Chương 14: Rúng động kinh hoàng
Nguyệt Nguyệt
04/03/2014
Đồng thời với tiếng hét anh bật người hết sức lao về phía cô, nhưng khoảng cách từ cửa chính đến trung tâm sảnh là quá xa. Vĩnh Uy căng hết gân cơ vụt tới bằng vận tốc chỉ tính bằng giây.
Lệ Na chựng lại trước tiếng hét, cô ngửa mặt nhìn lên; ánh đèn chùm chao đảo rọi lóa mắt, những vòng xích mỏng tinh nhưng dai chắc soàn soạt trôi khỏi các khớp nối và móc đính trần. Na kinh sợ... tích tắc... hình dáng đồ sộ đung đưa và bắt đầu rơi xuống khoảng không một cách tự do không chống đỡ... nó lao chóng mặt, nhanh chớp mắt...
Uy cố vươn tay túm áo Lệ Na giật lại, hai người ngã lăn theo đà, anh vòng tay ôm kín cô và lấy thân mình che cho cô khi chiếc đèn chùm đập xuống nền gạch vỡ bung những tiếng rầm rầm, chát chúa.
Cả gian sảnh sập tối phân nửa, người người hoảng loạn thét gào. Quang cảnh nháo nhào, hỗn loạn tiếng chạy trốn và lánh nạn khỏi sự va chạm trong diện ảnh hưởng.
Hàng tá quả cầu hình trái lê và hoa hồng dập vỡ tan tành. Pha lê văng bắn tứ tán. Sức nặng khủng khiếp từ chiếc đèn trần khiến nền kính rạn lan đôi chỗ, đủ thấy nếu rớt thẳng lên người thì không thể tránh khỏi cái chết ngay tức khắc.
Thoát chết trong gang tấc. Nhưng sự chấn động ghê gớm còn ép chặt buồng phổi, tắc nghẽn mạch máu không chỉ với hai người nằm sõng soài dưới nền nhà mà với toàn bộ khách khứa và gia chủ. Không gian lắng lại sau phút giây rung chuyển. Vĩnh Uy gạt chân mình đẩy chụp giá nến được kết bằng từng mảnh đá quý ra, anh xoay người Lệ Na lại xem cô có sao không.
Nét mặt Na tái mét, thân thể run rẩy như chưa tự chủ lại được. Anh đưa tay gạt mồ hôi trên má cô, rồi đưa mắt kiểm tra toàn bộ cơ thể. Na gần như không hề hấn gì nhưng một khung xương đèn đính những tán pha lê lấp lánh đã quật lên gióng chân cô rất mạnh, cạnh sắc cứa lên da vừa đau vừa rát, từ giữa vệt tím một dòng máu tứa ra chảy dọc đôi chân thon nhỏ. Vĩnh Uy bật lên tiếng kêu gầm grừ trong họng, anh cuống quýt đá vung đống màu mè loảng xoảng sang bên rồi không chần chừ bế thốc cô lên.
Bỏ lại sau lưng đống điêu tàn, tan hoang nhấp nhánh khắp mặt sảnh và mặc kệ cả những mảnh vụn bám dính trên lưng áo Uy ôm cô hướng thẳng ra cửa lớn. Không bận tâm những ánh mắt ngỡ ngàng, ngang qua Diễm đang trố mắt sửng sốt mà không một cái liếc nhìn anh vội vã bước qua bãi cỏ, tới chiếc xe bảy chỗ hạng sang của mình. Lệ Na cũng hoảng loạn và bất ngờ chưa định thần được, cô mơ hồ để anh đẩy lên ghế trước.
Rồi thoáng chốc chiếc xe đã lướt êm trên mặt cỏ đẫm sương đêm, vòng theo đường chính dẫn ra khỏi trang viên. Ra khỏi cổng chính, hai bên con đường hun hút trải đầy sỏi là hàng giậu cao ngất.
Trước mắt anh màn đêm thật mịt mùng, mờ ảo giống cõi lòng lúc này - cồn cào và rối ren. Uy rút chiếc khăn trắng tinh giắt trong túi áo đưa cho Na, khàn giọng: “Lau máu đi!”
