Em Vượt Đại Dương Để Yêu Anh (D.o)
Chương 26
Sooyoung1993
23/10/2019
Ngày phẫu thuật cuối cùng cũng đến, anh được đưa đến phòng phẫu thuật, cô
cùng ba mẹ anh ngồi ngoài chờ đợi. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng,
bốn tiếng trôi qua...
Đèn báo phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ đi ra:" chúc mừng mọi người, ca phẫu thuật rất thành công, một lát sẽ chuyển bệnh nhân về phòng hậu phẫu".Ba mẹ và cô cùng nhau cười thở phào nhẹ nhõm, trở về phòng phẫu thuật, anh nằm đó, đôi mắt bị băng lại, ngủ bình yên. Cô thấy yên tâm hơn rồi, đợi 7 ngày nữa anh sẽ được tháo băng lúc đó đôi mắt của anh sẽ khỏe mạnh hơn.
" Có lẽ vẫn còn thuốc mê, một lát nữa sẽ tỉnh thôi" ba Do nói.
Mẹ Do:" ừm vậy em trở về nấu một chút cháo đợi thằng bé tỉnh sẽ đói"
Ba Do:" ừm để anh đưa em về, Sooyoung ở đây nhé"
Sooyoung:" dạ hai bác về đi,một lát các hyung ở nhóm sẽ đến thôi ạ"
Mẹ Do:" ừm vậy bác đi, một lúc mang đồ ăn cho hai đứa"
Sooyoung:" dạ hai bác đi cẩn thận ạ" cô đưa hai bác ra cửa rồi quay lại ngồi cạnh giường anh, kéo chăn lên cao một chút,nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Một lúc sau anh tỉnh dạy, có vẻ hơi hoảng loạn một chút, cô vội vàng nắm lấy tay anh chấn an anh:" em ở đây, ca phẫu thuật thành công rồi, anh thấy sao rồi"
Kyungsoo:" không đau lắm, nhưng không thấy ánh sáng khiến anh hơi hoảng thôi, sẽ quen thôi"
Sooyoung:" có em ở đây, yên tâm nghỉ ngơi, anh đói không một lát ba mẹ sẽ mang đồ ăn tới, có cần nghỉ ngơi thêm không? "
Kyungsoo cười nhẹ:" anh không sao đâu, bây giờ chỉ cần em ở đây là được rồi"
Sooyoung cười nắm tay anh, vì anh hiện không thấy ánh sáng sẽ rất sợ và hoảng nên cô luôn nắm chặt tay anh.:" để em rót nước cho anh nhé"
Kyungsoo gật đầu, nhưng tay vẫn chưa muốn bỏ ra. Sooyoung thấy vậy :" em ngay cạnh đây rồi, chỉ một giây thôi". Lúc này anh mới yên tâm buông tay cô để cô rót nước.
" Đừng lo lắng gì cả, yên tâm nghỉ ngơi, em sẽ luôn ở bên cạnh anh không rời anh đâu, anh có cần em không?"
Kyungsoo:" đương nhiên rồi, anh luôn cần em" lúc tỉnh dạy anh cảm thấy rất hoang mang, nhưng đôi tay nhỏ bé ấy nắm chặt tay anh ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng " em sẽ luôn bên anh" khiến anh yên tâm, bớt hoảng loạn hơn.Sooyoung ngồi nói chuyện với anh, từng chuyện một lúc anh ở trong phòng phẫu thuật ba mẹ và cô đợi ở ngoài, các hyung gọi điện đến liên tục hỏi tình hình.
Cửa phòng mở ra, các hyung đi đến hỏi thăm kyungsoo.
Suho:" tốt rồi chỉ cần tháo băng là ổn"
Chen:" chúc mừng em nhé kyungsoo"
Beakhyun nắm tay anh nói:" nhớ không ngày xưa lúc mới gặp nhau ánh mắt của cậu khiến Kai sợ không dám đi ăn cùng đó"
Mọi người cười kyungsoo:" bây giờ mắt tinh rồi đấy nhá có lẽ còn đáng sợ hơn đó Kai"
Kai cười:" hyung yên tâm em biết hyung hiền khô rồi, không dọa em được nữa đâu"
Kyungsoo thấy mọi người ở bên rất cảm động,không còn hoảng sợ nữa:" cảm ơn mọi người đã luôn bên em"
Xiumin:" chúng ta sẽ còn bên nhau rất lâu nữa, đến khi kyungsoo già đi không còn trẻ như này nữa hyung sẽ cười nói kyungsoo à kyungsoo à sao tóc em lại trắng thế kia"
kyungsoo:" hyung lại làm trò cười nhạt rồi"
Chanyeol:" đúng rồi tớ sẽ gọi cậu kyungsoo à kyungsoo à kyungsoo à 80 lần mỗi ngày, có lẽ lúc đó là cậu không nghe thấy thật rồi"
Mọi người được trận cười lớn, cô nghĩ thật sự muốn nhìn thấy các hyung đến lúc già sẽ như nào,thật sự muốn nhìn thấy Exo năm 80 tuổi vẫn phong độ và là nhóm nhạc đi cùng năm tháng. Lúc này ba mẹ anh mang đồ ăn tới,các hyung cùng cúi chào hai bác lễ phép, hai bác cười tươi chào bọn nhỏ, mẹ Do đi lại gần anh, beakhyun thấy vậy cúi chào rồi đứng lên nhường chỗ cho bác.
Mẹ Do:" con thấy sao rồi, mẹ mang đồ ăn tới đây"
Kyungsoo:" dạ con ổn lắm mẹ yên tâm"
Ba Do:" ừm được rồi,nói chuyện với bọn nhóc lát nữa đói thì ăn cũng được"
Mấy hyung thấy anh không nhìn thấy nên nói rất nhiều, kể chuyện đi tập, kể chuyện các hyung đi tham gia show,chuyện cô gái này cô gái kia cho anh nghe. Nói chuyện thoải mái được một lúc lâu, anh quản lý nói:" thôi để kyungsoo nghỉ ngơi, đến giờ đi quay rồi"
Suho:" vậy chúng ta về,kyungsoo nghỉ ngơi cho tốt nhé, không phải quay bọn anh sẽ tới thăm"
Kyungsoo:" dạ mọi người đi về cẩn thận nhé"
Chanyeol:" yên tâm nghỉ ngơi đi"
Sehun:" hyung nghỉ ngơi đi nhé bọn em về đây"
Trước khi về ai cũng đến nắm lấy tay anh một cái, khiến anh rất an tâm và cảm động. Anh thật may mắn khi có những người anh em như vậy, anh sẽ nghe lời an tâm nghỉ ngơi. Mọi người cúi chào hai bác rồi lần lượt đi ra cửa cô nói :" để em tiễn mọi người. Em quay lại ngay" cô quay ra anh nói với anh rồi tiễn mọi người xuống tới cửa.
Chanyeol:" chăm sóc tốt cậu ấy"
Xiumin:" em vất vả rồi"
Sooyoung :" các hyung về cẩn thận yên tâm em sẽ chăm sóc tốt anh ấy"
Trở lại phòng anh, mẹ anh đang bón cháo cho anh, cô đi đến bên bàn gọt một ít hoa quả chuẩn bị sẵn khi anh ăn xong thì tráng miệng. Ba Do ngồi đọc báo bên cạnh, một lúc mẹ Do để anh ăn xong đi tới chỗ cô:"con mang cho kyungsoo ăn đi" cô cười nhẹ gật đầu:" dạ" tiến lại chỗ anh giúp anh ăn hoa quả.
