Chương 62
Nhược Thủy Thiên Lưu
03/09/2020
A?!
Cô gái tốt nhất trên đời? Tự nhiên được khen đến tận trời như vậy, làm Hứa Tư Ý cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng cũng có chút... vui sướng.
Trong lòng Hứa Tư Ý tràn đầy vị ngọt, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ửng hồng, đôi tay bé nhỏ mềm mại nâng lên, ôm chặt cổ Cố Giang. Sau đó kiễng chân, đưa môi đến bên tai anh thì thầm: "Không phải, anh mới là người tốt nhất."
Cố Giang nhắm mắt lại, ôm siết cô gái nhỏ trong lòng, một lúc sau, anh cọ nhẹ sống mũi lên trán cô, giọng trầm khàn nói: "Hứa Tư Ý, anh không tốt như em nghĩ đâu."
Hứa Tư Ý lắc mạnh đầu, nghiêm túc nói: "Anh rất tốt!"
Cố Giang mở to mắt, con ngươi đen láy nhìn chăm chú vào khuôn mặt mềm mại như tuyết của cô gái trước mặt. Mắt không thể hiện rõ thần sắc.
Đôi mắt của Hứa Tư Ý trong veo , sáng lấp lánh như thuỷ tinh, nhìn thẳng vào mắt Cố Giang, lặp lại lời nói một lần nữa: "Anh rất tốt, thật đấy!"
Dường như có ma xui quỷ khiến, ánh đèn trong phòng bỗng lập loè trong vài giây. Hứa Tư Ý đột nhiên nhớ lại những ngày đầu khi mới nhập học, ở Lam Vẫn, cô cùng Vương Hinh cùng xem một bộ phim điện ảnh Nhật Bản.
Trong phim có một câu thoại: "
"Anh là vị thần cai quản sông núi, còn cô là thiếu nữ vì thần mà toả sáng"
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đang chếch dần về phía tây. Những tia nắng cuối cùng ấm áp nhuộm đường chân trời thành một màu đỏ rực rỡ.
Môi Cố Giang khẽ nhếch lên, đôi mắt nhìn thật kĩ người con gái trong lòng. Còn Hứa Tư Ý khoé môi cong cong, không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt anh.
Cứ như vậy không nói lời nào trong vài giây.
Cố Giang cúi đầu, mũi chạm vào chiếc mũi nhỏ nhắn của cô gái, thích thú cười nhẹ một tiếng.
Hứa Tư Ý chớp chớp mắt, ngại ngùng hỏi: "Anh cười cái gì thế?"
Cố Giang không nói lời nào, đột nhiên ôm chặt cô một lần nữa. Động tác của anh hoàn toàn bất ngờ, đôi chân cô gái nhỏ mất trọng lượng lơ lửng trên không chung, làm cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, đôi tay vô thức ôm anh càng chặt hơn, không biết anh muốn làm gì.
Cố Giang đột nhiên sải bước chân lớn vào nhà tắm.
Hứa Tư Ý ngẩn cả người: ⊙o⊙
Sau đó được đặt trên bồn rửa trong phòng tắm.
Cho dù bị ngăn cách bởi lớp quần áo, nhưng cô vẫn cảm nhận được bề mặt đá cẩm thạch lành lạnh. Cô xấu hổ mặt hơi ửng đỏ. Hứa Tư Ý co rúm lại, vô thức muốn nhảy khỏi bồn rửa chạy đi.
Chưa kịp để cô có thể chạy thoát, Cố Giang cúi người, nghiêng về phía trước, hai tay đặt ở hai bên, hoàn toàn giam cầm cơ thể nhỏ bé của cô vào không gian riêng của mình.
Phòng tắm nhỏ hẹp, cơ thể anh toả ra mùi hormone lành lạnh nam tính hơn bình thường.
Hứa Tư Ý đỏ bừng mặt, nhập ngừng nói: "Anh..."
Không đợi cô nói xong, cơ thể cao lớn của Cố Giang đã áp sát xuống, cánh tay quấn chặt lấy cô, đặt quai hàm lên cái đầu ngốc nghếch của cô. Hai người quấn lấy nhau không một khẽ hở.
Động tác này buộc Hứa Tư Ý phải tách hai chân ra, thân thể cứng đờ, không dám cử động.
Cảm nhận được tư thế ngồi ngượng nghịu của cô gái nhỏ, anh đưa tay véo nhẹ mắt cá chân trắng nõn của cô, rồi vòng chúng lên eo mình.
"..." Cơ thể Hứa Tư Ý càng cứng nhắc hơn, mặt gần như nóng đến không còn cảm giác.
Mặc dù thỉnh thoảng cũng ôm hôn quyến luyến không rời...
Nhưng dáng vẻ quấn chân quanh hông này, lại còn ở trên bồn rửa trong nhà vệ sinh...
Thật xấu hổ!
Cô vô cùng xẩu hổ đến mức muốn bốc khói luôn rồi! T T
Trong một khoảnh khắc, phòng tắm yên tĩnh vang lên giọng nói trầm lặng, không nghe ra được ngữ khí gì: "Bảo bối, muốn nghe kể chuyện không?"
Hơi thở của anh uyển chuyển bên tai cô, đôi môi mỏng mở ra khép lại, mỗi âm phát ra đều cọ nhẹ vào vành tai nhỏ. Để lộ ra một mảng da thịt hồng nhạt, mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi
Hứa Tư Ý bị hơi thở ấm áp bên tai làm cho ngưa ngứa, có chút thấp thỏm không yên, còn có một loại cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Thật nóng...
Thật kì lạ! Rõ ràng đang là mùa đông, tại sao lại cảm thấy nóng như thế này?
Toàn thân như thiêu như đốt, cảm giác như sắp bị đốt cháy vậy.
Hứa Y Tư cắn cắn môi, vô thức lùi lại trên bồn rửa, thử đẩy anh ra một chút. Cánh môi mấp máy, âm thanh nhẹ nhàng phát ra: "Nghe... chuyện gì cơ ạ?"
Cố Giang khép hờ mắt, cắn nhẹ vào sụn tai nhỏ mảnh khảnh của cô gái, trầm giọng nói: "Về anh."
**
Hồi nhỏ, Cố Giang đã có chỉ thông IQ cao hơn các bạn khác cùng trang lứa khác.
Khi còn học mẫu giáo, cô giáo vì muốn rèn luyện trí nhớ cho các bạn nhỏ, nên đã yêu cầu học thuộc ngay lập tức một bài thơ Đường.
Trường mẫu giáo này là một trường quý tộc nổi tiếng cả nước ở Yến Thành. Những đứa trẻ đi học ở đây đều là tiểu thiếu gia, tiểu thiên kim của những gia đình có tiền. Bọn họ rất ham chơi, nên nửa tiếng đồng hồ trôi qua rồi, phần lớn các tiểu thiếu gia, tiểu thiên kim đến một đoạn thơ cũng không thuộc.
Thật ra điều này cũng có chút hạn chế, để học thuộc được một bài thơ nhất định rất khó khăn.
Cô giáo lần lượt kiểm tra, cuối cùng đến lượt Cố Giang Chi.
Năm đó, cậu bé kiệm lời ít nói chỉ một lúc đã thuộc lòng sáu bài thơ thể ngũ ngôn, bốn bài thể thất ngôn tuyệt cú. Cũng có thể nói rằng, cậu nhóc đó trong vòng ba phút có thể thuộc làu làu những phiên âm khó hiểu của các bài thơ cổ đại.
Cố Giang Chi vô cùng thông minh, ở một góc độ nào đó, cậu nhóc là một thiên tài.
Nhưng dường như cũng giống như những nhân vật thiên tài từ xưa đến nay, tuổi thơ của Cố Giang Chi không hạnh phúc.
Cố thị giàu có, con cháu đầy đàn. Bố của Cố Giang Chi là Cố Trương Viễn, con trai thứ hai của Cố phu nhân. Vị công tử này kế thừa được sự thông minh của cha ông, lớn lên khôi ngô tuấn tú, ngọc thụ lâm phong. Thời trẻ nổi tiếng lừng lẫy chốn Yến Thành, được mọi người ngưỡng mộ. Hoàn toàn là một công tử phong lưu phóng khoáng.
Lúc Cố Trương Viễn hai mươi sáu tuổi, Cố phu nhân gọi ông đến trước mặt và bàn bạc về hôn sự. Cố phu nhân muốn ông cưới đại tiểu thư của Hàn gia, Hàn Chi Nhiên. Hôn lễ đã định vào đầu tháng sau.
Hàn Chi Nhiên du học ở Mỹ, vừa về nước chưa đầy nửa tháng.
Hai người trẻ tuổi phải kết hôn dù trước đó chưa từng gặp mặt.
Trong Yến Thành nổi tiếng này, việc liên hôn giữa các gia tộc không phải là ít. Cuộc hôn nhân của Cố Trương Viễn và Hàn Chi Nhiên chỉ là một trong số hàng trăm cuộc hôn nhân thương mại không tình cảm khác.
Cố gia và Hàn gia là những gia tộc có máu mặt. Vì vậy, hôn lễ của Cố thiếu gia và Hàn tiểu thư được tổ chức một cách vô cùng long trọng và xa hoa. Những người nổi tiếng ở Yến Thành đều có mặt để chúc mừng họ. Ai cũng nói họ là đôi trai tài gái sắc, là đôi kim đồng ngọc nữ. Câu chuyện của cả hai là một câu chuyện đẹp vô cùng.
Đám cưới thế kỉ này trong năm đó còn lên đầu báo của một tạp chí tài chính nổi tiếng, có thể thấy sự kiện này trọng đại ra sao.
Tuy nhiên, hướng đi của cuộc hôn nhân này lại rất khác so với lời chúc phúc của mọi người.
Thời gian đầu, Cố Trương Viễn bị thu hút bởi vẻ đẹp và khí chất của Hàn Chi Nhiên, nên rất tò mò và muốn chinh phục cô. Tuy nhiên, Hàn Chi Nhiên không hề có hứng thú gì với anh ta. Lúc đầu kết hôn đơn giản là do không thể phản kháng lại sức ép của cha mẹ.
Cố Trương Viễn bị từ chối vài lần, dần dần hứng thú với Hàn Chi Nhiên cũng mất dần. Kết hôn chưa đầy hai tháng, anh ta lại trở về phong lưu như trước, ăn chơi rượu chè, đến tận đêm cũng không về nhà.
Hàn Chi Nhiên từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của văn hoá Mỹ, cho nên, đối với cuộc hôn nhân thương mại này, cô cũng không mấy quan tâm đến người chồng đó cho lắm, bản thân cũng hướng đến ngàn vạn rừng hoa.
Cặp vợ chồng không theo đạo lí này bắt đầu mỗi người một nơi.
Cố lão phu nhân nghe được tin tức từ người quản gia, liền gọi Cố Trương Viễn và Hàn Chi Nhiên đến nhà chính, nói, hai người muốn làm loạn cái gì bà cũng không quan tâm, nhưng trước tiên, nhất định phải sinh một đứa bé.
Một năm sau, Hàn Chi Nhiên sinh cho Cố gia một đứa bé trai.
Lão phu nhân vui đến nỗi không ngậm được miệng, đặt tên cho đứa bé là "Cố Giang Chi."
Tiểu Cố Giang Chi ra đời liền trở thành viên ngọc quý của Cố gia. Nhưng sự xuất hiện của sinh mệnh nhỏ này cũng không làm thay đổi bất cứ điều gì giữa cha mẹ cậu bé.
Cố Trương Viễn vẫn tiếp tục ngày đêm phong trần, minh tinh, người mẫu thay đổi liên tục. Tư tưởng cởi mở của Hàn Chi Nhiên vẫn như trước, tiếp tục quan hệ thân mật với đồng nghiệp.
Cố Trương Viễn không quan tâm đến con trai, còn Hàn Chi Nhiên xem con trai như là trái đắng của cuộc hôn nhân thất bại, thậm trí còn mang theo chút tâm lý thù hận.
Từ khi mới sinh ra, tiểu Cố Giang Chi đã được quản gia và người giúp việc trong nhà chăm sóc. Cha mẹ của anh hoàn toàn như người xa lạ.
Ấn tượng duy nhất của anh về cha chính là một người say xỉn thường xuyên đưa những người phụ nữ khác về nhà, cùng với những âm thanh phát ra từ phòng ngủ: tiếng la hét của người phụ nữ xen lẫn tiếng thở dốc của người đàn ông.
Còn ấn tượng duy nhất của anh về mẹ chính là bộ dạng lãnh đạm kèm theo ánh mắt chán ghét.
Trong hoàn cảnh thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, Cố Giang Chi cứ như vậy từ sự thận trọng ban đầu, mong muốn được chăm sóc và chú ý, đã biến thành sự lạnh nhạt thờ ơ. Tính cách của anh cũng càng ngày càng trầm lắng, càng ngày càng cô độc.
Vài năm sau, anh vào học tại trường tiểu học quý tộc tốt nhất ở Yến Thành.
Có một lần sau khi kết thúc tiết học, một vài cậu nam sinh ở trong nhà vệ sinh vừa vệ sinh vừa cười đùa thảo luận. Nam sinh thứ nhất khịt mũi thấp giọng: "Sáng nay tao nghe được bố và mẹ nói chuyện, nói cái gì mà Cố Giang Chi... cha cậu ta hôm qua ở quán bar uống rất nhiều rượu, sau đó dẫn theo ba người phụ nữ về khách sạn!"
Nam sinh thứ hai : "Về khách sạn làm gì?"
"Sao mày ngốc thế! Đương nhiên là..." Cậu nam sinh kia cười lớn, cơ thể cao gầy mô phỏng đong đưa, dùng sức trước sau nhún hông.
Đứa trẻ mười mấy tuổi vốn dĩ nên thuần khiết như tờ giấy trắng, nhưng vì chúng trưởng thành quá sớm, làm động tác này vừa buồn cười vừa buồn nôn. Cậu nhóc nam sinh thứ hai nói thầm: "Tại sao gia đình Cố Giang Chi lại kỳ quái như vậy? Bố cậu ta như vậy, mẹ cậu ta không giận sao? Nếu đổi lại là mẹ tôi, thì đã sớm cầm dao băm nát bố tôi rồi!"
Nam sinh kia hắng giọng non nớt, âm dương quái khí, "Mày cho rằng mẹ Cố Giang tốt lắm sao? Ai mà không biết, mẹ cậu ta ở bên ngoài câu được vài con cá rồi!"
Nam sinh thứ hai kinh ngạc: "Thật á?"
"Đúng vậy." Nam sinh kia châm chọc cười, "Cha mẹ cậu ta rất loạn, biết Cố Giang Chi là cái gì không? Chính là từ hai cái nhà vệ sinh công cộng mà bò ra!"
Cậu nam sinh kia vừa rứt lời, một nắm đấm hung hăng đập vào mặt cậu ta.
Năm đó, Cố Giang Chi lên lớp bốn, mới chỉ chín tuổi.
Cậu thiếu niên nhỏ bé vẫn chưa phát triển, thân thể gầy gò mang theo cảm giác có phần yếu ớt. Nhưng khoé môi cậu nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo ngang ngược, ánh mắt lạnh lùng thấu xương.
Từ khoảnh khắc đó, cậu biết rằng có thứ gì đó trong xương tuỷ đang phun trào ra.
Cố Giang Chi ra tay rất mạnh, thậm trí hoàn toàn không giống như một cậu bé chín tuổi, còn cậu nhóc bị cậu đánh kia mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy dài, chân gần như bị gãy.
Trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường, nhưng bị thương nặng đến như vậy, đương nhiên làm kinh động đến bố mẹ nam sinh kia. Mặc dù bố mẹ cậu nam sinh kia không giàu có, hay có thế lực bằng Cố Thị, nhưng vì thương xót con, nên vẫn đến tìm Cố Trương Viễn và Hàn Chi Nhiên đòi công bằng.
Cố Trương Viễn cảm thấy Cố Giang Chi làm mất mặt mình, rất tức giận, chất vấn Cố Giang Chi vì cái gì mà đánh bạn.
Cậu cười lạnh một tiếng, đôi mắt nhìn bố mẹ một cách thờ ơ lạnh lùng, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Cố Trương Viễn tức quá đạp cho cậu một cái.
Thân hình bé nhỏ của Cố Giang Chi bay ra xa, xô vỡ chiếc bình thuỷ tinh trong phòng khách và ngã vào những mảnh vỡ của chiếc bình. Cánh tay nhỏ lúc chống xuống bị mảnh vỡ đâm vào làm cho chảy máu.
"..." Hàn Chi Nhiên thấy bàn tay của con trai bị thương, dù bình thường không quan tâm lắm, nhưng mẫu tử liền tâm, tim cũng cảm thấy có chút xót xa, liền đi đến đỡ con dậy, bảo giúp việc cầm hộp thuốc đến.
Cố Giang Chi động tay, mặt không cảm xúc hất tay Hàn Chi Nhiên ra.
Hàn Chi Nhiên run lên, mắt nhìn vào mắt con trai, bị sốc bởi sự thờ ơ và lạnh lùng trong đó, đứng hình ngay tại chỗ.
Cậu thiếu niên nhỏ quay người, đi lên cầu thang.
Sự cố này được truyền đến tai Cố lão phu nhân ngay trong ngày hôm đó. Lúc đó, bà đang ở biệt thự ở Phàn Thành để tu sửa lăng mộ của tổ tiên, nghe được chuyện này, lão tổ tông rất tức giận, đêm đó liền phái người đem Cố Giang Chi đến bên cạnh mình, cùng Cố Bạc Chi nuôi dưỡng.
Sau này, lúc Cố Giang Chi sắp lên cấp hai, lão phu nhân mang cậu một lần nữa trở về Yến thành.
Lão phu nhân gọi Cố Trương Viễn và Hàn Chi Nhiên ra hung hăng chửi mắng một trận, mắng bọn họ đem cuộc hôn nhân bất hạnh đổ lên đầu con trai, không xứng đáng làm bậc phụ mẫu.
Sau đó, Cố Giang Chi rời khỏi Cố gia, sống một mình bên ngoài.
**
Cô gái nhỏ nghe anh kể xong, có lẽ vì quá kinh ngạc nên ngẩn cả người.
Cố Giang vùi đầu vào chiếc cổ ấm áp thơm ngát của cô, ngửi mùi trên thân thể cô, hương vị này chỉ thuộc về một mình anh, giọng khàn khàn nói: "Đây mới là anh, rõ chưa?"
Đây mới là anh!
Quá khứ của anh, sự ảm đạm của anh, sự bất trị của anh, sự cô độc của anh, thế giới đen tối của anh trước khi gặp em.
Trước khi gặp được em, sự tồn tại của anh bị cha mẹ coi là sỉ nhục. Trở thành đối tượng để người ta cười đùa chế nhạo chính là vết nhơ loang lổ trong suốt thời niên thiếu.
Anh không tốt như em nghĩ. Anh hoang tưởng. Anh máu lạnh. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ anh muốn, anh sẽ cố hết sức không từ thủ đoạn để giành được nó, coi nó như báu vật quý quá, còn nếu không có được, sẽ lập tức phá huỷ nó.
Anh thực sự không phải là người tốt.
Anh có được em, mới chính là thượng đế ban ơn cho anh.
Hiểu chưa?
Không gian yên tĩnh trong vài giây.
Cố Giang im lặng, không nói thêm gì nữa, cánh tay anh siết chặt hơn, như muốn đem cô gái nhỏ cùng mình hoà làm một.
Một lúc sau, cô gái nhỏ từ đầu đến cuối đều im lặng lắng nghe câu chuyện, cuối cùng cũng cử động. Cô chậm rãi, nhẹ nhàng đưa tay ra, ôm lấy anh.
"Đều đã qua rồi."
Giọng của cô nhẹ nhàng, mềm mại, như một cơn gió ấm áp thổi qua mặt tuyết lạnh băng, như tia nắng rực rỡ chiếu vào bóng tối của vực thẳm sâu không thấy đáy. Bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh từng chút, từng chút một, như cái cách anh đã làm với cô vô số lần, tựa như đang vỗ về một đứa trẻ.
"Đều đã qua rồi!" Hứa Tư Ý lặp lại một lần nữa, "Từ giờ trở đi, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ luôn ở bên anh!"
Cố Giang vẫn im lặng.
Giây sau, anh từ từ nhắm mắt lại, đôi môi mỏng chầm chậm đưa lên. Từ xương đòn mỏng manh, cổ trắng ngầm, chiếc cằm nhỏ nhọn, tìm kiếm... Cuối cùng, dừng lại trên đôi môi nhỏ hồng hào của cô gái.
Cảm giác đó lại xuất hiện, nhẹ nhàng chuyển động, cảm giác lần này tốt hơn bất cứ lần nào khác.
Anh muốn cô!
Cô gái của anh. Anh nguyện ý đem tất cả mọi chuyện nói cho cô biết, mặt trời nhỏ bé ấm áp của anh. Anh muốn đem tất cả của cô biến thành của mình...
Cố Giang nhẹ nhàng hôn lên môi của cô gái.
Không có môi lưỡi triền miên, cũng không có bất cứ cảm giác mãnh liệt nào, chỉ có đôi môi chạm vào nhau, thật nhẹ nhàng.
Hứa Tư Ý khẽ run lên, lòng bàn tay tê dại, từ từ nhắm hai mắt lại.
Rất lâu sau, môi Cố Giang áp vào môi hé mở của cô, thì thầm: "Cảm ơn em, công chúa nhỏ của anh."
Hứa Tư Ý chớp chớp mắt, đưa cổ về sau, giọng nhẹ nhàng, dò hỏi: "... Cảm ơn em?"
Cảm ơn em đã kéo anh ra khỏi vực thẳm tăm tối, để anh nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.
Cố Giang không nói gì.
Anh cúi xuống cắn cô một cái, đột nhiên nhướn mày, bộ dạng uể oải lười biếng, xích lại bên tai cô, "Anh đột nhiên thay đổi suy nghĩ rồi."
"..."
?
"Không bằng luôn hôm nay?"
"..."
???
Hứa Y Tư ngơ ngác, không biết chủ đề mà anh ta nói đã nhảy đến đâu rồi, "Hôm nay là ngày gì cơ?"
Vị thiếu gia nào đó ánh mắt trở nên không đứng đắn, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào đôi chân nhỏ nhắn của cô, sau đó ngón tay trượt đến nơi nào đó, thấp giọng nói, "Cái này."