Hết khúc quẹo đường mở rộng thênh thang. Na đã bình tâm lại, cô nhận ra hình như anh muốn đưa cô đến bệnh viện bèn yếu ớt bảo: “Anh đưa tôi về đi! Tôi không đi viện đâu.”
Anh trầm tư không biểu cảm gì cả, một tay vẫn đưa đẩy vô lăng đều đều hướng đến nơi định sẵn. Na phải nhắc lại mấy lần cũng không xong. Cho đến khi cô dằn dỗi đến đứt hơi, nước mắt chực ứa ra. “Làm ơn mà... tôi không sao...”
Khi ấy anh mới đột ngột quặt mạnh tay lái, hướng xe chạy theo cung đường ngược lại.
Vĩnh Uy dừng xe trước căn hộ của mình. Ngôi nhà với kiến trúc mặt tiền đơn giản mà hiện đại, Na đã từng vô cùng ước ao được một lần bước chân vào nơi đó nhưng giờ thì thực sự cô không có tâm trạng, cũng không mong muốn gì nữa. Anh không để tâm đến thái độ hơi bất mãn đó, bấm mật mã trên bảng điện tử, mở cửa căn nhà lạnh rồi đẩy cô vào.
Sự phản kháng của Na bị nhấn chìm trong cảm giác mệt mỏi, cô để im cho anh dẫn dắt mình như chú cún con. Trong khi mình bị ấn xuống sofa còn anh mở cánh tủ tường ép phẳng lục lọi tìm thuốc Na tranh thủ ngắm nhìn không gian xung quanh. Phòng khách rất sang nhưng có vẻ thiếu hơi ấm.
Trở lại với đống bông băng, gạc cồn trên tay anh kéo ghế ngồi đối diện cô. Nâng bên chân chảy máu để gác lên đùi mình, anh bắt đầu công đoạn chăm sóc vết thương. Sự gần gũi kết hợp kiểu ăn mặc hơi gợi mở của mình làm Na ngượng nghịu muốn rút chân lại, nhưng đã đến nước này cô không tiện phản ứng nữa.
Vĩnh Uy lặng lẽ, từ tốn thấm sạch vết máu; xức thuốc rồi băng miếng dán ẩm khép miệng vết hở lại. Làn da mềm mại, mát rượi của cô tiếp xúc với hơi ấm nóng từ bàn tay anh càng gây nên cảm giác không thoải mái. Trong khi nét mặt anh vẫn bình thản, thể hiện việc làm nghiêm túc.
Mọi phân xước xác đều được chăm chút kỹ lưỡng, mãi mới xong xuôi. Cả hai bỗng trơ người nhìn nhau không biết nói sao. Hơi lúng túng khi cùng nghĩ lại mối quan hệ và những gì đã diễn ra giữa hai người.
Na chớp chớp rủ bờ mi cong cong xuống đôi má nhỏ nhắn ửng hồng, khẽ thì thào: “Anh đưa tôi về!”
Quả thực anh phải công nhận một điều rằng hôm nay cô rất đẹp. Đây là người phụ nữ đã từng nằm trong vòng tay anh sao? Sao chưa khi nào anh nhận ra cô đẹp đến vậy. Một vẻ đẹp đến nao lòng... Vậy mà anh đã lạc mất em bao lâu rồi?
Áp bàn tay ấm áp lên má xinh rồi luồn vào mớ tóc sau gáy cô, anh sát lại kiếm tìm môi hôn. Na giật nảy người tức tối né tránh nhưng không sao thoát ra nổi đôi môi nóng rẫy còn phảng phất hơi rượu của anh cứ chà qua chà lại khắp gương mặt cô. “Không... không...”
“Ở lại đây...” giọng anh khàn đục hơi thở nằng nặng.
Cô sợ hãi cố sức nhỏ nhoi đẩy anh ra. Đối với đàn ông thì sự kháng cự của đàn bà chỉ càng tăng thêm nỗi ham muốn tột cùng.
Mắt anh vằn đỏ lên dễ sợ, một tay túm lấy đôi tay đang khua loạn xạ, một tay giữ chặt đầu cô; anh càng điên cuồng táo bạo hơn, cuốn chặt lấy làn môi mềm mại nữ giới miết mê miết mệt đến sưng tấy. Rồi đưa lưỡi xâm chiếm khoang miệng cô, va quệt và phá tan hết mức những gì vị lưỡi cảm nhận được.
Na như ngộp thở, đuối sức trước những cú nuốt kiệt hơi thở và sự ướt át trong cô.
Chẳng coi sự vùng vẫy, giãy giụa chống cự của cô ra gì anh ném thẳng cô lên giường. Gấp gáp bứt tung mọi vướng víu trên cơ thể hai người, như không còn đủ kiên nhẫn nữa. Anh nghiến răng rít lên: “Em khiến tôi phát điên...”
Đến lúc này Na mới có thể lấy lại hơi thở khi mà anh đã trượt môi hôn xuống da thịt cô, từng phân thân thể phát bỏng rậm rựt trước những đụng chạm. Cô khó chịu chỉ có thể bật khóc tức tưởi.
Anh dường như không biết đến gì khác nữa ngoài việc đè mạnh thân người cô xuống đệm hơn nữa. Cuồng loạn đi sâu vào trong cô. Mạnh bạo. Quyết liệt. Dai dẳng. Như con thú dữ lao vào cắn xé con mồi nhỏ bé đến nát tan. Cả thân hình cao lớn của anh như muốn gặm nhấm, nuốt trôi cái cơ thể mỏng manh bên dưới.
Na quằn quại, môi cắn chặt không nén nổi tiếng rên xiết, đau đớn. Cô muốn vùng vẫy nhưng không sao thoát ra được cơn điên dại, hoang tàng nhưng cũng đầy si mê của anh.
Mãi cho đến khi anh nhận ra cô đang rất đau đớn mới nhẹ dần, dịu dàng cuốn cô vào trong mươn man, quay cuồng bất tận.
Tâm trí miên man trong vô thức không thể nghĩ được gì nữa. Na thấy mình đang chìm dần, tan chảy trong mê mệt, tri giác khép lại trong thứ ánh sáng mơ hồ huyền ảo và hương vị nồng nàn váng vất.
Lâu thật lâu, tưởng như đã ngàn vạn giờ phút qua đi rồi mà cô vẫn thấy mình mải miết cùng anh không ngừng. Hổn hển trong cơn tỉnh cơn say. Canh thâu trọn vẹn như dài dặc cả đời người. Quay lật liên miên, thế đổi tới lui nhưng sự gắn kết chẳng sao đứt lìa, cảm xúc mãnh liệt vẫn trào dâng đến đỉnh điểm.
Sức nóng không hề giảm bớt mà bừng tỏa ra khắp xung quanh. Da thịt trần trụi nhớp nháp hơi ẩm cọ sát vào nhau càng cháy lên sự đê mê, vật vã. Tình yêu - dục vọng. Tâm hồn - thể xác. Hòa tan trong nhau không thể tách rời.
***
Thú vui buông cần câu cá thường dành cho những người có tính nhẫn nại, là cách thức để mỗi người tìm lại cảm giác thư thái. Nhất là những người làm kinh doanh thường đi câu cá mỗi khi áp lực công việc đè nặng, nhìn làn nước ao xanh ngắt, bèo lác trôi và thi thoảng những chú cá quẫy đuôi hất mình lên khỏi mặt nước... nói chung là được cảm nhận tất cả phong vị xung quanh đều khiến họ bình ổn lại.
Ba chàng trai ngồi kề vai dưới cái nắng oi ả với đống mồi hết non nửa mà vẫn chưa câu nổi dù chỉ là một con tép nhít, nhưng có vẻ họ không bận tâm lắm đến điều đó. Ẩn dưới lớp màng yên tĩnh, thanh bình là muôn vàn xáo động giữa những mắc mứu, nghĩ suy và phân tích.
Duy Khang chán nản than: “Cậu đòi lôi bằng được cảnh sát vào cuộc, và giờ thì đó, tôi đã nói là họ sẽ không thể tìm ra bất cứ vấn đề gì không ổn cả. Cậu nghĩ gia đình tôi chỉ hão danh thôi chắc, đội thiết kế và lắp ráp thuộc hàng lão luyện có chuyên môn cao cả,” anh cười hắt vẻ mỉa mai, “vậy mà cậu nhất quyết chĩa mũi dùi vào họ cơ đấy.”
