Chương 11
Gao Đỏ
18/03/2016
Hôm nay tâm trạng Vy Anh cực kì tốt, nhẹ nhàng bước đi trên vỉa hè,
cô nhẩm theo 1 giai điệu vui tươi mà cô từng nghe được ở đâu đó. Cô đã
lên kịch bản cả rồi, vừa đến lớp, nhìn thấy Minh Tây, cô sẽ tặng cho cậu ấy 1 nụ cười thật rạng rỡ rồi sau đó lân la hỏi chuyện, và cứ thế, quan hệ của 2 người sẽ ngày càng thân thiết hơn. Haha. Càng nghĩ cô càng
thấy phấn khởi.
Ô. Sao hôm nay trời đẹp thế nhỉ? Lại còn thấy khuôn mặt ai cũng rạng rỡ nữa. Tự nhiên thấy yêu đời quá!
- Vy Anh!
Cô quay lại, trước mặt cô, cô bạn Phan Ly Ly cũng khuôn mặt rạng rỡ, tươi cười nhìn cô.
Haiz! Lại vụ văn nghệ. Phá hỏng cả tâm trạng. Khuôn mặt rạng rỡ của Vy Anh vì thế mà trở nên chán nản:
- Lại là vụ tham gia đội văn nghệ à? Tôi đã nói rồi, tôi không có thời gian đâu.
Cô nói rồi, quay người đi thẳng. Ly Ly vội nói với:
- A không phải! Tôi chỉ muốn chúc mừng sinh nhật cậu thôi!
Vy Anh dừng bước, quay lại, chỉ tay vào mình, nhíu mi nhìn Ly Ly:
- Sinh nhật tôi á?
Thấy thái độ ngạc nhiên của Vy Anh, Ly Ly hơn bối rối:
- Không phải sao?...Tôi thấy trên facebook cậu để ngày hôm nay mà!
Vy Anh bật cười:
- Không phải! Nhưng dù sao cũng cảm ơn lời chúc của cậu.
Ly Ly gãi đầu cười trừ, cô chạy lên gần Vy Anh:
- Đi chung nhé!
Vy Anh nhún vai thay cho câu trả lời rồi quay người bước đi. Tự nhiên cô thấy Ly Ly là một cô gái hiền lành, dễ thương, có vẻ ngoài ưa nhìn, dù cô có tỏ thái độ đến đâu thì Ly Ly vẫn mỉm cười. Nhưng Vy Anh đã rút ra được cho mình bài học rằng không nên quá tin tưởng vào người khác không phải người thân, đặc biệt là con gái.
Ly Ly nhanh chân bước theo kịp chân Vy Anh, bắt chuyện:
- Mời Vy Anh vào đội khó thật đấy! _ Ly Ly vừa nói vừa cười.
- Tôi...
Chưa để Vy Anh nói tiếp, Ly Ly đã ngắt ngang:
- Tôi biết Vy Anh không có thời gian nhưng bọn tôi có thể sắp xếp mà!
- Nếu cậu còn nói chuyện này nữa thì đừng đi gần tôi.
Ly Ly bặm môi, im lặng, được 1 lát Ly Ly nở nụ cười nhẹ nói chuyện khác:
- Vy Anh ăn sáng chưa?
Vy Anh tất nhiên là chưa rồi, cô đi học sớm thế này cơ mà, cô định lát xuống căngtin sẽ ăn.
- Tôi chưa...
- Đợi tôi 1lát nhé!
Nói rồi Ly Ly chạy sang bên kia đường, ghé vào quán xôi. Một lát sau quay về, 2 tay sách 2 hộp xôi. Ly Ly cười cười đưa cho Vy Anh 1 hộp:
- Của cậu!
- Cậu định mua chuộc tôi bằng hộp xôi này á? _ Vy Anh nhìn nhìn hộp xôi
- không phải! Cái này là tôi mời cậu.
Thấy Vy Anh lưỡng lự chưa chịu nhận lấy hộp xôi, Ly Ly 1 tay cầm lấy tay Vy Anh, đặt hộp xôii vào tay Vy Anh rồi mỉm cười:
- Không có độc đâu.
