nhưng laptop lại không được để trên bàn, mà nằm trên hai cái thùng nặng nề chứa đầy các vật liệu trang hoàng. Anh rất cao, khung xương lại lớn nhưng ghế lại thấp lè tè, bởi vậy, đôi chân dài không thể đặt thoải mái, chỉ có thể gấp lại và mở ra hết cỡ có thể. Hai cánh tay cực kỳ tùy ý khoát lên trên đùi.
Anh mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm màn ảnh, môi mím thành một đường chỉ, ánh mắt hờ hững. Ánh sáng màn hình chiếu vào cặp mắt đen lạnh lẽo kia, khiến chúng càng thêm sắc lạnh. Rõ ràng anh không có bất kỳ động tác gì, nhưng lại làm người ta có cảm giác mãnh liệt rằng “Đậu má! Phắn ngay, đừng có mà chọc vào ông.”
Khí chất mạnh mẽ, vừa trầm lại vừa lạnh, rét đến mức trăm dặm núi xa chim bay hết, vạn dặm xóa sạch dấu chân người.
Hứa Tư Ý thấy thế, trong nháy mắt bất giác nhẹ nhàng bước tới, ngay cả hô hấp cũng theo đó mà khẽ đi.
Không khí đặc sệt mà quỷ dị.
Hứa Tư Ý mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nín thở ngưng thần, bước nhỏ đi qua, bước từng chút từng chút một, nghĩ thầm, là ai ghẹo đại thiếu gia cuồng vọng này mất hứng vậy?
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại đột ngột đánh vỡ yên tĩnh, reeng reeng reeng reeng reeng reeng—
Khi tiếng”Reeng” vang lên lần thứ bảy, đại thiếu gia có chút phiền táo nhíu mày, móc điện thoại ra đứng lên, sải bước từ cửa sau nhà xưởng đi ra ngoài nghe điện thoại.
Tiếng bước chân đi xa, tín hiệu nguy hiểm tạm thời đã tan biến, tất cả quần chúng ở đây cũng không hẹn mà cùng thở ra một hơi: hô.
“Má ơi, làm ông giật cả mình, sợ đại gia một lời không hợp đánh luôn cả tôi. . . . . .” La Văn Lãng trên cây thang nói thầm, vỗ vỗ lấy trái tim chịu đủ hoảng loạn của mình, vừa quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng bé xinh phía cửa kia, hắn nhướng mày, thay giọng điệu thoải mái mà trêu ghẹo: “Ể, xin chào người hầu nhỏ kiêm thái tử phi! Đến tra chỗ làm việc của thái tử hả?”
“. . . . . .”
Hứa Tư Ý khựng lại, khóe miệng không khống chế được mà run rẩy.
Cái gì đây.
Anh không cảm thấy mình đặc biệt moe hả?
Ngay cả cái cách xưng hô xấu hổ đến thiên hôn địa ám, nhất nguyệt vô quang như “Thái tử phi” này cũng hô ra miệng tự nhiên như vậy, thật không hỗ là Tả hộ pháp của thiên đoàn, máy bay chiến đấu của vị cuồng vọng kia mà.
Hứa Tư Ý tan nát trong gió mấy giây, rồi lắc lắc đầu, buộc mình mau quen cái phong cách thanh kỳ của thiên đoàn cuồng vọng này. Sau đó cô hít sâu một hơi lại thở ra, nhìn về phía mái tóc cầu vòng xanh đỏ tím vàng của La Văn Lãng, cong cong môi: “Hi anh. Buổi chiều em không bận nên đưa trà sữa và đồ ăn vặt đến cho mọi người đây.”
Nói xong liền lấy trà sữa ra đưa cho Triệu Duẫn Hạo và La Văn Lãng.
“Cám ơn.” Khóe miệng Triệu Duẫn Hạo hé ra một nụ cười nhẹ, nhận lấy trà sữa.
“Không có gì.” Hứa Tư Ý khoát tay, sau đó dùng ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo chỉ về phía ngoài cửa sau nhà xưởng, thấp giọng, “Cố Giang làm sao vậy? Có phải tâm tình không tốt không?”
“Còn sao nữa chứ.” La Văn Lãng từ thang nhảy xuống, phủi phủi tay, cầm lấy ống hút cắm vào ly trà sữa, hút một hơi dài, ợ ra một cái: “Chắc là cãi nhau với bố mẹ rồi.”
Hứa Tư Ý mờ mịt: “Cãi nhau? Quan hệ giữa anh ấy và bố mẹ không tốt à.”
Vừa nói dứt câu, La Văn Lãng trực tiếp bị trà sữa trong miệng làm sặc. Hắn ho khan vài tiếng, lấy tay áo chùi miệng, quay đầu trừng Hứa Tư Ý: “Không phải chứ huynh đài? Câu nói không thể tưởng vậy cũng hỏi ra được á?”
Hứa Tư Ý nhíu nhíu mày, rất khó hiểu: “Có ý gì?”
“Cố lão đại từ hồi trung học đã ở bên ngoài một mình, trừ khi có chuyện gì đặc thù hay gấp lắm, nếu không cả cái cửa nhà, cậu ta cũng không chịu vào.”
La Văn Lãng trợn mắt, “Cô nói xem quan hệ giữa cậu ta và bố mẹ thế nào? Nào là ‘không tốt’, quả thực là kẻ thù đó chứ?”
. . . . . . Khó trách.
Trong trí nhớ, Cố Giang quả thật chưa lần nào nói về bố mẹ của mình với cô, ngược lại có đề cập vài lần đến bà nội.
“Nhưng mà, tại sao lại như vậy chứ?” Hứa Tư Ý một mặt tò mò một mặt lại cảm thấy thực khiếp sợ.
Cô vẫn cho là, lấy phú quý cùng hiển hách của gia tộc Cố thị, điều kiện trưởng thành của Cố Giang đương nhiên là thuận buồm xuôi gió không buồn không lo. Nhưng nghĩ kỹ lại, cảm thấy thật kỳ quặc —— cùng là đại thiếu gia trong gia tộc, anh họ Cố Bạc Chi lại phong lưu tiêu sái, chơi bời lêu lổng, cả ngày không làm gì, đầu chỉ nghĩ đến chuyện ăn chơi thế nào, xài tiền ra sao, dùng gia nghiệp lớn vậy làm gì, tính cách rất khác so với Cố Giang.
Hơn nữa chuyện Cố Giang từng sửa tên cho mình. . . . . .
Khi cô hỏi, anh hời hợt nói vì cảm thấy tên “Cố Giang Chi” nghe như con gái. Làm sao có thể chứ, ai lại vì lý do ngốc thế mà bỏ tên của mình?
Càng nghĩ càng không thích hợp. Nhất định đã có việc xảy ra.
Hứa Tư Ý cắn cắn đôi môi cánh hoa, trong đầu loạn cào cào cả lên. Vô ý thức ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ.
Ngoài cửa sau nhà xưởng bỏ hoang là một mảnh đất trống. Do quanh năm suốt tháng không người đụng vào, trên mặt đất cỏ dại mọc thành bụi, còn có mấy cái chai nhựa, bịch đồ ăn không biết là của cư dân gần đó hay học sinh vứt bừa bãi. Tổ hợp của cỏ hoang um tùm và rác thải bị ánh dương của ngày thu hắt chiếu, sinh ra một hình ảnh tiêu điều lại hoang vắng cùng cô tịch đến lạ thường.
Thiếu niên cao lớn đường hoàng, dáng cao lại thon, chân dài thẳng tắp, một dáng người toàn thân màu đen rơi vào nơi hoang vắng trước mắt, lại không có chút tách biệt nào cả.
Không biết tại sao, nhìn bóng Cố Giang, Hứa Tư Ý đột nhiên cảm giác đau lòng.
“Bố của Cố Giang, ông ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm là đi kiếm chuyện với Cố Giang, cứ gây chuyện mãi, muốn ép cậu ấy ngoan ngoãn về nhà cúi đầu nhận sai. Nhưng làm sao có thể? Cố Giang căn bản không coi ông ta ra gì.” Sau lưng vang lên tiếng của La Văn Lãng, bộ dạng đắc ý lại tương đương tự hào, “Lấy tính tình của anh Giang, đời này nếu cậu ta có thể cúi đầu yếu thế một lần thôi, La Văn Lãng này lập tức chặt đầu xuống làm trái banh!”
“. . . . . .”
Quan hệ kém với người nhà hình như đâu phải chuyện tốt đâu chứ? Giọng điệu như cha già vui mừng và kiêu ngạo vì con trai của đàn anh là sao vậy?
Hứa Tư Ý 囧.
Giây lát sau, cô nhìn bóng lưng cao lớn kia, có chút buồn bực thở dài một hơi, buồn buồn nói: “Chắc ‘thiên chi kiêu tử’ đều là như vậy.”
Kiêu ngạo cuồng vọng, không ai bì nổi, vĩnh viễn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của anh.
Nghe vậy, La Văn Lãng uống trà sữa lắc lắc ngón trỏ, nghiêm túc nói: “NO.”
“Hả?”
“ ‘Thái tử phi’ mới lên chức à, đừng dùng ‘thiên chi kiêu tử’ để hình dung thái tử của chúng ta.”
Thiếu niên pháo nổ kia chỉ vào mái tóc cầu vòng chói lóa của hắn, nhếch khóe môi, dùng từ đúng tiêu chuẩn cuồng ngôn, lời nói trêu đùa lại châm chọc, ánh mắt sắc bén mà nghiêm túc, “Cái từ này đặt trên người Cố Giang, thật mẹ nó yếu bạo.”
Cả nhà xưởng trong nháy mắt im lặng lại.
Một lát sau, Hứa Tư Ý chú ý tới Cố Giang đang ở ngoài mảnh đất trống đầy cỏ dại đã cúp điện thoại. Cô thấy anh móc ra một hộp thuốc lá từ túi quần, lấy một điếu nhét vào miệng, rồi dùng bật lửa châm điếu thuốc, híp mắt suy tư.
Ánh mặt trời tô điểm hình dáng thiếu niên anh tuấn thêm một một lớp sáng nhàn nhạt.
Anh vô cảm nhìn về nơi nào đó, nét nghiêng tựa tranh vẽ, ngón trỏ khẽ gạt tàn thuốc, làn khói trắng từ đôi môi mỏng bay ra ngoài. Nhìn từ nơi xa, cứ như bức tranh vẽ dưới ngòi bút của một danh họa.
Đúng là cảnh đẹp ý vui.
Hứa Tư Ý chiêm ngưỡng cảnh đẹp kia vài giây, sau đó phồng má, cầm lấy trà sữa đi ra ngoài.
**
Cố Giang đứng ngoài mảnh đất trống hút thuốc, mới hút được hai hơi, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, là tiếng giày da của cô nhóc đang dẫm lên nền đất xi măng.
Nhẹ nhàng trong trẻo, ngay cả tiếng bước chân cũng mang theo vui sướng.
Cố Giang quay đầu lại, nhìn thấy cô nhóc nhà mình đang đi thẳng về phía này. Khuôn mặt nhỏ của cô bị ánh nắng chiếu vào, ánh ra nét đỏ hồng, đôi mắt to trong trẻo như thủy tinh kia càng thêm sáng ngời. Hai tay đang cầm ly trà sữa.
Anh tiện tay dụi điếu thuốc đang hút dỡ kia vào tường, nheo mắt, “Đến đây sao không a lên một tiếng?”
“Đến một lát rồi.” Hứa Tư Ý ngước cổ lên nhìn anh, mặt mày cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn nở ra một nụ cười nhẹ, “Thấy anh cứ gọi điện thoại, nhìn tập trung lắm, nên em ngại đến phiền anh.”
Cố Giang nhìn cô chằm chằm một lát, nhướn mày, giang hai cánh tay. Không nói lời nào.
Gương mặt tuyết trắng của cô nhóc càng đỏ hơn, ngoan ngoãn đến chui vào ngực anh.
Cố Giang ôm lấy chiếc eo nhỏ, bàn tay xoa xoa lên mái đầu mềm mại kia, không thèm để ý mà hỏi: “Bảo bối hôm nay có ngoan không?”
Đầu nhỏ nghiêm túc gật một cái.
Hắn thuận miệng ừ, ngón tay thưởng thức vành tai giấu dưới mái tóc nọ, “Em làm gì hôm nay?”
“Làm bài tập giải tích, sau đó tiễn tiểu Tiễn và hiền thê đến ga xe lửa, ngày mai khai giảng, bọn họ phải về Đồng thị.” Lỗ tai bị Cố Giang xoa nhột, Hứa Tư Ý nhẹ nhàng nghiêng đầu đi, hai tay ôm lấy chiếc hông gầy của anh, chớp mắt mấy cái, tò mò: “Còn anh thì sao? Đã làm gì?”
Cằm của Cố Giang đặt trên đỉnh đầu cô, nhắm mắt lại. Mùi hương ngọt ngào ấm áp trên người cô khiến Cố Giang khó được mà cảm nhận chút thả lỏng. Anh mệt mỏi nói: “Nhớ em.”
“. . . . . .”
Thanh âm anh kéo dài ra, một chút giọng mũi đầy lười biếng cùng dụ dỗ: “Em có nhớ tôi không?”
“. . . . . .”
Nhưng mà, rõ ràng hôm qua chúng ta mới gặp mặt. . . . . .
Mặt Hứa Tư Ý như bị lửa đốt, mơ mơ màng màng, có gì nói đó, “Hình như không có.”
Cố Giang nhướn một bên mày, giương mắt lên, xoay người cúi đầu, đôi mắt đen nhìn chòng chọc thẳng vào cô, sau đó vươn tay nắm cằm cô, thấp giọng nói: “Vậy em muốn tôi phạt em thế nào?”
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ giơ lên, bưng kín cái miệng chuẩn bị ra chiêu của hắn.
Cố Giang: “. . . . . .”
Khuôn mặt cô đỏ bừng, nhưng đôi mắt to lại cực kỳ nghiêm túc nhìn anh, nghiêm mặt nói: “Không đúng, em có chuyện đứng đắn rất quan trọng muốn nói với anh. Anh có thể một ngày đứng đắn với em không vậy?”
Thả thính gì thả thính hoài thế, anh là tay câu chuyên nghiệp hay gì vậy.
Cố thiếu gia tháo móng vuốt nhỏ kia ra khỏi miệng, vẻ mặt như thường, thật bình thản ung dung: “Em có thể một ngày không quyến rũ anh không?”
“. . . . . .”
Được rồi.
Quả nhiên không cách nào nói đạo lý với vị cuồng vọng này được.
Hứa Tư Ý buồn bực phồng phồng má, im lặng chừng năm giây mới rút móng vuốt mình về, xoắn xít mãi, xoắn xít mãi, cắm ống hút vào trà sữa, đưa hai tay cho anh: “Này, đây là mua cho anh.”
Cố Giang không nhận lấy, cứ vậy cúi đầu hút một cái. Sau đó cau mày lại.
Cô nhóc thấy thế, ngây ngẩn cả người, cũng nhăn đôi mày lại theo: “Làm sao vậy? Vị bị gì à?”
Cố Giang không nói lời nào.
Hứa Tư Ý đành tự cúi đầu hút một cái. Trà sữa macha vị nhạt hương sữa, ngọt mà không ngấy, ngon lắm mà! Cô không hiểu lại ngẩng đầu lên.
Sau đó nhìn thấy thiếu gia đối diện dùng đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, thong thả vươn tay cầm tới trà sữa trong tay cô, sau đó cúi đầu, ung dung cắn lấy cái ống đã bị cô hút nên bị dính chút son môi màu hồng kia, uống một ngụm trà sữa.
Hứa Tư Ý: ⊙ ⊙. . . . . .
Cố Giang cười mà không cười nhếch môi lên, “Vị ngon lắm.”
Hứa Tư Ý vài giây sau mới phản ứng kịp ” Vị ngon lắm” trong miệng hắn là chỉ cái gì, cả người tiếp tục: ⊙ ⊙. . . . . .
Cố Giang cầm trà sữa, rũ mắt, ung dung nhìn gương mặt đỏ như muốn bốc cháy của cô, đáy mắt chợt lóe lên tia cười, nhướn mày, “Không phải em mới bảo phải bàn chuyện nghiệm túc với anh à, việc gì.”
Cô gái lúc này mới tỉnh táo lấy lại tinh thần, mắt sáng trong suốt, nhìn anh, giọng mềm mại nhưng đặc biệt nghiêm túc: “Sau này anh có thể không hút thuốc không?”
Cố Giang: “. . . . . .”
Đa số các cô bé không quen mùi thuốc lá, yêu cầu này nghe cũng bình thường.
Cố Giang nhìn cô, thản nhiên nói: “Ở trước mặt em, không phải anh cũng chú ý lắm à.” Sợ cô phản cảm, sợ cô ho khan, lúc nào thấy mặt cô anh cũng dụi tắt điếu thuốc.
Đúng lúc này, La Văn Lãng từ nhà xưởng đi ra, vừa muốn mở miệng lại nghe thấy cuộc đối thoại này, phì cười ra tiếng, dắt giọng nói: “Kiếm chuyện hả người hầu nhỏ, sao cô còn nhiều chuyện hơn cả chủ nhiệm trung học nữa? Anh Giang từ cấp hai đã bắt đầu hút, hơn nữa ngành kiến trúc bọn tôi mỗi ngày phải thức đêm, hút thuốc là nâng cao tinh thần, không hút cô kêu anh ta cột tóc treo trên trần nhà à?”
Cố Giang không nói gì.
Cô bé con đối diện hình như hơi quẫn bách, hai tay vô thức nắm vạt áo, nửa ngày mới ấp úng nặn ra một câu: “Em không phải muốn kiếm chuyện. Là vì em thấy anh thường xuyên thức đêm, lại không rời điếu thuốc. . . . . . Thời gian dài như vậy, sức khỏe nhất định sẽ có vấn đề.”
Cố Giang nhíu mày, nhìn chằm chằm cô, trong mắt tuôn ra một tia hứng thú, “Em lo sức khỏe của anh, cho nên mới kêu anh cai thuốc?”
Hứa Tư Ý thong thả mà nghiêm túc gật gật đầu.
Đột nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng “Hì Hì“, tiếng cười trong trẻo kiều diễm, là tiếng của một nữ sinh.
Hứa Tư Ý kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy La Văn Lãng nhướn mày, cà lơ phất phơ đứng không ra đứng mà tựa vào cửa, trong lòng ngực không biết lúc nào có thêm một cô gái trẻ.
Ngày giữa thu, quần áo của cô gái lại đặc biệt mỏng manh, áo ngắn trễ ngực, phía dưới là một chiếc quần da màu đen. Quần rất ngắn, gần như sát lên tới bắp đùi, đôi chân dài thẳng tắp thon thả tuyệt đẹp được ôm trong chiếc vớ lưới màu đen, dáng người nhỏ xinh, nhưng lại đẫy đà quyến rũ, cực kỳ xinh đẹp.
Đại mỹ nhân này là . . . . .
Hứa Tư Ý chớp mắt hai cái, nhìn trân trối.
“Lúc trước nghe nói Cố đại thiếu gia tìm một cô bé ngây thơ lại đáng yêu, tôi còn không tin đâu.” Cô gái mát mẻ này cứ như không có xương cốt, cả người dựa sát rạt trên người La Văn Lãng, cười một cách tự nhiên, phất tay một cái với Hứa Tư Ý: “Chào nha, em gái, tôi là Lâm Vị, là chính cung đương nhiệm của La Văn Lãng.”
Lâm Vị, Lâm Vị. . . . . .
Trong đầu Hứa Tư Ý bay loạn lên, nhanh chóng nhớ tới, đây là cái người sau trong hai người “Ngự tỷ chân dài” và “Loli ngực bự” mà La Văn Lãng uống say đã đề cập với cô.
Ánh mắt yên lặng dời xuống, đảo qua cái chỗ dưới cổ trên eo của đại mỹ nhân. . .
Ừm. . . . . .
Thật là quá. . . . . . Đầy đặn.
Ngắn ngủn vài giây, Hứa Tư Ý”Ping” một cái lấy lại tinh thần, cong lên khóe môi với Lâm Vị, “Xin chào, em là Hứa Tư Ý. . . . . .” Nghĩ đến cách tự giới thiệu lúc nãy của vị mỹ nhân này, dừng một chút, nhẹ giọng bổ sung, “Là bạn gái của Cố Giang.”
Cánh tay mảnh khảnh trắng tinh của Lâm Vị treo trên cổ La Văn Lãng, quét mắt qua một cái, bất mãn chu mỏ, “Vì sao có mình tôi không có trà sữa? Tôi giận.”
Hứa Tư Ý 囧, giải thích: “Ngại quá, lúc nãy không biết chị cũng đến, cho nên chỉ mua ba ly. . . .”
Lâm Vị cười ra tiếng, “Chỉ đùa chút bộ cô tưởng thật à?” Vừa nói vừa buông La Văn Lãng ra đi tới hướng Hứa Tư Ý, bình tĩnh đánh giá cô bé này. Thấy đôi mắt Hứa Tư Ý trong suốt, hai má đỏ hồng, nhỏ nhắn mềm mại, nhịn không được nâng hai tay lên, muốn đi véo véo.
Sau lưng thình lình vang lên một tiếng kêu biếng nhác, tùy ý nhưng lại lạnh lẽo, “Này.”
Lâm Vị nghe ra giọng điệu không tốt của đối phương, rõ ràng đang cảnh cáo, không khỏi bĩu môi, khẽ hừ một tiếng: “Sờ cái cũng không cho á? Thật keo kiệt.” Cô thu hai tay về.
“Chị muốn uống trà sữa sao?” Hứa Tư Ý sợ tiểu thư xinh đẹp này xấu hổ, chủ động mở miệng, nói: “Cách đây mấy trăm thước có một tiệm trà sữa, em có thể đi mua cùng chị.”
“Qúa tốt.” Lâm Vị vui vẻ đồng ý.
Hai cô gái sau đó liền rời khỏi nhà xưởng, đi dọc theo con đường cây xanh trước cửa hướng về tiệm trà sữa.
Lâm Vị học ngành Anh ngữ ở đại học C, cũng là một trong các mỹ nữ nổi tiếng trong trường, tính cách hoạt bát, cũng có thuộc tính làm thân rất nhanh, trên đường đi cứ líu ríu, luôn gợi chủ động tìm đề tài nói chuyện phiếm với Hứa Tư Ý.
“Từ nhỏ chị thích ăn cay rồi, không cay không ngon, lúc mới tới Yến thành ăn uống không quen, một tháng gầy đi sáu cân đấy.” Lâm Vị than thân trách phận, hỏi tiếp: “Tư Ý, em là người ở đây?”
Hứa Tư Ý nói: “Đồng thị.”
“Đồng thị hả, rất gần Yến thành rồi.” Lâm Vị cười cười, bỗng đổi đề tài, “Đúng rồi, Tư Ý, em và Cố Giang quen nhau thế nào?”
“Phỏng vấn hội học sinh.” Hứa Tư Ý cong môi với cô, “Sau đó thì quen.”
“À.” Lâm Vị gật gật đầu, “Vậy là cũng không khác với mấy phiên bản được truyền miệng bên ngoài rồi.”
Hứa Tư Ý ngơ ngẩn, “Còn có phiên bản khác à?”
“Đương nhiên.” Lâm Vị bẻ ngón tay đếm, “Ví dụ như là em theo đuổi Cố Giang, gửi thư tình cho anh ta, còn có vụ em đặt khách sạn sẵn gì đó chờ anh ta, cả phiên bản em vì khiến anh ta để ý mà lúc mua cơm cố ý ngã vào thùng cơm nữa đó.”
“. . . . . .”
Gió nhẹ thổi qua, Hứa Tư Ý nghe thấy tiếng gió thu cuốn hết lá vàng đi.
Ngã vào thùng cơm, nghiêm túc hả?
Trán cô trợt xuống một giọt mồ hôi lạnh.
“Nhưng cũng bình thường thôi. Nữ sinh trong trường thích Cố Giang thật sự nhiều lắm, đám bà tám kia thích đồn nhảm sau lưng.” Lâm Vị hì hì hai tiếng: “Tuy tôi cũng thừa nhận Cố Giang dễ nhìn, nhưng theo thẩm mỹ của tôi thì chồng tôi đẹp trai hơn chút.”
Hứa Tư Ý nghe vậy cũng tò mò, “Vậy chị và La Văn Lãng quen nhau thế nào?”
Lâm Vị nói: “Quán bar, cùng lên sàn nhảy.”
Hứa Tư Ý chớp mắt mấy cái: “Đêm đó là có cảm tình với nhau?”
“Đêm đó là vô khách sạn.”
“. . . . . .” Hứa Tư Ý bị sặc nước miếng.
“Ngày đó tôi hơi say. Vốn chỉ muốn một đêm tình thôi, kết quả La Văn Lãng chạy tới theo đuổi tôi.” Lâm Vị thờ ơ nhún vai, “Dù sao lúc đó tôi cũng không quen ai, anh ấy lại đẹp trai, chơi một chút trước coi sao.”
“. . . . . .”
Được rồi.
Lâm Vị nghiêng đầu nhìn Hứa Tư Ý một cái, bỗng tiến tới, nhỏ giọng hỏi: “Em và Cố Giang đã ngủ chưa?”
Hứa Tư Ý nghe vậy, mặt đỏ bừng lên, ngập ngừng nói, “Chưa.”
Lâm Vị liếc qua đôi má đỏ hây hây của cô nhóc con này, hơi nhướn may, nghĩ thầm thuần khiết vậy không phải diễn á. Không khỏi phì một tiếng bật cười, vươn tay nhéo nhéo má cô, nói đùa: “Cô bé à, bạn gái của lão đại không phải dễ làm, con thỏ nhỏ như cô ấy, phải bảo Cố thiếu gia nhà cô bảo vệ cho tốt nghe chưa.”
Hứa Tư Ý nói: “Không phải.”
Lâm Vị ngẩn ra: “Cái gì?”
“Em không yếu đuối như mọi người nghĩ.” Hứa Tư Ý quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt sáng ngời trong suốt thấy đáy, rất nghiêm túc nói: “Em cũng không phải con thỏ nhỏ.”
**
Bên nhà xưởng kia, La Văn Lãng tựa vào cánh cửa rỉ sắt loang lổ mà hút thuốc, hỏi Cố Giang nói: “Bố cậu lại kiếm chuyện à?”
Cố Giang không trả lời. Ngồi trước laptop, một tay nắm chuột một tay đánh bàn phím, nhanh chóng tiến hành trùng kiến mô hình, sắc mặt lạnh lùng không một biểu cảm.
La Văn Lãng dùng cái mặt mười chín tuổi thở dài như cụ già chín mươi, lắc đầu, xoay người chụp bả vai Cố Giang, chân thành nói: “Cậu với bố rốt cuộc có thù sâu như biển gì? Ôi quen cậu nhiều năm như vậy, một câu cậu cũng không kể cho tôi biết, tốt xấu gì hai ta cũng. . . . . .”
Cố Giang nhìn cũng không thèm nhìn hắn, “Cút xa ra một chút.”
La Văn Lãng ngớ mặt ra: “. . . . . . Gì?”
“Cả người toàn mùi nước hoa con gái, nồng muốn ói.”
La Văn Lãng thật sự câm nín, “Rồi rồi rồi, chỉ có cục cưng vợ anh là thơm thôi, đám con gái khác đều mẹ nó thúi, được chưa?” Nói xong trợn mắt tới trần nhà, nói thầm, “Tật xấu cằn cỗi gì vậy.”
“Mệt quá.” Triệu Duẫn Hạo quét tường, lãnh đạm nói, “Đến điếu thuốc.”
“Tới luôn.” La Văn Lãng đáp, từ gói thuốc lá rút ra ba điếu, bỏ vào miệng một, đưa cho Triệu Duẫn Hạo một, còn lại đưa Cố Giang.
Đại thiếu gia gõ bàn phím kéo chuột cạch cạch cạch, vững như núi Thái, hoàn toàn coi hắn thành không khí.
La Văn Lãng giơ thuốc dại ra mấy giây, trực tiếp sửng sốt, trợn to hai mắt không thể tin nói: “Á đù, không phải cậu muốn cai thuốc thật đó chứ? Vì một câu của cô bé kia à?”
Cố Giang vẫn không nói.
Chỉ một thoáng, La Văn Lãng cảm thấy trời sập đất lún tận thế sao chổi đụng địa cầu thế giới mẹ nó muốn hủy diệt, “Anh Giang, anh nói giỡn với tôi đúng không? Là tôi chưa thức dậy hay anh chưa tỉnh ngủ? Trên đời trừ Thiên Vương lão tử đều mẹ nó không ai quản lý được anh, anh để một tiểu quỷ nắm mũi dẫn đi, anh thật sự tẩu hỏa nhập ma quỷ mê mất hồn đúng không! Đây là anh sao! Xin anh đừng có điên nữa! Muốn làm chi vậy? ! !”
Cố Giang nói: “Muốn vui.”
La Văn Lãng: “. . . . . .”
“Chỉ cần tiểu bảo bối của tôi trong lòng thoải mái vui vẻ, tôi con mẹ nó liền thích.” Anh lười biếng xốc mí mắt lên, ngón trỏ gõ bàn một cái, nhướng mày, “Cậu có ý kiến gì à?”
Bởi vì một câu của ông chủ Cố “Không thích người ngoài đụng vào đồ của tôi”, tất cả mọi chuyện trang hoàng phòng làm việc đều rơi lên đầu ba vị đối tác. Từ việc mua vật liệu, lắp mạch điện và ống thoát nước, đến đỗ sàn, đắp vữa, quét vôi, sơn tường vân vân, chuyện lớn chuyện nhỏ cái gì cũng phải lo, tự bắt tay vào làm, đơn giản là vô cùng cố gắng phát huy năm chữ “Học đi đôi với hành”.
Không có gì bọn họ không làm được.
Đối với hành động nghịch thiên của ông chủ Cố và hai đại ca đối tác, sau khi Hứa Tư Ý biết được, không khỏi thầm yên lặng cảm thán: Quả nhiên thế giới của các học bá thật bí hiểm.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ quốc khánh, Tiễn Tiểu Tiễn và Trần Cẩm Niên đều phải quay về Đồng thị, Hứa Tư Ý đưa hai người đến trạm đường sắt cao tốc rồi không có chuyện gì làm, liền gọi xe đi Trường Trung Học NO.7/Thất Trung của Yến thành
Mấy ngày nghỉ còn lại, cổng trường đóng chặt, chú bảo vệ chéo chân nằm trên ghế ngủ gà ngủ gật, tiếng ngáy đều đều, trong sân gió mát im ắng, chả có bóng một học sinh nào.
Hứa Tư Ý nghỉ chân trước cổng trường, ngẩng đầu đi vào trong xem.
Đường chạy bằng nhựa, mặt cỏ xanh biếc, cây to xanh um, tòa nhà dạy học thật cao.. .
Ánh mắt cô dừng lại ở sân bóng rỗ. Ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ đến hồi mới khai giảng, Vương Hinh nói với cô về đoạn lịch sử hắc ám thời trung học của Cố Giang.
Năm đó ai mà ngờ được, người thiếu niên ác liệt hư hỏng, làm thầy cô nhức cả đầu kia, sẽ thi đậu đại học rồi trở thành sinh viên tài cao của trường điểm chứ?
Hứa Tư Ý bỗng cảm thán trình tự lên sân khấu của đời người rất quan trọng.
Thời trung học, cô phản cảm và sợ hãi mấy người thiếu niên hư hỏng. Nếu cô gặp được Cố Giang của thời trung học, không thể nghi ngờ, cô chắc chắn sẽ không thích anh.
Như vậy, nếu rất nhiều năm sau cô gặp được anh thì sao, liệu có thích hay không?
Trong đầu cô rối tung cả lên, mặt nhăn mày nhíu, nhìn trên khoảng không của sân bóng rổ mà suy tư. Nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy vấn đề này thật ra chả có ý nghĩa gì cả —— Nhiều năm sau, ai biết được khi lớn lên mình và vị lão đại cuồng vọng kia sẽ ra sao, sẽ như thế nào, có còn thích nhau nữa hay không cũng là một câu hỏi không lời đáp.
Quá khứ đã đi qua, tương lai không ai biết, cho nên điều quan trọng nhất của nhân sinh đó chính là sống ở hiện tại.
Bước chân Hứa Tư Ý bỗng dừng lại, phồng má lên, vẫy vẫy cái đầu nhỏ, vứt hết mấy câu văn nghệ đa cảm bí ẩn cùng sự nghi hoặc bức ra khỏi đầu hết, một cái đánh bay lên chín tầng mây.
Sau đó, cô bình tĩnh lại, mang theo ba ly trà sữa và khoai lát đã mua trước đó, hướng tới văn phòng làm việc nằm ở cuối con đường đầy cây xanh.
Phòng làm việc, không, nói chính xác hơn là trong xưởng thuốc lá bỏ hoang chưa kịp trùng tu lại, khắp nơi đều là bao xi măng to đùng cùng với mấy thùng sơn. Cửa sổ ban đầu của nhà xưởng đã bị tháo xuống hết, còn chưa kịp lắp kính mới nên ánh mặt chói chang cứ thế xuyên qua cửa sổ không có gì che chắn, soi chiếu vào phòng.
Cả không gian trống trải mà rộng thoáng.
Hứa Tư Ý bước vào.
La Văn Lãng đang ngồi trên bậc cao nhất của thang tam giác, trong tay là bản vẽ thiết kế, cúi đầu lặng lẽ đánh giá, không rên lấy một tiếng. Triệu Duẫn Hạo đứng dưới cùng cái thang cũng làm chuyện của mình không nói một lời.
Cả nhà xưởng lớn như vậy an tĩnh đến thần kỳ.
Hứa Tư Ý sinh lòng nghi ngờ, thật sự không rõ cái gì có thể làm ông anh pháo nổ luôn huyên náo, không nói chuyện năm giây thôi là đã khó chịu trong người, giờ lại im như thóc thế này. Nhưng rất nhanh, con ngươi cô lia qua, tìm được đáp án ở vị trí sát cửa sổ trong cùng của nhà xưởng bỏ hoang.
Cố Giang ngồi trên một băng ghế nhỏ, trước mặt là một cái laptop, nhưng laptop lại không được để trên bàn, mà nằm trên hai cái thùng nặng nề chứa đầy các vật liệu trang hoàng. Anh rất cao, khung xương lại lớn nhưng ghế lại thấp lè tè, bởi vậy, đôi chân dài không thể đặt thoải mái, chỉ có thể gấp lại và mở ra hết cỡ có thể. Hai cánh tay cực kỳ tùy ý khoát lên trên đùi.
Anh mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm màn ảnh, môi mím thành một đường chỉ, ánh mắt hờ hững. Ánh sáng màn hình chiếu vào cặp mắt đen lạnh lẽo kia, khiến chúng càng thêm sắc lạnh. Rõ ràng anh không có bất kỳ động tác gì, nhưng lại làm người ta có cảm giác mãnh liệt rằng “Đậu má! Phắn ngay, đừng có mà chọc vào ông.”
Khí chất mạnh mẽ, vừa trầm lại vừa lạnh, rét đến mức trăm dặm núi xa chim bay hết, vạn dặm xóa sạch dấu chân người.
Hứa Tư Ý thấy thế, trong nháy mắt bất giác nhẹ nhàng bước tới, ngay cả hô hấp cũng theo đó mà khẽ đi.
Không khí đặc sệt mà quỷ dị.
Hứa Tư Ý mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nín thở ngưng thần, bước nhỏ đi qua, bước từng chút từng chút một, nghĩ thầm, là ai ghẹo đại thiếu gia cuồng vọng này mất hứng vậy?
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại đột ngột đánh vỡ yên tĩnh, reeng reeng reeng reeng reeng reeng—
Khi tiếng”Reeng” vang lên lần thứ bảy, đại thiếu gia có chút phiền táo nhíu mày, móc điện thoại ra đứng lên, sải bước từ cửa sau nhà xưởng đi ra ngoài nghe điện thoại.
Tiếng bước chân đi xa, tín hiệu nguy hiểm tạm thời đã tan biến, tất cả quần chúng ở đây cũng không hẹn mà cùng thở ra một hơi: hô.
“Má ơi, làm ông giật cả mình, sợ đại gia một lời không hợp đánh luôn cả tôi. . . . . .” La Văn Lãng trên cây thang nói thầm, vỗ vỗ lấy trái tim chịu đủ hoảng loạn của mình, vừa quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng bé xinh phía cửa kia, hắn nhướng mày, thay giọng điệu thoải mái mà trêu ghẹo: “Ể, xin chào người hầu nhỏ kiêm thái tử phi! Đến tra chỗ làm việc của thái tử hả?”
“. . . . . .”
Hứa Tư Ý khựng lại, khóe miệng không khống chế được mà run rẩy.
Cái gì đây.
Anh không cảm thấy mình đặc biệt moe hả?
Ngay cả cái cách xưng hô xấu hổ đến thiên hôn địa ám, nhất nguyệt vô quang như “Thái tử phi” này cũng hô ra miệng tự nhiên như vậy, thật không hỗ là Tả hộ pháp của thiên đoàn, máy bay chiến đấu của vị cuồng vọng kia mà.
Hứa Tư Ý tan nát trong gió mấy giây, rồi lắc lắc đầu, buộc mình mau quen cái phong cách thanh kỳ của thiên đoàn cuồng vọng này. Sau đó cô hít sâu một hơi lại thở ra, nhìn về phía mái tóc cầu vòng xanh đỏ tím vàng của La Văn Lãng, cong cong môi: “Hi anh. Buổi chiều em không bận nên đưa trà sữa và đồ ăn vặt đến cho mọi người đây.”
Nói xong liền lấy trà sữa ra đưa cho Triệu Duẫn Hạo và La Văn Lãng.
“Cám ơn.” Khóe miệng Triệu Duẫn Hạo hé ra một nụ cười nhẹ, nhận lấy trà sữa.
“Không có gì.” Hứa Tư Ý khoát tay, sau đó dùng ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo chỉ về phía ngoài cửa sau nhà xưởng, thấp giọng, “Cố Giang làm sao vậy? Có phải tâm tình không tốt không?”
“Còn sao nữa chứ.” La Văn Lãng từ thang nhảy xuống, phủi phủi tay, cầm lấy ống hút cắm vào ly trà sữa, hút một hơi dài, ợ ra một cái: “Chắc là cãi nhau với bố mẹ rồi.”
Hứa Tư Ý mờ mịt: “Cãi nhau? Quan hệ giữa anh ấy và bố mẹ không tốt à.”
Vừa nói dứt câu, La Văn Lãng trực tiếp bị trà sữa trong miệng làm sặc. Hắn ho khan vài tiếng, lấy tay áo chùi miệng, quay đầu trừng Hứa Tư Ý: “Không phải chứ huynh đài? Câu nói không thể tưởng vậy cũng hỏi ra được á?”
Hứa Tư Ý nhíu nhíu mày, rất khó hiểu: “Có ý gì?”
“Cố lão đại từ hồi trung học đã ở bên ngoài một mình, trừ khi có chuyện gì đặc thù hay gấp lắm, nếu không cả cái cửa nhà, cậu ta cũng không chịu vào.”
La Văn Lãng trợn mắt, “Cô nói xem quan hệ giữa cậu ta và bố mẹ thế nào? Nào là ‘không tốt’, quả thực là kẻ thù đó chứ?”
. . . . . . Khó trách.
Trong trí nhớ, Cố Giang quả thật chưa lần nào nói về bố mẹ của mình với cô, ngược lại có đề cập vài lần đến bà nội.
“Nhưng mà, tại sao lại như vậy chứ?” Hứa Tư Ý một mặt tò mò một mặt lại cảm thấy thực khiếp sợ.
Cô vẫn cho là, lấy phú quý cùng hiển hách của gia tộc Cố thị, điều kiện trưởng thành của Cố Giang đương nhiên là thuận buồm xuôi gió không buồn không lo. Nhưng nghĩ kỹ lại, cảm thấy thật kỳ quặc —— cùng là đại thiếu gia trong gia tộc, anh họ Cố Bạc Chi lại phong lưu tiêu sái, chơi bời lêu lổng, cả ngày không làm gì, đầu chỉ nghĩ đến chuyện ăn chơi thế nào, xài tiền ra sao, dùng gia nghiệp lớn vậy làm gì, tính cách rất khác so với Cố Giang.
Hơn nữa chuyện Cố Giang từng sửa tên cho mình. . . . . .
Khi cô hỏi, anh hời hợt nói vì cảm thấy tên “Cố Giang Chi” nghe như con gái. Làm sao có thể chứ, ai lại vì lý do ngốc thế mà bỏ tên của mình?
Càng nghĩ càng không thích hợp. Nhất định đã có việc xảy ra.
Hứa Tư Ý cắn cắn đôi môi cánh hoa, trong đầu loạn cào cào cả lên. Vô ý thức ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ.
Ngoài cửa sau nhà xưởng bỏ hoang là một mảnh đất trống. Do quanh năm suốt tháng không người đụng vào, trên mặt đất cỏ dại mọc thành bụi, còn có mấy cái chai nhựa, bịch đồ ăn không biết là của cư dân gần đó hay học sinh vứt bừa bãi. Tổ hợp của cỏ hoang um tùm và rác thải bị ánh dương của ngày thu hắt chiếu, sinh ra một hình ảnh tiêu điều lại hoang vắng cùng cô tịch đến lạ thường.
Thiếu niên cao lớn đường hoàng, dáng cao lại thon, chân dài thẳng tắp, một dáng người toàn thân màu đen rơi vào nơi hoang vắng trước mắt, lại không có chút tách biệt nào cả.
Không biết tại sao, nhìn bóng Cố Giang, Hứa Tư Ý đột nhiên cảm giác đau lòng.
“Bố của Cố Giang, ông ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm là đi kiếm chuyện với Cố Giang, cứ gây chuyện mãi, muốn ép cậu ấy ngoan ngoãn về nhà cúi đầu nhận sai. Nhưng làm sao có thể? Cố Giang căn bản không coi ông ta ra gì.” Sau lưng vang lên tiếng của La Văn Lãng, bộ dạng đắc ý lại tương đương tự hào, “Lấy tính tình của anh Giang, đời này nếu cậu ta có thể cúi đầu yếu thế một lần thôi, La Văn Lãng này lập tức chặt đầu xuống làm trái banh!”
“. . . . . .”
Quan hệ kém với người nhà hình như đâu phải chuyện tốt đâu chứ? Giọng điệu như cha già vui mừng và kiêu ngạo vì con trai của đàn anh là sao vậy?
Hứa Tư Ý 囧.
Giây lát sau, cô nhìn bóng lưng cao lớn kia, có chút buồn bực thở dài một hơi, buồn buồn nói: “Chắc ‘thiên chi kiêu tử’ đều là như vậy.”
Kiêu ngạo cuồng vọng, không ai bì nổi, vĩnh viễn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của anh.
Nghe vậy, La Văn Lãng uống trà sữa lắc lắc ngón trỏ, nghiêm túc nói: “NO.”
“Hả?”
“ ‘Thái tử phi’ mới lên chức à, đừng dùng ‘thiên chi kiêu tử’ để hình dung thái tử của chúng ta.”
Thiếu niên pháo nổ kia chỉ vào mái tóc cầu vòng chói lóa của hắn, nhếch khóe môi, dùng từ đúng tiêu chuẩn cuồng ngôn, lời nói trêu đùa lại châm chọc, ánh mắt sắc bén mà nghiêm túc, “Cái từ này đặt trên người Cố Giang, thật mẹ nó yếu bạo.”
Cả nhà xưởng trong nháy mắt im lặng lại.
Một lát sau, Hứa Tư Ý chú ý tới Cố Giang đang ở ngoài mảnh đất trống đầy cỏ dại đã cúp điện thoại. Cô thấy anh móc ra một hộp thuốc lá từ túi quần, lấy một điếu nhét vào miệng, rồi dùng bật lửa châm điếu thuốc, híp mắt suy tư.
Ánh mặt trời tô điểm hình dáng thiếu niên anh tuấn thêm một một lớp sáng nhàn nhạt.
Anh vô cảm nhìn về nơi nào đó, nét nghiêng tựa tranh vẽ, ngón trỏ khẽ gạt tàn thuốc, làn khói trắng từ đôi môi mỏng bay ra ngoài. Nhìn từ nơi xa, cứ như bức tranh vẽ dưới ngòi bút của một danh họa.
Đúng là cảnh đẹp ý vui.
Hứa Tư Ý chiêm ngưỡng cảnh đẹp kia vài giây, sau đó phồng má, cầm lấy trà sữa đi ra ngoài.
**
Cố Giang đứng ngoài mảnh đất trống hút thuốc, mới hút được hai hơi, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, là tiếng giày da của cô nhóc đang dẫm lên nền đất xi măng.
Nhẹ nhàng trong trẻo, ngay cả tiếng bước chân cũng mang theo vui sướng.
Cố Giang quay đầu lại, nhìn thấy cô nhóc nhà mình đang đi thẳng về phía này. Khuôn mặt nhỏ của cô bị ánh nắng chiếu vào, ánh ra nét đỏ hồng, đôi mắt to trong trẻo như thủy tinh kia càng thêm sáng ngời. Hai tay đang cầm ly trà sữa.
Anh tiện tay dụi điếu thuốc đang hút dỡ kia vào tường, nheo mắt, “Đến đây sao không a lên một tiếng?”
“Đến một lát rồi.” Hứa Tư Ý ngước cổ lên nhìn anh, mặt mày cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn nở ra một nụ cười nhẹ, “Thấy anh cứ gọi điện thoại, nhìn tập trung lắm, nên em ngại đến phiền anh.”
Cố Giang nhìn cô chằm chằm một lát, nhướn mày, giang hai cánh tay. Không nói lời nào.
Gương mặt tuyết trắng của cô nhóc càng đỏ hơn, ngoan ngoãn đến chui vào ngực anh.
Cố Giang ôm lấy chiếc eo nhỏ, bàn tay xoa xoa lên mái đầu mềm mại kia, không thèm để ý mà hỏi: “Bảo bối hôm nay có ngoan không?”
Đầu nhỏ nghiêm túc gật một cái.
Hắn thuận miệng ừ, ngón tay thưởng thức vành tai giấu dưới mái tóc nọ, “Em làm gì hôm nay?”
“Làm bài tập giải tích, sau đó tiễn tiểu Tiễn và hiền thê đến ga xe lửa, ngày mai khai giảng, bọn họ phải về Đồng thị.” Lỗ tai bị Cố Giang xoa nhột, Hứa Tư Ý nhẹ nhàng nghiêng đầu đi, hai tay ôm lấy chiếc hông gầy của anh, chớp mắt mấy cái, tò mò: “Còn anh thì sao? Đã làm gì?”
Cằm của Cố Giang đặt trên đỉnh đầu cô, nhắm mắt lại. Mùi hương ngọt ngào ấm áp trên người cô khiến Cố Giang khó được mà cảm nhận chút thả lỏng. Anh mệt mỏi nói: “Nhớ em.”
“. . . . . .”
Thanh âm anh kéo dài ra, một chút giọng mũi đầy lười biếng cùng dụ dỗ: “Em có nhớ tôi không?”
“. . . . . .”
Nhưng mà, rõ ràng hôm qua chúng ta mới gặp mặt. . . . . .
Mặt Hứa Tư Ý như bị lửa đốt, mơ mơ màng màng, có gì nói đó, “Hình như không có.”
Cố Giang nhướn một bên mày, giương mắt lên, xoay người cúi đầu, đôi mắt đen nhìn chòng chọc thẳng vào cô, sau đó vươn tay nắm cằm cô, thấp giọng nói: “Vậy em muốn tôi phạt em thế nào?”
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ giơ lên, bưng kín cái miệng chuẩn bị ra chiêu của hắn.
Cố Giang: “. . . . . .”
Khuôn mặt cô đỏ bừng, nhưng đôi mắt to lại cực kỳ nghiêm túc nhìn anh, nghiêm mặt nói: “Không đúng, em có chuyện đứng đắn rất quan trọng muốn nói với anh. Anh có thể một ngày đứng đắn với em không vậy?”
Thả thính gì thả thính hoài thế, anh là tay câu chuyên nghiệp hay gì vậy.
Cố thiếu gia tháo móng vuốt nhỏ kia ra khỏi miệng, vẻ mặt như thường, thật bình thản ung dung: “Em có thể một ngày không quyến rũ anh không?”
“. . . . . .”
Được rồi.
Quả nhiên không cách nào nói đạo lý với vị cuồng vọng này được.
Hứa Tư Ý buồn bực phồng phồng má, im lặng chừng năm giây mới rút móng vuốt mình về, xoắn xít mãi, xoắn xít mãi, cắm ống hút vào trà sữa, đưa hai tay cho anh: “Này, đây là mua cho anh.”
Cố Giang không nhận lấy, cứ vậy cúi đầu hút một cái. Sau đó cau mày lại.
Cô nhóc thấy thế, ngây ngẩn cả người, cũng nhăn đôi mày lại theo: “Làm sao vậy? Vị bị gì à?”
Cố Giang không nói lời nào.
Hứa Tư Ý đành tự cúi đầu hút một cái. Trà sữa macha vị nhạt hương sữa, ngọt mà không ngấy, ngon lắm mà! Cô không hiểu lại ngẩng đầu lên.
Sau đó nhìn thấy thiếu gia đối diện dùng đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, thong thả vươn tay cầm tới trà sữa trong tay cô, sau đó cúi đầu, ung dung cắn lấy cái ống đã bị cô hút nên bị dính chút son môi màu hồng kia, uống một ngụm trà sữa.
Hứa Tư Ý: ⊙ ⊙. . . . . .
Cố Giang cười mà không cười nhếch môi lên, “Vị ngon lắm.”
Hứa Tư Ý vài giây sau mới phản ứng kịp ” Vị ngon lắm” trong miệng hắn là chỉ cái gì, cả người tiếp tục: ⊙ ⊙. . . . . .
Cố Giang cầm trà sữa, rũ mắt, ung dung nhìn gương mặt đỏ như muốn bốc cháy của cô, đáy mắt chợt lóe lên tia cười, nhướn mày, “Không phải em mới bảo phải bàn chuyện nghiệm túc với anh à, việc gì.”
Cô gái lúc này mới tỉnh táo lấy lại tinh thần, mắt sáng trong suốt, nhìn anh, giọng mềm mại nhưng đặc biệt nghiêm túc: “Sau này anh có thể không hút thuốc không?”
Cố Giang: “. . . . . .”
Đa số các cô bé không quen mùi thuốc lá, yêu cầu này nghe cũng bình thường.
Cố Giang nhìn cô, thản nhiên nói: “Ở trước mặt em, không phải anh cũng chú ý lắm à.” Sợ cô phản cảm, sợ cô ho khan, lúc nào thấy mặt cô anh cũng dụi tắt điếu thuốc.
Đúng lúc này, La Văn Lãng từ nhà xưởng đi ra, vừa muốn mở miệng lại nghe thấy cuộc đối thoại này, phì cười ra tiếng, dắt giọng nói: “Kiếm chuyện hả người hầu nhỏ, sao cô còn nhiều chuyện hơn cả chủ nhiệm trung học nữa? Anh Giang từ cấp hai đã bắt đầu hút, hơn nữa ngành kiến trúc bọn tôi mỗi ngày phải thức đêm, hút thuốc là nâng cao tinh thần, không hút cô kêu anh ta cột tóc treo trên trần nhà à?”
Cố Giang không nói gì.
Cô bé con đối diện hình như hơi quẫn bách, hai tay vô thức nắm vạt áo, nửa ngày mới ấp úng nặn ra một câu: “Em không phải muốn kiếm chuyện. Là vì em thấy anh thường xuyên thức đêm, lại không rời điếu thuốc. . . . . . Thời gian dài như vậy, sức khỏe nhất định sẽ có vấn đề.”
Cố Giang nhíu mày, nhìn chằm chằm cô, trong mắt tuôn ra một tia hứng thú, “Em lo sức khỏe của anh, cho nên mới kêu anh cai thuốc?”
Hứa Tư Ý thong thả mà nghiêm túc gật gật đầu.
Đột nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng “Hì Hì“, tiếng cười trong trẻo kiều diễm, là tiếng của một nữ sinh.
Hứa Tư Ý kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy La Văn Lãng nhướn mày, cà lơ phất phơ đứng không ra đứng mà tựa vào cửa, trong lòng ngực không biết lúc nào có thêm một cô gái trẻ.
Ngày giữa thu, quần áo của cô gái lại đặc biệt mỏng manh, áo ngắn trễ ngực, phía dưới là một chiếc quần da màu đen. Quần rất ngắn, gần như sát lên tới bắp đùi, đôi chân dài thẳng tắp thon thả tuyệt đẹp được ôm trong chiếc vớ lưới màu đen, dáng người nhỏ xinh, nhưng lại đẫy đà quyến rũ, cực kỳ xinh đẹp.
Đại mỹ nhân này là . . . . .
Hứa Tư Ý chớp mắt hai cái, nhìn trân trối.
“Lúc trước nghe nói Cố đại thiếu gia tìm một cô bé ngây thơ lại đáng yêu, tôi còn không tin đâu.” Cô gái mát mẻ này cứ như không có xương cốt, cả người dựa sát rạt trên người La Văn Lãng, cười một cách tự nhiên, phất tay một cái với Hứa Tư Ý: “Chào nha, em gái, tôi là Lâm Vị, là chính cung đương nhiệm của La Văn Lãng.”
Lâm Vị, Lâm Vị. . . . . .
Trong đầu Hứa Tư Ý bay loạn lên, nhanh chóng nhớ tới, đây là cái người sau trong hai người “Ngự tỷ chân dài” và “Loli ngực bự” mà La Văn Lãng uống say đã đề cập với cô.
Ánh mắt yên lặng dời xuống, đảo qua cái chỗ dưới cổ trên eo của đại mỹ nhân. . .
Ừm. . . . . .
Thật là quá. . . . . . Đầy đặn.
Ngắn ngủn vài giây, Hứa Tư Ý”Ping” một cái lấy lại tinh thần, cong lên khóe môi với Lâm Vị, “Xin chào, em là Hứa Tư Ý. . . . . .” Nghĩ đến cách tự giới thiệu lúc nãy của vị mỹ nhân này, dừng một chút, nhẹ giọng bổ sung, “Là bạn gái của Cố Giang.”
Cánh tay mảnh khảnh trắng tinh của Lâm Vị treo trên cổ La Văn Lãng, quét mắt qua một cái, bất mãn chu mỏ, “Vì sao có mình tôi không có trà sữa? Tôi giận.”
Hứa Tư Ý 囧, giải thích: “Ngại quá, lúc nãy không biết chị cũng đến, cho nên chỉ mua ba ly. . . .”
Lâm Vị cười ra tiếng, “Chỉ đùa chút bộ cô tưởng thật à?” Vừa nói vừa buông La Văn Lãng ra đi tới hướng Hứa Tư Ý, bình tĩnh đánh giá cô bé này. Thấy đôi mắt Hứa Tư Ý trong suốt, hai má đỏ hồng, nhỏ nhắn mềm mại, nhịn không được nâng hai tay lên, muốn đi véo véo.
Sau lưng thình lình vang lên một tiếng kêu biếng nhác, tùy ý nhưng lại lạnh lẽo, “Này.”
Lâm Vị nghe ra giọng điệu không tốt của đối phương, rõ ràng đang cảnh cáo, không khỏi bĩu môi, khẽ hừ một tiếng: “Sờ cái cũng không cho á? Thật keo kiệt.” Cô thu hai tay về.
“Chị muốn uống trà sữa sao?” Hứa Tư Ý sợ tiểu thư xinh đẹp này xấu hổ, chủ động mở miệng, nói: “Cách đây mấy trăm thước có một tiệm trà sữa, em có thể đi mua cùng chị.”
“Qúa tốt.” Lâm Vị vui vẻ đồng ý.
Hai cô gái sau đó liền rời khỏi nhà xưởng, đi dọc theo con đường cây xanh trước cửa hướng về tiệm trà sữa.
Lâm Vị học ngành Anh ngữ ở đại học C, cũng là một trong các mỹ nữ nổi tiếng trong trường, tính cách hoạt bát, cũng có thuộc tính làm thân rất nhanh, trên đường đi cứ líu ríu, luôn gợi chủ động tìm đề tài nói chuyện phiếm với Hứa Tư Ý.
“Từ nhỏ chị thích ăn cay rồi, không cay không ngon, lúc mới tới Yến thành ăn uống không quen, một tháng gầy đi sáu cân đấy.” Lâm Vị than thân trách phận, hỏi tiếp: “Tư Ý, em là người ở đây?”
Hứa Tư Ý nói: “Đồng thị.”
“Đồng thị hả, rất gần Yến thành rồi.” Lâm Vị cười cười, bỗng đổi đề tài, “Đúng rồi, Tư Ý, em và Cố Giang quen nhau thế nào?”
“Phỏng vấn hội học sinh.” Hứa Tư Ý cong môi với cô, “Sau đó thì quen.”
“À.” Lâm Vị gật gật đầu, “Vậy là cũng không khác với mấy phiên bản được truyền miệng bên ngoài rồi.”
Hứa Tư Ý ngơ ngẩn, “Còn có phiên bản khác à?”
“Đương nhiên.” Lâm Vị bẻ ngón tay đếm, “Ví dụ như là em theo đuổi Cố Giang, gửi thư tình cho anh ta, còn có vụ em đặt khách sạn sẵn gì đó chờ anh ta, cả phiên bản em vì khiến anh ta để ý mà lúc mua cơm cố ý ngã vào thùng cơm nữa đó.”
“. . . . . .”
Gió nhẹ thổi qua, Hứa Tư Ý nghe thấy tiếng gió thu cuốn hết lá vàng đi.
Ngã vào thùng cơm, nghiêm túc hả?
Trán cô trợt xuống một giọt mồ hôi lạnh.
“Nhưng cũng bình thường thôi. Nữ sinh trong trường thích Cố Giang thật sự nhiều lắm, đám bà tám kia thích đồn nhảm sau lưng.” Lâm Vị hì hì hai tiếng: “Tuy tôi cũng thừa nhận Cố Giang dễ nhìn, nhưng theo thẩm mỹ của tôi thì chồng tôi đẹp trai hơn chút.”
Hứa Tư Ý nghe vậy cũng tò mò, “Vậy chị và La Văn Lãng quen nhau thế nào?”
Lâm Vị nói: “Quán bar, cùng lên sàn nhảy.”
Hứa Tư Ý chớp mắt mấy cái: “Đêm đó là có cảm tình với nhau?”
“Đêm đó là vô khách sạn.”
“. . . . . .” Hứa Tư Ý bị sặc nước miếng.
“Ngày đó tôi hơi say. Vốn chỉ muốn một đêm tình thôi, kết quả La Văn Lãng chạy tới theo đuổi tôi.” Lâm Vị thờ ơ nhún vai, “Dù sao lúc đó tôi cũng không quen ai, anh ấy lại đẹp trai, chơi một chút trước coi sao.”
“. . . . . .”
Được rồi.
Lâm Vị nghiêng đầu nhìn Hứa Tư Ý một cái, bỗng tiến tới, nhỏ giọng hỏi: “Em và Cố Giang đã ngủ chưa?”
Hứa Tư Ý nghe vậy, mặt đỏ bừng lên, ngập ngừng nói, “Chưa.”
Lâm Vị liếc qua đôi má đỏ hây hây của cô nhóc con này, hơi nhướn may, nghĩ thầm thuần khiết vậy không phải diễn á. Không khỏi phì một tiếng bật cười, vươn tay nhéo nhéo má cô, nói đùa: “Cô bé à, bạn gái của lão đại không phải dễ làm, con thỏ nhỏ như cô ấy, phải bảo Cố thiếu gia nhà cô bảo vệ cho tốt nghe chưa.”
Hứa Tư Ý nói: “Không phải.”
Lâm Vị ngẩn ra: “Cái gì?”
“Em không yếu đuối như mọi người nghĩ.” Hứa Tư Ý quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt sáng ngời trong suốt thấy đáy, rất nghiêm túc nói: “Em cũng không phải con thỏ nhỏ.”
**
Bên nhà xưởng kia, La Văn Lãng tựa vào cánh cửa rỉ sắt loang lổ mà hút thuốc, hỏi Cố Giang nói: “Bố cậu lại kiếm chuyện à?”
Cố Giang không trả lời. Ngồi trước laptop, một tay nắm chuột một tay đánh bàn phím, nhanh chóng tiến hành trùng kiến mô hình, sắc mặt lạnh lùng không một biểu cảm.
La Văn Lãng dùng cái mặt mười chín tuổi thở dài như cụ già chín mươi, lắc đầu, xoay người chụp bả vai Cố Giang, chân thành nói: “Cậu với bố rốt cuộc có thù sâu như biển gì? Ôi quen cậu nhiều năm như vậy, một câu cậu cũng không kể cho tôi biết, tốt xấu gì hai ta cũng. . . . . .”
Cố Giang nhìn cũng không thèm nhìn hắn, “Cút xa ra một chút.”
La Văn Lãng ngớ mặt ra: “. . . . . . Gì?”
“Cả người toàn mùi nước hoa con gái, nồng muốn ói.”
La Văn Lãng thật sự câm nín, “Rồi rồi rồi, chỉ có cục cưng vợ anh là thơm thôi, đám con gái khác đều mẹ nó thúi, được chưa?” Nói xong trợn mắt tới trần nhà, nói thầm, “Tật xấu cằn cỗi gì vậy.”
“Mệt quá.” Triệu Duẫn Hạo quét tường, lãnh đạm nói, “Đến điếu thuốc.”
“Tới luôn.” La Văn Lãng đáp, từ gói thuốc lá rút ra ba điếu, bỏ vào miệng một, đưa cho Triệu Duẫn Hạo một, còn lại đưa Cố Giang.
Đại thiếu gia gõ bàn phím kéo chuột cạch cạch cạch, vững như núi Thái, hoàn toàn coi hắn thành không khí.
La Văn Lãng giơ thuốc dại ra mấy giây, trực tiếp sửng sốt, trợn to hai mắt không thể tin nói: “Á đù, không phải cậu muốn cai thuốc thật đó chứ? Vì một câu của cô bé kia à?”
Cố Giang vẫn không nói.
Chỉ một thoáng, La Văn Lãng cảm thấy trời sập đất lún tận thế sao chổi đụng địa cầu thế giới mẹ nó muốn hủy diệt, “Anh Giang, anh nói giỡn với tôi đúng không? Là tôi chưa thức dậy hay anh chưa tỉnh ngủ? Trên đời trừ Thiên Vương lão tử đều mẹ nó không ai quản lý được anh, anh để một tiểu quỷ nắm mũi dẫn đi, anh thật sự tẩu hỏa nhập ma quỷ mê mất hồn đúng không! Đây là anh sao! Xin anh đừng có điên nữa! Muốn làm chi vậy? ! !”
Cố Giang nói: “Muốn vui.”
La Văn Lãng: “. . . . . .”
“Chỉ cần tiểu bảo bối của tôi trong lòng thoải mái vui vẻ, tôi con mẹ nó liền thích.” Anh lười biếng xốc mí mắt lên, ngón trỏ gõ bàn một cái, nhướng mày, “Cậu có ý kiến gì à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.