Chương 5: Soái
Gao Đỏ
16/03/2016
6h30 sáng
Chiếc điện thoại trên bàn cạnh chiếc giường liên tục reo kéo Vy Anh ra khỏi giấc ngủ, cô uể oải khua khua tay mò tìm điện thoại
- Alooooooo! _ cô ngái ngủ
- Đại tỉ của tôi ơi! Mau dậy đi! Tôi qua đón tỉ đi học đây_ Giọng Du bên đầu dây réo
- Đợi...oáp....lát!!!!
- Rồi rồi!
Cúp máy, cô mắt nhắm mắt mở bò xuống khỏi giường. Đi vào phòng vệ sinh VSCN (vệ sinh cá nhân). Xong xuôi, cô chuẩn bị rời khỏi phòng thì ánh mắt vô tình lướt qua bàn trang điểm, cô dừng lại đắn:
"Có nên trang điểm một chút không nhỉ?"
Đắn đo 1 lúc, nhìn lên đồng hồ, cũng chẳng còn sớm sủa gì nữa, thôi vậy, dù sao cô cũng rất lười trang điểm.
Bước ra khỏi khu chung cư cao cấp, trước mặt cô là cậu nhóc lãng tử ngồi trên chiếc xe Air Blade trắng, miệng cậu ta cười kéo dài đến tận mang tai, nhìn mặt phởn vô cùng, tay cầm chiếc mũ bảo hiểm vẫy vẫy, cô thở dài, cậu ta như vậy cũng được coi là "trai đẹp" sao? Cô tiến lại, lấy chiếc mũ bảo hiểm trên tay cậu ta đội lên đầu mà không để ý ánh mắt cậu nhìn chằm chằm cô.
- Đệ để ý hôm qua tỉ trang điểm trông rất xinh, sao hôm nay không trang điểm nữa? _ cậu ta vẫn nhìn cô chăm chú.
- Tôi không thích! _ cô cài lại quai mũ rồi leo lên xe, đánh nhẹ vào vai cậu - đi thôi!
Cậu bĩu môi, quay người lại, bật chân chống rồi phóng xe đi.
*
Vy Anh thả đống đồ ăn xuống bàn, ngay trước mặt Du, sau đó thong thả ngồi xuống ghế, Du nhìn đống đồ ăn ngổn ngang mếu máo:
- Tỉ định vét hết cái căng tin này đấy à?
Cô tay xé gói kẹo trái cây, mắt không nhìn cậu:
- Vét hết được thì vét rồi! _ liếc thấy vẻ mặt mếu máo của cậu, cô nhăn mặt - Bộ mặt này là sao chứ?
- Tháng này đệ bị "cúp lương" đấy! Tỉ làm vậy đệ không trụ nổi đến hết tháng đâu!
- Tôi đâu có bắt chứ! Là cậu tự nguyện mà! _ cô nhún vai
- Đệ đâu còn lựa chọn nào khác _ cậu lẩm bẩm, nếu cậu không chịu thì cô sẽ cắt xít cậu còn gì - Với lại...đệ hứa mua đồ ăn sáng chứ đâu phải đống "sản phẩm hóa học" này! _ cậu chỉ chỉ lên đống đồ ăn.
- Tôi là ăn sáng bằng đống này đấy!
Thôi vậy, cậu không giám đấu khẩu với "nữ vương" nữa, còn ngang nữa thì người chịu thiệt cuối cùng vẫn chỉ là cậu thôi. Trước nay đã vậy rồi mà.
Ánh mắt cậu bỗng trở nên khó chịu khi chiếu thẳng đến phía Vy Anh.
- Này! Gì đấy? _ Vy Anh tay cầm viên kẹo trên tay khuơ khuơ trước mắt cậu.
- Hừm! Kia chẳng phải cái thằng cha tây tây gì đó à?
