Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh
Chương 7
Trần Ấn
22/08/2021
Người đàn ông này lên lớp không nghiêm túc
Lý Tầm không hề biết chỉ ba chữ nhẹ tênh của mình đã mang lại biết bao sự rung động to lớn cho trái tim cậu bạn nhỏ, màn hình khóa vừa tắt chưa đến năm phút anh đã chìm vào giấc ngủ.
Còn Tống Ngưỡng thì hưng phấn đến mức gần như cả một đêm không ngủ.
Hôm sau cậu cứ thất thần trên lớp.
Cứ một lúc cậu lại suy nghĩ cách kiếm tiền mua cung tên, cứ một lúc lại tính toán phí nhập học, cứ một lúc lại nghĩ thử xem cung tên mua xong thì nên giấu ở chỗ nào, thậm chí cậu còn lén lấy điện thoại ra xem Lý Tầm có gửi tin nhắn mới nữa không.
Ngay cả giáo viên dạy Toán luôn luôn thiên vị cậu cũng không nhìn nổi nữa, vẻ mặt không được vui vẻ cho lắm gọi tên cậu.
Thành tích môn văn hóa của Tống Ngưỡng cũng khá tốt, sở trường là môn Toán, luôn ổn định trong top 3 của lớp. Bình thường cậu ngủ gật hay chuyền giấy giáo viên môn này toàn mắt nhắm mắt mở cho qua, đây là lần đầu tiên cậu bị gọi đích danh lên bảng trong năm học này.
Bạn cùng lớp thấy vậy cứ như thể nghe được tin tức gì ghê gớm lắm, quay đầu nhìn sang chỗ cậu.
Tống Ngưỡng gãi chóp mũi, nhanh chóng lên bục giảng, nhanh chóng giải đề rồi vội vã chạy về chỗ ngồi.
Đương nhiên là bài làm đúng, nhưng ánh mắt sắc bén của giáo viên vẫn cứ khóa chặt trên người Tống Ngưỡng, cô cũng không nói một lời nào.
Tình trạng này rất phổ biến, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều có linh cảm.
Cả lớp lặng ngắt như tờ, bầu không khí trong lớp bỗng dưng nổi giông gió trước cơn mưa khủng bố.
"Lên lớp thì không tập trung, bài thi của em vẫn chưa được điểm tối đa đâu. Đừng có nhìn thành tích trên lớp rồi đắc ý sớm, em đã xem bảng xếp hạng của lớp 1 chưa? Thành tích top 10 của lớp người ta hơn em bao nhiêu điểm? Thi mới được 104 điểm đã dương dương tự đắc đúng không? Khi thi Đại học một điểm thôi đã có thể bỏ xa được bao nhiêu người, trong lòng em phải hiểu rõ rồi chứ? Mở rộng tầm mắt ra xa đi, đừng có lúc nào cũng tự cho mình là đúng..."
Lúc giáo viên cằn nhằn, trong đầu Tống Ngưỡng chỉ có đúng một suy nghĩ, đó là tuyệt đối đừng tịch thu điện thoại di động của cậu, tuyệt đối – đừng.
"Lấy đồ trong ngăn bàn ra đây." Giáo viên gõ lên mặt bàn cậu.
"..."
Đồ vừa dâng đến tay, cô càng giận hơn, giống như chiến sĩ dõng dạc hung hăng gõ lên bàn mấy lần, "Các em học sinh! Các anh các chị lớp 12 rồi đấy! Lớp 12 rồi! Vẫn còn có người dám mang điện thoại di động đến lớp!"
Ưu điểm lớn nhất của Tống Ngưỡng đó là sự tích cực, dù chuyện điện thoại di động bị tịch thu đối với người khác chẳng khác nào trời sập thì đối với cậu cũng chỉ ngang ngửa với chuyện đồng hồ báo thức bị mất. Điều duy nhất khiến cậu bận tâm chính là không biết Lý Tầm có gửi tin nhắn mới cho cậu không. Có khi nào anh ấy thấy mình không trả lời tin nhắn nên thay đổi chủ ý không?
Bạn ngồi cùng bàn với cậu hay giận dỗi vì cậu thường không trả lời tin nhắn ngay.
Nhưng mà nữ sinh còn trẻ chắc chắn sẽ không giống với một người đàn ông trưởng thành đâu. Cậu cố gắng an ủi bản thân như vậy.
Khó khăn chịu đựng đến hết thứ sáu, Tống Ngưỡng chong đèn gấp rút làm bài tập.
Các thầy cô thường hay nói thời gian là vàng là bạc, cậu phải dành tài nguyên giá trị này cho những người quan trọng với mình.
