Chương 4
Quỳnh shin's
18/05/2023
Gặp nhau lại một lần nữa cũng là một cái duyên, mặc dù từ đầu đến cuối chỉ là tôi âm thầm đơn phương dù anh ấy không hề biết tôi đã từng thích anh ấy nhừng nào.Nhưng mà không sao tôi sẻ dùng một năm ấy để chinh phục anh có lẽ 5 năm năm trước tôi không đủ tư cách, cũng không đủ bản lĩnh để thổ lộ tình cảm với anh.Nhưng giờ cho phép bản thân 1 chút ảo tưởng là vợ, 1 chút ít kĩ của bản thân sẻ bảy tỏ cho anh biết 'tôi yêu anh' thế nào.
Hoành Vũ Phong lên tiếng bổng dập tắt những suy nghĩ trong tôi ngay lúc này.
- Từ nay cô sẻ ở phòng dành cho khách không phận sự cấm đặt chân qua phòng bên cạnh.
Phòng bên cạnh là phòng của Phong
Phong rời đi mọt cách lạnh lùng vô tâm khi nói xong hết câu.Với vẽ mặt ấy cô cũng có phần nào hơi sợ lặng lẽ xách vali về phòng của mình thu dọn ngăn nắp.Vẫn như thường ngày dường như các công việc trước đây cô từng làm như một thoi quen, thu xếp xong hành lí của bản thân cô vùi đầu vào công việc dọn dẹp nhà cửa tươm tách.Rồi đi chợ nấu ăn cho Phong.Cô dành cả tấm huyết nấu cho người mình yêu một bữa ăn với hy vọng anh ấy sẻ thích khi ăn chúng, nụ cười ầy cứ nổ rộ trên khuôn mắt suốt cả buổi chiều.Tình hình là không biết thói quen làm việc, giờ giấc của Phong ra sao? Mặt kệ thản nhiên ngồi chờ Phong suốt cả buổi tối.Nhìn đồng chỉ 7h rồi đến 8h 10h trôi qua thế là cô chờ rồng rã suốt 4 tiếng đồng hồ để đợi a về ăn cơm mà quên mất mình ngủ ở sopha khi nào không hay. Chợt tỉnh giấc bởi tiếng còi âm vang bên ngoài kia với chiếc xe màu đen sang chảng với biển sổi 0058 là số xe Phong.Cô vội vàng chạy ra đón Phong nhưng sự chờ đợi ròng ra suốt 4 tiếng đồng hồ ấy chỉ đổi lại bằng ánh mắt lạnh lùng với hành động phũ phàng ấy anh dành cho cô.Như một nhát dao đâm thẳng vào tim cô, cô biết rằng anh không hề có mốt chút tình cảm nào dành cô nhưng cô không nghĩ rằng anh lại phũ phàng vô tâm với cô đến thế dù gì cô cũng là vợ anh mà. A đi thẳng một mật lên lầu không hề bận tậm với những đĩa thức ăn cô dành cả một buổi chiều làm cho anh.Rồi cứ thế cô âm thầm lặng lẽ dọn bữa ăn đi rồi từ từ ron rén những bước chân về phòng của mình....
Đây là bộ truyện đầu tiên mình viết mong các độc giả đọc và cho mình ít góp ý ạ
Hoành Vũ Phong lên tiếng bổng dập tắt những suy nghĩ trong tôi ngay lúc này.
- Từ nay cô sẻ ở phòng dành cho khách không phận sự cấm đặt chân qua phòng bên cạnh.
Phòng bên cạnh là phòng của Phong
Phong rời đi mọt cách lạnh lùng vô tâm khi nói xong hết câu.Với vẽ mặt ấy cô cũng có phần nào hơi sợ lặng lẽ xách vali về phòng của mình thu dọn ngăn nắp.Vẫn như thường ngày dường như các công việc trước đây cô từng làm như một thoi quen, thu xếp xong hành lí của bản thân cô vùi đầu vào công việc dọn dẹp nhà cửa tươm tách.Rồi đi chợ nấu ăn cho Phong.Cô dành cả tấm huyết nấu cho người mình yêu một bữa ăn với hy vọng anh ấy sẻ thích khi ăn chúng, nụ cười ầy cứ nổ rộ trên khuôn mắt suốt cả buổi chiều.Tình hình là không biết thói quen làm việc, giờ giấc của Phong ra sao? Mặt kệ thản nhiên ngồi chờ Phong suốt cả buổi tối.Nhìn đồng chỉ 7h rồi đến 8h 10h trôi qua thế là cô chờ rồng rã suốt 4 tiếng đồng hồ để đợi a về ăn cơm mà quên mất mình ngủ ở sopha khi nào không hay. Chợt tỉnh giấc bởi tiếng còi âm vang bên ngoài kia với chiếc xe màu đen sang chảng với biển sổi 0058 là số xe Phong.Cô vội vàng chạy ra đón Phong nhưng sự chờ đợi ròng ra suốt 4 tiếng đồng hồ ấy chỉ đổi lại bằng ánh mắt lạnh lùng với hành động phũ phàng ấy anh dành cho cô.Như một nhát dao đâm thẳng vào tim cô, cô biết rằng anh không hề có mốt chút tình cảm nào dành cô nhưng cô không nghĩ rằng anh lại phũ phàng vô tâm với cô đến thế dù gì cô cũng là vợ anh mà. A đi thẳng một mật lên lầu không hề bận tậm với những đĩa thức ăn cô dành cả một buổi chiều làm cho anh.Rồi cứ thế cô âm thầm lặng lẽ dọn bữa ăn đi rồi từ từ ron rén những bước chân về phòng của mình....
Đây là bộ truyện đầu tiên mình viết mong các độc giả đọc và cho mình ít góp ý ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.