Cô gái tốt nhất trên đời? Tự nhiên được khen đến tận trời như vậy, làm Hứa Tư Ý cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng cũng có chút... vui sướng.
Trong lòng Hứa Tư Ý tràn đầy vị ngọt, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ửng hồng, đôi tay bé nhỏ mềm mại nâng lên, ôm chặt cổ Cố Giang. Sau đó kiễng chân, đưa môi đến bên tai anh thì thầm: "Không phải, anh mới là người tốt nhất."
Cố Giang nhắm mắt lại, ôm siết cô gái nhỏ trong lòng, một lúc sau, anh cọ nhẹ sống mũi lên trán cô, giọng trầm khàn nói: "Hứa Tư Ý, anh không tốt như em nghĩ đâu."
Hứa Tư Ý lắc mạnh đầu, nghiêm túc nói: "Anh rất tốt!"
Cố Giang mở to mắt, con ngươi đen láy nhìn chăm chú vào khuôn mặt mềm mại như tuyết của cô gái trước mặt. Mắt không thể hiện rõ thần sắc.
Đôi mắt của Hứa Tư Ý trong veo , sáng lấp lánh như thuỷ tinh, nhìn thẳng vào mắt Cố Giang, lặp lại lời nói một lần nữa: "Anh rất tốt, thật đấy!"
Dường như có ma xui quỷ khiến, ánh đèn trong phòng bỗng lập loè trong vài giây. Hứa Tư Ý đột nhiên nhớ lại những ngày đầu khi mới nhập học, ở Lam Vẫn, cô cùng Vương Hinh cùng xem một bộ phim điện ảnh Nhật Bản.
Trong phim có một câu thoại: "
"Anh là vị thần cai quản sông núi, còn cô là thiếu nữ vì thần mà toả sáng"
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đang chếch dần về phía tây. Những tia nắng cuối cùng ấm áp nhuộm đường chân trời thành một màu đỏ rực rỡ.
Môi Cố Giang khẽ nhếch lên, đôi mắt nhìn thật kĩ người con gái trong lòng. Còn Hứa Tư Ý khoé môi cong cong, không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt anh.
Cứ như vậy không nói lời nào trong vài giây.
Cố Giang cúi đầu, mũi chạm vào chiếc mũi nhỏ nhắn của cô gái, thích thú cười nhẹ một tiếng.
Hứa Tư Ý chớp chớp mắt, ngại ngùng hỏi: "Anh cười cái gì thế?"
Cố Giang không nói lời nào, đột nhiên ôm chặt cô một lần nữa. Động tác của anh hoàn toàn bất ngờ, đôi chân cô gái nhỏ mất trọng lượng lơ lửng trên không chung, làm cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, đôi tay vô thức ôm anh càng chặt hơn, không biết anh muốn làm gì.
Cố Giang đột nhiên sải bước chân lớn vào nhà tắm.
Hứa Tư Ý ngẩn cả người: ⊙o⊙
Sau đó được đặt trên bồn rửa trong phòng tắm.
Cho dù bị ngăn cách bởi lớp quần áo, nhưng cô vẫn cảm nhận được bề mặt đá cẩm thạch lành lạnh. Cô xấu hổ mặt hơi ửng đỏ. Hứa Tư Ý co rúm lại, vô thức muốn nhảy khỏi bồn rửa chạy đi.
Chưa kịp để cô có thể chạy thoát, Cố Giang cúi người, nghiêng về phía trước, hai tay đặt ở hai bên, hoàn toàn giam cầm cơ thể nhỏ bé của cô vào không gian riêng của mình.
Phòng tắm nhỏ hẹp, cơ thể anh toả ra mùi hormone lành lạnh nam tính hơn bình thường.
Hứa Tư Ý đỏ bừng mặt, nhập ngừng nói: "Anh..."
Không đợi cô nói xong, cơ thể cao lớn của Cố Giang đã áp sát xuống, cánh tay quấn chặt lấy cô, đặt quai hàm lên cái đầu ngốc nghếch của cô. Hai người quấn lấy nhau không một khẽ hở.
Động tác này buộc Hứa Tư Ý phải tách hai chân ra, thân thể cứng đờ, không dám cử động.
Cảm nhận được tư thế ngồi ngượng nghịu của cô gái nhỏ, anh đưa tay véo nhẹ mắt cá chân trắng nõn của cô, rồi vòng chúng lên eo mình.
"..." Cơ thể Hứa Tư Ý càng cứng nhắc hơn, mặt gần như nóng đến không còn cảm giác.
Mặc dù thỉnh thoảng cũng ôm hôn quyến luyến không rời...
Nhưng dáng vẻ quấn chân quanh hông này, lại còn ở trên bồn rửa trong nhà vệ sinh...
Thật xấu hổ!
Cô vô cùng xẩu hổ đến mức muốn bốc khói luôn rồi! T T
Trong một khoảnh khắc, phòng tắm yên tĩnh vang lên giọng nói trầm lặng, không nghe ra được ngữ khí gì: "Bảo bối, muốn nghe kể chuyện không?"
Hơi thở của anh uyển chuyển bên tai cô, đôi môi mỏng mở ra khép lại, mỗi âm phát ra đều cọ nhẹ vào vành tai nhỏ. Để lộ ra một mảng da thịt hồng nhạt, mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi
Hứa Tư Ý bị hơi thở ấm áp bên tai làm cho ngưa ngứa, có chút thấp thỏm không yên, còn có một loại cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Thật nóng...
Thật kì lạ! Rõ ràng đang là mùa đông, tại sao lại cảm thấy nóng như thế này?
Toàn thân như thiêu như đốt, cảm giác như sắp bị đốt cháy vậy.