“Chẳng phải là như vậy càng đáng đặt nghi vấn?” Uy nhướng mày hỏi lại, anh tuốt chiếc khăn trắng trên cán cần câu. Lâu sau mới tiếp: “Tôi giúp họ thoát khỏi diện tình nghi đấy thôi.”
Duy Khang im lặng nghĩ ngợi về những chiều hướng bạn anh muốn tiến tới.
Anh chàng Khương Nam tư duy cũng không hề thua kém nhanh nhạy, đưa ra giả thiết: “Có lẽ kẻ ra tay phải rất hiểu rõ lối sinh hoạt, cũng như am tường đường đi lối lại nhà Khang, liệu có phải là một kẻ thân cận quen biết không?”
Uy đáp: “Rất có thể, nhưng không loại trừ hắn là kẻ ám sát rất chuyên nghiệp không việc gì là không thể.”
“Dù sao tôi vẫn tin Na chỉ là nạn nhân vô tình.” Duy Khang nói.
“Nói đến cô gái mới nhớ,” Nam rút trong túi quần ra một sợi lắc bạch kim đính những viên kim cương nhỏ cách quãng rất đẹp, “tôi nhặt được chiếc lắc này giữa đống đổ nát. Có phải của Na không, tôi không nhớ rõ...” anh vừa giơ lòng bàn tay lên hai người bạn kia đã cùng lúc vung tay tới chụp lấy.
Vĩnh Uy nhanh hơn, anh nắm chặt sợi lắc trong tay rồi đứng dậy, trước khi rời đi còn thả lại cái nhìn đắc thắng khiến Duy Khang tức điên lên.
**
Trong lúc đó thì Lệ Na đang khốn đốn, cực khổ sục sạo tìm kiếm sợi lắc vô cùng quan trọng với mình - đó là kỷ vật duy nhất mẹ để lại cho cô - mà không thấy đâu. Na tuyệt đối không thể để mất nó được. Nhưng cô đánh rơi tại chỗ nào, giờ nào phút nào? Liệu có phải... cô rùng mình không dám nghĩ tiếp, bởi cứ nghĩ đến cái đêm đầy “giông bão” ấy là không khỏi tự cảm thấy xấu hổ.
Lệ Na chựng lại trước tiếng hét, cô ngửa mặt nhìn lên; ánh đèn chùm chao đảo rọi lóa mắt, những vòng xích mỏng tinh nhưng dai chắc soàn soạt trôi khỏi các khớp nối và móc đính trần. Na kinh sợ... tích tắc... hình dáng đồ sộ đung đưa và bắt đầu rơi xuống khoảng không một cách tự do không chống đỡ... nó lao chóng mặt, nhanh chớp mắt...
Uy cố vươn tay túm áo Lệ Na giật lại, hai người ngã lăn theo đà, anh vòng tay ôm kín cô và lấy thân mình che cho cô khi chiếc đèn chùm đập xuống nền gạch vỡ bung những tiếng rầm rầm, chát chúa.
Cả gian sảnh sập tối phân nửa, người người hoảng loạn thét gào. Quang cảnh nháo nhào, hỗn loạn tiếng chạy trốn và lánh nạn khỏi sự va chạm trong diện ảnh hưởng.
Hàng tá quả cầu hình trái lê và hoa hồng dập vỡ tan tành. Pha lê văng bắn tứ tán. Sức nặng khủng khiếp từ chiếc đèn trần khiến nền kính rạn lan đôi chỗ, đủ thấy nếu rớt thẳng lên người thì không thể tránh khỏi cái chết ngay tức khắc.
Thoát chết trong gang tấc. Nhưng sự chấn động ghê gớm còn ép chặt buồng phổi, tắc nghẽn mạch máu không chỉ với hai người nằm sõng soài dưới nền nhà mà với toàn bộ khách khứa và gia chủ. Không gian lắng lại sau phút giây rung chuyển. Vĩnh Uy gạt chân mình đẩy chụp giá nến được kết bằng từng mảnh đá quý ra, anh xoay người Lệ Na lại xem cô có sao không.
Nét mặt Na tái mét, thân thể run rẩy như chưa tự chủ lại được. Anh đưa tay gạt mồ hôi trên má cô, rồi đưa mắt kiểm tra toàn bộ cơ thể. Na gần như không hề hấn gì nhưng một khung xương đèn đính những tán pha lê lấp lánh đã quật lên gióng chân cô rất mạnh, cạnh sắc cứa lên da vừa đau vừa rát, từ giữa vệt tím một dòng máu tứa ra chảy dọc đôi chân thon nhỏ. Vĩnh Uy bật lên tiếng kêu gầm grừ trong họng, anh cuống quýt đá vung đống màu mè loảng xoảng sang bên rồi không chần chừ bế thốc cô lên.
Bỏ lại sau lưng đống điêu tàn, tan hoang nhấp nhánh khắp mặt sảnh và mặc kệ cả những mảnh vụn bám dính trên lưng áo Uy ôm cô hướng thẳng ra cửa lớn. Không bận tâm những ánh mắt ngỡ ngàng, ngang qua Diễm đang trố mắt sửng sốt mà không một cái liếc nhìn anh vội vã bước qua bãi cỏ, tới chiếc xe bảy chỗ hạng sang của mình. Lệ Na cũng hoảng loạn và bất ngờ chưa định thần được, cô mơ hồ để anh đẩy lên ghế trước.
Rồi thoáng chốc chiếc xe đã lướt êm trên mặt cỏ đẫm sương đêm, vòng theo đường chính dẫn ra khỏi trang viên. Ra khỏi cổng chính, hai bên con đường hun hút trải đầy sỏi là hàng giậu cao ngất.
Trước mắt anh màn đêm thật mịt mùng, mờ ảo giống cõi lòng lúc này - cồn cào và rối ren. Uy rút chiếc khăn trắng tinh giắt trong túi áo đưa cho Na, khàn giọng: “Lau máu đi!”
Hết khúc quẹo đường mở rộng thênh thang. Na đã bình tâm lại, cô nhận ra hình như anh muốn đưa cô đến bệnh viện bèn yếu ớt bảo: “Anh đưa tôi về đi! Tôi không đi viện đâu.”
Anh trầm tư không biểu cảm gì cả, một tay vẫn đưa đẩy vô lăng đều đều hướng đến nơi định sẵn. Na phải nhắc lại mấy lần cũng không xong. Cho đến khi cô dằn dỗi đến đứt hơi, nước mắt chực ứa ra. “Làm ơn mà... tôi không sao...”
Khi ấy anh mới đột ngột quặt mạnh tay lái, hướng xe chạy theo cung đường ngược lại.
Vĩnh Uy dừng xe trước căn hộ của mình. Ngôi nhà với kiến trúc mặt tiền đơn giản mà hiện đại, Na đã từng vô cùng ước ao được một lần bước chân vào nơi đó nhưng giờ thì thực sự cô không có tâm trạng, cũng không mong muốn gì nữa. Anh không để tâm đến thái độ hơi bất mãn đó, bấm mật mã trên bảng điện tử, mở cửa căn nhà lạnh rồi đẩy cô vào.
Sự phản kháng của Na bị nhấn chìm trong cảm giác mệt mỏi, cô để im cho anh dẫn dắt mình như chú cún con. Trong khi mình bị ấn xuống sofa còn anh mở cánh tủ tường ép phẳng lục lọi tìm thuốc Na tranh thủ ngắm nhìn không gian xung quanh. Phòng khách rất sang nhưng có vẻ thiếu hơi ấm.
Trở lại với đống bông băng, gạc cồn trên tay anh kéo ghế ngồi đối diện cô. Nâng bên chân chảy máu để gác lên đùi mình, anh bắt đầu công đoạn chăm sóc vết thương. Sự gần gũi kết hợp kiểu ăn mặc hơi gợi mở của mình làm Na ngượng nghịu muốn rút chân lại, nhưng đã đến nước này cô không tiện phản ứng nữa.
Vĩnh Uy lặng lẽ, từ tốn thấm sạch vết máu; xức thuốc rồi băng miếng dán ẩm khép miệng vết hở lại. Làn da mềm mại, mát rượi của cô tiếp xúc với hơi ấm nóng từ bàn tay anh càng gây nên cảm giác không thoải mái. Trong khi nét mặt anh vẫn bình thản, thể hiện việc làm nghiêm túc.
