Chương 6: Dư âm nhạt nhòa
Nguyệt Nguyệt
04/03/2014
Tâm trạng không tốt nên Na xin phép về sớm, bước chân cứ vô
định dọc theo con đường với những hàng cây chạy dài. Mới chưa lâu bầu trời còn
rực nắng vậy mà giờ, những áng mây bồng bềng sánh đặc một màu âm u như sà xuống
khiến không gian trở nên sũng nặng.
Mải mê với những ý nghĩ đang đong đầy, cô không để ý một bóng người đang bám theo, hắn ngày càng rút dần khoảng cách. Rồi đột ngột, bóng người ấy lao nhanh sượt qua người cô, tay hắn giật mạnh chiếc túi xách.
Na theo đà giật của chiếc túi bị trượt ngã nhào xuống mặt đá vỉa hè, còn đang bối rối hoảng hốt chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy tên cướp đã chạy khá xa phía trước. Cô vừa lên tiếng run run: “Cướp, có cướp…” dường như không đủ sức và tinh thần để kêu to được.
Vừa khi đó một chàng trai bước ra từ cửa hàng băng đĩa cạnh bên, anh thấy cô ngã bệt trên mặt đất, rồi lại đưa mắt nhìn theo hướng nhìn của cô. Lập tức hiểu rõ mọi chuyện, để rơi túi đĩa xuống, anh băng người phóng mạnh với tốc độ nhanh như chớp đuổi theo tên cướp.
Na nhìn theo với nỗi bàng hoàng, sự việc diễn ra quá nhanh khiến cô chưa biết phải làm sao. Định chống tay đứng dậy nhưng một cơn đau buốt ở mắt cá chân khiến cô lại phải ngồi bệt xuống. Quệt những giọt mồ hôi trên trán, Na bắt đầu lần cởi đôi giày, mắt cá chân hơi sưng phồng lên, cảm giác nhói đau cứ giật từng cơn.
Một lát khá lâu sau, chàng trai ấy trở lại. Quần áo hơi xộc xệch do vật lộn, trên tay anh là chiếc túi xách của cô. Anh tiến lại gần.
Lệ Na mở lời: “Cảm ơn anh…”
Chàng trai ấy nở nụ cười, một nụ cười đẹp mê hồn với chiếc răng khểnh rất duyên. “Không có gì! Chiếc túi của cô nè. Mà… cô vẫn chưa đứng lên à?” Anh theo ánh nhìn của cô và ồ lên: “Để tôi xem nào!” Rồi ngồi xuống nâng bàn chân Na lên xem xét, sờ nắn chỗ mắt cá chân một hồi anh nói có lẽ là trật khớp.
Anh tuôn ào ạt những câu hỏi thăm như đi đâu về, sự việc vừa rồi có làm cô sợ hãi không, giờ cảm thấy sao… còn đôi tay thì vẫn nhẹ nhàng lần sờ, chỉnh xoay xương khớp ở bàn chân cô. “Khậc” tiếng kêu ở khớp vang lên. “Ha, vậy là được rồi. Chỉ cần để yên một thời gian là ổn.”
Anh cứ lôi sự chú ý của cô vào cuộc nói chuyện nên Na chưa kịp cảm thấy gì thì cơn đau đã qua, chỉ còn lại cảm giác âm ẩm tê lan tỏa.
Na nhìn anh cảm kích, đôi má ửng hồng.
Anh ngỡ ngàng trước ánh mắt long lanh và khuôn mặt tươi trẻ của cô, khẽ ho khan mấy tiếng anh nói: “Để tôi giúp cô lại kia ngồi!” Rồi anh dìu Na đứng dậy, đỡ cô đến ngồi lên chiếc ghế đá nghỉ chân cho người đi bộ ở gần đó.
“Cô ngồi yên đây nhé, tôi sẽ quay lại ngay!” Anh tiến lại ô tô của mình đỗ bên lề đường, mở cửa xe rồi lấy ra một túi thuốc.
Quay lại bên Na anh quỳ một chân xuống, gỡ miếng gạc ra và dán vào những chỗ xước trên đầu gối cô.
“Ôi không cần đâu anh.” Na vừa thấy ngại ngần vừa thấy xúc động.
“Con gái có sẹo là xấu lắm biết không, cô cứ ngồi yên đi!” Anh cười cười.
“Anh thật tốt quá, tôi không biết nói gì để cảm ơn anh.”<>
“Có gì mà cô phải cảm ơn suốt thế, cô tên gì?”
“Dạ, là Lệ Na!” Ôi cô thật đãng trí, vẫn không bỏ được tật hay quên khi bối rối, còn chưa hỏi anh ta tên gì. “Còn anh ạ?”
“Lệ Na à? Một cái tên rất đẹp và dễ thương. Xin giới thiệu tôi là Duy Khang, bác sĩ ngoại khoa.”
“Hóa ra anh Khang là bác sĩ, thảo nào có đem theo cả túi sơ cứu.”
Duy Khang miết tay lên miếng dán cuối, rồi anh đứng dậy. “Xong rồi, giờ cho tôi biết nhà. Tôi sẽ đưa cô về!”
“Dạ thôi, làm phiền anh quá…”
Anh cương quyết: “Với cái chân như vậy cô không thể đi bộ về được, nếu không muốn để lại di chứng.”
