Em Vượt Đại Dương Để Yêu Anh (D.o)
Chương 59
Sooyoung1993
26/10/2019
Ngày hôm sau cô trở lại Hàn quốc, vừa xuống máy bay cô liền đi tới ký túc xá của anh,cô không gọi điện cho anh, chỉ yên lặng chờ đợi. Đến tối muộn,
xe đưa các anh trở về . Anh xuống xe cô định tới gần anh.
Hyejin:" kyungsoo, cậu mới về sao?"
Kyungsoo quay lại thấy Hye Jin :" cậu tới đây làm gì? Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện, đứng đây nhiều người để ý lắm"
Anh và Hye jin cùng đi bộ tới một công viên nhỏ cách ký túc không xa. Cô lặng lẽ đi theo.
Hye Jin:" mình đã suy nghĩ rất nhiều Kyungsoo. Có lẽ tình cảm của mình không còn như trước, nhưng vì thấy cậu có người ở bên nên mình mới trở nên ích kỉ"
Kyungsoo:" cậu suy nghĩ được vậy thì tốt rồi"
Hye Jin thấy Kyungsoo trở nên lạnh lùng hỏi:" cậu và Sooyoung sao rồi, có phải cô ấy hiểu lầm rồi không?"
Kyungsoo:" cô ấy ở Việt Nam chưa quay lại"
Hye Jin:" cô ấy nói với mình rằng nếu mình thực sự yêu cậu thì sẽ biết chuyện gì tốt cho cậu. Vì cô ấy yêu cậu nên cô ấy sẽ làm mọi điều tốt nhất cho cậu"
Kyungsoo:" cô ấy đã làm rất nhiều thứ cho mình rồi Hye jin ạ"
Hye Jin:" chúc cậu hạnh phúc nhé"
Kyungsoo:" cảm ơn cậu"
Hye jin ôm kyungsoo lần cuối tạm biệt mối tình này, tạm biệt sự cố chấp của cô. Kyungsoo cũng nhẹ nhàng ôm hye Jin :" cảm ơn Hye Jin"
Anh không biết rằng, người đứng sau gốc cây kia nhìn thấy cảnh này đau lòng đến cỡ nào. Nước mắt cô âm thầm rơi, nhìn hai người họ ôm nhau,trò chuyện vui vẻ cùng nhau. Cô biết mình đã chẳng còn là gì của anh nữa, tình yêu anh dành cho cô đã hết. Người anh cần suốt thời gian qua đã trở lại với anh. Vậy thì " chúc anh hạnh phúc". Cô quay người rời đi, rời khỏi sự đau đớn này.
Trở về nhà cô không khóc, có lẽ nước mắt đã cạn khô vì đau đớn. Cô mở cửa phòng gỡ những bức ảnh của anh xuống, ngắm nhìn một lúc rồi xếp gọn gàng vào thùng.
" Chị Yisang, ngày mai gọi người đến dọn nhà cho em nhé em muốn chuyển một ít đồ về Việt Nam"
Chị Yisang :" em muốn trở về sao?"
Sooyoung:" đã chẳng còn gì níu kéo em nữa rồi chị ạ, em trở về thôi"
Yisang đau lòng:" bây giờ chị qua với em"
Sooyoung:" em không sao đâu chị, em muốn đi ngủ em mệt rồi"
Yisang:" được rồi, ngủ đi mai chị qua sớm"
Sooyoung cúp máy, nhìn thẳng lên trần nhà, im lặng.Cô chẳng còn đủ sức mà gào thét nữa, cô cũng không còn nước mắt nữa rồi. Cô cứ như vậy nhìn lên trần nhà suốt một đêm dài.
Sáng hôm sau, chị Yisang tới đã thấy cô chuẩn bị đồ đạc xong xuôi. Cô nói:" chị đưa em tới gặp chú Man Soo"
Yisang:" được rồi chúng ta đi" chị thấy cô không hề khóc, gương mặt lạnh lùng chưa bao giờ chị thấy. Trái tim đau đớn của cô làm sao chị xoa dịu nó đây.
Sooyoung tới gặp chú Man Soo,cô cúi chào chú:" chú Man soo con xin lỗi chú đã uổng sự kì vọng của chú. Con muốn trở về với ba mẹ con"
Mansoo tiến lại gần cô cháu gái gương mặt xanh xao,mới một tuần không gặp mà gầy đi rất nhiều:" con muốn trở về cùng ba mẹ, chú đồng ý, nhưng nếu một ngày con muốn quay lại chú vẫn sẽ ủng hộ con"
Sooyoung:" con cảm ơn chú rất nhiều,chuyện của con hi vọng chú hãy giữ kín,con không muốn điều gì ảnh hưởng tới anh ấy."
Man soo:" được rồi Sooyoung, nhưng có lẽ việc này sẽ khiến kyungsoo bị tổn thương mất một thời gian đó"
Sooyoung:" chỉ cần mọi cố gắng của anh ấy không bị đổ sông đổ bể con chấp nhận tất cả"
Man soo nhìn cháu gái đau lòng, có lẽ con đường này chẳng đem được hạnh phúc cho cháu ông. Có lẽ đã đến lúc buông bỏ.
Sooyoung:" tạm biệt chú"
Man soo:" được rồi giữ gìn sức khỏe, cho ta gửi lời hỏi thăm đến mẹ con"
Sooyoung:" vâng ạ."
Cô đi đến phòng tập của anh, ngắm nhìn lại một lượt nơi cô đã luôn theo dõi từng bước nhảy của anh. Cô đi đến tầng thượng nơi cô và anh cùng nhau trải qua hạnh phúc. Ngắm nhìn lại những kỉ niệm gần một năm qua cô mỉm cười đưa tay lên bụng:" bảo bối của mẹ, con hãy nhìn kỹ nơi này. Đây là nơi ba và mẹ hạnh phúc bên nhau. Một ngày nào đó khi con lớn khôn mẹ sẽ để con trở lại nơi này. Tạm biệt hạnh phúc"
Ngày hôm sau,công ty chính thức xác nhận Sooyoung tạm thời ngừng các hoạt động vì lý do sức khỏe. Khi nghe được tin tức này, anh gọi điện cho cô không được, chị quản lý cũng không được. Anh lái xe đến tận nhà cô, nhưng bên trong đều được dọn dẹp gọn gàng. Quần áo của cô đều đã được chuyển đi. Anh đến nhà chị Yisang,không có ai ở nhà. Mọi tìm kiếm về cô đều không có tin tức. Cô đã biến mất không một dấu vết nào, không một lời nói nào.
Kyungsoo thẫn thờ trở về ký túc xá,Chanyeol đi đến cạnh anh. Kyungsoo mệt mỏi bám tay vào Chanyeol bật khóc:" Tại sao, tại sao cô ấy lại như vậy. Mình còn chưa kịp giải thích với cô ấy, còn chưa nói được một lời nào cô ấy đã bỏ đi"
Chanyeol đau lòng:" kyungsoo, cậu bình tĩnh lại chút.có thể cô ấy cần thời gian để đối mặt với tất cả. Hãy cho cô ấy chút thời gian đi"
Kyungsoo đau đớn,nước mắt anh chảy ra khiến mọi người đau sót. Kyungsoo đóng phim dù bị đánh cũng không bao giờ kêu đau, dù vất vả cũng chẳng kêu mệt. Nhưng bây giờ đây anh ôm lấy trái tim kêu đau đớn, ôm lấy trái tim gỉ máu này kêu đau đớn. Trái tim anh vỡ tan thành trăm mảnh, mất đi cô với anh mọi thứ chẳng còn ý nghĩa nữa. Hình ảnh của cô chạy mãi trong đầu anh, trong trái tim anh.
Chanyeol đưa kyungsoo về phòng lặng lẽ ngồi bên bạn. Hai người anh yêu quý lần lượt ôm anh mà khóc, lần lượt đau đớn bởi tình yêu. Vì sao hai người yêu nhau đến thế mà vẫn có thể rời xa nhau. Sooyoung tại sao em lại bỏ đi.
Hyejin:" kyungsoo, cậu mới về sao?"
Kyungsoo quay lại thấy Hye Jin :" cậu tới đây làm gì? Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện, đứng đây nhiều người để ý lắm"
Anh và Hye jin cùng đi bộ tới một công viên nhỏ cách ký túc không xa. Cô lặng lẽ đi theo.
Hye Jin:" mình đã suy nghĩ rất nhiều Kyungsoo. Có lẽ tình cảm của mình không còn như trước, nhưng vì thấy cậu có người ở bên nên mình mới trở nên ích kỉ"
Kyungsoo:" cậu suy nghĩ được vậy thì tốt rồi"
Hye Jin thấy Kyungsoo trở nên lạnh lùng hỏi:" cậu và Sooyoung sao rồi, có phải cô ấy hiểu lầm rồi không?"
Kyungsoo:" cô ấy ở Việt Nam chưa quay lại"
Hye Jin:" cô ấy nói với mình rằng nếu mình thực sự yêu cậu thì sẽ biết chuyện gì tốt cho cậu. Vì cô ấy yêu cậu nên cô ấy sẽ làm mọi điều tốt nhất cho cậu"
Kyungsoo:" cô ấy đã làm rất nhiều thứ cho mình rồi Hye jin ạ"
Hye Jin:" chúc cậu hạnh phúc nhé"
Kyungsoo:" cảm ơn cậu"
Hye jin ôm kyungsoo lần cuối tạm biệt mối tình này, tạm biệt sự cố chấp của cô. Kyungsoo cũng nhẹ nhàng ôm hye Jin :" cảm ơn Hye Jin"
Anh không biết rằng, người đứng sau gốc cây kia nhìn thấy cảnh này đau lòng đến cỡ nào. Nước mắt cô âm thầm rơi, nhìn hai người họ ôm nhau,trò chuyện vui vẻ cùng nhau. Cô biết mình đã chẳng còn là gì của anh nữa, tình yêu anh dành cho cô đã hết. Người anh cần suốt thời gian qua đã trở lại với anh. Vậy thì " chúc anh hạnh phúc". Cô quay người rời đi, rời khỏi sự đau đớn này.
Trở về nhà cô không khóc, có lẽ nước mắt đã cạn khô vì đau đớn. Cô mở cửa phòng gỡ những bức ảnh của anh xuống, ngắm nhìn một lúc rồi xếp gọn gàng vào thùng.
" Chị Yisang, ngày mai gọi người đến dọn nhà cho em nhé em muốn chuyển một ít đồ về Việt Nam"
Chị Yisang :" em muốn trở về sao?"
Sooyoung:" đã chẳng còn gì níu kéo em nữa rồi chị ạ, em trở về thôi"
Yisang đau lòng:" bây giờ chị qua với em"
Sooyoung:" em không sao đâu chị, em muốn đi ngủ em mệt rồi"
Yisang:" được rồi, ngủ đi mai chị qua sớm"
Sooyoung cúp máy, nhìn thẳng lên trần nhà, im lặng.Cô chẳng còn đủ sức mà gào thét nữa, cô cũng không còn nước mắt nữa rồi. Cô cứ như vậy nhìn lên trần nhà suốt một đêm dài.
Sáng hôm sau, chị Yisang tới đã thấy cô chuẩn bị đồ đạc xong xuôi. Cô nói:" chị đưa em tới gặp chú Man Soo"
Yisang:" được rồi chúng ta đi" chị thấy cô không hề khóc, gương mặt lạnh lùng chưa bao giờ chị thấy. Trái tim đau đớn của cô làm sao chị xoa dịu nó đây.
