Em Vượt Đại Dương Để Yêu Anh (D.o)
Chương 65
Sooyoung1993
26/10/2019
Daeyang:" chú gặp ba con sao?"
Kyungsoo:" đúng rồi chú từng ghé thăm nhà con ở bây giờ,chú thấy ba của Daeyang đang chơi cùng Daeyang đó"
Daeyang:" lúc đó con còn nhỏ, nhưng từ nhỏ đến bây giờ ở cạnh con là chú Khải Lam. Chú ấy là bạn thân của mẹ. Từ lúc con ra đời ba đã không còn bên con rồi"
Kyungsoo như sét đánh ngang tai chuyện gì thế này. Cô ấy sinh con và nuôi con một mình sao, còn người đàn ông hai lần mình gặp lại là bạn thân sao? Kyungsoo choáng váng không sắp xếp được những suy nghĩ trong đầu. Anh đau đớn nhìn thằng bé từ nhỏ đã không có ba,cô ấy vì sao mà cứ phải chịu đựng nhiều thứ đến thế. Cô ấy rất khổ sở suốt thời gian qua vậy mà nhìn thấy anh cô vẫn cười tươi như thực sự hạnh phúc.
Kyungsoo:" hôm nay chú đưa con về nhà nhé"
Daeyang:" vâng ạ, con cảm ơn chú" nó nhìn ba thấy ba rất đau lòng có lẽ ba vẫn còn thương mẹ nó nhiều lắm. " mẹ con giúp mẹ đến đây thôi,hai người tự mà lo đi"
Kyungsoo đưa Daeyang trở về nhà, lúc này Sooyoung vẫn chưa về. Daeyang mở cửa cho kyungsoo vào:" chú uống nước cam đi, con buồn ngủ rồi"
Kyungsoo nói:" chú đưa con về phòng ngủ nhé"
Daeyang gật đầu, nó rất vui vì đây là lần đầu tiên ba nó dỗ dành nó ngủ. Daeyang tự giác bò lên giường,kyungsoo đắp chăn cho Daeyang.
Daeyang :" chú Kyungsoo, chú hát cho con nghe đi"
Kyungsoo:" con muốn nghe bài gì nào?"
Daeyang:" chú hát bài Forlife đi ạ. Ngày nào mẹ cũng hát cho con nghe bài đó"
Kyungsoo thấy ấm áp lạ thường, cô ấy vẫn nhớ đến bài hát này sao? Kyungsoo bắt đầu hát,thằng bé nhìn anh mãi cho đến khi buồn ngủ. Đôi mắt khẽ nhắm lại đi vào giấc ngủ. Kyungsoo ngắm thằng bé thật lâu, nó thực sự quá giống anh,nó mà là con anh thì tốt, anh sẽ không để nó một mình không có ba. Kyungsoo nhẹ nhàng đứng lên,tắt đèn ngủ rồi đi ra ngoài.
Sooyoung vừa vào đến nhà thì thấy anh đi từ phòng thằng bé ra,cô hơi bất ngờ nhưng tỏ vẻ thản nhiên.
Sooyoung:" thằng bé ngủ rồi à anh? Cảm ơn anh đã đưa nó về" sooyoung đi lại nhà bếp rót hai ly nước cam ra.
Kyungsoo:" ừm không có gì đâu" anh cũng tiến lại bếp, nhìn cô chăm chú.
Sooyoung:" anh uống ly nước đi"
Kyungsoo không nói gì cả, đi đến bên cạnh cô,ôm cô vào lòng. Sooyoung hơi bất ngờ vì hành động này, cô vội đẩy anh ra:" sao vậy ạ?"
Kyungsoo thoáng giật mình nhưng không nói gì nữa quay người đi tới phòng khách. Anh muốn an ủi cô,muốn hỏi han cô nhưng sợ cô đau lòng.
Sooyoung:" công việc chuẩn bị kỉ niệm đến đâu rồi anh, đang lúc này lại phiền anh lo cho thằng bé nữa, nó có quậy anh không?"
Kyungsoo:" thằng bé rất ngoan, anh rất thích nó"
Sooyoung:" ừm thích là tốt rồi"
Kyungsoo nhìn cô khó hiểu:" em dạo này bận lắm sao?"
Sooyoung:" vâng em dạo này khá bận. Nhưng cũng sắp xong rồi"
Cả hai rơi vào im lặng, không ai nói với ai lời nào nữa. Cũng vì không biết nên bắt đầu từ đâu, phải nói những gì.
Kyungsoo:" thôi anh về đây, cũng muộn rồi, em nghỉ ngơi đi"
Sooyoung:" dạ anh đi cẩn thận" cô tiễn anh ra về, trái tim nhảy loạn của cô vẫn không chịu yên. Anh vẫn khiến cô rung động mạnh mẽ như vậy, dù thời gian đã quá dài nhưng chẳng có gì thay đổi đối với cô cả.
Kyungsoo lái xe trở về,trên đường về mang thật nhiều tâm trạng,suy nghĩ. Mọi thứ rối tung lên trong đầu anh, anh nhớ những kỉ niệm, nhớ những lúc hạnh phúc. Lại nhớ những khổ đau,anh không biết rằng anh đau đớn bao nhiêu, cô cũng đau đớn không kém. Cuộc sống của cô ấy còn khó khăn hơn anh nghĩ. Sooyoung em đã sống ra sao suốt năm năm qua?
Trở về ký túc xá,anh đến phòng Chanyeol gõ cửa. Mệt mỏi đẩy cửa bước vào.
Chanyeol:" cậu sao vậy?"
Kyungsoo:" chanyeol, có phải mình vô dụng lắm không?"
Chanyeol:" sao cậu lại nói thế?"
Kyungsoo:" ngày trước mình đã không dũng cảm để tìm cô ấy. Lúc đó có lẽ cô ấy rất cần mình ở bên, vậy mà mình đã nghĩ cô ấy không còn cần mình nữa. Mình đã quay đi,mình nghĩ mình đợi cô ấy quay về sẽ giải thích tất cả. Có lẽ mình sai quá nhiều, có lẽ vì mình không tìm cô ấy nên cô ấy đã bỏ đi. Nếu mình tìm cô ấy, ở bên cô ấy có lẽ cuộc sống của cô ấy sẽ không như bây giờ. Cô ấy ly hôn khi thằng bé vẫn còn trong bụng mẹ. Một mình cô ấy đã chăm sóc, nuôi dạy thằng bé. Mình còn nghĩ cô ấy đã hạnh phúc lắm khi thấy cô ấy và người đàn ông đó ở bên nhau. Nhưng không phải, người đàn ông đó lại là bạn thân của cô ấy. Cậu nghĩ xem một người phụ nữ phải nuôi con một mình có phải là đã quá bất hạnh không? Mà tất cả là tại mình mình khiến cô ấy đau khổ, mình đã không mang lại hạnh phúc cho cô ấy"
Chanyeol:" có lẽ cô ấy bị tổn thương quá nhiều, nên không tin tưởng vào một người nào đó nữa"
Kyungsoo:" đúng vậy, tớ ôm cô ấy tớ muốn an ủi cô ấy. Cô ấy đã lập tức đẩy tớ ra. Có lẽ cô ấy chẳng còn tin vào ai nữa. Tại tớ, tớ khiến cho cuộc sống của cô ấy rơi vào đau khổ. Tớ muốn bù đắp cho cô ấy. Tớ muốn cô ấy thật hạnh phúc, muốn cô ấy không còn khổ cực nữa"
Chanyeol:" cậu còn yêu cô ấy rất nhiều đúng không? Nếu còn yêu hãy mạnh dạn tiến tới, cô ấy đã quá khổ cực rồi. Hãy cho cô ấy hạnh phúc"
Kyungsoo:" tớ chưa bao giờ quên cô ấy cả, tình cảm này tớ nghĩ tớ sẽ cất sâu trong lòng nhưng khi cô ấy xuất hiện mọi thứ lại ùa về. Tớ vẫn yêu cô ấy rất nhiều vì vậy tớ sẽ làm tất cả để đem lại hạnh phúc cho cô ấy"
Chanyeol:" ừm cố lên. Tớ tin tưởng ở cậu"
Sau khi nói chuyện với Chanyeol anh cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều. Anh quyết định từ mai sẽ ở bên cô ấy nhiều hơn. Anh nhìn những tấm ảnh cũ trên điện thoại khẽ nở nụ cười:" sooyoung anh sẽ khiến em cười tươi như này mãi. Sẽ chăm sóc em và cả thằng bé nữa. Lần này anh nhất định sẽ không để em đi đâu nữa cả"
Kyungsoo:" đúng rồi chú từng ghé thăm nhà con ở bây giờ,chú thấy ba của Daeyang đang chơi cùng Daeyang đó"
Daeyang:" lúc đó con còn nhỏ, nhưng từ nhỏ đến bây giờ ở cạnh con là chú Khải Lam. Chú ấy là bạn thân của mẹ. Từ lúc con ra đời ba đã không còn bên con rồi"
Kyungsoo như sét đánh ngang tai chuyện gì thế này. Cô ấy sinh con và nuôi con một mình sao, còn người đàn ông hai lần mình gặp lại là bạn thân sao? Kyungsoo choáng váng không sắp xếp được những suy nghĩ trong đầu. Anh đau đớn nhìn thằng bé từ nhỏ đã không có ba,cô ấy vì sao mà cứ phải chịu đựng nhiều thứ đến thế. Cô ấy rất khổ sở suốt thời gian qua vậy mà nhìn thấy anh cô vẫn cười tươi như thực sự hạnh phúc.