Na phải nhượng bộ trước những lý lẽ thuyết phục của anh. Ngồi trên chiếc xe sang trọng của Duy Khang, lắng nghe tiếng nhạc da diết, cô bỗng nhiên thấy thắt lòng. Nhìn ra ngoài của kính xe, bên ngoài mưa đã bắt đầu giăng giăng, bầu trời sụp tối nhanh hơn. Chiếc xe vẫn vi vút lao xuyên màn mưa, băng qua từng hàng cây, từng cửa hiệu đã sắp sửa lên đèn.
***p>
Lệ Na ngồi tựa bên cửa sổ ngắm những giọt mưa li ti thi thoảng rớt xuống, bầu trời sau cơn mưa không trăng, không sao trông thật lẻ loi, trống vắng như cõi lòng cô lúc này. Nhớ về người đàn ông ấy cũng như nhớ về cả một quãng thời gian đớn đau. Cô thấy nhớ ba, nhớ nỗi tiếc thương quá lớn mà ông để lại. Nỗi buồn quá khứ ùa về những lớp lớp sóng ánh bạc. Dồn dập. Lạnh lẽo. Làm chao đảo thực tại.
Tiếng lạch cạch nơi cửa, vú Lan mở cửa bước vào, bà cởi tấm áo mưa ướt nước. Mấy năm trôi qua, thân hình bà vẫn đẫy đà, chỉ mái tóc là bạc thêm. “Ôi dà, cứ nắng nhiều vào rồi mưa thiệt lực.” Chợt nhìn thấy vẻ ủ rũ của Na bà vội hỏi han: “Con bé này sao vậy? Trông thiểu não quá đi.”
Hơn lúc nào hơn cô cần một bờ vai để dựa, để được an ủi, để được khóc thỏa thuê. “Vú ơi!” Cô lao đến ôm chặt lấy vú, áp đầu vào ngực bà mà khóc nức nở.
“Sao? Có chuyện gì thế? Nói vú nghe xem!” Bà hỏi đầy lo lắng, đưa tay vuốt mái tóc cô.
Na vẫn khóc mà chẳng nói gì.
Vú Lan thúc giục: “Ô kìa! Nói đi chứ. Có chuyện gì?”
Cô buông vú ra, ngồi thẳng dậy. Đưa ngón tay thấm giọt nước trên mi mắt. “Người ấy, anh ta ý, đã trở về rồi…” Cô đưa mắt nhìn bé Bin đang ngủ say sưa.
Bà vú cũng nhìn theo, miệng há ra ngạc nhiên: “Sao cơ? Ý con nói là… con đã gặp lại cậu ta?”
Na không nói gì chỉ gật nhẹ đầu.
Bà chợt nhảy dựng lên, hết xoay bên này lại xoay bên kia: “Ôi trời, trời ôi! Con đã nói chưa, có chỉ vào mặt hắn ta mà nói anh là đồ vô trách nhiệm, đồ vô lương tâm không hả? Rằng tôi đang nuôi thằng con của anh đấy. Ôi vú khát nước quá.” Bà với lấy chén nước rồi tu ừng ực.
“Con không nói gì cả, hơn nữa anh ta cũng không nhận ra…”
“CÁI GÌ?” Tay bà chống nạnh, má phồng lên và mắt nhìn cô đầy giận dữ.
Na đưa một ngón tay lên miệng: “Suỵt! Vú định làm bé Bin thức giấc sao?”
Vú Lan ôm lấy miệng: “Ô! Vú quên mất. Nhưng mà vú đau lòng quá, con là đứa con gái ngốc nghếch nhất mà vú từng biết.” Bà ngồi xuống giường, thân hình xuôi xị. “Thật quá ngốc nghếch, cứ để ta gặp mà xem, ta sẽ cho thằng ấy biết tay.”
***<>
“Con nhớ lời mẹ dặn chưa, phải ngồi ngoan ở đây, không được chạy đi đâu cả. Nhớ chưa?” Na đặt con ngồi trên chiếc ghế nệm ở phòng nghỉ dành cho các nhân viên trong quán. Vì chưa thể tìm được người nên cô đành đưa thằng bé đến đây sau khi tan lớp mẫu giáo về.
“Mẹ yên tâm, con biết rồi!” Bin vẫn mải mê với chiếc bánh đậu đỏ đang cầm trên tay.
Na quay đi nhưng vẫn lo lắng ngoái lại nhìn, không biết thằng bé nghịch ngợm này có chịu ngồi yên không. “Ngoan! Lát mẹ sẽ vào ngay.”
Bin vừa ngoạm miếng bánh rõ to vừa cười khì cho mẹ nó yên tâm.
Nhấm nháp xong chiếc bánh cu cậu bắt đầu cựa quậy không yên. Nghe lời mẹ dặn Bin cố ngồi ngoan được một chút nhưng rồi vốn tò mò hiếu động, nó lại nghịch thứ này rồi xem thứ kia, lần mò khám phá hết mọi ngóc ngách trong phòng.
Cuối cùng sau khi đã chơi chán, thằng bé chạy ra phía cửa, với tay nắm cửa mở ra rồi lần bước đi theo lối hành lang phụ. Cuối hành lang là cánh cửa dẫn ra con đường bên hông quán cũng không bị khóa. Bin cứ thế đi ra, thích thú nhìn quang cảnh phố xá tấp nập. Ngay bên cạnh quán bánh ngọt café là cửa hàng đồ chơi.
Chao ôi! Bao nhiêu là đồ chơi đẹp lung linh. Bin chưa khi nào nhìn thấy nhiều đồ chơi đến vậy. Nó cứ giương cặp mắt sát vào cửa kính nhìn ngắm bên trong. Thấy khách đến mở cửa vào thằng bé cũng vào theo, cửa hàng ồn ào khách ra vào nên cũng không ai chú ý đến một thằng nhóc.
Chơi chán ở đó Bin lại lân la hết hàng giặt ủi lại sang hàng sách báo, hết tiệm ăn lại đến tiệm tạp hóa, dần dần nó đã đi lạc khá xa khỏi quán bánh ngọt mẹ nó làm. Xung quanh vẫn là phố xá đông đúc nhưng xa lạ. Chẳng mấy chốc trời sập tối nhanh, các cửa hiệu đã lên đèn sáng trưng, dòng người qua lại thưa thớt. Thằng bé bắt đầu mệt và chán. Nó chạy tìm lại nơi có mẹ nó ở đó nhưng càng chạy càng lạc xa hơn. Chẳng biết đâu với đâu nữa rồi. Vừa chạy vừa ngó nghiêng xung quanh nhưng chỉ thấy những con người và cảnh vật lạ lẫm.
Ngồi trên bậc thềm của tiệm ảnh cưới, chất giọng bé con đã đi lạc vì sợ hãi vẫn cất tiếng gọi mẹ ơi, bà ơi! Vừa đói, vừa mệt, vừa sợ nó gào tướng lên. Dù đã cố nín khóc nhưng không thể được, nó òa lên nức nở… mãi mà vẫn chẳng thấy mẹ đâu. Cho đến khi thằng bé cảm thấy rằng dường như cả thế giới đã rời bỏ nó, thì:
“Ê nhóc!”
Nghe tiếng nói, nhóc con ngước đôi mắt long lanh nước nhìn lên, đôi môi mọng đáng yêu hé ra ngạc nhiên, người đàn ông đứng nhìn xuống nó trông thật cao lớn và uy nghi.
Nhìn khuôn mặt non nớt ướt nước mắt của thằng bé xa lạ, không hiểu sao trong Uy dâng đầy một nỗi xúc động kì lạ. Anh ngồi thấp xuống đối mặt với thằng nhỏ. “Cậu nhóc, tại sao lại ngồi đây khóc?”
“Chú là ai ạ?” Bin dùng bàn tay nhỏ xíu gạt đi những giọt nước mắt.
“Chú xuống xe để mua chai nước. Thì thấy cháu.” Giọng anh nghe thật ấm áp và đáng tin cậy.
Vừa ngưng khóc một chút thằng bé lại òa lên khóc to hơn: “Cháu bị lạc mẹ rồi. Hức hức mẹ ơiiiiiiii!!!!!”
Anh lau nhẹ nước mắt trên má thằng nhóc. “Suỵt, ngoan nào. Nín khóc đi! Con trai thì không được khóc nghe chưa. Chú sẽ đưa cháu đi tìm mẹ. Được không nào?”
“Thật ạ? Chú hứa nhé!” Nó thật tự nhiên vòng tay ôm lấy cổ anh, áp mái đầu bé nhỏ vào vai người lạ mà nó gặp lần đầu.
Vĩnh Uy cũng thật tự nhiên như thế, anh ôm lấy thằng bé đứng lên. Đứng trên vỉa hè lộng gió, bế thằng bé xa lạ trên tay, cảm giác đó thật lạ kì. Đây là lần đầu tiên anh bế trẻ con. “Giờ cho chú biết…”
“Chú ơi cháu đói!”
…
Lệ Na quay về quán, trước cửa mọi người đã tề tựu lại đông đủ, hơi thở nặng nhọc khiến cô nói không ra hơi:
“Thế nào rồi? Đã ai thấy thằng bé chưa?” Cô nhìn quang cảnh buồn rầu và ánh mắt não nề của mọi người cũng hiểu cuộc tìm kiếm không có kết quả gì.
Cô khổ sở khuỵu người ngồi xuống thành bồn hoa trước cửa quán, nỗi đau đớn, lo sợ đong đầy trong đáy mắt đã trở nên vô hồn trống rỗng, ánh đèn từ trong quán hắt ra thứ ánh sáng ảm đạm phản chiếu lên những vệt nước loang lổ trên má cô.
Lúc chiều vì khách quá đông, rất muốn vào xem thằng bé thế nào nhưng cô không có một phút ngơi tay. Khi rảnh một chút Na đến bên con thì đã không thấy thằng bé đâu cả. Cô đã lao đi tìm kiếm khắp nơi, mọi ngóc ngách trong quán rồi đến những con đường, cửa hiệu ngoài phố. Các nhân viên trong quán cũng xông xáo tìm giúp nhưng đều không thấy Bin đâu hết.
Lệ Na tự trách, mình thật là tồi tệ, thật ngu ngốc mà. Mình đã để lạc mất con rồi. Nghĩ đến thằng bé giờ này không biết ra sao, đang ở đâu tim cô thắt lại từng cơn. Chắc nó sợ lắm. Nếu con trai cô mà có mệnh hệ gì chắc cô không sống nổi.
