Chương 15
Gao Đỏ
18/07/2016
- Chị Ly Ly kìa! _ đội văn nghệ dưới sự chỉ đạo của đội phó là Ngọc An đang tập luyện thì Lệ Quyên, cô bé học lớp 11 chỉ chỉ tay về phía
trước mừng rỡ.
Cả đội đồng thời nhìn về hướng tay của Lệ Quyên và hơn cả, đi cùng Ly Ly có Vy Anh.
2 người đi về phía đội, Ly Ly mỉm cười, vẫy tay:
- Chào mọi người!
Sau đó đến trước mặt Ngọc An, cô vẫn giữ nụ cười thiên thần:
- Tôi làm được rồi.
Ngọc An tỏ vẻ khó chịu, khoanh tay trước ngực, khinh khỉnh:
- Cậu van xin cậu ta à?
Chưa để cho Ly Ly phản bác thì Vy Anh đã lên tiếng:
- À! Tôi nghe nói đội phó Ngọc An hát hay múa đẹp nên muốn hoạt động chung nhưng mà hình như không có cơ hội rồi.
- Ý gì chứ?
Vy Anh tiếp tục nói với giọng đều đều:
- Cậu không định rời khỏi đội sao?
- Tôi sao? _ nhỏ chỉ tay vào mình cười khẩy: - Tại sao chứ? Mắc cười.
- Phải công bằng chứ. Nếu không mời được tôi thì Ly Ly phải rời đội. Còn...mời được tôi rồi thì cậu phải rời đội chứ nhỉ.
- Đúng vậy. _ Lệ Quyên nhanh nhảu.
- Quyên! _ Ly Ly hơi to giọng làm Quyên giật mình im bặt, cô quay sang Vy Anh: - Không cần phải vậy đâu Vy Anh.
Vy Anh phớt lờ Ly Ly vẫn điềm nhiên:
- Thế nào?
An nãy giờ vẫn đứng yên, 2 tay nắm chặt lại, mặt đỏ âu tức giận. Rồi đột nhiên thả nhẹ ra, mỉm cười:
- Được thôi! Dù sao tôi cũng chẳng thiết tha là mấy với cái đội tàn này. Chào! _ Nhỏ bỏ đi nhưng không quên hếch vai Vy Anh và Ly Ly khi đi ngang qua 2 người.
" Cứ chờ đi! Chờ cái kết có hậu cho các người đi"
Ly Ly nhìn theo bóng Ngọc An rồi khẽ thở dài.
- Chúng ta bắt đầu tập thôi! _ Vy Anh vỗ nhẹ vai cô.
*
- Làm bạn trai em nhé!
Tốt cả khuôn mặt trong lớp lẫn những học sinh bu kín ngoài cửa phòng học đều nín thở theo dõi từng chi tiết sự việc xảy ra trước mặt. Cô gái xinh xắn rạng rỡ vời nụ cười tự tin cầm bó hóa hồng trước mặt cậu học sinh lãng tử đang phồng miệng nhai dở cái bánh mì.
Du sững sờ nhìn cô bé trước mặt, từ trước tới giờ cậu luôn là người cầm hoa đi tỏ tình với các cô gái, thế nhưng hiện thực hoàn toàn ngược lại. Nhìn nụ cười thoáng vẻ tự tin chắc chắn chiến thắng của cô bé làm cậu nhất thời không phản ứng được gì.
Trong đám đông đứng trước cửa, Vy Anh đứng khoanh tay xem kịch. Cái tên lãng xẹt kia đúng là số đào hoa. Nhưng cô cũng không khỏi khâm phục cô bé kia, dũng cảm tỏ tình trước mặt bao nhiêu người như thế này. Hi vọng cô bé đó sẽ thành công.
Bỗng nhiên Minh Tây từ đâu vỗ nhẹ vai cô:
- Vy Anh!
Vy Anh giật mình quay lại.