Bốn giờ sáng, vẫn còn ba bài ôn tập nhưng đầu óc không còn minh mẫn nữa, cậu ngủ ba tiếng ngắn ngủi, sau đó rời giường rửa mặt.
Bố mẹ đều không ở nhà, trên bàn ăn để lại một ít tiền mặt và một mẩu giấy, nói là hai người đi thăm một người thân đang nằm viện, tối nay mới về, nhắc cậu phải luyện nghe bài tiếng Anh mới cập nhật trên mạng và làm thêm một phần bài tập ở nhà.
Bố Tống Ngưỡng là phó giáo sư trường Đại học Kinh Mậu(*), kiêm luôn giảng viên chính của NEEA(**). Mẹ cậu là giám đốc tài chính của một công ty dược phẩm. Về phương diện giáo dục, hai người tương đối nghiêm khắc với cậu.
(*) Đại học Kinh doanh và Kinh tế Quốc tế (UIBE), nằm ở Bắc Kinh, Trung Quốc.
(**) Cơ quan kiểm tra giáo dục quốc gia, thuộc Bộ Giáo dục Trung Quốc, trụ sở đặt tại Bắc Kinh.
Khóa học tiếng Anh online này thường xuyên cập nhật rất nhiều đề bài xuyên suốt buổi học, nhất định phải vừa nghe giảng vừa trả lời, tất cả kết quả đều được lưu lại.
Mẹ cậu sẽ kiểm tra định kỳ, tiền tiêu vặt của cậu phụ thuộc vào kết quả được xem xét, vì vậy không thể điền bừa được. Tống Ngưỡng nghe giảng mà cứ như đang đứng trong đống lửa, ngồi trên lò than.
Hơn mười giờ, cuối cùng tiếng giảng bài của giáo viên cũng kết thúc, cậu nhét bài tập vào trong túi, biến hình thành chó hoang xổng xích.
Lúc cậu đến phòng tập bắn cung, Lý Tầm đang giải thích phương pháp sử dụng cung tên cho một khách hàng mới đến, là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc áo tay lỡ thể thao màu đen bó sát, ngực nở mông cong, làn da cũng được bảo dưỡng rất đẹp, mang phong cách của giới tinh anh văn phòng.
Số lần cô gái kia nhìn Lý Tầm còn nhiều hơn nhìn lên bia, tất cả đều hiện rõ trên gương mặt.
Nhưng Lý Tầm trông rất điềm tĩnh, hiếm khi ngẩng đầu nhìn người ta, gương mặt vẫn luôn sa sầm, giống như những ai đến đây học đều nợ anh tiền.
Tống Ngưỡng đứng ngay ở bên ngoài, lúc đi ngang qua phát tờ rơi, không biết vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua.
Người phụ nữ kia phát hiện ra cậu trước, sau đó là Lý Tầm.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người xuyên qua cửa sổ va vào nhau.
Toàn thân Tống Ngưỡng run lên.
Cậu nhìn thấy Lý Tầm mỉm cười.
Đó không phải một nụ cười lịch sự khi đi ngang qua nhau, cũng không phải nụ cười lấy lệ khi đang tán gẫu mà là ở khoảng cách rất xa, sau khi phát hiện ra đối phương nhìn trộm mình, trong lòng thầm hiểu rõ nhưng không nói, chỉ cười một cái.
Nhẹ nhàng như gió.
Tiếng lá cây sột soạt trên đỉnh đầu vang lên, giống như trời cao đang vỗ tay.
Buổi trưa tâm trạng Tống Ngưỡng rất tốt.
Cuối cùng Lý Tầm kết thúc bài giảng lúc tám rưỡi tối, sau khi tan ca, Tống Ngưỡng ở lại trong phòng nghỉ của nhân viên làm bài tập. Lúc 8 giờ 20 phút, chị gái lễ tân gọi cậu một tiếng.
Cậu hơi lo lắng sợ Lý Tầm quên mất chuyện này, cảm giác sốt ruột giống như tan học về đến nhà rồi lại phát hiện ra quên mất đồ ở lớp.
Có điều sự thật không hề tệ hại như cậu nghĩ.
Lý Tầm không những chưa quên cuộc hẹn mà còn rất chu đáo hỏi cậu đi bằng gì đến đây, tối nay về có tiện không.
Tàu điện ngầm dừng vận hành lúc mười rưỡi, chỉ còn chưa đến hai tiếng nữa, chắc là không tập được bao nhiêu, Tống Ngưỡng quyết định không nói thật.
"Nhà em rất gần đây, đón xe về cũng được, anh về lúc nào thì em về lúc ấy."
"Thế thì được." Lý Tầm vừa uống nước vừa hỏi: "Trước đây cậu từng chơi môn này bao giờ chưa?"
