Em Vượt Đại Dương Để Yêu Anh (D.o)
Chương 51
Sooyoung1993
25/10/2019
Ba hôm sau, trên các trang báo mạng đều rầm rộ tin tức phát táng bức ảnh
cô chụp cùng anh nhưng rất may là anh được làm mờ mặt. Cô choáng váng
với đống tin tức này, điều cô lo là nhà báo kia soi xét kĩ sẽ phát hiện
ra là anh. Việc này sẽ rất ảnh hưởng đến anh, sự nghiệp anh đang phát
triển lúc này lại là lúc anh sắp ra mắt bộ phim mới không thể để anh bị
ảnh hưởng được. Cô gọi điện cho chú Man Soo
Sooyoung:" chú ơi, lúc này con không thể công khai được, anh ấy sắp ra bộ phim mới rồi. Con phải làm sao đây chú"
Man Soo:" con bình tĩnh đi,bây giờ phải xem ai là người có bức ảnh gốc đó, sử lý chuyện đó rồi chúng ta sẽ tìm cách giải quyết chỉ cần bức ảnh gốc đó không vào tay người khác thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn"
Sooyoung cúp máy suy nghĩ một hồi, xem lại bức ảnh được đăng lên mạng. Là bức ảnh anh và cô chụp mấy ngày trước khi ở quán caffe cùng Hye Jin. Cô đang định lấy xe đi tìm Hye Jin thì chị quản lý nói:" bây giờ em làm sao ra ngoài, mấy tên nhà báo vẫn đứng đó kìa. Để đó chị sẽ đi tìm cô ta".
Tiếng bấm chuông cửa vang lên, chị quản lý chạy tới thấy Hye Jin :" là cô ta đến".
Sooyoung vội vàng chạy tới mở cửa cho cô ấy, vừa mở cửa ra :" Bộp" một cái tát ráng xuống mặt cô, đau đớn khiến cô mơ hồ. Đám ký giả bên ngoài vội vàng nhao tới. Cô không kịp suy nghĩ kéo Hye Jin vào trong nhà đóng cửa lại.
Hye Jin:" tôi không ngờ cậu là người như thế. Kyungsoo đang phát triển sự nghiệp lại sắp ra bộ phim mới cậu làm vậy định giết chết cậu ấy sao?"
Sooyoung nhìn cô oan ức:" tôi có làm thế sao?"
Hye Jin:" không cô thì là ai, bức ảnh đó chỉ có cô thôi"
Sooyoung không muốn nói dài dòng:" nếu là tôi,tôi sẽ không như vậy, không chỉ nghĩ đến bản thân mà làm điều dại, đăng ảnh lên có lợi gì cho tôi"
Hye Jin:" chẳng phải cô đang ghen sao, tôi và cậu ấy thân thiết cho nên cô muốn cậu ấy thuộc sở hữu của cô"
Chị quản lý không nhìn được nữa:" này con nhỏ kia mày biết gì mà nói hả?"
Sooyoung can chị quản lý lại không muốn xảy ra sô sát:" tôi đưa cô về, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện"
Quản Lý:" làm sao em phải đưa nó về, nó tự đến thì tự đi không việc gì phải vậy"
Sooyoung:" bây giờ bên ngoài nhiều phóng viên lắm,em đưa cô ấy về." nói xong cô cầm chìa khóa đi xuống tầng hầm để xe.
Xe chạy tới trước cửa nhà Hye Jin, cô cùng xuống xe với cô ấy. Sooyoung nhẹ nhàng nói:" tôi không ghen tuông mù quáng, tôi làm tất cả mọi thứ chỉ vì anh ấy. Nếu tôi muốn đăng ảnh của chúng tôi, tôi đã làm từ lâu rồi"
Hye Jin:" cô đừng giả vờ nữa, ghen thì cứ nói là ghen đi. Tôi với kyungsoo sẽ không bao giờ tách ra được đâu, cô làm như vậy mà được sao"
Sooyoung vẫn rất nhẹ nhàng nhưng trái tim cô đau nhói nói:" nếu cậu yêu anh ấy,tôi hi vọng cậu sẽ suy nghĩ kỹ có nên làm vậy hay không?"
Hye Jin thoáng giật mình,cô ta biết chuyện của mình và kyungsoo sao. Không, nếu cô ta biết tại sao cô ta còn làm như không hề biết:" cô nói cái gì đấy, bạn bè tôi đương nhiên phải quan tâm cậu ấy rồi"
Sooyoung:" dù là gì đi nữa, là quá khứ, là hiện tại, hay tương lai,tôi hi vọng cậu hãy nghĩ cho kyungsoo.Chuyện này tôi tin cậu, cậu sẽ không đăng ảnh của anh ấy lên. Vì tôi cũng yêu anh ấy như cậu đã từng vậy"
Hye Jin tái mặt không nói được một lời nào. Bỗng từ trong bụi có một con vật nhảy ra. Sooyoung nhìn thấy con mèo đang chạy về phía Hye Jin liền đẩy Hye Jin ra khiến cô ta bất ngờ bị ngã. Sooyoung chạy đến :" cậu có sao không?" chưa kịp hỏi đến lần thứ hai anh từ đâu chạy tới đẩy cô ra
Kyungsoo:" Hye Jin cậu có sao không?"
Hye Jin đau đớn ôm lấy chân:" đau quá, chân mình đau quá" nước mắt đau đớn chảy ra.
Kyungsoo vội vàng ôm lấy cô ấy :" không sao đâu, mình ở đây rồi" anh chẳng thèm đoái hoài đến cô bị anh đẩy ra ngồi bất động nhìn anh. Anh vội vàng bế Hye Jin lên phòng. Trước khi đi còn quăng lại cho cô một ánh mắt sắc nhọn. Ánh mắt đó như đâm sâu vào trái tim cô, đục ngoáy trái tim cô vậy.
Cô lặng lẽ nhìn anh bế người phụ nữ khác rời đi, nước mắt đau đớn lặng lẽ rơi. Tuyết đầu mùa, từng hạt từng hạt lục giác rơi xuống, cô nhìn anh mờ mờ ảo ảo trong lớp nước mắt đục dần qua từng hạt tuyết rơi. Khi tuyết đầu mùa rơi cô đã tìm được anh, được hạnh phúc bên anh và bây giờ tuyết đầu mùa lại rơi nhưng trong cô chỉ có những nỗi đau không thể che giấu.Giấc mơ đáng sợ ấy là đây sao? Trong mơ đã rất đau đớn,nhưng thực sự bây giờ trái tim cô còn đau đớn hơn rất nhiều. Cô đứng dạy ngước mắt lên căn phòng tầng hai, căn phòng bật đèn ánh đèn ấm áp đấy rất gần mà cũng rất xa cô.
Một tiếng sau ánh đèn chợt tắt, cô nghĩ rằng cô sẽ đợi được anh,đợi anh ra và sẽ nói với anh tất cả. Rằng cô không phải người như vậy, cô không phải kẻ ghen tuông điên cuồng mù quáng. Cô sẽ giận anh vì anh đã đẩy cô ra, nhưng chỉ cần anh nói một câu cô sẽ lại cười và ôm anh thật chặt. Nhưng có lẽ những điều cô muốn đều không thể làm được nữa.
Hai tiếng, ba tiếng sau khi đèn tắt,cô vẫn chẳng thấy bóng anh đâu, trả lời cho sự đợi chờ của cô lại là không gian lạnh lẽo, bông tuyết rơi thành lớp dày trên mặt đường trắng xóa. Vậy là hết rồi, vậy là hết thật rồi, cô và anh đã chẳng còn gì để nói, chẳng còn gì để đợi mong. Nước mắt khô bởi lạnh giá dần nóng ấm trở lại tuôn ra trên má cô. Cô lên xe quay xe trở lại,lao nhanh về phía trước.
Sooyoung:" chú ơi, lúc này con không thể công khai được, anh ấy sắp ra bộ phim mới rồi. Con phải làm sao đây chú"
Man Soo:" con bình tĩnh đi,bây giờ phải xem ai là người có bức ảnh gốc đó, sử lý chuyện đó rồi chúng ta sẽ tìm cách giải quyết chỉ cần bức ảnh gốc đó không vào tay người khác thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn"
Sooyoung cúp máy suy nghĩ một hồi, xem lại bức ảnh được đăng lên mạng. Là bức ảnh anh và cô chụp mấy ngày trước khi ở quán caffe cùng Hye Jin. Cô đang định lấy xe đi tìm Hye Jin thì chị quản lý nói:" bây giờ em làm sao ra ngoài, mấy tên nhà báo vẫn đứng đó kìa. Để đó chị sẽ đi tìm cô ta".
Tiếng bấm chuông cửa vang lên, chị quản lý chạy tới thấy Hye Jin :" là cô ta đến".
Sooyoung vội vàng chạy tới mở cửa cho cô ấy, vừa mở cửa ra :" Bộp" một cái tát ráng xuống mặt cô, đau đớn khiến cô mơ hồ. Đám ký giả bên ngoài vội vàng nhao tới. Cô không kịp suy nghĩ kéo Hye Jin vào trong nhà đóng cửa lại.
Hye Jin:" tôi không ngờ cậu là người như thế. Kyungsoo đang phát triển sự nghiệp lại sắp ra bộ phim mới cậu làm vậy định giết chết cậu ấy sao?"
Sooyoung nhìn cô oan ức:" tôi có làm thế sao?"
Hye Jin:" không cô thì là ai, bức ảnh đó chỉ có cô thôi"
Sooyoung không muốn nói dài dòng:" nếu là tôi,tôi sẽ không như vậy, không chỉ nghĩ đến bản thân mà làm điều dại, đăng ảnh lên có lợi gì cho tôi"
Hye Jin:" chẳng phải cô đang ghen sao, tôi và cậu ấy thân thiết cho nên cô muốn cậu ấy thuộc sở hữu của cô"
Chị quản lý không nhìn được nữa:" này con nhỏ kia mày biết gì mà nói hả?"
Sooyoung can chị quản lý lại không muốn xảy ra sô sát:" tôi đưa cô về, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện"
Quản Lý:" làm sao em phải đưa nó về, nó tự đến thì tự đi không việc gì phải vậy"
Sooyoung:" bây giờ bên ngoài nhiều phóng viên lắm,em đưa cô ấy về." nói xong cô cầm chìa khóa đi xuống tầng hầm để xe.
Xe chạy tới trước cửa nhà Hye Jin, cô cùng xuống xe với cô ấy. Sooyoung nhẹ nhàng nói:" tôi không ghen tuông mù quáng, tôi làm tất cả mọi thứ chỉ vì anh ấy. Nếu tôi muốn đăng ảnh của chúng tôi, tôi đã làm từ lâu rồi"
Hye Jin:" cô đừng giả vờ nữa, ghen thì cứ nói là ghen đi. Tôi với kyungsoo sẽ không bao giờ tách ra được đâu, cô làm như vậy mà được sao"
Sooyoung vẫn rất nhẹ nhàng nhưng trái tim cô đau nhói nói:" nếu cậu yêu anh ấy,tôi hi vọng cậu sẽ suy nghĩ kỹ có nên làm vậy hay không?"
Hye Jin thoáng giật mình,cô ta biết chuyện của mình và kyungsoo sao. Không, nếu cô ta biết tại sao cô ta còn làm như không hề biết:" cô nói cái gì đấy, bạn bè tôi đương nhiên phải quan tâm cậu ấy rồi"
Sooyoung:" dù là gì đi nữa, là quá khứ, là hiện tại, hay tương lai,tôi hi vọng cậu hãy nghĩ cho kyungsoo.Chuyện này tôi tin cậu, cậu sẽ không đăng ảnh của anh ấy lên. Vì tôi cũng yêu anh ấy như cậu đã từng vậy"
Hye Jin tái mặt không nói được một lời nào. Bỗng từ trong bụi có một con vật nhảy ra. Sooyoung nhìn thấy con mèo đang chạy về phía Hye Jin liền đẩy Hye Jin ra khiến cô ta bất ngờ bị ngã. Sooyoung chạy đến :" cậu có sao không?" chưa kịp hỏi đến lần thứ hai anh từ đâu chạy tới đẩy cô ra
Kyungsoo:" Hye Jin cậu có sao không?"
Hye Jin đau đớn ôm lấy chân:" đau quá, chân mình đau quá" nước mắt đau đớn chảy ra.
Kyungsoo vội vàng ôm lấy cô ấy :" không sao đâu, mình ở đây rồi" anh chẳng thèm đoái hoài đến cô bị anh đẩy ra ngồi bất động nhìn anh. Anh vội vàng bế Hye Jin lên phòng. Trước khi đi còn quăng lại cho cô một ánh mắt sắc nhọn. Ánh mắt đó như đâm sâu vào trái tim cô, đục ngoáy trái tim cô vậy.
Cô lặng lẽ nhìn anh bế người phụ nữ khác rời đi, nước mắt đau đớn lặng lẽ rơi. Tuyết đầu mùa, từng hạt từng hạt lục giác rơi xuống, cô nhìn anh mờ mờ ảo ảo trong lớp nước mắt đục dần qua từng hạt tuyết rơi. Khi tuyết đầu mùa rơi cô đã tìm được anh, được hạnh phúc bên anh và bây giờ tuyết đầu mùa lại rơi nhưng trong cô chỉ có những nỗi đau không thể che giấu.Giấc mơ đáng sợ ấy là đây sao? Trong mơ đã rất đau đớn,nhưng thực sự bây giờ trái tim cô còn đau đớn hơn rất nhiều. Cô đứng dạy ngước mắt lên căn phòng tầng hai, căn phòng bật đèn ánh đèn ấm áp đấy rất gần mà cũng rất xa cô.
Một tiếng sau ánh đèn chợt tắt, cô nghĩ rằng cô sẽ đợi được anh,đợi anh ra và sẽ nói với anh tất cả. Rằng cô không phải người như vậy, cô không phải kẻ ghen tuông điên cuồng mù quáng. Cô sẽ giận anh vì anh đã đẩy cô ra, nhưng chỉ cần anh nói một câu cô sẽ lại cười và ôm anh thật chặt. Nhưng có lẽ những điều cô muốn đều không thể làm được nữa.
Hai tiếng, ba tiếng sau khi đèn tắt,cô vẫn chẳng thấy bóng anh đâu, trả lời cho sự đợi chờ của cô lại là không gian lạnh lẽo, bông tuyết rơi thành lớp dày trên mặt đường trắng xóa. Vậy là hết rồi, vậy là hết thật rồi, cô và anh đã chẳng còn gì để nói, chẳng còn gì để đợi mong. Nước mắt khô bởi lạnh giá dần nóng ấm trở lại tuôn ra trên má cô. Cô lên xe quay xe trở lại,lao nhanh về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.