Em Vượt Đại Dương Để Yêu Anh (D.o)

Chương 20

Sooyoung1993

23/10/2019

Nhà anh nằm trong một khu trung cư nhỏ cách công ty cũng không xa lắm, có một lần anh đã nhắc đến,anh dành dụm mua được một căn nhà nhỏ để tiện cho ba mẹ anh tới thăm, nhưng cô chưa từng đến đây bao giờ. Đến trước cửa, bấm chuông, mẹ anh chạy ra mở cửa nói

" vất vả cho con rồi, vào đi rồi để bác nấu cho"

Sooyoung:" dạ, anh ấy có ngủ được chút nào chưa ạ? "

Bà Do :" ừm, bây giờ đang ngủ, mới ngủ được một chút thôi"

Sooyoung:" hai bác đi đường xa lên đây, hai bác cũng nghỉ một chút đi, con làm cơm lát xong sẽ gọi mọi người dạy"

Bà Do:" bác trai đang nghỉ rồi để bác phụ con"

Sooyoung:" dạ thôi bác cứ nghỉ đi, con làm một chút là xong thôi ạ" Bà Doo nhìn cô,bà nghĩ cô là idol nổi tiếng chuyện bếp núc sẽ rất ít khi làm tới, với lại cô còn là người Việt Nam liệu có nấu được món hàn không? Nhưng bà cũng muốn thử xem cô như nào liền nói:" vậy bác nghỉ một chút"

Cô cười :" dạ"

Bắt tay vào công việc nấu cơm, cô thầm nghĩ may là ngày trước mình đã update nấu ăn, ngày trước khi chuẩn bị đến Hàn cô đã đi học một khóa nấu ăn món Hàn, cô chỉ nghĩ anh thích cô gái biết nấu ăn thì cô đi lấp đầy thiếu xót thôi nhưng không ngờ có một ngày không những được nấu cho anh lại còn nâng cấp đến mức nấu cơm cho phụ huynh rồi. Cũng rất may, cô đã từng cùng anh vào bếp, biết cách anh nêm nếm, biết vị giác của anh như nào nên mỗi lần nấu cho anh anh đều rất hợp khẩu vị.

Một tiếng sau, mọi thứ đã xong, cô tiến tới phòng anh, gõ cửa, không thấy tiếng trả lời nhưng cô vẫn mở cửa bước vào. Lần đầu tiên cô thấy anh ngủ, vẻ mặt êm đềm như nước mùa thu, đôi mắt sáng nhắm lại khiến thấy rõ hơn lông mi dài của anh, đôi lông mày dày rậm khiến anh càng điển trai hơn, môi anh thì khỏi chê rồi, đôi môi hình trái tim rất đẹp khi cười còn đẹp hơn nữa. Cô cứ nhìn anh say đắm, lấy tay khẽ chạm lên lông mày anh.

" Em nhìn anh vậy anh không ngủ được"

Cô giật mình rút tay lại, anh mở mắt ra cười tươi :" làm việc gì xấu mà mặt đỏ lên rồi" anh trêu cô

" Em có làm gì đâu, gọi anh dạy ăn cơm thôi, anh đỡ đau chân chưa, em đi lấy lá đắp cho anh nhé rồi ăn cơm" anh gật đầu, cô mang lá tới nhẹ nhàng đắp lên chân anh :" sẽ nóng đó nhưng chịu khó chút sẽ nhanh khỏi hơn" anh gật đầu, nhưng không nghĩ lại nóng thế." nóng quá Sooyoung" " chịu khó một chút, em đang lật đây,không bỏng đâu yên tâm" anh khẽ bấm môi chịu đựng. Sau 10 phút cô cũng chịu buông tha cho cái chân của anh :" hì xong rồi, ngày mai lại làm tiếp, anh nghỉ chút rồi ăn cơm vẫn còn sớm, anh đã đói chưa"

" Ừm, một lát rồi ăn cũng được, em lại đây"

Cô bước đến gần anh ngồi xuống bên cạnh giường, anh vươn tay nắm lấy tay cô:" vất vả cho em rồi" " vất vả gì chứ, em không an tâm một tí nào hết"

" chuyện này anh cũng đâu có muốn"

" lần sau cẩn thận hơn biết chưa? May đợt này không lưu diễn không thì làm sao mà em sống nổi"



" vâng tuân lệnh, anh sẽ cố gắng hơn" cô nhìn anh cười lòng đỡ lo hơn một chút bỗng nhiên anh kéo mạnh cô về phía anh, cô không tự chủ được ngã vào ngực anh, anh vòng tay ôm lấy cô :" thật ấm áp, anh muốn nghỉ ngơi chút" cô định vùng ra anh lại giữ chặt cô:" em đừng có quậy, anh đang đau đó" cô nằm im thình thịch thình thịch cô như nghe được tiếng tim của anh, mà không không biết tiếng tim anh hay tiếng tim của cô nữa, cô mỉm cười im lặng tận hưởng phút giây hạnh phúc ấm áp này." Anh này, tại sao anh lại thích em? "

" Chẳng vì sao cả, vì em là em vậy thôi"

" em chẳng có ưu điểm gì sao"

" có chứ"

" là gì? "

" Ngốc" cô ngẫm nghĩ :" em cũng đâu có ngốc lắm"

" Thế tại sao em hay thử độ cứng của cửa thế"

" Tại vì em suy nghĩ, em nghĩ nên không để ý đó chứ"

" Em nghĩ gì, vậy không phải ngốc à"

" Đâu có ngốc, chỉ là không tập chung cho lắm thôi"

" Nhưng anh thấy ngốc"

Cô giận đẩy anh ra nói:" vậy sao anh còn yêu ngốc chứ"

Anh cười lớn :" đó bây giờ em đang ngốc nè" cô càng giận :" không chơi với anh nữa em đi dọn cơm, hai bác chắc đói rồi" nói rồi quay mặt bỏ chạy. Anh nhìn theo thân ảnh cô:" Cô ấy thật thích bỏ chạy" nhận ra vì ngượng ngùng nên cô mới bỏ chạy, anh thấy dáng vẻ đó của cô rất dễ thương khiến tâm trạng anh tốt lên rất nhiều.

Dọn cơm xong, cô đỡ anh ra bàn ăn, sau đó mới đi đến cửa phòng phụ huynh:" thưa hai bác con chuẩn bị cơm xong rồi, mời hai bác dùng bữa" " được rồi bác ra ngay đây" cô chạy đến chỗ anh :" anh xem mấy món này có được không?" anh gật đầu " em đừng lo lắng quá, ba mẹ anh rất dễ tính" cô cũng không nghĩ nhiều được gật đầu. Hai vị phụ huynh đi ra ngồi vào bàn, mẹ anh lướt mắt lên bàn nghĩ:" cũng không tồi, biết nấu món Hàn, xem vị ra sao"

Bà Do:" con cũng ngồi đi,chúng ta ăn cơm"

Cô ngồi xuống bên cạnh anh:" mời mọi người ăn cơm ạ"

Cô lấy bát múc một chén canh cho anh,rồi nhẹ nhàng nhặt miếng đậu phụ vào bát mình,cô biết anh không thích đậu phụ,vài lần ăn cơm cùng cô biết thêm về anh rất nhiều. Hành động này của cô khiến phụ huynh rất hài lòng, biết cách chăm sóc cho con trai của họ,biết con trai họ thích gì không thích gì, lại rất tinh tế, hai ông bà nhìn nhau,mỉm cười. Anh cũng gắp cho cô :"ăn nhiều vào"



Bà Do:" mau ăn đi, ăn nhiều chút có sức khỏe mới được, chứ các con toàn giảm cân không chịu ăn"

Sooyoung:" dạ con ăn nhiều lắm bác cũng không có giảm cân nữa, sức khỏe quan trọng ạ"

Bà Do cười:" mấy món Hàn này con nấu rất ngon"

Sooyoung:" dạ con cũng ở Hàn một thời gian dài rồi, bình thường nếu không có lịch con vẫn tự nấu ăn thôi ạ"

Bà Do:" ừm tốt, ở Viet Nam có món gì ngon không? "

Sooyoung:" có nhiều lắm ạ, bữa nào con làm mấy món Việt mời hai bác ạ"

Ba Do:" ừm cũng được, thử món mới xem văn hóa mỗi nơi"

Mọi người ăn uống xong cô chuẩn bị hoa quả mang tới phòng khách, pha kèm một ấm trà nhài. Trà nhài cô mang từ Việt Nam xang, rất thơm, ở quê là thức uống giản dị hằng ngày, nhưng với người xa quê lại mang hương vị quê nhà. Cô rót mời hai bác:" mời bác dùng thử ạ, đây là trà nhài ở Việt Nam đó ạ"

Hương vị thoang thoảng dễ chịu, uống vào không chát, ba Do bị cuốn hút bởi hương vị này rất thích :" ngon, ngon"

" Dạ con có mang qua đây một ít,biếu hai bác mang về ạ"

Mẹ Do:" con chu đáo quá"

" dạ không có gì đâu ạ" ngồi thêm một lúc cô xin phép trở về nhà anh nói:" đỡ anh vào phòng" cô đỡ anh vsfo trong phòng, anh ngồi lên giường, cô kéo chăn đắp cho anh, chạy ra ngoài rót một ly nước ấm, ngồi cạnh anh nói:" em về nhé, ngủ ngoan mai em tới sớm"

Kyungsoo:" đi đường cẩn thận đó, tới nhà nhắn tin cho anh" cô gật đầu nhìn chân anh, nhìn anh, anh kéo cô vào đặt môi lên môi cô. Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng vẫn còn vương vị hoa nhài, cô thoáng giật mình rồi cũng nhẹ nhàng bị cuốn vào nụ hôn ấy. Anh nhẹ nhàng không gấp gáp, khẽ tách môi cô ra, hai đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn vào nhau, nụ hôn dần sâu hơn, cô ngây ngất đắm chìm vào nụ hôn ấy mãnh liệt, tay vòng qua cổ anh ôm lấy anh. Nụ hôn như thỏa mãn tâm hồn cô, những cố gắng bấy lâu nay để tiến gần anh hơn cũng được đền đáp bằng giây phút này. Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau,hạnh phúc,ngọt ngào,quyến luyến rời ra.

" Cảm ơn em đã quan tâm anh chăm sóc anh và yêu anh"

" không là em nói mới đúng, cảm ơn anh đã đến bên em, đồng ý yêu em"

Anh cười xoa đầu cô thơm lên trán cô nói:" ngốc". Cô quyến luyến :" vậy em về nhé" " nhớ lời anh dặn đó"

" dạ bye bye" cô đứng lên chạy ra cửa vẫy tay chào anh rồi chạy ra ngoài, anh lắc đầu cười cô. Cô chào hai bác rồi trở về, trên đường trở về cô cười như con ngốc, vui sướng, hạnh phúc, ngọt ngào. Một ngày thật dài trải qua bao nhiêu cảm súc lo lắng, tim đau thắt, khóc lóc rồi cuối cùng cũng bù lại bằng sự ngọt ngào, hạnh phúc...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Vượt Đại Dương Để Yêu Anh (D.o)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook