Chương 10: Giống như ngày ấy
Nguyệt Nguyệt
04/03/2014
Một sáng mây bay lững lờ, bầu trời xanh ngọc ngút tầm mắt. Lệ
Na đi dọc trên khu phố ẩm thực của người Hoa, cô muốn tìm hiểu một số loại bánh
đặc biệt để thêm vào thực đơn. Rẽ qua con đường hẹp với các cửa hiệu bánh bao
san sát treo đầy đèn lồng, Na cứ chậm rãi tản bộ thưởng thức những hương vị
thơm phức và nét văn hóa cổ truyền Trung Hoa.
Vừa ra khỏi một cửa hàng bánh bao khoai tây, cô nghe xung quanh náo loạn tiếng thét, tiếng kêu gào, tiếng gọi nhau í ới. Một số khách du lịch chạy tán loạn các hướng. Người dân xung quanh thì tìm cách giải quyết nhưng nét mặt ai cũng hãi sợ đến tái mét. Na nghe câu được câu chăng rằng thú nuôi nhà ông Vương nào đó bị sổng.p>
Hóa ra khắp mặt đất quanh khu phố đang nhung nhúc những con rắn bò lổm ngổm, chúng cứ xoẹt ngang dọc khắp nơi đớp những con chuột mồi cũng sổng chuồng. Người dân nháo nhác, thét gào tìm cách vây bắt chúng lại. Lệ Na vốn sinh ra trong nhung lụa nên cô càng hãi sợ những thứ bò sát ghê tởm.
Cô nhắm mắt liều mình lao mạnh tìm đường thoát khỏi nơi đáng sợ này nhưng đâu đâu cũng thấy người người xuôi ngược va quệt lẫn nhau vì hoảng hốt. Cộng với rắn và chuột cắn xé nhau không chỉ giữa mặt đường mà còn chui vào trong các cửa hiệu.
Lệ Na mắt hoa lên, gần như ngất đi vì sợ, cố lảo đảo bước thấp bước cao. Chuyện thực mà cứ như mơ giữa thanh thiên bạch nhật. Thân hình va chạm vào mấy người đang lao nhanh, cô càng mất trọng tâm nên ngã quỵ xuống, tay chống xuống mặt đường. Gần ngay cạnh một con rắn đang bò ngoằn ngoèo... Na hét lên một tiếng chói tai...
Một người đàn ông vừa ném tập bản đồ quy hoạch ra sau cho người thư ký vừa đưa chân đá văng con rắn ra xa, rồi... anh ta nhấc bổng cô lên ôm trọn vào lòng, cứ thế bước đi đường hoàng tự tin đưa cô tránh xa khỏi nơi hỗn loạn này.
Lệ Na còn bàng hoàng chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy dần xa khu phố Tàu, cô tròn mắt nhìn người đàn ông vừa cứu mình. Là anh ta... khuôn mặt nhìn từ dưới lên của Vĩnh Uy thanh gọn, sắc nét. Ánh mắt lạnh mà sao vẫn quá cuốn hút... Giống như ngày ấy, cô cũng nằm gọn trong vòng tay mạnh mẽ này, mọi lo lắng sợ hãi, mọi bất an nguy hiểm đều không còn. Chỉ còn lại cảm giác bình yên vô cùng.
“Rắn không độc!” Anh nhìn thấy mồ hôi vẫn túa ra trên trán cô nên nói để cô yên tâm mà không biết rằng Na đã hết sợ, trong cô giờ là một cảm xúc khác.
“Nhiều lắm!”
“Đừng có nói quá, chỉ mấy con thôi!”<>
“Sao anh đi theo tôi?”p>
Anh nhìn xuống cô vừa bật ra câu hỏi, rồi không nhịn được anh bật cười lớn, tiếng cười mỉa mai pha lẫn trêu chọc.
Biết mình lầm tưởng cô xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, liền quẫy người. “Buông tôi ra được rồi, thả tôi xuống mau!”
“Từ từ!” Uy thấy bực, anh đã giúp cô ta thoát hiểm vậy mà còn làm cao. Họ đã ra đến đường lớn nên anh thả mạnh cô xuống mặt đất.
“Áaa... Làm gì mà mạnh thế. Đau quá!” Lệ Na kêu toáng lên vì đau, cô đưa tay ôm lấy mông.
Uy nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô, nghĩ chắc đau lắm liền ngồi thụp xuống. “Đau lắm sao...” đưa tay sờ xuống chỗ đau của Na.
“Anh làm gì thế?” Vừa bất ngờ vừa xấu hổ cô đưa tay tát anh.
Cái tát không hề mạnh nhưng cũng đủ làm Vĩnh Uy điên tiết.p>
Anh quát lên: “Cô dám đánh tôi hả?”<>
“Ai bảo anh dám... dám... anh là đồ... đồ...” cô bối rối nên không tìm được từ thích hợp.<>
“Đồ gì?” Anh thở hắt ra, không hiểu nổi cô ta giữ gìn cái gì.