Tống Ngưỡng nói: "Hai năm trước bố em có mua cho em cung Recurve trình độ nhập môn, trong nhà không đủ rộng nên thi thoảng về quê mới tập một chút, chưa từng học chính thức bao giờ."
"Vậy trước tiên tôi dẫn cậu đi tìm hiểu phần cơ bản nhất." Lý Tầm cầm theo bình nước đi về khu dụng cụ, bước chân của anh vừa nhanh vừa dài, Tống Ngưỡng đi cùng anh cũng vô thức bước nhanh hơn.
"Qua đó chọn một cái cậu thích đi." Lý Tầm chống một tay lên tủ kính, đầu ngón tay gõ xuống nhẹ nhàng.
Các ngăn tủ cũng được phân loại, một số ngăn có khóa còn một số ngăn đến cả mặt kính cũng không có.
Ngăn tủ của Lý Tầm có khóa, bên trong treo đủ các linh kiện và cung tên đã được tháo dỡ sau khi thi đấu. Mũi tên trần có đến năm loại màu sắc khác nhau, ngoài ra còn có rất nhiều mũi tên cacbon siêu ngầu, Tống Ngưỡng ngắm nghía đến mức hai mắt sáng rực.
"Em có thể được lấy tùy thích sao?"
Lý Tầm "ừ" nhẹ một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Những cung tên này chắc chắn đều không phải mới hoàn toàn, slogan thương hiệu trên trục mũi tên và cây cung hơi bị tróc sơn, nhưng chủ nhân của nó vẫn lau chùi rất sạch sẽ, đặc biệt là phần tay cầm kim loại của cung, lấp lánh dưới ngọn đèn.
Tống Ngưỡng chọn màu đen tuyền, vừa mới cầm vào trong tay đã cảm giác nặng hơn rất nhiều với cái cung ở nhà của cậu.
Độ dài của cung bình thường đều là 25 inch, cái cậu đang cầm trên tay được làm riêng dựa theo vóc người của Lý Tầm, cánh tay anh phát triển trội hơn, dài 27 inch(*), kéo lên hơi tốn sức.
(*) Đơn vị đo chiều dài phổ biến ở Hoa Kỳ và Anh, 1 inch = 2.54cm, như vậy cung của Lý Tầm dài 68.58 cm.
Cung được làm bằng nhôm, chỉ có vị trí tay nắm là bằng gỗ, cảm giác cầm rất thoải mái, dây cung đã được sửa, dùng sợi cacbon UD chéo.
Đương nhiên, những điều này đều do Lý Tầm phổ cập kiến thức cho cậu.
"Cánh cung cậu có thể chọn giữa lõi gỗ phong và lõi carbon xốp. Lõi xốp có cảm giác kéo khá nhẹ và không dễ bị ảnh hưởng bởi thời tiết. Lõi gỗ có lực bật rất mạnh, tốc độ nhanh. Tôi đã sử dụng cả tay cầm Titan EX và Apocalypse. Đặc điểm chính của Apocalypse là độ căng của dây cung, có thể được điều chỉnh bằng cách chỉnh đường tâm của thanh trượt rocker trong rãnh để cảm nhận sự thay đổi về độ căng."
Lúc Lý Tầm nói về những kiến thức lý thuyết này, có thể thấy gương mặt anh rất hào hứng, giống như một đứa trẻ vừa được mua đồ chơi mới, háo hức muốn chia sẻ với bạn bè.
Tống Ngưỡng không biết bình thường Lý Tầm có nói chuyện với những khách hàng nữ như thế không. Nếu như đối phương thật sự lắng nghe, thế thì chỉ sợ tất cả đều phụ thuộc vào giá trị nhan sắc của người đang nói.
Cuối cùng Lý Tầm lắp tầm ngắm, cửa sổ đỡ cung, thanh cân bằng và clicker, lần lượt từng cái một, liếc mắt ra hiệu.
"Đi thôi, dẫn cậu lên tầng trải nghiệm cảm giác."
Một người sải từng bước lớn, một người hùng hục đuổi theo.
Tầng hai không có ai, trống trải mênh mông, ngay cả tiếng bước chân cũng nghe thấy tiếng vọng. Hai người không ai nói gì, Tống Ngưỡng nghe thấy tiếng hít thở chầm chậm của Lý Tầm, rất giống một loài động vật nào đó đang say ngủ.
"Thế đứng khi bắn cung thường được chia thành square stance, open stance, close stance, cũng chính là kiểu đứng vuông góc, đứng mở và đứng đóng."
Tống Ngưỡng nhắm ngay trọng điểm, miệng hơi cười, ánh mắt không hề đơn thuần, lặp lại: "Kiểu đứng mở?"
(*) Từ 暴露 [bàolù] mà Lý Tầm nói theo thuật ngữ trong thể thao thì gọi là mở (trong thế đứng mở), tuy nhiên trong tiếng Trung nó còn mang nghĩa là phơi bày, vạch trần, biểu lộ.
"Đúng, kiểu đứng mở." Lý Tầm nghiêm túc nói: "Trước tiên cậu cởi áo ra đi."
Tống Ngưỡng túm chặt lấy cổ áo mình theo phản xạ, dáng vẻ như sợ bị xâm phạm, "Tại sao ạ? Từ trước đến nay em chưa bao giờ thấy anh cởi áo khi thi đấu!"
Lý Tầm nói: "Bởi vì tôi không sử dụng kiểu đứng này, nếu cậu đã nhấn mạnh vào nó thì tôi sẽ giải thích rõ cho cậu hiểu."
Tống Ngưỡng mạnh miệng: "Thế thì em không chọn kiểu đứng mở nữa, em chọn kiểu đứng vuông góc!"
Quai hàm Lý Tầm giật giật.
Biểu cảm này Tống Ngưỡng thấy rất quen, chính là cái kiểu sắp không nhịn cười nổi nữa.
"..." Cậu chợt hiểu ra.
Biết rồi!
Nhất định là bị người ta trêu chọc!
Sao trước đây không nhận ra người đàn ông này lên lớp không nghiêm túc thế nhỉ?
Lý Tầm gỡ lần lượt dụng cụ bảo vệ trên người xuống đưa cho cậu, có lẽ thấy cậu đắn đo mãi vẫn không biết cách đeo, anh giúp cậu đeo lên luôn, cũng không giảng giải công dụng của nó.
Bảo vệ ngón tay bằng da vẫn còn mang theo độ ấm làn da của Lý Tầm, âm ấm.
Tống Ngưỡng âm thầm liếc trộm, phát hiện ra ở đuôi lông mày của anh còn giấu một nốt ruồi nhỏ không nổi bật lắm, khẽ dựa gần vào còn ngửi thấy mùi dầu gội đầu thoang thoảng.
Cũng có thể là mùi sữa tắm...
Lần đầu tiên cậu ngửi được mùi hương dễ chịu thế này từ một người đàn ông.
Lúc quấn băng cổ tay, Lý Tầm để ý thấy ngón tay Tống Ngưỡng đang phát run, ngay cả hơi thở cũng vậy.
Anh ngước mắt lên, hỏi: "Cậu run cái gì?"
Tống Ngưỡng nhìn sang chỗ khác, ấp úng: "Cung của anh nặng quá, đột nhiên đặt xuống nên tay em run."
"Thật không?" Khóe miệng Lý Tầm khẽ cong lên, chỉ là Tống Ngưỡng không nhìn thấy.
Chú thích của editor
(*) Cấu tạo của một cây cung Recurve sử dụng trong Thế vận hội
1. Riser (Bộ phận xử lý trung tâm): thành phần trung tâm của cung được đặt giữa 2 cánh cung, trong truyện mình gọi nó là cửa sổ đỡ cung.
2. Riser Grip (Tay cầm cung): Là chỗ mà cung thủ nắm vào để giữ cung.
3. Limbs (Cánh cung): Là những tấm ván linh hoạt gắn ở hai đầu Riser, để lưu trữ và giải phóng năng lượng, tạo động lực cần thiết để đẩy mũi tên xuyên qua không khí. Cánh cung được đo bằng pounds.
4. Sight (Tầm ngắm): Thanh điều chỉnh được gắn vào Riser, giúp cung thủ bắn chuẩn hơn.
5. Stabilizer System (Hệ thống cân bằng ổ định cung): Giúp hấp thụ độ rung của cung khi bắn và giảm tiếng ồn không cần thiết trong quá trình bắn.
6. V-bar (Thanh V): Một phần của một hệ thống ổn định, thanh V sử dụng để điều chỉnh sự cân bằng. Trong truyện mình sẽ gọi là thanh cân bằng.
7. Clicker (Tầm giương cung): Hỗ trợ các cung thủ giương cung một khoảng cách đáng tin cậy và đảm bảo mũi tên phối hợp cùng cánh cung tạo một lực tối đa an toàn. "Clicker" xuất phát từ tiếng ồn phát ra khi nó đi qua phần cuối của mũi tên.
(*) Về thế đứng, ảnh trên minh họa rất rõ về cách đặt chân, còn ảnh dưới bạn nhìn sẽ dễ hình dung hơn tư thế khi cung thủ đứng bắn.
(*) Bộ dụng cụ bảo vệ cho cung thủ có những gì?
Có thể là giáp bảo vệ cẳng tay, bao ngón tay, ống đựng tên,...
Lý Tầm không hề biết chỉ ba chữ nhẹ tênh của mình đã mang lại biết bao sự rung động to lớn cho trái tim cậu bạn nhỏ, màn hình khóa vừa tắt chưa đến năm phút anh đã chìm vào giấc ngủ.
Còn Tống Ngưỡng thì hưng phấn đến mức gần như cả một đêm không ngủ.
Hôm sau cậu cứ thất thần trên lớp.
Cứ một lúc cậu lại suy nghĩ cách kiếm tiền mua cung tên, cứ một lúc lại tính toán phí nhập học, cứ một lúc lại nghĩ thử xem cung tên mua xong thì nên giấu ở chỗ nào, thậm chí cậu còn lén lấy điện thoại ra xem Lý Tầm có gửi tin nhắn mới nữa không.
Ngay cả giáo viên dạy Toán luôn luôn thiên vị cậu cũng không nhìn nổi nữa, vẻ mặt không được vui vẻ cho lắm gọi tên cậu.
Thành tích môn văn hóa của Tống Ngưỡng cũng khá tốt, sở trường là môn Toán, luôn ổn định trong top 3 của lớp. Bình thường cậu ngủ gật hay chuyền giấy giáo viên môn này toàn mắt nhắm mắt mở cho qua, đây là lần đầu tiên cậu bị gọi đích danh lên bảng trong năm học này.
Bạn cùng lớp thấy vậy cứ như thể nghe được tin tức gì ghê gớm lắm, quay đầu nhìn sang chỗ cậu.
Tống Ngưỡng gãi chóp mũi, nhanh chóng lên bục giảng, nhanh chóng giải đề rồi vội vã chạy về chỗ ngồi.
Đương nhiên là bài làm đúng, nhưng ánh mắt sắc bén của giáo viên vẫn cứ khóa chặt trên người Tống Ngưỡng, cô cũng không nói một lời nào.
Tình trạng này rất phổ biến, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều có linh cảm.
Cả lớp lặng ngắt như tờ, bầu không khí trong lớp bỗng dưng nổi giông gió trước cơn mưa khủng bố.
"Lên lớp thì không tập trung, bài thi của em vẫn chưa được điểm tối đa đâu. Đừng có nhìn thành tích trên lớp rồi đắc ý sớm, em đã xem bảng xếp hạng của lớp 1 chưa? Thành tích top 10 của lớp người ta hơn em bao nhiêu điểm? Thi mới được 104 điểm đã dương dương tự đắc đúng không? Khi thi Đại học một điểm thôi đã có thể bỏ xa được bao nhiêu người, trong lòng em phải hiểu rõ rồi chứ? Mở rộng tầm mắt ra xa đi, đừng có lúc nào cũng tự cho mình là đúng..."
Lúc giáo viên cằn nhằn, trong đầu Tống Ngưỡng chỉ có đúng một suy nghĩ, đó là tuyệt đối đừng tịch thu điện thoại di động của cậu, tuyệt đối – đừng.
"Lấy đồ trong ngăn bàn ra đây." Giáo viên gõ lên mặt bàn cậu.
"..."
Đồ vừa dâng đến tay, cô càng giận hơn, giống như chiến sĩ dõng dạc hung hăng gõ lên bàn mấy lần, "Các em học sinh! Các anh các chị lớp 12 rồi đấy! Lớp 12 rồi! Vẫn còn có người dám mang điện thoại di động đến lớp!"
Ưu điểm lớn nhất của Tống Ngưỡng đó là sự tích cực, dù chuyện điện thoại di động bị tịch thu đối với người khác chẳng khác nào trời sập thì đối với cậu cũng chỉ ngang ngửa với chuyện đồng hồ báo thức bị mất. Điều duy nhất khiến cậu bận tâm chính là không biết Lý Tầm có gửi tin nhắn mới cho cậu không. Có khi nào anh ấy thấy mình không trả lời tin nhắn nên thay đổi chủ ý không?
Bạn ngồi cùng bàn với cậu hay giận dỗi vì cậu thường không trả lời tin nhắn ngay.
Nhưng mà nữ sinh còn trẻ chắc chắn sẽ không giống với một người đàn ông trưởng thành đâu. Cậu cố gắng an ủi bản thân như vậy.
Khó khăn chịu đựng đến hết thứ sáu, Tống Ngưỡng chong đèn gấp rút làm bài tập.
Các thầy cô thường hay nói thời gian là vàng là bạc, cậu phải dành tài nguyên giá trị này cho những người quan trọng với mình.
Bốn giờ sáng, vẫn còn ba bài ôn tập nhưng đầu óc không còn minh mẫn nữa, cậu ngủ ba tiếng ngắn ngủi, sau đó rời giường rửa mặt.