Hứa Y Tư cắn cắn môi, vô thức lùi lại trên bồn rửa, thử đẩy anh ra một chút. Cánh môi mấp máy, âm thanh nhẹ nhàng phát ra: "Nghe... chuyện gì cơ ạ?"
Cố Giang khép hờ mắt, cắn nhẹ vào sụn tai nhỏ mảnh khảnh của cô gái, trầm giọng nói: "Về anh."
**
Hồi nhỏ, Cố Giang đã có chỉ thông IQ cao hơn các bạn khác cùng trang lứa khác.
Khi còn học mẫu giáo, cô giáo vì muốn rèn luyện trí nhớ cho các bạn nhỏ, nên đã yêu cầu học thuộc ngay lập tức một bài thơ Đường.
Trường mẫu giáo này là một trường quý tộc nổi tiếng cả nước ở Yến Thành. Những đứa trẻ đi học ở đây đều là tiểu thiếu gia, tiểu thiên kim của những gia đình có tiền. Bọn họ rất ham chơi, nên nửa tiếng đồng hồ trôi qua rồi, phần lớn các tiểu thiếu gia, tiểu thiên kim đến một đoạn thơ cũng không thuộc.
Thật ra điều này cũng có chút hạn chế, để học thuộc được một bài thơ nhất định rất khó khăn.
Cô giáo lần lượt kiểm tra, cuối cùng đến lượt Cố Giang Chi.
Năm đó, cậu bé kiệm lời ít nói chỉ một lúc đã thuộc lòng sáu bài thơ thể ngũ ngôn, bốn bài thể thất ngôn tuyệt cú. Cũng có thể nói rằng, cậu nhóc đó trong vòng ba phút có thể thuộc làu làu những phiên âm khó hiểu của các bài thơ cổ đại.
Cố Giang Chi vô cùng thông minh, ở một góc độ nào đó, cậu nhóc là một thiên tài.
Nhưng dường như cũng giống như những nhân vật thiên tài từ xưa đến nay, tuổi thơ của Cố Giang Chi không hạnh phúc.
Cố thị giàu có, con cháu đầy đàn. Bố của Cố Giang Chi là Cố Trương Viễn, con trai thứ hai của Cố phu nhân. Vị công tử này kế thừa được sự thông minh của cha ông, lớn lên khôi ngô tuấn tú, ngọc thụ lâm phong. Thời trẻ nổi tiếng lừng lẫy chốn Yến Thành, được mọi người ngưỡng mộ. Hoàn toàn là một công tử phong lưu phóng khoáng.
Lúc Cố Trương Viễn hai mươi sáu tuổi, Cố phu nhân gọi ông đến trước mặt và bàn bạc về hôn sự. Cố phu nhân muốn ông cưới đại tiểu thư của Hàn gia, Hàn Chi Nhiên. Hôn lễ đã định vào đầu tháng sau.
Hàn Chi Nhiên du học ở Mỹ, vừa về nước chưa đầy nửa tháng.
Hai người trẻ tuổi phải kết hôn dù trước đó chưa từng gặp mặt.
Trong Yến Thành nổi tiếng này, việc liên hôn giữa các gia tộc không phải là ít. Cuộc hôn nhân của Cố Trương Viễn và Hàn Chi Nhiên chỉ là một trong số hàng trăm cuộc hôn nhân thương mại không tình cảm khác.
Cố gia và Hàn gia là những gia tộc có máu mặt. Vì vậy, hôn lễ của Cố thiếu gia và Hàn tiểu thư được tổ chức một cách vô cùng long trọng và xa hoa. Những người nổi tiếng ở Yến Thành đều có mặt để chúc mừng họ. Ai cũng nói họ là đôi trai tài gái sắc, là đôi kim đồng ngọc nữ. Câu chuyện của cả hai là một câu chuyện đẹp vô cùng.
Đám cưới thế kỉ này trong năm đó còn lên đầu báo của một tạp chí tài chính nổi tiếng, có thể thấy sự kiện này trọng đại ra sao.
Tuy nhiên, hướng đi của cuộc hôn nhân này lại rất khác so với lời chúc phúc của mọi người.
Thời gian đầu, Cố Trương Viễn bị thu hút bởi vẻ đẹp và khí chất của Hàn Chi Nhiên, nên rất tò mò và muốn chinh phục cô. Tuy nhiên, Hàn Chi Nhiên không hề có hứng thú gì với anh ta. Lúc đầu kết hôn đơn giản là do không thể phản kháng lại sức ép của cha mẹ.
Cố Trương Viễn bị từ chối vài lần, dần dần hứng thú với Hàn Chi Nhiên cũng mất dần. Kết hôn chưa đầy hai tháng, anh ta lại trở về phong lưu như trước, ăn chơi rượu chè, đến tận đêm cũng không về nhà.
Hàn Chi Nhiên từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của văn hoá Mỹ, cho nên, đối với cuộc hôn nhân thương mại này, cô cũng không mấy quan tâm đến người chồng đó cho lắm, bản thân cũng hướng đến ngàn vạn rừng hoa.
Cặp vợ chồng không theo đạo lí này bắt đầu mỗi người một nơi.
Cố lão phu nhân nghe được tin tức từ người quản gia, liền gọi Cố Trương Viễn và Hàn Chi Nhiên đến nhà chính, nói, hai người muốn làm loạn cái gì bà cũng không quan tâm, nhưng trước tiên, nhất định phải sinh một đứa bé.
Một năm sau, Hàn Chi Nhiên sinh cho Cố gia một đứa bé trai.
Lão phu nhân vui đến nỗi không ngậm được miệng, đặt tên cho đứa bé là "Cố Giang Chi."