Sooyoung tới gặp chú Man Soo,cô cúi chào chú:" chú Man soo con xin lỗi chú đã uổng sự kì vọng của chú. Con muốn trở về với ba mẹ con"
Mansoo tiến lại gần cô cháu gái gương mặt xanh xao,mới một tuần không gặp mà gầy đi rất nhiều:" con muốn trở về cùng ba mẹ, chú đồng ý, nhưng nếu một ngày con muốn quay lại chú vẫn sẽ ủng hộ con"
Sooyoung:" con cảm ơn chú rất nhiều,chuyện của con hi vọng chú hãy giữ kín,con không muốn điều gì ảnh hưởng tới anh ấy."
Man soo:" được rồi Sooyoung, nhưng có lẽ việc này sẽ khiến kyungsoo bị tổn thương mất một thời gian đó"
Sooyoung:" chỉ cần mọi cố gắng của anh ấy không bị đổ sông đổ bể con chấp nhận tất cả"
Man soo nhìn cháu gái đau lòng, có lẽ con đường này chẳng đem được hạnh phúc cho cháu ông. Có lẽ đã đến lúc buông bỏ.
Sooyoung:" tạm biệt chú"
Man soo:" được rồi giữ gìn sức khỏe, cho ta gửi lời hỏi thăm đến mẹ con"
Sooyoung:" vâng ạ."
Cô đi đến phòng tập của anh, ngắm nhìn lại một lượt nơi cô đã luôn theo dõi từng bước nhảy của anh. Cô đi đến tầng thượng nơi cô và anh cùng nhau trải qua hạnh phúc. Ngắm nhìn lại những kỉ niệm gần một năm qua cô mỉm cười đưa tay lên bụng:" bảo bối của mẹ, con hãy nhìn kỹ nơi này. Đây là nơi ba và mẹ hạnh phúc bên nhau. Một ngày nào đó khi con lớn khôn mẹ sẽ để con trở lại nơi này. Tạm biệt hạnh phúc"
Ngày hôm sau,công ty chính thức xác nhận Sooyoung tạm thời ngừng các hoạt động vì lý do sức khỏe. Khi nghe được tin tức này, anh gọi điện cho cô không được, chị quản lý cũng không được. Anh lái xe đến tận nhà cô, nhưng bên trong đều được dọn dẹp gọn gàng. Quần áo của cô đều đã được chuyển đi. Anh đến nhà chị Yisang,không có ai ở nhà. Mọi tìm kiếm về cô đều không có tin tức. Cô đã biến mất không một dấu vết nào, không một lời nói nào.
Kyungsoo thẫn thờ trở về ký túc xá,Chanyeol đi đến cạnh anh. Kyungsoo mệt mỏi bám tay vào Chanyeol bật khóc:" Tại sao, tại sao cô ấy lại như vậy. Mình còn chưa kịp giải thích với cô ấy, còn chưa nói được một lời nào cô ấy đã bỏ đi"
Chanyeol đau lòng:" kyungsoo, cậu bình tĩnh lại chút.có thể cô ấy cần thời gian để đối mặt với tất cả. Hãy cho cô ấy chút thời gian đi"
Kyungsoo đau đớn,nước mắt anh chảy ra khiến mọi người đau sót. Kyungsoo đóng phim dù bị đánh cũng không bao giờ kêu đau, dù vất vả cũng chẳng kêu mệt. Nhưng bây giờ đây anh ôm lấy trái tim kêu đau đớn, ôm lấy trái tim gỉ máu này kêu đau đớn. Trái tim anh vỡ tan thành trăm mảnh, mất đi cô với anh mọi thứ chẳng còn ý nghĩa nữa. Hình ảnh của cô chạy mãi trong đầu anh, trong trái tim anh.
Chanyeol đưa kyungsoo về phòng lặng lẽ ngồi bên bạn. Hai người anh yêu quý lần lượt ôm anh mà khóc, lần lượt đau đớn bởi tình yêu. Vì sao hai người yêu nhau đến thế mà vẫn có thể rời xa nhau. Sooyoung tại sao em lại bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.