Chương 57: Thiếu niên của cô
Cuồng Diêu Tiểu Vĩ Ba
13/08/2020
Ninh Trăn siết chặt cán ô, không quay đầu lại.
Hơi thở của thiếu niên phả trên cổ cô, cô cảm nhận được cánh tay đang vòng quanh hông mình run rẩy mãnh liệt.
Dưới tán ô râm bóng, cô nhẹ nhàng gọi: “Lục Chấp.”
Anh trầm mặc thật lâu, đáp lời cô bằng giọng mũi: “Ừm.”
Hai người cứ như vậy giằng co một lúc lâu.
Sớm tinh mơ trời mưa dầm se lạnh, không ít người trên đường kín đáo đưa mắt nhìn bọn họ.
Cô thở nhẹ một hơi: “Anh thả tay ra trước đi.”
Hai cánh tay kia bỗng chốc cứng đờ, lặng lẽ buông cô ra.
Vóc dáng anh cao lớn không thể đứng dưới tán ô, anh lùi lại phía sau, đứng yên ở đó, không dám đi vòng qua đối diện với cô.
Khoảng cách giữa sự sống và cái chết.
Nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm.
Kiếp trước, không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ anh đều nhìn thấy cô, nhưng mỗi khi anh tiến gần lại, cô đều lập tức bỏ anh mà đi, tan biến như bọt sương ảo ảnh.
Vô số lần mất đi, sắp bức anh phát điên.
Cô vừa nói buông ra, thân thể anh đã vô thức nghelời.
Nghe lời rồi mới phát hiện không đúng.
Nếu thật sự là tính cách tuổi mười chín, anh phải... mặt dày có chết cũng không chịu buông tay.
Anh muốn tiến lên nhưng không có dũng khí đó,thậm chí đến cả ngắm nhìn cô một cái cũng không có can đảm.
Lỡ như tất cả chỉ là giấc mộng thì biết phải thế nào?
Trong chớp mắt lại trở về kiếp trước, văn phòng lạnh lẽo, cả tòa nhà chìm trong bóng tối, anh đứng ở nơi cao nhất, nhìn muôn vạn ánh đèn thắp sáng những ngôi nhà bên dưới ấm áp như mùa xuân.
Chỉ có anh đơn độc một mình, gương mặt vô hồn, tim như dao cứa.
Anh không nhúc nhích, đứng sau lưng cô, dầm mình trong mưa.
Mưa mùa hè chẳng mấy chốc xối ướt đẫm mái tóc anh, anh không nói lời nào, im lặng, im lặng đến lạ thường.
Ninh Trăn quay đầu lại.
Cô giơ cao chiếc ô trên tay, bước lại gần, che kín đỉnh đầu anh.
Cô ngửa mặt lên, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, thiếu niên ngây người phút chốc, sau đó chật vật hoảng loạn luống cuống quay đầu đi.
Ninh Trăn: “...”
Cô... thật là muốn đánh anh một trận.
Lục Chấp: “...” Chết tiệt, anh chắc là có bệnh. Khí thế bày mưu tính kế trước kia đâu? Anh là dân lăn lộn thương trường, không phải rất giỏi diễn kịch sao? Tới đi, đừng sợ, nhìn cô, nở nụ cười.
Anh đột nhiên cười một tiếng quỷ dị.
Tay Ninh Trăn run lên, cán ô nghiêng lệch, vừa vặn nện trúng đầu anh.
Cô nhíu mày: “Em xin lỗi, nhưng anh...”
Anh có vẻ là lạ.
Hiện tại Lục Chấp đã lấy lại nguyên vẹn trí nhớ, anh không dám có hành động gì, chỉ đứng thật yên lặng nhìn cô.
Cô vẫn như thuở nào, một chút cũng không hề thay đổi.
Thần thái yên tĩnh dịu dàng, đôi mắt trong veo sạch sẽ, khi chăm chú nhìn một người, trong mắt tựa hồ chỉ có bóng hình người đó.
Sẽ khiến trái tim đối phương đập thật nhanh, phút chốc mất kiểm soát.
Tựa như lần thứ ba, một lần nữa yêu cô.
Kiếp trước yêu một lần, kiếp này yêu một lần.
Sau khi có ký ức của hai kiếp, thì ra chỉ cần thoáng nhìn cô một cái lại chìm đắm yêu lần thứ ba.
Trái tim sẽ lần nữa nảy lên, đập điên loạn đến mức khiến người ta quẫn bách.
Ngón tay anh run run vuốt ve gò má cô, hầu kết khẽ chuyển động.
“Đã lâu không gặp, Ninh Trăn.”
Là nửa năm, cũng là cả đời.
Anh nói xong câu đó, không kìm được hốc mắt đỏ hoe.
Thì ra nhung nhớ nửa đời, sau khi trở về, anh chỉ dám nói một câu ‘đã lâu không gặp’.
Ninh Trăn cũng bị dáng vẻ này của anh làm cho luống cuống.
Cô không còn giận anh đột nhiên chơi trò mất tích nữa, chỉ thấy anh thế này thật đáng thương?
Cô cắn cắn môi, không để ý tới cái người kỳ lạ này nữa.
Trải qua mấy ngày sợ hãi, tới hôm nay, rốt cuộc nước mắt cũng đứt vỡ tuôn ra.
Đến giờ mỗi khi nhớ lại ánh mắt của Đường Trác hôm đó cô vẫn không dằn được nỗi khó chịu, ánh mắt đó rõ ràng như thế, nói cho cô biết nếu một ngày Lục Chấp không còn cần cô nữa, cô đến tìm anh cũng không biết tìm ở phương nào.
Cô không nói gì xoay người đi.
Đi mấy bước lại không kìm được ngoảnh đầu lại.
Anh vẫn đứng bất động ở đó, tròng mắt đen sâu thẳm, chằm chằm nhìn theo hướng cô đi, mím môi không nói lời nào.
Ánh mắt đó rất dọa người, nhưng không hiểu sao cô lại thấy hết đỗi quen thuộc.
Cô nghiêng đầu nhìn anh một lúc, ấp úng: “Anh không theo kịp em sao?”
Dầm mưa vui lắm à? Lục Chấp.
Anh bỗng nhoẻn miệng cười, khóe môi giương cao.
Sải mấy bước đi đến bên cạnh cô.
“Anh sẽ đuổi theo.” Anh thấp giọng nói, bất luận bao lâu, bất kể bao xa, bao thời không.
Lục Chấp đỡ lấy bọc táo trên tay cô, nghĩ ngợi một thoáng lại cầm lấy chiếc ô che kín đỉnh đầu cô, còn bản thân mình cơ hồ đứng ngoài mưa.
Thân thể cách cô xa xa, như thể sợ chạm vào cô.
Ninh Trăn không hiểu lắm hành động này của anh. Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng lạ chỗ nào thì không thể chỉ ra được.
Lục Chấp sợ đụng vào cô.
Anh muốn ôm, muốn hôn, muốn hòa tan cô vào máu thịt.
... Nhưng chỉ dám nghĩ.
Anh sợ vừa chạm vào sẽ lập tức lộ ra sơ hở.
Anh tưởng rằng hai ngày qua đã đủ để anh lấy lại được vẻ điềm tĩnh, ở bên cạnh cô giống trước kia.
Nào ngờ... chỉ một giây đã đổ sụp.
Anh cần phải điều chỉnh lại, việc gì không cần lên tiếng thì sẽ không tùy tiện nói năng.
Trạng thái kỳ dị này duy trì mãi cho đến khi đi vào tới trước cửa phòng bệnh.
Bọc táo trên tay anh bị cô lấy về, đến nhìn anh người ta cũng không thèm nhìn lấy một cái, bước vào trong phòng, đóng cửa lại.
Lục Chấp ngoài cửa: ...
Sau khi mọi việc diễn ra rồi, cô chậm tiêu nghĩ lại mới thấy hơi giận.
Anh thì luýnh quýnh không thôi.
Lưu Uy đến bệnh viện, vừa liếc mắt thì nhìn thấy thủ trưởng nhà mình mây giăng u ám đứng một mình ngoài phòng bệnh, mắt cụp xuống vô thần.
Áo sơ mi trắng trên người ướt sũng, nhàn nhạt phác họa lên đường nét cơ thể thiếu niên cường tráng khỏe mạnh, trông cực kỳ gợi cảm.
Lưu Uy câm nín.
Băng gạc trắng trên đầu tiểu Lục tổng vừa mới gỡ ra sáng nay, bây giờ lại làm một tay dọn sẵn đường chết.
Hiện tại xem ra, đánh đổ Tấn gia ư, ha ha ha chỉ là nói đùa nói đùa...
Bộ tịch mờ mịt quẫn bách này, đánh đổ Tấn gia cái rắm.
Lục Chấp nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại.
Ánh mắt kia lạnh lùng nghiêm nghị nheo lại dòm Lưu Uy, bước chân Lưu Uy không tự chủ dừng phắt lại.
Éc, thay đổi phong cách trong một giây, lật mặt nhanh như gió, Lục tổng đáng sợ lại trở về.
Bộ dạng này còn có hy vọng đánh đổ Tấn gia.
Lục Chấp lên tiếng: “Ra ngoài nói, đừng đứng ở đây.”
Anh đè giọng xuống thật thấp.
Phòng bệnh này không có cách âm, vừa nãy lúc đứng bên ngoài, anh nghe thấy trong phòng nói chuyện, tình huống đại khái giống như anh phỏng đoán, ông ngoại Ninh Trăn bị té ngã, sinh hoạt sau này sẽ không dễ dàng, cô và bà ngoại đều ở đây chăm sóc ông cụ.
Hai người đi ra ngoài hành lang.
Gió lạnh lùa qua cửa sổ, mái tóc anh khẽ lay động.
Kiếp trước...
Sau khi Ninh Trăn mất ba năm, ông bà ngoại cô cũng lần lượt qua đời.
Ba năm đó, mỗi tháng anh đều lấy danh nghĩa của Ninh Trăn gửi tiền cho hai ông bà cụ.
Ninh Hải Viễn mất đi con gái, sau một đêm cằn cỗi già nua mười tuổi, không còn tha thiết gì cuộc sống, không trông nom lo lắng được cho ông bà ngoại Ninh Trăn.
Lục Chấp một lòng chăm sóc bọn họ.
Anh giấu rất kỹ, hai ông bà cụ nhận được tiền trên tay cũng không biết cô cháu nhỏ yêu quý của mình đã sớm không còn trên đời. Chỉ biết cô lên đại học rất bận rộn nhưng vô cùng hiếu thảo, tháng nào cũng gọi điện thoại gửi tiền về cho ông bà ngoại.
Anh tìm một người có giọng nói giống cô, mỗi tháng mấy lần gọi điện cho ông bà cụ.
Nhưng anh không cho phép âm thanh đó xuất hiện trong thế giới của mình.
Giả chính là giả, bản thân anh rõ hơn ai hết.
Ngày trước anh thường trêu cô, ‘dáng vẻ này của em khiến lão tử bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, chỉ nghe thấy âm thanh thôi đã muốn đè em xuống.’
Nhưng trong lòng anh biết, cho tới bây giờ, anh thích không phải là giọng nói hay dung mạo của cô.
Trên đời chỉ có một người như thế, có thể dễ dàng khiến anh mềm lòng, khiến tim anh tan nát, khiến anh điên đảo ngã nghiêng, làm cho anh thua không còn manh giáp, thất bại thảm hại.
Lưu Uy do dự hồi lâu mới dè dặt mở miệng: “Cậu đột nhiên đến thành phố A, công ty bên kia...”
Thiếu niên quay đầu lại, trong mắt vẫn là vẻ lạnh lùng: “Không cần vội.”
“... A a à.” Lưu Uy nuốt hết những lời định nói xuống.
Thời gian này, tình hình của Lục gia quả thật vô cùng cấp bách, thời điểm quan trọng chuyển giao quản lý, sức khỏe Lục Minh Giang không ngừng chuyển biến xấu, lúc trước còn có thể đưa Thu Linh đi dạo phố, hiện tại đến đi lại cũng khó khăn.
Ông cụ Lục, Lục Khải Hoa thường xuyên mất ngủ, trạng thái tinh thần không còn tốt như trước, nếu không cũng sẽ không nôn nóng dồn ép buộc Lục Chấp phải trưởng thành vội vã như vậy.
Lục Chấp hiển nhiên càng hiểu rõ hơn Lưu Uy.
Cái chết của Ninh Trăn ở kiếp trước, mặc dù không phải Lục Khải Hoa chính tay tác động, nhưng ông nội biết chuyện đó có thể xảy ra lại không can thiệp để mặc Ninh Trăn chết đi.
Kỳ thực Lục Khải Hoa đã thành công, vì cái chết của Ninh Trăn, Lục Chấp đã hoàn toàn biến thành một người khác trong chớp mắt.
Từ một thiếu niên tùy hứng hay cười, trong một đêm trở nên lạnh nhạt tuyệt tình.
Bắt Tấn gia phải trả giá, trong thời gian bảy năm ngắn ngủi, Lục Chấp đã đưa Lục gia phát triển đến đỉnh cao chưa từng có.
Đến khi Lục Chấp biết rõ được toàn bộ chân tướng, Lục Khải Hoa đã không còn trên nhân thế.
Dường như đến cuối cùng, những người có trói buộc với cuộc đời anh đều lần lượt bỏ anh mà đi, để lại một mình anh trơ trọi độc hành.
Hai người đứng im lặng ở bên ngoài gió lộng một lúc lâu, Lục Chấp mới dặn dò: “Anh về trước đi, đừng đi theo tôi, tạm thời đừng động tới Tấn gia, điều tra cho tôi một người tên Thu Miểu, gửi toàn bộ tài liệu qua đây, có thể khống chế được cô ta thì khống chế. Cụ thể thế nào chờ tôi về rồi nói sau.”
Lưu Uy nhanh nhảu tiếp thu, Thu Miểu? Tình huống gì thế này? Nhưng Lục Chấp nói chuyện là giọng điệu ra lệnh, khiến người ta vô thức phục tùng.
Lưu Uy vừa dợm bước, Lục Chấp nhíu mày gọi hắn lại: “Đúng rồi, đi tới đại học B một chuyến, làm thủ tục dự thính cho tôi.”
“...” Sặc, ngài còn chưa hết hy vọng sao!
~
Gần đến trưa Ninh Trăn mới đi ra, kỳ thật sáng giờ cô cũng rất ấm ức khó chịu.
Lục Chấp không giải thích thì thôi, đằng này còn hết sức kỳ lạ.
Kỳ thật tính tình cô hiếm khi hờn dỗi, trước kia bất luận có hiểu lầm gì đi nữa, cô đều chọn bao dung lắng nghe anh giải thích.
Nhưng lần này ông ngoại đột nhiên gặp chuyện không may, cảnh tượng hai ông bà lão ngày ngày thui thủi trong phòng bệnh khiến cô không khỏi xót xa, lần đầu tiên cô thấy mờ mịt sợ hãi đến vậy.
Đột nhiên hoàn toàn mất phương hướng, không biết con đường tương lai phía trước sẽ dẫn đến đâu, Lục Chấp cũng biến mất khỏi cuộc sống của cô, suốt một tuần cô không thể dỗ yên giấc ngủ, những cơn ác mộng cứ ập tới quật ngã cô.
Tâm trạng chán nản suy sụp.
Cô không vui và rất sợ.
Ngoài phòng bệnh không có ai, Lục Chấp đã đi.
Trong phút chốc cô dường như bị rút cạn sức lực, ngồi sụp xuống băng ghế nhựa màu xanh dương bên ngoài, hốc mắt cay xè.
Cô phải làm gì bây giờ.
Mẹ không còn, trông nom ông bà ngoại là trách nhiệm của cô, cô phải chăm sóc tốt cho họ, nhưng tình huống hiện giờ của ông bà ngoại thật khiến người ta lo lắng.
Chẳng mấy chốc cô đã phải tựu trường, Ninh Hải Viễn cũng bộn bề công việc, thực tế và lý tưởng bao giờ cũng trái ngược, cô sợ sẽ không chăm sóc tốt được cho hai người.
Tháng chín đại học B sẽ bắt đầu bước vào khóa huấn luyện quân sự, khi đó Lục gia cũng sẽ xảy ra biến cố rất lớn, cô biết rõ điều đó nhưng lại không thể giúp được gì.
Lục Chấp phải quay về, cô biết.
Nếu như đến cuối cùng... cô vẫn không thể đoán ra được chuyện gì sẽ xảy đến với Lục gia, ai muốn hại Lục Chấp, cô quyết định sẽ nói cho anh biết toàn bộ sự thật, ít ra còn có thể đề phòng.
An toàn của anh là quan trọng nhất.
Nhưng bây giờ Lục Chấp còn để ý tới cô sao? Anh có tin tưởng lời cô nói không?
Lục Chấp đi tới, nhìn thấy dáng vẻ cô hồn bay phách lạc.
Bước chân anh khựng lại, rốt cuộc nỗi đau lòng đã lấn át sự dè dặt cẩn trọng sợ cô phát hiện ra bản thân mình có điều bất thường.
Cô ngồi trên ghế, anh liền ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Thiếu niên một mét tám mươi bảy.
Có ký ức của một người đàn ông hai mươi bảy tuổi.
Nhẹ nhàng duỗi tay chạm vào má cô: “Ninh Trăn nè.”
Đôi mắt đen long lanh nhìn anh.
“Em đừng sợ.” Anh cong môi: “Mọi việc đều có anh, được không?”
Không đợi cô lên tiếng, anh vội vàng giải thích: “Không thể trở về thi đại học là lỗi của anh, là anh không tốt. Khi ấy anh bị bỏ thuốc ngủ, sau đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, anh phải nằm viện một tuần.”
Cô sững người, giọng đầy lo lắng: “Vậy anh có sao không?”
Anh cong khóe mắt, thỏa mãn đong đầy: “Không việc gì.”
Cuộc đời này chính là tươi sáng đẹp đẽ.
Nó đáng giá để anh đánh đổi bất cứ thứ gì.
“Em đừng lo lắng chuyện của ông ngoại, anh sẽ cho người trông nom ông. Nhất định giúp em chăm sóc ông thật tốt được không?” Anh đưa bản báo cáo trên tay qua cho cô xem.
“Chương trình hỗ trợ bệnh nhân?”
“Ừ.” Anh ngắm cô thế nào cũng không đủ, kỳ thật anh không cần cẩn thận không cần giả vờ, giọng nói sẽ vô thức dịu dàng: “Kế hoạch từ thiện mới của Lục gia, anh có lợi hại không?”
Vừa nãy không thấy bóng dáng anh đâu, hóa ra là đi làm chuyện này.
Ngón tay mảnh mai của cô siết chặt tờ giấy trong tay, bùi ngùi không thốt nên lời.
Lục Chấp cười: “Có phải em cảm động lắm không nào?”
Hẳn là vậy rồi.
Anh giương cao khóe môi: “Kỳ thật anh muốn lấy danh nghĩa người đàn ông của em hơn. Tiếc là anh biết em sẽ không đồng ý.”
Không thể quang minh chính đại, chỉ có thể lắt léo đi đường vòng.
Cô bị câu ‘người đàn ông của em’ làm cho ngượng ngùng, mặt ửng lên như vầng mặt trời chớm mọc.
Anh ngắm nhìn dáng vẻ đã rất lâu rất lâu rồi không được trông thấy, lòng thốt quặn thắt xót xa.
Anh yêu cô cả đời, trở về vẫn muốn làm thiếu niên của cô.
Anh nhướn mày, giọng vô lại xấu xa: “Bạn học nhỏ, nói ‘Lục Chấp, anh nói chuyện đứng đắn một chút’ cho anh nghe xem nào?”
Hơi thở của thiếu niên phả trên cổ cô, cô cảm nhận được cánh tay đang vòng quanh hông mình run rẩy mãnh liệt.
Dưới tán ô râm bóng, cô nhẹ nhàng gọi: “Lục Chấp.”
Anh trầm mặc thật lâu, đáp lời cô bằng giọng mũi: “Ừm.”
Hai người cứ như vậy giằng co một lúc lâu.
Sớm tinh mơ trời mưa dầm se lạnh, không ít người trên đường kín đáo đưa mắt nhìn bọn họ.
Cô thở nhẹ một hơi: “Anh thả tay ra trước đi.”
Hai cánh tay kia bỗng chốc cứng đờ, lặng lẽ buông cô ra.
Vóc dáng anh cao lớn không thể đứng dưới tán ô, anh lùi lại phía sau, đứng yên ở đó, không dám đi vòng qua đối diện với cô.
Khoảng cách giữa sự sống và cái chết.
Nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm.
Kiếp trước, không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ anh đều nhìn thấy cô, nhưng mỗi khi anh tiến gần lại, cô đều lập tức bỏ anh mà đi, tan biến như bọt sương ảo ảnh.
Vô số lần mất đi, sắp bức anh phát điên.
Cô vừa nói buông ra, thân thể anh đã vô thức nghelời.
Nghe lời rồi mới phát hiện không đúng.
Nếu thật sự là tính cách tuổi mười chín, anh phải... mặt dày có chết cũng không chịu buông tay.
Anh muốn tiến lên nhưng không có dũng khí đó,thậm chí đến cả ngắm nhìn cô một cái cũng không có can đảm.
Lỡ như tất cả chỉ là giấc mộng thì biết phải thế nào?
Trong chớp mắt lại trở về kiếp trước, văn phòng lạnh lẽo, cả tòa nhà chìm trong bóng tối, anh đứng ở nơi cao nhất, nhìn muôn vạn ánh đèn thắp sáng những ngôi nhà bên dưới ấm áp như mùa xuân.
Chỉ có anh đơn độc một mình, gương mặt vô hồn, tim như dao cứa.
Anh không nhúc nhích, đứng sau lưng cô, dầm mình trong mưa.
Mưa mùa hè chẳng mấy chốc xối ướt đẫm mái tóc anh, anh không nói lời nào, im lặng, im lặng đến lạ thường.
Ninh Trăn quay đầu lại.
Cô giơ cao chiếc ô trên tay, bước lại gần, che kín đỉnh đầu anh.
Cô ngửa mặt lên, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, thiếu niên ngây người phút chốc, sau đó chật vật hoảng loạn luống cuống quay đầu đi.
Ninh Trăn: “...”
Cô... thật là muốn đánh anh một trận.
Lục Chấp: “...” Chết tiệt, anh chắc là có bệnh. Khí thế bày mưu tính kế trước kia đâu? Anh là dân lăn lộn thương trường, không phải rất giỏi diễn kịch sao? Tới đi, đừng sợ, nhìn cô, nở nụ cười.
Anh đột nhiên cười một tiếng quỷ dị.
Tay Ninh Trăn run lên, cán ô nghiêng lệch, vừa vặn nện trúng đầu anh.
Cô nhíu mày: “Em xin lỗi, nhưng anh...”
Anh có vẻ là lạ.
Hiện tại Lục Chấp đã lấy lại nguyên vẹn trí nhớ, anh không dám có hành động gì, chỉ đứng thật yên lặng nhìn cô.
Cô vẫn như thuở nào, một chút cũng không hề thay đổi.
Thần thái yên tĩnh dịu dàng, đôi mắt trong veo sạch sẽ, khi chăm chú nhìn một người, trong mắt tựa hồ chỉ có bóng hình người đó.
Sẽ khiến trái tim đối phương đập thật nhanh, phút chốc mất kiểm soát.
Tựa như lần thứ ba, một lần nữa yêu cô.
Kiếp trước yêu một lần, kiếp này yêu một lần.
Sau khi có ký ức của hai kiếp, thì ra chỉ cần thoáng nhìn cô một cái lại chìm đắm yêu lần thứ ba.
Trái tim sẽ lần nữa nảy lên, đập điên loạn đến mức khiến người ta quẫn bách.
Ngón tay anh run run vuốt ve gò má cô, hầu kết khẽ chuyển động.
“Đã lâu không gặp, Ninh Trăn.”
Là nửa năm, cũng là cả đời.
Anh nói xong câu đó, không kìm được hốc mắt đỏ hoe.
Thì ra nhung nhớ nửa đời, sau khi trở về, anh chỉ dám nói một câu ‘đã lâu không gặp’.
Ninh Trăn cũng bị dáng vẻ này của anh làm cho luống cuống.
Cô không còn giận anh đột nhiên chơi trò mất tích nữa, chỉ thấy anh thế này thật đáng thương?
Cô cắn cắn môi, không để ý tới cái người kỳ lạ này nữa.
Trải qua mấy ngày sợ hãi, tới hôm nay, rốt cuộc nước mắt cũng đứt vỡ tuôn ra.
Đến giờ mỗi khi nhớ lại ánh mắt của Đường Trác hôm đó cô vẫn không dằn được nỗi khó chịu, ánh mắt đó rõ ràng như thế, nói cho cô biết nếu một ngày Lục Chấp không còn cần cô nữa, cô đến tìm anh cũng không biết tìm ở phương nào.
Cô không nói gì xoay người đi.
Đi mấy bước lại không kìm được ngoảnh đầu lại.
Anh vẫn đứng bất động ở đó, tròng mắt đen sâu thẳm, chằm chằm nhìn theo hướng cô đi, mím môi không nói lời nào.
Ánh mắt đó rất dọa người, nhưng không hiểu sao cô lại thấy hết đỗi quen thuộc.
Cô nghiêng đầu nhìn anh một lúc, ấp úng: “Anh không theo kịp em sao?”
Dầm mưa vui lắm à? Lục Chấp.
Anh bỗng nhoẻn miệng cười, khóe môi giương cao.
Sải mấy bước đi đến bên cạnh cô.
“Anh sẽ đuổi theo.” Anh thấp giọng nói, bất luận bao lâu, bất kể bao xa, bao thời không.
Lục Chấp đỡ lấy bọc táo trên tay cô, nghĩ ngợi một thoáng lại cầm lấy chiếc ô che kín đỉnh đầu cô, còn bản thân mình cơ hồ đứng ngoài mưa.
Thân thể cách cô xa xa, như thể sợ chạm vào cô.
Ninh Trăn không hiểu lắm hành động này của anh. Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng lạ chỗ nào thì không thể chỉ ra được.
Lục Chấp sợ đụng vào cô.
Anh muốn ôm, muốn hôn, muốn hòa tan cô vào máu thịt.
... Nhưng chỉ dám nghĩ.
Anh sợ vừa chạm vào sẽ lập tức lộ ra sơ hở.
Anh tưởng rằng hai ngày qua đã đủ để anh lấy lại được vẻ điềm tĩnh, ở bên cạnh cô giống trước kia.
Nào ngờ... chỉ một giây đã đổ sụp.
Anh cần phải điều chỉnh lại, việc gì không cần lên tiếng thì sẽ không tùy tiện nói năng.
Trạng thái kỳ dị này duy trì mãi cho đến khi đi vào tới trước cửa phòng bệnh.
Bọc táo trên tay anh bị cô lấy về, đến nhìn anh người ta cũng không thèm nhìn lấy một cái, bước vào trong phòng, đóng cửa lại.
Lục Chấp ngoài cửa: ...
Sau khi mọi việc diễn ra rồi, cô chậm tiêu nghĩ lại mới thấy hơi giận.
Anh thì luýnh quýnh không thôi.
Lưu Uy đến bệnh viện, vừa liếc mắt thì nhìn thấy thủ trưởng nhà mình mây giăng u ám đứng một mình ngoài phòng bệnh, mắt cụp xuống vô thần.
Áo sơ mi trắng trên người ướt sũng, nhàn nhạt phác họa lên đường nét cơ thể thiếu niên cường tráng khỏe mạnh, trông cực kỳ gợi cảm.
Lưu Uy câm nín.
Băng gạc trắng trên đầu tiểu Lục tổng vừa mới gỡ ra sáng nay, bây giờ lại làm một tay dọn sẵn đường chết.
Hiện tại xem ra, đánh đổ Tấn gia ư, ha ha ha chỉ là nói đùa nói đùa...
Bộ tịch mờ mịt quẫn bách này, đánh đổ Tấn gia cái rắm.
Lục Chấp nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại.
Ánh mắt kia lạnh lùng nghiêm nghị nheo lại dòm Lưu Uy, bước chân Lưu Uy không tự chủ dừng phắt lại.
Éc, thay đổi phong cách trong một giây, lật mặt nhanh như gió, Lục tổng đáng sợ lại trở về.
Bộ dạng này còn có hy vọng đánh đổ Tấn gia.
Lục Chấp lên tiếng: “Ra ngoài nói, đừng đứng ở đây.”
Anh đè giọng xuống thật thấp.
Phòng bệnh này không có cách âm, vừa nãy lúc đứng bên ngoài, anh nghe thấy trong phòng nói chuyện, tình huống đại khái giống như anh phỏng đoán, ông ngoại Ninh Trăn bị té ngã, sinh hoạt sau này sẽ không dễ dàng, cô và bà ngoại đều ở đây chăm sóc ông cụ.
Hai người đi ra ngoài hành lang.
Gió lạnh lùa qua cửa sổ, mái tóc anh khẽ lay động.
Kiếp trước...
Sau khi Ninh Trăn mất ba năm, ông bà ngoại cô cũng lần lượt qua đời.
Ba năm đó, mỗi tháng anh đều lấy danh nghĩa của Ninh Trăn gửi tiền cho hai ông bà cụ.
Ninh Hải Viễn mất đi con gái, sau một đêm cằn cỗi già nua mười tuổi, không còn tha thiết gì cuộc sống, không trông nom lo lắng được cho ông bà ngoại Ninh Trăn.
Lục Chấp một lòng chăm sóc bọn họ.
Anh giấu rất kỹ, hai ông bà cụ nhận được tiền trên tay cũng không biết cô cháu nhỏ yêu quý của mình đã sớm không còn trên đời. Chỉ biết cô lên đại học rất bận rộn nhưng vô cùng hiếu thảo, tháng nào cũng gọi điện thoại gửi tiền về cho ông bà ngoại.
Anh tìm một người có giọng nói giống cô, mỗi tháng mấy lần gọi điện cho ông bà cụ.
Nhưng anh không cho phép âm thanh đó xuất hiện trong thế giới của mình.
Giả chính là giả, bản thân anh rõ hơn ai hết.
Ngày trước anh thường trêu cô, ‘dáng vẻ này của em khiến lão tử bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, chỉ nghe thấy âm thanh thôi đã muốn đè em xuống.’
Nhưng trong lòng anh biết, cho tới bây giờ, anh thích không phải là giọng nói hay dung mạo của cô.
Trên đời chỉ có một người như thế, có thể dễ dàng khiến anh mềm lòng, khiến tim anh tan nát, khiến anh điên đảo ngã nghiêng, làm cho anh thua không còn manh giáp, thất bại thảm hại.
Lưu Uy do dự hồi lâu mới dè dặt mở miệng: “Cậu đột nhiên đến thành phố A, công ty bên kia...”
Thiếu niên quay đầu lại, trong mắt vẫn là vẻ lạnh lùng: “Không cần vội.”
“... A a à.” Lưu Uy nuốt hết những lời định nói xuống.
Thời gian này, tình hình của Lục gia quả thật vô cùng cấp bách, thời điểm quan trọng chuyển giao quản lý, sức khỏe Lục Minh Giang không ngừng chuyển biến xấu, lúc trước còn có thể đưa Thu Linh đi dạo phố, hiện tại đến đi lại cũng khó khăn.
Ông cụ Lục, Lục Khải Hoa thường xuyên mất ngủ, trạng thái tinh thần không còn tốt như trước, nếu không cũng sẽ không nôn nóng dồn ép buộc Lục Chấp phải trưởng thành vội vã như vậy.
Lục Chấp hiển nhiên càng hiểu rõ hơn Lưu Uy.
Cái chết của Ninh Trăn ở kiếp trước, mặc dù không phải Lục Khải Hoa chính tay tác động, nhưng ông nội biết chuyện đó có thể xảy ra lại không can thiệp để mặc Ninh Trăn chết đi.
Kỳ thực Lục Khải Hoa đã thành công, vì cái chết của Ninh Trăn, Lục Chấp đã hoàn toàn biến thành một người khác trong chớp mắt.
Từ một thiếu niên tùy hứng hay cười, trong một đêm trở nên lạnh nhạt tuyệt tình.
Bắt Tấn gia phải trả giá, trong thời gian bảy năm ngắn ngủi, Lục Chấp đã đưa Lục gia phát triển đến đỉnh cao chưa từng có.
Đến khi Lục Chấp biết rõ được toàn bộ chân tướng, Lục Khải Hoa đã không còn trên nhân thế.
Dường như đến cuối cùng, những người có trói buộc với cuộc đời anh đều lần lượt bỏ anh mà đi, để lại một mình anh trơ trọi độc hành.
Hai người đứng im lặng ở bên ngoài gió lộng một lúc lâu, Lục Chấp mới dặn dò: “Anh về trước đi, đừng đi theo tôi, tạm thời đừng động tới Tấn gia, điều tra cho tôi một người tên Thu Miểu, gửi toàn bộ tài liệu qua đây, có thể khống chế được cô ta thì khống chế. Cụ thể thế nào chờ tôi về rồi nói sau.”
Lưu Uy nhanh nhảu tiếp thu, Thu Miểu? Tình huống gì thế này? Nhưng Lục Chấp nói chuyện là giọng điệu ra lệnh, khiến người ta vô thức phục tùng.
Lưu Uy vừa dợm bước, Lục Chấp nhíu mày gọi hắn lại: “Đúng rồi, đi tới đại học B một chuyến, làm thủ tục dự thính cho tôi.”
“...” Sặc, ngài còn chưa hết hy vọng sao!
~
Gần đến trưa Ninh Trăn mới đi ra, kỳ thật sáng giờ cô cũng rất ấm ức khó chịu.
Lục Chấp không giải thích thì thôi, đằng này còn hết sức kỳ lạ.
Kỳ thật tính tình cô hiếm khi hờn dỗi, trước kia bất luận có hiểu lầm gì đi nữa, cô đều chọn bao dung lắng nghe anh giải thích.
Nhưng lần này ông ngoại đột nhiên gặp chuyện không may, cảnh tượng hai ông bà lão ngày ngày thui thủi trong phòng bệnh khiến cô không khỏi xót xa, lần đầu tiên cô thấy mờ mịt sợ hãi đến vậy.
Đột nhiên hoàn toàn mất phương hướng, không biết con đường tương lai phía trước sẽ dẫn đến đâu, Lục Chấp cũng biến mất khỏi cuộc sống của cô, suốt một tuần cô không thể dỗ yên giấc ngủ, những cơn ác mộng cứ ập tới quật ngã cô.
Tâm trạng chán nản suy sụp.
Cô không vui và rất sợ.
Ngoài phòng bệnh không có ai, Lục Chấp đã đi.
Trong phút chốc cô dường như bị rút cạn sức lực, ngồi sụp xuống băng ghế nhựa màu xanh dương bên ngoài, hốc mắt cay xè.
Cô phải làm gì bây giờ.
Mẹ không còn, trông nom ông bà ngoại là trách nhiệm của cô, cô phải chăm sóc tốt cho họ, nhưng tình huống hiện giờ của ông bà ngoại thật khiến người ta lo lắng.
Chẳng mấy chốc cô đã phải tựu trường, Ninh Hải Viễn cũng bộn bề công việc, thực tế và lý tưởng bao giờ cũng trái ngược, cô sợ sẽ không chăm sóc tốt được cho hai người.
Tháng chín đại học B sẽ bắt đầu bước vào khóa huấn luyện quân sự, khi đó Lục gia cũng sẽ xảy ra biến cố rất lớn, cô biết rõ điều đó nhưng lại không thể giúp được gì.
Lục Chấp phải quay về, cô biết.
Nếu như đến cuối cùng... cô vẫn không thể đoán ra được chuyện gì sẽ xảy đến với Lục gia, ai muốn hại Lục Chấp, cô quyết định sẽ nói cho anh biết toàn bộ sự thật, ít ra còn có thể đề phòng.
An toàn của anh là quan trọng nhất.
Nhưng bây giờ Lục Chấp còn để ý tới cô sao? Anh có tin tưởng lời cô nói không?
Lục Chấp đi tới, nhìn thấy dáng vẻ cô hồn bay phách lạc.
Bước chân anh khựng lại, rốt cuộc nỗi đau lòng đã lấn át sự dè dặt cẩn trọng sợ cô phát hiện ra bản thân mình có điều bất thường.
Cô ngồi trên ghế, anh liền ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Thiếu niên một mét tám mươi bảy.
Có ký ức của một người đàn ông hai mươi bảy tuổi.
Nhẹ nhàng duỗi tay chạm vào má cô: “Ninh Trăn nè.”
Đôi mắt đen long lanh nhìn anh.
“Em đừng sợ.” Anh cong môi: “Mọi việc đều có anh, được không?”
Không đợi cô lên tiếng, anh vội vàng giải thích: “Không thể trở về thi đại học là lỗi của anh, là anh không tốt. Khi ấy anh bị bỏ thuốc ngủ, sau đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, anh phải nằm viện một tuần.”
Cô sững người, giọng đầy lo lắng: “Vậy anh có sao không?”
Anh cong khóe mắt, thỏa mãn đong đầy: “Không việc gì.”
Cuộc đời này chính là tươi sáng đẹp đẽ.
Nó đáng giá để anh đánh đổi bất cứ thứ gì.
“Em đừng lo lắng chuyện của ông ngoại, anh sẽ cho người trông nom ông. Nhất định giúp em chăm sóc ông thật tốt được không?” Anh đưa bản báo cáo trên tay qua cho cô xem.
“Chương trình hỗ trợ bệnh nhân?”
“Ừ.” Anh ngắm cô thế nào cũng không đủ, kỳ thật anh không cần cẩn thận không cần giả vờ, giọng nói sẽ vô thức dịu dàng: “Kế hoạch từ thiện mới của Lục gia, anh có lợi hại không?”
Vừa nãy không thấy bóng dáng anh đâu, hóa ra là đi làm chuyện này.
Ngón tay mảnh mai của cô siết chặt tờ giấy trong tay, bùi ngùi không thốt nên lời.
Lục Chấp cười: “Có phải em cảm động lắm không nào?”
Hẳn là vậy rồi.
Anh giương cao khóe môi: “Kỳ thật anh muốn lấy danh nghĩa người đàn ông của em hơn. Tiếc là anh biết em sẽ không đồng ý.”
Không thể quang minh chính đại, chỉ có thể lắt léo đi đường vòng.
Cô bị câu ‘người đàn ông của em’ làm cho ngượng ngùng, mặt ửng lên như vầng mặt trời chớm mọc.
Anh ngắm nhìn dáng vẻ đã rất lâu rất lâu rồi không được trông thấy, lòng thốt quặn thắt xót xa.
Anh yêu cô cả đời, trở về vẫn muốn làm thiếu niên của cô.
Anh nhướn mày, giọng vô lại xấu xa: “Bạn học nhỏ, nói ‘Lục Chấp, anh nói chuyện đứng đắn một chút’ cho anh nghe xem nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.