Bố mẹ đều không ở nhà, trên bàn ăn để lại một ít tiền mặt và một mẩu giấy, nói là hai người đi thăm một người thân đang nằm viện, tối nay mới về, nhắc cậu phải luyện nghe bài tiếng Anh mới cập nhật trên mạng và làm thêm một phần bài tập ở nhà.
Bố Tống Ngưỡng là phó giáo sư trường Đại học Kinh Mậu(*), kiêm luôn giảng viên chính của NEEA(**). Mẹ cậu là giám đốc tài chính của một công ty dược phẩm. Về phương diện giáo dục, hai người tương đối nghiêm khắc với cậu.
(*) Đại học Kinh doanh và Kinh tế Quốc tế (UIBE), nằm ở Bắc Kinh, Trung Quốc.
(**) Cơ quan kiểm tra giáo dục quốc gia, thuộc Bộ Giáo dục Trung Quốc, trụ sở đặt tại Bắc Kinh.
Khóa học tiếng Anh online này thường xuyên cập nhật rất nhiều đề bài xuyên suốt buổi học, nhất định phải vừa nghe giảng vừa trả lời, tất cả kết quả đều được lưu lại.
Mẹ cậu sẽ kiểm tra định kỳ, tiền tiêu vặt của cậu phụ thuộc vào kết quả được xem xét, vì vậy không thể điền bừa được. Tống Ngưỡng nghe giảng mà cứ như đang đứng trong đống lửa, ngồi trên lò than.
Hơn mười giờ, cuối cùng tiếng giảng bài của giáo viên cũng kết thúc, cậu nhét bài tập vào trong túi, biến hình thành chó hoang xổng xích.
Lúc cậu đến phòng tập bắn cung, Lý Tầm đang giải thích phương pháp sử dụng cung tên cho một khách hàng mới đến, là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc áo tay lỡ thể thao màu đen bó sát, ngực nở mông cong, làn da cũng được bảo dưỡng rất đẹp, mang phong cách của giới tinh anh văn phòng.
Số lần cô gái kia nhìn Lý Tầm còn nhiều hơn nhìn lên bia, tất cả đều hiện rõ trên gương mặt.
Nhưng Lý Tầm trông rất điềm tĩnh, hiếm khi ngẩng đầu nhìn người ta, gương mặt vẫn luôn sa sầm, giống như những ai đến đây học đều nợ anh tiền.
Tống Ngưỡng đứng ngay ở bên ngoài, lúc đi ngang qua phát tờ rơi, không biết vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua.
Người phụ nữ kia phát hiện ra cậu trước, sau đó là Lý Tầm.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người xuyên qua cửa sổ va vào nhau.
Toàn thân Tống Ngưỡng run lên.
Cậu nhìn thấy Lý Tầm mỉm cười.
Đó không phải một nụ cười lịch sự khi đi ngang qua nhau, cũng không phải nụ cười lấy lệ khi đang tán gẫu mà là ở khoảng cách rất xa, sau khi phát hiện ra đối phương nhìn trộm mình, trong lòng thầm hiểu rõ nhưng không nói, chỉ cười một cái.
Nhẹ nhàng như gió.
Tiếng lá cây sột soạt trên đỉnh đầu vang lên, giống như trời cao đang vỗ tay.
Buổi trưa tâm trạng Tống Ngưỡng rất tốt.
Cuối cùng Lý Tầm kết thúc bài giảng lúc tám rưỡi tối, sau khi tan ca, Tống Ngưỡng ở lại trong phòng nghỉ của nhân viên làm bài tập. Lúc 8 giờ 20 phút, chị gái lễ tân gọi cậu một tiếng.
Cậu hơi lo lắng sợ Lý Tầm quên mất chuyện này, cảm giác sốt ruột giống như tan học về đến nhà rồi lại phát hiện ra quên mất đồ ở lớp.
Có điều sự thật không hề tệ hại như cậu nghĩ.
Lý Tầm không những chưa quên cuộc hẹn mà còn rất chu đáo hỏi cậu đi bằng gì đến đây, tối nay về có tiện không.
Tàu điện ngầm dừng vận hành lúc mười rưỡi, chỉ còn chưa đến hai tiếng nữa, chắc là không tập được bao nhiêu, Tống Ngưỡng quyết định không nói thật.
"Nhà em rất gần đây, đón xe về cũng được, anh về lúc nào thì em về lúc ấy."
"Thế thì được." Lý Tầm vừa uống nước vừa hỏi: "Trước đây cậu từng chơi môn này bao giờ chưa?"