Mỹ Hà đặt tay lên vai bạn an ủi: “Cậu đừng lo lắng quá, chúng ta đã báo cảnh sát rồi chắc sẽ sớm tìm ra bé thôi.”
Mọi người quây lại xung quanh Na, mỗi người một câu an ủi, động viên.
Một tiếng nói vang lên xóa tan bầu không khí đang căng thẳng: “Xin lỗi…” Mọi người đều quay người nhìn về hướng phát ra tiếng nói và há miệng ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông đang bế đứa bé trên tay.
Vĩnh Uy tiến lại gần hơn, ánh sáng từ trong quán hắt lên thân hình anh và thằng nhóc khiến mọi người trông rõ hơn. Tất cả dạt sang hai bên và ngơ ngác đứng nhìn.
“Thằng bé này đang muốn tìm mẹ!”
Câu nói của anh vọng đến tận tâm khảm đang chất nặng u mê của Na, cô choàng tỉnh. Vội lao đến bên người vừa cất tiếng đó. Và kia, đứng trước mặt cô là thằng bé con vẫn bình an vô sự, niềm hạnh phúc trong phút chốc vỡ òa. Sự nhẹ nhõm dần lan tỏa khắp người. Thế nhưng… người đàn ông đang bế thằng bé, bế con cô trên tay kia… Như một ánh chớp chói lòa giữa đêm đông, Lệ Na cứng người trong sự sửng sốt đến tê dại. Nỗi bất ngờ cứ liên tiếp nhoáng lên trong cô, có lẽ không một ai hiểu được tâm sự của cô lúc này. Hết nhìn anh ta rồi lại nhìn thằng bé, rồi lại quay nhìn anh ta…
Vĩnh Uy cũng chăm chú nhìn người con gái trước mặt, trông cô ta thật gầy gò, yếu đuối. Cả thân hình đều toát lên một vẻ suy sụp, khổ đau. Đó chính là cô nhân viên của quán này mà vài hôm trước anh đã gặp. Nhưng điều quan trọng là cô ta trông rất quen… anh lật lại ký ức… những mảng sáng tối của một thời đã qua cứ láng đi láng lại trong trí nhớ. Và dường như có một điều gì đó đã vùi mình ngủ quên bấy lâu nay trườn mình tỉnh giấc. Một điều thật khó gọi tên. Vừa quen, vừa lạ. Vừa nhạt nhòa nhưng lại cũng có chút dư âm.
Bởi vì dù sao cũng là những trải nghiệm đã qua của một thời tuổi trẻ mà. Ai cũng vậy thôi đến một lúc nào đó sẽ thấy bất cứ những kỷ niệm xa xôi nào từ dĩ vãng, dù nhiều hay ít, dù đậm hay nhạt cũng đáng khắc ghi và in dấu con tim. Bởi chính ta đã sống, đã tận hưởng, đã hòa mình vào những khoảnh khắc ấy.
Phải! Anh đã nhận ra người con gái ấy, người đã từng cùng anh trôi mình qua một vài khoảng lặng cuộc sống. Những người gặp rồi quên rồi trở thành xa lạ không phải ít nhưng vì sao riêng người con gái này lại khiến anh chợt bồi hồi khi nhớ về những chuyện xa xưa như thế. Có lẽ vì dáng vẻ của cô ta sao!? Vì người con gái đứng trước mặt anh đây và người con gái ngày đó quá khác nhau ư!? Như một bản thể trái chiều. Anh thật không dám tin điều đó, rằng hai người là một.
Trong khi đó thì nhóc Bin vẫn mải mê với cây kem ốc vĩ đại trên tay và một đống khoai tây chiên, kẹo ngọt cùng hàng tá thứ đồ chơi linh tinh khác. Nó chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì xung quanh.
Lệ Na lại một lần nữa bừng tỉnh trong cơn mộng để trở về với thực tại, lắc mạnh đầu xua tan đi những ý nghĩ u ám. Cô tiến đến bên anh, giằng lấy thằng bé. “Con lại đây!”
Quắp chặt lấy thằng bé trên tay cô cứ thế vỗ mạnh lên mông nó. “Mẹ đã nói sao hả? Sao con không nghe lời, mẹ đã dặn thế nào. Hả?” Nước mắt đã khô giờ lại tuôn ào ạt. “Con có biết là… hức… mẹ…”
Thằng nhóc kêu toáng lên: “Ááááaaaaa. Chú ơiii!!!”
“Cô bình tĩnh đi, thằng bé không sao mà.” Uy giơ tay ngập ngừng, anh cảm thấy xót thằng bé.
“Mà… hình như tôi có quen cô thì phải!?”
Na ngừng tay, tim đập cuồng loạn, hồi hộp. Anh ta nhận ra mình rồi sao?
“Gì nhỉ? Tên cô là Nam hay gì đó? Xin lỗi nhưng tôi không giỏi nhớ tên những người phụ nữ đã từng quen biết!”p>
“Lệ Na.” Cô chỉ bật lên cái tên của mình. Thế đấy, Na tự cười chua xót trong lòng, anh ta còn không nhớ cả tên mình. Chỉ có mình luôn vẫy vùng tuyệt vọng trong mối tình đơn phương mà thôi.
“Hóa ra thằng bé là con trai cô. Nhưng cô thực sự rất khác đấy, tôi đã tưởng nhận nhầm người.” Vĩnh Uy hỏi đầy quan tâm: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Anh đề nghị: “Dù sao cũng gặp nhau ở đây rồi, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện lúc chứ!”
Mải mê với những ý nghĩ đang đong đầy, cô không để ý một bóng người đang bám theo, hắn ngày càng rút dần khoảng cách. Rồi đột ngột, bóng người ấy lao nhanh sượt qua người cô, tay hắn giật mạnh chiếc túi xách.
Na theo đà giật của chiếc túi bị trượt ngã nhào xuống mặt đá vỉa hè, còn đang bối rối hoảng hốt chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy tên cướp đã chạy khá xa phía trước. Cô vừa lên tiếng run run: “Cướp, có cướp…” dường như không đủ sức và tinh thần để kêu to được.
Vừa khi đó một chàng trai bước ra từ cửa hàng băng đĩa cạnh bên, anh thấy cô ngã bệt trên mặt đất, rồi lại đưa mắt nhìn theo hướng nhìn của cô. Lập tức hiểu rõ mọi chuyện, để rơi túi đĩa xuống, anh băng người phóng mạnh với tốc độ nhanh như chớp đuổi theo tên cướp.
Na nhìn theo với nỗi bàng hoàng, sự việc diễn ra quá nhanh khiến cô chưa biết phải làm sao. Định chống tay đứng dậy nhưng một cơn đau buốt ở mắt cá chân khiến cô lại phải ngồi bệt xuống. Quệt những giọt mồ hôi trên trán, Na bắt đầu lần cởi đôi giày, mắt cá chân hơi sưng phồng lên, cảm giác nhói đau cứ giật từng cơn.
Một lát khá lâu sau, chàng trai ấy trở lại. Quần áo hơi xộc xệch do vật lộn, trên tay anh là chiếc túi xách của cô. Anh tiến lại gần.
Lệ Na mở lời: “Cảm ơn anh…”
Chàng trai ấy nở nụ cười, một nụ cười đẹp mê hồn với chiếc răng khểnh rất duyên. “Không có gì! Chiếc túi của cô nè. Mà… cô vẫn chưa đứng lên à?” Anh theo ánh nhìn của cô và ồ lên: “Để tôi xem nào!” Rồi ngồi xuống nâng bàn chân Na lên xem xét, sờ nắn chỗ mắt cá chân một hồi anh nói có lẽ là trật khớp.
Anh tuôn ào ạt những câu hỏi thăm như đi đâu về, sự việc vừa rồi có làm cô sợ hãi không, giờ cảm thấy sao… còn đôi tay thì vẫn nhẹ nhàng lần sờ, chỉnh xoay xương khớp ở bàn chân cô. “Khậc” tiếng kêu ở khớp vang lên. “Ha, vậy là được rồi. Chỉ cần để yên một thời gian là ổn.”
Anh cứ lôi sự chú ý của cô vào cuộc nói chuyện nên Na chưa kịp cảm thấy gì thì cơn đau đã qua, chỉ còn lại cảm giác âm ẩm tê lan tỏa.
Na nhìn anh cảm kích, đôi má ửng hồng.
Anh ngỡ ngàng trước ánh mắt long lanh và khuôn mặt tươi trẻ của cô, khẽ ho khan mấy tiếng anh nói: “Để tôi giúp cô lại kia ngồi!” Rồi anh dìu Na đứng dậy, đỡ cô đến ngồi lên chiếc ghế đá nghỉ chân cho người đi bộ ở gần đó.
“Cô ngồi yên đây nhé, tôi sẽ quay lại ngay!” Anh tiến lại ô tô của mình đỗ bên lề đường, mở cửa xe rồi lấy ra một túi thuốc.
Quay lại bên Na anh quỳ một chân xuống, gỡ miếng gạc ra và dán vào những chỗ xước trên đầu gối cô.
“Ôi không cần đâu anh.” Na vừa thấy ngại ngần vừa thấy xúc động.
“Con gái có sẹo là xấu lắm biết không, cô cứ ngồi yên đi!” Anh cười cười.
“Anh thật tốt quá, tôi không biết nói gì để cảm ơn anh.”<>
“Có gì mà cô phải cảm ơn suốt thế, cô tên gì?”
“Dạ, là Lệ Na!” Ôi cô thật đãng trí, vẫn không bỏ được tật hay quên khi bối rối, còn chưa hỏi anh ta tên gì. “Còn anh ạ?”
“Lệ Na à? Một cái tên rất đẹp và dễ thương. Xin giới thiệu tôi là Duy Khang, bác sĩ ngoại khoa.”
“Hóa ra anh Khang là bác sĩ, thảo nào có đem theo cả túi sơ cứu.”
Duy Khang miết tay lên miếng dán cuối, rồi anh đứng dậy. “Xong rồi, giờ cho tôi biết nhà. Tôi sẽ đưa cô về!”
“Dạ thôi, làm phiền anh quá…”
Anh cương quyết: “Với cái chân như vậy cô không thể đi bộ về được, nếu không muốn để lại di chứng.”
Na phải nhượng bộ trước những lý lẽ thuyết phục của anh. Ngồi trên chiếc xe sang trọng của Duy Khang, lắng nghe tiếng nhạc da diết, cô bỗng nhiên thấy thắt lòng. Nhìn ra ngoài của kính xe, bên ngoài mưa đã bắt đầu giăng giăng, bầu trời sụp tối nhanh hơn. Chiếc xe vẫn vi vút lao xuyên màn mưa, băng qua từng hàng cây, từng cửa hiệu đã sắp sửa lên đèn.
***p>
Lệ Na ngồi tựa bên cửa sổ ngắm những giọt mưa li ti thi thoảng rớt xuống, bầu trời sau cơn mưa không trăng, không sao trông thật lẻ loi, trống vắng như cõi lòng cô lúc này. Nhớ về người đàn ông ấy cũng như nhớ về cả một quãng thời gian đớn đau. Cô thấy nhớ ba, nhớ nỗi tiếc thương quá lớn mà ông để lại. Nỗi buồn quá khứ ùa về những lớp lớp sóng ánh bạc. Dồn dập. Lạnh lẽo. Làm chao đảo thực tại.
Tiếng lạch cạch nơi cửa, vú Lan mở cửa bước vào, bà cởi tấm áo mưa ướt nước. Mấy năm trôi qua, thân hình bà vẫn đẫy đà, chỉ mái tóc là bạc thêm. “Ôi dà, cứ nắng nhiều vào rồi mưa thiệt lực.” Chợt nhìn thấy vẻ ủ rũ của Na bà vội hỏi han: “Con bé này sao vậy? Trông thiểu não quá đi.”
Hơn lúc nào hơn cô cần một bờ vai để dựa, để được an ủi, để được khóc thỏa thuê. “Vú ơi!” Cô lao đến ôm chặt lấy vú, áp đầu vào ngực bà mà khóc nức nở.
“Sao? Có chuyện gì thế? Nói vú nghe xem!” Bà hỏi đầy lo lắng, đưa tay vuốt mái tóc cô.
Na vẫn khóc mà chẳng nói gì.
Vú Lan thúc giục: “Ô kìa! Nói đi chứ. Có chuyện gì?”
Cô buông vú ra, ngồi thẳng dậy. Đưa ngón tay thấm giọt nước trên mi mắt. “Người ấy, anh ta ý, đã trở về rồi…” Cô đưa mắt nhìn bé Bin đang ngủ say sưa.
Bà vú cũng nhìn theo, miệng há ra ngạc nhiên: “Sao cơ? Ý con nói là… con đã gặp lại cậu ta?”
Na không nói gì chỉ gật nhẹ đầu.
Bà chợt nhảy dựng lên, hết xoay bên này lại xoay bên kia: “Ôi trời, trời ôi! Con đã nói chưa, có chỉ vào mặt hắn ta mà nói anh là đồ vô trách nhiệm, đồ vô lương tâm không hả? Rằng tôi đang nuôi thằng con của anh đấy. Ôi vú khát nước quá.” Bà với lấy chén nước rồi tu ừng ực.
“Con không nói gì cả, hơn nữa anh ta cũng không nhận ra…”
“CÁI GÌ?” Tay bà chống nạnh, má phồng lên và mắt nhìn cô đầy giận dữ.
Na đưa một ngón tay lên miệng: “Suỵt! Vú định làm bé Bin thức giấc sao?”
Vú Lan ôm lấy miệng: “Ô! Vú quên mất. Nhưng mà vú đau lòng quá, con là đứa con gái ngốc nghếch nhất mà vú từng biết.” Bà ngồi xuống giường, thân hình xuôi xị. “Thật quá ngốc nghếch, cứ để ta gặp mà xem, ta sẽ cho thằng ấy biết tay.”
***<>
“Con nhớ lời mẹ dặn chưa, phải ngồi ngoan ở đây, không được chạy đi đâu cả. Nhớ chưa?” Na đặt con ngồi trên chiếc ghế nệm ở phòng nghỉ dành cho các nhân viên trong quán. Vì chưa thể tìm được người nên cô đành đưa thằng bé đến đây sau khi tan lớp mẫu giáo về.
“Mẹ yên tâm, con biết rồi!” Bin vẫn mải mê với chiếc bánh đậu đỏ đang cầm trên tay.
Na quay đi nhưng vẫn lo lắng ngoái lại nhìn, không biết thằng bé nghịch ngợm này có chịu ngồi yên không. “Ngoan! Lát mẹ sẽ vào ngay.”
Bin vừa ngoạm miếng bánh rõ to vừa cười khì cho mẹ nó yên tâm.
Nhấm nháp xong chiếc bánh cu cậu bắt đầu cựa quậy không yên. Nghe lời mẹ dặn Bin cố ngồi ngoan được một chút nhưng rồi vốn tò mò hiếu động, nó lại nghịch thứ này rồi xem thứ kia, lần mò khám phá hết mọi ngóc ngách trong phòng.
Cuối cùng sau khi đã chơi chán, thằng bé chạy ra phía cửa, với tay nắm cửa mở ra rồi lần bước đi theo lối hành lang phụ. Cuối hành lang là cánh cửa dẫn ra con đường bên hông quán cũng không bị khóa. Bin cứ thế đi ra, thích thú nhìn quang cảnh phố xá tấp nập. Ngay bên cạnh quán bánh ngọt café là cửa hàng đồ chơi.
Chao ôi! Bao nhiêu là đồ chơi đẹp lung linh. Bin chưa khi nào nhìn thấy nhiều đồ chơi đến vậy. Nó cứ giương cặp mắt sát vào cửa kính nhìn ngắm bên trong. Thấy khách đến mở cửa vào thằng bé cũng vào theo, cửa hàng ồn ào khách ra vào nên cũng không ai chú ý đến một thằng nhóc.
Chơi chán ở đó Bin lại lân la hết hàng giặt ủi lại sang hàng sách báo, hết tiệm ăn lại đến tiệm tạp hóa, dần dần nó đã đi lạc khá xa khỏi quán bánh ngọt mẹ nó làm. Xung quanh vẫn là phố xá đông đúc nhưng xa lạ. Chẳng mấy chốc trời sập tối nhanh, các cửa hiệu đã lên đèn sáng trưng, dòng người qua lại thưa thớt. Thằng bé bắt đầu mệt và chán. Nó chạy tìm lại nơi có mẹ nó ở đó nhưng càng chạy càng lạc xa hơn. Chẳng biết đâu với đâu nữa rồi. Vừa chạy vừa ngó nghiêng xung quanh nhưng chỉ thấy những con người và cảnh vật lạ lẫm.
Ngồi trên bậc thềm của tiệm ảnh cưới, chất giọng bé con đã đi lạc vì sợ hãi vẫn cất tiếng gọi mẹ ơi, bà ơi! Vừa đói, vừa mệt, vừa sợ nó gào tướng lên. Dù đã cố nín khóc nhưng không thể được, nó òa lên nức nở… mãi mà vẫn chẳng thấy mẹ đâu. Cho đến khi thằng bé cảm thấy rằng dường như cả thế giới đã rời bỏ nó, thì:
“Ê nhóc!”
Nghe tiếng nói, nhóc con ngước đôi mắt long lanh nước nhìn lên, đôi môi mọng đáng yêu hé ra ngạc nhiên, người đàn ông đứng nhìn xuống nó trông thật cao lớn và uy nghi.
Nhìn khuôn mặt non nớt ướt nước mắt của thằng bé xa lạ, không hiểu sao trong Uy dâng đầy một nỗi xúc động kì lạ. Anh ngồi thấp xuống đối mặt với thằng nhỏ. “Cậu nhóc, tại sao lại ngồi đây khóc?”
“Chú là ai ạ?” Bin dùng bàn tay nhỏ xíu gạt đi những giọt nước mắt.
“Chú xuống xe để mua chai nước. Thì thấy cháu.” Giọng anh nghe thật ấm áp và đáng tin cậy.
Vừa ngưng khóc một chút thằng bé lại òa lên khóc to hơn: “Cháu bị lạc mẹ rồi. Hức hức mẹ ơiiiiiiii!!!!!”
Anh lau nhẹ nước mắt trên má thằng nhóc. “Suỵt, ngoan nào. Nín khóc đi! Con trai thì không được khóc nghe chưa. Chú sẽ đưa cháu đi tìm mẹ. Được không nào?”
“Thật ạ? Chú hứa nhé!” Nó thật tự nhiên vòng tay ôm lấy cổ anh, áp mái đầu bé nhỏ vào vai người lạ mà nó gặp lần đầu.
Vĩnh Uy cũng thật tự nhiên như thế, anh ôm lấy thằng bé đứng lên. Đứng trên vỉa hè lộng gió, bế thằng bé xa lạ trên tay, cảm giác đó thật lạ kì. Đây là lần đầu tiên anh bế trẻ con. “Giờ cho chú biết…”
“Chú ơi cháu đói!”
…
Lệ Na quay về quán, trước cửa mọi người đã tề tựu lại đông đủ, hơi thở nặng nhọc khiến cô nói không ra hơi:
“Thế nào rồi? Đã ai thấy thằng bé chưa?” Cô nhìn quang cảnh buồn rầu và ánh mắt não nề của mọi người cũng hiểu cuộc tìm kiếm không có kết quả gì.
Cô khổ sở khuỵu người ngồi xuống thành bồn hoa trước cửa quán, nỗi đau đớn, lo sợ đong đầy trong đáy mắt đã trở nên vô hồn trống rỗng, ánh đèn từ trong quán hắt ra thứ ánh sáng ảm đạm phản chiếu lên những vệt nước loang lổ trên má cô.
Lúc chiều vì khách quá đông, rất muốn vào xem thằng bé thế nào nhưng cô không có một phút ngơi tay. Khi rảnh một chút Na đến bên con thì đã không thấy thằng bé đâu cả. Cô đã lao đi tìm kiếm khắp nơi, mọi ngóc ngách trong quán rồi đến những con đường, cửa hiệu ngoài phố. Các nhân viên trong quán cũng xông xáo tìm giúp nhưng đều không thấy Bin đâu hết.
Lệ Na tự trách, mình thật là tồi tệ, thật ngu ngốc mà. Mình đã để lạc mất con rồi. Nghĩ đến thằng bé giờ này không biết ra sao, đang ở đâu tim cô thắt lại từng cơn. Chắc nó sợ lắm. Nếu con trai cô mà có mệnh hệ gì chắc cô không sống nổi.
Mỹ Hà đặt tay lên vai bạn an ủi: “Cậu đừng lo lắng quá, chúng ta đã báo cảnh sát rồi chắc sẽ sớm tìm ra bé thôi.”