Kyungsoo:" anh sắp no vỡ bụng rồi, mẹ bắt anh nhiều quá"
Sooyoung:" ăn nhiều chút mới lấy lại được sức, giờ nghỉ ngơi không lo béo"
Kyungsoo đành gật đầu ăn thêm một hai miếng hoa quả:" vậy đủ chưa em?" cô thấy anh không ăn được nữa :" được rồi" kéo gối cao lên một chút cho anh tựa vào giường thoải mái, cô nói:" hai bác muốn ăn gì không ạ con đi mua"
Mẹ Do:" không cần đâu, một lát bác sẽ về nhà ăn, bác có mang chút cơm cho con rồi, con ăn đi"
Sooyoung:" phiền hai bác cơm nước cho cả con rồi"
Ba Do:" không sao mà dù sao con cũng phải có sức mới chăm được cho Kyungsoo chứ"
Cô cười nhìn đồng hồ đã bảy giờ:" hai bác mau về ăn cơm rồi nghỉ ngơi chút đi ạ cũng muộn rồi hai bác chưa ăn sẽ đói lắm ạ:
Ba Do:" thôi được rồi chúng ta về thôi,phiền con rồi, nhà ít người vậy thì chia ra nghỉ ngơi"
Mẹ Do:" vậy bác về, hôm nay con chịu khó nhé"
Sooyoung:" hai bác không phải lo đâu, con sẽ ở đây với anh ấy, chỉ phiền bác nấu cơm cho con một vài ngày thôi ạ, rồi chị quản lý của con sử lý việc xong sẽ giúp con nấu đồ ăn"
Mẹ Do:" không sao đâu đừng phiền người ta làm gì"
Sooyoung:" bác yên tâm ạ, ở Hàn quốc con chỉ có chị ấy, chị ấy như chị em ruột của con thôi không phiền đâu ạ"
Ba Do:" thôi được rồi,chúng ta tính sau"
Sooyoung:" vậy con đưa hai bác ra ngoài"
Mẹ Do:" thôi con cứ ở đây với kyungsoo đi, vậy mẹ về nhé kyungsoo nghỉ ngơi cho tốt nha" mẹ Do đi đến nắm tay con trai.
Ba Do:" nghỉ ngơi tốt" vỗ vai con trai nói.
Kyungsoo:" dạ ba mẹ về cẩn thận"
Cô tiễn hai bác ra cửa rồi quay vào phòng, đến cạnh anh ngồi xuống:" anh có muốn nằm không?"
Kyungsoo:" em mau ăn gì đó đi, anh ngồi đây với em đợi em ăn xong thì nằm"
Cô nghe lời anh, lấy đồ ăn lại gần anh. :" bác gái nấu thật ngon, em chẳng bằng một góc"
Kyungsoo:" hừm có lẽ anh ăn cơm em quen rồi thấy mẹ nấu hơi nhạt rồi"
Sooyoung:" nè bác mà nghe thấy là không ổn nha, dù sao anh cũng ăn cơm mẹ hai mấy năm rồi dám nói vậy à? "
Kyungsoo:" cơm mẹ có hai mấy năm, cơm vợ cả đời cơ mà,không chê cơm mẹ chỉ là thay đổi khẩu vị thôi đó chứ"
Sooyoung thấy anh nói vậy vui vẻ cười,tiếp tục ăn cơm. Ăn xong cô dọn dẹp một chút, bỗng nhiên thấy anh khó ở ngồi không yên. Cô nhanh nhạy nhận ra tình hình, đôi má ửng đỏ nhưng vẫn nhẹ nhàng đến cạnh anh:" để em giúp anh"
Kyungsoo cũng ngượng ngùng nói:" đỡ anh vào trong thôi"
Sooyoung chêu ghẹo anh:" ai đó nói em là vợ mà ngượng ngùng chi hả"
Kyungsoo thấy cô chêu liền đáp lại bằng độ lầy lội:" vậy em giúp anh đi hẳn hoi nhá"
Sooyoung bị sập bẫy ngượng chín mặt nói:" không đâu,tự anh đi" đỡ anh tới nhà vệ sinh rồi nhanh chân chạy ra ngoài cửa. Kyungsoo thấy cô dễ thương lắc đầu:" em rất thích chạy nha"
Sooyoung thấy anh nói vọng ra ngượng ngùng không dám lên tiếng, một lúc sau cô chưa thấy anh nói gì liền nói:" anh xong chưa, có cần em giúp không đó?"
Kyungsoo:" anh xong lâu rồi,mà em không đưa anh ra sao anh ra được"Sooyoung mở cửa đi vào đỡ anh ra, anh như cảm thấy cô ngượng ngùng, thật đáng yêu mà.
Đỡ anh lên giường ngồi xong cô nói:" em đi tắm một chút anh có muốn nằm không? "
Kyungsoo:" anh đợi em mà, bật một chút nhạc cho anh là được rồi" cô quay ra mở list nhạc của nhóm anh trong máy cô rồi đi tắm. Cô tắm xong mở cửa đi ra, mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng bay tới chỗ anh. Lúc người ta không nhìn thấy thì mọi giác quan khác hoạt động gấp đôi, anh rất nhanh bị mùi hương từ phòng tắm làm say đắm. Mùi hương trên cơ thể cô di chuyển nhẹ nhàng ra bàn,rồi đi nhẹ nhàng đến chỗ anh,anh chỉ ngửi mùi hương thôi cũng tưởng tượng được những nơi cô đi tới.
Sooyoung:" anh lặng im vậy, lúc nãy còn hát mà"
Kyungsoo:" em lại đây"
Cô nghe theo anh tiến lại gần tưởng anh hoảng sợ nắm tay anh:" em đây"
Mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng tiến tới, hơi thở lại mùi bạc hà mát lạnh hòa quyện phả gần anh khiến đầu óc anh trở nên khoan khoái. Đã rất nhiều lần anh ôm cô vào lòng, ngửi mùi hoa nhài thoang thoảng từ người cô, đặc biệt lúc anh mệt mỏi chỉ cần thấy mùi hương này ôm lấy cô đã khiến anh bình tâm hơn, mọi mệt mỏi đều tan biến. Anh kéo cô lại gần,dùng đôi tay thay đôi mắt nhẹ nhàng giơ lên, cô thấy vậy đón lấy tay anh chạm vào má. Anh nhẹ nhàng xoa nhẹ má cô, làn da mịn màng trong suốt, anh có thể cảm nhận làn da cô càng rõ. Bình thường đi với anh hoặc gặp các hyung cô chẳng bao giờ makeup nhưng vẫn luôn rạng ngời tươi tắn.
Anh nhẹ nhàng di chuyển tay đến môi cô,đôi môi mềm mại,mỗi lần anh chạm vào cuốn hút anh không muốn buông rời nụ hôn đó ra. Anh kéo cô gần hơn dựa theo cảm giác hôn lên môi cô nhẹ nhàng thật lâu, hương bạc hà hòa quyện vào miệng anh càng khiến anh không muốn rời khỏi. Nụ hôn thật dài, thật lâu, nhẹ nhàng rồi sâu thẳm tâm hồn khiến hai con người như hòa vào làm một,lưu luyến không muốn rời đi.
Không khí dần nóng lên, đôi tay anh trượt trên vai cô dần dần đến bàn tay nhỏ bé, anh dương như cảm giác được da thịt mát lạnh của cô đang dần nóng lên. Anh dừng lại không hôn cô nữa nói:" em đang muốn bắt nạt người bệnh hả" cô ngượng ngùng chín mặt lại ấm ức rõ ràng là anh hôn cô mà giờ nói cô bắt nạt anh
Sooyoung:" anh dám chêu em hả"
Kyungsoo:" anh đâu có, chỉ là anh nghĩ có lẽ bây giờ em trông rất quyến rũ thôi"
Sooyoung :" hừm, anh nói hay cứ lắm bắt nạt em đi"
Kyungsoo cười tươi vì sự dễ thương của cô:" thôi nào anh không bắt nạt em đâu, em giận dỗi thì anh không dỗ nổi"
Sooyoung:" biết thế là tốt, bây giờ đi ngủ nào"
Anh lại chêu cô:" em ngủ cùng anh đi anh sợ"
" Anh làm gì biết sợ, chêu em đã lắm mà"
Anh giả bộ ủ rũ:" vậy thôi"
Cô cười không nói gì kéo chiếc giường bên cạnh lại gần giường của anh, đỡ anh nằm ngay ngắn, kéo chăn cho anh rồi bò lên giường của mình đắp chăn rồi nắm lấy tay anh. " anh yên tâm rồi chứ"
Kyungsoo cười :" như này càng không yên tâm"
Cô hờn nói:" vậy anh ngủ một mình đi" đang định buông tay anh ra thì anh nắm chặt lại.
Kyungsoo:" thôi mà Sooyoung"
Cô thấy anh nũng nịu rất ít khi thấy được vẻ mặt đáng yêu này của anh, anh là người không làm nổi aegyo mà bây giờ nũng nịu cô. Nam thần lạnh lùng băng giá tan chảy trong lòng cô rồi, nhưng cô vẫn luôn yêu cả vẻ đáng yêu của anh mà.
Sooyoung:" được rồi anh ngủ sớm đi giữ sức khỏe nữa"
Kyungsoo nghe lời cô :" vậy ngủ ngoan nha bé Soo"
Sooyoung kéo chăn lại cho anh rồi nói:" ngủ ngoan"
Tắt đèn bàn rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ... vẫn nắm chặt tay nhau không rời.
Đèn báo phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ đi ra:" chúc mừng mọi người, ca phẫu thuật rất thành công, một lát sẽ chuyển bệnh nhân về phòng hậu phẫu".Ba mẹ và cô cùng nhau cười thở phào nhẹ nhõm, trở về phòng phẫu thuật, anh nằm đó, đôi mắt bị băng lại, ngủ bình yên. Cô thấy yên tâm hơn rồi, đợi 7 ngày nữa anh sẽ được tháo băng lúc đó đôi mắt của anh sẽ khỏe mạnh hơn.
" Có lẽ vẫn còn thuốc mê, một lát nữa sẽ tỉnh thôi" ba Do nói.
Mẹ Do:" ừm vậy em trở về nấu một chút cháo đợi thằng bé tỉnh sẽ đói"
Ba Do:" ừm để anh đưa em về, Sooyoung ở đây nhé"
Sooyoung:" dạ hai bác về đi,một lát các hyung ở nhóm sẽ đến thôi ạ"
Mẹ Do:" ừm vậy bác đi, một lúc mang đồ ăn cho hai đứa"
Sooyoung:" dạ hai bác đi cẩn thận ạ" cô đưa hai bác ra cửa rồi quay lại ngồi cạnh giường anh, kéo chăn lên cao một chút,nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Một lúc sau anh tỉnh dạy, có vẻ hơi hoảng loạn một chút, cô vội vàng nắm lấy tay anh chấn an anh:" em ở đây, ca phẫu thuật thành công rồi, anh thấy sao rồi"
Kyungsoo:" không đau lắm, nhưng không thấy ánh sáng khiến anh hơi hoảng thôi, sẽ quen thôi"
Sooyoung:" có em ở đây, yên tâm nghỉ ngơi, anh đói không một lát ba mẹ sẽ mang đồ ăn tới, có cần nghỉ ngơi thêm không? "
Kyungsoo cười nhẹ:" anh không sao đâu, bây giờ chỉ cần em ở đây là được rồi"
Sooyoung cười nắm tay anh, vì anh hiện không thấy ánh sáng sẽ rất sợ và hoảng nên cô luôn nắm chặt tay anh.:" để em rót nước cho anh nhé"
Kyungsoo gật đầu, nhưng tay vẫn chưa muốn bỏ ra. Sooyoung thấy vậy :" em ngay cạnh đây rồi, chỉ một giây thôi". Lúc này anh mới yên tâm buông tay cô để cô rót nước.
" Đừng lo lắng gì cả, yên tâm nghỉ ngơi, em sẽ luôn ở bên cạnh anh không rời anh đâu, anh có cần em không?"
Kyungsoo:" đương nhiên rồi, anh luôn cần em" lúc tỉnh dạy anh cảm thấy rất hoang mang, nhưng đôi tay nhỏ bé ấy nắm chặt tay anh ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng " em sẽ luôn bên anh" khiến anh yên tâm, bớt hoảng loạn hơn.Sooyoung ngồi nói chuyện với anh, từng chuyện một lúc anh ở trong phòng phẫu thuật ba mẹ và cô đợi ở ngoài, các hyung gọi điện đến liên tục hỏi tình hình.
Cửa phòng mở ra, các hyung đi đến hỏi thăm kyungsoo.