Tiểu Cố Giang Chi ra đời liền trở thành viên ngọc quý của Cố gia. Nhưng sự xuất hiện của sinh mệnh nhỏ này cũng không làm thay đổi bất cứ điều gì giữa cha mẹ cậu bé.
Cố Trương Viễn vẫn tiếp tục ngày đêm phong trần, minh tinh, người mẫu thay đổi liên tục. Tư tưởng cởi mở của Hàn Chi Nhiên vẫn như trước, tiếp tục quan hệ thân mật với đồng nghiệp.
Cố Trương Viễn không quan tâm đến con trai, còn Hàn Chi Nhiên xem con trai như là trái đắng của cuộc hôn nhân thất bại, thậm trí còn mang theo chút tâm lý thù hận.
Từ khi mới sinh ra, tiểu Cố Giang Chi đã được quản gia và người giúp việc trong nhà chăm sóc. Cha mẹ của anh hoàn toàn như người xa lạ.
Ấn tượng duy nhất của anh về cha chính là một người say xỉn thường xuyên đưa những người phụ nữ khác về nhà, cùng với những âm thanh phát ra từ phòng ngủ: tiếng la hét của người phụ nữ xen lẫn tiếng thở dốc của người đàn ông.
Còn ấn tượng duy nhất của anh về mẹ chính là bộ dạng lãnh đạm kèm theo ánh mắt chán ghét.
Trong hoàn cảnh thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, Cố Giang Chi cứ như vậy từ sự thận trọng ban đầu, mong muốn được chăm sóc và chú ý, đã biến thành sự lạnh nhạt thờ ơ. Tính cách của anh cũng càng ngày càng trầm lắng, càng ngày càng cô độc.
Vài năm sau, anh vào học tại trường tiểu học quý tộc tốt nhất ở Yến Thành.
Có một lần sau khi kết thúc tiết học, một vài cậu nam sinh ở trong nhà vệ sinh vừa vệ sinh vừa cười đùa thảo luận. Nam sinh thứ nhất khịt mũi thấp giọng: "Sáng nay tao nghe được bố và mẹ nói chuyện, nói cái gì mà Cố Giang Chi... cha cậu ta hôm qua ở quán bar uống rất nhiều rượu, sau đó dẫn theo ba người phụ nữ về khách sạn!"
Nam sinh thứ hai : "Về khách sạn làm gì?"
"Sao mày ngốc thế! Đương nhiên là..." Cậu nam sinh kia cười lớn, cơ thể cao gầy mô phỏng đong đưa, dùng sức trước sau nhún hông.
Đứa trẻ mười mấy tuổi vốn dĩ nên thuần khiết như tờ giấy trắng, nhưng vì chúng trưởng thành quá sớm, làm động tác này vừa buồn cười vừa buồn nôn. Cậu nhóc nam sinh thứ hai nói thầm: "Tại sao gia đình Cố Giang Chi lại kỳ quái như vậy? Bố cậu ta như vậy, mẹ cậu ta không giận sao? Nếu đổi lại là mẹ tôi, thì đã sớm cầm dao băm nát bố tôi rồi!"
Nam sinh kia hắng giọng non nớt, âm dương quái khí, "Mày cho rằng mẹ Cố Giang tốt lắm sao? Ai mà không biết, mẹ cậu ta ở bên ngoài câu được vài con cá rồi!"
Nam sinh thứ hai kinh ngạc: "Thật á?"
"Đúng vậy." Nam sinh kia châm chọc cười, "Cha mẹ cậu ta rất loạn, biết Cố Giang Chi là cái gì không? Chính là từ hai cái nhà vệ sinh công cộng mà bò ra!"
Cậu nam sinh kia vừa rứt lời, một nắm đấm hung hăng đập vào mặt cậu ta.
Năm đó, Cố Giang Chi lên lớp bốn, mới chỉ chín tuổi.
Cậu thiếu niên nhỏ bé vẫn chưa phát triển, thân thể gầy gò mang theo cảm giác có phần yếu ớt. Nhưng khoé môi cậu nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo ngang ngược, ánh mắt lạnh lùng thấu xương.
Từ khoảnh khắc đó, cậu biết rằng có thứ gì đó trong xương tuỷ đang phun trào ra.
Cố Giang Chi ra tay rất mạnh, thậm trí hoàn toàn không giống như một cậu bé chín tuổi, còn cậu nhóc bị cậu đánh kia mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy dài, chân gần như bị gãy.
Trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường, nhưng bị thương nặng đến như vậy, đương nhiên làm kinh động đến bố mẹ nam sinh kia. Mặc dù bố mẹ cậu nam sinh kia không giàu có, hay có thế lực bằng Cố Thị, nhưng vì thương xót con, nên vẫn đến tìm Cố Trương Viễn và Hàn Chi Nhiên đòi công bằng.
Cố Trương Viễn cảm thấy Cố Giang Chi làm mất mặt mình, rất tức giận, chất vấn Cố Giang Chi vì cái gì mà đánh bạn.
Cậu cười lạnh một tiếng, đôi mắt nhìn bố mẹ một cách thờ ơ lạnh lùng, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Cố Trương Viễn tức quá đạp cho cậu một cái.
Thân hình bé nhỏ của Cố Giang Chi bay ra xa, xô vỡ chiếc bình thuỷ tinh trong phòng khách và ngã vào những mảnh vỡ của chiếc bình. Cánh tay nhỏ lúc chống xuống bị mảnh vỡ đâm vào làm cho chảy máu.
"..." Hàn Chi Nhiên thấy bàn tay của con trai bị thương, dù bình thường không quan tâm lắm, nhưng mẫu tử liền tâm, tim cũng cảm thấy có chút xót xa, liền đi đến đỡ con dậy, bảo giúp việc cầm hộp thuốc đến.
