Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh
Chương 26: Mũi cún con đang ngửi tới ngửi lui bên tai
Trần Ấn
28/08/2021
Tống Ngưỡng tỉnh lại trên vai Lý Tầm, cậu hoàn toàn không nhớ rõ bản
thân té xỉu như thế nào, sau đó nằm úp sấp trên vai anh ra sao, chỉ cảm
thấy lồng ngực rất bí bách, hơi thở cũng không đều, đầu gối còn hơi
nhức.
Trong quá trình từ từ khôi phục ý thức, cậu mơ hồ nghe thấy Lý Tầm đang gọi điện cho ai đó, tốc độ nói không nhanh lắm, nhưng không biết do đang chạy hay do căng thẳng mà giọng điệu có phần nôn nóng.
“Ừ, cậu giúp anh để ý điểm số, anh đưa bạn nhỏ đến bệnh viện.”
“Lên cơn sốt, đi vệ sinh rồi ngất trong đó.”
Tống Ngưỡng rất muốn sửa lại, cậu không đi vệ sinh mà đi rửa mặt.
Mặt khác, cũng không phải cậu ngất đi, có lẽ do ăn sáng quá ít nên hạ đường huyết thôi, giờ phút này đã hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng khi cậu mở mắt nhìn thấy sườn mặt Lý Tầm gần trong gang tấc, đại não rất chủ động cắt đứt khả năng ngôn ngữ của cậu.
Từ trước đến nay cậu chưa từng được quan sát gương mặt của Lý Tầm ở góc độ này với khoảng cách gần đến vậy. Làn da anh không tỳ vết, thoạt nhìn đúng là kiểu trời sinh được ông trời theo đuổi dâng đồ ăn(*), phơi nắng phơi gió quanh năm suốt tháng mà vẫn không nổi vết gì.
(*) Bắt nguồn từ câu nói trên mạng “Miễn là bạn đủ đẹp trai, ông trời không chỉ thưởng thức đồ ăn mà còn chạy theo dâng cho bạn”. Hiểu đơn giản là có thể kiếm ăn bằng sắc đẹp. Ví dụ nổi tiếng gần đây nhất đó là anh chàng hotboy chăn bò Tây Tạng Trát Tây Đinh Chân.
Trong tòa nhà này không có thang máy, Lý Tầm cõng cậu xuống tầng không một tiếng động.
Tay chân Tống Ngưỡng mềm oặt buông thõng, rung qua lắc lại, cậu đang rầu rĩ xem có nên quay về thi đấu tiếp không.
Cậu cảm thấy bản thân thật vô dụng, bờ vai vững chãi này tự dưng lại khiến cậu nảy sinh suy nghĩ muốn bỏ cuộc giữa chừng, “Cho dù có đấu nữa thì chắc chắn mình vẫn không thể thắng được”.
Khoảnh khắc Lý Tầm nghiêng đầu, cậu vẫn nhắm hai mắt lại theo bản năng, duy trì trạng thái sống dở chết dở như khi vừa mới tỉnh lại.
Xuống tầng rất tốn sức, môi Tống Ngưỡng thỉnh thoảng sượt qua cổ áo Lý Tầm, cậu không nhịn được cười.
Trên áo anh luôn mang theo mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ có điều giờ phút này cậu còn ngửi được một hương vị khác không nói rõ được, lúc ẩn lúc hiện, như có như không, tản ra từ mái tóc anh. Cậu hơi nghiêng đầu, kề sát làn da sau gáy của Lý Tầm, giống như động vật nhỏ vừa kiếm được đồ ăn, cẩn thận từng li từng tí hít ngửi.
Đúng lúc ấy, Lý Tầm nâng bắp đùi cậu xốc lên một cái.
Môi Tống Ngưỡng không chút phòng bị chạm phải một vùng mềm mại, toàn thân cậu tê dại, dòng suy nghĩ đình công, tựa như đây không phải nụ hôn lên vành tai mà là vào một ổ cắm dài đang rò điện.
Ra khỏi tòa nhà huấn luyện, trước mắt trở nên sáng sủa thoáng đãng hơn, Tống Ngưỡng luôn có linh cảm mình đã bị phát hiện nguyên hình, bèn vùi mặt xuống thấp hơn nữa.
Lý Tầm cõng cậu về phía bãi đỗ xe, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: “Nằm trên lưng anh có thoải mái không?”
Gương mặt Tống Ngưỡng hiện lên hai hai gò má ửng hồng, cậu chột dạ nói: “Sao anh biết em tỉnh rồi?”
Còn làm sao mà biết được ấy hả?
Lúc bắt đầu xuống cầu thang anh đã có cảm giác mũi cún con đang ngửi tới ngửi lui bên tai, cứ như chuẩn bị muốn ngoạm lấy tai anh gặm cắn.
Vì để tránh cho cậu bạn nhỏ xấu hổ, anh dối lòng nói: “Anh lừa em đấy, sao rồi? Bây giờ đầu còn choáng nữa không? Có thể tự đi được chưa?”
Tống Ngưỡng miễn cưỡng gật đầu: “Đi được, anh thả em xuống đi.”
Lý Tầm thả cậu xuống, kéo cửa xe ra, hơi ngoảnh đầu lại, nói: “Đi thôi, anh đưa em tới bệnh viện truyền vài bịch nước, đảm bảo đến tối em lại nhảy nhót tung tăng được ngay.”
Truyền! Vài! Bịch nước!
Câu này thật sự chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, cảnh tượng bong bóng hồng mơ màng vừa rồi đã vỡ tan thành từng mảnh thủy tinh.
“Em không đi bệnh viện đâu.” Cậu lắc đầu nguầy nguậy, cơ thể vô thức lùi ra sau mấy bước, “Em đã uống thuốc hạ sốt từ sáng rồi… Hay là bây giờ em về ngủ một giấc, anh đang bận thì đi trước đi.”
Vốn dĩ Lý Tầm chỉ thuận miệng nói thôi chứ chưa xác định truyền nước cho cậu, phản ứng này của Tống Ngưỡng khiến anh nhớ đến một chuyện.
Nhóc con sợ tiêm.
Anh đầy hứng thú nhướng lông mày một cái, nở nụ cười: “Ngại quá, bây giờ anh không bận.” Ngón tay anh chọc lên ngực Tống Ngưỡng rồi chỉ sang ghế phụ, “Anh đếm đến ba.”
Tống Ngưỡng biết sợ ngồi vào, “Có thể chỉ kê đơn thuốc không tiêm được không?”
Lý Tầm thầm nhủ trong lòng nếu thế thì anh còn đưa em đến bệnh viện làm gì, chỉ có điều khóe miệng anh khẽ cười, nói: “Xem ý bác sĩ thế nào đã.”
Bệnh viện trong top 3 lúc nào cũng trong tình trạng quá tải, quanh năm người đến người đi đông như mắc cửi, đừng nói đăng ký trực tiếp, đến ngay cả đăng ký tự động trên máy cũng có một hàng dài xếp hàng.
Tống Ngưỡng năm lần bảy lượt ám chỉ: “Thầy ơi, anh không cảm thấy xếp hàng lâu quá sao? Hơn nữa bây giờ em thấy trạng thái của mình khá hơn rồi.”
“Láu cá phết nhỉ, môi em sắp nứt ra rồi kia kìa.” Lý Tầm rút biên lai ra, nhìn qua vị trí phòng khám bệnh ở tầng nào.
Đây là lần đầu tiên anh đến đây, phải kéo một bảo vệ hỏi thăm phương hướng. Chú bảo vệ rất nhiệt tình hướng dẫn bọn họ đến phòng khám ở tầng dưới.
Lý Tầm gật đầu nói cảm ơn, đẩy mạnh nhóc con đang ngó trái ngó phải vào trong thang máy.
Vốn dĩ cơ thể Tống Ngưỡng chỉ khó chịu mà thôi, bây giờ vừa nghĩ đến phải truyền nước bỗng dưng còn sinh ra mấy phần sợ hãi. Cậu cúi gục đầu xuống không lên tiếng. Nếu mà biết trước kết quả như thế này, cậu đã không gắng gượng chịu đựng.
Bây giờ thì hay rồi, thi đấu không xong, còn phải truyền nước.
“Sáng sớm em ăn gì chưa?” Lý Tầm giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, đã sắp mười một giờ, “Em đói bụng không?”
Tống Ngưỡng lắc đầu, “Bây giờ em không có khẩu vị gì.”
“Em xem đi, thế mà em còn nói tình trạng mình khá hơn nhiều.”
Nhiệt độ trong bệnh viện ấm áp hơn bên ngoài một chút, nhất là khi bước vào thang máy. Tống Ngưỡng cảm thấy toàn thân rét run ớn lạnh, nhét hai tay vào túi áo.
Lý Tầm ra khỏi thang máy, hỏi ngay y tá: “Xin hỏi có thể lấy nước nóng ở đâu?”
Y tá chỉ về cuối hành lang, dịu dàng nói: “Đi tới cuối sẽ có, có điều anh phải tự mang cốc theo.”
Lý Tầm “Ồ” một tiếng, dìu Tống Ngưỡng đi về phía phòng khám bệnh ở đại sảnh.
Y tá nhìn theo bóng lưng hai người, hơi do dự rồi đứng lên nói: “Chỗ tôi có cốc giấy dùng một lần, anh có cần không?”
Cô y tá khác ngồi bên cạnh nghe vậy thì tò mò ngẩng đầu lên, trong nháy mắt hiểu ra vì sao đồng nghiệp mình chủ động như thế.
Lý Tầm lấy hai cốc, rót nước nóng rồi cẩn thận đưa cho Tống Ngưỡng, “Cẩn thận bỏng, em lấy tay che lên đã rồi uống.”
Bề mặt cốc nước bốc hơi nóng, trái tim Tống Ngưỡng cũng tỏa nhiệt cùng những đầu ngón tay.
