Em Vượt Đại Dương Để Yêu Anh (D.o)
Chương 18
Sooyoung1993
23/10/2019
Vì lịch trình của cô và anh đều dày đặc nên anh với cô không thường xuyên
gặp nhau, nhưng ngày nào anh cũng gọi điện video cho cô một lúc. Lúc này Kai đang đi tắm, anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, tút tút tút.
" Muộn rồi anh chưa đi ngủ sao? "
" Em vẫn đang quay à"
" không ạ em đang trên xe về nhà rồi, anh mệt không, hôm nào về sớm báo em một tiếng nhé, em mang đồ đến cho anh"
Kyungsoo:" có gì cho anh à?"
" dạ em làm một ít mứt, với ngâm một chút quả chanh, giữ họng tốt lắm"
" vất vả cho em rồi, sắp cuối năm ai cũng bận cả nhớ giữ gìn sức khỏe nhé"
" dạ em biết rồi ạ, anh nghỉ ngơi sớm đi đó"
Đang nói chuyện bỗng Kai mở cửa đi vào.
" vậy anh cúp máy đây" " vâng ngủ ngon" kai thấy anh vội vàng cúp máy mà còn nói rất ngọt ngào chạy đến giường anh
Kai:" hyung có gì mờ ám"
Kyungsoo:" có gì đâu mà mờ ám,mau lau tóc rồi ngủ" nói xong nằm xuống đắp chăn đi ngủ bỏ mặc Kai với sự tò mò.
Hôm đó anh gọi điện cho cô đến công ty vì hôm đó anh có buổi tập ở công ty, cô cầm đồ mang đến cho anh. Vừa đến phòng tập thấy mọi người đều đứng ở phòng tập nhưng không thấy anh đâu, cô cúi chào mọi người rồi hỏi :" kyung soo hyung đâu rồi các anh"
Suho:" kyung soo vừa ngã bị thương rồi đang đưa tới bệnh viện"
Cô hoa mắt chóng mặt,vứt đồ xuống lao thẳng ra cửa, lòng dạ cô rối bời cố gắng chấn an bản thân " anh ấy không sao đâu, chỉ tập nhảy thôi chắc bị thương nhẹ thôi, phải bình tĩnh" Thấy cô chạy ra ngoài Chanyeol nhìn không được đuổi theo nói :" để anh đưa em đi, em bình tĩnh chút"
Ngồi trên xe đầu óc cô hỗn loạn không nghĩ được gì hết, nước mắt bắt đầu tuôn rơi, cô cố gắng hô hấp, nghĩ đến anh thôi cô không kìm được nước mắt.
Chanyeol:" em bình tĩnh chút, chắc chắn không sao đâu" cô không nghe đến lời anh nói là gì hết, đầu óc cô hỗn loạn lắm. Xe vừa tới, cô không để ý bất cứ gì, chạy thẳng vào phòng cấp cứu hỏi thì chanyeol vừa xuống xe vừa nghe máy của anh quản lý :" phòng 505" cô vội vàng chạy đến, đến trước cửa thấy anh quản lý đứng ngoài cô túm lấy tay anh quản lý:" anh ấy sao rồi"
" Cậu ấy không sao rồi, chỉ bị bong gân thôi" cô thở ra mạnh :" thật may mắn"
Chanyeol :" em vào với cậu ấy đi" cô bước vào phòng, anh ngồi điềm tĩnh nhìn điện thoại, có lẽ anh vừa nghe điện thoại xong. Cô nước mắt tuôn trào bước đến cạnh anh, anh thấy cô khóc trong lòng chua xót không để cô nói:" em lại đây" cô bước đến gần anh, ngồi xuống giường,nước mắt vẫn cứ nhòe cả hai mắt cô
Kyungsoo:" anh không sao chỉ bong gân thôi, em đừng khóc nữa, em khóc làm chân anh đau đó" cô gạt nhanh nước mắt:" anh đau lắm không?" anh gạt nhẹ nước mắt con đọng trên má cô lắc đầu:" anh xin lỗi, khiến em lo lắng rồi" anh không nghĩ cô sẽ khóc đến mức này, không nghĩ cô lại yêu anh như thế, cô mới bị Chanyeol từ chối anh chỉ nghĩ cô chỉ đến với anh vì anh quan tâm cô giúp cô vượt qua nỗi buồn thôi, lúc này anh thấy hạnh phúc hơn cả nỗi đau.
" Đừng làm em lo lắng được không? Tim em đau lắm đó"
" ừm anh sẽ cố gắng, sẽ nhanh khỏi thôi, ngoan đừng lo lắng cho anh quá, thương anh thì phải thương cả bản thân nữa"
Cô gật đầu :" anh nằm nghỉ đi, nào em đỡ anh"
Chanyeol đi vào :" sao rồi, nghỉ ngơi nhiều vào nhé, mọi người lo lắng lắm đó"
Kyungsoo:" cảm ơn mọi người nhé, vì tớ mà phải lùi lịch trình rồi"
Chanyeol:" sức khỏe quan trọng, cố gắng nghỉ ngơi đi, tớ trở về với mọi người, anh quản lý nói ngày mai trở về nhà nghỉ ngơi được rồi"
" ừm nói mọi người an tâm mai gặp" chanyeol vỗ vai cô rồi đi ra cửa, anh quản lý đi vào nói :" hai đứa chuyện sao đây? "
Kyungsoo:" bọn em vẫn chưa muốn công khai, anh nghĩ sao ạ"
" ừm tạm thời chưa công khai vẫn tốt hơn, cậu nghỉ ngơi đi, ba má cậu sẽ tới sớm thôi" cô nói :" anh đưa hyung chanyeol về đi anh ấy đi xe em tới em sẽ ở đây với anh ấy cho đến khi ba má anh ấy tới"
" ừm anh cũng cho người bảo vệ bên ngoài rồi, đêm nay trở về nhà đi, để nhà báo biết không ổn kyungsoo sẽ không được nghỉ ngơi" nói xong anh quản lý ra về.
" Anh à, hay anh trở về nhà em nha, em chăm sóc anh"
" lịch trình em vậy sao để em bận được"
" em hủy lịch, cũng không có gì mà chỉ là còn vài cảnh quay tận cuối tuần cơ,lúc đó anh cũng khỏe hơn rồi, trở về ký túc xá được rồi"
" vậy phiền đến em lắm, thôi để anh về với ba má"
" anh về với ba má còn em thì sao? Em lo lắng cho anh bây giờ anh về với ba má em làm sao đến thăm anh được" cô giận anh thật rồi, cô chỉ muốn chăm sóc anh lúc này thôi, nhìn anh như vậy cô không yên tâm cũng không có tâm trạng mà đi làm,cô quay ra cửa sổ không nhìn anh nữa, nước mắt lại tuôn ra.
" đợi ba má anh tới rồi xem ý ba má anh sao được không? Anh biết em lo cho anh nhưng mà em còn công việc chứ" Cồng việc sao, cô đâu nghĩ nhiều như thế, nếu anh ốm đau cô sẵn sàng từ bỏ, nếu một ngày nào đó có thể lấy nhau anh không muốn cô đi làm ở nhà chăm sóc con cái cô cũng sẵn sàng từ bỏ, công việc này thực chất là vì anh mà cô tiến tới thôi. Cô cúi mặt không nhìn thẳng anh :" anh nghỉ ngơi đi hai bác cũng sắp tới rồi" cô quay ra cửa không nói thêm.
Anh nhìn thấy cô nước mắt nhòe đi tuôn chào, đôi mắt có vẻ đang sưng lên lòng đau nhói, cô khóc vì anh anh biết nhưng anh không muốn vì anh mà cô bị ảnh hưởng đến công việc, thấy cô đi ra như vậy anh lại hối hận vì không để cô chăm sóc. Có lẽ lúc này anh nên để cô chăm sóc để cô bên anh, anh cũng muốn những lúc mệt mỏi ốm đau sẽ có người yêu quan tâm. Thấy cô sắp đi ta anh nhao xuống giường, vừa bước chân xuống chân nhói đau khiến anh kêu lên " A"
Cô thấy anh vậy quay lại chạy vội đến đỡ anh miệng la lên thật lớn:" anh làm cái gì thế, muốn chết hả" Anh nhìn lo lắng lại muốn trêu cô :" đau quá đỡ anh lên giường đi nhanh" cô vội vàng đỡ anh lên giường :" sao nhao xuống chi giờ kêu đau" kyungsoo:" không nhao xuống em đi mất thì sao" cô vừa giận vừa thương anh.
" Thôi được để anh về với ba má nhưng ngày nào em cũng đến thăm anh chịu không? Em nghỉ đến cuối tuần mới đi quay cơ"
Ừm tuân lệnh" cô suy nghĩ một hồi lại do dự:" nhưng ba má anh không biết chuyện chúng mình"
Kyungsoo :" thì bây giờ anh giới thiệu này."
" vậy có ổn không?"
" yên tâm ba má anh hiểu mà"
"em thấy lo lắng"
" muốn chăm anh mà vẫn lo lắng hả vậy thôi anh không giới thiệu nữa"
" anh không muốn em không làm"
" em thật là bây giờ đổ tội cho anh" anh cười lớn...
" Muộn rồi anh chưa đi ngủ sao? "
" Em vẫn đang quay à"
" không ạ em đang trên xe về nhà rồi, anh mệt không, hôm nào về sớm báo em một tiếng nhé, em mang đồ đến cho anh"
Kyungsoo:" có gì cho anh à?"
" dạ em làm một ít mứt, với ngâm một chút quả chanh, giữ họng tốt lắm"
" vất vả cho em rồi, sắp cuối năm ai cũng bận cả nhớ giữ gìn sức khỏe nhé"
" dạ em biết rồi ạ, anh nghỉ ngơi sớm đi đó"
Đang nói chuyện bỗng Kai mở cửa đi vào.
" vậy anh cúp máy đây" " vâng ngủ ngon" kai thấy anh vội vàng cúp máy mà còn nói rất ngọt ngào chạy đến giường anh
Kai:" hyung có gì mờ ám"
Kyungsoo:" có gì đâu mà mờ ám,mau lau tóc rồi ngủ" nói xong nằm xuống đắp chăn đi ngủ bỏ mặc Kai với sự tò mò.
Hôm đó anh gọi điện cho cô đến công ty vì hôm đó anh có buổi tập ở công ty, cô cầm đồ mang đến cho anh. Vừa đến phòng tập thấy mọi người đều đứng ở phòng tập nhưng không thấy anh đâu, cô cúi chào mọi người rồi hỏi :" kyung soo hyung đâu rồi các anh"
Suho:" kyung soo vừa ngã bị thương rồi đang đưa tới bệnh viện"
Cô hoa mắt chóng mặt,vứt đồ xuống lao thẳng ra cửa, lòng dạ cô rối bời cố gắng chấn an bản thân " anh ấy không sao đâu, chỉ tập nhảy thôi chắc bị thương nhẹ thôi, phải bình tĩnh" Thấy cô chạy ra ngoài Chanyeol nhìn không được đuổi theo nói :" để anh đưa em đi, em bình tĩnh chút"
Ngồi trên xe đầu óc cô hỗn loạn không nghĩ được gì hết, nước mắt bắt đầu tuôn rơi, cô cố gắng hô hấp, nghĩ đến anh thôi cô không kìm được nước mắt.
Chanyeol:" em bình tĩnh chút, chắc chắn không sao đâu" cô không nghe đến lời anh nói là gì hết, đầu óc cô hỗn loạn lắm. Xe vừa tới, cô không để ý bất cứ gì, chạy thẳng vào phòng cấp cứu hỏi thì chanyeol vừa xuống xe vừa nghe máy của anh quản lý :" phòng 505" cô vội vàng chạy đến, đến trước cửa thấy anh quản lý đứng ngoài cô túm lấy tay anh quản lý:" anh ấy sao rồi"
" Cậu ấy không sao rồi, chỉ bị bong gân thôi" cô thở ra mạnh :" thật may mắn"
Chanyeol :" em vào với cậu ấy đi" cô bước vào phòng, anh ngồi điềm tĩnh nhìn điện thoại, có lẽ anh vừa nghe điện thoại xong. Cô nước mắt tuôn trào bước đến cạnh anh, anh thấy cô khóc trong lòng chua xót không để cô nói:" em lại đây" cô bước đến gần anh, ngồi xuống giường,nước mắt vẫn cứ nhòe cả hai mắt cô
Kyungsoo:" anh không sao chỉ bong gân thôi, em đừng khóc nữa, em khóc làm chân anh đau đó" cô gạt nhanh nước mắt:" anh đau lắm không?" anh gạt nhẹ nước mắt con đọng trên má cô lắc đầu:" anh xin lỗi, khiến em lo lắng rồi" anh không nghĩ cô sẽ khóc đến mức này, không nghĩ cô lại yêu anh như thế, cô mới bị Chanyeol từ chối anh chỉ nghĩ cô chỉ đến với anh vì anh quan tâm cô giúp cô vượt qua nỗi buồn thôi, lúc này anh thấy hạnh phúc hơn cả nỗi đau.
" Đừng làm em lo lắng được không? Tim em đau lắm đó"
" ừm anh sẽ cố gắng, sẽ nhanh khỏi thôi, ngoan đừng lo lắng cho anh quá, thương anh thì phải thương cả bản thân nữa"
Cô gật đầu :" anh nằm nghỉ đi, nào em đỡ anh"
Chanyeol đi vào :" sao rồi, nghỉ ngơi nhiều vào nhé, mọi người lo lắng lắm đó"
Kyungsoo:" cảm ơn mọi người nhé, vì tớ mà phải lùi lịch trình rồi"
Chanyeol:" sức khỏe quan trọng, cố gắng nghỉ ngơi đi, tớ trở về với mọi người, anh quản lý nói ngày mai trở về nhà nghỉ ngơi được rồi"
" ừm nói mọi người an tâm mai gặp" chanyeol vỗ vai cô rồi đi ra cửa, anh quản lý đi vào nói :" hai đứa chuyện sao đây? "
Kyungsoo:" bọn em vẫn chưa muốn công khai, anh nghĩ sao ạ"
" ừm tạm thời chưa công khai vẫn tốt hơn, cậu nghỉ ngơi đi, ba má cậu sẽ tới sớm thôi" cô nói :" anh đưa hyung chanyeol về đi anh ấy đi xe em tới em sẽ ở đây với anh ấy cho đến khi ba má anh ấy tới"
" ừm anh cũng cho người bảo vệ bên ngoài rồi, đêm nay trở về nhà đi, để nhà báo biết không ổn kyungsoo sẽ không được nghỉ ngơi" nói xong anh quản lý ra về.
" Anh à, hay anh trở về nhà em nha, em chăm sóc anh"
" lịch trình em vậy sao để em bận được"
" em hủy lịch, cũng không có gì mà chỉ là còn vài cảnh quay tận cuối tuần cơ,lúc đó anh cũng khỏe hơn rồi, trở về ký túc xá được rồi"
" vậy phiền đến em lắm, thôi để anh về với ba má"
" anh về với ba má còn em thì sao? Em lo lắng cho anh bây giờ anh về với ba má em làm sao đến thăm anh được" cô giận anh thật rồi, cô chỉ muốn chăm sóc anh lúc này thôi, nhìn anh như vậy cô không yên tâm cũng không có tâm trạng mà đi làm,cô quay ra cửa sổ không nhìn anh nữa, nước mắt lại tuôn ra.
" đợi ba má anh tới rồi xem ý ba má anh sao được không? Anh biết em lo cho anh nhưng mà em còn công việc chứ" Cồng việc sao, cô đâu nghĩ nhiều như thế, nếu anh ốm đau cô sẵn sàng từ bỏ, nếu một ngày nào đó có thể lấy nhau anh không muốn cô đi làm ở nhà chăm sóc con cái cô cũng sẵn sàng từ bỏ, công việc này thực chất là vì anh mà cô tiến tới thôi. Cô cúi mặt không nhìn thẳng anh :" anh nghỉ ngơi đi hai bác cũng sắp tới rồi" cô quay ra cửa không nói thêm.
Anh nhìn thấy cô nước mắt nhòe đi tuôn chào, đôi mắt có vẻ đang sưng lên lòng đau nhói, cô khóc vì anh anh biết nhưng anh không muốn vì anh mà cô bị ảnh hưởng đến công việc, thấy cô đi ra như vậy anh lại hối hận vì không để cô chăm sóc. Có lẽ lúc này anh nên để cô chăm sóc để cô bên anh, anh cũng muốn những lúc mệt mỏi ốm đau sẽ có người yêu quan tâm. Thấy cô sắp đi ta anh nhao xuống giường, vừa bước chân xuống chân nhói đau khiến anh kêu lên " A"
Cô thấy anh vậy quay lại chạy vội đến đỡ anh miệng la lên thật lớn:" anh làm cái gì thế, muốn chết hả" Anh nhìn lo lắng lại muốn trêu cô :" đau quá đỡ anh lên giường đi nhanh" cô vội vàng đỡ anh lên giường :" sao nhao xuống chi giờ kêu đau" kyungsoo:" không nhao xuống em đi mất thì sao" cô vừa giận vừa thương anh.
" Thôi được để anh về với ba má nhưng ngày nào em cũng đến thăm anh chịu không? Em nghỉ đến cuối tuần mới đi quay cơ"
Ừm tuân lệnh" cô suy nghĩ một hồi lại do dự:" nhưng ba má anh không biết chuyện chúng mình"
Kyungsoo :" thì bây giờ anh giới thiệu này."
" vậy có ổn không?"
" yên tâm ba má anh hiểu mà"
"em thấy lo lắng"
" muốn chăm anh mà vẫn lo lắng hả vậy thôi anh không giới thiệu nữa"
" anh không muốn em không làm"
" em thật là bây giờ đổ tội cho anh" anh cười lớn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.