Cố Giang Chi động tay, mặt không cảm xúc hất tay Hàn Chi Nhiên ra.
Hàn Chi Nhiên run lên, mắt nhìn vào mắt con trai, bị sốc bởi sự thờ ơ và lạnh lùng trong đó, đứng hình ngay tại chỗ.
Cậu thiếu niên nhỏ quay người, đi lên cầu thang.
Sự cố này được truyền đến tai Cố lão phu nhân ngay trong ngày hôm đó. Lúc đó, bà đang ở biệt thự ở Phàn Thành để tu sửa lăng mộ của tổ tiên, nghe được chuyện này, lão tổ tông rất tức giận, đêm đó liền phái người đem Cố Giang Chi đến bên cạnh mình, cùng Cố Bạc Chi nuôi dưỡng.
Sau này, lúc Cố Giang Chi sắp lên cấp hai, lão phu nhân mang cậu một lần nữa trở về Yến thành.
Lão phu nhân gọi Cố Trương Viễn và Hàn Chi Nhiên ra hung hăng chửi mắng một trận, mắng bọn họ đem cuộc hôn nhân bất hạnh đổ lên đầu con trai, không xứng đáng làm bậc phụ mẫu.
Sau đó, Cố Giang Chi rời khỏi Cố gia, sống một mình bên ngoài.
**
Cô gái nhỏ nghe anh kể xong, có lẽ vì quá kinh ngạc nên ngẩn cả người.
Cố Giang vùi đầu vào chiếc cổ ấm áp thơm ngát của cô, ngửi mùi trên thân thể cô, hương vị này chỉ thuộc về một mình anh, giọng khàn khàn nói: "Đây mới là anh, rõ chưa?"
Đây mới là anh!
Quá khứ của anh, sự ảm đạm của anh, sự bất trị của anh, sự cô độc của anh, thế giới đen tối của anh trước khi gặp em.
Trước khi gặp được em, sự tồn tại của anh bị cha mẹ coi là sỉ nhục. Trở thành đối tượng để người ta cười đùa chế nhạo chính là vết nhơ loang lổ trong suốt thời niên thiếu.
Anh không tốt như em nghĩ. Anh hoang tưởng. Anh máu lạnh. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ anh muốn, anh sẽ cố hết sức không từ thủ đoạn để giành được nó, coi nó như báu vật quý quá, còn nếu không có được, sẽ lập tức phá huỷ nó.
Anh thực sự không phải là người tốt.
Anh có được em, mới chính là thượng đế ban ơn cho anh.
Hiểu chưa?
Không gian yên tĩnh trong vài giây.
Cố Giang im lặng, không nói thêm gì nữa, cánh tay anh siết chặt hơn, như muốn đem cô gái nhỏ cùng mình hoà làm một.
Một lúc sau, cô gái nhỏ từ đầu đến cuối đều im lặng lắng nghe câu chuyện, cuối cùng cũng cử động. Cô chậm rãi, nhẹ nhàng đưa tay ra, ôm lấy anh.
"Đều đã qua rồi."
Giọng của cô nhẹ nhàng, mềm mại, như một cơn gió ấm áp thổi qua mặt tuyết lạnh băng, như tia nắng rực rỡ chiếu vào bóng tối của vực thẳm sâu không thấy đáy. Bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh từng chút, từng chút một, như cái cách anh đã làm với cô vô số lần, tựa như đang vỗ về một đứa trẻ.
"Đều đã qua rồi!" Hứa Tư Ý lặp lại một lần nữa, "Từ giờ trở đi, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ luôn ở bên anh!"
Cố Giang vẫn im lặng.
Giây sau, anh từ từ nhắm mắt lại, đôi môi mỏng chầm chậm đưa lên. Từ xương đòn mỏng manh, cổ trắng ngầm, chiếc cằm nhỏ nhọn, tìm kiếm... Cuối cùng, dừng lại trên đôi môi nhỏ hồng hào của cô gái.
Cảm giác đó lại xuất hiện, nhẹ nhàng chuyển động, cảm giác lần này tốt hơn bất cứ lần nào khác.
Anh muốn cô!
Cô gái của anh. Anh nguyện ý đem tất cả mọi chuyện nói cho cô biết, mặt trời nhỏ bé ấm áp của anh. Anh muốn đem tất cả của cô biến thành của mình...
Cố Giang nhẹ nhàng hôn lên môi của cô gái.
Không có môi lưỡi triền miên, cũng không có bất cứ cảm giác mãnh liệt nào, chỉ có đôi môi chạm vào nhau, thật nhẹ nhàng.
Hứa Tư Ý khẽ run lên, lòng bàn tay tê dại, từ từ nhắm hai mắt lại.
Rất lâu sau, môi Cố Giang áp vào môi hé mở của cô, thì thầm: "Cảm ơn em, công chúa nhỏ của anh."
Hứa Tư Ý chớp chớp mắt, đưa cổ về sau, giọng nhẹ nhàng, dò hỏi: "... Cảm ơn em?"
Cảm ơn em đã kéo anh ra khỏi vực thẳm tăm tối, để anh nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.
Cố Giang không nói gì.
Anh cúi xuống cắn cô một cái, đột nhiên nhướn mày, bộ dạng uể oải lười biếng, xích lại bên tai cô, "Anh đột nhiên thay đổi suy nghĩ rồi."
"..."
?
"Không bằng luôn hôm nay?"
"..."
???
Hứa Y Tư ngơ ngác, không biết chủ đề mà anh ta nói đã nhảy đến đâu rồi, "Hôm nay là ngày gì cơ?"
Vị thiếu gia nào đó ánh mắt trở nên không đứng đắn, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào đôi chân nhỏ nhắn của cô, sau đó ngón tay trượt đến nơi nào đó, thấp giọng nói, "Cái này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.