Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Chương 35: “Nếu như em là con gái, em muốn được gả cho anh…”

Trần Ấn

01/09/2021

Nửa đêm, Lý Tầm tỉnh giấc hai lần. Anh cứ tưởng tướng ngủ của Tống Ngưỡng cũng phải ngoan ngoãn như tướng mạo của cậu, kết quả thì ngược lại. Tống Ngưỡng cực kỳ thích cuộn chăn, nằm mơ còn đạp người khác.

Một lần anh tỉnh vì lạnh, lần thứ hai thì bị Tống Ngưỡng bất thình lình nâng đầu gối huých cho tỉnh cả ngủ, khá là đau. Sau đó mãi không ngủ lại được nữa, cuối cùng anh ngồi trên giường đọc sách điện tử, không chờ đồng hồ báo thức vang lên đã rời giường rửa mặt trước.

Không tốn đến mười phút, anh quay về giường thì phát hiện ra người trong chăn đang nằm ngủ với tư thế vắt ngang giường, một đoạn cổ chân thò ra bên ngoài, hai cánh tay duy trì tư thế giương cung, ngay cả trong mơ cũng thấy mình đang ôm khư khư cung tên.

Tướng ngủ trông hay ho thật. Lý Tầm không nhịn được chụm trộm vài bức.

Lòng bàn chân Tống Ngưỡng giống như mèo con, da thịt màu hồng nhạt rất khỏe mạnh. Lý Tầm thò đầu ngón tay ra, dùng rìa móng tay không nhẹ không nặng gãi lên lòng bàn chân cậu. Nhóc con hơi rụt chân lại rồi tỉnh.

“Dậy rửa mặt đi, anh xuống dưới mua đồ ăn sáng, lát nữa đến bệnh viện thăm hai người kia. Đợi đến giờ thì đến nhà thi đấu.”

Tống Ngưỡng dụi mắt, nhỏ giọng nói vâng, chợt nhớ ra chuyện quan trọng.

“Hôm nay em cùng nhóm với ai thế ạ?

———-Trước đó rút thăm, cậu cùng nhóm với Tôn Mập và A Hồng, thi đấu đồng đội nhất định phải là ba người một nhóm. Bây giờ Tôn Mập bị bệnh, nhóm bọn họ thiếu mất một người. Nhóm của Chu Húc, Vu Thận Vi và Ngô Gia Niên cũng vậy, bọn họ cần chia lại nhóm.

“Em muốn cùng nhóm với ai?” Lý Tầm hỏi.

Đến bây giờ Tống Ngưỡng vẫn còn nhớ rõ cuộc hội thoại mình nghe thấy trên hành lang lúc trước, không hề do dự nói: “Đương nhiên là Ngô Gia Niên.”

Trước khi trả lời câu hỏi này thì Tống Ngưỡng đã có linh cảm, Lý Tầm đang muốn tham khảo ý kiến của cậu. Đúng như dự đoán, sau khi đến nơi thi đấu, huấn luyện viên trưởng xếp cậu vào nhóm của Ngô Gia Niên.

Điều này có nghĩa là, A Hồng không được phép thi đấu.

Trong ba người mới, chỉ có Tống Ngưỡng vào đội tuyển trường bằng “con đường đặc biệt”. A Hồng vẫn luôn có khúc mắc trong lòng vì chuyện này, từ trước đến nay thái độ đối với Tống Ngưỡng luôn tỏ ra lạnh nhạt, lần này thì khó chịu ra mặt, thậm chí còn ngang nhiên thể hiện sự bất mãn của bản thân.

Lúc đi ngang qua cung tên của Tống Ngưỡng, cậu ta cúi đầu nghịch điện thoại, “không cẩn thận” đá đổ cung tên của cậu, thấy đồ đạc đổ ào xuống vẫn không quay đầu lại mà bỏ đi thẳng.

Tống Ngưỡng nhìn thấy đồ rơi ngổn ngang trên đất, nhìn theo tấm lưng kia, xù lông nói: “Cậu có bệnh à? Đường rộng như thế sao phải đi bên này?”

