Chương 5
Nhược Thủy Thiên Lưu
22/07/2020
Phải rồi.
Theo quy định của Hội học sinh, những buổi hội nghị thường kỳ của các bộ phận, chủ tịch hoàn toàn có quyền tham dự hoặc dự thính. Dĩ nhiên, bộ phận thư ký của cô lúc này chính là đang “trúng thưởng” một phiếu kiểm tra.
Sớm biết vậy, đánh chết cô cũng không ngồi hàng cuối cùng.
Vài chú quạ vỗ cách bay qua đầu Hứa Tư Ý. Cô không nói gì, giống như ốc sên di chuyển từng chút một, từng chút một, về chỗ ngồi ban nãy. Cô cúi đầu, mở laptop ra, giả bộ xem những gì đã nói ở buổi hội nghị thường kỳ lần trước.
Tim cô đập hơi nhanh làm cho trên mặt có chút nóng.
Trong phòng học oi bức, làm sao mà không có người mở cửa sổ cơ chứ…..Cô khẽ cắn môi, hơi trống má.
Bên cạnh truyền đến một âm thanh “tách, tách”, từng cái một.
Hứa Tư Ý không dám to gan quay đầu sang, chỉ dám liếc nhìn về phía bên cạnh. Lọt vào trong tầm mắt là một góc nghiêng không chê vào đâu được.
Cố Giang đang cúi đầu xem di dộng, một tay lướt màn hình, một tay nghịch chiếc bật lửa màu vàng, âm thanh tách tách vừa rồi là do va chạm với mặt bàn mà vọng lại.
Không biết có phải do ánh sáng hay không, mà ở góc độ này, đường nét khuôn mặt của anh dịu dàng hơn rất nhiều. Khoé mắt cong, đuôi mắt khẽ nhếch, thậm chí ngay cả nếp nhăn mí mắt cũng vừa phải, khi cúi đầu thì nhẹ nhàng, khi ngẩng lên thì mạnh mẽ.
Rất giống người từ truyện tranh đi ra.
Dung mạo như thế, khó trách ngay cả mỹ nhân Quế Hiểu Tĩnh cũng vừa mắt anh. Trong lúc đầu óc Hứa Tư Ý đang rối loạn, không biết làm sao lại nhớ đến câu chuyện của Vương Hinh.
Chỉ có điều……..Trong lúc chờ họp đem bật lửa ra nghịch? Tích cách của các vị lão đại hiện nay đều “tùy tiện” như vậy sao?
Bỗng nhiên chính lúc này, “Nhìn cái gì?”, Cố Giang ngay cả ánh mắt cũng không nhìn lên, nói.
“……”Hứa Tư Ý khẽ hoảng, vội vàng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn laptop.
Cố Giang khẽ nhìn qua, anh đảo mắt qua chiếc tai cùng khuôn mặt hơi đỏ, sau đó thu hồi tầm mắt lại.
Trong phòng học cuộc hội nghị bắt đầu diễn ra. Số người tới cũng không khác trước cho lắm. Nhờ phúc của nhân vật làm mưa làm gió Cố chủ tịch, mà ngay cả hàng cuối cùng thường ngày không thu hút một ánh mắt nào, bây giờ giống như một cục nam châm thu hút bao ánh nhìn. Mọi người không hẹn mà gặp, đều nhìn trộm về một phía, có người quay người giả bộ cùng hàng sau nói chuyện phiếm, có người lại giả bộ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Cố Giang không phản ứng.
Hứa Tư Ý xù lông, càng ngày càng cúi đầu.
Trước một giây, cô cho là mình sẽ ở dưới các ánh mắt khác nhau kia mà bỏ mạng, một hồi tiếng giày cao gót từ bên ngoài cửa truyền vào, theo sau là một giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, giống như ánh sáng cứu rỗi từ thiên đàng, “Thật ngại quá, thầy giáo dạy chuyên ngành của tôi kéo dài bài giảng thêm một chút….”
Sự chú ý của mọi người thành công dời đi.
Quế Hiểu Tĩnh đi một mạch lên bục giảng, trên trán đang bao phủ một lớp mồ hôi mỏng. Cô cầm sổ cùng bút, vào phòng học liền nhìn thấy Cố Giang ngồi ở hàng cuối cùng, ngẩn ra, để cho Phó thư ký cho mọi người họp trước, tự mình đi xuống dưới.
“Hi!”, Quế Hiểu Tĩnh dường như rất ngạc nhiên, thể hiện sự vui mừng, mặt hơi ửng hồng, nhẹ nhàng hỏi, “Anh là đến dự thính sao? Có muốn đi lên nói gì đó không?”
Ánh mắt Cố Giang không rời khỏi di động, “Không cần.”
Hai vị nhân vật lớn nói chuyện, Hứa Tư Ý tự biết bản thân mình không có việc gì, liền cúi đầu, duy trì sự trầm mặc, im như thóc.
Quế Hiểu Tĩnh nhìn bên cạnh Cố Giang, liếc Hứa Tư Ý một cái, “Tư Ý, phía trước còn nhiều vị trí như thế, sao em lại ngồi ở hàng cuối cùng?” Chỉ chỉ chỗ ngồi trống ở hàng thứ ba, cười tủm tỉm, “Hay là em ngồi ở chỗ đó đi.”
“Vâng, vâng!” Hứa Tư Ý cảm thấy vui mừng, liên tục thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy rời đi.
“Tôi nói em có thể đi hay sao?” Giọng nói như không có việc gì truyền tới.
Anh vừa dứt lời, Hứa Tư Ý sửng sốt, Quế Hiểu Tĩnh cũng sửng sốt, ai cũng không ngờ được Cố Giang sẽ hành động như vậy.
Quế Hiểu Tĩnh nhìn Cố Giang, rất khó hiểu, “Vì sao cô ấy không thể đi?”
Đúng rồi! Đúng rồi đó! Vì sao cô không thể đi cơ chứ!
Biểu tình của Hứa Tư Ý so với Quế HIểu Tĩnh còn mờ mịt hơn.
Cố Giang nói, “Tôi tìm cô ấy.”
Quế Hiểu Tĩnh vẫn cười, hỏi: “Cậu tìm em ấy có chuyện gì sao?”
Lúc này, ánh mắt lãnh đạm của Cố Giang dời đến Quế Hiểu Tĩnh, nâng đôi mắt, trên mí mắt hình thành một nếp gấp sâu. Ngữ khí của anh không thay đổi, nhưng mắt tăng thêm sự lạnh lùng, “Liên quan gì tới cô?”
Khuôn mặt Cố Giang lạnh lùng, thu lại biểu cảm, lực sát thương kinh người.
Sau khi anh nói xong câu đó, vẻ mặt tươi cười vạn năm không đổi của Quế Hiểu Tĩnh nháy mắt liền cứng lại. Sau khi bị giật mình trong giây lát, cô điều chỉnh lại vẻ mặt, không nói gì nữa, xoay người bước nhanh trở về bục giảng, để Hứa Tư Ý ngồi yên tại đó.
Trên bục giảng, phó thư ký đã nói xong nội dung hội nghị mà bản thân đã chuẩn bị, rồi trao lại vị trí với Quế Hiểu Tĩnh. Mặt mày Quế Hiểu Tĩnh cong lên, hướng về phía mọi người bố trí công tác nhiệm vụ tiếp theo.
Hàng cuối cùng rất yên tĩnh.
3 phút sau, vẫn là yên tĩnh.
Hứa Tư Ý âm thầm hít sâu một hơi, rốt cục nhịn không được khách khí mở miệng, thăm dò “…..Cố học trưởng, xin hỏi anh tìm em có chuyện gì?” Cô dừng lại, đoán, “Có phải nội dung thư mời lúc trước cần sửa chữa không?”
Cố Giang nói, “Không có chuyện gì.”
Nghe vậy, ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Hứa Tư Ý. Cô ngây ngẩn cả người, “Nhưng mà, anh không phải mới nói với chị Hiểu Tĩnh là tìm em sao?”
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, nhướn mày, “Tôi không có việc gì sẽ không thể tìm em?”
“…….” Lời này nên tiếp nhận như thế nào……
Ngay khi Hứa Tư Ý không biết trả lời nhưu thế nào, một giọng nói bên ngoài cửa sau của phòng học truyền đến, hơi trầm: “Cố chủ tịch?”
Hứa Tư Ý nghe thấy tiếng quay đầu, thấy một nữ sinh, mặc váy loli, buộc tóc đuôi ngựa, ngay ngắn đứng trên hành lang, thoạt nhìn cũng không khác nhân vật từ anime ra cho lắm.
Cách ăn mặc này……
Là cosplay Thủy Băng Nguyệt sao?
Vị “Thủy Băng Nguyệt” kia, tươi cười cùng cô, giọng nói có chút vui vẻ, “Bạn học Cố Giang, bên trên có chút chuyện tìm bạn, phiền ra ngoài một chút.”
Cố Giang đứng dậy đi ra ngoài.
Hứa Tư Ý lặng lẽ thở ra, nắm chặt bút, định hết sức tập trung ghi chép nội dung cuộc hội nghị.
“Xin chào, mình là chủ tịch hội anime của trường, tên là Đỗ Toa Toa……”.Giọng nói của nữ sinh bên ngoài phòng học truyền đến..
Cố Giang ngắt lời: “Chuyện gì?”
“A, là như vậy. Tháng sau, chúng tôi dự định mở một chương trình truyện tranh, thời gian cụ thể và địa điểm tổ chức, giáo viên giao cho chúng tôi và Hội học sinh thương lượng. Để cho tiện liên hệ, có thể cho tôi add we chat của bạn không?”