- Đi ăn sáng không? Tôi đói. _ Minh Tây cười
Vy Anh lại nổi cơn "mê trai". Tất nhiên, Minh Tây là " hoàng tử" của cô mà. Làm gì có chuyện cô từ chối chứ.
Phía trong phòng học, Du cười kiểu "soái ca" đưa tay xoa đầu Hà Trang:
- Về lớp đi cô bé. Đừng quậy nữa! _ chất giọng ấm áp ôn nhu làm bao cô học sinh tan chảy.
Cái cô bé này mỗi lần xuất hiện đều làm Du bất ngờ. Đầu tiên là xuất hiện với hình ảnh "thiếu nữ e thẹn" khi giả vờ tông vào cậu rồi "đánh rơi" quyển vở, lần thứ 2 lại mạnh bạo hơn khi chặn trước xe cậu và nói đau chân nhờ cậu chở về, và lẫn này là thẳng thắn công khai tỏ tình với cậu. Dù cô bé này rất thú vị nhưng làm sao đây? Cậu không thể nhận lời được vì cậu đang theo đuổi người con gái hơn cậu 3 tháng tuổi. Sực nhớ ra Vy Anh, cậu cố đảo mắt tìm Vy Anh, Cậu muốn biết cô phản ứng ra sao khi thấy cảnh này. A phải rồi! Trước đây, chẳng phải cô đã chứng kiến cậu đi cưa cẩm các cô gái rồi sao. Phản ứng ấy à? Thờ ơ. nói thẳng là cô chẳng quan tâm. Trước đây là vậy, bây giờ cũng là vậy. Nhìn kìa! Cô và Minh Tây vừa đi ngang qua cửa sổ. Rõ ràng cô đã nhìn thấy và vẫn thản nhiên bỏ đi cùng cậu ta. Nhưng mà, cậu là ai chứ? Hoàng Anh Lang Du lãng tử đào hoa đâu phải hàng phế? Cậu đâu thể để người khác cướp đi thứ của cậu được. Cậu toan quay đi thì Hà Trang vội vàng kéo lại:
- Anh chưa trả lời em mà định bỏ đi đâu chứ?
Du quay lại, vẫn tỏ vẻ phong nhã, mỉm cười "ôn nhu", đặt 2 tay lên vai nhỏ:
- Này nhóc! Nhưng anh không thích em! _ Nói xong, cậu cao ngạo đút tay túi quần quay đi.
Mọi ánh mắt nhìn theo bóng lưng Du rồi nhìn lại Hà Trang bằng con mắt thương cảm. Nhỏ đứng thẫn thờ nhìn theo Du rồi nghiêng đầu, đôi mắt long lanh ánh sao:
- Mọi người nói xem bao giờ thì anh ấy hết đẹp trai? _ sau đó lấy tay che miệng cười một cách ngờ nghệch: Á Hi Hi HiHi Hi
Ai nấy lắc đầu ngán ngẩm , hết thuốc ! ! !
Đám đông cũng dần giải tán.
Vừa đến cửa căng tin, Vy Anh đã hào hứng:
- Cậu chọn bàn đi. Tôi đi mua đồ ăn.
Nói xong cô chạy đi. Căng tin giờ này đông nghẹt khiến cô phải khổ sở rồi. Cô lượn qua lượn lại 1 vòng để tìm chỗ hở chen vào. Minh Tây đứng nhìn bộ dạng lóng ngóng của cô, lại còn với cái chiều cao lọt thỏm giữa đám đông của cô nữa thì đến khi nào cô mới mua được đồ ăn sáng đây. Minh Tây tiến lại gần chỗ Vy Anh. Đột nhiên vai cậu bị ai đó kéo lại, theo phản xạ, cậu nắm lấy cánh tay đặt trên vai, xoay người, nhanh chóng, cậu đã khoá cánh tay của kẻ "gây án" lại. Tiếng la oai oái nhỏ của Du khiến 1 vài người xung quanh dồn sự chú ý về phía 2 người. Nhận ra giọng của Du, Tây buông tay ra khiến Du xém ngã nhào xuống đất. Du đứng dậy, hất tóc, phủi phủi qua cánh tay rồi đút tay vào túi quần lấy lại phong độ, gườm gườm Minh Tây:
- Khá đấy.
Tây cười một bên:
- Học võ từ nhỏ.
Du khẽ ho khan rồi ngồi xuống ghế lảng sang chuyện khác:
- Ngồi đi. Tôi có chuyện muốn nói.
Tây ngồi xuống theo ý của Du, cậu thừa biết Du muốn nói về chuyện gì.
- Được thôi! Nếu cậu cảm thấy tiện.
Tây nói rồi liếc nhìn xung quanh, Du nhìn xung quanh quả thật không tiện chút nào, những học sinh hiếu kì vẫn đang theo dõi manh động của 2 người. Du khẽ ho khan rồi xích lại gần Tây,lấy tay che miệng thì thầm:
- Tôi muốn cậu tránh xa Vy Anh.
Tây cũng che miệng trả lời:
- lí do?
- Cậu không cần biết.
Tây thả nhẹ chữ "à" sau đó ngoắc ngoắc Du lại gần hơn nữa: Vậy tôi nói thẳng.
" 1 trai đẹp + 1 trai đẹp = 2 trai đẹp. 2 trai đẹp ngồi cạnh nhau, mặt sát mặt, thì thầm thì thụt. *cười gian* Có gian tình! Yup. Yêu nhau đi các anh ơi!!!!" Đó là suy nghĩ chung của các hủ nữ có mặt trong căngtin. Những người còn lại không phải hủ nữ lại chỉ biết tiếc thay cho 1 thế hệ mất đi 2 đứa con trai.
Trong khi đó Du vẫn đang tập trung nghe kĩ những gì Tây nói:
- Không.
Du im lặng 1 lúc rồi bỗng trở nên nguy hiểm:
- chết chung đi.
Tây vẫn chưa kịp phản ứng gì với câu nói đó thì Du đã đứng bật dậy, lớn giọng:
- Cậu là đồ tồi!
Sau đó úp mặt chạy đi. Lúc này Tây mới chợt nhận ra dụng ý của Du. Nhưng muộn rồi, trong mắt mọi người cậu đã trở thành" kẻ bạc tình". Đúng lúc đó Vy Anh mua đồ ăn xong, cô kéo tay cậu đi:
- Về lớp thôi! Sắp trễ rồi.
Lúc này Vy Anh đã trở thành cô gái nhỏ ngây thơ bị Huỳnh Minh Tây dùng làm lớp vỏ để che dấu giới tính thật của mình. Nhưng không phải ai cũng nghĩ vậy, nhiều người cho rằng vì cô mà Minh Tây bội bạc Du.
- Vy Anh!
Minh Tây cố gọi cô mà cô không trả lời. Cô cứ thế kéo tay cậu đi mà không mở miệng nói 1 câu nào, gọi cũng không trả lời.
- Vy Anh! _ lần này cậu lớn giọng hơn.
- Hả? _ cô giật mình quay lại.
- Cậu làm sao vậy? _ cậu đặt tay lên đầu cô. Cô chỉ cao ngang vai cậu.
Rẹt. Trong chốc lát, 1 dòng điện chạy từ đầu dọc xuống sống lưng làm cô phút chốc thẫn thờ. Lắc nhẹ đầu để lấy lại tinh thần, cô cười cười:
- Làm sao là làm sao chứ?
- Đầu óc cậu để đi đâu vậy? Tôi gọi mà cậu không trả lời.
- À! _ cô làm mặt kiểu hiểu ra chuyện: tôi đang nghĩ nếu chúng ta vào lớp muộn thì sẽ bị cô chủ nhiệm phạt như thế nào?
Cậu bật cười tiện tay xoa đầu cô khiến mái tóc bù xù:
- vậy thì đi nhanh thôi.
Cậu đi trước, miệng vẫn không ngưng cười. Cô phùng má, lấy tay chải chải lại mái tóc rồi chạy theo cậu.
Cả đội đồng thời nhìn về hướng tay của Lệ Quyên và hơn cả, đi cùng Ly Ly có Vy Anh.
2 người đi về phía đội, Ly Ly mỉm cười, vẫy tay:
- Chào mọi người!
Sau đó đến trước mặt Ngọc An, cô vẫn giữ nụ cười thiên thần:
- Tôi làm được rồi.
Ngọc An tỏ vẻ khó chịu, khoanh tay trước ngực, khinh khỉnh:
- Cậu van xin cậu ta à?
Chưa để cho Ly Ly phản bác thì Vy Anh đã lên tiếng:
- À! Tôi nghe nói đội phó Ngọc An hát hay múa đẹp nên muốn hoạt động chung nhưng mà hình như không có cơ hội rồi.
- Ý gì chứ?
Vy Anh tiếp tục nói với giọng đều đều:
- Cậu không định rời khỏi đội sao?
- Tôi sao? _ nhỏ chỉ tay vào mình cười khẩy: - Tại sao chứ? Mắc cười.
- Phải công bằng chứ. Nếu không mời được tôi thì Ly Ly phải rời đội. Còn...mời được tôi rồi thì cậu phải rời đội chứ nhỉ.
- Đúng vậy. _ Lệ Quyên nhanh nhảu.
- Quyên! _ Ly Ly hơi to giọng làm Quyên giật mình im bặt, cô quay sang Vy Anh: - Không cần phải vậy đâu Vy Anh.
Vy Anh phớt lờ Ly Ly vẫn điềm nhiên:
- Thế nào?
An nãy giờ vẫn đứng yên, 2 tay nắm chặt lại, mặt đỏ âu tức giận. Rồi đột nhiên thả nhẹ ra, mỉm cười:
- Được thôi! Dù sao tôi cũng chẳng thiết tha là mấy với cái đội tàn này. Chào! _ Nhỏ bỏ đi nhưng không quên hếch vai Vy Anh và Ly Ly khi đi ngang qua 2 người.
" Cứ chờ đi! Chờ cái kết có hậu cho các người đi"
Ly Ly nhìn theo bóng Ngọc An rồi khẽ thở dài.
- Chúng ta bắt đầu tập thôi! _ Vy Anh vỗ nhẹ vai cô.
*
- Làm bạn trai em nhé!
Tốt cả khuôn mặt trong lớp lẫn những học sinh bu kín ngoài cửa phòng học đều nín thở theo dõi từng chi tiết sự việc xảy ra trước mặt. Cô gái xinh xắn rạng rỡ vời nụ cười tự tin cầm bó hóa hồng trước mặt cậu học sinh lãng tử đang phồng miệng nhai dở cái bánh mì.
Du sững sờ nhìn cô bé trước mặt, từ trước tới giờ cậu luôn là người cầm hoa đi tỏ tình với các cô gái, thế nhưng hiện thực hoàn toàn ngược lại. Nhìn nụ cười thoáng vẻ tự tin chắc chắn chiến thắng của cô bé làm cậu nhất thời không phản ứng được gì.
Trong đám đông đứng trước cửa, Vy Anh đứng khoanh tay xem kịch. Cái tên lãng xẹt kia đúng là số đào hoa. Nhưng cô cũng không khỏi khâm phục cô bé kia, dũng cảm tỏ tình trước mặt bao nhiêu người như thế này. Hi vọng cô bé đó sẽ thành công.
Bỗng nhiên Minh Tây từ đâu vỗ nhẹ vai cô:
- Vy Anh!
Vy Anh giật mình quay lại.
- Đi ăn sáng không? Tôi đói. _ Minh Tây cười
Vy Anh lại nổi cơn "mê trai". Tất nhiên, Minh Tây là " hoàng tử" của cô mà. Làm gì có chuyện cô từ chối chứ.
Phía trong phòng học, Du cười kiểu "soái ca" đưa tay xoa đầu Hà Trang:
- Về lớp đi cô bé. Đừng quậy nữa! _ chất giọng ấm áp ôn nhu làm bao cô học sinh tan chảy.
Cái cô bé này mỗi lần xuất hiện đều làm Du bất ngờ. Đầu tiên là xuất hiện với hình ảnh "thiếu nữ e thẹn" khi giả vờ tông vào cậu rồi "đánh rơi" quyển vở, lần thứ 2 lại mạnh bạo hơn khi chặn trước xe cậu và nói đau chân nhờ cậu chở về, và lẫn này là thẳng thắn công khai tỏ tình với cậu. Dù cô bé này rất thú vị nhưng làm sao đây? Cậu không thể nhận lời được vì cậu đang theo đuổi người con gái hơn cậu 3 tháng tuổi. Sực nhớ ra Vy Anh, cậu cố đảo mắt tìm Vy Anh, Cậu muốn biết cô phản ứng ra sao khi thấy cảnh này. A phải rồi! Trước đây, chẳng phải cô đã chứng kiến cậu đi cưa cẩm các cô gái rồi sao. Phản ứng ấy à? Thờ ơ. nói thẳng là cô chẳng quan tâm. Trước đây là vậy, bây giờ cũng là vậy. Nhìn kìa! Cô và Minh Tây vừa đi ngang qua cửa sổ. Rõ ràng cô đã nhìn thấy và vẫn thản nhiên bỏ đi cùng cậu ta. Nhưng mà, cậu là ai chứ? Hoàng Anh Lang Du lãng tử đào hoa đâu phải hàng phế? Cậu đâu thể để người khác cướp đi thứ của cậu được. Cậu toan quay đi thì Hà Trang vội vàng kéo lại:
- Anh chưa trả lời em mà định bỏ đi đâu chứ?
Du quay lại, vẫn tỏ vẻ phong nhã, mỉm cười "ôn nhu", đặt 2 tay lên vai nhỏ:
- Này nhóc! Nhưng anh không thích em! _ Nói xong, cậu cao ngạo đút tay túi quần quay đi.
Mọi ánh mắt nhìn theo bóng lưng Du rồi nhìn lại Hà Trang bằng con mắt thương cảm. Nhỏ đứng thẫn thờ nhìn theo Du rồi nghiêng đầu, đôi mắt long lanh ánh sao:
- Mọi người nói xem bao giờ thì anh ấy hết đẹp trai? _ sau đó lấy tay che miệng cười một cách ngờ nghệch: Á Hi Hi HiHi Hi
Ai nấy lắc đầu ngán ngẩm , hết thuốc ! ! !
Đám đông cũng dần giải tán.
Vừa đến cửa căng tin, Vy Anh đã hào hứng:
- Cậu chọn bàn đi. Tôi đi mua đồ ăn.
Nói xong cô chạy đi. Căng tin giờ này đông nghẹt khiến cô phải khổ sở rồi. Cô lượn qua lượn lại 1 vòng để tìm chỗ hở chen vào. Minh Tây đứng nhìn bộ dạng lóng ngóng của cô, lại còn với cái chiều cao lọt thỏm giữa đám đông của cô nữa thì đến khi nào cô mới mua được đồ ăn sáng đây. Minh Tây tiến lại gần chỗ Vy Anh. Đột nhiên vai cậu bị ai đó kéo lại, theo phản xạ, cậu nắm lấy cánh tay đặt trên vai, xoay người, nhanh chóng, cậu đã khoá cánh tay của kẻ "gây án" lại. Tiếng la oai oái nhỏ của Du khiến 1 vài người xung quanh dồn sự chú ý về phía 2 người. Nhận ra giọng của Du, Tây buông tay ra khiến Du xém ngã nhào xuống đất. Du đứng dậy, hất tóc, phủi phủi qua cánh tay rồi đút tay vào túi quần lấy lại phong độ, gườm gườm Minh Tây:
- Khá đấy.