A Hồng giơ điện thoại lên, đáp cho có lệ: “Tôi đang xem tin tức nên không nhìn thấy.”

“Bây giờ cậu không nhìn thấy thì không biết nói xin lỗi sao?”

“Cũng không phải tôi cố ý, nếu cậu dựa nó lên tường thì tôi đã không va phải.”

Điển hình của kiểu cãi chày cãi cối, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Tống Ngưỡng gặp phải hành vi khác người thế này, giận thành con cá nóc(*).

(*) Loài cá có thể phồng cơ thể lên kèm theo gai nhọn.

Nếu là những vật khác, cậu sẽ hoàn toàn không để tâm, nhưng đây là quà Lý Tầm tặng, là món quà cậu coi như bảo vật, mỗi lần tập xong đều dùng cồn lau chùi bảo bối tỉ mỉ.

Tự dưng bị người khác đạp mạnh như thế, làm bẩn đã đành, có một chiếc mũi tên còn nứt cả đuôi ra, không thể dùng được nữa.

“Đệt mợ!” Tống Ngưỡng tức nước vỡ bờ, hiếm khi nào thấy chửi bậy, giờ đây thu hút vài ánh mắt xung quanh.

Thi đấu xếp hạng đồng đội nam sắp bắt đầu rồi, trong nhà thi đấu tập trung đông đảo đội viên từ các trường. Ngô Gia Niên nhìn sang, thấy gương mặt nhỏ của Tống Ngưỡng đang sung huyết thành màu gan lợn, còn có A Hồng đang nghịch điện thoại như không có chuyện gì xảy ra.

“Có chuyện gì thế?” Ngô Gia Niên đi tới hỏi.

Tống Ngưỡng xoa mũi tên, ấm ức vô cùng: “Cậu ta giẫm hỏng mũi tên của em.”

“Anh còn tưởng chuyện gì to tát.” Ngô Gia Niên vỗ bả vai cậu, “Không sao, anh có dự phòng đây, cậu cứ việc dùng đi, tặng cậu luôn.”

Tống Ngưỡng trừng mắt nghiến răng: “Nhưng em muốn một câu xin lỗi, đứa trẻ con ba tuổi khi làm hỏng đồ của người khác cũng phải biết xin lỗi!”

“Rồi rồi rồi…” Ngô Gia Niên vẫy tay về phía A Hồng, “Cậu qua đây, nói xin lỗi cậu ấy đi, chuyện này coi như xong, mọi người…”

Lời anh ta còn chưa dứt, A Hồng đã cao giọng đay nghiến: “Thế nào gọi là xong? Cũng vì điều kiện nhà cậu ta tốt, suốt ngày xin cái này mời cái kia nên mấy người đều bảo vệ cậu ta đúng không? Mấy người là con trâu à? Còn muốn che chở con cái sao?”

Ngô Gia Niên và Tống Ngưỡng đều sửng sốt vì câu rít lên của cậu ta. Sinh viên những trường khác cũng từ từ dừng động tác tay lại, dáng vẻ thích hóng hớt drama.

Một chuyện vốn dĩ nhỏ như con thỏ giờ đã biến thành một phương diện khác, Ngô Gia Niên tức giận trừng to mắt, “Cậu có ý gì đấy? Tôi che chở cho cậu ấy là sao? Cậu làm hỏng đồ của người ta rồi không chịu xin lỗi à?”

“Vậy nói cậu ta chiếm suất của tôi chẳng phải quá khiêm tốn sao?”

Ngô Gia Niên bùng nổ khí thế đàn anh, quát: “Chiếm cái gì mà chiếm? Nói khó nghe thế? Chẳng phải đều cùng một đội sao, bất kỳ một ai thi đấu thì có gì sai?”

A Hồng không phục, trán hằn lên gân xanh, “Lần nào thi đấu anh chẳng có mặt, chỉ biết nói mát ở đây, thế còn tôi thì sao? Đều cùng một đội, dựa vào cái gì mà cậu ta được thi còn tôi thì không?”

Cuối cùng Tống Ngưỡng đã hiểu thái độ khó hiểu của cậu ta bắt nguồn từ đâu, cậu nặng nề điều chỉnh khẩu khí, nỗ lực không để mình mất bình tĩnh.

“Có được hay không đều do huấn luyện viên sắp xếp, lần này không được thì lần sau đến lượt cậu. Cậu xả giận lên mũi tên của tôi làm gì? Nó trêu chọc gì cậu sao?” Vốn dĩ cậu còn muốn nói chính vòng đấu xếp hạng cậu tự thi đấu thế nào còn không hiểu rõ trong lòng sao, nhưng cuối cùng giáo dưỡng vẫn kịp thời cản lại sự kích động của cậu.

Chỉ có điều vừa nghe đến ba chữ “huấn luyện viên”, A Hồng giống như quả pháo được châm ngòi, nổ tung: “Đừng tưởng tôi không biết mấy chuyện đồi bại giữa cậu và huấn luyện viên!”

Câu này vừa thoát ra khỏi miệng, những người ngồi xung quanh đều kinh ngạc, nhìn chằm chằm bọn họ như nhìn thấy nhân vật chính trên tựa đề hotsearch, muốn vơ vét chút tin đồn thú vị ra ngoài.

Ngay cả Tống Ngưỡng là người trong cuộc cũng run lên vì tiếng hét của cậu ta, “Cái, cái gì đồi bại? Tôi và huấn luyện viên… chúng tôi trong sạch!” Sau đó cậu âm thầm bổ sung trong lòng, “Ít nhất trước mắt là như vậy.”

“Trong sạch?” A Hồng cười lạnh, “Cậu dám nói cậu vào được đội trường dựa vào thực lực của bản thân ư? Chẳng phải dựa dẫm vào mối quan hệ đó với huấn luyện viên sao? Hôm nay thi đấu cũng thế, ban đầu là ai nói sẽ rút thăm để xếp đội hình đấu đồng đội, bây giờ lại dùng một câu nói loại tôi ra, như thế mà công bằng à?”

Tống Ngưỡng nhất thời cứng họng không trả lời được, cậu đâu có biết được lòng tốt trước đây của Lý Tầm sẽ thành căn cứ bị người ta lên án, lồng ngực giống như bị thứ gì đó đè lên, khó khăn thở dốc.

A Hồng lại tiếp tục gân cổ nói: “Vì sao tối hôm qua cậu không về với bọn này?”

Ánh mắt của nhiều đồng đội tò mò đồng loạt chuyển hướng sang Tống Ngưỡng.

“…” Dây thần kinh nào đó bị đâm trúng, Tống Ngưỡng lại một lần nữa bị hỏi khó.

Ngón tay A Hồng giống như hóa thành báng súng, chọc vào ngực cậu, cậu ta tự hỏi tự trả lời: “Bởi vì cậu phải giữ gìn mối quan hệ với huấn luyện viên.”



“Cậu đừng có suy diễn linh tinh.”

“Tôi suy diễn? Cậu suốt ngày câu dài gọi thầy câu ngắn gọi cậu, thích tỏ ra đặc biệt, bám theo bợ đít giống như con chó mặt xệ. Sao hả? Có phải Đại hội cấp tỉnh cậu cũng định nhờ mặt mũi huấn luyện viên để bưng bít xin xỏ một suất tham dự không? Nếu đúng như tôi nói, người như thế không xứng làm huấn luyện viên.”

Tống Ngưỡng siết chặt hai nắm tay, hít một hơi thật sâu.

Lý Tầm là giới hạn của cậu, một khi chạm vào sẽ không thể tha thứ.

“Kíp nổ” bị châm ngòi vốn dĩ đã được áp chế trước đó giờ lại căm giận ngút trời, huyết áp của cậu tăng vọt lên như bão tố, giống như giọt nước lạnh rơi xuống chảo dầu sôi, cả người bùng nổ.

Theo tiếng kêu sợ hãi, vòng quần chúng hít drama xung quanh sợ hãi lùi lại xa ba mét, ai ai cũng trố mắt há hốc mồm.

