Em Vượt Đại Dương Để Yêu Anh (D.o)
Chương 78
Sooyoung1993
28/10/2019
Sooyoung:" Daeyang này, con muốn tới nhà ông bà nội không?"Daeyang gật đầu mỉm cười.
" vậy hai mẹ con mình về giúp ông bà nội chuẩn bị lễ cưới cho bác nhé"
Daeyang :" được ạ"
Mẹ Do cùng ba Do nhìn cô và thằng bé thống nhất được,vui vẻ mỉm cười.
Kyungsoo:" ba mẹ chăm sóc họ hộ con nhé, con sẽ thu xếp để về sớm hơn" kyungsoo ghé vào tai mẹ nói:" mẹ chăm sóc tốt cho Sooyoung nha mẹ, cô ấy mới kiểm tra xong, cô ấy có thai rồi"
Mẹ Do choáng váng:" thật sao?"
Kyungsoo:" bọn con mới kiểm tra xong, vì vậy có lẽ đầu năm tới phải tổ chức lễ cưới thôi ạ"
Mẹ Do cười tươi hạnh phúc:" một ngày mà nhận hai đứa cháu quả thực mẹ không diễn tả được cảm xúc lúc này" bà đi đến nắm tay Sooyoung nói.
Sooyoung ngượng ngùng mỉm cười nhìn bà:" cảm ơn bác đã chấp nhận con"
Mẹ Do:" con nói gì vậy, ta có không nhận con bao giờ"
Sooyoung không dám phản kháng mẹ chồng tương lai của cô. Cô đến gần Daeyang :" Daeyang này, con cũng lớn rồi đúng không? Vậy Daeyang có muốn có em không?"
Daeyang :" có thêm em ạ?"
Sooyoung:" đúng rồi, con thấy sao?"
Daeyang:" con thích có em gái lắm, giống như chị An An ấy, mẹ sinh em gái cho Daeyang là được"
Sooyoung:" vậy nhỡ mẹ sinh em trai thì sao?"
Kyungsoo:" nếu sinh con trai,con phải giống bác SeungSoo, bác ấy là một người anh tuyệt vời đối với ba đó"
Daeyang:" vâng ạ, vậy con cũng thích cả em trai luôn"
Ba mẹ Do mỉm cười nhìn cháu trai đáng yêu, thật hạnh phúc khi nhìn các con hạnh phúc.
Sooyoung, Daeyang cùng ba mẹ Do trở về nhà của ba mẹ Do. Ông bà nội Daeyang quấn quýt thằng bé không rời. Kyungsoo nhìn họ mà mỉm cười hạnh phúc.
Sooyoung cúi chào anh Seungsoo:" dạ em chào anh ạ em là Sooyoung"
Seungsoo mỉm cười:" ừm chào em, anh nghe chuyện của hai đứa rồi. Vất vả cho em rồi, lại để em đợi đến cuối năm vì chuyện của anh"
Sooyoung:" dạ không sao đâu ạ, trước hay sau không quan trọng mà anh quan trọng là mọi người được vui vẻ hạnh phúc"
Seungsoo:" cảm ơn em nhiều lắm"
Sooyoung:" dạ vâng. Daeyang mau đến đây chào bác đi"
Daeyang lễ phép cúi chào :" con chào bác, con là Daeyang"
Seungsoo hơi sững người trong giây lát, giống nhau như tạc tượng vậy:" daeyang của bác đến đây bác đưa con vào trong nhà nha. Daeyang giống ba Kyungsoo quá đi"
Daeyang:" con giống cả bác Seungsoo nữa ạ, bác và ba con cũng giống nhau lắm đó ạ. Con tự hỏi bác và ba có phải là anh em sinh đôi không ạ"
Seungsoo ôm thằng bé:" vậy chúng ta sinh ba rồi"
Daeyang cười tươi,ôm bác vào lòng. Daeyang rất vui vì mọi người đều đón nhận nó, nó sẽ thương mọi người nhiều hơn nữa.
Ba mẹ Do lắc đầu đi vào cùng hai bác cháu. Sooyoung định đi vào theo thì kyungsoo kéo tay cô lại
" Anh định công bố chuyện chúng ta quen nhau. Sắp tới lễ cưới xong chúng ta chuẩn bị lễ cưới luôn. Đến lúc đó công bố kết hôn luôn sẽ khiến mọi người sốc. Nên bây giờ công bố chuyện qua lại trước"
Sooyoung:" cũng được, em sẽ nói với chú Man Soo"
" Anh sẽ nói với chú ấy rồi, chú ấy cũng đồng ý như vậy"
" Vậy thì cứ như thế đi"
Kyungsoo lo lắng nhìn Sooyoung:" em sẽ không sao chứ, đừng suy nghĩ gì cả nhé"
Sooyoung:" em về đây với ba mẹ anh cũng vì việc này, em muốn ở đây nghỉ ngơi,gắn bó với ba mẹ anh gia đình anh. Cũng là để không bận tâm mấy việc ngoài đó. Chỉ là anh thôi, cuộc sống sẽ vất vả một thời gian đó"
Kyungsoo:" không sao đâu, anh cũng thâm niên thăng trầm rồi, chuyện này chỉ cần không lên tiếng quá nhiều là được"
" Chăm sóc tốt cho bản thân nhé, em xin lỗi vì em mà anh mệt mỏi rồi"
Kyungsoo:" em mới vất vả đó, chịu khó chăm bản thân đi, đừng lo cho anh quá, thời đại bây giờ cũng đỡ hơn rồi. Có con cũng không sao đâu, yên tâm"
" Dạ được rồi, chúng ta vào nhà thôi, hôm nay anh nghỉ ngơi tốt đi rồi mai quay lại Seoul lại bận bịu"
Kyungsoo:" đúng rồi, tận hưởng thời gian bên vợ con chứ"
Sooyoung:" à còn chuyện này nữa, chuyện nhà ấy chúng ta có nên tìm nhà mới không?"
Kyungsoo:" em nghĩ sao, căn nhà ở gần công ti của anh nếu ở cả gia đình thì hơi bé. Còn nhà em thì hơi xa so với công ty"
Sooyoung:" vậy em kiếm nhà mới gần công ty nhé"
Kyungsoo:" ừm cũng được, sooyoung em có định quay lại công việc không?"
Sooyoung:" không em quay lại làm gì nữa, em đâu có muốn nữa đâu. Em làm việc của em thôi"
Kyungsoo:" quán coffe à?"
Sooyoung:" hừm anh ngố, em kinh doanh ổn lắm đó, em có một chuỗi cửa hàng coffe,một chuỗi Shop quần áo ở Seoul đó"
Kyungsoo:" anh còn gì không biết về em không vậy Sooyoung?"
Sooyoung:" anh muốn biết gì nữa"
Kyungsoo:" anh nhận ra anh chẳng biết gì về gia đình em cả"
Sooyoung:" được rồi bây giờ vào nấu cơm, đến tối em nói anh biết" sooyoung chạy vào trong nhà.
Kyungsoo hét to:" Sooyoung đứng lại, em dám chạy khi mang thai sao"
Sooyoung nhận ra mình mang thai,dừng lại đột ngột bước đi chậm lại mỉm cười:" em quên mất"
Kyungsoo:" em cái gì cũng có thể quên sao, đến mang thai cũng quên được"
Sooyoung:" bây giờ em nhớ rồi em xin lỗi"
Kyungsoo cáu giận lườm cô một cái rồi đỡ cô nhẹ nhàng vào nhà. Sooyoung mỉm cười thật tươi:" ngày trước lúc mang thai Daeyang em cũng vài lần quên chạy vội vàng, ngày tai nạn em bị động thai, may mà hôm đó Daeyang không sao, nếu không chắc em sống không nổi mất"
Kyungsoo nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, ngoài những chuyện anh biết ra cô còn chịu đựng những gì nữa đây, anh xót xa :" em có thể kể anh nghe năm năm qua em làm những gì không?"
Sooyoung:" anh biết làm gì cũng qua rồi mà"
Kyungsoo:" anh có quyền được biết vợ con anh đã sống ra sao"
Sooyoung:" vậy đêm nay đừng ngủ nữa, nghe chuyện đến sáng nha"
Kyungsoo:" anh luôn sẵn sàng" anh luôn quan tâm người xung quanh vậy mà anh chẳng làm được gì cho cô đương nhiên anh nghe để bù đắp cho cô rồi.
Sooyoung:" được rồi,được rồi"
Ba mẹ Do thấy hai đứa đi tới:" con dám chạy sao Sooyoung?"
Sooyoung:" con xin lỗi ạ, con không thế nữa đâu"
Mẹ Do:" nhớ đó, đừng có mà làm mẹ lo đó"
Sooyoung:" vâng con biết rồi thưa bác"
Ba Do:" vẫn còn bác sao?"
Sooyoung mỉm cười, Kyungsoo:" gọi ba mẹ đi chứ"
" vậy hai mẹ con mình về giúp ông bà nội chuẩn bị lễ cưới cho bác nhé"
Daeyang :" được ạ"
Mẹ Do cùng ba Do nhìn cô và thằng bé thống nhất được,vui vẻ mỉm cười.
Kyungsoo:" ba mẹ chăm sóc họ hộ con nhé, con sẽ thu xếp để về sớm hơn" kyungsoo ghé vào tai mẹ nói:" mẹ chăm sóc tốt cho Sooyoung nha mẹ, cô ấy mới kiểm tra xong, cô ấy có thai rồi"
Mẹ Do choáng váng:" thật sao?"
Kyungsoo:" bọn con mới kiểm tra xong, vì vậy có lẽ đầu năm tới phải tổ chức lễ cưới thôi ạ"
Mẹ Do cười tươi hạnh phúc:" một ngày mà nhận hai đứa cháu quả thực mẹ không diễn tả được cảm xúc lúc này" bà đi đến nắm tay Sooyoung nói.
Sooyoung ngượng ngùng mỉm cười nhìn bà:" cảm ơn bác đã chấp nhận con"
Mẹ Do:" con nói gì vậy, ta có không nhận con bao giờ"
Sooyoung không dám phản kháng mẹ chồng tương lai của cô. Cô đến gần Daeyang :" Daeyang này, con cũng lớn rồi đúng không? Vậy Daeyang có muốn có em không?"
Daeyang :" có thêm em ạ?"
Sooyoung:" đúng rồi, con thấy sao?"
Daeyang:" con thích có em gái lắm, giống như chị An An ấy, mẹ sinh em gái cho Daeyang là được"
Sooyoung:" vậy nhỡ mẹ sinh em trai thì sao?"
Kyungsoo:" nếu sinh con trai,con phải giống bác SeungSoo, bác ấy là một người anh tuyệt vời đối với ba đó"
Daeyang:" vâng ạ, vậy con cũng thích cả em trai luôn"
Ba mẹ Do mỉm cười nhìn cháu trai đáng yêu, thật hạnh phúc khi nhìn các con hạnh phúc.
Sooyoung, Daeyang cùng ba mẹ Do trở về nhà của ba mẹ Do. Ông bà nội Daeyang quấn quýt thằng bé không rời. Kyungsoo nhìn họ mà mỉm cười hạnh phúc.
Sooyoung cúi chào anh Seungsoo:" dạ em chào anh ạ em là Sooyoung"
Seungsoo mỉm cười:" ừm chào em, anh nghe chuyện của hai đứa rồi. Vất vả cho em rồi, lại để em đợi đến cuối năm vì chuyện của anh"
Sooyoung:" dạ không sao đâu ạ, trước hay sau không quan trọng mà anh quan trọng là mọi người được vui vẻ hạnh phúc"
Seungsoo:" cảm ơn em nhiều lắm"
Sooyoung:" dạ vâng. Daeyang mau đến đây chào bác đi"
Daeyang lễ phép cúi chào :" con chào bác, con là Daeyang"
Seungsoo hơi sững người trong giây lát, giống nhau như tạc tượng vậy:" daeyang của bác đến đây bác đưa con vào trong nhà nha. Daeyang giống ba Kyungsoo quá đi"
Daeyang:" con giống cả bác Seungsoo nữa ạ, bác và ba con cũng giống nhau lắm đó ạ. Con tự hỏi bác và ba có phải là anh em sinh đôi không ạ"
Seungsoo ôm thằng bé:" vậy chúng ta sinh ba rồi"
Daeyang cười tươi,ôm bác vào lòng. Daeyang rất vui vì mọi người đều đón nhận nó, nó sẽ thương mọi người nhiều hơn nữa.
Ba mẹ Do lắc đầu đi vào cùng hai bác cháu. Sooyoung định đi vào theo thì kyungsoo kéo tay cô lại
" Anh định công bố chuyện chúng ta quen nhau. Sắp tới lễ cưới xong chúng ta chuẩn bị lễ cưới luôn. Đến lúc đó công bố kết hôn luôn sẽ khiến mọi người sốc. Nên bây giờ công bố chuyện qua lại trước"
Sooyoung:" cũng được, em sẽ nói với chú Man Soo"
" Anh sẽ nói với chú ấy rồi, chú ấy cũng đồng ý như vậy"
" Vậy thì cứ như thế đi"
Kyungsoo lo lắng nhìn Sooyoung:" em sẽ không sao chứ, đừng suy nghĩ gì cả nhé"
Sooyoung:" em về đây với ba mẹ anh cũng vì việc này, em muốn ở đây nghỉ ngơi,gắn bó với ba mẹ anh gia đình anh. Cũng là để không bận tâm mấy việc ngoài đó. Chỉ là anh thôi, cuộc sống sẽ vất vả một thời gian đó"
Kyungsoo:" không sao đâu, anh cũng thâm niên thăng trầm rồi, chuyện này chỉ cần không lên tiếng quá nhiều là được"
" Chăm sóc tốt cho bản thân nhé, em xin lỗi vì em mà anh mệt mỏi rồi"
Kyungsoo:" em mới vất vả đó, chịu khó chăm bản thân đi, đừng lo cho anh quá, thời đại bây giờ cũng đỡ hơn rồi. Có con cũng không sao đâu, yên tâm"
" Dạ được rồi, chúng ta vào nhà thôi, hôm nay anh nghỉ ngơi tốt đi rồi mai quay lại Seoul lại bận bịu"
Kyungsoo:" đúng rồi, tận hưởng thời gian bên vợ con chứ"
Sooyoung:" à còn chuyện này nữa, chuyện nhà ấy chúng ta có nên tìm nhà mới không?"
Kyungsoo:" em nghĩ sao, căn nhà ở gần công ti của anh nếu ở cả gia đình thì hơi bé. Còn nhà em thì hơi xa so với công ty"
Sooyoung:" vậy em kiếm nhà mới gần công ty nhé"
Kyungsoo:" ừm cũng được, sooyoung em có định quay lại công việc không?"
Sooyoung:" không em quay lại làm gì nữa, em đâu có muốn nữa đâu. Em làm việc của em thôi"
Kyungsoo:" quán coffe à?"
Sooyoung:" hừm anh ngố, em kinh doanh ổn lắm đó, em có một chuỗi cửa hàng coffe,một chuỗi Shop quần áo ở Seoul đó"
Kyungsoo:" anh còn gì không biết về em không vậy Sooyoung?"
Sooyoung:" anh muốn biết gì nữa"
Kyungsoo:" anh nhận ra anh chẳng biết gì về gia đình em cả"
Sooyoung:" được rồi bây giờ vào nấu cơm, đến tối em nói anh biết" sooyoung chạy vào trong nhà.
Kyungsoo hét to:" Sooyoung đứng lại, em dám chạy khi mang thai sao"
Sooyoung nhận ra mình mang thai,dừng lại đột ngột bước đi chậm lại mỉm cười:" em quên mất"
Kyungsoo:" em cái gì cũng có thể quên sao, đến mang thai cũng quên được"
Sooyoung:" bây giờ em nhớ rồi em xin lỗi"
Kyungsoo cáu giận lườm cô một cái rồi đỡ cô nhẹ nhàng vào nhà. Sooyoung mỉm cười thật tươi:" ngày trước lúc mang thai Daeyang em cũng vài lần quên chạy vội vàng, ngày tai nạn em bị động thai, may mà hôm đó Daeyang không sao, nếu không chắc em sống không nổi mất"
Kyungsoo nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, ngoài những chuyện anh biết ra cô còn chịu đựng những gì nữa đây, anh xót xa :" em có thể kể anh nghe năm năm qua em làm những gì không?"
Sooyoung:" anh biết làm gì cũng qua rồi mà"
Kyungsoo:" anh có quyền được biết vợ con anh đã sống ra sao"
Sooyoung:" vậy đêm nay đừng ngủ nữa, nghe chuyện đến sáng nha"
Kyungsoo:" anh luôn sẵn sàng" anh luôn quan tâm người xung quanh vậy mà anh chẳng làm được gì cho cô đương nhiên anh nghe để bù đắp cho cô rồi.
Sooyoung:" được rồi,được rồi"
Ba mẹ Do thấy hai đứa đi tới:" con dám chạy sao Sooyoung?"
Sooyoung:" con xin lỗi ạ, con không thế nữa đâu"
Mẹ Do:" nhớ đó, đừng có mà làm mẹ lo đó"
Sooyoung:" vâng con biết rồi thưa bác"
Ba Do:" vẫn còn bác sao?"
Sooyoung mỉm cười, Kyungsoo:" gọi ba mẹ đi chứ"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.