Mọi người quây lại xung quanh Na, mỗi người một câu an ủi, động viên.
Một tiếng nói vang lên xóa tan bầu không khí đang căng thẳng: “Xin lỗi…” Mọi người đều quay người nhìn về hướng phát ra tiếng nói và há miệng ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông đang bế đứa bé trên tay.
Vĩnh Uy tiến lại gần hơn, ánh sáng từ trong quán hắt lên thân hình anh và thằng nhóc khiến mọi người trông rõ hơn. Tất cả dạt sang hai bên và ngơ ngác đứng nhìn.
“Thằng bé này đang muốn tìm mẹ!”
Câu nói của anh vọng đến tận tâm khảm đang chất nặng u mê của Na, cô choàng tỉnh. Vội lao đến bên người vừa cất tiếng đó. Và kia, đứng trước mặt cô là thằng bé con vẫn bình an vô sự, niềm hạnh phúc trong phút chốc vỡ òa. Sự nhẹ nhõm dần lan tỏa khắp người. Thế nhưng… người đàn ông đang bế thằng bé, bế con cô trên tay kia… Như một ánh chớp chói lòa giữa đêm đông, Lệ Na cứng người trong sự sửng sốt đến tê dại. Nỗi bất ngờ cứ liên tiếp nhoáng lên trong cô, có lẽ không một ai hiểu được tâm sự của cô lúc này. Hết nhìn anh ta rồi lại nhìn thằng bé, rồi lại quay nhìn anh ta…
Vĩnh Uy cũng chăm chú nhìn người con gái trước mặt, trông cô ta thật gầy gò, yếu đuối. Cả thân hình đều toát lên một vẻ suy sụp, khổ đau. Đó chính là cô nhân viên của quán này mà vài hôm trước anh đã gặp. Nhưng điều quan trọng là cô ta trông rất quen… anh lật lại ký ức… những mảng sáng tối của một thời đã qua cứ láng đi láng lại trong trí nhớ. Và dường như có một điều gì đó đã vùi mình ngủ quên bấy lâu nay trườn mình tỉnh giấc. Một điều thật khó gọi tên. Vừa quen, vừa lạ. Vừa nhạt nhòa nhưng lại cũng có chút dư âm.
Bởi vì dù sao cũng là những trải nghiệm đã qua của một thời tuổi trẻ mà. Ai cũng vậy thôi đến một lúc nào đó sẽ thấy bất cứ những kỷ niệm xa xôi nào từ dĩ vãng, dù nhiều hay ít, dù đậm hay nhạt cũng đáng khắc ghi và in dấu con tim. Bởi chính ta đã sống, đã tận hưởng, đã hòa mình vào những khoảnh khắc ấy.
Phải! Anh đã nhận ra người con gái ấy, người đã từng cùng anh trôi mình qua một vài khoảng lặng cuộc sống. Những người gặp rồi quên rồi trở thành xa lạ không phải ít nhưng vì sao riêng người con gái này lại khiến anh chợt bồi hồi khi nhớ về những chuyện xa xưa như thế. Có lẽ vì dáng vẻ của cô ta sao!? Vì người con gái đứng trước mặt anh đây và người con gái ngày đó quá khác nhau ư!? Như một bản thể trái chiều. Anh thật không dám tin điều đó, rằng hai người là một.
Trong khi đó thì nhóc Bin vẫn mải mê với cây kem ốc vĩ đại trên tay và một đống khoai tây chiên, kẹo ngọt cùng hàng tá thứ đồ chơi linh tinh khác. Nó chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì xung quanh.
Lệ Na lại một lần nữa bừng tỉnh trong cơn mộng để trở về với thực tại, lắc mạnh đầu xua tan đi những ý nghĩ u ám. Cô tiến đến bên anh, giằng lấy thằng bé. “Con lại đây!”
Quắp chặt lấy thằng bé trên tay cô cứ thế vỗ mạnh lên mông nó. “Mẹ đã nói sao hả? Sao con không nghe lời, mẹ đã dặn thế nào. Hả?” Nước mắt đã khô giờ lại tuôn ào ạt. “Con có biết là… hức… mẹ…”
Thằng nhóc kêu toáng lên: “Ááááaaaaa. Chú ơiii!!!”
“Cô bình tĩnh đi, thằng bé không sao mà.” Uy giơ tay ngập ngừng, anh cảm thấy xót thằng bé.
“Mà… hình như tôi có quen cô thì phải!?”
Na ngừng tay, tim đập cuồng loạn, hồi hộp. Anh ta nhận ra mình rồi sao?
“Gì nhỉ? Tên cô là Nam hay gì đó? Xin lỗi nhưng tôi không giỏi nhớ tên những người phụ nữ đã từng quen biết!”p>
“Lệ Na.” Cô chỉ bật lên cái tên của mình. Thế đấy, Na tự cười chua xót trong lòng, anh ta còn không nhớ cả tên mình. Chỉ có mình luôn vẫy vùng tuyệt vọng trong mối tình đơn phương mà thôi.
“Hóa ra thằng bé là con trai cô. Nhưng cô thực sự rất khác đấy, tôi đã tưởng nhận nhầm người.” Vĩnh Uy hỏi đầy quan tâm: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Anh đề nghị: “Dù sao cũng gặp nhau ở đây rồi, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện lúc chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.