Vy Anh nhìn hộp xôi trong tay, nhẹ thả ra 2 chữ:
- Cảm ơn!
Ly Ly vẫn cười. Cứ thế 2 cô gái, trên tay sách hộp xôi cùng nhau đi trên vỉa hè dẫn đến ngồi trường cấp 3. Trên cả đoạn đường, Ly Ly luôn tíu tít kể chuyện trên trời dưới đất, Vy Anh thỉnh thoảng lại chêm vào mấy câu rồi cả 2 cùng ôm bụng cười không nể nang ai.
Vào trường, 2 người tách ra vì Ly Ly đi lấy sổ đầu bài cho lớp, còn Vy Anh về lớp trước.
- Hêy! Đại tỉ! _ Du từ đâu bay ra, vỗ vai Vy Anh rồi ngoác miệng cười'
Vy Anh nhìn Du cười cười:
- Hôm qua đi hẹn hò gái xinh nên giờ phởn thế này hả?
- Không có, không có, hẹn hò gì chứ. Đệ chỉ chở nhỏ về nhà thôi, không có vụ hẹn hò đâu. Tỉ đừng lo. _ Du phân bua.
- Tôi lo? _ Vy Anh ngạc nhiên chỉ vào mình.
Biết mình bị hớ. Du vội chuyển chủ đề:
- Tỉ ăn sáng chưa? Chúng ta xuống căngtin ăn sáng đi.
- Tôi có đồ ăn sáng rồi! _ Vy Anh lôi hộp xôi trong hộc bàn ra.
- Là ai mua cho tỉ? _ Du tra hỏi vì Vy Anh chưa bao giờ tự mua đồ ăn sáng cho mình, trước có bác giúp việc thì bác ấy lo bữa sáng cho còn từ khi bác giúp việc nghỉ toàn cậu mua đồ ăn sáng cho cô hoặc rước cô đi ăn, còn không cô lại nhịn ăn rồi đi ăn mấy thứ linh tinh mà cậu cho là thuốc độc.
- Tự tôi mua. _ Vy Anh xúc xôi cho vào miệng.
- Nói dối! Là đứa con trai nào mua cho tỉ? _ Du chụp lấy hộp sôi không cho Vy Anh ăn.
Vy Anh vốn không chơi với con gái, cái này không thể của con gái mua cho Vy Anh được.
Vy Anh giật lại hộp xôi trên tay Du:
- Cậu bị hâm? Là ai thì cũng kệ tôi! Cậu đi ăn sáng đi!
- Đệ không đi ăn nữa! _ Du giận dỗi ngồi thịch xuống ghế, cậu không thể chấp nhận được chuyện có 1 đứa con trai khác cướp mất nhiệm vụ chịu trách nhiệm về đồ ăn sáng cho cô được. Không thể nào chấp nhận được.
Nhận thấy có 1 khối u ám cạnh mình, Vy Anh nhìn sang, thấy mặt Du đen xì, cô kéo kéo áo khoác của cậu đến nỗi cái áo bị trễ xuống 1 bên cậu:
- Này! Dỗi à?
Du kéo mạnh chiếc áo khoác cho nó trở lại bình thường rồi quay lưng vào phía Vy Anh.
Vy Anh bật cười. Nhìn cái mặt của cậu ta xị ra trông đáng yêu kinh dị. Đúng là em trai đáng yêu của cô, muốn véo cho 1 cái nhưng sợ ông xã tương lai vào lớp nhìn thấy thì lại đau lòng( @_@ ) Vy Anh lôi trong cặp ra hộp sữa đưa cho cậu, cười cười:
- Này!
Du liếc nhìn hộp sữa. Cười đến không thấy cả mặt trời. Đưa tay ra nhận lấy hộp sữa, ít ra thì Vy Anh cũng lo cho cậu. Haha. Nhưng khi cậu vừa đưa tay ra thì Vy Anh lại giật hộp sữa lại:
- A! Ăn xôi khô khan quá nhỉ! _ cô uống cạn hộp sữa trước cái mặt đen xì của Du.
Cậu không chịu nổi nữa rồi!!!!! Cậu hờn, cậu hờn. Cô đừng hòng dỗ được cậu ( +_+ )
Chuông vừa nghỉ giữa giờ thì Vy Anh đã thấy Ly Ly ôm xấp giấy chạy ngang qua lớp cô. Không để ý lắm,Vy Anh rời khỏi lớp ngay sau đó, Cô không thể chịu nổi cái con người ngồi cạnh cô, mặt đen xì từ sáng đến giờ, không thể chịu nổi.
Đi xuống căng tin mua ổ bánh mì kẹp thịt. Đang trên đường đi về lớp thì gặp Ly Ly ôm 1 xấp giấy giày hơn lúc nãy đi từ ngoài cổng vào. Thấy cô, Ly Ly cười tươi đi lại phía cô, chìa ra trước mặt 1 tờ giấy chữ chằng chịt:
- Đây là kiến thức tôi đã tổng hợp cho bài kiểm tra chiều nay. Vy Anh lấy 1 tờ mà học.
Vy Anh nhận lấy tờ giấy trên tay Ly Ly,
cô cũng đang cần cái này, gì chứ hoá thì cô giốt đặc, có cái này thì cũng không tồi.
- 1 mình cậu tự soạn á?
- Ừm! Tôi soạn để học rồi tiện đi photo phát cho lớp luôn!
- Cảm ơn nhé!
- Không có gì! Tôi về phát cho lớp đã! Bai bai.
- Ừm! _ cô giơ tay bai bai Ly Ly
Ly Ly ôm tập giấy gấp gáp chạy về lớp. Ly Ly, nhỏ ấy nhiệt tình với người khác như vậy, không sợ bị phản bội rồi bản thân sẽ bị tổn thương sao?
Vào lớp, Du vẫn đang tự kỉ trong 1 góc của lớp học. Thật không ngờ cậu ta lại dỗi dai như vậy. Thở dài, Vy Anh bước lại gần Du, chìa ổ bánh mì ra:
- Này! Ăn đi không đói.
Du liếc qua ổ bánh mì, nuốt nước bọt cái ực. Sáng tới giờ cậu vẫn chưa ăn gì, cậu đóiiiii. Nhưng mà cái bà Vy Anh này lại định chơi xỏ cậu chứ gì. Bà ta làm gì tử tế được như thế. Du này không mắc lừa nữa đâu. Du dứt khoáy quay mặt đi, bụng vẫn réo lên từng đợt.
Vy Anh thở dài lần 2. Chụp lấy tay Du, đặt cái bánh vào tay cậu:
- Còn làm giá, làm kiêu nữa. Ăn đi.
Du nhìn cái bánh săm xoi.
- Ăn rồi không chết đâu!
Du nuốt nước bọt lần 2, cắn 1 miếng....ừm...không cay, không mặn, bình thường, ăn được. Rõ ràng là Vy Anh lo cậu đói mà. Cậu vừa ăn vừa cười tít cả con mắt.
Vy Anh liếc xuống bàn Minh Tây. Chiếc bàn vẫn trống trơn, làm gì mà cậu ấy không đi học vậy nhỉ.Chán nản, cô quay người bước ra cửa thì Du kéo lại, miệng nhai ngòm ngoèm, phát âm chữ được chữ mất:
- Tỉ i âu? ( tỉ đi đâu?)
- Tôi đi xuống phòng y tế ngủ.
- Ờ. Ngủ ngon. _ Du thả tay cô ra rồi tiếp tục ăn bánh.
Vy Anh đi ra tới cửa rồi như chợt nhớ ra điều gì đó nên quay vào.
- À. Cái này..._ cô đưa tờ giấy Ly Ly đưa cho Du - Học đi chiều mà kiểm tra. Học nhanh rồi trả cho tôi, tôi còn học.
Du nhận lấy tờ giấy:
- Vâng boss!
Vy Anh không xuống phòng y tế, cô ghé vào thư viện, nơi mà cô cho là nơi tốt nhất để ngủ. Thư viện giờ này không 1 bóng người, cô đi sâu vào sau những hàng giá sách, tìm đại 1 cuốn sách nào đó úp lên mặt rồi chìm vào giấc ngủ. mà không biết cách đó không xa cũng có người đang úp quyển sách lên mặt ngủ như cô. 2 người ở khoảng cách gần nhau cùng chìm vào giấc ngủ.
Ô. Sao hôm nay trời đẹp thế nhỉ? Lại còn thấy khuôn mặt ai cũng rạng rỡ nữa. Tự nhiên thấy yêu đời quá!
- Vy Anh!
Cô quay lại, trước mặt cô, cô bạn Phan Ly Ly cũng khuôn mặt rạng rỡ, tươi cười nhìn cô.
Haiz! Lại vụ văn nghệ. Phá hỏng cả tâm trạng. Khuôn mặt rạng rỡ của Vy Anh vì thế mà trở nên chán nản:
- Lại là vụ tham gia đội văn nghệ à? Tôi đã nói rồi, tôi không có thời gian đâu.
Cô nói rồi, quay người đi thẳng. Ly Ly vội nói với:
- A không phải! Tôi chỉ muốn chúc mừng sinh nhật cậu thôi!
Vy Anh dừng bước, quay lại, chỉ tay vào mình, nhíu mi nhìn Ly Ly:
- Sinh nhật tôi á?
Thấy thái độ ngạc nhiên của Vy Anh, Ly Ly hơn bối rối:
- Không phải sao?...Tôi thấy trên facebook cậu để ngày hôm nay mà!
Vy Anh bật cười:
- Không phải! Nhưng dù sao cũng cảm ơn lời chúc của cậu.
Ly Ly gãi đầu cười trừ, cô chạy lên gần Vy Anh:
- Đi chung nhé!
Vy Anh nhún vai thay cho câu trả lời rồi quay người bước đi. Tự nhiên cô thấy Ly Ly là một cô gái hiền lành, dễ thương, có vẻ ngoài ưa nhìn, dù cô có tỏ thái độ đến đâu thì Ly Ly vẫn mỉm cười. Nhưng Vy Anh đã rút ra được cho mình bài học rằng không nên quá tin tưởng vào người khác không phải người thân, đặc biệt là con gái.
Ly Ly nhanh chân bước theo kịp chân Vy Anh, bắt chuyện:
- Mời Vy Anh vào đội khó thật đấy! _ Ly Ly vừa nói vừa cười.
- Tôi...
Chưa để Vy Anh nói tiếp, Ly Ly đã ngắt ngang:
- Tôi biết Vy Anh không có thời gian nhưng bọn tôi có thể sắp xếp mà!
- Nếu cậu còn nói chuyện này nữa thì đừng đi gần tôi.
Ly Ly bặm môi, im lặng, được 1 lát Ly Ly nở nụ cười nhẹ nói chuyện khác:
- Vy Anh ăn sáng chưa?
Vy Anh tất nhiên là chưa rồi, cô đi học sớm thế này cơ mà, cô định lát xuống căngtin sẽ ăn.
- Tôi chưa...
- Đợi tôi 1lát nhé!
Nói rồi Ly Ly chạy sang bên kia đường, ghé vào quán xôi. Một lát sau quay về, 2 tay sách 2 hộp xôi. Ly Ly cười cười đưa cho Vy Anh 1 hộp:
- Của cậu!
- Cậu định mua chuộc tôi bằng hộp xôi này á? _ Vy Anh nhìn nhìn hộp xôi
- không phải! Cái này là tôi mời cậu.
Thấy Vy Anh lưỡng lự chưa chịu nhận lấy hộp xôi, Ly Ly 1 tay cầm lấy tay Vy Anh, đặt hộp xôii vào tay Vy Anh rồi mỉm cười:
- Không có độc đâu.
Vy Anh nhìn hộp xôi trong tay, nhẹ thả ra 2 chữ:
- Cảm ơn!
Ly Ly vẫn cười. Cứ thế 2 cô gái, trên tay sách hộp xôi cùng nhau đi trên vỉa hè dẫn đến ngồi trường cấp 3. Trên cả đoạn đường, Ly Ly luôn tíu tít kể chuyện trên trời dưới đất, Vy Anh thỉnh thoảng lại chêm vào mấy câu rồi cả 2 cùng ôm bụng cười không nể nang ai.
Vào trường, 2 người tách ra vì Ly Ly đi lấy sổ đầu bài cho lớp, còn Vy Anh về lớp trước.
- Hêy! Đại tỉ! _ Du từ đâu bay ra, vỗ vai Vy Anh rồi ngoác miệng cười'
Vy Anh nhìn Du cười cười:
- Hôm qua đi hẹn hò gái xinh nên giờ phởn thế này hả?
- Không có, không có, hẹn hò gì chứ. Đệ chỉ chở nhỏ về nhà thôi, không có vụ hẹn hò đâu. Tỉ đừng lo. _ Du phân bua.
- Tôi lo? _ Vy Anh ngạc nhiên chỉ vào mình.
Biết mình bị hớ. Du vội chuyển chủ đề:
- Tỉ ăn sáng chưa? Chúng ta xuống căngtin ăn sáng đi.
- Tôi có đồ ăn sáng rồi! _ Vy Anh lôi hộp xôi trong hộc bàn ra.
- Là ai mua cho tỉ? _ Du tra hỏi vì Vy Anh chưa bao giờ tự mua đồ ăn sáng cho mình, trước có bác giúp việc thì bác ấy lo bữa sáng cho còn từ khi bác giúp việc nghỉ toàn cậu mua đồ ăn sáng cho cô hoặc rước cô đi ăn, còn không cô lại nhịn ăn rồi đi ăn mấy thứ linh tinh mà cậu cho là thuốc độc.
- Tự tôi mua. _ Vy Anh xúc xôi cho vào miệng.
- Nói dối! Là đứa con trai nào mua cho tỉ? _ Du chụp lấy hộp sôi không cho Vy Anh ăn.
Vy Anh vốn không chơi với con gái, cái này không thể của con gái mua cho Vy Anh được.
Vy Anh giật lại hộp xôi trên tay Du:
- Cậu bị hâm? Là ai thì cũng kệ tôi! Cậu đi ăn sáng đi!
- Đệ không đi ăn nữa! _ Du giận dỗi ngồi thịch xuống ghế, cậu không thể chấp nhận được chuyện có 1 đứa con trai khác cướp mất nhiệm vụ chịu trách nhiệm về đồ ăn sáng cho cô được. Không thể nào chấp nhận được.
Nhận thấy có 1 khối u ám cạnh mình, Vy Anh nhìn sang, thấy mặt Du đen xì, cô kéo kéo áo khoác của cậu đến nỗi cái áo bị trễ xuống 1 bên cậu:
- Này! Dỗi à?
Du kéo mạnh chiếc áo khoác cho nó trở lại bình thường rồi quay lưng vào phía Vy Anh.
Vy Anh bật cười. Nhìn cái mặt của cậu ta xị ra trông đáng yêu kinh dị. Đúng là em trai đáng yêu của cô, muốn véo cho 1 cái nhưng sợ ông xã tương lai vào lớp nhìn thấy thì lại đau lòng( @_@ ) Vy Anh lôi trong cặp ra hộp sữa đưa cho cậu, cười cười:
- Này!
Du liếc nhìn hộp sữa. Cười đến không thấy cả mặt trời. Đưa tay ra nhận lấy hộp sữa, ít ra thì Vy Anh cũng lo cho cậu. Haha. Nhưng khi cậu vừa đưa tay ra thì Vy Anh lại giật hộp sữa lại:
- A! Ăn xôi khô khan quá nhỉ! _ cô uống cạn hộp sữa trước cái mặt đen xì của Du.
Cậu không chịu nổi nữa rồi!!!!! Cậu hờn, cậu hờn. Cô đừng hòng dỗ được cậu ( +_+ )
Chuông vừa nghỉ giữa giờ thì Vy Anh đã thấy Ly Ly ôm xấp giấy chạy ngang qua lớp cô. Không để ý lắm,Vy Anh rời khỏi lớp ngay sau đó, Cô không thể chịu nổi cái con người ngồi cạnh cô, mặt đen xì từ sáng đến giờ, không thể chịu nổi.
Đi xuống căng tin mua ổ bánh mì kẹp thịt. Đang trên đường đi về lớp thì gặp Ly Ly ôm 1 xấp giấy giày hơn lúc nãy đi từ ngoài cổng vào. Thấy cô, Ly Ly cười tươi đi lại phía cô, chìa ra trước mặt 1 tờ giấy chữ chằng chịt:
- Đây là kiến thức tôi đã tổng hợp cho bài kiểm tra chiều nay. Vy Anh lấy 1 tờ mà học.
Vy Anh nhận lấy tờ giấy trên tay Ly Ly,
cô cũng đang cần cái này, gì chứ hoá thì cô giốt đặc, có cái này thì cũng không tồi.
- 1 mình cậu tự soạn á?
- Ừm! Tôi soạn để học rồi tiện đi photo phát cho lớp luôn!
- Cảm ơn nhé!
- Không có gì! Tôi về phát cho lớp đã! Bai bai.
- Ừm! _ cô giơ tay bai bai Ly Ly
Ly Ly ôm tập giấy gấp gáp chạy về lớp. Ly Ly, nhỏ ấy nhiệt tình với người khác như vậy, không sợ bị phản bội rồi bản thân sẽ bị tổn thương sao?
Vào lớp, Du vẫn đang tự kỉ trong 1 góc của lớp học. Thật không ngờ cậu ta lại dỗi dai như vậy. Thở dài, Vy Anh bước lại gần Du, chìa ổ bánh mì ra:
- Này! Ăn đi không đói.
Du liếc qua ổ bánh mì, nuốt nước bọt cái ực. Sáng tới giờ cậu vẫn chưa ăn gì, cậu đóiiiii. Nhưng mà cái bà Vy Anh này lại định chơi xỏ cậu chứ gì. Bà ta làm gì tử tế được như thế. Du này không mắc lừa nữa đâu. Du dứt khoáy quay mặt đi, bụng vẫn réo lên từng đợt.
Vy Anh thở dài lần 2. Chụp lấy tay Du, đặt cái bánh vào tay cậu:
- Còn làm giá, làm kiêu nữa. Ăn đi.
Du nhìn cái bánh săm xoi.
- Ăn rồi không chết đâu!
Du nuốt nước bọt lần 2, cắn 1 miếng....ừm...không cay, không mặn, bình thường, ăn được. Rõ ràng là Vy Anh lo cậu đói mà. Cậu vừa ăn vừa cười tít cả con mắt.
Vy Anh liếc xuống bàn Minh Tây. Chiếc bàn vẫn trống trơn, làm gì mà cậu ấy không đi học vậy nhỉ.Chán nản, cô quay người bước ra cửa thì Du kéo lại, miệng nhai ngòm ngoèm, phát âm chữ được chữ mất:
- Tỉ i âu? ( tỉ đi đâu?)
- Tôi đi xuống phòng y tế ngủ.
- Ờ. Ngủ ngon. _ Du thả tay cô ra rồi tiếp tục ăn bánh.
Vy Anh đi ra tới cửa rồi như chợt nhớ ra điều gì đó nên quay vào.
- À. Cái này..._ cô đưa tờ giấy Ly Ly đưa cho Du - Học đi chiều mà kiểm tra. Học nhanh rồi trả cho tôi, tôi còn học.
Du nhận lấy tờ giấy:
- Vâng boss!
Vy Anh không xuống phòng y tế, cô ghé vào thư viện, nơi mà cô cho là nơi tốt nhất để ngủ. Thư viện giờ này không 1 bóng người, cô đi sâu vào sau những hàng giá sách, tìm đại 1 cuốn sách nào đó úp lên mặt rồi chìm vào giấc ngủ. mà không biết cách đó không xa cũng có người đang úp quyển sách lên mặt ngủ như cô. 2 người ở khoảng cách gần nhau cùng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.