“Tôi không quản lí về các hoạt động.”
“Được rồi…..” Trong giọng nói của Đỗ Toa Toa lộ ra sự thất vọng không thể che giấu, rồi quay người đi.
Sau đó ngoài phòng học truyền đến một âm thanh lanh lảnh, ‘đinh’. Ngòi bút của cô dừng lại, cô có thể nghe ra âm thanh đó là gì. Đó chính là âm thanh bật lửa của anh.
Tiếp đó là một hồi nhạc chuông điện thoại.
Cố Giang nhận máy. Khi anh hút thuốc rõ ràng giọng nói khàn khàn hơn so với bình thường, “Alo.”
Bóng đèn hành lang vẫn đang tắt.
Anh vừa đi vừa nghe điện thoại, giọng nói càng ngày càng xa, hành lang quay về một mảng im lặng cùng tối om.
Cuộc hội nghị kết thúc, Hứa Tư Ý vẫn là người cuối cùng rời khỏi phòng học. Vừa xuống tới lầu hai thì đúng lúc cuộc họp hội nghị thường kỳ của câu lạc bộ Trương Địch Phi tham gia cũng vừa kết thúc, hai người tình cờ gặp nhau, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Gần 10 giờ nên trường học cực kỳ yên tĩnh, đèn đường hơi tối.
Trương Địch Phi vừa mua một hộp keo su từ siêu thị trường học, đưa một viên cho Hứa Tư Ý, cười nói, “Ôi, nói thật đi, cậu không phải mắc bệnh quáng gà chứ?”
Hứa Tư Ý hơi ngạc nhiên: “Cái gì?”
Trương Địch Phi chỉ chỉ đèn pin ở chiếc di động trong tay cô, “Mỗi ngày sau khi tắt bóng điện, liền ở trong chăn mở đèn di động, đừng tưởng là mình không biết.”
Hứa Tư Ý nói: “Không phải bệnh quáng gà……Mình chỉ là có chút sợ bóng đêm.”
Nghe vậy Trương Địch Phi bật cười khúc khích, nắm bả vai cô trêu ghẹo: “Lớn như vậy rồi còn sợ bóng đêm? Cậu thật đúng là nhát gan mà!”
Hứa Tư Ý cười ha ha hai tiếng, không nói gì.
Căn tin ở trường học có mở bán đồ ăn khuya, từ 9 giờ tối đến đêm muộn. Khi Trương Địch Phi đi ngang qua, cảm thấy hơi đói, nên đi vào mua một bát mì. Hứa Tư Ý ngồi ở bên cạnh, không có biểu tình gì, hơi ngẩn người.
Bỗng nhiên một cuộc điện thoại gọi tới.
Hứa Tư Ý nhìn cuộc gọi trên màn hình, mím môi, đứng dậy đi ra bên ngoài nhận, “Bố.”
Trong ống nghe truyền đến giọng nói của cha Hứa, “Tư Ý à, ngủ chưa con?”
“Sắp rồi ạ.”
“Buổi tối nên đi ra ngoài ít thôi, chú ý an toàn.” Cha Hứa dặn dò hai câu, giọng nói rõ ràng, “Mẹ con dạo gần đây có gọi điện cho con không?”
“Bố nói dì Phó ?” Hứa Tư Ý nghĩ tới khuôn mặt bao giờ cũng trang điểm đậm đó, mắt nhìn xuống, lắc lắc đầu, “Không có.”
“Đừng nói cho cô ấy biết bố mua laptop và điện thoại cho con. Nếu sau cô ấy hỏi đến, thì nói tự con dành tiền mua, nhớ chưa?”
Cô gật gật đầu, “Nhớ kỹ rồi ạ.”
Cha Hứa ngừng lại, úp úp mở mở nói: “Có cái gì muốn dùng đến tiền, liền gọi điện thoại, dừng gửi tin nhắn. Mẹ con….” Dừng lại, đổi cách xưng hô, “Dì Phó, cô ấy hay kiểm tra di động của bố.”
Phía trước đêm tối mịt mù, chỉ có chiếc đèn đường lẻ loi. Hứa Tư Ý nhìn chiếc đèn, vẻ mặt rất bình tĩnh gật đầu: “Vâng. Con muốn đi ngủ, tạm biệt bố.” Nói xong cúp điện thoại, quay vào lại căng tin.
Dưới bóng đêm, một thiếu niên đứng trong bóng tối vài phút quay người, tay đút túi quần, mặt không chút thay đổi, rời đi.
Lúc gọi điện thoại, ai có thể nhìn thấy cô ấy gật đầu hay lắc đầu chứ.
Đúng là ngốc nghếch mà.
*
Trong một sàn nhảy xa hoa nào đó ở Yến Thành, ngọn đèn sặc sỡ, âm thanh đinh tai nhức óc. Trong sự ầm ĩ, là những cô gái trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ, trang điểm dày cộp, dáng người xinh đẹp đang uốn éo.
Có người căng cổ họng lên kêu: “Đến đây mở một chai rượu hoàng gia chúc mừng nào!”
Lời vừa nói ra, nhất thời toàn bộ người trong sàn nhảy dù cho đang nhảy nhót, hay uống rượu, đều nhìn về phía âm thanh vừa truyền đến.
Đó là một bàn toàn những thiếu gia trẻ trung.
Đại thiếu gia Lương gia – Lương Nam, đã uống rất nhiều, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn đỏ ửng, duỗi tay ra, tùy tiện ôm một người con gái trẻ vào trong lòng, nói: “Hôm nay là sinh nhật của tao, ai không uống nhiều chính là không cho tao mặt mũi, đến đây, đều uống hết cho tao!”
Tống Việt nâng chén, nhướn nhướn lông mày.
“Uống, uống, uống.”Hàn Thế Thành cũng phụ họa, quay đầu, nhìn về phía Cố Giang ngồi ở sô pha trong bóng tối, đi tới, “Này, người vừa khai giảng, trường học chắc hẳn phải có vài vị học muội nên mới cản trở việc tới đúng giờ phải không?”
Cố Giang để đôi chân dài trên sô pha, cúi đầu xem di động, sắc mặt lãnh đạm.
“Có thì gọi ra làm quen, đừng nhỏ mọn như vậy chứ!” Hàn Thế Thành đẩy bả vai anh, vừa nói vừa lấy di động ra, “Trường học của tôi những mỹ nhân đều đã nhìn chán, muốn thử đổi khẩu vị sang những học sinh tài năng xem sao.”
Lúc này, rốt cục Cố Giang cũng nhấc mí mắt lên nhìn anh ta một cái. Ánh mắt kia không dư thừa cảm xúc nhưng cũng đủ cho Hàn Thế Thành không rét mà run.
Hàn Thế Thành phẫn nộ, biết vị này hôm nay không có nhã hứng, ho khan một tiếng, quay đầu, tự giác rời đi cùng các mỹ nhân đang liếc mắt đưa tình về phía mình.
Các cô gái này, có thể là công chúa sô – pha (là những người làm) ở đây, cũng có thể là gái hồng lâu do các vị có tiền đem tới, dáng người, không chỗ nào không phải là tốt nhất. Các cô chơi đố số uống rượu (khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người nói sai thì hòa), nói chuyện khôn khéo và vô cùng lão luyện, khiến cho mấy người hội Lương Nam cười đùa ầm ĩ, ánh mắt hướng về phía Cố Giang.
Người này các cô chỉ thấy đến một lúc rồi về, ấn tượng cũng rất sâu sắc.
Có hai nguyên nhân. Thứ nhất vị thiếu gia này rất soái, thứ hai, vị này không giống những người khác, anh thật sự rất cao lãnh, luôn lạnh lùng với các cô.
Cũng không biết là thực sự không có hứng thú đối với các cô hay là đang giả vờ đứng đắn nữa.
Các cô âm thầm đoán.
Lúc này một cô gái mới tới, tên Trường Quyền Phát ngồi xuống bên cạnh Cố Giang, rót một chén rượu đưa cho anh, giọng nói yêu kiều: “Soái ca, xưng hô như thế nào đây?”
Mùi nước hoa nồng nặc, khiến cho Cố Giang không kiên nhẫn chau mày.
Tống Việt nhận ra anh khó chịu bèn khoát khoát tay, ý bảo cô gái tóc quăn đi ra một bên. Cô gái tóc quăn huých nhẹ một cái, chu chu miệng, đi ra.
“Cố Giang, lần trước đụng phải người thi đấu của mày, thật xin lỗi, tao sẽ sửa chữa nhanh chóng, sáng mai tự mình đưa đến trường học cho mày.” Tống Việt di chuyển mông ngồi vào cạnh Cố Giang, cười nói xong, dò xét nhìn về phía di động, tò mò: “ Mày nhìn cái này cả đêm, cái quái gì lại hứng thú như vậy?”
Trong màn hình hiện ra ảnh chụp một cô gái trẻ trung, hình tối om, như là chụp trộm.
Mắt Tống Việt lộ ra vẻ kinh ngạc, đang muốn nhìn kỹ mặt cô gái kia thì ‘tách’ một tiếng, Cố Giang đã tắt màn hình di động.
Cố Giang quay đầu nhìn Tống Việt một cái, ngoắc ngón tay.
Tống Việt nghĩ anh muốn nói gì, mắt sáng ngời, vui vẻ đem lỗ tai sát đến.
Ngay sau đó chợt nghe bên tai vang lên ba chữ Trung Quốc, âm thanh rõ ràng, lãnh đạm, tiếng phổ thông tiêu chuẩn:
“Con mẹ mày.”
“…..”
Theo quy định của Hội học sinh, những buổi hội nghị thường kỳ của các bộ phận, chủ tịch hoàn toàn có quyền tham dự hoặc dự thính. Dĩ nhiên, bộ phận thư ký của cô lúc này chính là đang “trúng thưởng” một phiếu kiểm tra.
Sớm biết vậy, đánh chết cô cũng không ngồi hàng cuối cùng.
Vài chú quạ vỗ cách bay qua đầu Hứa Tư Ý. Cô không nói gì, giống như ốc sên di chuyển từng chút một, từng chút một, về chỗ ngồi ban nãy. Cô cúi đầu, mở laptop ra, giả bộ xem những gì đã nói ở buổi hội nghị thường kỳ lần trước.
Tim cô đập hơi nhanh làm cho trên mặt có chút nóng.
Trong phòng học oi bức, làm sao mà không có người mở cửa sổ cơ chứ…..Cô khẽ cắn môi, hơi trống má.
Bên cạnh truyền đến một âm thanh “tách, tách”, từng cái một.
Hứa Tư Ý không dám to gan quay đầu sang, chỉ dám liếc nhìn về phía bên cạnh. Lọt vào trong tầm mắt là một góc nghiêng không chê vào đâu được.
Cố Giang đang cúi đầu xem di dộng, một tay lướt màn hình, một tay nghịch chiếc bật lửa màu vàng, âm thanh tách tách vừa rồi là do va chạm với mặt bàn mà vọng lại.
Không biết có phải do ánh sáng hay không, mà ở góc độ này, đường nét khuôn mặt của anh dịu dàng hơn rất nhiều. Khoé mắt cong, đuôi mắt khẽ nhếch, thậm chí ngay cả nếp nhăn mí mắt cũng vừa phải, khi cúi đầu thì nhẹ nhàng, khi ngẩng lên thì mạnh mẽ.
Rất giống người từ truyện tranh đi ra.
Dung mạo như thế, khó trách ngay cả mỹ nhân Quế Hiểu Tĩnh cũng vừa mắt anh. Trong lúc đầu óc Hứa Tư Ý đang rối loạn, không biết làm sao lại nhớ đến câu chuyện của Vương Hinh.
Chỉ có điều……..Trong lúc chờ họp đem bật lửa ra nghịch? Tích cách của các vị lão đại hiện nay đều “tùy tiện” như vậy sao?
Bỗng nhiên chính lúc này, “Nhìn cái gì?”, Cố Giang ngay cả ánh mắt cũng không nhìn lên, nói.
“……”Hứa Tư Ý khẽ hoảng, vội vàng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn laptop.
Cố Giang khẽ nhìn qua, anh đảo mắt qua chiếc tai cùng khuôn mặt hơi đỏ, sau đó thu hồi tầm mắt lại.
Trong phòng học cuộc hội nghị bắt đầu diễn ra. Số người tới cũng không khác trước cho lắm. Nhờ phúc của nhân vật làm mưa làm gió Cố chủ tịch, mà ngay cả hàng cuối cùng thường ngày không thu hút một ánh mắt nào, bây giờ giống như một cục nam châm thu hút bao ánh nhìn. Mọi người không hẹn mà gặp, đều nhìn trộm về một phía, có người quay người giả bộ cùng hàng sau nói chuyện phiếm, có người lại giả bộ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Cố Giang không phản ứng.
Hứa Tư Ý xù lông, càng ngày càng cúi đầu.
Trước một giây, cô cho là mình sẽ ở dưới các ánh mắt khác nhau kia mà bỏ mạng, một hồi tiếng giày cao gót từ bên ngoài cửa truyền vào, theo sau là một giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, giống như ánh sáng cứu rỗi từ thiên đàng, “Thật ngại quá, thầy giáo dạy chuyên ngành của tôi kéo dài bài giảng thêm một chút….”
Sự chú ý của mọi người thành công dời đi.
Quế Hiểu Tĩnh đi một mạch lên bục giảng, trên trán đang bao phủ một lớp mồ hôi mỏng. Cô cầm sổ cùng bút, vào phòng học liền nhìn thấy Cố Giang ngồi ở hàng cuối cùng, ngẩn ra, để cho Phó thư ký cho mọi người họp trước, tự mình đi xuống dưới.
“Hi!”, Quế Hiểu Tĩnh dường như rất ngạc nhiên, thể hiện sự vui mừng, mặt hơi ửng hồng, nhẹ nhàng hỏi, “Anh là đến dự thính sao? Có muốn đi lên nói gì đó không?”
Ánh mắt Cố Giang không rời khỏi di động, “Không cần.”
Hai vị nhân vật lớn nói chuyện, Hứa Tư Ý tự biết bản thân mình không có việc gì, liền cúi đầu, duy trì sự trầm mặc, im như thóc.
Quế Hiểu Tĩnh nhìn bên cạnh Cố Giang, liếc Hứa Tư Ý một cái, “Tư Ý, phía trước còn nhiều vị trí như thế, sao em lại ngồi ở hàng cuối cùng?” Chỉ chỉ chỗ ngồi trống ở hàng thứ ba, cười tủm tỉm, “Hay là em ngồi ở chỗ đó đi.”
“Vâng, vâng!” Hứa Tư Ý cảm thấy vui mừng, liên tục thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy rời đi.
“Tôi nói em có thể đi hay sao?” Giọng nói như không có việc gì truyền tới.
Anh vừa dứt lời, Hứa Tư Ý sửng sốt, Quế Hiểu Tĩnh cũng sửng sốt, ai cũng không ngờ được Cố Giang sẽ hành động như vậy.
Quế Hiểu Tĩnh nhìn Cố Giang, rất khó hiểu, “Vì sao cô ấy không thể đi?”
Đúng rồi! Đúng rồi đó! Vì sao cô không thể đi cơ chứ!
Biểu tình của Hứa Tư Ý so với Quế HIểu Tĩnh còn mờ mịt hơn.
Cố Giang nói, “Tôi tìm cô ấy.”
Quế Hiểu Tĩnh vẫn cười, hỏi: “Cậu tìm em ấy có chuyện gì sao?”
Lúc này, ánh mắt lãnh đạm của Cố Giang dời đến Quế Hiểu Tĩnh, nâng đôi mắt, trên mí mắt hình thành một nếp gấp sâu. Ngữ khí của anh không thay đổi, nhưng mắt tăng thêm sự lạnh lùng, “Liên quan gì tới cô?”
Khuôn mặt Cố Giang lạnh lùng, thu lại biểu cảm, lực sát thương kinh người.
Sau khi anh nói xong câu đó, vẻ mặt tươi cười vạn năm không đổi của Quế Hiểu Tĩnh nháy mắt liền cứng lại. Sau khi bị giật mình trong giây lát, cô điều chỉnh lại vẻ mặt, không nói gì nữa, xoay người bước nhanh trở về bục giảng, để Hứa Tư Ý ngồi yên tại đó.
Trên bục giảng, phó thư ký đã nói xong nội dung hội nghị mà bản thân đã chuẩn bị, rồi trao lại vị trí với Quế Hiểu Tĩnh. Mặt mày Quế Hiểu Tĩnh cong lên, hướng về phía mọi người bố trí công tác nhiệm vụ tiếp theo.
Hàng cuối cùng rất yên tĩnh.
3 phút sau, vẫn là yên tĩnh.
Hứa Tư Ý âm thầm hít sâu một hơi, rốt cục nhịn không được khách khí mở miệng, thăm dò “…..Cố học trưởng, xin hỏi anh tìm em có chuyện gì?” Cô dừng lại, đoán, “Có phải nội dung thư mời lúc trước cần sửa chữa không?”
Cố Giang nói, “Không có chuyện gì.”
Nghe vậy, ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Hứa Tư Ý. Cô ngây ngẩn cả người, “Nhưng mà, anh không phải mới nói với chị Hiểu Tĩnh là tìm em sao?”
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, nhướn mày, “Tôi không có việc gì sẽ không thể tìm em?”
“…….” Lời này nên tiếp nhận như thế nào……
Ngay khi Hứa Tư Ý không biết trả lời nhưu thế nào, một giọng nói bên ngoài cửa sau của phòng học truyền đến, hơi trầm: “Cố chủ tịch?”
Hứa Tư Ý nghe thấy tiếng quay đầu, thấy một nữ sinh, mặc váy loli, buộc tóc đuôi ngựa, ngay ngắn đứng trên hành lang, thoạt nhìn cũng không khác nhân vật từ anime ra cho lắm.
Cách ăn mặc này……
Là cosplay Thủy Băng Nguyệt sao?
Vị “Thủy Băng Nguyệt” kia, tươi cười cùng cô, giọng nói có chút vui vẻ, “Bạn học Cố Giang, bên trên có chút chuyện tìm bạn, phiền ra ngoài một chút.”
Cố Giang đứng dậy đi ra ngoài.
Hứa Tư Ý lặng lẽ thở ra, nắm chặt bút, định hết sức tập trung ghi chép nội dung cuộc hội nghị.
“Xin chào, mình là chủ tịch hội anime của trường, tên là Đỗ Toa Toa……”.Giọng nói của nữ sinh bên ngoài phòng học truyền đến..
Cố Giang ngắt lời: “Chuyện gì?”
“A, là như vậy. Tháng sau, chúng tôi dự định mở một chương trình truyện tranh, thời gian cụ thể và địa điểm tổ chức, giáo viên giao cho chúng tôi và Hội học sinh thương lượng. Để cho tiện liên hệ, có thể cho tôi add we chat của bạn không?”
“Tôi không quản lí về các hoạt động.”
“Được rồi…..” Trong giọng nói của Đỗ Toa Toa lộ ra sự thất vọng không thể che giấu, rồi quay người đi.
Sau đó ngoài phòng học truyền đến một âm thanh lanh lảnh, ‘đinh’. Ngòi bút của cô dừng lại, cô có thể nghe ra âm thanh đó là gì. Đó chính là âm thanh bật lửa của anh.
Tiếp đó là một hồi nhạc chuông điện thoại.
Cố Giang nhận máy. Khi anh hút thuốc rõ ràng giọng nói khàn khàn hơn so với bình thường, “Alo.”
Bóng đèn hành lang vẫn đang tắt.
Anh vừa đi vừa nghe điện thoại, giọng nói càng ngày càng xa, hành lang quay về một mảng im lặng cùng tối om.
Cuộc hội nghị kết thúc, Hứa Tư Ý vẫn là người cuối cùng rời khỏi phòng học. Vừa xuống tới lầu hai thì đúng lúc cuộc họp hội nghị thường kỳ của câu lạc bộ Trương Địch Phi tham gia cũng vừa kết thúc, hai người tình cờ gặp nhau, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Gần 10 giờ nên trường học cực kỳ yên tĩnh, đèn đường hơi tối.
Trương Địch Phi vừa mua một hộp keo su từ siêu thị trường học, đưa một viên cho Hứa Tư Ý, cười nói, “Ôi, nói thật đi, cậu không phải mắc bệnh quáng gà chứ?”
Hứa Tư Ý hơi ngạc nhiên: “Cái gì?”
Trương Địch Phi chỉ chỉ đèn pin ở chiếc di động trong tay cô, “Mỗi ngày sau khi tắt bóng điện, liền ở trong chăn mở đèn di động, đừng tưởng là mình không biết.”
Hứa Tư Ý nói: “Không phải bệnh quáng gà……Mình chỉ là có chút sợ bóng đêm.”
Nghe vậy Trương Địch Phi bật cười khúc khích, nắm bả vai cô trêu ghẹo: “Lớn như vậy rồi còn sợ bóng đêm? Cậu thật đúng là nhát gan mà!”
Hứa Tư Ý cười ha ha hai tiếng, không nói gì.
Căn tin ở trường học có mở bán đồ ăn khuya, từ 9 giờ tối đến đêm muộn. Khi Trương Địch Phi đi ngang qua, cảm thấy hơi đói, nên đi vào mua một bát mì. Hứa Tư Ý ngồi ở bên cạnh, không có biểu tình gì, hơi ngẩn người.
Bỗng nhiên một cuộc điện thoại gọi tới.
Hứa Tư Ý nhìn cuộc gọi trên màn hình, mím môi, đứng dậy đi ra bên ngoài nhận, “Bố.”
Trong ống nghe truyền đến giọng nói của cha Hứa, “Tư Ý à, ngủ chưa con?”
“Sắp rồi ạ.”
“Buổi tối nên đi ra ngoài ít thôi, chú ý an toàn.” Cha Hứa dặn dò hai câu, giọng nói rõ ràng, “Mẹ con dạo gần đây có gọi điện cho con không?”
“Bố nói dì Phó ?” Hứa Tư Ý nghĩ tới khuôn mặt bao giờ cũng trang điểm đậm đó, mắt nhìn xuống, lắc lắc đầu, “Không có.”
“Đừng nói cho cô ấy biết bố mua laptop và điện thoại cho con. Nếu sau cô ấy hỏi đến, thì nói tự con dành tiền mua, nhớ chưa?”
Cô gật gật đầu, “Nhớ kỹ rồi ạ.”
Cha Hứa ngừng lại, úp úp mở mở nói: “Có cái gì muốn dùng đến tiền, liền gọi điện thoại, dừng gửi tin nhắn. Mẹ con….” Dừng lại, đổi cách xưng hô, “Dì Phó, cô ấy hay kiểm tra di động của bố.”
Phía trước đêm tối mịt mù, chỉ có chiếc đèn đường lẻ loi. Hứa Tư Ý nhìn chiếc đèn, vẻ mặt rất bình tĩnh gật đầu: “Vâng. Con muốn đi ngủ, tạm biệt bố.” Nói xong cúp điện thoại, quay vào lại căng tin.
Dưới bóng đêm, một thiếu niên đứng trong bóng tối vài phút quay người, tay đút túi quần, mặt không chút thay đổi, rời đi.
Lúc gọi điện thoại, ai có thể nhìn thấy cô ấy gật đầu hay lắc đầu chứ.
Đúng là ngốc nghếch mà.
*
Trong một sàn nhảy xa hoa nào đó ở Yến Thành, ngọn đèn sặc sỡ, âm thanh đinh tai nhức óc. Trong sự ầm ĩ, là những cô gái trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ, trang điểm dày cộp, dáng người xinh đẹp đang uốn éo.