Suho:" tốt rồi chỉ cần tháo băng là ổn"
Chen:" chúc mừng em nhé kyungsoo"
Beakhyun nắm tay anh nói:" nhớ không ngày xưa lúc mới gặp nhau ánh mắt của cậu khiến Kai sợ không dám đi ăn cùng đó"
Mọi người cười kyungsoo:" bây giờ mắt tinh rồi đấy nhá có lẽ còn đáng sợ hơn đó Kai"
Kai cười:" hyung yên tâm em biết hyung hiền khô rồi, không dọa em được nữa đâu"
Kyungsoo thấy mọi người ở bên rất cảm động,không còn hoảng sợ nữa:" cảm ơn mọi người đã luôn bên em"
Xiumin:" chúng ta sẽ còn bên nhau rất lâu nữa, đến khi kyungsoo già đi không còn trẻ như này nữa hyung sẽ cười nói kyungsoo à kyungsoo à sao tóc em lại trắng thế kia"
kyungsoo:" hyung lại làm trò cười nhạt rồi"
Chanyeol:" đúng rồi tớ sẽ gọi cậu kyungsoo à kyungsoo à kyungsoo à 80 lần mỗi ngày, có lẽ lúc đó là cậu không nghe thấy thật rồi"
Mọi người được trận cười lớn, cô nghĩ thật sự muốn nhìn thấy các hyung đến lúc già sẽ như nào,thật sự muốn nhìn thấy Exo năm 80 tuổi vẫn phong độ và là nhóm nhạc đi cùng năm tháng. Lúc này ba mẹ anh mang đồ ăn tới,các hyung cùng cúi chào hai bác lễ phép, hai bác cười tươi chào bọn nhỏ, mẹ Do đi lại gần anh, beakhyun thấy vậy cúi chào rồi đứng lên nhường chỗ cho bác.
Mẹ Do:" con thấy sao rồi, mẹ mang đồ ăn tới đây"
Kyungsoo:" dạ con ổn lắm mẹ yên tâm"
Ba Do:" ừm được rồi,nói chuyện với bọn nhóc lát nữa đói thì ăn cũng được"
Mấy hyung thấy anh không nhìn thấy nên nói rất nhiều, kể chuyện đi tập, kể chuyện các hyung đi tham gia show,chuyện cô gái này cô gái kia cho anh nghe. Nói chuyện thoải mái được một lúc lâu, anh quản lý nói:" thôi để kyungsoo nghỉ ngơi, đến giờ đi quay rồi"
Suho:" vậy chúng ta về,kyungsoo nghỉ ngơi cho tốt nhé, không phải quay bọn anh sẽ tới thăm"
Kyungsoo:" dạ mọi người đi về cẩn thận nhé"
Chanyeol:" yên tâm nghỉ ngơi đi"
Sehun:" hyung nghỉ ngơi đi nhé bọn em về đây"
Trước khi về ai cũng đến nắm lấy tay anh một cái, khiến anh rất an tâm và cảm động. Anh thật may mắn khi có những người anh em như vậy, anh sẽ nghe lời an tâm nghỉ ngơi. Mọi người cúi chào hai bác rồi lần lượt đi ra cửa cô nói :" để em tiễn mọi người. Em quay lại ngay" cô quay ra anh nói với anh rồi tiễn mọi người xuống tới cửa.
Chanyeol:" chăm sóc tốt cậu ấy"
Xiumin:" em vất vả rồi"
Sooyoung :" các hyung về cẩn thận yên tâm em sẽ chăm sóc tốt anh ấy"
Trở lại phòng anh, mẹ anh đang bón cháo cho anh, cô đi đến bên bàn gọt một ít hoa quả chuẩn bị sẵn khi anh ăn xong thì tráng miệng. Ba Do ngồi đọc báo bên cạnh, một lúc mẹ Do để anh ăn xong đi tới chỗ cô:"con mang cho kyungsoo ăn đi" cô cười nhẹ gật đầu:" dạ" tiến lại chỗ anh giúp anh ăn hoa quả.
Kyungsoo:" anh sắp no vỡ bụng rồi, mẹ bắt anh nhiều quá"
Sooyoung:" ăn nhiều chút mới lấy lại được sức, giờ nghỉ ngơi không lo béo"
Kyungsoo đành gật đầu ăn thêm một hai miếng hoa quả:" vậy đủ chưa em?" cô thấy anh không ăn được nữa :" được rồi" kéo gối cao lên một chút cho anh tựa vào giường thoải mái, cô nói:" hai bác muốn ăn gì không ạ con đi mua"
Mẹ Do:" không cần đâu, một lát bác sẽ về nhà ăn, bác có mang chút cơm cho con rồi, con ăn đi"
Sooyoung:" phiền hai bác cơm nước cho cả con rồi"
Ba Do:" không sao mà dù sao con cũng phải có sức mới chăm được cho Kyungsoo chứ"
Cô cười nhìn đồng hồ đã bảy giờ:" hai bác mau về ăn cơm rồi nghỉ ngơi chút đi ạ cũng muộn rồi hai bác chưa ăn sẽ đói lắm ạ:
Ba Do:" thôi được rồi chúng ta về thôi,phiền con rồi, nhà ít người vậy thì chia ra nghỉ ngơi"
Mẹ Do:" vậy bác về, hôm nay con chịu khó nhé"
Sooyoung:" hai bác không phải lo đâu, con sẽ ở đây với anh ấy, chỉ phiền bác nấu cơm cho con một vài ngày thôi ạ, rồi chị quản lý của con sử lý việc xong sẽ giúp con nấu đồ ăn"
Mẹ Do:" không sao đâu đừng phiền người ta làm gì"
Sooyoung:" bác yên tâm ạ, ở Hàn quốc con chỉ có chị ấy, chị ấy như chị em ruột của con thôi không phiền đâu ạ"
Ba Do:" thôi được rồi,chúng ta tính sau"
Sooyoung:" vậy con đưa hai bác ra ngoài"
Mẹ Do:" thôi con cứ ở đây với kyungsoo đi, vậy mẹ về nhé kyungsoo nghỉ ngơi cho tốt nha" mẹ Do đi đến nắm tay con trai.
Ba Do:" nghỉ ngơi tốt" vỗ vai con trai nói.
Kyungsoo:" dạ ba mẹ về cẩn thận"
Cô tiễn hai bác ra cửa rồi quay vào phòng, đến cạnh anh ngồi xuống:" anh có muốn nằm không?"
Kyungsoo:" em mau ăn gì đó đi, anh ngồi đây với em đợi em ăn xong thì nằm"
Cô nghe lời anh, lấy đồ ăn lại gần anh. :" bác gái nấu thật ngon, em chẳng bằng một góc"
Kyungsoo:" hừm có lẽ anh ăn cơm em quen rồi thấy mẹ nấu hơi nhạt rồi"
Sooyoung:" nè bác mà nghe thấy là không ổn nha, dù sao anh cũng ăn cơm mẹ hai mấy năm rồi dám nói vậy à? "
Kyungsoo:" cơm mẹ có hai mấy năm, cơm vợ cả đời cơ mà,không chê cơm mẹ chỉ là thay đổi khẩu vị thôi đó chứ"
Sooyoung thấy anh nói vậy vui vẻ cười,tiếp tục ăn cơm. Ăn xong cô dọn dẹp một chút, bỗng nhiên thấy anh khó ở ngồi không yên. Cô nhanh nhạy nhận ra tình hình, đôi má ửng đỏ nhưng vẫn nhẹ nhàng đến cạnh anh:" để em giúp anh"
Kyungsoo cũng ngượng ngùng nói:" đỡ anh vào trong thôi"
Sooyoung chêu ghẹo anh:" ai đó nói em là vợ mà ngượng ngùng chi hả"
Kyungsoo thấy cô chêu liền đáp lại bằng độ lầy lội:" vậy em giúp anh đi hẳn hoi nhá"
Sooyoung bị sập bẫy ngượng chín mặt nói:" không đâu,tự anh đi" đỡ anh tới nhà vệ sinh rồi nhanh chân chạy ra ngoài cửa. Kyungsoo thấy cô dễ thương lắc đầu:" em rất thích chạy nha"
Sooyoung thấy anh nói vọng ra ngượng ngùng không dám lên tiếng, một lúc sau cô chưa thấy anh nói gì liền nói:" anh xong chưa, có cần em giúp không đó?"
Kyungsoo:" anh xong lâu rồi,mà em không đưa anh ra sao anh ra được"Sooyoung mở cửa đi vào đỡ anh ra, anh như cảm thấy cô ngượng ngùng, thật đáng yêu mà.
Đỡ anh lên giường ngồi xong cô nói:" em đi tắm một chút anh có muốn nằm không? "
Kyungsoo:" anh đợi em mà, bật một chút nhạc cho anh là được rồi" cô quay ra mở list nhạc của nhóm anh trong máy cô rồi đi tắm. Cô tắm xong mở cửa đi ra, mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng bay tới chỗ anh. Lúc người ta không nhìn thấy thì mọi giác quan khác hoạt động gấp đôi, anh rất nhanh bị mùi hương từ phòng tắm làm say đắm. Mùi hương trên cơ thể cô di chuyển nhẹ nhàng ra bàn,rồi đi nhẹ nhàng đến chỗ anh,anh chỉ ngửi mùi hương thôi cũng tưởng tượng được những nơi cô đi tới.
Sooyoung:" anh lặng im vậy, lúc nãy còn hát mà"
Kyungsoo:" em lại đây"
Cô nghe theo anh tiến lại gần tưởng anh hoảng sợ nắm tay anh:" em đây"
Mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng tiến tới, hơi thở lại mùi bạc hà mát lạnh hòa quyện phả gần anh khiến đầu óc anh trở nên khoan khoái. Đã rất nhiều lần anh ôm cô vào lòng, ngửi mùi hoa nhài thoang thoảng từ người cô, đặc biệt lúc anh mệt mỏi chỉ cần thấy mùi hương này ôm lấy cô đã khiến anh bình tâm hơn, mọi mệt mỏi đều tan biến. Anh kéo cô lại gần,dùng đôi tay thay đôi mắt nhẹ nhàng giơ lên, cô thấy vậy đón lấy tay anh chạm vào má. Anh nhẹ nhàng xoa nhẹ má cô, làn da mịn màng trong suốt, anh có thể cảm nhận làn da cô càng rõ. Bình thường đi với anh hoặc gặp các hyung cô chẳng bao giờ makeup nhưng vẫn luôn rạng ngời tươi tắn.
Anh nhẹ nhàng di chuyển tay đến môi cô,đôi môi mềm mại,mỗi lần anh chạm vào cuốn hút anh không muốn buông rời nụ hôn đó ra. Anh kéo cô gần hơn dựa theo cảm giác hôn lên môi cô nhẹ nhàng thật lâu, hương bạc hà hòa quyện vào miệng anh càng khiến anh không muốn rời khỏi. Nụ hôn thật dài, thật lâu, nhẹ nhàng rồi sâu thẳm tâm hồn khiến hai con người như hòa vào làm một,lưu luyến không muốn rời đi.
Không khí dần nóng lên, đôi tay anh trượt trên vai cô dần dần đến bàn tay nhỏ bé, anh dương như cảm giác được da thịt mát lạnh của cô đang dần nóng lên. Anh dừng lại không hôn cô nữa nói:" em đang muốn bắt nạt người bệnh hả" cô ngượng ngùng chín mặt lại ấm ức rõ ràng là anh hôn cô mà giờ nói cô bắt nạt anh
Sooyoung:" anh dám chêu em hả"
Kyungsoo:" anh đâu có, chỉ là anh nghĩ có lẽ bây giờ em trông rất quyến rũ thôi"
Sooyoung :" hừm, anh nói hay cứ lắm bắt nạt em đi"
Kyungsoo cười tươi vì sự dễ thương của cô:" thôi nào anh không bắt nạt em đâu, em giận dỗi thì anh không dỗ nổi"
Sooyoung:" biết thế là tốt, bây giờ đi ngủ nào"
Anh lại chêu cô:" em ngủ cùng anh đi anh sợ"
" Anh làm gì biết sợ, chêu em đã lắm mà"
Anh giả bộ ủ rũ:" vậy thôi"
Cô cười không nói gì kéo chiếc giường bên cạnh lại gần giường của anh, đỡ anh nằm ngay ngắn, kéo chăn cho anh rồi bò lên giường của mình đắp chăn rồi nắm lấy tay anh. " anh yên tâm rồi chứ"
Kyungsoo cười :" như này càng không yên tâm"
Cô hờn nói:" vậy anh ngủ một mình đi" đang định buông tay anh ra thì anh nắm chặt lại.
Kyungsoo:" thôi mà Sooyoung"
Cô thấy anh nũng nịu rất ít khi thấy được vẻ mặt đáng yêu này của anh, anh là người không làm nổi aegyo mà bây giờ nũng nịu cô. Nam thần lạnh lùng băng giá tan chảy trong lòng cô rồi, nhưng cô vẫn luôn yêu cả vẻ đáng yêu của anh mà.
Sooyoung:" được rồi anh ngủ sớm đi giữ sức khỏe nữa"
Kyungsoo nghe lời cô :" vậy ngủ ngoan nha bé Soo"
Sooyoung kéo chăn lại cho anh rồi nói:" ngủ ngoan"
Tắt đèn bàn rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ... vẫn nắm chặt tay nhau không rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.