Ai cũng không thể ngờ được, chỉ cãi nhau một trận thôi mà thật sự có người sẽ ra tay. Hơn nữa còn ra tay không nhẹ, một đấm vung ra khiến người còn lại ngồi sụp xuống đất. Cặp mông lê lết trên mặt đất trơn tuột xa đến nửa mét, cậu ta chật vật ngây người vài giây mới giơ tay lên lau khóe miệng.

Sau khi phát hiện có vết máu, đôi mắt A Hồng trợn trừng.

Thù mới thù cũ chồng lên nhau, A Hồng chửi “Đệt mợ” một tiếng, đứng dậy dùng hai tay bóp chặt cổ Tống Ngưỡng, thô bạo dí lên tường. Vóc người cậu ta vốn đã to cao, giờ lại tăng vọt adrenaline khiến sức lực cả người ngang tàng bạo ngược như con trâu nước, so với cổ của Tống Ngưỡng đúng là yếu đuối không chịu nổi.

Chiều cao bọn họ không chênh nhau mấy, nhưng Tống Ngưỡng đứng trên mặt đất, động mạch bị siết chặt, đại não lập tức rơi vào trạng thái thiếu dưỡng khí. Cậu bị bóp cổ đến nổi đầy gân xanh, hai mắt sung huyết, tay chân vô thức giãy giụa.

Cậu càng vùng vẫy, biểu cảm trên gương mặt tên kia các trở nên tàn bạo, giống như thật sự không thể tiếp tục ở chung được nữa. Đến lúc sau, cậu bị siết đến mức không thở nổi, ngay cả tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.

Tống Ngưỡng giơ chân đá lên đùi đối phương, lại thử dùng đầu gối chống đỡ nhưng sức mạnh cơ thể tựa như bị rút sạch, không thể phát được chút lực nào. Nếu như không phải xung quanh đây có rất nhiều người thì cậu đã nghi ngờ hôm nay mình đã chết tại đây rồi.

“Cậu điên rồi sao? Mau bỏ ra!” Ngô Gia Niên tốn sức rất lâu mà vẫn không thể cạy được những ngón tay rắn chắc của A Hồng ra, các đồng đội xung quanh cũng vây lại kéo người.

“Đừng bóp nữa, bóp chết người thì làm sao bây giờ?”

Cuối cùng vẫn là một câu “Huấn luyện viên trưởng đến rồi” có sức uy hiếp nhất, tất cả mọi người yên tĩnh lại, thở hồng hộc đưa mắt nhìn nhau. Tống Ngưỡng ôm cổ ho khan, hung tợn trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ.

“Hét cái gì mà hét, gào cái gì mà gào!” Huấn luyện viên trưởng cao giọng lên, “Thừa tinh lực dùng mãi không hết đúng không? Sao thi đấu không thấy các cậu hăng hái thế? Bao nhiêu tuổi rồi còn đánh nhau? Có thấy mất mặt không? Ai nói cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!”

“Nó đánh em trước!”

“Cậu ta giẫm lên mũi tên của em!”

Hai người đồng loạt thốt lên, huấn luyện viên trưởng không nghe rõ chữ nào cả.

“Hai cậu ra ngoài giải thích rõ cho tôi!”

“Nhưng mà…” Giọng Tống Ngưỡng khàn khàn, cậu phải hắng giọng một cái mới nói được: “Sắp đến lượt thi đấu của đội chúng ta rồi.”

“Đấu cái gì mà đấu, trong mắt cậu còn có thi đấu sao?”

Huấn luyện viên trưởng tức giận để lại một câu “Tất cả ra ngoài cho tôi” rồi sải bước bỏ đi. Tống Ngưỡng giật thót trong lòng, có linh cảm không tốt lắm, chần chừ hồi lâu mới lê lết cái thân xác sống dở chết dở theo sau.

Đúng như dự đoán, linh cảm ứng nghiệm. Sau khi giải thích rõ mọi chuyện, huấn luyện viên trưởng không những không cho phép bọn họ quay về mà còn phạt chạy vòng quanh sân vận động. Vị trí cuối cùng trong danh sách đấu đồng đội nhường sang cho Quách Kiện———Chính là người đã bị loại đầu tiên từ vòng rút thăm.

Buổi trưa, lúc Lý Tầm dẫn theo hai ma ốm đến nhà thi đấu, Tống Ngưỡng vẫn còn đang thở hồng hộc chạy bộ trên sân vận động. Lý Tầm hỏi huấn luyện viên trưởng nguyên nhân là gì, kết quả câu trả lời nhận được khiến anh dở khóc dở cười.

“Nếu chỉ là chuyện làm hỏng đồ của nhau thì sao bọn họ có thể đánh đấm như thế được. Tính tình Tống Ngưỡng cũng không tệ lắm.”

“Lũ thanh niên cái gì mà chẳng dám nói dám làm, dễ xù lông lên.” Huấn luyện viên trưởng quay về ngồi vào khu khán giả, “Cậu cũng thật là, ngay cả oẳn tù tì cũng bỏ qua luôn, thế này không phải tỏ rõ thiên vị Tống Ngưỡng à?”

Lý Tầm cười nhạo nói: “Thành tích thi đấu cá nhân còn chưa đủ làm lý do sao? Tống Ngưỡng xếp thứ tư cậu ta xếp thứ mấy? Đến vòng loại trực tiếp còn không vào được, còn mặt mũi đòi tư cách ư?”

“Về lý thì là thế. Nhưng mà sao lúc đó cậu không nói với thằng nhóc ấy? Tính nó thẳng thắn, cảm thấy danh sách đã chốt rồi còn bị cậu đổi mất chỗ của mình, trong lòng luôn cảm thấy không công bằng. Huống hồ lần này còn có huấn luyện viên từ đội tỉnh đến chọn người, tôi đoán nó nóng lòng muốn thể hiện.”

Lý Tầm xem thường, “Với cái tính cách tệ thế này của cậu ta mà còn đòi vào đội tỉnh.”

“Chó có dữ cũng cần người huấn luyện.” Huấn luyện viên trưởng đặt chén trà xuống, “Trong cuộc sống sẽ phải gặp những người thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt như thế, cũng không phải ai cũng có thể thấu tình đạt lý chấp nhận tất cả. Sau này vẫn phải chú ý một chút, tránh để người ta mượn cớ bắt bẻ.”

Lý Tầm đáp một tiếng, đi tới trước cửa sổ, từ vị trí này anh có thể vừa vặn nhìn thấy đường chạy nhựa lát gạch đỏ.

Không biết Tống Ngưỡng đã chạy được bao nhiêu vòng, giống như cương thi trong Plants vs Zombie, cứng nhắc di chuyển về phía trước. Áo lông vũ và áo hoodie đều vứt trên sân cỏ, chỉ còn lại áo nỉ giữ nhiệt ở bên trong, ống quần kéo cao lên.

Lúc phía sau có người sắp đuổi kịp, cậu đột nhiên chạy nhanh, còn quay đầu lại khiêu khích, trông có vẻ ngây thơ ngốc nghếch.

Lý Tầm quan sát đến vui vẻ.

Mấy phút sau, huấn luyện viên Ngô thấy anh đi ra ngoài, gân cổ gọi: “Cậu đi đâu đấy? Không xem thi đấu à?”

“Xuống tầng một lúc, lát nữa về ngay.”

Mặc dù Tống ngưỡng đã cạn sức nhưng vẫn chạy nghiêm túc, đồng thời còn suy ngẫm sâu sắc lại hành vi lời nói của bản thân. Kết quả là——–cậu cảm thấy bản thân mình vẫn không sai.

Mất suất dự thi cũng không sao.

Cũng không biết Lý Tầm quay về có trách mắng cậu không nữa.

Xa xa vang lên tiếng gọi của Lý Tầm, cậu cứ tưởng mình chạy mệt quá nên gặp ảo giác, xoay người lại thì thấy đúng là người thật, trong tay anh còn cầm theo hai chai nước suối. Sự phiền muộn một giây trước không còn sót lại chút gì, mặt mày lại hớn hở hẳn lên.