“Cô thanh cao gớm nhỉ?” Và bất ngờ anh ta nắm chặt lấy cằm cô, áp sát và hôn thật mạnh, đôi môi mút chặt xong đưa lưỡi tách nhẹ môi cô ra... khuấy đảo bên trong... Rồi cũng nhanh như lúc bắt đầu anh ta buông cô ra.
Vĩnh Uy đứng lên. “Hòa nhé!” Trước khi đi khỏi anh ngoái lại buông một câu: “Nói cho mà biết. Cô thực sự chẳng hấp dẫn gì cả.”
Còn lại một mình Lệ Na vẫn điếng người trong sững sờ, đôi môi tê rần ướt đẫm nước. Giờ cô mới biết anh ta là loại người gì, thật không hiểu vì sao trước đây mình có thể mê muội một tên xấu xa như vậy. Ôi điên mất!!!
***
Vĩnh Uy mở cửa ngôi nhà không quá lớn nhưng khá sang của anh và dẫn bé Bin vào. Đột nhiên anh nảy ra ý muốn đưa thằng bé về đây, thăm nơi ở của mình. Ngôi nhà trang nhã với màu trắng xám chủ đạo, đồ nội thất trang nhã, nam tính hiện diện mọi góc trong căn phòng khách rộng. Ngay cạnh bên là phòng ngủ được ngăn bằng tấm kính lớn.
Bếp gọn gàng ít đồ vì anh thường ăn bên ngoài, có máy pha café tự động và ngăn tủ lạnh đầy thức uống. Cạnh cửa sổ bên tay mặt phòng khách là tủ đựng rượu các loại như Whisky, Chivas, Brandy... khá mạnh.
Bé Bin chưa khi nào được thấy một ngôi nhà đẹp như vậy, nó chạy lon ton thăm thú mọi chỗ. Nhảy lên chiếc sa lông phòng khách nó nhắm mắt dang tay, trầm trồ: “Đẹp quá!”
“Đẹp sao? Cháu có thích ở đây không?”
“Có chứ, thích lắm ạ. Nhưng phải có mẹ nữa cơ.”
“À há!” Uy thấy hài hước với ý nghĩ non nớt của thằng bé. Anh bấm điều khiển kích hoạt màn hình rộng được lắp đặt ép phẳng liền tường để mở hoạt hình cho nhóc con xem. Còn mình ngồi bên xem xét văn bản hồ sơ mấy lô đất quy hoạch trên lap cá nhân.
Bé Bin dán mắt xem những hoạt cảnh sinh động như diễn ra trên tường, miệng há ra sững sờ, thích thú. Được một lúc... “Chú ơi!”
“Sao nhóc?” Anh vẫn chăm chú vào màn hình máy, đoán có lẽ thằng bé lại có thắc mắc gì đó. Từ khi quen biết đến giờ nó luôn hỏi anh những câu hỏi liên tu bất tận. Nhưng mấy câu hỏi đó không gây khó khăn lắm, anh có thể giải đáp bất cứ thắc mắc nào nó đưa ra. Bởi dù sao nó vẫn chỉ là một thằng nhóc 4 tuổi, cũng thật dễ chiều.
“Cháu muốn đi chơi công viên! Như trong kia kìa.” Nó đưa ngón tay bé mũm chỉ lên màn hình, có cảnh những đứa trẻ đang lướt như gió trên tàu lượn.
Uy nhìn theo tay chỉ của thằng nhóc. “Muốn đến công viên phải bảo mẹ cháu, chú không thể theo cháu để chơi từng trò được.”
“Nhưng mẹ không có money.”
Uy nhẹ nhàng đặt thằng bé lên giường, đắp chăn cẩn thận. Bé Bin ngủ ngon lành say sưa, đôi môi hơi hé trông vô cùng đáng yêu.
Anh từ từ đi ra rồi khép nhẹ cửa lại. Yên vị trên sofa phòng khách Uy bấm số gọi cho mẹ thằng bé Bin nói từ sau lần bị lạc mẹ nó bắt nó phải học thuộc số điện thoại của mẹ và của bà.
Tiếng chuông vang lên khá lâu mà không có người nhấc máy. Anh không biết được rằng ở đầu dây bên kia có người đang xốn xang.
Lệ Na nhìn thật lâu dãy số điện thoại vừa lạ vừa quen này, cô đã từng bao lần xóa rồi lưu, rồi lại xóa, lại lưu, lại... Chần chừ một lúc Na cũng mở máy. “A lô!”
“Cô thật biết cách khiến người khác phải bực bội vì chờ đợi.”
