Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh
Chương 28: “Có khi dính nước bọt của em rồi…”
Trần Ấn
29/08/2021
Người bình thường nghe thấy câu này sẽ nhìn vào ánh mắt vừa thâm tình
vừa nóng bỏng của đối phương rồi nảy sinh một vài liên tưởng nào đó,
nhưng Lý Tầm rất không bình thường.
Thông qua sự miêu tả hàm súc của Tống Ngưỡng, trong đầu anh hiện ra bóng dáng một cô gái trẻ có vẻ ngoài ngây thơ nhưng tính cách cực kỳ bạo lực, “wow” một tiếng, nói: “Gu em được đấy nhóc.”
Vẻ mặt và cách trả lời của anh đều quá tự nhiên, Tống Ngưỡng biết ngay anh đã nghĩ đi đâu rồi, bất đắc dĩ trả lời: “Đúng vậy, từ nhỏ gu của em đã không giống với người khác, người em thích người khác rất khó tưởng tượng được, đôi lúc ngay cả bản thân em cũng cảm thấy rất khó tin.”
“Ồ.” Vẻ mặt Lý Tầm bừng tỉnh, hỏi: “Chẳng lẽ em thích kiểu hư hỏng à?”
“…” Tống Ngưỡng thở dài một hơi, đến tột cùng sao cậu lại thích người đàn ông này thế.
Mạch não này.
Hay lắm.
Lý Tầm xuống dưới tầng mua hai phần cơm trưa, một phần là cháo hoa đưa cho Tống Ngưỡng, một phần cho bản thân anh.
Mũi Tống Ngưỡng sắp kề sát tới bát của anh.
“Thịt kho tàu của anh thơm quá đi…”
“Chẳng phải em không có khẩu vị sao?” Lý Tầm gắp một miếng thịt ba chỉ nạc mỡ đầy đủ, cố ý dừng trước chóp mũi Tống Ngưỡng một giây, để cậu há mồm đảo mắt xong mới nhét mạnh vào trong miệng mình.
Tống Ngưỡng khuấy bát cháo loãng nhạt nhẽo, vẻ mặt ai oán nhìn anh chằm chằm.
Lý Tầm gắp mấy cọng rau mùi trong phần mình rồi đặt vào trong bát Tống Ngưỡng, “Hương vị rất đặc biệt, thưởng cho em.”
Tống Ngưỡng bảo vệ bát của mình, “Em không thích ăn cái này.”
“Chậc, sao còn kén ăn thế hả? Chê rau thơm không đủ thơm à?”
Tống Ngưỡng học theo dáng vẻ nổi giận nhe răng quở trách của Niệu Niệu, chọc cho Lý Tầm cười ha ha.
Cơm còn chưa ăn xong, Lý Tầm nhận được điện thoại của chủ nhiệm khoa, phải về trường một chuyến. Trước khi đi anh còn thay nước nóng trong cái ly nhỏ mà anh tặng cho Tống Ngưỡng, sau đó lấy đi toàn bộ phần cơm, không để lại một mẩu thịt nào.
“Nhanh khỏe lên rồi gọi điện cho anh.” Lý Tầm giống như người cha già, cứ dặn đi dặn lại, “Đừng có cúi đầu nghịch điện thoại, ngủ thêm một lát đi biết chưa?”
Tống Ngưỡng nghe lời gật đầu, hạ thấp lưng ghế xuống một chút, bày ra dáng vẻ khiến anh yên tâm, “Anh mau đi đi.”
Thật ra thuốc đã có hiệu quả một lúc rồi, do Lý Tầm vẫn luôn ở bên cạnh nên cậu mới cố nhịn không ngáp dài, dõi theo Lý Tầm đi về. Cậu lấy áo khoác đắp lên, tiếng trò chuyện ồn ào xung quanh dần dần biến thành tiếng ồn trắng(*) gây buồn ngủ.
(*) Những âm thanh đặc biệt dễ chịu, có thể loại bỏ đi những tiếng ồn xung quanh giúp dễ đi vào giấc ngủ. Có thể là tiếng lá rơi, tiếng mưa, tiếng suối chảy,…
Giấc ngủ này của Tống Ngưỡng rất sâu, còn mơ được, khi tỉnh lại bụng không còn đau nữa, tay chân cũng phục hồi được ít sức lực.
Cậu ngẩng đầu, phát hiện ra bịch dung dịch truyền không biết đã được thay từ bao giờ.
Người ngồi bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: “Cậu tỉnh rồi hả?”
Là Ngô Gia Niên.
Tống Ngưỡng ngẩn ra vài giây, “Sao anh lại tới đây?” Mặc dù cậu từng chạm mặt anh ta trong giờ học của đội bắn cung mà Lý Tầm lên lớp nhưng cũng chưa thân thiết đến mức tới hẳn bệnh viện thăm nhau.
Ngô Gia Niên cũng không làm bộ, nhún vai, giọng điệu tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Mệnh lệnh của huấn luyện viên chứ sao! Trong đội chỉ có mình anh có giấy phép lái xe, anh ấy bảo anh tới đón cậu.”
“Anh ấy không tới à?” Vì không muốn thể hiện sự thất vọng của bản thân quá rõ ràng, Tống Ngưỡng nói xong lại bổ sung thêm câu nữa, “Mấy người kia thi đấu thế nào rồi? Anh giành được chức quán quân sao?”
Ngô Gia Niên gật đầu, “Nhưng mà thắng cũng sít sao lắm, năm nay có tân sinh viên rất giỏi, tổng điểm trận chung kết chỉ kém anh một chút. Chắc là sẽ cùng cậu được gọi vào đội tuyển trường đấy.”
Tống Ngưỡng biết rõ anh ta đang nói đến ai, cúi đầu xuống, “Em không bằng được, chắc chắn không được vào đội tuyển đâu.”
Ngô Gia Niên vỗ một cái lên cánh tay cậu, cười xấu xa vạch trần: “Chẳng phải cậu quen huấn luyện viên sao?”
Tống Ngưỡng nghe thấy chút ý tứ trong lời nói của anh ta, đang định sửa lại thì chuyển sang dò hỏi: “Quen biết huấn luyện viên thì sao? Chuyện kết nạp thêm thành viên của đội trường chẳng phải còn cần sự xác nhận của lãnh đạo mới chắc chắn ư?”
“Ôi, huấn luyện viên xin hộ cho cậu mà? Vào hay không vào chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Tống Ngưỡng không thể tin nổi chỉ vào mũi mình, “Anh nói là huấn luyện viên nói tốt giúp em trước mặt lãnh đạo á?”
Biểu cảm của cậu trông không giống nói đùa, Ngô Gia Niên nghển cổ, miệng mấp máy một chút rồi mới chần chừ nói: “Cậu không biết thật à?”
“Em thật sự không biết!”
Dù sao trước khi đi, người nào đó còn vừa mới nói “Đến làm dự bị, còn chẳng bằng đi chạy bộ” xong, sự hào hứng của Tống Ngưỡng hoàn toàn được khơi lên, “Huấn luyện viên nói gì về em rồi?”