“Thầy ơi, sao anh lại đến đây?”

Lý Tầm hỏi: “Huấn luyện viên trưởng bảo hai đứa chạy bao nhiêu vòng?”

“Năm mươi.”

“Bây giờ chạy được bao nhiêu rồi?”

“Hai mươi sáu hai mươi bảy gì đó… Em quên mất rồi.” Tống Ngưỡng nhận lấy chai nước suối anh đưa qua, “Em bắt đầu lại từ vòng hai mươi lăm là được.”



“Hai đứa cộng lại chẳng phải đủ rồi sao?”

Tống Ngưỡng bĩu môi, mặc dù ý tưởng này quá tuyệt vời nhưng cậu thà chạy tiếp hai mươi lăm vòng nữa chứ không thèm muốn như thế.

“Huấn luyện viên, em có thể về được chưa?”

Một ánh mắt của Lý Tầm là A Hồng biết mình có thể rút lui.

“Cảm ơn huấn luyện viên.” Cậu ta nhặt áo khoác dưới đất lên, chậm rãi đi về cửa nhà thi đấu.

Tống Ngưỡng trừng mắt nhìn bóng lưng cậu ta.

Đúng là đồ giả dối…

Rõ ràng hơn hai tiếng trước còn mắng Lý Tầm không xứng làm huấn luyện viên.

Cậu không lên tầng ngay mà lẳng lặng ngồi trên sân bóng tắm nắng.

Hôm nay ánh mặt trời vô cùng đẹp, sắc trời xanh trong như vừa được gột rửa, bên tai thoang thoảng tiếng gió phương Nam thổi dịu dàng. Trừ mặt cỏ ra thì nơi nào cũng được phơi nắng rất sạch sẽ, cậu lót áo khoác dưới cơ thể, lồng ngực hơi phập phồng thở dốc.

Tống Ngưỡng nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt vọng ra từ nơi thi đấu, nhất định là có người vừa bắn trúng vòng 10. Rõ ràng âm thanh này gần như thế nhưng cậu luôn cảm giác nó rất xa xôi.

Không được thi đấu còn khó chịu hơn thi đấu thất bại.

Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bịch thạch vị đào.

Cậu vô thức cong môi lên, với tay nhận lấy, “Cảm ơn thầy, em còn tưởng anh qua đây định mắng em.”

“Vì sao anh phải mắng em?”

Tống Ngưỡng ngồi xuống, thở dài: “Em không kiểm soát được cảm xúc, ra tay đánh cậu ta. Anh dành một suất cho em, giờ thì không còn nữa rồi.”

Lý Tầm sửa lại: “Vị trí này là do em tự giành lấy bằng thực lực, không phải anh muốn cho là cho. Còn chuyện em đánh nhau đúng là khiến anh thấy bất ngờ. Lúc huấn luyện viên trưởng gọi điện cho anh, anh còn tưởng ông ấy nói đùa.”

Tống Ngưỡng cúi đầu xuống, im lặng không nói.

Lý Tầm rất tò mò: “Cậu ta nói gì mà khiến em không nhịn được thế?”

Trí nhớ của Tống Ngưỡng rất tốt, lại thêm vừa nãy khi chạy bộ vẫn luôn nhớ lại chuyện này nên cậu có thể thuật lại nguyên văn lời của A Hồng. Nhưng mà chỉ nghĩ thôi là được rồi, cậu không muốn tình cảm này khiến Lý Tầm thấy ngột ngạt, vì thế chỉ dùng một câu “Em chỉ tức vì mình mắng cậu ta thôi là chưa đủ” để đáp qua loa lấy lệ.

Lý Tầm suýt chút nữa cười thành tiếng, đương nhiên anh sẽ không tin chuyện chỉ đơn giản như vậy nhưng cũng không hỏi nhiều nữa, xoa gáy Tống Ngưỡng nói: “Đi thôi, vào xem nhóm đàn anh thi đấu, học hỏi rút kinh nghiệm.”