“Tôi bận!” Nghe giọng anh ta qua điện thoại mà cô vẫn thấy đỏ mặt, sau sự việc hôm đó anh ta vẫn nhơn nhơn như không có chuyện gì, thi thoảng còn nhếch môi cười trông thật đểu cáng. Na chẳng biết làm sao, trước mặt nhiều người cô không dám đôi co nên đành chịu ấm ức. “Nghe này, để thằng bé ngủ lại nhà tôi đêm nay!”
“Không được! Anh mang con tôi về đây!”
Anh trấn an: “Đừng lo, ở với tôi sẽ không sao đâu. Nó ngủ rồi, đánh thức tội nghiệp. Ngày mai tôi sẽ đưa thằng bé đi công viên nhưng cô nhất định phải đi cùng. Tôi không thể trông nó một mình được.”
Im lặng, không nghe tiếng cô trả lời. “Cô có nghe gì không đấy?”
“Anh không biết là tôi rất bận à? Làm sao có thể đi được.”
“Không sao đâu, chỉ một lúc buổi sáng thôi. Giờ đó cũng chưa đông khách lắm. Đây là ý nguyện của thằng bé, đừng làm nó thất vọng. Thế nhé! 8 giờ sáng ở công viên trung tâm.” Nói rồi anh cúp máy không để cô có cơ hội phản đối.
“Này từ từ đã...” anh ta đã tắt máy, Na không nói được gì thêm. Hứ, người gì thế không biết, chỉ thích theo ý mình.
“Có chuyện gì vậy?” Duy Khang đang định ra về nhưng nghe thấy chuông điện thoại của Na và cô ấy mãi không chịu nghe nên anh tò mò nán lại một chút.
“Dạ không có gì.”
Nghe vậy nhưng Duy Khang cũng hiểu mang máng sự việc. “Vậy anh về nhé, ngủ ngon cô bé!”
“Anh cũng vậy ạ, tạm biệt!” Na vẫy tay chào.
Duy Khang khẽ cười, đôi mắt anh hơi sẫm lại với những ý nghĩ lan man.
***
Nắng chói chang tỏa nhiệt bức bối, hơi nóng lan tỏa khắp mặt đất, len lỏi và bám riết không rời lấy con người và sự vật. Vĩnh Uy và bé Bin đứng chờ mỏi mắt trước cổng chào, cứ chốc chốc anh lại nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ mà vẫn chưa thấy Na đâu. Gọi điện thì không được. Thằng bé kêu nóng nên anh phải mua hết que kem này đến que kem khác.
9 giờ rưỡi sáng, không thấy bóng dáng mẹ nó đâu Uy đành cho nó chơi tạm mấy trò đơn giản như cưỡi ngựa, đua xe ở những nơi có mái che để tránh ánh nắng càng lúc càng gay gắt.
Lệ Na lúc đó tâm trạng cũng đang như lửa đốt, cô cứ thấp thỏm nhìn đồng hồ nhưng không biết phải làm sao vì đoàn khách do Duy Khang giới thiệu cứ đến từng tốp từng tốp một không dứt, họ toàn là những bác sĩ ở bệnh viện nổi tiếng mà Khang làm. Cô quay như chong chóng với những vị khách nhiệt thành này. Nếu tình hình này kéo dài có lẽ cần thuê thêm người thật. Ngay cả Duy Khang cũng phải xắn tay áo tự phục vụ cho các bạn giúp cô.
“Có mệt lắm không? Chà, không ngờ bạn anh nhiệt tình vậy.”
“Không sao ạ. Anh cũng ngồi xuống đi! Ngại quá, anh đã hết lòng vì em như vậy mà còn bắt anh động tay.”
Duy Khang đặt một ngón tay lên môi: “Không được nói chữ ngại với anh!”
Tầm quá trưa quán đã vơi bớt khách, Vĩnh Uy và bé Bin cũng vừa về tới. Duy Khang đang xếp đĩa lên khay.
Uy trách: “Quá lắm. Có biết là con cô đã mong cô thế nào không hả? Nó đã rất hy vọng đấy. Thế mà cô đang tâm để con mình phải buồn.”
Lệ Na nhìn anh rồi lại nhìn xuống thằng bé. “Mẹ xin lỗi con! Khách đông quá, mẹ không thể đến được. Đợi khi nào rảnh mẹ sẽ đưa con đi chơi nhé!”<>
Bé Bin nhíu cặp mày giận dỗi, trên đầu lúc lắc chiếc bờm sư tử. “Ghét mẹ!” Rồi mặc kệ vòng tay đang dang ra của mẹ, nó chạy đi tìm bà.
Còn lại Vĩnh Uy, anh ngập trong nỗi bực bội, tức giận và trơ khấc.
Duy Khang tiến lại, vỗ vỗ lên vai bạn rồi ghé tai thì thầm: “Cậu... chẳng được cái tích sự gì. Lại còn vẽ thêm chuyện.” Nói rồi nhếch mép cười khẩy.
Uy không nói thêm lời, anh quay người đi thẳng.
***
Suốt đêm bé Bin ho mãi, Na chẳng ngủ được mấy chút vì lo cho con, tiếng ho cứ liên hồi khàn giọng khiến cô thấy xót xa. Hy vọng sau khi uống thuốc, sáng mai nó sẽ đỡ. Mọi người cứ chập chờn nửa thức nửa ngủ đến tận sáng.
Sáng ngày hôm sau Bin cũng không khá hơn, mà còn lên cơn sốt nặng. Bé chẳng chịu ăn chút gì. Na lo lắng, bồn chồn đi đi lại lại, cô không còn tâm trí đâu lo chuyện khác. Hết khăn ướt lại thuốc hạ sốt mà tình hình cũng không biến chuyển.
Đến tối mọi người càng hoảng hốt lo sợ, thằng bé đã lịm đi trong cơn sốt bừng bừng. Na cắn chặt tay ngăn tiếng nấc. Phải đưa thằng bé đi viện ngay.
Mỹ Hà đưa ra ý kiến: “Gọi cho bác sĩ Khang đi!”
“Anh ấy là bác sĩ ngoại khoa.”
“Ngốc quá, đồng nghiệp với nhau dễ nói chuyện. Nhờ mối quen biết của anh ấy sẽ có lợi hơn.”
Phải rồi, Na làm theo lời bạn, lập cập tìm số Duy Khang. Cô kể với anh sự tình qua tiếng được tiếng mất. Anh nói cô cứ bình tĩnh, trước tiên hãy đưa bé đến bệnh viện của anh, còn lại Duy Khang sẽ lo giúp mọi việc.
Tại bệnh viện lớn nhất nhì thành phố mà Duy Khang làm việc, bé Bin được chuyển vào khoa nhi trong sự nhiệt tình của các bác sĩ và y tá. Bước đầu chuẩn đoán bé bị nhiễm lạnh nên dẫn đến viêm phổi, nếu để lâu hơn sẽ rất nguy cấp.<>
Vị bác sĩ nói: “Cô đừng lo lắng quá, trước tiên chúng tôi sẽ cho bé điều trị loại thuốc tốt nhất sau đó sẽ truyền dịch hồi phục.” Sau đó ông cáo lui.
Để vú Lan ở lại, Na và Duy Khang theo bác sĩ ra khỏi phòng bệnh.
“Cảm ơn anh, hôm nào rảnh chúng ta hẹn gặp nhé!” Khang bắt tay vị bác sĩ trưởng khoa nhi.
“Không có gì. Người thân của cậu cũng như người thân của tôi.”
Na cũng cảm ơn và khẽ cúi chào khi bác sĩ đi khỏi. Cô quay nhìn Duy Khang, ánh mắt chất đầy hàm ơn, cô lại nợ anh một ân tình nữa rồi.
Anh khẽ an ủi cô đừng lo gì nữa cả, mọi chuyện ổn rồi, bé Bin sẽ sớm bình phục thôi.
“Duy Khang!” Một tiếng nói cao vút lanh lảnh cất lên, cô gái có thân hình cao ráo, cân đối tiến lại.
“Diễm? Sao em lại ở đây?”
Kiều Diễm nói với anh nhưng lại liếc nhìn Lệ Na: “Em hỏi anh mới phải? Anh làm gì bên khoa nhi này?” Đôi tay trắng nõn kiêu kì khoanh lại trước ngực.
Duy Khang cười xòa: “À giới thiệu với em đây là Lệ Na bạn anh. Còn đây là Kiều Diễm, bọn anh chơi thân từ nhỏ. Hai người làm quen đi!”
Lệ Na lí nhí chào Diễm, chị ta thật đẹp. Đứng trước người phụ nữ tự tin này Na thấy mình thật nhỏ bé. Còn Diễm thì chỉ nhếch môi ừ hữ, cô bỗng nhiên có một cảm giác kì lạ với cô gái này, ấn tượng không mấy thiện cảm.
Duy Khang lại lên tiếng, anh nói thật chậm rãi và chú ý biểu cảm trên khuôn mặt Na: “Cũng có thể coi Diễm là vợ chưa cưới của Vĩnh Uy, không sớm thì muộn họ sẽ kết hôn. Phải vậy không Diễm?”
“Sao? Hóa ra cũng có quen biết với Uy?” Kiều Diễm càng tăng cảm giác không thích Na, cô nhấn mạnh sự sở hữu qua giọng nói: “Phải. Em và anh ấy là của nhau. Anh đâu phải thắc mắc điều đó!?”
Lệ Na không muốn nghe thêm nữa, mỗi lời nói của họ như hàng ngàn nhát dao đâm vào tim cô đến ứa máu. Nhưng Na cố trấn tĩnh, cô phải nhận ra điều đó sớm hơn chứ, anh ta rồi sẽ tìm cho mình một người phụ nữ hoàn hảo và phù hợp. Quả thực trông họ rất đẹp đôi. Cố nuốt giọt lệ đắng nghét vào trong, Na tự dặn mình điều đó giờ không quan trọng nữa. Lúc này con trai của cô mới là điều đáng quan tâm nhất, cô lo cho nó từng phút, từng giây.
Vừa ra khỏi một cửa hàng bánh bao khoai tây, cô nghe xung quanh náo loạn tiếng thét, tiếng kêu gào, tiếng gọi nhau í ới. Một số khách du lịch chạy tán loạn các hướng. Người dân xung quanh thì tìm cách giải quyết nhưng nét mặt ai cũng hãi sợ đến tái mét. Na nghe câu được câu chăng rằng thú nuôi nhà ông Vương nào đó bị sổng.p>
Hóa ra khắp mặt đất quanh khu phố đang nhung nhúc những con rắn bò lổm ngổm, chúng cứ xoẹt ngang dọc khắp nơi đớp những con chuột mồi cũng sổng chuồng. Người dân nháo nhác, thét gào tìm cách vây bắt chúng lại. Lệ Na vốn sinh ra trong nhung lụa nên cô càng hãi sợ những thứ bò sát ghê tởm.
Cô nhắm mắt liều mình lao mạnh tìm đường thoát khỏi nơi đáng sợ này nhưng đâu đâu cũng thấy người người xuôi ngược va quệt lẫn nhau vì hoảng hốt. Cộng với rắn và chuột cắn xé nhau không chỉ giữa mặt đường mà còn chui vào trong các cửa hiệu.
Lệ Na mắt hoa lên, gần như ngất đi vì sợ, cố lảo đảo bước thấp bước cao. Chuyện thực mà cứ như mơ giữa thanh thiên bạch nhật. Thân hình va chạm vào mấy người đang lao nhanh, cô càng mất trọng tâm nên ngã quỵ xuống, tay chống xuống mặt đường. Gần ngay cạnh một con rắn đang bò ngoằn ngoèo... Na hét lên một tiếng chói tai...
Một người đàn ông vừa ném tập bản đồ quy hoạch ra sau cho người thư ký vừa đưa chân đá văng con rắn ra xa, rồi... anh ta nhấc bổng cô lên ôm trọn vào lòng, cứ thế bước đi đường hoàng tự tin đưa cô tránh xa khỏi nơi hỗn loạn này.
Lệ Na còn bàng hoàng chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy dần xa khu phố Tàu, cô tròn mắt nhìn người đàn ông vừa cứu mình. Là anh ta... khuôn mặt nhìn từ dưới lên của Vĩnh Uy thanh gọn, sắc nét. Ánh mắt lạnh mà sao vẫn quá cuốn hút... Giống như ngày ấy, cô cũng nằm gọn trong vòng tay mạnh mẽ này, mọi lo lắng sợ hãi, mọi bất an nguy hiểm đều không còn. Chỉ còn lại cảm giác bình yên vô cùng.
“Rắn không độc!” Anh nhìn thấy mồ hôi vẫn túa ra trên trán cô nên nói để cô yên tâm mà không biết rằng Na đã hết sợ, trong cô giờ là một cảm xúc khác.
“Nhiều lắm!”
“Đừng có nói quá, chỉ mấy con thôi!”<>
“Sao anh đi theo tôi?”p>
Anh nhìn xuống cô vừa bật ra câu hỏi, rồi không nhịn được anh bật cười lớn, tiếng cười mỉa mai pha lẫn trêu chọc.
Biết mình lầm tưởng cô xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, liền quẫy người. “Buông tôi ra được rồi, thả tôi xuống mau!”
“Từ từ!” Uy thấy bực, anh đã giúp cô ta thoát hiểm vậy mà còn làm cao. Họ đã ra đến đường lớn nên anh thả mạnh cô xuống mặt đất.
“Áaa... Làm gì mà mạnh thế. Đau quá!” Lệ Na kêu toáng lên vì đau, cô đưa tay ôm lấy mông.
Uy nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô, nghĩ chắc đau lắm liền ngồi thụp xuống. “Đau lắm sao...” đưa tay sờ xuống chỗ đau của Na.
“Anh làm gì thế?” Vừa bất ngờ vừa xấu hổ cô đưa tay tát anh.
Cái tát không hề mạnh nhưng cũng đủ làm Vĩnh Uy điên tiết.p>
Anh quát lên: “Cô dám đánh tôi hả?”<>
“Ai bảo anh dám... dám... anh là đồ... đồ...” cô bối rối nên không tìm được từ thích hợp.<>
“Đồ gì?” Anh thở hắt ra, không hiểu nổi cô ta giữ gìn cái gì.
“Cô thanh cao gớm nhỉ?” Và bất ngờ anh ta nắm chặt lấy cằm cô, áp sát và hôn thật mạnh, đôi môi mút chặt xong đưa lưỡi tách nhẹ môi cô ra... khuấy đảo bên trong... Rồi cũng nhanh như lúc bắt đầu anh ta buông cô ra.
Vĩnh Uy đứng lên. “Hòa nhé!” Trước khi đi khỏi anh ngoái lại buông một câu: “Nói cho mà biết. Cô thực sự chẳng hấp dẫn gì cả.”
Còn lại một mình Lệ Na vẫn điếng người trong sững sờ, đôi môi tê rần ướt đẫm nước. Giờ cô mới biết anh ta là loại người gì, thật không hiểu vì sao trước đây mình có thể mê muội một tên xấu xa như vậy. Ôi điên mất!!!
***
Vĩnh Uy mở cửa ngôi nhà không quá lớn nhưng khá sang của anh và dẫn bé Bin vào. Đột nhiên anh nảy ra ý muốn đưa thằng bé về đây, thăm nơi ở của mình. Ngôi nhà trang nhã với màu trắng xám chủ đạo, đồ nội thất trang nhã, nam tính hiện diện mọi góc trong căn phòng khách rộng. Ngay cạnh bên là phòng ngủ được ngăn bằng tấm kính lớn.
Bếp gọn gàng ít đồ vì anh thường ăn bên ngoài, có máy pha café tự động và ngăn tủ lạnh đầy thức uống. Cạnh cửa sổ bên tay mặt phòng khách là tủ đựng rượu các loại như Whisky, Chivas, Brandy... khá mạnh.
Bé Bin chưa khi nào được thấy một ngôi nhà đẹp như vậy, nó chạy lon ton thăm thú mọi chỗ. Nhảy lên chiếc sa lông phòng khách nó nhắm mắt dang tay, trầm trồ: “Đẹp quá!”
“Đẹp sao? Cháu có thích ở đây không?”
“Có chứ, thích lắm ạ. Nhưng phải có mẹ nữa cơ.”
“À há!” Uy thấy hài hước với ý nghĩ non nớt của thằng bé. Anh bấm điều khiển kích hoạt màn hình rộng được lắp đặt ép phẳng liền tường để mở hoạt hình cho nhóc con xem. Còn mình ngồi bên xem xét văn bản hồ sơ mấy lô đất quy hoạch trên lap cá nhân.
Bé Bin dán mắt xem những hoạt cảnh sinh động như diễn ra trên tường, miệng há ra sững sờ, thích thú. Được một lúc... “Chú ơi!”
“Sao nhóc?” Anh vẫn chăm chú vào màn hình máy, đoán có lẽ thằng bé lại có thắc mắc gì đó. Từ khi quen biết đến giờ nó luôn hỏi anh những câu hỏi liên tu bất tận. Nhưng mấy câu hỏi đó không gây khó khăn lắm, anh có thể giải đáp bất cứ thắc mắc nào nó đưa ra. Bởi dù sao nó vẫn chỉ là một thằng nhóc 4 tuổi, cũng thật dễ chiều.
“Cháu muốn đi chơi công viên! Như trong kia kìa.” Nó đưa ngón tay bé mũm chỉ lên màn hình, có cảnh những đứa trẻ đang lướt như gió trên tàu lượn.
Uy nhìn theo tay chỉ của thằng nhóc. “Muốn đến công viên phải bảo mẹ cháu, chú không thể theo cháu để chơi từng trò được.”
“Nhưng mẹ không có money.”
Uy nhẹ nhàng đặt thằng bé lên giường, đắp chăn cẩn thận. Bé Bin ngủ ngon lành say sưa, đôi môi hơi hé trông vô cùng đáng yêu.
Anh từ từ đi ra rồi khép nhẹ cửa lại. Yên vị trên sofa phòng khách Uy bấm số gọi cho mẹ thằng bé Bin nói từ sau lần bị lạc mẹ nó bắt nó phải học thuộc số điện thoại của mẹ và của bà.
Tiếng chuông vang lên khá lâu mà không có người nhấc máy. Anh không biết được rằng ở đầu dây bên kia có người đang xốn xang.
Lệ Na nhìn thật lâu dãy số điện thoại vừa lạ vừa quen này, cô đã từng bao lần xóa rồi lưu, rồi lại xóa, lại lưu, lại... Chần chừ một lúc Na cũng mở máy. “A lô!”
“Cô thật biết cách khiến người khác phải bực bội vì chờ đợi.”
“Tôi bận!” Nghe giọng anh ta qua điện thoại mà cô vẫn thấy đỏ mặt, sau sự việc hôm đó anh ta vẫn nhơn nhơn như không có chuyện gì, thi thoảng còn nhếch môi cười trông thật đểu cáng. Na chẳng biết làm sao, trước mặt nhiều người cô không dám đôi co nên đành chịu ấm ức. “Nghe này, để thằng bé ngủ lại nhà tôi đêm nay!”
“Không được! Anh mang con tôi về đây!”
Anh trấn an: “Đừng lo, ở với tôi sẽ không sao đâu. Nó ngủ rồi, đánh thức tội nghiệp. Ngày mai tôi sẽ đưa thằng bé đi công viên nhưng cô nhất định phải đi cùng. Tôi không thể trông nó một mình được.”
Im lặng, không nghe tiếng cô trả lời. “Cô có nghe gì không đấy?”
“Anh không biết là tôi rất bận à? Làm sao có thể đi được.”
“Không sao đâu, chỉ một lúc buổi sáng thôi. Giờ đó cũng chưa đông khách lắm. Đây là ý nguyện của thằng bé, đừng làm nó thất vọng. Thế nhé! 8 giờ sáng ở công viên trung tâm.” Nói rồi anh cúp máy không để cô có cơ hội phản đối.
“Này từ từ đã...” anh ta đã tắt máy, Na không nói được gì thêm. Hứ, người gì thế không biết, chỉ thích theo ý mình.
“Có chuyện gì vậy?” Duy Khang đang định ra về nhưng nghe thấy chuông điện thoại của Na và cô ấy mãi không chịu nghe nên anh tò mò nán lại một chút.
“Dạ không có gì.”
Nghe vậy nhưng Duy Khang cũng hiểu mang máng sự việc. “Vậy anh về nhé, ngủ ngon cô bé!”
“Anh cũng vậy ạ, tạm biệt!” Na vẫy tay chào.
Duy Khang khẽ cười, đôi mắt anh hơi sẫm lại với những ý nghĩ lan man.
***
Nắng chói chang tỏa nhiệt bức bối, hơi nóng lan tỏa khắp mặt đất, len lỏi và bám riết không rời lấy con người và sự vật. Vĩnh Uy và bé Bin đứng chờ mỏi mắt trước cổng chào, cứ chốc chốc anh lại nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ mà vẫn chưa thấy Na đâu. Gọi điện thì không được. Thằng bé kêu nóng nên anh phải mua hết que kem này đến que kem khác.
9 giờ rưỡi sáng, không thấy bóng dáng mẹ nó đâu Uy đành cho nó chơi tạm mấy trò đơn giản như cưỡi ngựa, đua xe ở những nơi có mái che để tránh ánh nắng càng lúc càng gay gắt.
Lệ Na lúc đó tâm trạng cũng đang như lửa đốt, cô cứ thấp thỏm nhìn đồng hồ nhưng không biết phải làm sao vì đoàn khách do Duy Khang giới thiệu cứ đến từng tốp từng tốp một không dứt, họ toàn là những bác sĩ ở bệnh viện nổi tiếng mà Khang làm. Cô quay như chong chóng với những vị khách nhiệt thành này. Nếu tình hình này kéo dài có lẽ cần thuê thêm người thật. Ngay cả Duy Khang cũng phải xắn tay áo tự phục vụ cho các bạn giúp cô.
“Có mệt lắm không? Chà, không ngờ bạn anh nhiệt tình vậy.”
“Không sao ạ. Anh cũng ngồi xuống đi! Ngại quá, anh đã hết lòng vì em như vậy mà còn bắt anh động tay.”
Duy Khang đặt một ngón tay lên môi: “Không được nói chữ ngại với anh!”
Tầm quá trưa quán đã vơi bớt khách, Vĩnh Uy và bé Bin cũng vừa về tới. Duy Khang đang xếp đĩa lên khay.
Uy trách: “Quá lắm. Có biết là con cô đã mong cô thế nào không hả? Nó đã rất hy vọng đấy. Thế mà cô đang tâm để con mình phải buồn.”
Lệ Na nhìn anh rồi lại nhìn xuống thằng bé. “Mẹ xin lỗi con! Khách đông quá, mẹ không thể đến được. Đợi khi nào rảnh mẹ sẽ đưa con đi chơi nhé!”<>
Bé Bin nhíu cặp mày giận dỗi, trên đầu lúc lắc chiếc bờm sư tử. “Ghét mẹ!” Rồi mặc kệ vòng tay đang dang ra của mẹ, nó chạy đi tìm bà.
Còn lại Vĩnh Uy, anh ngập trong nỗi bực bội, tức giận và trơ khấc.
Duy Khang tiến lại, vỗ vỗ lên vai bạn rồi ghé tai thì thầm: “Cậu... chẳng được cái tích sự gì. Lại còn vẽ thêm chuyện.” Nói rồi nhếch mép cười khẩy.
Uy không nói thêm lời, anh quay người đi thẳng.
***
Suốt đêm bé Bin ho mãi, Na chẳng ngủ được mấy chút vì lo cho con, tiếng ho cứ liên hồi khàn giọng khiến cô thấy xót xa. Hy vọng sau khi uống thuốc, sáng mai nó sẽ đỡ. Mọi người cứ chập chờn nửa thức nửa ngủ đến tận sáng.