Ngô Gia Niên xoay người tiếp tục nghịch điện thoại, “Không có gì, em không biết thì thôi.”
“Ầy cái anh này——-” Tống Ngưỡng nói hết nước hết cái một trận, còn lấy một tuần bao cơm tối làm mồi nhử mới miễn cưỡng thăm dò được chút “bí mật” từ miệng Ngô Gia Niên.
Lúc đó Ngô Gia Niên đến văn phòng chủ nhiệm khoa, đang định hỏi qua chuyện giải đấu cấp tỉnh, đúng lúc nghe thấy Lý Tầm và huấn luyện viên trưởng Ngô đang nói chuyện bên trong.
Anh không thể không biết ngại cắt ngang lời cấp trên nói chuyện với nhau, đứng trên hành lang trong chốc lát, chỉ nghe thấy Lý Tầm nói: “Ưu thế lớn nhất của cậu ấy không nằm ở điều kiện ngoại hình mà là sự thông minh, ổn định, có thể kiên trì chịu đựng đến cùng. Cậu ấy tiếp xúc với bắn cung mới chỉ hơn một năm, thời gian huấn luyện cũng thua xa thành viên trong đội, nhưng thành tích thật sự không kém hơn bao nhiêu. Sự phát huy thất thường trong Đại hội thể thao là do cậu ấy đang sốt cao hơn 38 độ. Nền tảng của cậu ấy là do tôi dạy, cậu ấy luyện một tháng bằng người khác luyện ba tháng, thậm chí nửa năm cũng chưa chắc có được trình độ này, như vậy đã là rất hiếm có rồi.”
“Hơn nữa không ai có thể đoán trước được một người có bao nhiêu tiềm năng, giống như Holm(*), năm 2004 trước đây, có ai dám tin một vận động viên chỉ cao 1m81 lại có thể đoạt được huy chương vàng nhảy cao Olympic?”
(*) Stefan Christian Holm: vận động viên nhảy cao người Thụy Điển đã nghỉ hưu.
Chủ nhiệm khoa cắt ngang lời đề nghị của anh, “Tôi thừa nhận những lời cậu nói rất có lý, nhưng cuộc sống không phải ai cũng giống như Holm. Phương hướng chọn người tài không thể thay đổi, những người được chọn cuối cùng chắc chắn phải nắm giữ những lợi thế tuyệt đối đã.”
Huấn luyện viên trưởng cũng nói: “Cậu xem thử những vận động viên bắn cung trong đội tuyển quốc gia đi, làm gì có ai có gương mặt nhỏ như Tống Ngưỡng? Cánh tay cũng không có mấy lạng thịt, cung 40 pound cậu ấy có thể kéo được mấy lần? Ai cũng muốn chọn người giống như cậu, vậy mấy chục năm nghiên cứu số liệu của tiền bối còn dùng làm gì nữa? Chọn thẳng luôn những người hợp mắt cậu không được sao?”
Lý Tầm thay đổi khẩu khí: “Lúc tôi luyện hơn một năm cũng không kéo được mấy lần cung có lực kéo cao như thế, tôi cũng đã từng là tuyển thủ bị rất nhiều huấn luyện viên liếc mắt rồi loại luôn. Nhưng khi đó có người nói cho tôi biết, nghề này quý nhất ở sự kiên trì, chịu đựng đến cuối cùng mới có thể tìm thấy lối thoát. Sau đó người kia hướng dẫn tôi luyện tập, đưa tôi vào đội tuyển tỉnh, sau đó thì vào đội tuyển quốc gia. Nhưng nếu lúc trước ông ấy nói với tôi “Hình thể như cậu không phù hợp luyện bắn cung”, chắc chắn tôi sẽ từ bỏ. Một câu nói của huấn luyện viên trước cái nhìn của một vận động viên vốn dĩ rất có trọng lượng, có thể sẽ ảnh hưởng đến cả đời bọn họ. Cho nên tôi mới không dám đưa ra kết luận bừa bãi, dưới cái nhìn của tôi, ngoại hình không phải ưu thế tuyệt đối, nội tâm mạnh mẽ mới là như vậy.”
Chủ nhiệm khoa nâng chén trà, đưa mắt nhìn huấn luyện viên trưởng.
Lý Tầm nói tiếp: “Nếu như muốn môn thể thao này được phổ biến rộng hơn, chúng ta nên tìm hiểu kỹ những người thật sự yêu thích nó, cố gắng đào tạo chứ không phải vội vã phủ định năng lực của họ. Có là vàng hay không thì ít nhất chúng ta cũng phải khai thác nó ra rồi mới nhìn được chứ, không phải sao?”
Ngô Gia Niên không thể nhớ kỹ trọn vẹn những lời này, chỉ nói đại khái nhưng cũng đủ khiến Tống Ngưỡng cảm kích đến rơi nước mắt.
Con đường này chỉ cần một người bằng lòng tin tưởng cậu, ủng hộ cậu là đủ rồi.
Cảm giác này thật giống như có người tiêm thuốc kích thích vào cơ thể cậu, toàn thân cứ không nghe theo sai khiến của đại não. Cậu có hơi nôn nóng ngồi không yên, đẩy nhanh tốc độ nhỏ giọt truyền nước.
Một tiếng đồng hồ sau, Ngô Gia Niên bị cậu ép ngồi nghe chuyện mình theo đuổi ngôi sao năm xưa đến cả mèo hoang cũng không thèm nghe, tình tiết cũ rích, không có chút điểm nhấn nào, thúc giục người ta mau lăn ra ngủ.
Khi Tống Ngưỡng hỏi lần thứ ba “Anh có cảm thấy trên người huấn luyện viên có một mùi hương rất dễ chịu không?”, anh ta không thể nào chịu được nữa, đứng dậy gọi: “Y tá, bên này xong rồi, chị qua đây rút kim giúp với ạ!”
Tống Ngưỡng ngẩng đầu nhìn, “Gấp gì vậy? Chẳng phải vẫn còn một chút nữa à? Lãng phí lắm đấy, huấn luyện viên nói truyền hết sạch mới được về.”
“Im miệng!” Ngón tay Ngô Gia Niên giống như báng súng hung hăng gõ lên chóp mũi cậu mấy lần, “Anh không muốn nghe tiếp ba chữ kia nữa!”
“Huấn luyện viên sao?”
“A———” Ngô Gia Niên sụp đổ hét ầm lên.
Trên đường trở về ký túc xá, WeChat của Tống Ngưỡng vang lên một tiếng, là chat voice mà Lý Tầm nhắn tới.
Cậu không chuyển thành văn bản mà áp lên tai lắng nghe.
Giọng của Lý Tầm trong điện thoại còn trầm hơn ngoài đời một chút, không nhanh không chậm nói: “Về rồi thì điền mẫu đơn anh gửi vào mail của em, điền nhanh rồi gửi lại cho anh. Bắt đầu từ tuần sau cố gắng huấn luyện cùng nhóm đàn anh. Còn nữa, đừng quên chuyện hôm nay em nói ở bệnh viện.”