Có người căng cổ họng lên kêu: “Đến đây mở một chai rượu hoàng gia chúc mừng nào!”
Lời vừa nói ra, nhất thời toàn bộ người trong sàn nhảy dù cho đang nhảy nhót, hay uống rượu, đều nhìn về phía âm thanh vừa truyền đến.
Đó là một bàn toàn những thiếu gia trẻ trung.
Đại thiếu gia Lương gia – Lương Nam, đã uống rất nhiều, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn đỏ ửng, duỗi tay ra, tùy tiện ôm một người con gái trẻ vào trong lòng, nói: “Hôm nay là sinh nhật của tao, ai không uống nhiều chính là không cho tao mặt mũi, đến đây, đều uống hết cho tao!”
Tống Việt nâng chén, nhướn nhướn lông mày.
“Uống, uống, uống.”Hàn Thế Thành cũng phụ họa, quay đầu, nhìn về phía Cố Giang ngồi ở sô pha trong bóng tối, đi tới, “Này, người vừa khai giảng, trường học chắc hẳn phải có vài vị học muội nên mới cản trở việc tới đúng giờ phải không?”
Cố Giang để đôi chân dài trên sô pha, cúi đầu xem di động, sắc mặt lãnh đạm.
“Có thì gọi ra làm quen, đừng nhỏ mọn như vậy chứ!” Hàn Thế Thành đẩy bả vai anh, vừa nói vừa lấy di động ra, “Trường học của tôi những mỹ nhân đều đã nhìn chán, muốn thử đổi khẩu vị sang những học sinh tài năng xem sao.”
Lúc này, rốt cục Cố Giang cũng nhấc mí mắt lên nhìn anh ta một cái. Ánh mắt kia không dư thừa cảm xúc nhưng cũng đủ cho Hàn Thế Thành không rét mà run.
Hàn Thế Thành phẫn nộ, biết vị này hôm nay không có nhã hứng, ho khan một tiếng, quay đầu, tự giác rời đi cùng các mỹ nhân đang liếc mắt đưa tình về phía mình.
Các cô gái này, có thể là công chúa sô – pha (là những người làm) ở đây, cũng có thể là gái hồng lâu do các vị có tiền đem tới, dáng người, không chỗ nào không phải là tốt nhất. Các cô chơi đố số uống rượu (khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người nói sai thì hòa), nói chuyện khôn khéo và vô cùng lão luyện, khiến cho mấy người hội Lương Nam cười đùa ầm ĩ, ánh mắt hướng về phía Cố Giang.
Người này các cô chỉ thấy đến một lúc rồi về, ấn tượng cũng rất sâu sắc.
Có hai nguyên nhân. Thứ nhất vị thiếu gia này rất soái, thứ hai, vị này không giống những người khác, anh thật sự rất cao lãnh, luôn lạnh lùng với các cô.
Cũng không biết là thực sự không có hứng thú đối với các cô hay là đang giả vờ đứng đắn nữa.
Các cô âm thầm đoán.
Lúc này một cô gái mới tới, tên Trường Quyền Phát ngồi xuống bên cạnh Cố Giang, rót một chén rượu đưa cho anh, giọng nói yêu kiều: “Soái ca, xưng hô như thế nào đây?”
Mùi nước hoa nồng nặc, khiến cho Cố Giang không kiên nhẫn chau mày.
Tống Việt nhận ra anh khó chịu bèn khoát khoát tay, ý bảo cô gái tóc quăn đi ra một bên. Cô gái tóc quăn huých nhẹ một cái, chu chu miệng, đi ra.
“Cố Giang, lần trước đụng phải người thi đấu của mày, thật xin lỗi, tao sẽ sửa chữa nhanh chóng, sáng mai tự mình đưa đến trường học cho mày.” Tống Việt di chuyển mông ngồi vào cạnh Cố Giang, cười nói xong, dò xét nhìn về phía di động, tò mò: “ Mày nhìn cái này cả đêm, cái quái gì lại hứng thú như vậy?”
Trong màn hình hiện ra ảnh chụp một cô gái trẻ trung, hình tối om, như là chụp trộm.
Mắt Tống Việt lộ ra vẻ kinh ngạc, đang muốn nhìn kỹ mặt cô gái kia thì ‘tách’ một tiếng, Cố Giang đã tắt màn hình di động.
Cố Giang quay đầu nhìn Tống Việt một cái, ngoắc ngón tay.
Tống Việt nghĩ anh muốn nói gì, mắt sáng ngời, vui vẻ đem lỗ tai sát đến.
Ngay sau đó chợt nghe bên tai vang lên ba chữ Trung Quốc, âm thanh rõ ràng, lãnh đạm, tiếng phổ thông tiêu chuẩn:
“Con mẹ mày.”
“…..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.