"Tây tây gì đó"? Huỳnh Minh Tây? Ánh mắt cô sáng quắc lên, vội quay người ra phía sau, bắt gặp Minh Tây đang "đựợc" 3 bạn gái xinh xắn vây quanh, cậu tuy không hồ hởi tiếp chuyện, nhưng cũng không lạnh lùng làm ngơ hay cáu gắt đuổi họ đi. Cậu mỉm cười trả lời những câu hỏi, câu bông đùa của các cô gái. Cô bỗng thấy chạnh lòng, cậu sao lại cool đến vậy chứ? Cậu thân thiện và lịch sự với người khác như vậy sao? Kể cả đó là người khác giới, ôn nhu làm sao? Ấm áp làm sao? Vậy nhưng cậu đâu có như vậy với cô bé Vy Anh ngày ấy! Cậu thậm chứ còn xô ngã cô đến 2 lần. Phải chăng cậu rất rất ghét con bé Vy Anh đó. Cô quay đầu lại, tiu ngỉu cúi xuống, Du nhìn thấy cô như vậy thì khó hiểu:
- Sao đấy?
- A! _ cô đột nhiên ngẩng mặt lên, lấy tay vò mát tóc đen buông xoã.
Hành động đó làm cho Du giật mình, ngồi bịch xuống ghế, những người xung quanh cũng không khỏi giật mình mà nhìn về phía cô. Nhưng không dừng lại ở đó, cô đứng bật dậy, bỏ đi, tiếng giày nện bình bịch xuống nền nhà đủ để hiểu cô đang khó chịu đến mức nào, cô nào có chịu bỏ đi như vậy, ra tới cửa căng tin, cô đánh 1 vòng quay lại, ôm đống oxi cay trên bàn rồi hậm hực bỏ đi. Bao nhiêu con mắt trong căng-tin bao gồm Tây ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng thiếu nữ rồi đồng loạt nhìn về chàng trai trẻ lãng tử với con mắt săm soi, nghi ngờ. Du cười khổ với hoàn cảnh éo le, sao lại nhìn cậu như vậy chứ? cậu đâu có làm gì? Cậu còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa mà. Cậu phải chuồn khỏi đây, nghĩ rồi, cậu đứng dậy, với chai nước ép trên bàn rồi chuồn êm.
1 miếng...rồi thêm 1 miếng...rồi lại thêm 1 miếng...cứ thế những miếng oxi vừa khô khốc vừa cay xè được cho vào miệng cô, nhai nhai nhai và nuốt "ực", cô đang "bốc hoả", vậy nên, cô phải ăn cay để "hạ hoả" (tg: @@) Nhưng mà. . .cay quá!!!
- Đại tỉ! Đại tỉ! _ Du vừa gọi vừa chạy theo cô, nhưng dường như cô chẳng thèm để ý đến cậu, vẩn điềm nhiên đi thẳng, thậm chí còn chẳng có dấu hiệu chậm bước lại để đợi cậu. Cậu cố tăng tốc đôi chân lên để đuổi kịp cô. Cuối cùng cậu cũng chạm được vào vai cô, kéo người cô quay lại về phía mình, cậu nói đứt quãng:
- Tỉ bị gì vậy? Tự nhiên hành động lạ lùng vậy?
Khuôn mặt cô đỏ ngầu, miệng thì phồng ra nhai "một đống" đồ ăn, khổ sở nói:
- ành ọng ì ơ?
Cậu thở dài ảo não rồi đưa chai nước cho cô:
- Tỉ uống đi cho dễ nuốt!
Cô bắt lấy chai nước tu một hơi gần hết nửa chai, "ực!" sau khi nuốt hết đống trong miệng, cô mới từ tốn nói:
- Hành động gì cơ?
- Tự nhiên vò đầu rồi bỏ đi ấy!
Cô nhăn mũi:
- Tôi còn chẳng biết lí do vì sao nữa?
- Chán tỉ thật! _ cậu đưa tay toan gõ vào đầu cô thì bị cô chụp lại:
- Ấy! Tôi không thích soái ca gì gì đó đâu nhé! Vậy nên đừng nghĩ đến chuyện gõ vào đầu tôi như các soái ca trên phim hay làm với các bé. Nhé! _ nói xong cô nhét chai nước vào tay cậu rồi quay người đi.
Cậu ỉu xìu, nhờ cái gõ đầu rất "soái ca" này mà cậu đã cưa đổ biết bao nhiêu cô gái,thế nhưng đối với đại tỉ của cậu thì đó chỉ là một thứ sến súa mà cô bị dị ứng mà thôi. Cậu chán nản đi theo sau lưng cô thì ...
"bụp"
"bịch, bich"
Cậu đụng trúng ai đó rồi, nhìn lại, thì ra là một cô bé xinh xắn, đống sách vở nằm ngổn ngang trên mặt đất có lẽ là của nhỏ, nhỏ rốt rít:
- Ôi! Em xin lỗi! Anh có làm sao không? em vụng về quá! Em thật sự xin lỗi!
Cậu cười mỉm chi:
- Ừm! không sao!_ cậu vẫn mỉm cười - xem nè! Sách vở em rơi hết cả xuống đất rồi! _ cậu ngồi xuống nhẹ nhàng nhặt từng cuốn sách, phủi phủi ra chiều rất quý trọng sách vở.
- Ôi! Không cần đâu ạ! _ cô vội vàng ngồi xuống nhặt sách vở, vô tình hay cố tình chạm vào tay cậu. Cô nàng e thẹn đỏ mặt, cố nhặt nhanh đống sách vở rồi đứng dậy gập người thêm một lần nữa:
- Thật sự rất xin lỗi anh! _ Xong, vụt chạy đi. Xong còn "để quên" quyển vở.
Cậu đứng dậy, nhặt quyển vở lên, dòng chữ nắn nót trên nhãn vở: Cao Hà Trang 11C. Hất tóc kiêu ngạo, phải nói là cậu rất phục bản thân cậu, chỉ cần tỏ ra "soái" một chút là các cô gái đã ngất ngây. Mày giỏi quá Du ơi! Haha
Nụ cười của cậu cứng đơ khi trước mặt cậu, Vy Anh đứng tựa người vào cột, 2 tay khoanh trước ngực, mắt mở to, chớp chớp xem cận cảnh những thước phim lãng mạn. Cái gương mặt ngây thơ ấy của cô là sao chứ????
Cô thở dài:
- Thời đại này mà vẫn có người dùng cách này để làm quen trai đẹp sao? _ Ban cho cậu một nụ cười đểu - Thật là cổ lổ xỉ quá đi! _ cô hất tóc bỏ đi.
Cậu mếu máo. 1 phút trước, cậu còn tưởng tượng ra viễn cảnh, cô cười tít mắt trầm trồ ca ngợi cậu: "Ôi Du của tôi! Cậu thật "soái " quá đi!" Nhưng sự thật cho thấy tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi! ( TT ___ TT )
Chiếc điện thoại trên bàn cạnh chiếc giường liên tục reo kéo Vy Anh ra khỏi giấc ngủ, cô uể oải khua khua tay mò tìm điện thoại
- Alooooooo! _ cô ngái ngủ
- Đại tỉ của tôi ơi! Mau dậy đi! Tôi qua đón tỉ đi học đây_ Giọng Du bên đầu dây réo
- Đợi...oáp....lát!!!!
- Rồi rồi!
Cúp máy, cô mắt nhắm mắt mở bò xuống khỏi giường. Đi vào phòng vệ sinh VSCN (vệ sinh cá nhân). Xong xuôi, cô chuẩn bị rời khỏi phòng thì ánh mắt vô tình lướt qua bàn trang điểm, cô dừng lại đắn:
"Có nên trang điểm một chút không nhỉ?"
Đắn đo 1 lúc, nhìn lên đồng hồ, cũng chẳng còn sớm sủa gì nữa, thôi vậy, dù sao cô cũng rất lười trang điểm.
Bước ra khỏi khu chung cư cao cấp, trước mặt cô là cậu nhóc lãng tử ngồi trên chiếc xe Air Blade trắng, miệng cậu ta cười kéo dài đến tận mang tai, nhìn mặt phởn vô cùng, tay cầm chiếc mũ bảo hiểm vẫy vẫy, cô thở dài, cậu ta như vậy cũng được coi là "trai đẹp" sao? Cô tiến lại, lấy chiếc mũ bảo hiểm trên tay cậu ta đội lên đầu mà không để ý ánh mắt cậu nhìn chằm chằm cô.
- Đệ để ý hôm qua tỉ trang điểm trông rất xinh, sao hôm nay không trang điểm nữa? _ cậu ta vẫn nhìn cô chăm chú.
- Tôi không thích! _ cô cài lại quai mũ rồi leo lên xe, đánh nhẹ vào vai cậu - đi thôi!
Cậu bĩu môi, quay người lại, bật chân chống rồi phóng xe đi.
*
Vy Anh thả đống đồ ăn xuống bàn, ngay trước mặt Du, sau đó thong thả ngồi xuống ghế, Du nhìn đống đồ ăn ngổn ngang mếu máo:
- Tỉ định vét hết cái căng tin này đấy à?
Cô tay xé gói kẹo trái cây, mắt không nhìn cậu:
- Vét hết được thì vét rồi! _ liếc thấy vẻ mặt mếu máo của cậu, cô nhăn mặt - Bộ mặt này là sao chứ?
- Tháng này đệ bị "cúp lương" đấy! Tỉ làm vậy đệ không trụ nổi đến hết tháng đâu!
- Tôi đâu có bắt chứ! Là cậu tự nguyện mà! _ cô nhún vai
- Đệ đâu còn lựa chọn nào khác _ cậu lẩm bẩm, nếu cậu không chịu thì cô sẽ cắt xít cậu còn gì - Với lại...đệ hứa mua đồ ăn sáng chứ đâu phải đống "sản phẩm hóa học" này! _ cậu chỉ chỉ lên đống đồ ăn.
- Tôi là ăn sáng bằng đống này đấy!
Thôi vậy, cậu không giám đấu khẩu với "nữ vương" nữa, còn ngang nữa thì người chịu thiệt cuối cùng vẫn chỉ là cậu thôi. Trước nay đã vậy rồi mà.
Ánh mắt cậu bỗng trở nên khó chịu khi chiếu thẳng đến phía Vy Anh.
- Này! Gì đấy? _ Vy Anh tay cầm viên kẹo trên tay khuơ khuơ trước mắt cậu.
- Hừm! Kia chẳng phải cái thằng cha tây tây gì đó à?
"Tây tây gì đó"? Huỳnh Minh Tây? Ánh mắt cô sáng quắc lên, vội quay người ra phía sau, bắt gặp Minh Tây đang "đựợc" 3 bạn gái xinh xắn vây quanh, cậu tuy không hồ hởi tiếp chuyện, nhưng cũng không lạnh lùng làm ngơ hay cáu gắt đuổi họ đi. Cậu mỉm cười trả lời những câu hỏi, câu bông đùa của các cô gái. Cô bỗng thấy chạnh lòng, cậu sao lại cool đến vậy chứ? Cậu thân thiện và lịch sự với người khác như vậy sao? Kể cả đó là người khác giới, ôn nhu làm sao? Ấm áp làm sao? Vậy nhưng cậu đâu có như vậy với cô bé Vy Anh ngày ấy! Cậu thậm chứ còn xô ngã cô đến 2 lần. Phải chăng cậu rất rất ghét con bé Vy Anh đó. Cô quay đầu lại, tiu ngỉu cúi xuống, Du nhìn thấy cô như vậy thì khó hiểu:
- Sao đấy?
- A! _ cô đột nhiên ngẩng mặt lên, lấy tay vò mát tóc đen buông xoã.
Hành động đó làm cho Du giật mình, ngồi bịch xuống ghế, những người xung quanh cũng không khỏi giật mình mà nhìn về phía cô. Nhưng không dừng lại ở đó, cô đứng bật dậy, bỏ đi, tiếng giày nện bình bịch xuống nền nhà đủ để hiểu cô đang khó chịu đến mức nào, cô nào có chịu bỏ đi như vậy, ra tới cửa căng tin, cô đánh 1 vòng quay lại, ôm đống oxi cay trên bàn rồi hậm hực bỏ đi. Bao nhiêu con mắt trong căng-tin bao gồm Tây ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng thiếu nữ rồi đồng loạt nhìn về chàng trai trẻ lãng tử với con mắt săm soi, nghi ngờ. Du cười khổ với hoàn cảnh éo le, sao lại nhìn cậu như vậy chứ? cậu đâu có làm gì? Cậu còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa mà. Cậu phải chuồn khỏi đây, nghĩ rồi, cậu đứng dậy, với chai nước ép trên bàn rồi chuồn êm.
1 miếng...rồi thêm 1 miếng...rồi lại thêm 1 miếng...cứ thế những miếng oxi vừa khô khốc vừa cay xè được cho vào miệng cô, nhai nhai nhai và nuốt "ực", cô đang "bốc hoả", vậy nên, cô phải ăn cay để "hạ hoả" (tg: @@) Nhưng mà. . .cay quá!!!
- Đại tỉ! Đại tỉ! _ Du vừa gọi vừa chạy theo cô, nhưng dường như cô chẳng thèm để ý đến cậu, vẩn điềm nhiên đi thẳng, thậm chí còn chẳng có dấu hiệu chậm bước lại để đợi cậu. Cậu cố tăng tốc đôi chân lên để đuổi kịp cô. Cuối cùng cậu cũng chạm được vào vai cô, kéo người cô quay lại về phía mình, cậu nói đứt quãng:
- Tỉ bị gì vậy? Tự nhiên hành động lạ lùng vậy?
Khuôn mặt cô đỏ ngầu, miệng thì phồng ra nhai "một đống" đồ ăn, khổ sở nói:
- ành ọng ì ơ?
Cậu thở dài ảo não rồi đưa chai nước cho cô:
- Tỉ uống đi cho dễ nuốt!
Cô bắt lấy chai nước tu một hơi gần hết nửa chai, "ực!" sau khi nuốt hết đống trong miệng, cô mới từ tốn nói:
- Hành động gì cơ?
- Tự nhiên vò đầu rồi bỏ đi ấy!
Cô nhăn mũi:
- Tôi còn chẳng biết lí do vì sao nữa?
- Chán tỉ thật! _ cậu đưa tay toan gõ vào đầu cô thì bị cô chụp lại:
- Ấy! Tôi không thích soái ca gì gì đó đâu nhé! Vậy nên đừng nghĩ đến chuyện gõ vào đầu tôi như các soái ca trên phim hay làm với các bé. Nhé! _ nói xong cô nhét chai nước vào tay cậu rồi quay người đi.
Cậu ỉu xìu, nhờ cái gõ đầu rất "soái ca" này mà cậu đã cưa đổ biết bao nhiêu cô gái,thế nhưng đối với đại tỉ của cậu thì đó chỉ là một thứ sến súa mà cô bị dị ứng mà thôi. Cậu chán nản đi theo sau lưng cô thì ...
"bụp"
"bịch, bich"
Cậu đụng trúng ai đó rồi, nhìn lại, thì ra là một cô bé xinh xắn, đống sách vở nằm ngổn ngang trên mặt đất có lẽ là của nhỏ, nhỏ rốt rít:
- Ôi! Em xin lỗi! Anh có làm sao không? em vụng về quá! Em thật sự xin lỗi!
Cậu cười mỉm chi:
- Ừm! không sao!_ cậu vẫn mỉm cười - xem nè! Sách vở em rơi hết cả xuống đất rồi! _ cậu ngồi xuống nhẹ nhàng nhặt từng cuốn sách, phủi phủi ra chiều rất quý trọng sách vở.
- Ôi! Không cần đâu ạ! _ cô vội vàng ngồi xuống nhặt sách vở, vô tình hay cố tình chạm vào tay cậu. Cô nàng e thẹn đỏ mặt, cố nhặt nhanh đống sách vở rồi đứng dậy gập người thêm một lần nữa:
- Thật sự rất xin lỗi anh! _ Xong, vụt chạy đi. Xong còn "để quên" quyển vở.
Cậu đứng dậy, nhặt quyển vở lên, dòng chữ nắn nót trên nhãn vở: Cao Hà Trang 11C. Hất tóc kiêu ngạo, phải nói là cậu rất phục bản thân cậu, chỉ cần tỏ ra "soái" một chút là các cô gái đã ngất ngây. Mày giỏi quá Du ơi! Haha
Nụ cười của cậu cứng đơ khi trước mặt cậu, Vy Anh đứng tựa người vào cột, 2 tay khoanh trước ngực, mắt mở to, chớp chớp xem cận cảnh những thước phim lãng mạn. Cái gương mặt ngây thơ ấy của cô là sao chứ????
Cô thở dài:
- Thời đại này mà vẫn có người dùng cách này để làm quen trai đẹp sao? _ Ban cho cậu một nụ cười đểu - Thật là cổ lổ xỉ quá đi! _ cô hất tóc bỏ đi.
Cậu mếu máo. 1 phút trước, cậu còn tưởng tượng ra viễn cảnh, cô cười tít mắt trầm trồ ca ngợi cậu: "Ôi Du của tôi! Cậu thật "soái " quá đi!" Nhưng sự thật cho thấy tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi! ( TT ___ TT )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.