Tống Ngưỡng gào lên một tiếng, vỗ đùi cái đét khiến Ngô Gia Niên giật mình rụt cả vai lại, suýt chút nữa đâm thẳng vào lùm cây ven đường.
“Kích động cái gì? Huấn luyện viên cho cậu vào đội tuyển rồi hả?”
“Dạ.” Tống Ngưỡng toét miệng gật đầu trông mong, giống như một chú cún bự được bổ sung đồ ăn, “Anh ấy nói tuần sau em bắt đầu luyện tập chung với bọn anh, sau này anh chính thức thành đàn anh của em rồi!”
Ngô Gia Niên cười ha ha, “Cậu thấy chưa, anh bảo rồi mà. Thi đấu chỉ là hình thức thôi, có được vào đội không còn phụ thuộc vào một câu nói của lãnh đạo.”
“Vâng.”
Lúc đó Tống Ngưỡng hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui sướng vì được gia nhập đội trường, cho nên tin lời anh ta, tưởng được vào đội hay không thật sự chỉ cần một câu nói, mãi sau này vào đội rồi mới biết, lời của Ngô Gia Niên cũng không chính xác lắm. Vận động viên trong đội tuyển trường toàn là những hạt giống thể dục thể thao được tuyển chọn từ các cuộc tranh tài khắp các trường học, chỉ có cậu là trường hợp đặc biệt.
Cuộc thi lần này đội bắn cung chiêu mộ được thêm ba thành viên mới.
Một người tên A Hồng, đến từ thảo nguyên, từ thế hệ ông bà nhà họ đã tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, sau đó theo cha mẹ đến Nam Thành sống. Dáng người cậu ta rất cao, hình thể to lớn, cân nặng gần 180kg.
Hôm đến báo danh, Tống Ngưỡng đi sóng vai trên cầu thang với cậu ta, mơ hồ cảm giác mặt đất đang rung chuyển.
Trên người cậu ta sở hữu những lợi thế đặc thù của một vận động viên bắn cung xuất sắc———Cánh tay vạm vỡ, phần quai hàm đầy đặn, cổ dài, bả vai trơn mượt, lực vô cùng lớn.
Tống Ngưỡng cao 1m85 đứng bên cạnh cậu ta chẳng khác nào chim nhỏ nép vào người.
Một người khác là á quân Đại hội thể thao Vu Thận Vi, cậu ta sinh ra trong một gia đình có truyền thống thể dục thể thao. Bố là vận động viên đấu kiếm, mẹ là vận động viên bắn cung, sau đó hai người này giải nghệ chuyển sang kinh doanh, sự nghiệp rất thuận buồm xuôi gió, là nhà đầu tư cho vài câu lạc bộ.
Người trong nhà cố ý bồi dưỡng con cái theo hướng thể thao chuyên nghiệp, năm mười tuổi Vu Thận Vi đã bắt đầu luyện bắn cung, từng tham gia không ít các giải đấu bắn cung cho thanh thiếu niên.
Chuyên ngành nền tảng của Tống Ngưỡng khác biệt quá nhiều so với mọi người.
“Kinh tế và tài chính luôn, nghe có vẻ rất cao cấp.” A Hồng hỏi: “Sau này cậu định chơi chứng khoán hay bán bảo hiểm? Tôi có thể tìm cậu đầu tư không?”
Ngồi vây xung quanh cậu đều là sinh viên Thể dục, ban đầu Tống Ngưỡng định cố gắng giải thích với bọn họ chuyên ngành của mình, thế nhưng cậu phát hiện ra tất cả mọi người đang tập trung ở đây đều nở nụ cười. Hơn nữa kiểu cười này có phần tế nhị, mang ý chế giễu mỉa mai, có lẽ đang cười cậu lạc lõng, cười ngành nghề bán bảo hiểm đẩy mạnh tiêu thụ này. Bỗng nhiên cậu cảm thấy không cần phải giải thích nữa.
Mọi người cũng nhìn ra được cậu là trường hợp đặc biệt, trong tư tưởng cho rằng có sự chênh lệch.
Trong nháy mắt Tống Ngưỡng hiểu ra, bản thân cậu vẫn chưa thể hoàn toàn dung nhập vào thế giới của bọn họ.
Cậu không muốn thua họ, càng không muốn khiến người đàn ông ra mặt vì cậu phải thất vọng, vì vậy đứng dậy phủi mông, bỏ mặc tiếng cười nhạo sau lưng, tiếp tục luyện tập.
Để học hành và huấn luyện đạt được hiệu quả cao nhất, Tống Ngưỡng đặc biệt dành thời gian cùng nghiên cứu thời gian biểu với Lý Tầm, lập ra một kế hoạch mới toàn diện nhất để đảm bảo nhiệm vụ huấn luyện mỗi tuần. Thời gian biểu thế này gần như vắt kiệt toàn bộ thời gian nghỉ ngơi và vui chơi ngoại khóa của cậu.
Mỗi ngày ra ngoài khi trời chưa sáng, về ký túc xá khi đêm đã khuya.
Ngoại trừ lên lớp và vài phút trước khi tắt đèn, bạn cùng phòng của cậu gần như không nhìn thấy bóng cậu đâu nữa, thậm chí cả bữa ăn trưa cũng không thể tụ tập một bữa mà phải gọi đồ ăn ngoài.
Tống Ngưỡng còn mua một chiếc xe đạp second-hand, đến giờ ăn cơm thì chạy tới căng tin giảng viên gặp Lý Tầm.
Tuy nội quy của nhà trường có nói sinh viên không được ăn cơm ở đây, có điều người thân của cán bộ giảng viên hoặc sinh viên thực sự không thể mua thức ăn vẫn có thể mặt dày ưỡn ngực đi vào.
Lần đầu tiên bước chân vào đây, Tống Ngưỡng ngại ngùng giống như thiếu nữ lên kiệu hoa, trốn sau lưng Lý Tầm ngó nghiêng dáo dác, món ăn cũng không dám lấy nhiều, nhìn thấy các giáo sư quen mắt thì hận không thể chui vào bên trong túi áo anh, bàn tay bưng khay run lẩy bẩy. Nhưng mà mấy lần về sau thì da mặt đã dày như tường thành rồi.
Nhờ vào vẻ ngoài có thể quyến rũ từ những thiếu nữ còn chưa thành niên cho đến các bác gái múa quảng trường, cậu thành công xây dựng được mối quan hệ với các dì trong căng tin, lúc nào dừng lại cũng được lấy dôi ra vài lạng thịt.
Thời tiết chuyển lạnh, Lý Tầm giúp cậu chiếm một vị trí đẹp được ánh mặt trời chiếu vào, dùng khăn ướt lau mặt bàn sạch sẽ.
“Thầy ơi!” Tống Ngưỡng hai mắt sáng lên, đi nhanh qua vị trí trước cửa sổ, “Hôm nay có bò bít tết!”
“Em từ từ thôi, canh lại bắn lên người bây giờ.” Lý Tầm đứng dậy nhận khay ăn.
“Không sợ, bây giờ tay em bê chắc lắm.”
Hôm nay họ đến sớm, cơm nước rất phong phú, không chỉ có thịt mà còn có đồ ngọt tráng miệng sau khi ăn xong. Hoa quả trong khay của Tống Ngưỡng đầy ú ụ chất đống như một hòn núi nhỏ.
Lý Tầm kinh ngạc cảm thán, “Em thật sự coi căng tin thành nơi phục vụ mình đấy hả? Hôm nay lại nhận dì nào làm mẹ nuôi rồi?”
Tống Ngưỡng quay đầu, nở nụ cười Samoyed thương hiệu với một dì trước cửa sổ. Lý Tầm chọc vài miếng dưa gang trong khay, khi gặm vang lên cả tiếng rôm rốp.
Dì căng tin đã tia trúng Tống Ngưỡng rất lâu. Con gái bà năm nay đang học năm tư đại học, cũng là sinh viên Đại học T, bà đến đây làm việc cũng là vì con gái.
Ở quê nhà bọn họ, con gái hơn hai mươi tuổi đã phải lập gia đình sinh em bé, bà rất sốt ruột, vốn dĩ muốn lựa chọn một giáo viên, thế nhưng lại vô tình phát hiện ra một chú cún con không tệ.
Vài lần xới cơm, bà đều bóng gió hỏi thăm hoàn cảnh gia đình nhà Tống Ngưỡng, cậu nhóc xuất thân từ gia đình bác học quyền thế, vừa sáng sủa vừa thông minh, mấu chốt là do luyện thể thao nên tố chất cơ thể đều rất tốt, rất đáng bắt tay thông gia.
Đương nhiên là Tống Ngưỡng không biết những chuyện này, vì thế khi dì căng tin tới gần nói với cậu “Nữ hơn ba, xứng đôi vàng(*), cháu và con gái cô rất phù hợp, hay là thêm WeChat giao lưu thử xem sao”, suýt chút nữa mỳ sợi sặc lên thò ra từ lỗ mũi.
(*) Tục ngữ Trung Quốc chỉ việc phụ nữ lấy chồng kém mình ba tuổi.
“Cháu cháu cháu, cháu…”
Tống Ngưỡng vô cùng rối rắm chọc khay ăn, đang định tìm lý do để từ chối khéo léo thì người ngồi đối diện đã cướp lời cậu trước, “Cô ơi, cậu ấy có đối tượng rồi.”
“Vậy à?” Vẻ mặt dì căng tin mất mát quan sát Tống Ngưỡng, “Ôi chao, cô thật sự không nhìn ra đấy… Cô không thấy cháu ăn cơm với con gái bao giờ.”
“À, cháu thì…” Tống Ngưỡng thật sự không biết nói dối, vắt hết cả óc mới mặt đỏ tía tai nói được một câu: “Cô ấy không học cùng trường với cháu.”
“Ra là vậy.” Dì căng tin dừng lại kịp thời, quay đầu nhìn sang Lý Tầm, nhiệt tình nói: “Chàng trai, cô thấy cháu cũng chưa có người yêu đúng không? Có chấp nhận cô gái nhỏ hơn cháu vài tuổi không? Để cô giới thiệu thông tin cho cháu.”
Tống Ngưỡng lập tức căng thẳng.
Chỉ thấy Lý Tầm điềm tĩnh thuần thục mở miệng: “Trẻ con nhà cháu lớn hết rồi cô ạ.”
Anh vừa nói xong đã khiến trái tim nhỏ bé của thanh niên nào đó vững vàng tiếp đất.
Sau khi dì căng tin rời đi, Tống Ngưỡng bật hai ngón tay cái về phía Lý Tầm, “Thầy ơi, anh đỉnh quá trời, lần sau anh dạy em cách nói dối không đỏ mặt đi.”
“…” Tại sao tên nhóc này luôn có thể khen ngợi đến mức khiến cả người anh trở nên mất tự nhiên vậy?
Lý Tầm tiếp tục chuyển bò bít tết và hải sản trong khay mình sang bên phần của Tống Ngưỡng, “Cần tăng cơ, em phải ăn nhiều đồ có hàm lượng protein một chút.”
Tống Ngưỡng cảm giác đồ ăn trong dạ dày sắp trào lên cổ họng.
“Nhưng vừa nãy em đã ăn hai miếng rồi mà…”
“Thế thì để mỳ sợi lại, ăn thịt đi.” Lý Tầm rút từ trong túi nilon ra một chai sữa 750ml đặt xuống bàn, “Còn cả cái này nữa, nhiệm vụ hôm nay của em.”
Tống Ngưỡng nhìn bao bì cái chai trước mặt, no bụng ợ một cái rất vang dội.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng lúc bật cười ra tiếng.
Lý Tầm đẩy khay của mình sang, nói: “Ăn không hết thì chuyển mỳ sợi sang anh ăn.”
Tống Ngưỡng cúi gằm mặt nhìn khay ăn, tôm sốt cà chua gần như “dầm mưa dãi nắng” quyện trên vắt mỳ, bản thân cậu tự ăn thì còn ổn, thế nhưng cho người khác ăn thì… dù sao cũng là đồ đang ăn dở.
Cậu lúng túng nói: “Em vừa mới đảo xong, có khi dính nước bọt của em rồi…”
“Không sao.”
Tống Ngưỡng vẫn cảm thấy không ổn lắm, vô cùng rụt rè khẩy lại con tôm phía trên muốn xem thử nó có sạch sẽ không, lại nghe thấy Lý Tầm dùng giọng điệu trêu đùa mình, “Cũng không phải lần đầu tiên chúng ta hôn môi gián tiếp, sao phải chú ý thế?”
Tống Ngưỡng đỏ mặt, giống như cô vợ nhỏ vừa mới về nhà chồng, nghe lời đẩy mỳ sợi sang.
Lý Tầm cúi đầu ăn vài miếng, Tống Ngưỡng hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt đầy mong chờ, hỏi: “Vị thế nào anh?”
Lý Tầm lúng búng không rõ, nói: “Chẳng phải em ăn rồi sao? Vị gì em không tự biết à?”
“Em muốn nghe thử đánh giá của anh.”
“Em cũng không phải đầu bếp, quan tâm cái này làm gì?”
Tống Ngưỡng xoa trán thở dài.
Lý Tầm bất đắc dĩ đánh giá một câu: “Hương vị cũng không tệ lắm.”
Tống Ngưỡng mím môi, dùng ngón tay giữ lấy đuôi mắt, không để cho mình phát ra tiếng cười vui vẻ.Lời editor: Anh Tầm tém tém lại đi nhé, bớt trêu ẻm =))))))) Như bình thường thì quá 1/2 truyện sẽ tỏ tình, cơ mà bộ này anh ta có vẻ chậm tiêu nên các rít đờ phải hết sức bềnh tễnh ~
Đến chương này thì Cừu nhỏ đã bắt đầu một hành trình mới rồi. Mình cảm thấy Trần Ẩn chắc sẽ không viết kiểu quá toxic trong đội đâu mà đây chỉ là phản ứng ban đầu của mọi người dành cho bạn ấy thôi. Rồi từ từ Cừu nhỏ sẽ luyện tập thể hiện được tài năng, được mọi người khâm phục, chứng minh cái nhìn và quyết định của anh Tầm rất chính xác, chờ ngày đó thôi~
Thông qua sự miêu tả hàm súc của Tống Ngưỡng, trong đầu anh hiện ra bóng dáng một cô gái trẻ có vẻ ngoài ngây thơ nhưng tính cách cực kỳ bạo lực, “wow” một tiếng, nói: “Gu em được đấy nhóc.”
Vẻ mặt và cách trả lời của anh đều quá tự nhiên, Tống Ngưỡng biết ngay anh đã nghĩ đi đâu rồi, bất đắc dĩ trả lời: “Đúng vậy, từ nhỏ gu của em đã không giống với người khác, người em thích người khác rất khó tưởng tượng được, đôi lúc ngay cả bản thân em cũng cảm thấy rất khó tin.”
“Ồ.” Vẻ mặt Lý Tầm bừng tỉnh, hỏi: “Chẳng lẽ em thích kiểu hư hỏng à?”
“…” Tống Ngưỡng thở dài một hơi, đến tột cùng sao cậu lại thích người đàn ông này thế.
Mạch não này.
Hay lắm.
Lý Tầm xuống dưới tầng mua hai phần cơm trưa, một phần là cháo hoa đưa cho Tống Ngưỡng, một phần cho bản thân anh.
Mũi Tống Ngưỡng sắp kề sát tới bát của anh.
“Thịt kho tàu của anh thơm quá đi…”
“Chẳng phải em không có khẩu vị sao?” Lý Tầm gắp một miếng thịt ba chỉ nạc mỡ đầy đủ, cố ý dừng trước chóp mũi Tống Ngưỡng một giây, để cậu há mồm đảo mắt xong mới nhét mạnh vào trong miệng mình.
Tống Ngưỡng khuấy bát cháo loãng nhạt nhẽo, vẻ mặt ai oán nhìn anh chằm chằm.
Lý Tầm gắp mấy cọng rau mùi trong phần mình rồi đặt vào trong bát Tống Ngưỡng, “Hương vị rất đặc biệt, thưởng cho em.”
Tống Ngưỡng bảo vệ bát của mình, “Em không thích ăn cái này.”
“Chậc, sao còn kén ăn thế hả? Chê rau thơm không đủ thơm à?”
Tống Ngưỡng học theo dáng vẻ nổi giận nhe răng quở trách của Niệu Niệu, chọc cho Lý Tầm cười ha ha.
Cơm còn chưa ăn xong, Lý Tầm nhận được điện thoại của chủ nhiệm khoa, phải về trường một chuyến. Trước khi đi anh còn thay nước nóng trong cái ly nhỏ mà anh tặng cho Tống Ngưỡng, sau đó lấy đi toàn bộ phần cơm, không để lại một mẩu thịt nào.
“Nhanh khỏe lên rồi gọi điện cho anh.” Lý Tầm giống như người cha già, cứ dặn đi dặn lại, “Đừng có cúi đầu nghịch điện thoại, ngủ thêm một lát đi biết chưa?”
Tống Ngưỡng nghe lời gật đầu, hạ thấp lưng ghế xuống một chút, bày ra dáng vẻ khiến anh yên tâm, “Anh mau đi đi.”
Thật ra thuốc đã có hiệu quả một lúc rồi, do Lý Tầm vẫn luôn ở bên cạnh nên cậu mới cố nhịn không ngáp dài, dõi theo Lý Tầm đi về. Cậu lấy áo khoác đắp lên, tiếng trò chuyện ồn ào xung quanh dần dần biến thành tiếng ồn trắng(*) gây buồn ngủ.
(*) Những âm thanh đặc biệt dễ chịu, có thể loại bỏ đi những tiếng ồn xung quanh giúp dễ đi vào giấc ngủ. Có thể là tiếng lá rơi, tiếng mưa, tiếng suối chảy,…
Giấc ngủ này của Tống Ngưỡng rất sâu, còn mơ được, khi tỉnh lại bụng không còn đau nữa, tay chân cũng phục hồi được ít sức lực.
Cậu ngẩng đầu, phát hiện ra bịch dung dịch truyền không biết đã được thay từ bao giờ.
Người ngồi bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: “Cậu tỉnh rồi hả?”
Là Ngô Gia Niên.
Tống Ngưỡng ngẩn ra vài giây, “Sao anh lại tới đây?” Mặc dù cậu từng chạm mặt anh ta trong giờ học của đội bắn cung mà Lý Tầm lên lớp nhưng cũng chưa thân thiết đến mức tới hẳn bệnh viện thăm nhau.
Ngô Gia Niên cũng không làm bộ, nhún vai, giọng điệu tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Mệnh lệnh của huấn luyện viên chứ sao! Trong đội chỉ có mình anh có giấy phép lái xe, anh ấy bảo anh tới đón cậu.”
“Anh ấy không tới à?” Vì không muốn thể hiện sự thất vọng của bản thân quá rõ ràng, Tống Ngưỡng nói xong lại bổ sung thêm câu nữa, “Mấy người kia thi đấu thế nào rồi? Anh giành được chức quán quân sao?”
Ngô Gia Niên gật đầu, “Nhưng mà thắng cũng sít sao lắm, năm nay có tân sinh viên rất giỏi, tổng điểm trận chung kết chỉ kém anh một chút. Chắc là sẽ cùng cậu được gọi vào đội tuyển trường đấy.”
Tống Ngưỡng biết rõ anh ta đang nói đến ai, cúi đầu xuống, “Em không bằng được, chắc chắn không được vào đội tuyển đâu.”
Ngô Gia Niên vỗ một cái lên cánh tay cậu, cười xấu xa vạch trần: “Chẳng phải cậu quen huấn luyện viên sao?”
Tống Ngưỡng nghe thấy chút ý tứ trong lời nói của anh ta, đang định sửa lại thì chuyển sang dò hỏi: “Quen biết huấn luyện viên thì sao? Chuyện kết nạp thêm thành viên của đội trường chẳng phải còn cần sự xác nhận của lãnh đạo mới chắc chắn ư?”
“Ôi, huấn luyện viên xin hộ cho cậu mà? Vào hay không vào chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Tống Ngưỡng không thể tin nổi chỉ vào mũi mình, “Anh nói là huấn luyện viên nói tốt giúp em trước mặt lãnh đạo á?”
Biểu cảm của cậu trông không giống nói đùa, Ngô Gia Niên nghển cổ, miệng mấp máy một chút rồi mới chần chừ nói: “Cậu không biết thật à?”
“Em thật sự không biết!”
Dù sao trước khi đi, người nào đó còn vừa mới nói “Đến làm dự bị, còn chẳng bằng đi chạy bộ” xong, sự hào hứng của Tống Ngưỡng hoàn toàn được khơi lên, “Huấn luyện viên nói gì về em rồi?”
Ngô Gia Niên xoay người tiếp tục nghịch điện thoại, “Không có gì, em không biết thì thôi.”
“Ầy cái anh này——-” Tống Ngưỡng nói hết nước hết cái một trận, còn lấy một tuần bao cơm tối làm mồi nhử mới miễn cưỡng thăm dò được chút “bí mật” từ miệng Ngô Gia Niên.
Lúc đó Ngô Gia Niên đến văn phòng chủ nhiệm khoa, đang định hỏi qua chuyện giải đấu cấp tỉnh, đúng lúc nghe thấy Lý Tầm và huấn luyện viên trưởng Ngô đang nói chuyện bên trong.
Anh không thể không biết ngại cắt ngang lời cấp trên nói chuyện với nhau, đứng trên hành lang trong chốc lát, chỉ nghe thấy Lý Tầm nói: “Ưu thế lớn nhất của cậu ấy không nằm ở điều kiện ngoại hình mà là sự thông minh, ổn định, có thể kiên trì chịu đựng đến cùng. Cậu ấy tiếp xúc với bắn cung mới chỉ hơn một năm, thời gian huấn luyện cũng thua xa thành viên trong đội, nhưng thành tích thật sự không kém hơn bao nhiêu. Sự phát huy thất thường trong Đại hội thể thao là do cậu ấy đang sốt cao hơn 38 độ. Nền tảng của cậu ấy là do tôi dạy, cậu ấy luyện một tháng bằng người khác luyện ba tháng, thậm chí nửa năm cũng chưa chắc có được trình độ này, như vậy đã là rất hiếm có rồi.”
“Hơn nữa không ai có thể đoán trước được một người có bao nhiêu tiềm năng, giống như Holm(*), năm 2004 trước đây, có ai dám tin một vận động viên chỉ cao 1m81 lại có thể đoạt được huy chương vàng nhảy cao Olympic?”
(*) Stefan Christian Holm: vận động viên nhảy cao người Thụy Điển đã nghỉ hưu.
Chủ nhiệm khoa cắt ngang lời đề nghị của anh, “Tôi thừa nhận những lời cậu nói rất có lý, nhưng cuộc sống không phải ai cũng giống như Holm. Phương hướng chọn người tài không thể thay đổi, những người được chọn cuối cùng chắc chắn phải nắm giữ những lợi thế tuyệt đối đã.”
Huấn luyện viên trưởng cũng nói: “Cậu xem thử những vận động viên bắn cung trong đội tuyển quốc gia đi, làm gì có ai có gương mặt nhỏ như Tống Ngưỡng? Cánh tay cũng không có mấy lạng thịt, cung 40 pound cậu ấy có thể kéo được mấy lần? Ai cũng muốn chọn người giống như cậu, vậy mấy chục năm nghiên cứu số liệu của tiền bối còn dùng làm gì nữa? Chọn thẳng luôn những người hợp mắt cậu không được sao?”
Lý Tầm thay đổi khẩu khí: “Lúc tôi luyện hơn một năm cũng không kéo được mấy lần cung có lực kéo cao như thế, tôi cũng đã từng là tuyển thủ bị rất nhiều huấn luyện viên liếc mắt rồi loại luôn. Nhưng khi đó có người nói cho tôi biết, nghề này quý nhất ở sự kiên trì, chịu đựng đến cuối cùng mới có thể tìm thấy lối thoát. Sau đó người kia hướng dẫn tôi luyện tập, đưa tôi vào đội tuyển tỉnh, sau đó thì vào đội tuyển quốc gia. Nhưng nếu lúc trước ông ấy nói với tôi “Hình thể như cậu không phù hợp luyện bắn cung”, chắc chắn tôi sẽ từ bỏ. Một câu nói của huấn luyện viên trước cái nhìn của một vận động viên vốn dĩ rất có trọng lượng, có thể sẽ ảnh hưởng đến cả đời bọn họ. Cho nên tôi mới không dám đưa ra kết luận bừa bãi, dưới cái nhìn của tôi, ngoại hình không phải ưu thế tuyệt đối, nội tâm mạnh mẽ mới là như vậy.”
Chủ nhiệm khoa nâng chén trà, đưa mắt nhìn huấn luyện viên trưởng.
Lý Tầm nói tiếp: “Nếu như muốn môn thể thao này được phổ biến rộng hơn, chúng ta nên tìm hiểu kỹ những người thật sự yêu thích nó, cố gắng đào tạo chứ không phải vội vã phủ định năng lực của họ. Có là vàng hay không thì ít nhất chúng ta cũng phải khai thác nó ra rồi mới nhìn được chứ, không phải sao?”
Ngô Gia Niên không thể nhớ kỹ trọn vẹn những lời này, chỉ nói đại khái nhưng cũng đủ khiến Tống Ngưỡng cảm kích đến rơi nước mắt.
Con đường này chỉ cần một người bằng lòng tin tưởng cậu, ủng hộ cậu là đủ rồi.
Cảm giác này thật giống như có người tiêm thuốc kích thích vào cơ thể cậu, toàn thân cứ không nghe theo sai khiến của đại não. Cậu có hơi nôn nóng ngồi không yên, đẩy nhanh tốc độ nhỏ giọt truyền nước.
Một tiếng đồng hồ sau, Ngô Gia Niên bị cậu ép ngồi nghe chuyện mình theo đuổi ngôi sao năm xưa đến cả mèo hoang cũng không thèm nghe, tình tiết cũ rích, không có chút điểm nhấn nào, thúc giục người ta mau lăn ra ngủ.
Khi Tống Ngưỡng hỏi lần thứ ba “Anh có cảm thấy trên người huấn luyện viên có một mùi hương rất dễ chịu không?”, anh ta không thể nào chịu được nữa, đứng dậy gọi: “Y tá, bên này xong rồi, chị qua đây rút kim giúp với ạ!”
Tống Ngưỡng ngẩng đầu nhìn, “Gấp gì vậy? Chẳng phải vẫn còn một chút nữa à? Lãng phí lắm đấy, huấn luyện viên nói truyền hết sạch mới được về.”
“Im miệng!” Ngón tay Ngô Gia Niên giống như báng súng hung hăng gõ lên chóp mũi cậu mấy lần, “Anh không muốn nghe tiếp ba chữ kia nữa!”
“Huấn luyện viên sao?”
“A———” Ngô Gia Niên sụp đổ hét ầm lên.
Trên đường trở về ký túc xá, WeChat của Tống Ngưỡng vang lên một tiếng, là chat voice mà Lý Tầm nhắn tới.
Cậu không chuyển thành văn bản mà áp lên tai lắng nghe.
Giọng của Lý Tầm trong điện thoại còn trầm hơn ngoài đời một chút, không nhanh không chậm nói: “Về rồi thì điền mẫu đơn anh gửi vào mail của em, điền nhanh rồi gửi lại cho anh. Bắt đầu từ tuần sau cố gắng huấn luyện cùng nhóm đàn anh. Còn nữa, đừng quên chuyện hôm nay em nói ở bệnh viện.”
Tống Ngưỡng gào lên một tiếng, vỗ đùi cái đét khiến Ngô Gia Niên giật mình rụt cả vai lại, suýt chút nữa đâm thẳng vào lùm cây ven đường.
“Kích động cái gì? Huấn luyện viên cho cậu vào đội tuyển rồi hả?”
“Dạ.” Tống Ngưỡng toét miệng gật đầu trông mong, giống như một chú cún bự được bổ sung đồ ăn, “Anh ấy nói tuần sau em bắt đầu luyện tập chung với bọn anh, sau này anh chính thức thành đàn anh của em rồi!”
Ngô Gia Niên cười ha ha, “Cậu thấy chưa, anh bảo rồi mà. Thi đấu chỉ là hình thức thôi, có được vào đội không còn phụ thuộc vào một câu nói của lãnh đạo.”
“Vâng.”
Lúc đó Tống Ngưỡng hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui sướng vì được gia nhập đội trường, cho nên tin lời anh ta, tưởng được vào đội hay không thật sự chỉ cần một câu nói, mãi sau này vào đội rồi mới biết, lời của Ngô Gia Niên cũng không chính xác lắm. Vận động viên trong đội tuyển trường toàn là những hạt giống thể dục thể thao được tuyển chọn từ các cuộc tranh tài khắp các trường học, chỉ có cậu là trường hợp đặc biệt.
Cuộc thi lần này đội bắn cung chiêu mộ được thêm ba thành viên mới.
Một người tên A Hồng, đến từ thảo nguyên, từ thế hệ ông bà nhà họ đã tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, sau đó theo cha mẹ đến Nam Thành sống. Dáng người cậu ta rất cao, hình thể to lớn, cân nặng gần 180kg.
Hôm đến báo danh, Tống Ngưỡng đi sóng vai trên cầu thang với cậu ta, mơ hồ cảm giác mặt đất đang rung chuyển.
Trên người cậu ta sở hữu những lợi thế đặc thù của một vận động viên bắn cung xuất sắc———Cánh tay vạm vỡ, phần quai hàm đầy đặn, cổ dài, bả vai trơn mượt, lực vô cùng lớn.
Tống Ngưỡng cao 1m85 đứng bên cạnh cậu ta chẳng khác nào chim nhỏ nép vào người.
Một người khác là á quân Đại hội thể thao Vu Thận Vi, cậu ta sinh ra trong một gia đình có truyền thống thể dục thể thao. Bố là vận động viên đấu kiếm, mẹ là vận động viên bắn cung, sau đó hai người này giải nghệ chuyển sang kinh doanh, sự nghiệp rất thuận buồm xuôi gió, là nhà đầu tư cho vài câu lạc bộ.
Người trong nhà cố ý bồi dưỡng con cái theo hướng thể thao chuyên nghiệp, năm mười tuổi Vu Thận Vi đã bắt đầu luyện bắn cung, từng tham gia không ít các giải đấu bắn cung cho thanh thiếu niên.
Chuyên ngành nền tảng của Tống Ngưỡng khác biệt quá nhiều so với mọi người.
“Kinh tế và tài chính luôn, nghe có vẻ rất cao cấp.” A Hồng hỏi: “Sau này cậu định chơi chứng khoán hay bán bảo hiểm? Tôi có thể tìm cậu đầu tư không?”
Ngồi vây xung quanh cậu đều là sinh viên Thể dục, ban đầu Tống Ngưỡng định cố gắng giải thích với bọn họ chuyên ngành của mình, thế nhưng cậu phát hiện ra tất cả mọi người đang tập trung ở đây đều nở nụ cười. Hơn nữa kiểu cười này có phần tế nhị, mang ý chế giễu mỉa mai, có lẽ đang cười cậu lạc lõng, cười ngành nghề bán bảo hiểm đẩy mạnh tiêu thụ này. Bỗng nhiên cậu cảm thấy không cần phải giải thích nữa.
Mọi người cũng nhìn ra được cậu là trường hợp đặc biệt, trong tư tưởng cho rằng có sự chênh lệch.
Trong nháy mắt Tống Ngưỡng hiểu ra, bản thân cậu vẫn chưa thể hoàn toàn dung nhập vào thế giới của bọn họ.
Cậu không muốn thua họ, càng không muốn khiến người đàn ông ra mặt vì cậu phải thất vọng, vì vậy đứng dậy phủi mông, bỏ mặc tiếng cười nhạo sau lưng, tiếp tục luyện tập.
Để học hành và huấn luyện đạt được hiệu quả cao nhất, Tống Ngưỡng đặc biệt dành thời gian cùng nghiên cứu thời gian biểu với Lý Tầm, lập ra một kế hoạch mới toàn diện nhất để đảm bảo nhiệm vụ huấn luyện mỗi tuần. Thời gian biểu thế này gần như vắt kiệt toàn bộ thời gian nghỉ ngơi và vui chơi ngoại khóa của cậu.
Mỗi ngày ra ngoài khi trời chưa sáng, về ký túc xá khi đêm đã khuya.
Ngoại trừ lên lớp và vài phút trước khi tắt đèn, bạn cùng phòng của cậu gần như không nhìn thấy bóng cậu đâu nữa, thậm chí cả bữa ăn trưa cũng không thể tụ tập một bữa mà phải gọi đồ ăn ngoài.
Tống Ngưỡng còn mua một chiếc xe đạp second-hand, đến giờ ăn cơm thì chạy tới căng tin giảng viên gặp Lý Tầm.
Tuy nội quy của nhà trường có nói sinh viên không được ăn cơm ở đây, có điều người thân của cán bộ giảng viên hoặc sinh viên thực sự không thể mua thức ăn vẫn có thể mặt dày ưỡn ngực đi vào.
Lần đầu tiên bước chân vào đây, Tống Ngưỡng ngại ngùng giống như thiếu nữ lên kiệu hoa, trốn sau lưng Lý Tầm ngó nghiêng dáo dác, món ăn cũng không dám lấy nhiều, nhìn thấy các giáo sư quen mắt thì hận không thể chui vào bên trong túi áo anh, bàn tay bưng khay run lẩy bẩy. Nhưng mà mấy lần về sau thì da mặt đã dày như tường thành rồi.
Nhờ vào vẻ ngoài có thể quyến rũ từ những thiếu nữ còn chưa thành niên cho đến các bác gái múa quảng trường, cậu thành công xây dựng được mối quan hệ với các dì trong căng tin, lúc nào dừng lại cũng được lấy dôi ra vài lạng thịt.
Thời tiết chuyển lạnh, Lý Tầm giúp cậu chiếm một vị trí đẹp được ánh mặt trời chiếu vào, dùng khăn ướt lau mặt bàn sạch sẽ.
“Thầy ơi!” Tống Ngưỡng hai mắt sáng lên, đi nhanh qua vị trí trước cửa sổ, “Hôm nay có bò bít tết!”
“Em từ từ thôi, canh lại bắn lên người bây giờ.” Lý Tầm đứng dậy nhận khay ăn.
“Không sợ, bây giờ tay em bê chắc lắm.”
Hôm nay họ đến sớm, cơm nước rất phong phú, không chỉ có thịt mà còn có đồ ngọt tráng miệng sau khi ăn xong. Hoa quả trong khay của Tống Ngưỡng đầy ú ụ chất đống như một hòn núi nhỏ.
Lý Tầm kinh ngạc cảm thán, “Em thật sự coi căng tin thành nơi phục vụ mình đấy hả? Hôm nay lại nhận dì nào làm mẹ nuôi rồi?”
Tống Ngưỡng quay đầu, nở nụ cười Samoyed thương hiệu với một dì trước cửa sổ. Lý Tầm chọc vài miếng dưa gang trong khay, khi gặm vang lên cả tiếng rôm rốp.
Dì căng tin đã tia trúng Tống Ngưỡng rất lâu. Con gái bà năm nay đang học năm tư đại học, cũng là sinh viên Đại học T, bà đến đây làm việc cũng là vì con gái.
Ở quê nhà bọn họ, con gái hơn hai mươi tuổi đã phải lập gia đình sinh em bé, bà rất sốt ruột, vốn dĩ muốn lựa chọn một giáo viên, thế nhưng lại vô tình phát hiện ra một chú cún con không tệ.
Vài lần xới cơm, bà đều bóng gió hỏi thăm hoàn cảnh gia đình nhà Tống Ngưỡng, cậu nhóc xuất thân từ gia đình bác học quyền thế, vừa sáng sủa vừa thông minh, mấu chốt là do luyện thể thao nên tố chất cơ thể đều rất tốt, rất đáng bắt tay thông gia.
Đương nhiên là Tống Ngưỡng không biết những chuyện này, vì thế khi dì căng tin tới gần nói với cậu “Nữ hơn ba, xứng đôi vàng(*), cháu và con gái cô rất phù hợp, hay là thêm WeChat giao lưu thử xem sao”, suýt chút nữa mỳ sợi sặc lên thò ra từ lỗ mũi.
(*) Tục ngữ Trung Quốc chỉ việc phụ nữ lấy chồng kém mình ba tuổi.
“Cháu cháu cháu, cháu…”
Tống Ngưỡng vô cùng rối rắm chọc khay ăn, đang định tìm lý do để từ chối khéo léo thì người ngồi đối diện đã cướp lời cậu trước, “Cô ơi, cậu ấy có đối tượng rồi.”
“Vậy à?” Vẻ mặt dì căng tin mất mát quan sát Tống Ngưỡng, “Ôi chao, cô thật sự không nhìn ra đấy… Cô không thấy cháu ăn cơm với con gái bao giờ.”
“À, cháu thì…” Tống Ngưỡng thật sự không biết nói dối, vắt hết cả óc mới mặt đỏ tía tai nói được một câu: “Cô ấy không học cùng trường với cháu.”
“Ra là vậy.” Dì căng tin dừng lại kịp thời, quay đầu nhìn sang Lý Tầm, nhiệt tình nói: “Chàng trai, cô thấy cháu cũng chưa có người yêu đúng không? Có chấp nhận cô gái nhỏ hơn cháu vài tuổi không? Để cô giới thiệu thông tin cho cháu.”
Tống Ngưỡng lập tức căng thẳng.
Chỉ thấy Lý Tầm điềm tĩnh thuần thục mở miệng: “Trẻ con nhà cháu lớn hết rồi cô ạ.”
Anh vừa nói xong đã khiến trái tim nhỏ bé của thanh niên nào đó vững vàng tiếp đất.
Sau khi dì căng tin rời đi, Tống Ngưỡng bật hai ngón tay cái về phía Lý Tầm, “Thầy ơi, anh đỉnh quá trời, lần sau anh dạy em cách nói dối không đỏ mặt đi.”
“…” Tại sao tên nhóc này luôn có thể khen ngợi đến mức khiến cả người anh trở nên mất tự nhiên vậy?
Lý Tầm tiếp tục chuyển bò bít tết và hải sản trong khay mình sang bên phần của Tống Ngưỡng, “Cần tăng cơ, em phải ăn nhiều đồ có hàm lượng protein một chút.”
Tống Ngưỡng cảm giác đồ ăn trong dạ dày sắp trào lên cổ họng.
“Nhưng vừa nãy em đã ăn hai miếng rồi mà…”
“Thế thì để mỳ sợi lại, ăn thịt đi.” Lý Tầm rút từ trong túi nilon ra một chai sữa 750ml đặt xuống bàn, “Còn cả cái này nữa, nhiệm vụ hôm nay của em.”
Tống Ngưỡng nhìn bao bì cái chai trước mặt, no bụng ợ một cái rất vang dội.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng lúc bật cười ra tiếng.
Lý Tầm đẩy khay của mình sang, nói: “Ăn không hết thì chuyển mỳ sợi sang anh ăn.”
Tống Ngưỡng cúi gằm mặt nhìn khay ăn, tôm sốt cà chua gần như “dầm mưa dãi nắng” quyện trên vắt mỳ, bản thân cậu tự ăn thì còn ổn, thế nhưng cho người khác ăn thì… dù sao cũng là đồ đang ăn dở.
Cậu lúng túng nói: “Em vừa mới đảo xong, có khi dính nước bọt của em rồi…”
“Không sao.”
Tống Ngưỡng vẫn cảm thấy không ổn lắm, vô cùng rụt rè khẩy lại con tôm phía trên muốn xem thử nó có sạch sẽ không, lại nghe thấy Lý Tầm dùng giọng điệu trêu đùa mình, “Cũng không phải lần đầu tiên chúng ta hôn môi gián tiếp, sao phải chú ý thế?”
Tống Ngưỡng đỏ mặt, giống như cô vợ nhỏ vừa mới về nhà chồng, nghe lời đẩy mỳ sợi sang.
Lý Tầm cúi đầu ăn vài miếng, Tống Ngưỡng hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt đầy mong chờ, hỏi: “Vị thế nào anh?”
Lý Tầm lúng búng không rõ, nói: “Chẳng phải em ăn rồi sao? Vị gì em không tự biết à?”
“Em muốn nghe thử đánh giá của anh.”
“Em cũng không phải đầu bếp, quan tâm cái này làm gì?”
Tống Ngưỡng xoa trán thở dài.
Lý Tầm bất đắc dĩ đánh giá một câu: “Hương vị cũng không tệ lắm.”
Tống Ngưỡng mím môi, dùng ngón tay giữ lấy đuôi mắt, không để cho mình phát ra tiếng cười vui vẻ.Lời editor: Anh Tầm tém tém lại đi nhé, bớt trêu ẻm =))))))) Như bình thường thì quá 1/2 truyện sẽ tỏ tình, cơ mà bộ này anh ta có vẻ chậm tiêu nên các rít đờ phải hết sức bềnh tễnh ~
Đến chương này thì Cừu nhỏ đã bắt đầu một hành trình mới rồi. Mình cảm thấy Trần Ẩn chắc sẽ không viết kiểu quá toxic trong đội đâu mà đây chỉ là phản ứng ban đầu của mọi người dành cho bạn ấy thôi. Rồi từ từ Cừu nhỏ sẽ luyện tập thể hiện được tài năng, được mọi người khâm phục, chứng minh cái nhìn và quyết định của anh Tầm rất chính xác, chờ ngày đó thôi~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.