Tống Ngưỡng nói: "Hai năm trước bố em có mua cho em cung Recurve trình độ nhập môn, trong nhà không đủ rộng nên thi thoảng về quê mới tập một chút, chưa từng học chính thức bao giờ."
"Vậy trước tiên tôi dẫn cậu đi tìm hiểu phần cơ bản nhất." Lý Tầm cầm theo bình nước đi về khu dụng cụ, bước chân của anh vừa nhanh vừa dài, Tống Ngưỡng đi cùng anh cũng vô thức bước nhanh hơn.
"Qua đó chọn một cái cậu thích đi." Lý Tầm chống một tay lên tủ kính, đầu ngón tay gõ xuống nhẹ nhàng.
Các ngăn tủ cũng được phân loại, một số ngăn có khóa còn một số ngăn đến cả mặt kính cũng không có.
Ngăn tủ của Lý Tầm có khóa, bên trong treo đủ các linh kiện và cung tên đã được tháo dỡ sau khi thi đấu. Mũi tên trần có đến năm loại màu sắc khác nhau, ngoài ra còn có rất nhiều mũi tên cacbon siêu ngầu, Tống Ngưỡng ngắm nghía đến mức hai mắt sáng rực.
"Em có thể được lấy tùy thích sao?"
Lý Tầm "ừ" nhẹ một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Những cung tên này chắc chắn đều không phải mới hoàn toàn, slogan thương hiệu trên trục mũi tên và cây cung hơi bị tróc sơn, nhưng chủ nhân của nó vẫn lau chùi rất sạch sẽ, đặc biệt là phần tay cầm kim loại của cung, lấp lánh dưới ngọn đèn.
Tống Ngưỡng chọn màu đen tuyền, vừa mới cầm vào trong tay đã cảm giác nặng hơn rất nhiều với cái cung ở nhà của cậu.
Độ dài của cung bình thường đều là 25 inch, cái cậu đang cầm trên tay được làm riêng dựa theo vóc người của Lý Tầm, cánh tay anh phát triển trội hơn, dài 27 inch(*), kéo lên hơi tốn sức.
(*) Đơn vị đo chiều dài phổ biến ở Hoa Kỳ và Anh, 1 inch = 2.54cm, như vậy cung của Lý Tầm dài 68.58 cm.
Cung được làm bằng nhôm, chỉ có vị trí tay nắm là bằng gỗ, cảm giác cầm rất thoải mái, dây cung đã được sửa, dùng sợi cacbon UD chéo.
Đương nhiên, những điều này đều do Lý Tầm phổ cập kiến thức cho cậu.
"Cánh cung cậu có thể chọn giữa lõi gỗ phong và lõi carbon xốp. Lõi xốp có cảm giác kéo khá nhẹ và không dễ bị ảnh hưởng bởi thời tiết. Lõi gỗ có lực bật rất mạnh, tốc độ nhanh. Tôi đã sử dụng cả tay cầm Titan EX và Apocalypse. Đặc điểm chính của Apocalypse là độ căng của dây cung, có thể được điều chỉnh bằng cách chỉnh đường tâm của thanh trượt rocker trong rãnh để cảm nhận sự thay đổi về độ căng."
Lúc Lý Tầm nói về những kiến thức lý thuyết này, có thể thấy gương mặt anh rất hào hứng, giống như một đứa trẻ vừa được mua đồ chơi mới, háo hức muốn chia sẻ với bạn bè.
Tống Ngưỡng không biết bình thường Lý Tầm có nói chuyện với những khách hàng nữ như thế không. Nếu như đối phương thật sự lắng nghe, thế thì chỉ sợ tất cả đều phụ thuộc vào giá trị nhan sắc của người đang nói.
Cuối cùng Lý Tầm lắp tầm ngắm, cửa sổ đỡ cung, thanh cân bằng và clicker, lần lượt từng cái một, liếc mắt ra hiệu.
"Đi thôi, dẫn cậu lên tầng trải nghiệm cảm giác."
Một người sải từng bước lớn, một người hùng hục đuổi theo.
Tầng hai không có ai, trống trải mênh mông, ngay cả tiếng bước chân cũng nghe thấy tiếng vọng. Hai người không ai nói gì, Tống Ngưỡng nghe thấy tiếng hít thở chầm chậm của Lý Tầm, rất giống một loài động vật nào đó đang say ngủ.
"Thế đứng khi bắn cung thường được chia thành square stance, open stance, close stance, cũng chính là kiểu đứng vuông góc, đứng mở và đứng đóng."
Tống Ngưỡng nhắm ngay trọng điểm, miệng hơi cười, ánh mắt không hề đơn thuần, lặp lại: "Kiểu đứng mở?"