Tây cười một bên:
- Học võ từ nhỏ.
Du khẽ ho khan rồi ngồi xuống ghế lảng sang chuyện khác:
- Ngồi đi. Tôi có chuyện muốn nói.
Tây ngồi xuống theo ý của Du, cậu thừa biết Du muốn nói về chuyện gì.
- Được thôi! Nếu cậu cảm thấy tiện.
Tây nói rồi liếc nhìn xung quanh, Du nhìn xung quanh quả thật không tiện chút nào, những học sinh hiếu kì vẫn đang theo dõi manh động của 2 người. Du khẽ ho khan rồi xích lại gần Tây,lấy tay che miệng thì thầm:
- Tôi muốn cậu tránh xa Vy Anh.
Tây cũng che miệng trả lời:
- lí do?
- Cậu không cần biết.
Tây thả nhẹ chữ "à" sau đó ngoắc ngoắc Du lại gần hơn nữa: Vậy tôi nói thẳng.
" 1 trai đẹp + 1 trai đẹp = 2 trai đẹp. 2 trai đẹp ngồi cạnh nhau, mặt sát mặt, thì thầm thì thụt. *cười gian* Có gian tình! Yup. Yêu nhau đi các anh ơi!!!!" Đó là suy nghĩ chung của các hủ nữ có mặt trong căngtin. Những người còn lại không phải hủ nữ lại chỉ biết tiếc thay cho 1 thế hệ mất đi 2 đứa con trai.
Trong khi đó Du vẫn đang tập trung nghe kĩ những gì Tây nói:
- Không.
Du im lặng 1 lúc rồi bỗng trở nên nguy hiểm:
- chết chung đi.
Tây vẫn chưa kịp phản ứng gì với câu nói đó thì Du đã đứng bật dậy, lớn giọng:
- Cậu là đồ tồi!
Sau đó úp mặt chạy đi. Lúc này Tây mới chợt nhận ra dụng ý của Du. Nhưng muộn rồi, trong mắt mọi người cậu đã trở thành" kẻ bạc tình". Đúng lúc đó Vy Anh mua đồ ăn xong, cô kéo tay cậu đi:
- Về lớp thôi! Sắp trễ rồi.
Lúc này Vy Anh đã trở thành cô gái nhỏ ngây thơ bị Huỳnh Minh Tây dùng làm lớp vỏ để che dấu giới tính thật của mình. Nhưng không phải ai cũng nghĩ vậy, nhiều người cho rằng vì cô mà Minh Tây bội bạc Du.
- Vy Anh!
Minh Tây cố gọi cô mà cô không trả lời. Cô cứ thế kéo tay cậu đi mà không mở miệng nói 1 câu nào, gọi cũng không trả lời.
- Vy Anh! _ lần này cậu lớn giọng hơn.
- Hả? _ cô giật mình quay lại.
- Cậu làm sao vậy? _ cậu đặt tay lên đầu cô. Cô chỉ cao ngang vai cậu.
Rẹt. Trong chốc lát, 1 dòng điện chạy từ đầu dọc xuống sống lưng làm cô phút chốc thẫn thờ. Lắc nhẹ đầu để lấy lại tinh thần, cô cười cười:
- Làm sao là làm sao chứ?
- Đầu óc cậu để đi đâu vậy? Tôi gọi mà cậu không trả lời.
- À! _ cô làm mặt kiểu hiểu ra chuyện: tôi đang nghĩ nếu chúng ta vào lớp muộn thì sẽ bị cô chủ nhiệm phạt như thế nào?
Cậu bật cười tiện tay xoa đầu cô khiến mái tóc bù xù:
- vậy thì đi nhanh thôi.
Cậu đi trước, miệng vẫn không ngưng cười. Cô phùng má, lấy tay chải chải lại mái tóc rồi chạy theo cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.