“Nhưng mà em còn chưa chạy xong năm mươi vòng…”

Lý Tầm cười đi vòng qua sau, đẩy mạnh cậu về phía trước: “Cứ trung thực thế này, bảo sao bị người ta bắt nạt.”

Tống Ngưỡng ôm một đống áo, giống như phạm nhân bị áp giải ra pháp trường, cúi đầu xuống. Người sau lưng phải đẩy cậu một cái cậu mới đi được vài bước.

“Sao nào, vẫn còn không vui hả?”

Tống Ngưỡng gật đầu, mắt rưng rưng tủi thân: “Mất phần thưởng rồi.”

“Mất rồi thì thôi, anh xem rồi, người đứng đầu cũng không được bao nhiêu tiền, chỉ được mấy phiếu quà tặng, còn phải đến mấy cửa hàng và siêu thị được chỉ định để chi tiêu.”

Tống Ngưỡng quay đầu: “Em nói phần thưởng anh tặng không còn nữa…”

Lý Tầm đã quên béng mất vụ này, bị ánh mắt sáng lấp lánh của cậu bạn nhỏ nhìn chằm chằm trong chốc lát, ký ức ngủ say mới chậm rãi thức tỉnh.

Hình như đúng là có chuyện này, nhưng mà cũng không phải phần thưởng gì quan trọng thì phải, bởi vì anh nghĩ vắt hết cả óc vẫn không nhớ ra nổi mình đã đáp ứng cái gì.

“Lúc ấy anh bảo với em phần thưởng là gì ấy nhở?”

“…” Tống Ngưỡng dè dặt hỏi lại: “Ai có tuổi rồi cũng sẽ vậy sao?”

“Bốp!”

Đầu bị lòng bàn tay vỗ một phát.

“Áu.” Tống Ngưỡng ôm đầu xoa xoa, “Em biến thành kẻ ngốc bây giờ.”

“Em còn cần biến hình nữa sao?” Nói xong anh sải bước đi.

“…”

Sao tự dưng quay ngoắt lại mắng cậu vậy?

Tống Ngưỡng ngây ngẩn nhìn theo bóng lưng anh trong chốc lát, chạy đuổi theo: “Thầy ơi anh giận đấy à? Vừa nãy em nói đùa thôi, em không chê trí nhớ của anh kém đâu.”

Lý Tầm cười thầm trong lòng, anh còn chưa đến mức giận dỗi vì mấy chuyện nhỏ nhặt thế này.

Tống Ngưỡng tha thiết mong chờ nhìn sườn mặt nghiêm túc của anh, nói tiếp: “Hơn nữa em cảm thấy tuổi tác lớn luôn có ưu thế ở một khía cạnh nào đó, có thể cho người khác cảm giác an toàn, nói chung là rất có sức hấp dẫn. Em cũng rất thích ở bên cạnh anh, nếu như em là con gái, em muốn được gả cho anh…”

Bất ngờ thổ lộ nỗi lòng khiến trái tim Tống Ngưỡng nảy lên, cậu cẩn thận quan sát sự biến hóa bé nhỏ giữa hai hàng lông mày của đối phương.

Còn Lý Tầm chỉ cảm thấy sến sẩm quá trời quá đất, nghe không nổi nữa, bước nhanh.

“Hay là em thưởng động viên anh nhá? Thầy ơi? Ê! Anh chờ em tí đã!” Tống Ngưỡng thở hổn hển đuổi theo, nghiêng đầu sang, ánh mắt đầy mong chờ, “Nếu như em là con gái, anh có muốn gả cho em không? Em sẽ yêu thương anh hết lòng.”

Vẻ mặt Lý Tầm không còn gì để nói: “Anh sẽ gả cho chính mình.”

“Thế thì không được.” Tống Ngưỡng gan to bằng trời ôm lấy cổ anh, vỗ ngực mình, “Anh chỉ có thể chọn giữa ở bên em hoặc bên người đàn ông khác.”

Lý Tầm liếc mắt, không thể chịu được nữa: “Ngớ ngẩn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook