Chương 8
Gao Đỏ
16/03/2016
Chán chết. Vy Anh 1 mình lang thang trong trường với khuôn mặt ủ xụ. Chuyện là cô chuyển đến đây cũng hơn 2 tuần rồi mà chưa nói chuyện với Huỳnh Minh Tây lần nào. Cô phải bắt chuyện như thế nào đây? Ôi Vy Anh à! Chẳng phải mày thông minh lắm sao. Đang vừa đi vừa gõ vào đầu mình thì đột nhiên mắt cô sáng lên.
Cô nhìn thấy Huỳnh Minh Tây đang đá bóng cùng bạn bè ở sân bóng của trường. Ôi nhìn cậu ấy đẹp trai dã man. Hí hí...
Cô ngồi xuống vệ cỏ nhìn Tây đá bóng. Ôi cậu lừa bóng, chuyền bóng, dẫn bóng...tất cả đều điêu luyện. Ôi Minh Tây của cô có sức hút kinh dị ( +__+)
Mải nhìn Minh Tây mà cô không để ý Ly Ly đã đứng phía sau từ bao giờ. Cô bạn vẫn lặng lẽ đứng như vậy 1 lúc lâu sau đó nhẹ nhàng tiến lại, ngồi phía cạnh Vy Anh. Vy Anh giật mình quay qua nhìn cô bạn sau đó thở dài khi nhận cô Ly Ly:
- Lại là cậu sao?
- Cậu thấy phiền vì là tôi à? _ Ly Ly cố tỏ ra hài hước
Vy Anh không nói gì, quay mặt lại nhìn về phía đội bóng.
Ly Ly nhìn theo ánh mắt Vy Anh hướng về đội bóng:
- Đội mình cần cậu...giống như đội bóng kia cần Minh Tây.
- Có liên quan? _ Vy Anh thấy thật buồn cười
Ly Ly nở 1 nụ cười nhẹ rồi giải thích:
- Trước đội bóng trường mình nổi tiếng chỉ vì nhiều trai đẹp chứ tài năng cũng chỉ tàm tạm. Nhưng từ khi Minh Tây gia nhập tuy chưa lâu nhưng đã làm cho mọi người dần dần có cái nhìn khác về đội, đội đang dần dần vượt mặt các đội của các trường khác đấy.
Dừng 1 lát Ly Ly tiếp tục:
- Đội văn nghệ trường mình tuy rằng không đến nỗi như đội bóng trước kia. Nhưng tôi tin chắc có cậu nếu có cậu thì đội mình sẽ càng...
Ly Ly vừa nói vừa tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai thì bị cắt ngang:
- Tôi không quan tâm đâu.
Ly Ly vẫn kiên nhẫn:
- Nhưng cậu rất thích múa mà!
- Làm sao cậu biết được điều đó? _ Vy Anh không tỏ ra kinh ngạc
- Tôi thấy mỗi lần kết thức bài biểu diễn của mình cậu đều cười rất hạnh phúc!
Vy Anh trầm mặc 1 lúc sau đó lên tiếng:
- Cậu quan tâm đến tôi như vậy à?
Ly Ly không trả lời, cô cười tươi tít mắt.
Nhưng nụ cười trở nên cứng đờ khi nghe Vy Anh nói tiếp:
- Nhưng ba tôi không thích có con dâu...vậy nên tôi không thể đáp lại cậu được ( +__+)
Vài dây đứng hình, Ly Ly dở khóc nửa cười:
- Cậu đang nghĩ gì vậy? Tôi không...
- Dù sao thì tôi vẫn cảm ơn vì sự "quan tâm" của cậu. Nhưng tôi không có thời gian tham gia đội các cậu. Cậu có thể đi được rồi.
Bị đuổi như vậy, Ly Ly chỉ còn biết nở nụ cười gượng rồi từ từ đứng dậy rút lui.
Vy Anh ngoái lại nhìn theo bóng lưng của Ly Ly thì từ sân bóng, quả bóng bay về phía cô với tốc độ chóng mặt và đập mạnh vào đầu cô với lực mạnh khủng khiếp, cô choáng váng ôm lấy đầu, mọi thứ tối sầm lại. Nhưng trong đầu cô thì chỉ nghĩ: " Ôi hỏng! Hỏng bét! Hỏng hết cả hình tượng rồi! Chắc chắn cả đội bóng trong đó có Minh Tây đang nhìn mình. Xui xẻo ơi! À không, trách là trách cái đứa đá quả bóng đấy. Ta hận! Ta hận!"
Và thế là cô năm dài ra đất giả ngất để đỡ ngại.
Thấy vậy, cả đội bóng vội vàng chạy lại xem xét tình hình.
- Vy Anh!Lê Vy Anh!
Cô nghe thấy Minh Tây gọi tên cô. Cậu ấy nhớ cả họ lẫn tên cô. Điều nhỏ nhặt như vậy nhưng cũng làm cô rất vui rồi nhưng cô vẫn không quên vai diễn của mình, cô vẫn nằm im như ngất thật.
Không thấy cô nhúc nhích. Minh Tây vội bế cô lên, đưa đến phòng y tế, bước chân cậu gấp gáp. Trong khi cậu vô cùng lo lắng thì người nằm trong lòng cậu lại như nở hoa,trong lòng cô thật sự muốn nhảy cẫng lên vì vui. Ấm áp thật đấy! Ahihi! Cô chỉ mong đường đến phòng y tế dài hơn 1 chút.Ấy thế mà điều ước của cô lại trở thành hiện thực. Con đường dường như dài hơn, đến nỗi...cô ngủ từ lúc nào cũng không hay (@__@)
Sau khi cô y tế khám cho Vy Anh xong, cô bảo Vy Anh không sao, Minh Tây cố nán lại thêm 1 chút mới yên tâm về lớp học tiếp, trong lòng áy náy vô cùng vì quả bóng đó là do cậu đá. Cậu không cố ý, chỉ là cậu không biết cô ngồi ở đó.
Vy Anh sau khi "ngất" một lúc lâu sau tỉnh dậy, đầu cô vẫn còn ong lên. Nhưng khi nhớ lại việc Minh Tây đã bế cô thì cô đã sướng rơn. Cô rất biết ơn người đã đá quả bóng ấy vào cô, nếu biết người đồ là ai thì cô sẽ mời người đó đi ăn để cảm ơn, à nếu sau này cô và Minh Tây có nên Duyên thì cô sẽ ghi cậu ta vào sử sách, để con cháu đời sau biết rằng, nhờ có cậu ta là chất xúc tác cho "tổ tiên" chúng đến được với nhau nên mới có chúng sau này. Hí hí ( +__+ )
Nhìn lên đồng hồ, còn 15 phút nữa là hết giờ học, thôi thì đi lung tung 1 lát rồi hết giờ thì quay về lớp lấy cặp vậy. Cô vòng ra phía sau trường để tránh giáo viên.
Reng...reng
Chuông reo báo hết giờ, Du thu dọn sách vở của Vy Anh bỏ vào cặp cô rồi mang xuống phòng y tế cho cô, trước khi đi, cậu không không quên quay lại gườm gườm Minh Tây, dĩ nhiên Minh Tây mải thu dọn sách vở chẳng quan tâm đến cái nhìn sắc bén đó.
Vy Anh về lớp, phòng học không còn 1 bóng người, cặp của cô cũng không còn ở đó nữa có lẽ "Lãng Xẹt" đã mang nó về rồi.
Đang định về nhà thì đột nhiên cô nghĩ ra. Liệu có phải trái bóng đó là do Minh Tây đá không nhỉ? Chỉ có như vậy thì cậu ấy mới lo lắng bế cô chạy xuống phòng y tế như vậy, và cặp của cô cậu ấy đã mang nó đến phòng y tế để đưa cho cô và xin lỗi rồi sau đó cậu sẽ đưa cô về để chuộc lỗi. Hihi. Nếu vậy thì có lẽ cậu ấy đã ở dưới phòng tế rồi. Sau 1 hồi lập luận, cô phấn khởi chạy xuống phòng y tế. Nhưng chẳng thấy Minh Tây đâu mà chỉ thấy Lãng Xẹt ôm cặp cô đứng ngó nghiêng ở cửa phòng y tế.
Thất vọng! Chán nản! Cô đi lại vỗ vai Du:
- Tôi ở đây?
Du quay lại, thấy cô, cậu ta ôm chầm lấy cô, bù lu bù loa lên:
- Đại tỉ! Tỉ còn nhớ đệ sao? Đệ tưởng tỉ bị bóng bay vào đầu, chấn động não rồi quên đệ rồi chứ! huhu
- Làm sao mà tôi quên cậu được!
- huhu. Đệ biết mà! Tỉ sẽ không quên thằng này mà! _ Du xúc động
Cô nghiêng đầu thủ thỉ vào tai cậu:
- Tôi nhớ mặt cậu nhưng... cậu tên gì ấy nhỉ? Và...cậu là gì của tôi?
Du đứng hình. Thế thì có khác nào quên cậu rồi chứ...
Đột nhiên đầu cậu sượt qua ý nghĩ gian xảo. Cậu buông cô ra, 2 tay để lên vai cô, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, long lanh chân thành:
- Đệ là Hoàng Anh Lang Du đây mà! Là người mà tỉ yêu tha thiết ( +__+ )
- À! _ cô ra chiều "thì ra là vậy"
Từ xa, Minh Tây đã nhìn thấy màn tình cảm ấy, dù chẳng thể nghe họ nói gì với nhau, cậu lặng lẽ rời đi.
Cậu vốn định đến tìm Vy Anh để xin lỗi vì làm cô bị như vậy nhưng...thế này thì phải để hôm khác vậy.
Vy Anh vẫn nhìn âu yếm vào mắt Du, miệng bỗng mỉm cười.
Du thầm nghĩ, có lẽ nào cô tin lời cậu nói??? Ơn trời! Có thể sau vụ này, cậu và cô sẽ thành cặp cũng nên. Hehe
Đột nhiên Vy Anh thọc mạnh tay vào bụng cậu. Theo phản xạ, cậu gập hẳn người xuống,ôm lấy bụng đau điếng.
Vy Anh thì sau khi tặng 1 cú cho "người cô yêu tha thiết" thì trừng mắt, nghiến răng:
- "người tôi yêu tha thiết" sao? Cậu to gan rồi đấy!
Du ôm bụng, mếu máo:
- Đệ chỉ đùa thôi mà!
- Hừ!
Cô dựt lấy cặp, trước khi bỏ đi, cô còn không quên tặng cậu thêm 1 cú dẫm chân thật mạnh.
Du khóc không nên tiếng. Đúng là "chơi ngu" mà
Cô nhìn thấy Huỳnh Minh Tây đang đá bóng cùng bạn bè ở sân bóng của trường. Ôi nhìn cậu ấy đẹp trai dã man. Hí hí...
Cô ngồi xuống vệ cỏ nhìn Tây đá bóng. Ôi cậu lừa bóng, chuyền bóng, dẫn bóng...tất cả đều điêu luyện. Ôi Minh Tây của cô có sức hút kinh dị ( +__+)
Mải nhìn Minh Tây mà cô không để ý Ly Ly đã đứng phía sau từ bao giờ. Cô bạn vẫn lặng lẽ đứng như vậy 1 lúc lâu sau đó nhẹ nhàng tiến lại, ngồi phía cạnh Vy Anh. Vy Anh giật mình quay qua nhìn cô bạn sau đó thở dài khi nhận cô Ly Ly:
- Lại là cậu sao?
- Cậu thấy phiền vì là tôi à? _ Ly Ly cố tỏ ra hài hước
Vy Anh không nói gì, quay mặt lại nhìn về phía đội bóng.
Ly Ly nhìn theo ánh mắt Vy Anh hướng về đội bóng:
- Đội mình cần cậu...giống như đội bóng kia cần Minh Tây.
- Có liên quan? _ Vy Anh thấy thật buồn cười
Ly Ly nở 1 nụ cười nhẹ rồi giải thích:
- Trước đội bóng trường mình nổi tiếng chỉ vì nhiều trai đẹp chứ tài năng cũng chỉ tàm tạm. Nhưng từ khi Minh Tây gia nhập tuy chưa lâu nhưng đã làm cho mọi người dần dần có cái nhìn khác về đội, đội đang dần dần vượt mặt các đội của các trường khác đấy.
Dừng 1 lát Ly Ly tiếp tục:
- Đội văn nghệ trường mình tuy rằng không đến nỗi như đội bóng trước kia. Nhưng tôi tin chắc có cậu nếu có cậu thì đội mình sẽ càng...
Ly Ly vừa nói vừa tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai thì bị cắt ngang:
- Tôi không quan tâm đâu.
Ly Ly vẫn kiên nhẫn:
- Nhưng cậu rất thích múa mà!
- Làm sao cậu biết được điều đó? _ Vy Anh không tỏ ra kinh ngạc
- Tôi thấy mỗi lần kết thức bài biểu diễn của mình cậu đều cười rất hạnh phúc!
Vy Anh trầm mặc 1 lúc sau đó lên tiếng:
- Cậu quan tâm đến tôi như vậy à?
Ly Ly không trả lời, cô cười tươi tít mắt.
Nhưng nụ cười trở nên cứng đờ khi nghe Vy Anh nói tiếp:
- Nhưng ba tôi không thích có con dâu...vậy nên tôi không thể đáp lại cậu được ( +__+)
Vài dây đứng hình, Ly Ly dở khóc nửa cười:
- Cậu đang nghĩ gì vậy? Tôi không...
- Dù sao thì tôi vẫn cảm ơn vì sự "quan tâm" của cậu. Nhưng tôi không có thời gian tham gia đội các cậu. Cậu có thể đi được rồi.
Bị đuổi như vậy, Ly Ly chỉ còn biết nở nụ cười gượng rồi từ từ đứng dậy rút lui.
Vy Anh ngoái lại nhìn theo bóng lưng của Ly Ly thì từ sân bóng, quả bóng bay về phía cô với tốc độ chóng mặt và đập mạnh vào đầu cô với lực mạnh khủng khiếp, cô choáng váng ôm lấy đầu, mọi thứ tối sầm lại. Nhưng trong đầu cô thì chỉ nghĩ: " Ôi hỏng! Hỏng bét! Hỏng hết cả hình tượng rồi! Chắc chắn cả đội bóng trong đó có Minh Tây đang nhìn mình. Xui xẻo ơi! À không, trách là trách cái đứa đá quả bóng đấy. Ta hận! Ta hận!"
Và thế là cô năm dài ra đất giả ngất để đỡ ngại.
Thấy vậy, cả đội bóng vội vàng chạy lại xem xét tình hình.
- Vy Anh!Lê Vy Anh!
Cô nghe thấy Minh Tây gọi tên cô. Cậu ấy nhớ cả họ lẫn tên cô. Điều nhỏ nhặt như vậy nhưng cũng làm cô rất vui rồi nhưng cô vẫn không quên vai diễn của mình, cô vẫn nằm im như ngất thật.
Không thấy cô nhúc nhích. Minh Tây vội bế cô lên, đưa đến phòng y tế, bước chân cậu gấp gáp. Trong khi cậu vô cùng lo lắng thì người nằm trong lòng cậu lại như nở hoa,trong lòng cô thật sự muốn nhảy cẫng lên vì vui. Ấm áp thật đấy! Ahihi! Cô chỉ mong đường đến phòng y tế dài hơn 1 chút.Ấy thế mà điều ước của cô lại trở thành hiện thực. Con đường dường như dài hơn, đến nỗi...cô ngủ từ lúc nào cũng không hay (@__@)
Sau khi cô y tế khám cho Vy Anh xong, cô bảo Vy Anh không sao, Minh Tây cố nán lại thêm 1 chút mới yên tâm về lớp học tiếp, trong lòng áy náy vô cùng vì quả bóng đó là do cậu đá. Cậu không cố ý, chỉ là cậu không biết cô ngồi ở đó.
Vy Anh sau khi "ngất" một lúc lâu sau tỉnh dậy, đầu cô vẫn còn ong lên. Nhưng khi nhớ lại việc Minh Tây đã bế cô thì cô đã sướng rơn. Cô rất biết ơn người đã đá quả bóng ấy vào cô, nếu biết người đồ là ai thì cô sẽ mời người đó đi ăn để cảm ơn, à nếu sau này cô và Minh Tây có nên Duyên thì cô sẽ ghi cậu ta vào sử sách, để con cháu đời sau biết rằng, nhờ có cậu ta là chất xúc tác cho "tổ tiên" chúng đến được với nhau nên mới có chúng sau này. Hí hí ( +__+ )
Nhìn lên đồng hồ, còn 15 phút nữa là hết giờ học, thôi thì đi lung tung 1 lát rồi hết giờ thì quay về lớp lấy cặp vậy. Cô vòng ra phía sau trường để tránh giáo viên.
Reng...reng
Chuông reo báo hết giờ, Du thu dọn sách vở của Vy Anh bỏ vào cặp cô rồi mang xuống phòng y tế cho cô, trước khi đi, cậu không không quên quay lại gườm gườm Minh Tây, dĩ nhiên Minh Tây mải thu dọn sách vở chẳng quan tâm đến cái nhìn sắc bén đó.
Vy Anh về lớp, phòng học không còn 1 bóng người, cặp của cô cũng không còn ở đó nữa có lẽ "Lãng Xẹt" đã mang nó về rồi.
Đang định về nhà thì đột nhiên cô nghĩ ra. Liệu có phải trái bóng đó là do Minh Tây đá không nhỉ? Chỉ có như vậy thì cậu ấy mới lo lắng bế cô chạy xuống phòng y tế như vậy, và cặp của cô cậu ấy đã mang nó đến phòng y tế để đưa cho cô và xin lỗi rồi sau đó cậu sẽ đưa cô về để chuộc lỗi. Hihi. Nếu vậy thì có lẽ cậu ấy đã ở dưới phòng tế rồi. Sau 1 hồi lập luận, cô phấn khởi chạy xuống phòng y tế. Nhưng chẳng thấy Minh Tây đâu mà chỉ thấy Lãng Xẹt ôm cặp cô đứng ngó nghiêng ở cửa phòng y tế.
Thất vọng! Chán nản! Cô đi lại vỗ vai Du:
- Tôi ở đây?
Du quay lại, thấy cô, cậu ta ôm chầm lấy cô, bù lu bù loa lên:
- Đại tỉ! Tỉ còn nhớ đệ sao? Đệ tưởng tỉ bị bóng bay vào đầu, chấn động não rồi quên đệ rồi chứ! huhu
- Làm sao mà tôi quên cậu được!
- huhu. Đệ biết mà! Tỉ sẽ không quên thằng này mà! _ Du xúc động
Cô nghiêng đầu thủ thỉ vào tai cậu:
- Tôi nhớ mặt cậu nhưng... cậu tên gì ấy nhỉ? Và...cậu là gì của tôi?
Du đứng hình. Thế thì có khác nào quên cậu rồi chứ...
Đột nhiên đầu cậu sượt qua ý nghĩ gian xảo. Cậu buông cô ra, 2 tay để lên vai cô, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, long lanh chân thành:
- Đệ là Hoàng Anh Lang Du đây mà! Là người mà tỉ yêu tha thiết ( +__+ )
- À! _ cô ra chiều "thì ra là vậy"
Từ xa, Minh Tây đã nhìn thấy màn tình cảm ấy, dù chẳng thể nghe họ nói gì với nhau, cậu lặng lẽ rời đi.
Cậu vốn định đến tìm Vy Anh để xin lỗi vì làm cô bị như vậy nhưng...thế này thì phải để hôm khác vậy.
Vy Anh vẫn nhìn âu yếm vào mắt Du, miệng bỗng mỉm cười.
Du thầm nghĩ, có lẽ nào cô tin lời cậu nói??? Ơn trời! Có thể sau vụ này, cậu và cô sẽ thành cặp cũng nên. Hehe
Đột nhiên Vy Anh thọc mạnh tay vào bụng cậu. Theo phản xạ, cậu gập hẳn người xuống,ôm lấy bụng đau điếng.
Vy Anh thì sau khi tặng 1 cú cho "người cô yêu tha thiết" thì trừng mắt, nghiến răng:
- "người tôi yêu tha thiết" sao? Cậu to gan rồi đấy!
Du ôm bụng, mếu máo:
- Đệ chỉ đùa thôi mà!
- Hừ!
Cô dựt lấy cặp, trước khi bỏ đi, cô còn không quên tặng cậu thêm 1 cú dẫm chân thật mạnh.
Du khóc không nên tiếng. Đúng là "chơi ngu" mà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.