Chương 72: Cô không thể rời khỏi
Kem
08/03/2017
Cô phải tìm cách trốn khỏi đây thôi!
Đôi chân nhỏ bé được bao bọc với đôi giày búp bê đen xinh xắn đang chạy nhanh về phía cửa hang. Ở đại sảnh chỉ có lối đi thông xuống phòng hai người. Còn lại không lối nào khác.
Đôi chân chạy nhanh vô hướng bất định, đảo mắt tứ phía, cuối cùng cũng thấy chiếc cầu thang đen ở phía sau bức tường. Vui mừng, cô đi theo cầu thang xuống. Cầu thang xoắn dài mạ vàng tinh xảo, bề mặt lạnh tê tái dù mang mấy đôi tất cũng có thể cảm thấy hơi lạnh bốc lên thành những làn khói dày.
Ngoài lâu đài, bầu trời tối đen, chớp rạch ngang kéo tới những cơn mưa nặng hạt. Nhiệt độ giảm dần. Ban ngày lại chuyển thành màn đêm.
Tới ngã rẽ, lại là ngã lúc trốn thoát cô từng gặp. Hôm đó cô rẽ tay trái, nơi đó đúng là ghê rợn. Cô nhìn hai ngã còn lại đắng đo suy nghĩ. Hồi lâu sau cô quyết định chạy nhanh vào ngã giữa, giờ cô đang rất vội, phải thoát khỏi tên đó. Không nhất thiết rằng phải về trần thế, chỉ cần ra khỏi tòa lâu đài, trốn được mắt ngài là mừng lắm rồi. Mong lần này cô sẽ đi đúng đường.
Da dẻ bắt đầu nổi lên những mảng da gà lớn vì lạnh. Gần bước qua ngưỡng cửa, làn gió thổi qua khuôn mặt mịn màng. Quá bất ngờ cô chợt nhắm mắt. Nhưng không dừng lại ở đó, nguồn gió không buông tha, khẽ lởn vởn qua mái tóc như một chàng trai đang nghịch ngợm, vuốt ve mái tóc. Trong làn gió khẽ loáng thoáng mùi hương thân quen. Cô nhận thấy điều lạ, lùi ra sau vài bước.
Cái gì vậy? Chỉ là gió thôi đúng không? Nhưng nơi này một cánh cửa cũng chẳng có, trần nhà cao, kiên cố, gió? Gió ở đâu chứ?
Mùi hương lại bay đến trước mặt cô, nó xộc vào mũi. Mùi này! Cô đã gặp, không phải từ ngài, từ một ai,... mà cô không thể nhớ ra nổi. Hay cô gặp phải ma! Ở đây chắc không thiếu đâu. Từ nhỏ rất sợ bóng tối, chắc chắn ma cũng phải có trong danh mục rồi.
Lắc lắc cái đầu. Không nghỉ mông lung nữa. Cô phải ra khỏi đây.
Chưa kịp bước một bước, một bàn tay đặt lên vai cô giữ lại. Cô giật mình, cơ thể cứng ngắc, đôi mắt lo lắng trợn lên phía trước. "aaa... ma" giọng run run lí nhí trong miệng. Nấc lên tiếng trong cổ họng, hốc mắt bắt đầu ướt nhòe.
Chúa ơi! Xin hãy bảo vệ con!.
"Ngọc, em không sao chứ?" Giọng nói có trìu mến lọt vào tai, cô quay lại nhìn. Cảm xúc vỡ òa ra. Không phải ma, không phải.
Cảnh Tuấn đang giải quyết việc bên trong, nghe có tiếng người, nhưng cảm nhận không phải là ngài bèn quay trở ra. Cứ nghĩ kẻ người hầu cả gan muốn chết dám bén mảng vào đây, nào ngờ là cô gái bé nhỏ này. Giờ đáng ra cô phải đi với ngài, sao lại còn đứng đây, lẩm nhẩm suy nghĩ gì đó có vẻ rất mờ ám.
"Này, Ngọc?" Cô xúc động nhìn Cảnh Tuấn, ban nãy quá sợ nên dẫn sang bây giờ chưa định hình kịp. Cảnh Tuấn lại thấy mắt cô ướt, vội lấy trong túi chiếc khăn tay mềm màu tím, lau lên khóe mắt. "Xin lỗi, đã làm em sợ".
"Giúp tôi về lại trần gian đi, xin anh đó Cảnh Tuấn". Cô nắm lấy tay anh lay lay.
Cô không muốn thêm một giây một phút nào ở lại nơi đây, tên Thần Chết đó muốn làm gì là làm chẳng quan tâm đến suy nghĩ của cô.
"Cô đừng vậy, ngài sẽ buồn đấy. Cô không hiểu rõ ngài ấy bằng tôi đâu. Cô nên về lại phòng đi".
Cô lắc đầu ý nói không muốn.
Cảnh Tuấn thở dài, nở nụ cười tỏa nắng trấn an cô:"Tôi biết ngài ấy có vẻ đáng sợ, lại tàn nhẫn, nhưng bản chất ngài ấy không phải vậy. Trừ khi... ai đó cướp cô đi! Cô là nguồn sống của ngài ấy. Ngài ấy rất cô độc nếu không có cô".
"Nhưng tôi không muốn ở đây"
"Ngoài ngài ra ngay cả tôi cũng không biết lối đi đến trần thế. Tôi nghĩ cô muốn rời khỏi đây cũng khó".
Chỉ có ngài ư? Muốn rời đây cũng khó ư? Cô lẳng lặng nhìn xuống sàn nhà bóng loáng phản chíu ánh sáng, soi lấy khuôn mặt đang buồn bã của cô.
Tối nay chắc cô lại bị tra tấn nữa rồi!
---- Hết chương 71 ----
Đôi chân nhỏ bé được bao bọc với đôi giày búp bê đen xinh xắn đang chạy nhanh về phía cửa hang. Ở đại sảnh chỉ có lối đi thông xuống phòng hai người. Còn lại không lối nào khác.
Đôi chân chạy nhanh vô hướng bất định, đảo mắt tứ phía, cuối cùng cũng thấy chiếc cầu thang đen ở phía sau bức tường. Vui mừng, cô đi theo cầu thang xuống. Cầu thang xoắn dài mạ vàng tinh xảo, bề mặt lạnh tê tái dù mang mấy đôi tất cũng có thể cảm thấy hơi lạnh bốc lên thành những làn khói dày.
Ngoài lâu đài, bầu trời tối đen, chớp rạch ngang kéo tới những cơn mưa nặng hạt. Nhiệt độ giảm dần. Ban ngày lại chuyển thành màn đêm.
Tới ngã rẽ, lại là ngã lúc trốn thoát cô từng gặp. Hôm đó cô rẽ tay trái, nơi đó đúng là ghê rợn. Cô nhìn hai ngã còn lại đắng đo suy nghĩ. Hồi lâu sau cô quyết định chạy nhanh vào ngã giữa, giờ cô đang rất vội, phải thoát khỏi tên đó. Không nhất thiết rằng phải về trần thế, chỉ cần ra khỏi tòa lâu đài, trốn được mắt ngài là mừng lắm rồi. Mong lần này cô sẽ đi đúng đường.
Da dẻ bắt đầu nổi lên những mảng da gà lớn vì lạnh. Gần bước qua ngưỡng cửa, làn gió thổi qua khuôn mặt mịn màng. Quá bất ngờ cô chợt nhắm mắt. Nhưng không dừng lại ở đó, nguồn gió không buông tha, khẽ lởn vởn qua mái tóc như một chàng trai đang nghịch ngợm, vuốt ve mái tóc. Trong làn gió khẽ loáng thoáng mùi hương thân quen. Cô nhận thấy điều lạ, lùi ra sau vài bước.
Cái gì vậy? Chỉ là gió thôi đúng không? Nhưng nơi này một cánh cửa cũng chẳng có, trần nhà cao, kiên cố, gió? Gió ở đâu chứ?
Mùi hương lại bay đến trước mặt cô, nó xộc vào mũi. Mùi này! Cô đã gặp, không phải từ ngài, từ một ai,... mà cô không thể nhớ ra nổi. Hay cô gặp phải ma! Ở đây chắc không thiếu đâu. Từ nhỏ rất sợ bóng tối, chắc chắn ma cũng phải có trong danh mục rồi.
Lắc lắc cái đầu. Không nghỉ mông lung nữa. Cô phải ra khỏi đây.
Chưa kịp bước một bước, một bàn tay đặt lên vai cô giữ lại. Cô giật mình, cơ thể cứng ngắc, đôi mắt lo lắng trợn lên phía trước. "aaa... ma" giọng run run lí nhí trong miệng. Nấc lên tiếng trong cổ họng, hốc mắt bắt đầu ướt nhòe.
Chúa ơi! Xin hãy bảo vệ con!.
"Ngọc, em không sao chứ?" Giọng nói có trìu mến lọt vào tai, cô quay lại nhìn. Cảm xúc vỡ òa ra. Không phải ma, không phải.
Cảnh Tuấn đang giải quyết việc bên trong, nghe có tiếng người, nhưng cảm nhận không phải là ngài bèn quay trở ra. Cứ nghĩ kẻ người hầu cả gan muốn chết dám bén mảng vào đây, nào ngờ là cô gái bé nhỏ này. Giờ đáng ra cô phải đi với ngài, sao lại còn đứng đây, lẩm nhẩm suy nghĩ gì đó có vẻ rất mờ ám.
"Này, Ngọc?" Cô xúc động nhìn Cảnh Tuấn, ban nãy quá sợ nên dẫn sang bây giờ chưa định hình kịp. Cảnh Tuấn lại thấy mắt cô ướt, vội lấy trong túi chiếc khăn tay mềm màu tím, lau lên khóe mắt. "Xin lỗi, đã làm em sợ".
"Giúp tôi về lại trần gian đi, xin anh đó Cảnh Tuấn". Cô nắm lấy tay anh lay lay.
Cô không muốn thêm một giây một phút nào ở lại nơi đây, tên Thần Chết đó muốn làm gì là làm chẳng quan tâm đến suy nghĩ của cô.
"Cô đừng vậy, ngài sẽ buồn đấy. Cô không hiểu rõ ngài ấy bằng tôi đâu. Cô nên về lại phòng đi".
Cô lắc đầu ý nói không muốn.
Cảnh Tuấn thở dài, nở nụ cười tỏa nắng trấn an cô:"Tôi biết ngài ấy có vẻ đáng sợ, lại tàn nhẫn, nhưng bản chất ngài ấy không phải vậy. Trừ khi... ai đó cướp cô đi! Cô là nguồn sống của ngài ấy. Ngài ấy rất cô độc nếu không có cô".
"Nhưng tôi không muốn ở đây"
"Ngoài ngài ra ngay cả tôi cũng không biết lối đi đến trần thế. Tôi nghĩ cô muốn rời khỏi đây cũng khó".
Chỉ có ngài ư? Muốn rời đây cũng khó ư? Cô lẳng lặng nhìn xuống sàn nhà bóng loáng phản chíu ánh sáng, soi lấy khuôn mặt đang buồn bã của cô.
Tối nay chắc cô lại bị tra tấn nữa rồi!
---- Hết chương 71 ----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.