Chương 43: Dịu dàng
Cuồng Diêu Tiểu Vĩ Ba
07/07/2020
Ngày không đậm không nhạt cứ thế trôi qua, đảo mắt đã đến hạ tuần tháng mười.
Thời tiết ngày một lạnh hơn, Ninh Trăn mặc thêm một chiếc áo hoodie bên ngoài đồng phục, áo màu vàng nhạt, lủng lẳng hai quả cầu bông pom pom màu trắng nhỏ bằng len.
Thoạt nhìn trông cô giống một chú gấu bông lông xù ấm áp, Đồng Giai cứ thích vần vò nghịch quả bông len.
Sự kiện nhảy múa im lặng lắng xuống một cách kỳ lạ, cuộc sống khẩn trương căng thẳng của lớp mười hai cũng dần đi vào quỹ đạo.
Thông báo thi đại học đã được dán lên vách tường phía sau bàn giáo viên.
Kèm theo bên cạnh là một quyển lịch đếm ngược ngày, con số 223 màu đỏ đậm. Tháng sáu năm sau bọn họ sẽ bước vào kỳ thi quan trọng nhất của đời học sinh.
Ninh Trăn đã trải qua một lần nên khi nhìn thấy cũng không quá bồn chồn sốt ruột, nhưng việc ôn luyện hàng ngày đã trở thành thói quen khiến cô không chút lơi lỏng.
Sau giờ tan học Đồng Giai thường nhìn thấy Ninh Trăn ở lại làm thêm các bài tập nâng cao trong sách luyện thi. Bầu không khí của A1 lúc nào cũng ngập vẻ khẩn trương căng thẳng, Đồng Giai nhỏ giọng lầm bầm: “Ai cũng nỗ lực như thế, tớ cảm giác muốn đi chết cho rồi.”
Cô bạn nhỏ cũng rất muốn chú tâm vào việc học nhưng chỉ ‘nhập thiền’ được một lúc là suy nghĩ trong đầu lại dung dẻ phóng đi chơi.
Cuộc sống buồn tẻ nhàm chán này đối với Đồng Giai mà nói thiệt quá sức khó chịu, nên hiện giờ niềm vui thú hàng ngày của cô bạn chính là xem Trăn Trăn bị tỏ tình.
Các cậu chàng từ lớp mười tới lớp mười hai, vô cùng đa dạng phong phú cả về số lượng lẫn chủng loại, chưa kịp cách ngày lại có một tay chạy tới ngấp nghé.
Ninh Trăn thường nhã nhặn từ chối, từ đó trở đi, mọi chuyện cứ diễn ra đều đặn nhịp nhàng như thế.
Có điều chưa tới mấy ngày sau, trong trường đã lan truyền một tin đồn.
—— Lục Chấp 12A7 thích Ninh Trăn.
Trong nhất thời, rất nhiều người đã nhìn Ninh Trăn bằng ánh mắt khác, không dám đụng vào, không dám có suy nghĩ không nên có. Dù sao cũng là người yêu của lão đại.
Đồng Giai cắn quả táo nhai chóp chép, cười nói với Ninh Trăn: “Cái gì mà tin đồn.” Đích xác là sự thật trăm phần trăm.
Nhưng Lục Chấp người còn đang ở nhà, làm sao có mấy lời đồn này được nhỉ? Đồng Giai nuốt cái ực: “Có phải Lục Chấp tự mình truyền ra không ta?”
Càng nghĩ càng thấy khả năng không nhỏ, Đồng Giai lập tức ngó phản ứng của Ninh Trăn.
Cô gái nhỏ đang làm bài tập, nghe vậy nở nụ cười cong veo, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng: “Anh ấy có hơi sốt ruột rồi.”
Đồng Giai sửng sốt nhìn nét mặt rạng rỡ của cô.
Thật kỳ diệu mà.
Ngữ điệu của Trăn Trăn rất bao dung, hoàn toàn không có một chút nào tức giận.
“Trăn Trăn, tớ cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều đó?”
“Thay đổi ở đâu chứ?”
“Ừm… tớ cũng không nói rõ được, cậu hoạt bát hơn xưa, nhưng sao nhỉ, lại có vẻ như càng dịu dàng thùy mị hơn. À đúng rồi, cậu can đảm gan dạ hơn rất nhiều, trước kia cậu không bao giờ dám trốn học, không dám về muộn, ngoan ngoãn khuôn phép giống như học sinh tiểu học, nhưng bây giờ cậu đã dám làm những chuyện này rồi!”
“…” Sao nghe Đồng Giai tổng kết như thế, có vẻ như cô không ngừng phát huy theo chiều hướng tiêu cực?
Nhưng một khi đã quyết định sẽ không dễ dàng rời xa anh, vậy thì cô cũng phải dũng cảm hơn.
Ninh Trăn vẫn không thể nhớ thêm được chuyện gì của kiếp trước, thường chỉ có một số hình ảnh rời rạc thoáng vụt qua trong đầu, nhưng sau đó dù cố gắng sắp xếp lại thật cẩn thận cũng không cách nào xâu kết lại thành chuỗi.
Cô có phần phiền não, lần đầu tiên cảm thấy, nếu như trùng sinh có được bàn tay vàng khổng lồ như người khác thì tốt biết mấy, gặp phải chuyện gì chỉ cần phẩy tay là xong.
Cô quả thật quá bị động.
Bước ngoặt thực sự xảy ra vào xế chiều thứ bảy, Đường Trác đến tìm cô.
Trước giờ cu cậu chưa khi nào chờ cô đi học hay về cùng với cô, nhưng hôm nay lại đứng trước cổng trường đợi cô.
Thiếu niên mười lăm tuổi, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, vóc dáng đã xấp xỉ cao hơn cô.
Lúc đi tới, Ninh Trăn có cảm giác không chân thật: “Em đang đợi chị hả?”
Đường Trác mặt mày sa sầm, ‘ừm’ một tiếng, vẻ buồn bực.
Hai người bước dọc theo con đường quen thuộc đi về, bầu không khí tràn ngập sự gượng gạo khó tả, Đường Trác chẳng nói chẳng rằng, hai hàng lông mày cau tít suốt, cuối cùng cô muốn làm một người chị gái tốt bèn chủ động hỏi hắn: “Đường Trác, em có chuyện gì sao?”
“Có phải chị và Lục Chấp đang nói chuyện yêu đương không?”
“…!” Em trai mới này của cô, vừa mở miệng chính là hỏi thẳng tuột một câu có tính công phá như thế, tâm lý của cô vẫn chưa đủ mạnh mẽ, không kìm được mặt mũi bất giác đỏ bừng.
Đường Trác cũng không trông đợi cô trả lời câu hỏi của mình, hạ một câu xanh rờn: “Anh ta không phải người tốt, tốt nhất chị nên cách xa anh ta một chút.”
“Sao em lại nói vậy?” Cô nhíu mày, giọng trở nên nghiêm túc.
Đường Trác lạnh lùng bặm môi: “Chị hiểu rõ anh ta là người thế nào sao?”
Dù sao cũng đã trải qua hai đời, cô cảm thấy mình vẫn rất có quyền phát biểu, Ninh Trăn gật đầu.
Đường Trác cất giọng mỉa mai: “Vậy chị có biết người phụ nữ đến nhà anh ta chiều hôm qua là ai không?”
Ninh Trăn sửng sốt: “Em nói gì?”
“Chẳng phải chị hiểu anh ta lắm ư? Sao anh ta không nói gì với chị? Chuyện của anh ta chị hoàn toàn không biết gì hết. Chiều qua, tầm năm giờ năm mươi, có một người phụ nữ khoảng hơn hai mươi tuổi đã đến nhà anh ta.”
Ninh Trăn dừng lại, nhíu chặt chân mày: “Phụ nữ hơn hai mươi tuổi?”
Đường Trác cho rằng cô đã biết nảy sinh nghi ngờ, cuối cùng cũng đã chịu mở đầu óc ra giác ngộ, hắn ‘ừm’ một tiếng: “Trang điểm tỉ mỉ, dáng người cao gầy, ăn mặc chăm chút.” Hắn muốn nói, đó chính là cách ăn mặc trang điểm đặc biệt để đi gặp người yêu.
Ninh Trăn ngước đầu nhìn Đường Trác, ánh mắt mang theo mấy phần cổ quái: “Em quan sát thật kỹ càng chu đáo.”
Cũng thật quá chừng đáng sợ.
Hệt như tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh đều không thể gạt được cậu nhóc này.
Thấy trọng tâm của cô lệch lạc ngàn dặm, Đường Trác hít sâu một hơi.
Lần đầu tiên cảm thấy mình thật sự chẳng hiểu tí nào về bà chị mới này: “Chị không tức giận à?”
“Chị giận chuyện gì chứ?” Ninh Trăn buồn cười nói: “Chuyện chưa có kết luận gì mà chị đã tùy tiện tức giận thì sẽ không công bằng đối với người khác. Chị lựa chọn tin tưởng anh ấy thì phải có lòng tin, không thể nào vừa đụng chuyện đã lập tức suy đoán ngờ vực được.”
“…” Ha ha. Tức chết hắn mà.
Sớm biết hắn đã không thèm quản mấy chuyện vớ vẩn chẳng đâu vô đâu này.
Một bà chị ngu ngốc như thế, thích bị người ta lừa thì cứ để cho bị lừa đi.
“Cảm ơn em, Đường Trác.” Cô nhoẻn miệng cười nói cảm ơn, giọng hết đỗi chân thành. Đường Trác không thể nào trưng ra vẻ mặt lạnh lùng mỉa mai nghiêm nghị nữa, cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Tùy chị vậy.”
Kỳ thật trong lòng Ninh Trăn ngổn ngang hơn rất nhiều so với biểu hiện bên ngoài.
Mô tả của Đường Trác khiến cô đột nhiên nhớ tới câu nói không thể nào quên của kiếp trước.
—— Cô xem, cô không biết cậu ta thì tốt biết mấy. Cậu ta sẽ không thống khổ, cô cũng sẽ không đau đớn.
Đó là giọng nói của một phụ nữ trẻ.
Như muốn đem những lời này khắc thật sâu vào linh hồn cô.
Ninh Trăn hoảng hốt nghĩ, phải chăng tất cả mọi chuyện của kiếp trước đang bắt đầu, bánh xe số phận đã khởi động trước thời hạn? Người phụ nữ kia, rất có thể liên quan đến vận mệnh sau này của bọn họ.
Đó là ai? Cô có thể cảm giác được, người này chắc chắn có liên quan đến Lục gia.
Đường Trác nói chuyện này với cô, khiến Ninh Trăn quyết định sẽ phải chuẩn bị mọi thứ sớm hơn thời gian kiếp trước.
Bọn họ không thể giẫm lên vết xe đổ.
Cô lật sổ ra xem lại những ký ức vụn vặt mình đã ghi lại trước đó, cảm giác mình có thể đoán được một phần sự việc.
Chữ viết thanh thoát, liệt kê hướng diễn biến cơ bản mà cô còn nhớ được.
Lục gia, nhà họ Lục tiếng tăm ở thành phố B. Lục Chấp và ba anh có mâu thuẫn gay gắt, nhưng mình không biết đó là gì.
Ninh Trăn gạch đậm dưới câu cuối ‘không biết đó là gì’, ghi chú bên trên: Mình đoán, hẳn là có liên quan đến người phụ nữ mà sau này ba Lục Chấp đã gặp được kia.
Lúc trước ở nhà của Lục Chấp, anh và mình đã từng đề cập tới.
Ánh mắt cô rơi vào gạch đầu dòng thứ tư, thứ năm.
Trước khi lên năm hai, Lục Chấp trở về Lục gia.
—— ghi chú thêm vào: Mình cảm thấy có thể sẽ xảy ra sớm hơn.
Có một người phụ nữ rất xinh đẹp nhiều lần tới tìm mình, trước khi tai nạn xảy ra, mình cũng đã gặp cô ta. Câu nói kia dường như là cô ta nói.
—— ghi chú: trực giác nói cho mình biết, có thể chính là người đã xuất hiện hôm nay.
Sau khi thống kê lại, càng lúc cô càng cảm thấy câu chuyện hẳn là như vậy.
Xâu chuỗi những chi tiết này lại với nhau, mọi thứ đang thực sự xảy ra. Ninh Trăn hít một hơi thật sâu, cố lên, tất cả sẽ thay đổi.
Đêm nay, ánh đèn nhà Lục Chấp vẫn sáng rất muộn.
Cô ngây người nhìn những tia sáng đó đến thất thần.
Kiếp trước và cả cuộc đời này, anh phải trả giá bao nhiêu, phải nỗ lực ngần nào mới có thể cùng cô ở bên nhau.
Tiếc rằng cô vĩnh viễn không thể nào biết được.
Vì cô không bao giờ còn gặp lại Lục Chấp của kiếp trước, không nghe được những đau đớn trong lòng anh, không thấy được những hy sinh đánh đổi của anh.
Cuộc đời này, cô muốn cố gắng bảo vệ anh.
Sau khi người của Lục gia tìm đến, quả nhiên ngày hôm sau ‘lệnh cấm túc’ Lục Chấp hoàn toàn được gỡ bỏ, anh có thể đi học lại.
Mặc dù Hà Minh bị thương nặng nhưng chăm sóc một thời gian ắt hẳn không có vấn đề gì, Lục gia đích thân đứng ra giải quyết chuyện này.
Hôm Lục Chấp đi học lại, cả A7 đều lén chăm chú nhìn anh, ánh mắt mang theo nỗi sợ sệt khó tả xen lẫn cả sự sùng kính ngưỡng mộ.
Thuở thiếu thời là vậy, đằng sau nỗi sợ hãi lạ lùng còn ẩn chứa cả sự sùng bái không cách nào giải thích.
Có lẽ bởi vì người ta có thể sống một cuộc đời khác biệt.
Nhưng Lâm Tử Xuyên nhìn ra, tâm trạng của Lục Chấp không tốt.
Cực kỳ không tốt.
Từ đầu tới cuối sắc mặt anh luôn lạnh lùng.
“Người đến là Thu Linh sao?”
“Ừ.”
“…” Xong, hắn thật sự không biết phải nói gì, chỉ lo Thu Linh bị Lục Chấp đá văng ra đường.
Lục Minh Giang quả thật bị Thu Linh làm cho mê muội đến mơ hồ choáng váng.
Chẳng trách ông cụ Lục nhất quyết không cho Thu Linh vào cửa, người phụ nữ như thế, nếu thực sự trở thành Lục phu nhân, đúng là khá đáng sợ.
Hắn nghĩ tới mà đổ mồ hôi lạnh thay Lục Chấp.
Lục Chấp ấn ấn huyệt thái dương, chìm vào tĩnh lặng.
Thu Linh nói, sức khỏe Lục Minh Giang không tốt nên mới bảo cô ta đến gặp anh.
Sức khỏe không tốt? Sức khỏe không tốt, ha.
Mấy ngày nay anh ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm bèn lôi hết bảy môn học ra xem lại một lượt. Lớp mười hai không học bài mới, chỉ thảo luận nội dung ôn tập, đồng nghĩa với việc các giáo viên sẽ ôn lại những kiến thức đã học ở lớp mười lớp mười một đồng thời giảng chuyên sâu cặn kẽ hơn.
Anh chăm chú lắng nghe, phát hiện mình có thể hiểu được một phần nhỏ.
Đây cũng coi như là một tiến bộ rất lớn.
Đến giờ tan học, anh gom sách vở qua loa, chuẩn bị đi về.
Trần Đông Thụ đột nhiên lên cơn động kinh: “Chấp ca, Chấp ca, pusi~”
Lục Chấp quay đầu lại: “Nói tiếng người.”
“Cậu nhìn ra phía sau đi, đó, ngoài cửa sổ.”
Lục Chấp thuận theo lời hắn, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt bỗng chốc cứng đờ.
Cô gái nhỏ thấy anh dòm sang, nhoẻn miệng nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt to tròn cong thành vầng trăng non.
Cô đứng trong khoảng hành lang trống giữa hai lớp.
Chẳng làm gì, chỉ cần khẽ mỉm cười như thế, vườn lòng anh bỗng nở xòe muôn vạn cánh hoa mọc tràn thơm tho vô tận.
Tựa ánh mặt trời rực rỡ xua tan mây mù ngày đông.
Anh cũng không kìm được nở nụ cười tươi rói.
Ninh Trăn đưa ngón tay chỉ về hướng sân vận động xa xa, sau đó gật gật đầu với anh rồi bước xuống cầu thang đi về phía bên đó.
Lục Chấp hiểu ý cô.
Anh thậm chí có cảm giác được quan tâm mà đâm ra lo lắng, đồng thời cũng không đè nén được nỗi mong đợi.
Cô… đây là muốn hẹn anh làm gì?
Thời tiết ngày một lạnh hơn, Ninh Trăn mặc thêm một chiếc áo hoodie bên ngoài đồng phục, áo màu vàng nhạt, lủng lẳng hai quả cầu bông pom pom màu trắng nhỏ bằng len.
Thoạt nhìn trông cô giống một chú gấu bông lông xù ấm áp, Đồng Giai cứ thích vần vò nghịch quả bông len.
Sự kiện nhảy múa im lặng lắng xuống một cách kỳ lạ, cuộc sống khẩn trương căng thẳng của lớp mười hai cũng dần đi vào quỹ đạo.
Thông báo thi đại học đã được dán lên vách tường phía sau bàn giáo viên.
Kèm theo bên cạnh là một quyển lịch đếm ngược ngày, con số 223 màu đỏ đậm. Tháng sáu năm sau bọn họ sẽ bước vào kỳ thi quan trọng nhất của đời học sinh.
Ninh Trăn đã trải qua một lần nên khi nhìn thấy cũng không quá bồn chồn sốt ruột, nhưng việc ôn luyện hàng ngày đã trở thành thói quen khiến cô không chút lơi lỏng.
Sau giờ tan học Đồng Giai thường nhìn thấy Ninh Trăn ở lại làm thêm các bài tập nâng cao trong sách luyện thi. Bầu không khí của A1 lúc nào cũng ngập vẻ khẩn trương căng thẳng, Đồng Giai nhỏ giọng lầm bầm: “Ai cũng nỗ lực như thế, tớ cảm giác muốn đi chết cho rồi.”
Cô bạn nhỏ cũng rất muốn chú tâm vào việc học nhưng chỉ ‘nhập thiền’ được một lúc là suy nghĩ trong đầu lại dung dẻ phóng đi chơi.
Cuộc sống buồn tẻ nhàm chán này đối với Đồng Giai mà nói thiệt quá sức khó chịu, nên hiện giờ niềm vui thú hàng ngày của cô bạn chính là xem Trăn Trăn bị tỏ tình.
Các cậu chàng từ lớp mười tới lớp mười hai, vô cùng đa dạng phong phú cả về số lượng lẫn chủng loại, chưa kịp cách ngày lại có một tay chạy tới ngấp nghé.
Ninh Trăn thường nhã nhặn từ chối, từ đó trở đi, mọi chuyện cứ diễn ra đều đặn nhịp nhàng như thế.
Có điều chưa tới mấy ngày sau, trong trường đã lan truyền một tin đồn.
—— Lục Chấp 12A7 thích Ninh Trăn.
Trong nhất thời, rất nhiều người đã nhìn Ninh Trăn bằng ánh mắt khác, không dám đụng vào, không dám có suy nghĩ không nên có. Dù sao cũng là người yêu của lão đại.
Đồng Giai cắn quả táo nhai chóp chép, cười nói với Ninh Trăn: “Cái gì mà tin đồn.” Đích xác là sự thật trăm phần trăm.
Nhưng Lục Chấp người còn đang ở nhà, làm sao có mấy lời đồn này được nhỉ? Đồng Giai nuốt cái ực: “Có phải Lục Chấp tự mình truyền ra không ta?”
Càng nghĩ càng thấy khả năng không nhỏ, Đồng Giai lập tức ngó phản ứng của Ninh Trăn.
Cô gái nhỏ đang làm bài tập, nghe vậy nở nụ cười cong veo, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng: “Anh ấy có hơi sốt ruột rồi.”
Đồng Giai sửng sốt nhìn nét mặt rạng rỡ của cô.
Thật kỳ diệu mà.
Ngữ điệu của Trăn Trăn rất bao dung, hoàn toàn không có một chút nào tức giận.
“Trăn Trăn, tớ cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều đó?”
“Thay đổi ở đâu chứ?”
“Ừm… tớ cũng không nói rõ được, cậu hoạt bát hơn xưa, nhưng sao nhỉ, lại có vẻ như càng dịu dàng thùy mị hơn. À đúng rồi, cậu can đảm gan dạ hơn rất nhiều, trước kia cậu không bao giờ dám trốn học, không dám về muộn, ngoan ngoãn khuôn phép giống như học sinh tiểu học, nhưng bây giờ cậu đã dám làm những chuyện này rồi!”
“…” Sao nghe Đồng Giai tổng kết như thế, có vẻ như cô không ngừng phát huy theo chiều hướng tiêu cực?
Nhưng một khi đã quyết định sẽ không dễ dàng rời xa anh, vậy thì cô cũng phải dũng cảm hơn.
Ninh Trăn vẫn không thể nhớ thêm được chuyện gì của kiếp trước, thường chỉ có một số hình ảnh rời rạc thoáng vụt qua trong đầu, nhưng sau đó dù cố gắng sắp xếp lại thật cẩn thận cũng không cách nào xâu kết lại thành chuỗi.
Cô có phần phiền não, lần đầu tiên cảm thấy, nếu như trùng sinh có được bàn tay vàng khổng lồ như người khác thì tốt biết mấy, gặp phải chuyện gì chỉ cần phẩy tay là xong.
Cô quả thật quá bị động.
Bước ngoặt thực sự xảy ra vào xế chiều thứ bảy, Đường Trác đến tìm cô.
Trước giờ cu cậu chưa khi nào chờ cô đi học hay về cùng với cô, nhưng hôm nay lại đứng trước cổng trường đợi cô.
Thiếu niên mười lăm tuổi, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, vóc dáng đã xấp xỉ cao hơn cô.
Lúc đi tới, Ninh Trăn có cảm giác không chân thật: “Em đang đợi chị hả?”
Đường Trác mặt mày sa sầm, ‘ừm’ một tiếng, vẻ buồn bực.
Hai người bước dọc theo con đường quen thuộc đi về, bầu không khí tràn ngập sự gượng gạo khó tả, Đường Trác chẳng nói chẳng rằng, hai hàng lông mày cau tít suốt, cuối cùng cô muốn làm một người chị gái tốt bèn chủ động hỏi hắn: “Đường Trác, em có chuyện gì sao?”
“Có phải chị và Lục Chấp đang nói chuyện yêu đương không?”
“…!” Em trai mới này của cô, vừa mở miệng chính là hỏi thẳng tuột một câu có tính công phá như thế, tâm lý của cô vẫn chưa đủ mạnh mẽ, không kìm được mặt mũi bất giác đỏ bừng.
Đường Trác cũng không trông đợi cô trả lời câu hỏi của mình, hạ một câu xanh rờn: “Anh ta không phải người tốt, tốt nhất chị nên cách xa anh ta một chút.”
“Sao em lại nói vậy?” Cô nhíu mày, giọng trở nên nghiêm túc.
Đường Trác lạnh lùng bặm môi: “Chị hiểu rõ anh ta là người thế nào sao?”
Dù sao cũng đã trải qua hai đời, cô cảm thấy mình vẫn rất có quyền phát biểu, Ninh Trăn gật đầu.
Đường Trác cất giọng mỉa mai: “Vậy chị có biết người phụ nữ đến nhà anh ta chiều hôm qua là ai không?”
Ninh Trăn sửng sốt: “Em nói gì?”
“Chẳng phải chị hiểu anh ta lắm ư? Sao anh ta không nói gì với chị? Chuyện của anh ta chị hoàn toàn không biết gì hết. Chiều qua, tầm năm giờ năm mươi, có một người phụ nữ khoảng hơn hai mươi tuổi đã đến nhà anh ta.”
Ninh Trăn dừng lại, nhíu chặt chân mày: “Phụ nữ hơn hai mươi tuổi?”
Đường Trác cho rằng cô đã biết nảy sinh nghi ngờ, cuối cùng cũng đã chịu mở đầu óc ra giác ngộ, hắn ‘ừm’ một tiếng: “Trang điểm tỉ mỉ, dáng người cao gầy, ăn mặc chăm chút.” Hắn muốn nói, đó chính là cách ăn mặc trang điểm đặc biệt để đi gặp người yêu.
Ninh Trăn ngước đầu nhìn Đường Trác, ánh mắt mang theo mấy phần cổ quái: “Em quan sát thật kỹ càng chu đáo.”
Cũng thật quá chừng đáng sợ.
Hệt như tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh đều không thể gạt được cậu nhóc này.
Thấy trọng tâm của cô lệch lạc ngàn dặm, Đường Trác hít sâu một hơi.
Lần đầu tiên cảm thấy mình thật sự chẳng hiểu tí nào về bà chị mới này: “Chị không tức giận à?”
“Chị giận chuyện gì chứ?” Ninh Trăn buồn cười nói: “Chuyện chưa có kết luận gì mà chị đã tùy tiện tức giận thì sẽ không công bằng đối với người khác. Chị lựa chọn tin tưởng anh ấy thì phải có lòng tin, không thể nào vừa đụng chuyện đã lập tức suy đoán ngờ vực được.”
“…” Ha ha. Tức chết hắn mà.
Sớm biết hắn đã không thèm quản mấy chuyện vớ vẩn chẳng đâu vô đâu này.
Một bà chị ngu ngốc như thế, thích bị người ta lừa thì cứ để cho bị lừa đi.
“Cảm ơn em, Đường Trác.” Cô nhoẻn miệng cười nói cảm ơn, giọng hết đỗi chân thành. Đường Trác không thể nào trưng ra vẻ mặt lạnh lùng mỉa mai nghiêm nghị nữa, cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Tùy chị vậy.”
Kỳ thật trong lòng Ninh Trăn ngổn ngang hơn rất nhiều so với biểu hiện bên ngoài.
Mô tả của Đường Trác khiến cô đột nhiên nhớ tới câu nói không thể nào quên của kiếp trước.
—— Cô xem, cô không biết cậu ta thì tốt biết mấy. Cậu ta sẽ không thống khổ, cô cũng sẽ không đau đớn.
Đó là giọng nói của một phụ nữ trẻ.
Như muốn đem những lời này khắc thật sâu vào linh hồn cô.
Ninh Trăn hoảng hốt nghĩ, phải chăng tất cả mọi chuyện của kiếp trước đang bắt đầu, bánh xe số phận đã khởi động trước thời hạn? Người phụ nữ kia, rất có thể liên quan đến vận mệnh sau này của bọn họ.
Đó là ai? Cô có thể cảm giác được, người này chắc chắn có liên quan đến Lục gia.
Đường Trác nói chuyện này với cô, khiến Ninh Trăn quyết định sẽ phải chuẩn bị mọi thứ sớm hơn thời gian kiếp trước.
Bọn họ không thể giẫm lên vết xe đổ.
Cô lật sổ ra xem lại những ký ức vụn vặt mình đã ghi lại trước đó, cảm giác mình có thể đoán được một phần sự việc.
Chữ viết thanh thoát, liệt kê hướng diễn biến cơ bản mà cô còn nhớ được.
Lục gia, nhà họ Lục tiếng tăm ở thành phố B. Lục Chấp và ba anh có mâu thuẫn gay gắt, nhưng mình không biết đó là gì.
Ninh Trăn gạch đậm dưới câu cuối ‘không biết đó là gì’, ghi chú bên trên: Mình đoán, hẳn là có liên quan đến người phụ nữ mà sau này ba Lục Chấp đã gặp được kia.
Lúc trước ở nhà của Lục Chấp, anh và mình đã từng đề cập tới.
Ánh mắt cô rơi vào gạch đầu dòng thứ tư, thứ năm.
Trước khi lên năm hai, Lục Chấp trở về Lục gia.
—— ghi chú thêm vào: Mình cảm thấy có thể sẽ xảy ra sớm hơn.
Có một người phụ nữ rất xinh đẹp nhiều lần tới tìm mình, trước khi tai nạn xảy ra, mình cũng đã gặp cô ta. Câu nói kia dường như là cô ta nói.
—— ghi chú: trực giác nói cho mình biết, có thể chính là người đã xuất hiện hôm nay.
Sau khi thống kê lại, càng lúc cô càng cảm thấy câu chuyện hẳn là như vậy.
Xâu chuỗi những chi tiết này lại với nhau, mọi thứ đang thực sự xảy ra. Ninh Trăn hít một hơi thật sâu, cố lên, tất cả sẽ thay đổi.
Đêm nay, ánh đèn nhà Lục Chấp vẫn sáng rất muộn.
Cô ngây người nhìn những tia sáng đó đến thất thần.
Kiếp trước và cả cuộc đời này, anh phải trả giá bao nhiêu, phải nỗ lực ngần nào mới có thể cùng cô ở bên nhau.
Tiếc rằng cô vĩnh viễn không thể nào biết được.
Vì cô không bao giờ còn gặp lại Lục Chấp của kiếp trước, không nghe được những đau đớn trong lòng anh, không thấy được những hy sinh đánh đổi của anh.
Cuộc đời này, cô muốn cố gắng bảo vệ anh.
Sau khi người của Lục gia tìm đến, quả nhiên ngày hôm sau ‘lệnh cấm túc’ Lục Chấp hoàn toàn được gỡ bỏ, anh có thể đi học lại.
Mặc dù Hà Minh bị thương nặng nhưng chăm sóc một thời gian ắt hẳn không có vấn đề gì, Lục gia đích thân đứng ra giải quyết chuyện này.
Hôm Lục Chấp đi học lại, cả A7 đều lén chăm chú nhìn anh, ánh mắt mang theo nỗi sợ sệt khó tả xen lẫn cả sự sùng kính ngưỡng mộ.
Thuở thiếu thời là vậy, đằng sau nỗi sợ hãi lạ lùng còn ẩn chứa cả sự sùng bái không cách nào giải thích.
Có lẽ bởi vì người ta có thể sống một cuộc đời khác biệt.
Nhưng Lâm Tử Xuyên nhìn ra, tâm trạng của Lục Chấp không tốt.
Cực kỳ không tốt.
Từ đầu tới cuối sắc mặt anh luôn lạnh lùng.
“Người đến là Thu Linh sao?”
“Ừ.”
“…” Xong, hắn thật sự không biết phải nói gì, chỉ lo Thu Linh bị Lục Chấp đá văng ra đường.
Lục Minh Giang quả thật bị Thu Linh làm cho mê muội đến mơ hồ choáng váng.
Chẳng trách ông cụ Lục nhất quyết không cho Thu Linh vào cửa, người phụ nữ như thế, nếu thực sự trở thành Lục phu nhân, đúng là khá đáng sợ.
Hắn nghĩ tới mà đổ mồ hôi lạnh thay Lục Chấp.
Lục Chấp ấn ấn huyệt thái dương, chìm vào tĩnh lặng.
Thu Linh nói, sức khỏe Lục Minh Giang không tốt nên mới bảo cô ta đến gặp anh.
Sức khỏe không tốt? Sức khỏe không tốt, ha.
Mấy ngày nay anh ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm bèn lôi hết bảy môn học ra xem lại một lượt. Lớp mười hai không học bài mới, chỉ thảo luận nội dung ôn tập, đồng nghĩa với việc các giáo viên sẽ ôn lại những kiến thức đã học ở lớp mười lớp mười một đồng thời giảng chuyên sâu cặn kẽ hơn.
Anh chăm chú lắng nghe, phát hiện mình có thể hiểu được một phần nhỏ.
Đây cũng coi như là một tiến bộ rất lớn.
Đến giờ tan học, anh gom sách vở qua loa, chuẩn bị đi về.
Trần Đông Thụ đột nhiên lên cơn động kinh: “Chấp ca, Chấp ca, pusi~”
Lục Chấp quay đầu lại: “Nói tiếng người.”
“Cậu nhìn ra phía sau đi, đó, ngoài cửa sổ.”
Lục Chấp thuận theo lời hắn, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt bỗng chốc cứng đờ.
Cô gái nhỏ thấy anh dòm sang, nhoẻn miệng nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt to tròn cong thành vầng trăng non.
Cô đứng trong khoảng hành lang trống giữa hai lớp.
Chẳng làm gì, chỉ cần khẽ mỉm cười như thế, vườn lòng anh bỗng nở xòe muôn vạn cánh hoa mọc tràn thơm tho vô tận.
Tựa ánh mặt trời rực rỡ xua tan mây mù ngày đông.
Anh cũng không kìm được nở nụ cười tươi rói.
Ninh Trăn đưa ngón tay chỉ về hướng sân vận động xa xa, sau đó gật gật đầu với anh rồi bước xuống cầu thang đi về phía bên đó.
Lục Chấp hiểu ý cô.
Anh thậm chí có cảm giác được quan tâm mà đâm ra lo lắng, đồng thời cũng không đè nén được nỗi mong đợi.
Cô… đây là muốn hẹn anh làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.