Mọi phân xước xác đều được chăm chút kỹ lưỡng, mãi mới xong xuôi. Cả hai bỗng trơ người nhìn nhau không biết nói sao. Hơi lúng túng khi cùng nghĩ lại mối quan hệ và những gì đã diễn ra giữa hai người.
Na chớp chớp rủ bờ mi cong cong xuống đôi má nhỏ nhắn ửng hồng, khẽ thì thào: “Anh đưa tôi về!”
Quả thực anh phải công nhận một điều rằng hôm nay cô rất đẹp. Đây là người phụ nữ đã từng nằm trong vòng tay anh sao? Sao chưa khi nào anh nhận ra cô đẹp đến vậy. Một vẻ đẹp đến nao lòng... Vậy mà anh đã lạc mất em bao lâu rồi?
Áp bàn tay ấm áp lên má xinh rồi luồn vào mớ tóc sau gáy cô, anh sát lại kiếm tìm môi hôn. Na giật nảy người tức tối né tránh nhưng không sao thoát ra nổi đôi môi nóng rẫy còn phảng phất hơi rượu của anh cứ chà qua chà lại khắp gương mặt cô. “Không... không...”
“Ở lại đây...” giọng anh khàn đục hơi thở nằng nặng.
Cô sợ hãi cố sức nhỏ nhoi đẩy anh ra. Đối với đàn ông thì sự kháng cự của đàn bà chỉ càng tăng thêm nỗi ham muốn tột cùng.
Mắt anh vằn đỏ lên dễ sợ, một tay túm lấy đôi tay đang khua loạn xạ, một tay giữ chặt đầu cô; anh càng điên cuồng táo bạo hơn, cuốn chặt lấy làn môi mềm mại nữ giới miết mê miết mệt đến sưng tấy. Rồi đưa lưỡi xâm chiếm khoang miệng cô, va quệt và phá tan hết mức những gì vị lưỡi cảm nhận được.
Na như ngộp thở, đuối sức trước những cú nuốt kiệt hơi thở và sự ướt át trong cô.
Chẳng coi sự vùng vẫy, giãy giụa chống cự của cô ra gì anh ném thẳng cô lên giường. Gấp gáp bứt tung mọi vướng víu trên cơ thể hai người, như không còn đủ kiên nhẫn nữa. Anh nghiến răng rít lên: “Em khiến tôi phát điên...”
Đến lúc này Na mới có thể lấy lại hơi thở khi mà anh đã trượt môi hôn xuống da thịt cô, từng phân thân thể phát bỏng rậm rựt trước những đụng chạm. Cô khó chịu chỉ có thể bật khóc tức tưởi.
Anh dường như không biết đến gì khác nữa ngoài việc đè mạnh thân người cô xuống đệm hơn nữa. Cuồng loạn đi sâu vào trong cô. Mạnh bạo. Quyết liệt. Dai dẳng. Như con thú dữ lao vào cắn xé con mồi nhỏ bé đến nát tan. Cả thân hình cao lớn của anh như muốn gặm nhấm, nuốt trôi cái cơ thể mỏng manh bên dưới.
Na quằn quại, môi cắn chặt không nén nổi tiếng rên xiết, đau đớn. Cô muốn vùng vẫy nhưng không sao thoát ra được cơn điên dại, hoang tàng nhưng cũng đầy si mê của anh.
Mãi cho đến khi anh nhận ra cô đang rất đau đớn mới nhẹ dần, dịu dàng cuốn cô vào trong mươn man, quay cuồng bất tận.
Tâm trí miên man trong vô thức không thể nghĩ được gì nữa. Na thấy mình đang chìm dần, tan chảy trong mê mệt, tri giác khép lại trong thứ ánh sáng mơ hồ huyền ảo và hương vị nồng nàn váng vất.
Lâu thật lâu, tưởng như đã ngàn vạn giờ phút qua đi rồi mà cô vẫn thấy mình mải miết cùng anh không ngừng. Hổn hển trong cơn tỉnh cơn say. Canh thâu trọn vẹn như dài dặc cả đời người. Quay lật liên miên, thế đổi tới lui nhưng sự gắn kết chẳng sao đứt lìa, cảm xúc mãnh liệt vẫn trào dâng đến đỉnh điểm.
Sức nóng không hề giảm bớt mà bừng tỏa ra khắp xung quanh. Da thịt trần trụi nhớp nháp hơi ẩm cọ sát vào nhau càng cháy lên sự đê mê, vật vã. Tình yêu - dục vọng. Tâm hồn - thể xác. Hòa tan trong nhau không thể tách rời.
***
Thú vui buông cần câu cá thường dành cho những người có tính nhẫn nại, là cách thức để mỗi người tìm lại cảm giác thư thái. Nhất là những người làm kinh doanh thường đi câu cá mỗi khi áp lực công việc đè nặng, nhìn làn nước ao xanh ngắt, bèo lác trôi và thi thoảng những chú cá quẫy đuôi hất mình lên khỏi mặt nước... nói chung là được cảm nhận tất cả phong vị xung quanh đều khiến họ bình ổn lại.
Ba chàng trai ngồi kề vai dưới cái nắng oi ả với đống mồi hết non nửa mà vẫn chưa câu nổi dù chỉ là một con tép nhít, nhưng có vẻ họ không bận tâm lắm đến điều đó. Ẩn dưới lớp màng yên tĩnh, thanh bình là muôn vàn xáo động giữa những mắc mứu, nghĩ suy và phân tích.
Duy Khang chán nản than: “Cậu đòi lôi bằng được cảnh sát vào cuộc, và giờ thì đó, tôi đã nói là họ sẽ không thể tìm ra bất cứ vấn đề gì không ổn cả. Cậu nghĩ gia đình tôi chỉ hão danh thôi chắc, đội thiết kế và lắp ráp thuộc hàng lão luyện có chuyên môn cao cả,” anh cười hắt vẻ mỉa mai, “vậy mà cậu nhất quyết chĩa mũi dùi vào họ cơ đấy.”
“Chẳng phải là như vậy càng đáng đặt nghi vấn?” Uy nhướng mày hỏi lại, anh tuốt chiếc khăn trắng trên cán cần câu. Lâu sau mới tiếp: “Tôi giúp họ thoát khỏi diện tình nghi đấy thôi.”
Duy Khang im lặng nghĩ ngợi về những chiều hướng bạn anh muốn tiến tới.
Anh chàng Khương Nam tư duy cũng không hề thua kém nhanh nhạy, đưa ra giả thiết: “Có lẽ kẻ ra tay phải rất hiểu rõ lối sinh hoạt, cũng như am tường đường đi lối lại nhà Khang, liệu có phải là một kẻ thân cận quen biết không?”
Uy đáp: “Rất có thể, nhưng không loại trừ hắn là kẻ ám sát rất chuyên nghiệp không việc gì là không thể.”
“Dù sao tôi vẫn tin Na chỉ là nạn nhân vô tình.” Duy Khang nói.
“Nói đến cô gái mới nhớ,” Nam rút trong túi quần ra một sợi lắc bạch kim đính những viên kim cương nhỏ cách quãng rất đẹp, “tôi nhặt được chiếc lắc này giữa đống đổ nát. Có phải của Na không, tôi không nhớ rõ...” anh vừa giơ lòng bàn tay lên hai người bạn kia đã cùng lúc vung tay tới chụp lấy.
Vĩnh Uy nhanh hơn, anh nắm chặt sợi lắc trong tay rồi đứng dậy, trước khi rời đi còn thả lại cái nhìn đắc thắng khiến Duy Khang tức điên lên.
**
Trong lúc đó thì Lệ Na đang khốn đốn, cực khổ sục sạo tìm kiếm sợi lắc vô cùng quan trọng với mình - đó là kỷ vật duy nhất mẹ để lại cho cô - mà không thấy đâu. Na tuyệt đối không thể để mất nó được. Nhưng cô đánh rơi tại chỗ nào, giờ nào phút nào? Liệu có phải... cô rùng mình không dám nghĩ tiếp, bởi cứ nghĩ đến cái đêm đầy “giông bão” ấy là không khỏi tự cảm thấy xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.