Kyungsoo:" hôm nay chú đưa con về nhà nhé"
Daeyang:" vâng ạ, con cảm ơn chú" nó nhìn ba thấy ba rất đau lòng có lẽ ba vẫn còn thương mẹ nó nhiều lắm. " mẹ con giúp mẹ đến đây thôi,hai người tự mà lo đi"
Kyungsoo đưa Daeyang trở về nhà, lúc này Sooyoung vẫn chưa về. Daeyang mở cửa cho kyungsoo vào:" chú uống nước cam đi, con buồn ngủ rồi"
Kyungsoo nói:" chú đưa con về phòng ngủ nhé"
Daeyang gật đầu, nó rất vui vì đây là lần đầu tiên ba nó dỗ dành nó ngủ. Daeyang tự giác bò lên giường,kyungsoo đắp chăn cho Daeyang.
Daeyang :" chú Kyungsoo, chú hát cho con nghe đi"
Kyungsoo:" con muốn nghe bài gì nào?"
Daeyang:" chú hát bài Forlife đi ạ. Ngày nào mẹ cũng hát cho con nghe bài đó"
Kyungsoo thấy ấm áp lạ thường, cô ấy vẫn nhớ đến bài hát này sao? Kyungsoo bắt đầu hát,thằng bé nhìn anh mãi cho đến khi buồn ngủ. Đôi mắt khẽ nhắm lại đi vào giấc ngủ. Kyungsoo ngắm thằng bé thật lâu, nó thực sự quá giống anh,nó mà là con anh thì tốt, anh sẽ không để nó một mình không có ba. Kyungsoo nhẹ nhàng đứng lên,tắt đèn ngủ rồi đi ra ngoài.
Sooyoung vừa vào đến nhà thì thấy anh đi từ phòng thằng bé ra,cô hơi bất ngờ nhưng tỏ vẻ thản nhiên.
Sooyoung:" thằng bé ngủ rồi à anh? Cảm ơn anh đã đưa nó về" sooyoung đi lại nhà bếp rót hai ly nước cam ra.
Kyungsoo:" ừm không có gì đâu" anh cũng tiến lại bếp, nhìn cô chăm chú.
Sooyoung:" anh uống ly nước đi"
Kyungsoo không nói gì cả, đi đến bên cạnh cô,ôm cô vào lòng. Sooyoung hơi bất ngờ vì hành động này, cô vội đẩy anh ra:" sao vậy ạ?"
Kyungsoo thoáng giật mình nhưng không nói gì nữa quay người đi tới phòng khách. Anh muốn an ủi cô,muốn hỏi han cô nhưng sợ cô đau lòng.
Sooyoung:" công việc chuẩn bị kỉ niệm đến đâu rồi anh, đang lúc này lại phiền anh lo cho thằng bé nữa, nó có quậy anh không?"
Kyungsoo:" thằng bé rất ngoan, anh rất thích nó"
Sooyoung:" ừm thích là tốt rồi"
Kyungsoo nhìn cô khó hiểu:" em dạo này bận lắm sao?"
Sooyoung:" vâng em dạo này khá bận. Nhưng cũng sắp xong rồi"
Cả hai rơi vào im lặng, không ai nói với ai lời nào nữa. Cũng vì không biết nên bắt đầu từ đâu, phải nói những gì.
Kyungsoo:" thôi anh về đây, cũng muộn rồi, em nghỉ ngơi đi"
Sooyoung:" dạ anh đi cẩn thận" cô tiễn anh ra về, trái tim nhảy loạn của cô vẫn không chịu yên. Anh vẫn khiến cô rung động mạnh mẽ như vậy, dù thời gian đã quá dài nhưng chẳng có gì thay đổi đối với cô cả.
Kyungsoo lái xe trở về,trên đường về mang thật nhiều tâm trạng,suy nghĩ. Mọi thứ rối tung lên trong đầu anh, anh nhớ những kỉ niệm, nhớ những lúc hạnh phúc. Lại nhớ những khổ đau,anh không biết rằng anh đau đớn bao nhiêu, cô cũng đau đớn không kém. Cuộc sống của cô ấy còn khó khăn hơn anh nghĩ. Sooyoung em đã sống ra sao suốt năm năm qua?
Trở về ký túc xá,anh đến phòng Chanyeol gõ cửa. Mệt mỏi đẩy cửa bước vào.
Chanyeol:" cậu sao vậy?"
Kyungsoo:" chanyeol, có phải mình vô dụng lắm không?"
Chanyeol:" sao cậu lại nói thế?"
Kyungsoo:" ngày trước mình đã không dũng cảm để tìm cô ấy. Lúc đó có lẽ cô ấy rất cần mình ở bên, vậy mà mình đã nghĩ cô ấy không còn cần mình nữa. Mình đã quay đi,mình nghĩ mình đợi cô ấy quay về sẽ giải thích tất cả. Có lẽ mình sai quá nhiều, có lẽ vì mình không tìm cô ấy nên cô ấy đã bỏ đi. Nếu mình tìm cô ấy, ở bên cô ấy có lẽ cuộc sống của cô ấy sẽ không như bây giờ. Cô ấy ly hôn khi thằng bé vẫn còn trong bụng mẹ. Một mình cô ấy đã chăm sóc, nuôi dạy thằng bé. Mình còn nghĩ cô ấy đã hạnh phúc lắm khi thấy cô ấy và người đàn ông đó ở bên nhau. Nhưng không phải, người đàn ông đó lại là bạn thân của cô ấy. Cậu nghĩ xem một người phụ nữ phải nuôi con một mình có phải là đã quá bất hạnh không? Mà tất cả là tại mình mình khiến cô ấy đau khổ, mình đã không mang lại hạnh phúc cho cô ấy"
Chanyeol:" có lẽ cô ấy bị tổn thương quá nhiều, nên không tin tưởng vào một người nào đó nữa"
Kyungsoo:" đúng vậy, tớ ôm cô ấy tớ muốn an ủi cô ấy. Cô ấy đã lập tức đẩy tớ ra. Có lẽ cô ấy chẳng còn tin vào ai nữa. Tại tớ, tớ khiến cho cuộc sống của cô ấy rơi vào đau khổ. Tớ muốn bù đắp cho cô ấy. Tớ muốn cô ấy thật hạnh phúc, muốn cô ấy không còn khổ cực nữa"
Chanyeol:" cậu còn yêu cô ấy rất nhiều đúng không? Nếu còn yêu hãy mạnh dạn tiến tới, cô ấy đã quá khổ cực rồi. Hãy cho cô ấy hạnh phúc"
Kyungsoo:" tớ chưa bao giờ quên cô ấy cả, tình cảm này tớ nghĩ tớ sẽ cất sâu trong lòng nhưng khi cô ấy xuất hiện mọi thứ lại ùa về. Tớ vẫn yêu cô ấy rất nhiều vì vậy tớ sẽ làm tất cả để đem lại hạnh phúc cho cô ấy"
Chanyeol:" ừm cố lên. Tớ tin tưởng ở cậu"
Sau khi nói chuyện với Chanyeol anh cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều. Anh quyết định từ mai sẽ ở bên cô ấy nhiều hơn. Anh nhìn những tấm ảnh cũ trên điện thoại khẽ nở nụ cười:" sooyoung anh sẽ khiến em cười tươi như này mãi. Sẽ chăm sóc em và cả thằng bé nữa. Lần này anh nhất định sẽ không để em đi đâu nữa cả"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.