(*) Từ 暴露 [bàolù] mà Lý Tầm nói theo thuật ngữ trong thể thao thì gọi là mở (trong thế đứng mở), tuy nhiên trong tiếng Trung nó còn mang nghĩa là phơi bày, vạch trần, biểu lộ.
"Đúng, kiểu đứng mở." Lý Tầm nghiêm túc nói: "Trước tiên cậu cởi áo ra đi."
Tống Ngưỡng túm chặt lấy cổ áo mình theo phản xạ, dáng vẻ như sợ bị xâm phạm, "Tại sao ạ? Từ trước đến nay em chưa bao giờ thấy anh cởi áo khi thi đấu!"
Lý Tầm nói: "Bởi vì tôi không sử dụng kiểu đứng này, nếu cậu đã nhấn mạnh vào nó thì tôi sẽ giải thích rõ cho cậu hiểu."
Tống Ngưỡng mạnh miệng: "Thế thì em không chọn kiểu đứng mở nữa, em chọn kiểu đứng vuông góc!"
Quai hàm Lý Tầm giật giật.
Biểu cảm này Tống Ngưỡng thấy rất quen, chính là cái kiểu sắp không nhịn cười nổi nữa.
"..." Cậu chợt hiểu ra.
Biết rồi!
Nhất định là bị người ta trêu chọc!
Sao trước đây không nhận ra người đàn ông này lên lớp không nghiêm túc thế nhỉ?
Lý Tầm gỡ lần lượt dụng cụ bảo vệ trên người xuống đưa cho cậu, có lẽ thấy cậu đắn đo mãi vẫn không biết cách đeo, anh giúp cậu đeo lên luôn, cũng không giảng giải công dụng của nó.
Bảo vệ ngón tay bằng da vẫn còn mang theo độ ấm làn da của Lý Tầm, âm ấm.
Tống Ngưỡng âm thầm liếc trộm, phát hiện ra ở đuôi lông mày của anh còn giấu một nốt ruồi nhỏ không nổi bật lắm, khẽ dựa gần vào còn ngửi thấy mùi dầu gội đầu thoang thoảng.
Cũng có thể là mùi sữa tắm...
Lần đầu tiên cậu ngửi được mùi hương dễ chịu thế này từ một người đàn ông.
Lúc quấn băng cổ tay, Lý Tầm để ý thấy ngón tay Tống Ngưỡng đang phát run, ngay cả hơi thở cũng vậy.
Anh ngước mắt lên, hỏi: "Cậu run cái gì?"
Tống Ngưỡng nhìn sang chỗ khác, ấp úng: "Cung của anh nặng quá, đột nhiên đặt xuống nên tay em run."
"Thật không?" Khóe miệng Lý Tầm khẽ cong lên, chỉ là Tống Ngưỡng không nhìn thấy.
Chú thích của editor
(*) Cấu tạo của một cây cung Recurve sử dụng trong Thế vận hội
1. Riser (Bộ phận xử lý trung tâm): thành phần trung tâm của cung được đặt giữa 2 cánh cung, trong truyện mình gọi nó là cửa sổ đỡ cung.
2. Riser Grip (Tay cầm cung): Là chỗ mà cung thủ nắm vào để giữ cung.
3. Limbs (Cánh cung): Là những tấm ván linh hoạt gắn ở hai đầu Riser, để lưu trữ và giải phóng năng lượng, tạo động lực cần thiết để đẩy mũi tên xuyên qua không khí. Cánh cung được đo bằng pounds.
4. Sight (Tầm ngắm): Thanh điều chỉnh được gắn vào Riser, giúp cung thủ bắn chuẩn hơn.
5. Stabilizer System (Hệ thống cân bằng ổ định cung): Giúp hấp thụ độ rung của cung khi bắn và giảm tiếng ồn không cần thiết trong quá trình bắn.
6. V-bar (Thanh V): Một phần của một hệ thống ổn định, thanh V sử dụng để điều chỉnh sự cân bằng. Trong truyện mình sẽ gọi là thanh cân bằng.
7. Clicker (Tầm giương cung): Hỗ trợ các cung thủ giương cung một khoảng cách đáng tin cậy và đảm bảo mũi tên phối hợp cùng cánh cung tạo một lực tối đa an toàn. "Clicker" xuất phát từ tiếng ồn phát ra khi nó đi qua phần cuối của mũi tên.
(*) Về thế đứng, ảnh trên minh họa rất rõ về cách đặt chân, còn ảnh dưới bạn nhìn sẽ dễ hình dung hơn tư thế khi cung thủ đứng bắn.
(*) Bộ dụng cụ bảo vệ cho cung thủ có những gì?
Có thể là giáp bảo vệ cẳng tay, bao ngón tay, ống đựng tên,...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.