Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư
Chương 82: Căn phòng này đã được nâng cấp, cụ thể... là khả năng cách âm
Mạn Linh Linh
13/08/2023
Thương Âu kéo Miên Lễ vào bên trong phòng ngủ rồi sau đó khóa trái cửa phòng lại, đè cô lên trên giường.
Vì quá mức bất ngờ mà cơ thể của cô run lên, hơi thở nóng bỏng của anh bất ngờ truyền tới khiến cho cô cảm giác bị áp bức hoàn toàn, lại giống như được anh bao bọc ở trong tầm kiểm soát của mình.
Thương Âu chậm rãi hôn lên môi cô, hai tay anh chỉ nắm lên eo của cô, cẩn thận dò hỏi ý kiến của cô trước.
“Miên Lễ. Em bây giờ có đang tiện không?”
Đôi mi mắt của Miên Lễ run lên, xinh đẹp như một hàng cánh bướm.
Tuy sợ nhưng cô vẫn lắc lắc đầu.
Thấy vậy, ý cười ở trong ánh mắt anh lại đậm hơn nữa, hai tay vén cao cái áo của cô lên, mon men mà bao lấy mảnh vải mềm mại ở trên ngực của cô.
“Có sợ đau hay thức khuya… ‘một vài chút’ không?”
Miên Lễ cắn môi, lắc đầu nhè nhẹ. Hai má cô từ lúc nào đã đỏ bừng cả lên.
“Có, có mọi người nằm ở dưới tầng…” Giọng nói của cô thỏ thẻ nghe thật êm tai, giống như là mật ong rót thẳng vào trong tai anh vậy. Ngọt quá.
“Không sao đâu. Anh đã nhờ anh chị nâng cấp hơn cho căn phòng của bọn mình một chút rồi. Mà cụ thể là… khả năng cách âm.”
Thương Âu cúi đầu xuống mút lấy một đầu vú của cô, đầu lưỡi giảo hoạt bờn giỡn lấy viên hạt chân trâu ở trong miệng, thỉnh thoảng, anh còn lưu manh mà hút lấy rất mạnh.
Miên Lễ căng thẳng đến thở ra gấp gáp, sống lưng của cô bị kéo căng, ưỡn lên thành một hình vòm cung, ở trong cổ họng bất giác phát ra những âm thanh run rẩy nhỏ nhẹ.
Anh không quên yêu thương đầu ngực ở bên kia, lòng bàn tay to lớn áp lên trên đó, dùng sức mà nhào nặn khiến cho nó bị biến dạng. Những mảnh trắng nõn tràn ra khỏi kẽ tay của anh. Đầu nhủ hoa phiếm hồng bị anh gẩy đến căng cứng.
Sau khi cảm thấy đã thỏa mãn, anh lui dần người xuống bên dưới, đầu ngực của cô được anh nhả ra giờ đây đã bị nước bọt làm cho ẩm ướt, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một sợi chỉ bạc được kéo ra từ mép môi gợi cảm của anh.
Thương Âu hôn lên giữa ngực của cô, lướt xuống dưới cái rốn tròn tròn đáng yêu rồi cắn lên mép vải của chiếc quần ngủ mà cô đang mặc.
“Vướng quá.”
Anh lẩm bẩm ngoài miệng, vừa đưa tay cởi quần của cô xuống.
Miên Lễ xấu hổ nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên khác. Hai bên mang tai cô đã đỏ lên đến nóng ran.
Chiếc quần bị kéo xuống rồi ném sang một bên khác, để lộ ra một mảnh vải mỏng manh cuối cùng đang che đậy đi một vùng không son sắc.
Đôi chân trắng nõn nà được mở rộng ra hai bên, giữa chiếc quần lót màu trắng đọng lại một vệt nước ẩm.
Miên Lễ đưa tay hai che mặt mình lại, dù không nhìn thấy anh nhưng cô có thể chắc chắn được rằng anh đang nhìn chăm chú vào nơi đó, cả người trong vô thức run lên xấu hổ.
Cô chầm chậm khép hai đầu gối lại nhưng rồi vẫn bị anh nắm chân tách sang hai bên.
Mảnh quần lót cuối cùng cũng bị cởi ra, toàn bộ vùng hạ thể của cô đều trần chuồng ở bên dưới tầm mắt của anh.
Thương Âu dùng tay khẽ vuốt nhẹ lên nơi tư mật mọng nước ấy, ngón tay anh trượt vào bên trong, bị d** t*** thấm cho ướt sũng.
Miên Lễ vẫn chưa quen với việc cùng với Thương Âu sinh hoạt thân mật, dù kinh sợ nhưng cô vẫn nằm yên để cho anh muốn làm bậy gì ở trên người mình cũng được. Dù sao cô cũng thích…
Thương Âu đã không thể nhịn được tiếp nữa rồi, những đường gân xanh từ khi nào đã nổi đầy ở trên cổ và cánh tay anh.
“Anh vào nhé? Nếu đau quá hoặc anh mất khống chế, hãy tát thẳng vào mặt anh ấy.”
Miên Lễ không nói, chỉ he hé mắt nhìn anh rồi gật đầu. Dường như cuối cùng cũng được thỏa mãn mong muốn của bản thân, anh đỡ lấy vật cứng rắn, chầm chậm tiến vào bên trong **** ***** màu đỏ tươi đẹp mắt của cô. *** **** tiết ra rất nhiều, ở bên trong, tầng tầng những lớp mị thịt mềm mại đều bao trọn lấy phần nhục thể của anh.
Cơn khoái cảm ùn ùn kéo đến khiến cho da đầu anh tê dại, khi đã tiến hết vào bên trong cô, nơi ấy của cô siết chặt như muốn bóp chết anh.
Thương Âu ngửa cổ lên trời mà hít vào một hơi rất sâu, cảm nhận được cơ thể của người con gái dưới thân mình đang rùng mình co rút.
Chết tiệt. Suýt chút nữa đã ra luôn rồi.
Vì quá mức bất ngờ mà cơ thể của cô run lên, hơi thở nóng bỏng của anh bất ngờ truyền tới khiến cho cô cảm giác bị áp bức hoàn toàn, lại giống như được anh bao bọc ở trong tầm kiểm soát của mình.
Thương Âu chậm rãi hôn lên môi cô, hai tay anh chỉ nắm lên eo của cô, cẩn thận dò hỏi ý kiến của cô trước.
“Miên Lễ. Em bây giờ có đang tiện không?”
Đôi mi mắt của Miên Lễ run lên, xinh đẹp như một hàng cánh bướm.
Tuy sợ nhưng cô vẫn lắc lắc đầu.
Thấy vậy, ý cười ở trong ánh mắt anh lại đậm hơn nữa, hai tay vén cao cái áo của cô lên, mon men mà bao lấy mảnh vải mềm mại ở trên ngực của cô.
“Có sợ đau hay thức khuya… ‘một vài chút’ không?”
Miên Lễ cắn môi, lắc đầu nhè nhẹ. Hai má cô từ lúc nào đã đỏ bừng cả lên.
“Có, có mọi người nằm ở dưới tầng…” Giọng nói của cô thỏ thẻ nghe thật êm tai, giống như là mật ong rót thẳng vào trong tai anh vậy. Ngọt quá.
“Không sao đâu. Anh đã nhờ anh chị nâng cấp hơn cho căn phòng của bọn mình một chút rồi. Mà cụ thể là… khả năng cách âm.”
Thương Âu cúi đầu xuống mút lấy một đầu vú của cô, đầu lưỡi giảo hoạt bờn giỡn lấy viên hạt chân trâu ở trong miệng, thỉnh thoảng, anh còn lưu manh mà hút lấy rất mạnh.
Miên Lễ căng thẳng đến thở ra gấp gáp, sống lưng của cô bị kéo căng, ưỡn lên thành một hình vòm cung, ở trong cổ họng bất giác phát ra những âm thanh run rẩy nhỏ nhẹ.
Anh không quên yêu thương đầu ngực ở bên kia, lòng bàn tay to lớn áp lên trên đó, dùng sức mà nhào nặn khiến cho nó bị biến dạng. Những mảnh trắng nõn tràn ra khỏi kẽ tay của anh. Đầu nhủ hoa phiếm hồng bị anh gẩy đến căng cứng.
Sau khi cảm thấy đã thỏa mãn, anh lui dần người xuống bên dưới, đầu ngực của cô được anh nhả ra giờ đây đã bị nước bọt làm cho ẩm ướt, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một sợi chỉ bạc được kéo ra từ mép môi gợi cảm của anh.
Thương Âu hôn lên giữa ngực của cô, lướt xuống dưới cái rốn tròn tròn đáng yêu rồi cắn lên mép vải của chiếc quần ngủ mà cô đang mặc.
“Vướng quá.”
Anh lẩm bẩm ngoài miệng, vừa đưa tay cởi quần của cô xuống.
Miên Lễ xấu hổ nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên khác. Hai bên mang tai cô đã đỏ lên đến nóng ran.
Chiếc quần bị kéo xuống rồi ném sang một bên khác, để lộ ra một mảnh vải mỏng manh cuối cùng đang che đậy đi một vùng không son sắc.
Đôi chân trắng nõn nà được mở rộng ra hai bên, giữa chiếc quần lót màu trắng đọng lại một vệt nước ẩm.
Miên Lễ đưa tay hai che mặt mình lại, dù không nhìn thấy anh nhưng cô có thể chắc chắn được rằng anh đang nhìn chăm chú vào nơi đó, cả người trong vô thức run lên xấu hổ.
Cô chầm chậm khép hai đầu gối lại nhưng rồi vẫn bị anh nắm chân tách sang hai bên.
Mảnh quần lót cuối cùng cũng bị cởi ra, toàn bộ vùng hạ thể của cô đều trần chuồng ở bên dưới tầm mắt của anh.
Thương Âu dùng tay khẽ vuốt nhẹ lên nơi tư mật mọng nước ấy, ngón tay anh trượt vào bên trong, bị d** t*** thấm cho ướt sũng.
Miên Lễ vẫn chưa quen với việc cùng với Thương Âu sinh hoạt thân mật, dù kinh sợ nhưng cô vẫn nằm yên để cho anh muốn làm bậy gì ở trên người mình cũng được. Dù sao cô cũng thích…
Thương Âu đã không thể nhịn được tiếp nữa rồi, những đường gân xanh từ khi nào đã nổi đầy ở trên cổ và cánh tay anh.
“Anh vào nhé? Nếu đau quá hoặc anh mất khống chế, hãy tát thẳng vào mặt anh ấy.”
Miên Lễ không nói, chỉ he hé mắt nhìn anh rồi gật đầu. Dường như cuối cùng cũng được thỏa mãn mong muốn của bản thân, anh đỡ lấy vật cứng rắn, chầm chậm tiến vào bên trong **** ***** màu đỏ tươi đẹp mắt của cô. *** **** tiết ra rất nhiều, ở bên trong, tầng tầng những lớp mị thịt mềm mại đều bao trọn lấy phần nhục thể của anh.
Cơn khoái cảm ùn ùn kéo đến khiến cho da đầu anh tê dại, khi đã tiến hết vào bên trong cô, nơi ấy của cô siết chặt như muốn bóp chết anh.
Thương Âu ngửa cổ lên trời mà hít vào một hơi rất sâu, cảm nhận được cơ thể của người con gái dưới thân mình đang rùng mình co rút.
Chết tiệt. Suýt chút nữa đã ra luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.