Em Vượt Đại Dương Để Yêu Anh (D.o)

Chương 115

Sooyoung1993

31/10/2019

Trò chuyện rất lâu với anh và mọi người xong cũng đến lúc phải ra về. Daeyang quyến luyến ôm ba, Kyungsoo cũng vậy không nỡ xa gia đình của mình, bây giờ anh mới hiểu những người xa gia đình thì sẽ buồn ra sao vì anh thường xuyên xa ba mẹ nên thấy thi thoảng nhớ ba mẹ thôi nhưng giờ nhìn con trai mới hiểu được cảm giác làm ba làm mẹ phải xa đứa con của mình.

Kyungsoo quỳ gối xuống nhìn Daeyang:" con về nhớ ăn thật nhiều, học thật tốt nhé, một vài tháng nữa đến lễ Chuseok( tết trung thu) ba sẽ được nghỉ ba sẽ về nhà nha"

Daeyang:" vâng ạ, đến lúc đó chúng ta cùng về với bà nội nhé ba"

Kyungsoo:" đúng rồi Daeyang rất ngoan rất hiếu thảo nha."

Daeyang:" vậy con đợi ba về"

Kyungsoo mỉm cười nhìn con rồi đứng lên nhìn Sooyoung:" bụng lớn lên rồi đi lại cẩn thận nhé, ở nhà mẹ đã gọi người giúp việc chưa?"

Sooyoung:" một hai hôm nữa là có thôi, em cũng không thích lắm"

Kyungsoo:" nhưng anh lo cho em đó, ở một mình sao anh yên tâm được"

Sooyoung:" anh cứ yên tâm đi, cô ấy sẽ qua mà, với lại bây giờ em có quen hàng xóm nữa mấy chị cũng giúp em nhiều lắm"

Kyungsoo:" ừm vậy được, chịu khó tĩnh dưỡng, nếu vất vả quá thì đừng làm radio nữa"

Sooyoung:" em làm được mà, một tuần có hai buổi kịch bản thì đọc qua là nhớ cũng đâu có sao đâu anh"

Kyungsoo:" chỉ cần giữ gìn sức khỏe là được. Hai mẹ con về đi, đến lễ Chuseok anh sẽ được về nghỉ phép"

Sooyoung:" vâng được ạ, chú ý sức khỏe nhé, em mang mứt chanh mật ong cho anh rồi, gác đêm có lạnh thì nhớ uống nhé, đảm bảo cổ họng nữa thi thoảng nhớ luyện thanh nha"

Kyungsoo mỉm cười:" ừm anh biết rồi, yên tâm anh sống rất tốt"

Sooyoung mỉm cười đưa Daeyang lên xe rồi ngồi vào xe. Kyungsoo ngó qua cửa kính:" mọi người về cẩn thận nhé"

Daeyang vẫy tay chào ba còn ngoái đầu lại nhìn ba nữa. Sooyoung mỉm cười nhìn Daeyang:" được rồi, ba sẽ nhanh trở về thôi"

Daeyang nhìn mẹ:" ngày trước mẹ đã rất nhớ ba đúng không ạ?"

Sooyoung:" con nói xem"



Daeyang:" mỗi khi mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ, con biết mẹ đang nhớ ba, có lần con thấy mẹ khóc"

Sooyoung:" ừm, mẹ đã rất nhớ ba con, từ lúc con trong bụng mẹ mẹ đã rất nhớ ba con rồi"

Daeyang:" mẹ ơi, con cũng muốn mai sau có một cô gái thích con, yêu thương con giống như mẹ yêu ba vậy"

Sooyoung:" đương nhiên rồi, ai cũng có một nửa thuộc về mình, chỉ cần kiên trì, chỉ cần dành cho nhau tình cảm chân thành thì sẽ ở bên nhau thật lâu thật lâu thôi"

Daeyang:" nhưng mà có phải làm idol sẽ rất khó để yêu một cô gái khác không?"

Sooyoung:" con còn bé mà hiểu chuyện quá trời, con yên tâm chuyện yêu đương đâu ai cấm cản được, chỉ cần mình yêu thương nhau thật lòng mọi sóng gió cũng sẽ trôi qua. Con lớn lên sẽ hiểu đó cũng chỉ là một thử thách trong cuộc đời con thôi. Mẹ tin vượt qua thử thách sẽ được hạnh phúc như ba và mẹ và con bây giờ ấy"

Daeyang mỉm cười:" mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất rồi Daeyang càng lớn lên càng hiểu điều đó"

Sooyoung:" chỉ giỏi nịnh thôi"

Daeyang:" đâu có ạ, con thấy hết mà"

Sooyoung mỉm cười nhìn con trai lớn nhanh trong vòng tay, cô sờ lên bụng một đứa con nữa của cô cũng đang khỏe mạnh lớn lên. Hạnh phúc cô từng mong ước đã trở thành hiện thực, cuộc sống thật tuyệt vời đối với cô. Mọi nước mắt đau thương, mọi cố gắng mọi thứ đau khổ đều chìm trong biển hạnh phúc.

Kyungsoo trở về phòng, mọi người trong phòng đều nhìn anh ngưỡng mộ. Vừa xa hai mẹ con Kyungsoo đã cảm thấy nhớ hai mẹ con rồi. Anh ngồi xuống giường nhìn tấm ảnh của Daeyang nhận giải, Daeyang giống anh quá chỉ là Daeyang có ước mơ từ nhỏ thôi. Tầm tuổi Daeyang anh thậm chí còn chưa nhớ hết được những việc xảy ra nhưng Daeyang đã rất hiểu chuyện và nhớ rất kĩ những gì nó học được. Anh nhìn đôi môi nhỏ nhắn hình trái tim của Daeyang liền mỉm cười.

Jangmin thấy anh ngồi cười liền nói:" thằng bé rất đáng yêu nhé"

Kyungsoo:" cảm ơn cậu nhé, quả thực nó rất đáng yêu và rất giỏi nữa"

Jangmin:" mọi người rất tò mò đó, cậu có con lớn như vậy rồi mà giấu báo trí giỏi vậy"

Kyungsoo:" ừm, giỏi đúng không?"

Jangmin:" ai cũng bất ngờ ấy, không nghĩ cậu lại có con lớn thế mà cậu là idol nổi tiếng chứ đâu phải là không nổi đâu. Tớ tưởng mọi động tĩnh gì bên cậu đều được báo trí theo dõi chứ"

Kyungsoo:" vì vậy vào nhập ngũ thấy thoải mái hơn nhiều. Từ ngày tớ học cấp ba xong debut là đã không có không gian riêng rồi. Ra đường là phải che đậy, mặc dù rất muốn thực hiện ước mơ thành một idol nhưng nhiều lúc lại thấy muốn trở thành người bình thường. Cho nên khi yêu Sooyoung quả thực cô ấy cũng là người nổi tiếng nhưng lại rất giản dị. Ở cạnh cô ấy cảm giác được sống như một gia đình bình thường ấy"

Jangmin:" hai người yêu nhau từ bao giờ"

Kyungsoo:" từ rất lâu rồi, từ trước khi bọn tớ làm chương trình Wegotmarried"



Jangmin:" bảo sao ngày đó tớ xem chương trình đó thấy hai người rất hợp nhau ấy"

" Lúc bọn tớ quen nhau rồi mới có lời mời chương trình đó, đến lúc gặp nhau mới bất ngờ ấy"

Jangmin:" vậy á tớ tưởng biết trước rồi"

Kyungsoo:" không biết trước, cho nên mới cảm thấy như là định mệnh ấy"

Jangmin:" thế thì bất ngờ lắm ấy nhỉ"

Kyungsoo cười tươi:" thời gian đó rất hạnh phúc, được tự do nắm tay nhau đi trên đường phố. Idol như tớ luôn muốn được một lần như vậy đó"

Jangmin:" ừm, hai người chưa làm đám cưới sao?"

Kyungsoo:" đáng lẽ chúng tớ tổ chức vào tháng mình nhập ngũ ấy, nhưng vì nhập ngũ nên cô ấy đã nói đợi tớ trở về. Tớ cũng buồn vì điều đó lắm, mà chẳng làm gì hơn được"

Jangmin:" ừm nhanh thôi chúng ta còn một năm rưỡi nữa thôi nên không sao đâu. Thấy cô ấy bầu bì như vậy, cũng không tiện làm đám cưới mà. Đợi sinh xong làm đám cưới là tuyệt rồi"

Kyungsoo:" ừm cảm ơn cậu Jangmin"

Jangmin:" có gì đâu, được ở cùng với người nổi tiếng như cậu thật là sướng quá mà. Không biết ra ngoài rồi còn nhớ đến tớ không ấy chứ"

Kyungsoo:" có chứ, đương nhiên là phải nhớ rồi, đám cưới tớ nhất định cậu phải đến đó"

Jangmin:" đến đó toàn người nổi tiếng thôi"

Kyungsoo:" có làm sao đâu, cậu là bạn tớ cơ mà"

Jangmin:" được rồi nhớ đấy nhá"

Kyungsoo gật đầu, cười tươi nằm ngả xuống giường, từ ngày nhập ngũ người đầu tiên anh gặp là Jangmin. Rồi anh và Jangmin lại được cùng phòng nữa, mọi ngày công việc gì nặng nhọc quá Jangmin đều giúp anh. Nhập ngũ cũng rất vui dù nặng nhọc chút nhưng cảm thấy như sống theo một không gian khác khiến đầu óc, tâm trí đều thoải mái hơn rất nhiều. Thời gian không có ai bên cạnh, anh nhớ lại quá khứ nhớ lại con đường mình đã đi. Anh mỉm cười nhìn tấm ảnh:" con lớn lên sẽ là niềm tự hào to lớn của ba đó Daeyang"

Jangmin nhìn Kyungsoo mỉm cười:" chúng ta đi ăn thôi"

Kyungsoo cất tấm ảnh của Daeyang vào hòm rồi đi ăn cùng Jangmin. Động lực từ gia đình chuyền đến khiến Kyungsoo thấy khỏe hơn lúc nào hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Vượt Đại Dương Để Yêu Anh (D.o)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook