Em Vượt Đại Dương Để Yêu Anh (D.o)
Chương 61
Sooyoung1993
26/10/2019
Sau nhiều năm, căn nhà này vẫn như xưa. Cô nhớ lần cuối cô trở lại đây là
lúc DaeYang hai tuổi. Cô qua đây để cùng gia đình mừng ngày 20 năm thành lập công ty. Lúc đó Khải Lam cũng tới đây cùng cô,nghĩ đến Khải Lam
quả thực cô nợ anh cả tấm chân tình.
Ngày đó,khi anh nhận được tin cô ở viện, anh đã vội vàng chạy tới. Khi anh biết cô mang thai, anh nhẹn nhàng đến nắm lấy tay cô nói:" em có thai sao còn dại dột, không nghĩ đến bản thân cũng phải nghĩ đến đứa bé" cô không nhìn anh, cô chỉ nhìn lên trần nhà một cách vô thức. Từ ngày đó, anh thường xuyên xang thăm cô, đưa cô đi dạo, đưa cô đi khám thai định kỳ, anh còn đưa cô đi mua đồ sơ sinh cho em bé. Anh coi đứa con trọng bụng cô như con của mình vậy. Cô thực sự rất cảm kích tấm lòng của anh, nhưng tình yêu không thể gượng ép. Cô rất nhiều lần nói với anh rằng:" em không thể ở bên anh, nên xin anh đừng quan tâm đến em nữa" những lúc như thế anh nổi giận :" việc của anh,không mượn em quan tâm" anh bỏ đi. Ngày hôm sau lại quay lại vui vẻ,đưa cô đi ăn đồ cô thích, đi dạo vườn tường vy mà như chưa có việc gì xảy ra. Cho đến khi cô sinh bảo bối, anh cũng ở ngoài lo lắng đứng ngồi không yên.
Người đón bảo bối của cô đầu tiên là anh, anh bế thằng bé,thơm vào trán nó như thể nó là con ruột của anh vậy.
Daeyang của cô lớn lên trong vòng tay của Khải Lam, anh thường bế nó lên khiến nó cười khanh khách. Anh rất tốt với mẹ con cô, cô không thể yêu anh, lấy anh được. Nhưng chưa bao giờ anh ép cô phải lấy anh, cũng chưa bao giờ ép cô điều gì cô không muốn. Đôi khi cô nghĩ cô thật sự quá tàn nhẫn, cô không thể yêu anh đó thực sự là điều quá tàn nhẫn đối với anh.
Daeyang:" mami chúng ta đi đón anh Bảo Bảo thôi đến giờ rồi"
Sooyoung:" được rồi, chúng ta đi, con mau đi giày đi. Mami lấy đồ biếu ông Man Soo"
Daeyang:" Nae"
Cô cùng con trai đến trước cổng trường học của Bảo Bảo,Daeyang xuống xe chạy đến ngóng Bảo Bảo. Thằng bé rất quý và ngưỡng mộ anh Bảo Bảo của nó,nên lần này được ở lại Hàn quốc nó rất phấn khích. Bảo bảo xuất hiện trong trang phục trường trung học, Daeyang nhìn thấy vui sướng chạy đến:" anh Bảo Bảo Daeyang đến rồi nè" Bảo Bảo chạy lại đỡ thằng nhóc, bế thằng nhóc lên:" Yang Yang được tới Hàn quốc rồi có vui không, có nhớ anh Bảo Bảo không?"
Daeyang:" vui lắm anh Bảo Bảo, em cũng nhớ anh, nhớ cả noona An An nữa, nhớ cả hai bác nữa."
Bảo bảo:" yang yang ngoan,anh Bảo Bảo sẽ dạy em chơi đàn."
Daeyang:" anh hứa đấy nhé" cậu bé đưa tay lên móc tay với Bảo Bảo.
Bảo Bảo cúi chào cô:" con chào cô Sooyoung. Cô khỏe không ạ?"
Cô tiến tới vỗ vai Bảo Bảo:" Bảo bảo của cô lớn thật khỏe mạnh, cô nghe nói con mới được giải piano hả. Chúc mừng con nha"
Bảo bảo:" dạ con cảm ơn cô,tất cả đều thừa hưởng gen tốt đẹp từ cô đó ạ"
Thằng bé rất khéo nịnh, ngày bé nó đã đáng yêu vậy rồi:" được rồi, chúng ta đến chỗ ông Man soo,cô đưa con đi. Tập luyện vất vả nhưng mà phải ăn uống đầy đủ đó nhá."
Bảo bảo:" dạ con biết ạ, bây giờ con vẫn đang phát triển cơ thể nên con sẽ ăn uống đầy đủ "
Sooyoung:" con thật là trưởng thành quá,khiến cô hơi choáng váng. Bảo bảo đáng yêu của cô đâu rồi"
Bảo bảo:" con là vẫn thích bento tình yêu của cô Sooyoung thôi"
Sooyoung mỉm cười :" ở lớp đã thích bạn nào chưa đó, chắc con được nhiều bạn nữ mến mộ lắm nhỉ"
Bảo bảo :" con không có đâu, con còn bé mà cô"
Sooyoung:" ừm đúng rồi bảo bảo còn bé bỏng lắm. Ngoan lắm"
Bảo bảo ngượng ngùng, bảo bảo rất thương cô Sooyoung. Ngày trước lúc trở về thăm cô,nhìn cô thất thần Bảo Bảo đã nghĩ sẽ trở thành người thật mạnh mẽ để bảo vệ cô Sooyoung. Bây giờ cô cười như này Bảo Bảo thấy an tâm hơn.
Sooyoung:" Bảo Bảo này, cô muốn con dạy cho em Yang học đàn, học hát"
Daeyang nghe chuyện người lớn không hiểu nhưng khi nghe đến câu đó mắt sáng rực:" mami con yêu mami nhất"
Sooyoung đang lái xe mỉm cười ngó gương hậu nhìn nó:" Daeyang,mami để con đến xem anh Bảo Bảo tập luyện,lúc đó thấy khổ thấy mệt thì đừng có hối hận nha"
Daeyang mặc dù chưa thấu hiểu hết được từ hối hận nhưng vẫn nói:" dạ con không hối hận đâu"
Bảo Bảo mỉm cười, quả thực Daeyang giống chú Soo không sai lệch một tí nào cả, đam mê của nó có lẽ cũng hưởng không ít nhiều từ gen của cả bố lẫn mẹ.
Daeyang:" mami ở đó có baba không?"
Sooyoung lặng im một hồi:" con muốn gặp baba luôn sao?"
Daeyang:" mami lại nói baba đi diễn không có ở đó nữa sao?"
Sooyoung biết con trai thực sự muốn gặp ba của nó,nhưng nó liệu có tiếp nhận được không nếu ba nó không muốn nhận nó.
Sooyoung:" con trai nghe mẹ nói này, con phải bình tĩnh biết chưa, chẳng phải là con vẫn thấy ba trên tivi đó hay sao? Chỉ là ba chưa thể đến với con thôi, con thấy đó ba rất bận mà"
Daeyang hiểu ba rất bận, vì một ngày có tới cả trăm video đăng baba của nó lên. Nào là đi nhật bản, đi singapore đi philippin nhưng chẳng thấy ba đến Việt Nam,có đến thì cũng là lúc nó mới bé xíu thôi chưa nhận biết được nhiều. Daeyang im lặng không nói thêm nữa.
Sooyoung nhìn con trai mà đau lòng, thằng bé rất hiểu chuyện. Mỗi khi nhắc đến ba thằng bé đều dùng ánh mắt tươi sáng kèm theo tia mong chờ. Cô cũng vì điều này mà muốn Daeyang tới Hàn quốc. Dù ba nó không đón nhận nó, nhưng nó có thể thấy ba nó một lần. Rồi khi lớn lên nó sẽ hiểu hết thôi.
Sooyoung:" daeyang có nhớ năm nay là năm rất quan trọng của baba không?"
Daeyang:" dạ con nhớ ạ"
Sooyoung:" vậy daeyang nghe lời mẹ, ngoan đợi baba biết chưa?"
Daeyang:" vâng ạ" cậu bé không thắc mắc thêm về baba nữa,rất ngoan ngoãn ngồi im xem đường phố.
Ngày đó,khi anh nhận được tin cô ở viện, anh đã vội vàng chạy tới. Khi anh biết cô mang thai, anh nhẹn nhàng đến nắm lấy tay cô nói:" em có thai sao còn dại dột, không nghĩ đến bản thân cũng phải nghĩ đến đứa bé" cô không nhìn anh, cô chỉ nhìn lên trần nhà một cách vô thức. Từ ngày đó, anh thường xuyên xang thăm cô, đưa cô đi dạo, đưa cô đi khám thai định kỳ, anh còn đưa cô đi mua đồ sơ sinh cho em bé. Anh coi đứa con trọng bụng cô như con của mình vậy. Cô thực sự rất cảm kích tấm lòng của anh, nhưng tình yêu không thể gượng ép. Cô rất nhiều lần nói với anh rằng:" em không thể ở bên anh, nên xin anh đừng quan tâm đến em nữa" những lúc như thế anh nổi giận :" việc của anh,không mượn em quan tâm" anh bỏ đi. Ngày hôm sau lại quay lại vui vẻ,đưa cô đi ăn đồ cô thích, đi dạo vườn tường vy mà như chưa có việc gì xảy ra. Cho đến khi cô sinh bảo bối, anh cũng ở ngoài lo lắng đứng ngồi không yên.
Người đón bảo bối của cô đầu tiên là anh, anh bế thằng bé,thơm vào trán nó như thể nó là con ruột của anh vậy.
Daeyang của cô lớn lên trong vòng tay của Khải Lam, anh thường bế nó lên khiến nó cười khanh khách. Anh rất tốt với mẹ con cô, cô không thể yêu anh, lấy anh được. Nhưng chưa bao giờ anh ép cô phải lấy anh, cũng chưa bao giờ ép cô điều gì cô không muốn. Đôi khi cô nghĩ cô thật sự quá tàn nhẫn, cô không thể yêu anh đó thực sự là điều quá tàn nhẫn đối với anh.
Daeyang:" mami chúng ta đi đón anh Bảo Bảo thôi đến giờ rồi"
Sooyoung:" được rồi, chúng ta đi, con mau đi giày đi. Mami lấy đồ biếu ông Man Soo"
Daeyang:" Nae"
Cô cùng con trai đến trước cổng trường học của Bảo Bảo,Daeyang xuống xe chạy đến ngóng Bảo Bảo. Thằng bé rất quý và ngưỡng mộ anh Bảo Bảo của nó,nên lần này được ở lại Hàn quốc nó rất phấn khích. Bảo bảo xuất hiện trong trang phục trường trung học, Daeyang nhìn thấy vui sướng chạy đến:" anh Bảo Bảo Daeyang đến rồi nè" Bảo Bảo chạy lại đỡ thằng nhóc, bế thằng nhóc lên:" Yang Yang được tới Hàn quốc rồi có vui không, có nhớ anh Bảo Bảo không?"
Daeyang:" vui lắm anh Bảo Bảo, em cũng nhớ anh, nhớ cả noona An An nữa, nhớ cả hai bác nữa."
Bảo bảo:" yang yang ngoan,anh Bảo Bảo sẽ dạy em chơi đàn."
Daeyang:" anh hứa đấy nhé" cậu bé đưa tay lên móc tay với Bảo Bảo.
Bảo Bảo cúi chào cô:" con chào cô Sooyoung. Cô khỏe không ạ?"
Cô tiến tới vỗ vai Bảo Bảo:" Bảo bảo của cô lớn thật khỏe mạnh, cô nghe nói con mới được giải piano hả. Chúc mừng con nha"
Bảo bảo:" dạ con cảm ơn cô,tất cả đều thừa hưởng gen tốt đẹp từ cô đó ạ"
Thằng bé rất khéo nịnh, ngày bé nó đã đáng yêu vậy rồi:" được rồi, chúng ta đến chỗ ông Man soo,cô đưa con đi. Tập luyện vất vả nhưng mà phải ăn uống đầy đủ đó nhá."
Bảo bảo:" dạ con biết ạ, bây giờ con vẫn đang phát triển cơ thể nên con sẽ ăn uống đầy đủ "
Sooyoung:" con thật là trưởng thành quá,khiến cô hơi choáng váng. Bảo bảo đáng yêu của cô đâu rồi"
Bảo bảo:" con là vẫn thích bento tình yêu của cô Sooyoung thôi"
Sooyoung mỉm cười :" ở lớp đã thích bạn nào chưa đó, chắc con được nhiều bạn nữ mến mộ lắm nhỉ"
Bảo bảo :" con không có đâu, con còn bé mà cô"
Sooyoung:" ừm đúng rồi bảo bảo còn bé bỏng lắm. Ngoan lắm"
Bảo bảo ngượng ngùng, bảo bảo rất thương cô Sooyoung. Ngày trước lúc trở về thăm cô,nhìn cô thất thần Bảo Bảo đã nghĩ sẽ trở thành người thật mạnh mẽ để bảo vệ cô Sooyoung. Bây giờ cô cười như này Bảo Bảo thấy an tâm hơn.
Sooyoung:" Bảo Bảo này, cô muốn con dạy cho em Yang học đàn, học hát"
Daeyang nghe chuyện người lớn không hiểu nhưng khi nghe đến câu đó mắt sáng rực:" mami con yêu mami nhất"
Sooyoung đang lái xe mỉm cười ngó gương hậu nhìn nó:" Daeyang,mami để con đến xem anh Bảo Bảo tập luyện,lúc đó thấy khổ thấy mệt thì đừng có hối hận nha"
Daeyang mặc dù chưa thấu hiểu hết được từ hối hận nhưng vẫn nói:" dạ con không hối hận đâu"
Bảo Bảo mỉm cười, quả thực Daeyang giống chú Soo không sai lệch một tí nào cả, đam mê của nó có lẽ cũng hưởng không ít nhiều từ gen của cả bố lẫn mẹ.
Daeyang:" mami ở đó có baba không?"
Sooyoung lặng im một hồi:" con muốn gặp baba luôn sao?"
Daeyang:" mami lại nói baba đi diễn không có ở đó nữa sao?"
Sooyoung biết con trai thực sự muốn gặp ba của nó,nhưng nó liệu có tiếp nhận được không nếu ba nó không muốn nhận nó.
Sooyoung:" con trai nghe mẹ nói này, con phải bình tĩnh biết chưa, chẳng phải là con vẫn thấy ba trên tivi đó hay sao? Chỉ là ba chưa thể đến với con thôi, con thấy đó ba rất bận mà"
Daeyang hiểu ba rất bận, vì một ngày có tới cả trăm video đăng baba của nó lên. Nào là đi nhật bản, đi singapore đi philippin nhưng chẳng thấy ba đến Việt Nam,có đến thì cũng là lúc nó mới bé xíu thôi chưa nhận biết được nhiều. Daeyang im lặng không nói thêm nữa.
Sooyoung nhìn con trai mà đau lòng, thằng bé rất hiểu chuyện. Mỗi khi nhắc đến ba thằng bé đều dùng ánh mắt tươi sáng kèm theo tia mong chờ. Cô cũng vì điều này mà muốn Daeyang tới Hàn quốc. Dù ba nó không đón nhận nó, nhưng nó có thể thấy ba nó một lần. Rồi khi lớn lên nó sẽ hiểu hết thôi.
Sooyoung:" daeyang có nhớ năm nay là năm rất quan trọng của baba không?"
Daeyang:" dạ con nhớ ạ"
Sooyoung:" vậy daeyang nghe lời mẹ, ngoan đợi baba biết chưa?"
Daeyang:" vâng ạ" cậu bé không thắc mắc thêm về baba nữa,rất ngoan ngoãn ngồi im xem đường phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.