Bên ngoài phòng khám giống như phòng chờ ở trạm xe lửa, bệnh nhân ủ rũ ngồi la liệt, không ngủ thì đang nghịch điện thoại, trạng thái đều gần giống với Tống Ngưỡng, chẳng khác nào mấy cây thực vật héo úa.
Một ông chú chắc là đang chờ ai, nằm ngang hẳn lên băng ghế, một người chiếm luôn vị trí của bốn người, không hề lấn cấn mà đánh game trên điện thoại. Trên cánh tay ông ta xăm đủ các kiểu hoa hòe hoa sói, đứng bên cạnh là một đôi vợ chồng tóc hoa râm, một người đứng dựa vào tường, một người chống nạng, vừa nhìn là biết không dám lên tiếng.
Lý Tầm đi tới đá ông chú béo mập một cước, “Đứng dậy, một mình ông chiếm chỗ ngồi của nhiều người thế à?”
Giọng điệu của anh rất không khách khí, khiến cho những người xung quanh đều kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn, ngay cả Tống Ngưỡng cũng mở to hai mắt.
Chỉ là sau đó cũng không xảy ra cảnh tượng khiến người ta thích hóng hớt, ông chú béo mập đó đảo mắt qua cơ bắp của Lý Tầm, bất đắc dĩ ngồi dậy khỏi ghế, sau đó chậm rãi di chuyển đến chỗ gần nhất tiếp tục chơi game.
Hai ông bà lão dìu nhau ngồi xuống, chỉ còn sót lại một vị trí trống, Lý Tầm gắng sức nhếch miệng, ra hiệu cho Tống Ngưỡng ngồi xuống.
Tống Ngưỡng cố gắng hết sức dịch chuyển mông sang bên cạnh, “Anh có muốn ngồi cùng không?”
Lý Tầm cúi đầu nhìn chỗ ngồi to bằng lòng bàn tay, nói đùa: “Em tưởng mông anh bằng của Sơ Chi à? Hay là em cho anh ngồi lên chân em đi.”
Tống Ngưỡng nghe xong bèn dâng cặp chân dài lên, vỗ vỗ: “Vậy anh qua đây, em dám cho chỉ sợ anh không dám ngồi thôi.”
Lý Tầm vươn tay bóp má cậu một cái, cảm giác rất tuyệt vời. Làn da nhóc con giống như da em bé, căng mịn như được bổ sung đầy đủ collagen, véo một cái mềm vô cùng, còn rất nhẵn nhụi.
Anh còn chưa dùng quá nhiều lực mà lúc buông tay ra, trên má Tống Ngưỡng vẫn để lại dấu vết mờ mờ.
Cũng không biết vì sao, nhóc con vừa rồi vẫn còn mồm mép tép nhảy bỗng nhiên cúi đầu xuống, không lên tiếng nữa.
Đợi gần nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
Lý Tầm từng đưa Sơ Chi đi khám nên đã có kinh nghiệm rồi, bác sĩ còn chưa mở miệng đã chủ động nói rõ triệu chứng.
Bác sĩ gật đầu, lại hỏi: “Ngoại trừ chóng mặt, tay chân rét run lạnh toát còn tình trạng nào khác không?”
Tống Ngưỡng: “Sáng sớm hơi đau bụng, nôn một chút, sau đó uống thuốc nên không nôn ra nữa.”
“Uống thuốc gì?”
“À…” Tống Ngưỡng đang cố nghĩ ra tên đầy đủ của nó: “Bề ngoài có vẻ giống ethyl maltol(*) gì đó…”
(*) Loại hóa chất có mùi ngọt được sử dụng rộng rãi để tạo hương liệu trong ngành công nghiệp thực phẩm, đồ uống, thuốc lá và nước hoa, vị giống caramel hoặc kẹo bông.
“Bây giờ còn đau bụng không?”
“Chỉ thi thoảng đau một lúc thôi, không còn nghiêm trọng như buổi sáng nữa.” Tống Ngưỡng thấp thỏm lo âu hỏi thêm một câu, “Bác sĩ ơi, có thể đừng truyền nước được không ạ? Cháu hơi sợ.”
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên có tướng mạo hiền hòa, ông ngẩng đầu quan sát Tống Ngưỡng rồi mỉm cười, “Lớn tướng vậy rồi còn sợ tiêm à?”
Tống Ngưỡng nơm nớp lo sợ, mặt dày nói: “Nhà cháu di truyền.”
Lý Tầm cười trên nỗi đau của người khác, bật cười thành tiếng, “Em là người thứ hai sợ kim tiêm mà anh biết.”
Sự chú ý của Tống Ngưỡng bị chệch đi, “Còn ai nữa ư?”
“Sơ Chi.”
“Ồ…” Tống Ngưỡng đồng cảm với cô bé đáng thương, “Vậy cô nhóc tiêm thế nào? Anh dỗ à?”
“Nó lăn qua lăn lại trên đất khóc ré lên, anh không dỗ được.”
“Nên không tiêm nữa à?”
“Ừ, uống thuốc, hồi phục từ từ.”
Vừa nghe anh nói thế, Tống Ngưỡng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng cậu không biết rằng, một số bác sĩ và thợ cắt tóc có một điểm chung rất đặc thù——–Đó là họ rất có chủ kiến.
Ví dụ như vị bác sĩ ngồi trước mặt cậu bây giờ, vì muốn bệnh nhân có thể nhanh chóng bình phục nên ông sẽ tự động lờ đi chuyện Tống Ngưỡng sợ kim tiêm, coi Lý Tầm thành người nhà bệnh nhân, nói rõ từng chi tiết nhỏ: “Tình huống của cậu ấy có hơi phức tạp, cũng có thể do đường tiêu hóa nhiễm khuẩn nên mới lên cơn sốt, bệnh nào thuốc nấy. Trước tiên cậu dẫn cậu ấy đi xét nghiệm máu thường quy(*) rồi mang kết quả lại đây cho tôi, ngay phía Nam tầng ba, lát nữa tôi kê đơn thuốc cho cậu ấy.”
“Được.” Lý Tầm dứt lời, nhẹ nhàng đẩy lưng người nào đó, đưa cậu rời khỏi phòng.
(*) Là những xét nghiệm thường được thực hiện khi bệnh nhân đến khám bệnh. Những xét nghiệm này có thể gợi ý một vài thông tin về sự thay đổi sức khỏe ban đầu, giúp phát hiện bệnh sớm. Một trong số đó bao gồm xét nghiệm công thức máu.
Mặc dù Tống Ngưỡng rất ít khi đến bệnh viện nhưng bằng trực giác cậu đã đoán được quy trình xét nghiệm máu nhất định không đơn giản. Dọc đường đi cậu cứ ngó dáo dác xung quanh, hỏi Lý Tầm: “Lát nữa có phải lấy máu không anh? Lấy ở đầu ngón tay hay là cánh tay? Anh từng làm chưa? Có đau không?”
Cậu hỏi mà trong lòng run sợ, nơm nớp dè dặt, ánh mắt giống như động vật nhỏ sắp gặp nguy hiểm.
Lý Tầm thấy phản ứng quá đà này của cậu đáng yêu chết đi được, nheo mắt cười dịu dàng một cái, lừa cậu nói: “Bây giờ kỹ thuật y học phát triển lắm, lấy máu ở đầu ngón tay không đau đâu.”
“Thế thì được rồi.”
Nơi lấy máu không có ai, Tống Ngưỡng đặt mông ngồi xuống ghế, bủn xỉn chìa ra một ngón trỏ: “Chào chị, em đến lấy máu.”
Y tá cười cười, bảo cậu phải cởi áo khoác ra trước.
“Cởi, cởi áo khoác á?!” Tống Ngưỡng hốt hoảng, đề phòng túm chặt áo khoác lại, nhìn sang Lý Tầm bằng ánh mắt cầu xin, “Vừa rồi chẳng phải anh nói lấy máu ở đầu ngón tay sao? Sao phải lấy nhiều máu thế?”
“Ban nãy anh cũng không biết.” Lý Tầm tỏ ra “vô tội” nhún vai, vô cùng thành thạo dỗ dành, “Em nhìn chị y tá dịu dàng thế này cơ mà, lúc chích kim tiêm chắc chắn cũng sẽ rất nhẹ nhàng, không có cảm giác gì đâu.”
“Nhưng mà em…”
“Nào, để anh cởi giúp em.”
Tống Ngưỡng phồng gương mặt nhỏ lên, túm vào khóa kéo, từ sợi tóc đến ngón chân đều viết to oạch hai chữ từ chối, chỉ là cuối cùng vẫn lọt vào tay Lý Tầm, mặc cho anh cởi áo khoác ra, còn giúp cậu xắn ống tay áo lên thật cao.
Y tá vừa mới buộc dây garo lên cánh tay cậu mà ngón tay Tống Ngưỡng đã run rẩy mất kiểm soát, biên độ còn không nhỏ, cứ như đang bê vật nặng.
“Siết chặt tay thành nắm đấm.” Y tá liên tục nhắc nhở hai lần, Tống Ngưỡng mới nắm chặt tay, ngoảnh mặt sang hướng khác.
Thuốc sát trùng lành lạnh, cả người Tống Ngưỡng run lên, y tá và Lý Tầm liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười, không lập tức tiêm ngay mà để cậu thả lỏng dần ra một chút.
Trong không khí ngập tràn mùi nước khử trùng.
Nhưng mà nào thả lỏng được đâu, Tống Ngưỡng cứ như đang chịu hành hạ, run rẩy như cái sàng, còn hỏi chị y tá đã xong chưa.
Lý Tầm đi tới, trùm áo khoác lên đầu cậu, một tay đè sau gáy ép cậu vào ngực mình.
Mùi hương thoang thoảng quen thuộc phả vào gương mặt, gương mặt Tống Ngưỡng dán lên lớp áo mềm mại, có một bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng xoa tóc cậu.
Mũi kim đâm vào da, cậu không có cảm giác đau đớn, cũng quên mất cả thở, bởi vì cậu nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của Lý Tầm.Lời editor: Đi tiêm thôi mà ẻm đáng yêu quá à ~
Trong quá trình từ từ khôi phục ý thức, cậu mơ hồ nghe thấy Lý Tầm đang gọi điện cho ai đó, tốc độ nói không nhanh lắm, nhưng không biết do đang chạy hay do căng thẳng mà giọng điệu có phần nôn nóng.
“Ừ, cậu giúp anh để ý điểm số, anh đưa bạn nhỏ đến bệnh viện.”
“Lên cơn sốt, đi vệ sinh rồi ngất trong đó.”
Tống Ngưỡng rất muốn sửa lại, cậu không đi vệ sinh mà đi rửa mặt.
Mặt khác, cũng không phải cậu ngất đi, có lẽ do ăn sáng quá ít nên hạ đường huyết thôi, giờ phút này đã hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng khi cậu mở mắt nhìn thấy sườn mặt Lý Tầm gần trong gang tấc, đại não rất chủ động cắt đứt khả năng ngôn ngữ của cậu.
Từ trước đến nay cậu chưa từng được quan sát gương mặt của Lý Tầm ở góc độ này với khoảng cách gần đến vậy. Làn da anh không tỳ vết, thoạt nhìn đúng là kiểu trời sinh được ông trời theo đuổi dâng đồ ăn(*), phơi nắng phơi gió quanh năm suốt tháng mà vẫn không nổi vết gì.
(*) Bắt nguồn từ câu nói trên mạng “Miễn là bạn đủ đẹp trai, ông trời không chỉ thưởng thức đồ ăn mà còn chạy theo dâng cho bạn”. Hiểu đơn giản là có thể kiếm ăn bằng sắc đẹp. Ví dụ nổi tiếng gần đây nhất đó là anh chàng hotboy chăn bò Tây Tạng Trát Tây Đinh Chân.
Trong tòa nhà này không có thang máy, Lý Tầm cõng cậu xuống tầng không một tiếng động.
Tay chân Tống Ngưỡng mềm oặt buông thõng, rung qua lắc lại, cậu đang rầu rĩ xem có nên quay về thi đấu tiếp không.
Cậu cảm thấy bản thân thật vô dụng, bờ vai vững chãi này tự dưng lại khiến cậu nảy sinh suy nghĩ muốn bỏ cuộc giữa chừng, “Cho dù có đấu nữa thì chắc chắn mình vẫn không thể thắng được”.
Khoảnh khắc Lý Tầm nghiêng đầu, cậu vẫn nhắm hai mắt lại theo bản năng, duy trì trạng thái sống dở chết dở như khi vừa mới tỉnh lại.
Xuống tầng rất tốn sức, môi Tống Ngưỡng thỉnh thoảng sượt qua cổ áo Lý Tầm, cậu không nhịn được cười.
Trên áo anh luôn mang theo mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ có điều giờ phút này cậu còn ngửi được một hương vị khác không nói rõ được, lúc ẩn lúc hiện, như có như không, tản ra từ mái tóc anh. Cậu hơi nghiêng đầu, kề sát làn da sau gáy của Lý Tầm, giống như động vật nhỏ vừa kiếm được đồ ăn, cẩn thận từng li từng tí hít ngửi.
Đúng lúc ấy, Lý Tầm nâng bắp đùi cậu xốc lên một cái.
Môi Tống Ngưỡng không chút phòng bị chạm phải một vùng mềm mại, toàn thân cậu tê dại, dòng suy nghĩ đình công, tựa như đây không phải nụ hôn lên vành tai mà là vào một ổ cắm dài đang rò điện.
Ra khỏi tòa nhà huấn luyện, trước mắt trở nên sáng sủa thoáng đãng hơn, Tống Ngưỡng luôn có linh cảm mình đã bị phát hiện nguyên hình, bèn vùi mặt xuống thấp hơn nữa.
Lý Tầm cõng cậu về phía bãi đỗ xe, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: “Nằm trên lưng anh có thoải mái không?”
Gương mặt Tống Ngưỡng hiện lên hai hai gò má ửng hồng, cậu chột dạ nói: “Sao anh biết em tỉnh rồi?”
Còn làm sao mà biết được ấy hả?
Lúc bắt đầu xuống cầu thang anh đã có cảm giác mũi cún con đang ngửi tới ngửi lui bên tai, cứ như chuẩn bị muốn ngoạm lấy tai anh gặm cắn.
Vì để tránh cho cậu bạn nhỏ xấu hổ, anh dối lòng nói: “Anh lừa em đấy, sao rồi? Bây giờ đầu còn choáng nữa không? Có thể tự đi được chưa?”
Tống Ngưỡng miễn cưỡng gật đầu: “Đi được, anh thả em xuống đi.”
Lý Tầm thả cậu xuống, kéo cửa xe ra, hơi ngoảnh đầu lại, nói: “Đi thôi, anh đưa em tới bệnh viện truyền vài bịch nước, đảm bảo đến tối em lại nhảy nhót tung tăng được ngay.”
Truyền! Vài! Bịch nước!
Câu này thật sự chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, cảnh tượng bong bóng hồng mơ màng vừa rồi đã vỡ tan thành từng mảnh thủy tinh.
“Em không đi bệnh viện đâu.” Cậu lắc đầu nguầy nguậy, cơ thể vô thức lùi ra sau mấy bước, “Em đã uống thuốc hạ sốt từ sáng rồi… Hay là bây giờ em về ngủ một giấc, anh đang bận thì đi trước đi.”
Vốn dĩ Lý Tầm chỉ thuận miệng nói thôi chứ chưa xác định truyền nước cho cậu, phản ứng này của Tống Ngưỡng khiến anh nhớ đến một chuyện.
Nhóc con sợ tiêm.
Anh đầy hứng thú nhướng lông mày một cái, nở nụ cười: “Ngại quá, bây giờ anh không bận.” Ngón tay anh chọc lên ngực Tống Ngưỡng rồi chỉ sang ghế phụ, “Anh đếm đến ba.”
Tống Ngưỡng biết sợ ngồi vào, “Có thể chỉ kê đơn thuốc không tiêm được không?”
Lý Tầm thầm nhủ trong lòng nếu thế thì anh còn đưa em đến bệnh viện làm gì, chỉ có điều khóe miệng anh khẽ cười, nói: “Xem ý bác sĩ thế nào đã.”
Bệnh viện trong top 3 lúc nào cũng trong tình trạng quá tải, quanh năm người đến người đi đông như mắc cửi, đừng nói đăng ký trực tiếp, đến ngay cả đăng ký tự động trên máy cũng có một hàng dài xếp hàng.
Tống Ngưỡng năm lần bảy lượt ám chỉ: “Thầy ơi, anh không cảm thấy xếp hàng lâu quá sao? Hơn nữa bây giờ em thấy trạng thái của mình khá hơn rồi.”
“Láu cá phết nhỉ, môi em sắp nứt ra rồi kia kìa.” Lý Tầm rút biên lai ra, nhìn qua vị trí phòng khám bệnh ở tầng nào.
Đây là lần đầu tiên anh đến đây, phải kéo một bảo vệ hỏi thăm phương hướng. Chú bảo vệ rất nhiệt tình hướng dẫn bọn họ đến phòng khám ở tầng dưới.
Lý Tầm gật đầu nói cảm ơn, đẩy mạnh nhóc con đang ngó trái ngó phải vào trong thang máy.
Vốn dĩ cơ thể Tống Ngưỡng chỉ khó chịu mà thôi, bây giờ vừa nghĩ đến phải truyền nước bỗng dưng còn sinh ra mấy phần sợ hãi. Cậu cúi gục đầu xuống không lên tiếng. Nếu mà biết trước kết quả như thế này, cậu đã không gắng gượng chịu đựng.
Bây giờ thì hay rồi, thi đấu không xong, còn phải truyền nước.
“Sáng sớm em ăn gì chưa?” Lý Tầm giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, đã sắp mười một giờ, “Em đói bụng không?”
Tống Ngưỡng lắc đầu, “Bây giờ em không có khẩu vị gì.”
“Em xem đi, thế mà em còn nói tình trạng mình khá hơn nhiều.”
Nhiệt độ trong bệnh viện ấm áp hơn bên ngoài một chút, nhất là khi bước vào thang máy. Tống Ngưỡng cảm thấy toàn thân rét run ớn lạnh, nhét hai tay vào túi áo.
Lý Tầm ra khỏi thang máy, hỏi ngay y tá: “Xin hỏi có thể lấy nước nóng ở đâu?”
Y tá chỉ về cuối hành lang, dịu dàng nói: “Đi tới cuối sẽ có, có điều anh phải tự mang cốc theo.”
Lý Tầm “Ồ” một tiếng, dìu Tống Ngưỡng đi về phía phòng khám bệnh ở đại sảnh.
Y tá nhìn theo bóng lưng hai người, hơi do dự rồi đứng lên nói: “Chỗ tôi có cốc giấy dùng một lần, anh có cần không?”
Cô y tá khác ngồi bên cạnh nghe vậy thì tò mò ngẩng đầu lên, trong nháy mắt hiểu ra vì sao đồng nghiệp mình chủ động như thế.
Lý Tầm lấy hai cốc, rót nước nóng rồi cẩn thận đưa cho Tống Ngưỡng, “Cẩn thận bỏng, em lấy tay che lên đã rồi uống.”
Bề mặt cốc nước bốc hơi nóng, trái tim Tống Ngưỡng cũng tỏa nhiệt cùng những đầu ngón tay.
Bên ngoài phòng khám giống như phòng chờ ở trạm xe lửa, bệnh nhân ủ rũ ngồi la liệt, không ngủ thì đang nghịch điện thoại, trạng thái đều gần giống với Tống Ngưỡng, chẳng khác nào mấy cây thực vật héo úa.
Một ông chú chắc là đang chờ ai, nằm ngang hẳn lên băng ghế, một người chiếm luôn vị trí của bốn người, không hề lấn cấn mà đánh game trên điện thoại. Trên cánh tay ông ta xăm đủ các kiểu hoa hòe hoa sói, đứng bên cạnh là một đôi vợ chồng tóc hoa râm, một người đứng dựa vào tường, một người chống nạng, vừa nhìn là biết không dám lên tiếng.
Lý Tầm đi tới đá ông chú béo mập một cước, “Đứng dậy, một mình ông chiếm chỗ ngồi của nhiều người thế à?”
Giọng điệu của anh rất không khách khí, khiến cho những người xung quanh đều kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn, ngay cả Tống Ngưỡng cũng mở to hai mắt.
Chỉ là sau đó cũng không xảy ra cảnh tượng khiến người ta thích hóng hớt, ông chú béo mập đó đảo mắt qua cơ bắp của Lý Tầm, bất đắc dĩ ngồi dậy khỏi ghế, sau đó chậm rãi di chuyển đến chỗ gần nhất tiếp tục chơi game.
Hai ông bà lão dìu nhau ngồi xuống, chỉ còn sót lại một vị trí trống, Lý Tầm gắng sức nhếch miệng, ra hiệu cho Tống Ngưỡng ngồi xuống.
Tống Ngưỡng cố gắng hết sức dịch chuyển mông sang bên cạnh, “Anh có muốn ngồi cùng không?”
Lý Tầm cúi đầu nhìn chỗ ngồi to bằng lòng bàn tay, nói đùa: “Em tưởng mông anh bằng của Sơ Chi à? Hay là em cho anh ngồi lên chân em đi.”
Tống Ngưỡng nghe xong bèn dâng cặp chân dài lên, vỗ vỗ: “Vậy anh qua đây, em dám cho chỉ sợ anh không dám ngồi thôi.”
Lý Tầm vươn tay bóp má cậu một cái, cảm giác rất tuyệt vời. Làn da nhóc con giống như da em bé, căng mịn như được bổ sung đầy đủ collagen, véo một cái mềm vô cùng, còn rất nhẵn nhụi.
Anh còn chưa dùng quá nhiều lực mà lúc buông tay ra, trên má Tống Ngưỡng vẫn để lại dấu vết mờ mờ.
Cũng không biết vì sao, nhóc con vừa rồi vẫn còn mồm mép tép nhảy bỗng nhiên cúi đầu xuống, không lên tiếng nữa.
Đợi gần nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
Lý Tầm từng đưa Sơ Chi đi khám nên đã có kinh nghiệm rồi, bác sĩ còn chưa mở miệng đã chủ động nói rõ triệu chứng.
Bác sĩ gật đầu, lại hỏi: “Ngoại trừ chóng mặt, tay chân rét run lạnh toát còn tình trạng nào khác không?”
Tống Ngưỡng: “Sáng sớm hơi đau bụng, nôn một chút, sau đó uống thuốc nên không nôn ra nữa.”
“Uống thuốc gì?”
“À…” Tống Ngưỡng đang cố nghĩ ra tên đầy đủ của nó: “Bề ngoài có vẻ giống ethyl maltol(*) gì đó…”
(*) Loại hóa chất có mùi ngọt được sử dụng rộng rãi để tạo hương liệu trong ngành công nghiệp thực phẩm, đồ uống, thuốc lá và nước hoa, vị giống caramel hoặc kẹo bông.
“Bây giờ còn đau bụng không?”
“Chỉ thi thoảng đau một lúc thôi, không còn nghiêm trọng như buổi sáng nữa.” Tống Ngưỡng thấp thỏm lo âu hỏi thêm một câu, “Bác sĩ ơi, có thể đừng truyền nước được không ạ? Cháu hơi sợ.”
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên có tướng mạo hiền hòa, ông ngẩng đầu quan sát Tống Ngưỡng rồi mỉm cười, “Lớn tướng vậy rồi còn sợ tiêm à?”
Tống Ngưỡng nơm nớp lo sợ, mặt dày nói: “Nhà cháu di truyền.”
Lý Tầm cười trên nỗi đau của người khác, bật cười thành tiếng, “Em là người thứ hai sợ kim tiêm mà anh biết.”
Sự chú ý của Tống Ngưỡng bị chệch đi, “Còn ai nữa ư?”
“Sơ Chi.”
“Ồ…” Tống Ngưỡng đồng cảm với cô bé đáng thương, “Vậy cô nhóc tiêm thế nào? Anh dỗ à?”
“Nó lăn qua lăn lại trên đất khóc ré lên, anh không dỗ được.”
“Nên không tiêm nữa à?”
“Ừ, uống thuốc, hồi phục từ từ.”
Vừa nghe anh nói thế, Tống Ngưỡng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng cậu không biết rằng, một số bác sĩ và thợ cắt tóc có một điểm chung rất đặc thù——–Đó là họ rất có chủ kiến.
Ví dụ như vị bác sĩ ngồi trước mặt cậu bây giờ, vì muốn bệnh nhân có thể nhanh chóng bình phục nên ông sẽ tự động lờ đi chuyện Tống Ngưỡng sợ kim tiêm, coi Lý Tầm thành người nhà bệnh nhân, nói rõ từng chi tiết nhỏ: “Tình huống của cậu ấy có hơi phức tạp, cũng có thể do đường tiêu hóa nhiễm khuẩn nên mới lên cơn sốt, bệnh nào thuốc nấy. Trước tiên cậu dẫn cậu ấy đi xét nghiệm máu thường quy(*) rồi mang kết quả lại đây cho tôi, ngay phía Nam tầng ba, lát nữa tôi kê đơn thuốc cho cậu ấy.”
“Được.” Lý Tầm dứt lời, nhẹ nhàng đẩy lưng người nào đó, đưa cậu rời khỏi phòng.
(*) Là những xét nghiệm thường được thực hiện khi bệnh nhân đến khám bệnh. Những xét nghiệm này có thể gợi ý một vài thông tin về sự thay đổi sức khỏe ban đầu, giúp phát hiện bệnh sớm. Một trong số đó bao gồm xét nghiệm công thức máu.
Mặc dù Tống Ngưỡng rất ít khi đến bệnh viện nhưng bằng trực giác cậu đã đoán được quy trình xét nghiệm máu nhất định không đơn giản. Dọc đường đi cậu cứ ngó dáo dác xung quanh, hỏi Lý Tầm: “Lát nữa có phải lấy máu không anh? Lấy ở đầu ngón tay hay là cánh tay? Anh từng làm chưa? Có đau không?”
Cậu hỏi mà trong lòng run sợ, nơm nớp dè dặt, ánh mắt giống như động vật nhỏ sắp gặp nguy hiểm.
Lý Tầm thấy phản ứng quá đà này của cậu đáng yêu chết đi được, nheo mắt cười dịu dàng một cái, lừa cậu nói: “Bây giờ kỹ thuật y học phát triển lắm, lấy máu ở đầu ngón tay không đau đâu.”
“Thế thì được rồi.”
Nơi lấy máu không có ai, Tống Ngưỡng đặt mông ngồi xuống ghế, bủn xỉn chìa ra một ngón trỏ: “Chào chị, em đến lấy máu.”
Y tá cười cười, bảo cậu phải cởi áo khoác ra trước.
“Cởi, cởi áo khoác á?!” Tống Ngưỡng hốt hoảng, đề phòng túm chặt áo khoác lại, nhìn sang Lý Tầm bằng ánh mắt cầu xin, “Vừa rồi chẳng phải anh nói lấy máu ở đầu ngón tay sao? Sao phải lấy nhiều máu thế?”
“Ban nãy anh cũng không biết.” Lý Tầm tỏ ra “vô tội” nhún vai, vô cùng thành thạo dỗ dành, “Em nhìn chị y tá dịu dàng thế này cơ mà, lúc chích kim tiêm chắc chắn cũng sẽ rất nhẹ nhàng, không có cảm giác gì đâu.”
“Nhưng mà em…”
“Nào, để anh cởi giúp em.”
Tống Ngưỡng phồng gương mặt nhỏ lên, túm vào khóa kéo, từ sợi tóc đến ngón chân đều viết to oạch hai chữ từ chối, chỉ là cuối cùng vẫn lọt vào tay Lý Tầm, mặc cho anh cởi áo khoác ra, còn giúp cậu xắn ống tay áo lên thật cao.
Y tá vừa mới buộc dây garo lên cánh tay cậu mà ngón tay Tống Ngưỡng đã run rẩy mất kiểm soát, biên độ còn không nhỏ, cứ như đang bê vật nặng.
“Siết chặt tay thành nắm đấm.” Y tá liên tục nhắc nhở hai lần, Tống Ngưỡng mới nắm chặt tay, ngoảnh mặt sang hướng khác.
Thuốc sát trùng lành lạnh, cả người Tống Ngưỡng run lên, y tá và Lý Tầm liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười, không lập tức tiêm ngay mà để cậu thả lỏng dần ra một chút.
Trong không khí ngập tràn mùi nước khử trùng.
Nhưng mà nào thả lỏng được đâu, Tống Ngưỡng cứ như đang chịu hành hạ, run rẩy như cái sàng, còn hỏi chị y tá đã xong chưa.
Lý Tầm đi tới, trùm áo khoác lên đầu cậu, một tay đè sau gáy ép cậu vào ngực mình.
Mùi hương thoang thoảng quen thuộc phả vào gương mặt, gương mặt Tống Ngưỡng dán lên lớp áo mềm mại, có một bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng xoa tóc cậu.
Mũi kim đâm vào da, cậu không có cảm giác đau đớn, cũng quên mất cả thở, bởi vì cậu nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của Lý Tầm.Lời editor: Đi tiêm thôi mà ẻm đáng yêu quá à ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.