Sáng ngày hôm sau Bin cũng không khá hơn, mà còn lên cơn sốt nặng. Bé chẳng chịu ăn chút gì. Na lo lắng, bồn chồn đi đi lại lại, cô không còn tâm trí đâu lo chuyện khác. Hết khăn ướt lại thuốc hạ sốt mà tình hình cũng không biến chuyển.
Đến tối mọi người càng hoảng hốt lo sợ, thằng bé đã lịm đi trong cơn sốt bừng bừng. Na cắn chặt tay ngăn tiếng nấc. Phải đưa thằng bé đi viện ngay.
Mỹ Hà đưa ra ý kiến: “Gọi cho bác sĩ Khang đi!”
“Anh ấy là bác sĩ ngoại khoa.”
“Ngốc quá, đồng nghiệp với nhau dễ nói chuyện. Nhờ mối quen biết của anh ấy sẽ có lợi hơn.”
Phải rồi, Na làm theo lời bạn, lập cập tìm số Duy Khang. Cô kể với anh sự tình qua tiếng được tiếng mất. Anh nói cô cứ bình tĩnh, trước tiên hãy đưa bé đến bệnh viện của anh, còn lại Duy Khang sẽ lo giúp mọi việc.
Tại bệnh viện lớn nhất nhì thành phố mà Duy Khang làm việc, bé Bin được chuyển vào khoa nhi trong sự nhiệt tình của các bác sĩ và y tá. Bước đầu chuẩn đoán bé bị nhiễm lạnh nên dẫn đến viêm phổi, nếu để lâu hơn sẽ rất nguy cấp.<>
Vị bác sĩ nói: “Cô đừng lo lắng quá, trước tiên chúng tôi sẽ cho bé điều trị loại thuốc tốt nhất sau đó sẽ truyền dịch hồi phục.” Sau đó ông cáo lui.
Để vú Lan ở lại, Na và Duy Khang theo bác sĩ ra khỏi phòng bệnh.
“Cảm ơn anh, hôm nào rảnh chúng ta hẹn gặp nhé!” Khang bắt tay vị bác sĩ trưởng khoa nhi.
“Không có gì. Người thân của cậu cũng như người thân của tôi.”
Na cũng cảm ơn và khẽ cúi chào khi bác sĩ đi khỏi. Cô quay nhìn Duy Khang, ánh mắt chất đầy hàm ơn, cô lại nợ anh một ân tình nữa rồi.
Anh khẽ an ủi cô đừng lo gì nữa cả, mọi chuyện ổn rồi, bé Bin sẽ sớm bình phục thôi.
“Duy Khang!” Một tiếng nói cao vút lanh lảnh cất lên, cô gái có thân hình cao ráo, cân đối tiến lại.
“Diễm? Sao em lại ở đây?”
Kiều Diễm nói với anh nhưng lại liếc nhìn Lệ Na: “Em hỏi anh mới phải? Anh làm gì bên khoa nhi này?” Đôi tay trắng nõn kiêu kì khoanh lại trước ngực.
Duy Khang cười xòa: “À giới thiệu với em đây là Lệ Na bạn anh. Còn đây là Kiều Diễm, bọn anh chơi thân từ nhỏ. Hai người làm quen đi!”
Lệ Na lí nhí chào Diễm, chị ta thật đẹp. Đứng trước người phụ nữ tự tin này Na thấy mình thật nhỏ bé. Còn Diễm thì chỉ nhếch môi ừ hữ, cô bỗng nhiên có một cảm giác kì lạ với cô gái này, ấn tượng không mấy thiện cảm.
Duy Khang lại lên tiếng, anh nói thật chậm rãi và chú ý biểu cảm trên khuôn mặt Na: “Cũng có thể coi Diễm là vợ chưa cưới của Vĩnh Uy, không sớm thì muộn họ sẽ kết hôn. Phải vậy không Diễm?”
“Sao? Hóa ra cũng có quen biết với Uy?” Kiều Diễm càng tăng cảm giác không thích Na, cô nhấn mạnh sự sở hữu qua giọng nói: “Phải. Em và anh ấy là của nhau. Anh đâu phải thắc mắc điều đó!?”
Lệ Na không muốn nghe thêm nữa, mỗi lời nói của họ như hàng ngàn nhát dao đâm vào tim cô đến ứa máu. Nhưng Na cố trấn tĩnh, cô phải nhận ra điều đó sớm hơn chứ, anh ta rồi sẽ tìm cho mình một người phụ nữ hoàn hảo và phù hợp. Quả thực trông họ rất đẹp đôi. Cố nuốt giọt lệ đắng nghét vào trong, Na tự dặn mình điều đó giờ không quan trọng nữa. Lúc này con trai của cô mới là điều đáng quan tâm nhất, cô lo cho nó từng phút, từng giây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.