Chương 14:
Tịch Quyên
28/06/2024
Lâu Liệt vốn chỉ lơ đãng quét mắt nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi bị gọi kia, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc thân thể anh đột nhiên run lên, quên mất việc thu hồi ánh mắt mà nhìn chằm chằm cửa phòng trà, đợi cậu thanh niên đó bước ra ngoài, chỉ để xác nhận điều gì đó.
Thư ký riêng thấy Lâu Liệt đối với cậu thanh niên trẻ tuổi đó có sự hiếu kỳ, vì vậy chủ động nói: “Cậu ấy tên Lâm Thiếu Phong, mới vào công ty được một năm, vốn dĩ chỉ là nhân viên tạm thời, có điều nửa năm trước được điều nhiệm lên, chuyển hồ sơ thành nhân viên chính thức. không có kinh nghiệm gì về công việc, có điều rất chăm học hỏi, cũng rất chịu khó, hiện giờ làm trợ lý trong văn phòng, nhờ cậu ta làm giúp một số chuyện như bưng bê trà nước, cũng chưa từng nghe thấy cậu ta oán giận.
“Lúc trước tôi chưa từng thấy có người này.” Anh ta về nước hai tháng nay, lên tầng hai mươi tám cũng không ít lần, nhưng lại không hề có ấn tượng với người này.
“Một người mới thôi mà. Hơn nữa, tầng lầu này có hai ba mươi người, người có thể làm anh thấy ấn tượng cũng không nhiều, những người anh nhớ được là những người anh quen biết trước khi anh xuất ngoại.”
“Nói cũng đúng.” Lâu Liệt gật đầu thừa nhận, tiếp lời hỏi: “Người này học lực rất xuất sắc sao?”
“Cũng không phải là quá xuất sắc, tốt nghiệp đại học ở một trường tư thục, thành tích học tập cũng tương đối. ai có có thể làm việc ở tầng độc quyền của Cao Phong mà không có bằng tốt nghiệp đáng tự hào? Cho dù không tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài thì ít nhất người đó cũng phải là sinh viên danh dự của một trường đại học quốc gia tốt nhất nhì. Giống như Lâm Thiếu Phong xuất thân từ một trường đại học bình thường có thể làm được trọ lý thư ký phải nói rằng có một không hai.
Nói trắng ra, học lực như vậy chỉ có thể làm giúp việc văn phòng trên cái tầng lầu hội tụ toàn những người tinh anh này thôi, chẳng phải cô trợ lí văn phòng của họ hiện tại là bạn học của Lâm Thiếu Phong hay sao?
Cho nên, việc Lâm Thiếu Phong được đột ngột đặc cách lên đến tột cùng là vì sao đến nay không ai biết rõ. Trong công tuy Cao Phong đầy sự trẻ trung và sinh khí này không quá phổ biến việc đi cửa sau hay dựa vào quan hệ gì gì đó, tất cả mọi người đều dựa vào bản lãnh của chính mình, cho nên sự tồn tại của Lâm Thiếu Phong thực tế làm người ta nghĩ mãi không ra.
Có lẽ ngay cả bản thân của Lâm Thiếu Phong cũng không hiểu được tại sao mình lại có may mắn trở thành nhân viên tổng bộ cấp cao ở tầng thứ mười tám này!
“Ai đưa cậu ta lên?” Lâu Liệt một bên khủy tay dựa vào sô pha, chống đỡ nửa bên mặt lười biếng hỏi.
“Nhân sự bên dưới điều cậu ta lên cậu ta liền được lên.”
“Ồ…” Lâu Liệt đáp một tiếng thật dài, sau đó tiếp tục hỏi: Anh trai của tôi biết cậu ta không?”
“Cùng một tầng lầu, mỗi ngày đều gặp, tất nhiên sẽ có một chút ấn tượng.” Thư ký riêng tuy rằng cảm thấy ông chủ nhỏ này hỏi rất có hàm ý, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ trả lời những thứ anh có thể trả lời.
Lần này Lâm Thiếu Phong đã bưng cà phê lên, trên khay trà có cốc cà phê nóng hổi thơm nức mùi cà phê, ngay cả sữa, đường và giấy đều được chuẩn bị chu đáo.
“Mời Lâm tiên sinh dùng.” Sau khi dọn cà phê xong liền cầm khay trà yên lặng xoay người đi vào phòng trà. Tiếp sau đó lại thấy cậu ta bưng ra hai ấm thà và cà phê đi tới khu hội nghị, đem trà nước cho những người đang họp bên trong đó. Lâu Liệt nhíu mày không nói chuyện, chỉ nhìn thư ký riêng đang ngồi một bên.
Thư ký riêng cười cười nói: “Cậu ta là người mà mọi người đều yêu mến.”
“Anh cho rằng người được mọi người yêu thích như vậy sẽ có tiền đồ không?”
“Đương nhiên.” Thư ký riêng trả lời một cách rất kiên định. Còn về phần đương nhiên gì thì tự hình dung, dù sao cho dù đáp án là có hay không đều có thể đều có thể đạt được.
“Thực ra… cậu ta chỉ cần làm cho anh của tôi thích thì sẽ có tiền đồ.” Mắt Lâu Liệt nhìn về hướng người tên Lâm Thiếu Phong, trong mắt đem theo sự chán ghét tới tột cùng, ngữ khí cười như không cười.
“Có thể đạt được sự xem trọng của ông chủ lớn, tất nhiên sẽ có lợi thế về tiền đồ.” Thư ký riêng gật đầu đồng ý. Có điều, Lâm Thiếu Phong này a, tới nay vẫn chưa nhìn ra được là có dấu hiệu được ông chủ coi trọng.
Thư ký riêng thấy Lâu Liệt đối với cậu thanh niên trẻ tuổi đó có sự hiếu kỳ, vì vậy chủ động nói: “Cậu ấy tên Lâm Thiếu Phong, mới vào công ty được một năm, vốn dĩ chỉ là nhân viên tạm thời, có điều nửa năm trước được điều nhiệm lên, chuyển hồ sơ thành nhân viên chính thức. không có kinh nghiệm gì về công việc, có điều rất chăm học hỏi, cũng rất chịu khó, hiện giờ làm trợ lý trong văn phòng, nhờ cậu ta làm giúp một số chuyện như bưng bê trà nước, cũng chưa từng nghe thấy cậu ta oán giận.
“Lúc trước tôi chưa từng thấy có người này.” Anh ta về nước hai tháng nay, lên tầng hai mươi tám cũng không ít lần, nhưng lại không hề có ấn tượng với người này.
“Một người mới thôi mà. Hơn nữa, tầng lầu này có hai ba mươi người, người có thể làm anh thấy ấn tượng cũng không nhiều, những người anh nhớ được là những người anh quen biết trước khi anh xuất ngoại.”
“Nói cũng đúng.” Lâu Liệt gật đầu thừa nhận, tiếp lời hỏi: “Người này học lực rất xuất sắc sao?”
“Cũng không phải là quá xuất sắc, tốt nghiệp đại học ở một trường tư thục, thành tích học tập cũng tương đối. ai có có thể làm việc ở tầng độc quyền của Cao Phong mà không có bằng tốt nghiệp đáng tự hào? Cho dù không tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài thì ít nhất người đó cũng phải là sinh viên danh dự của một trường đại học quốc gia tốt nhất nhì. Giống như Lâm Thiếu Phong xuất thân từ một trường đại học bình thường có thể làm được trọ lý thư ký phải nói rằng có một không hai.
Nói trắng ra, học lực như vậy chỉ có thể làm giúp việc văn phòng trên cái tầng lầu hội tụ toàn những người tinh anh này thôi, chẳng phải cô trợ lí văn phòng của họ hiện tại là bạn học của Lâm Thiếu Phong hay sao?
Cho nên, việc Lâm Thiếu Phong được đột ngột đặc cách lên đến tột cùng là vì sao đến nay không ai biết rõ. Trong công tuy Cao Phong đầy sự trẻ trung và sinh khí này không quá phổ biến việc đi cửa sau hay dựa vào quan hệ gì gì đó, tất cả mọi người đều dựa vào bản lãnh của chính mình, cho nên sự tồn tại của Lâm Thiếu Phong thực tế làm người ta nghĩ mãi không ra.
Có lẽ ngay cả bản thân của Lâm Thiếu Phong cũng không hiểu được tại sao mình lại có may mắn trở thành nhân viên tổng bộ cấp cao ở tầng thứ mười tám này!
“Ai đưa cậu ta lên?” Lâu Liệt một bên khủy tay dựa vào sô pha, chống đỡ nửa bên mặt lười biếng hỏi.
“Nhân sự bên dưới điều cậu ta lên cậu ta liền được lên.”
“Ồ…” Lâu Liệt đáp một tiếng thật dài, sau đó tiếp tục hỏi: Anh trai của tôi biết cậu ta không?”
“Cùng một tầng lầu, mỗi ngày đều gặp, tất nhiên sẽ có một chút ấn tượng.” Thư ký riêng tuy rằng cảm thấy ông chủ nhỏ này hỏi rất có hàm ý, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ trả lời những thứ anh có thể trả lời.
Lần này Lâm Thiếu Phong đã bưng cà phê lên, trên khay trà có cốc cà phê nóng hổi thơm nức mùi cà phê, ngay cả sữa, đường và giấy đều được chuẩn bị chu đáo.
“Mời Lâm tiên sinh dùng.” Sau khi dọn cà phê xong liền cầm khay trà yên lặng xoay người đi vào phòng trà. Tiếp sau đó lại thấy cậu ta bưng ra hai ấm thà và cà phê đi tới khu hội nghị, đem trà nước cho những người đang họp bên trong đó. Lâu Liệt nhíu mày không nói chuyện, chỉ nhìn thư ký riêng đang ngồi một bên.
Thư ký riêng cười cười nói: “Cậu ta là người mà mọi người đều yêu mến.”
“Anh cho rằng người được mọi người yêu thích như vậy sẽ có tiền đồ không?”
“Đương nhiên.” Thư ký riêng trả lời một cách rất kiên định. Còn về phần đương nhiên gì thì tự hình dung, dù sao cho dù đáp án là có hay không đều có thể đều có thể đạt được.
“Thực ra… cậu ta chỉ cần làm cho anh của tôi thích thì sẽ có tiền đồ.” Mắt Lâu Liệt nhìn về hướng người tên Lâm Thiếu Phong, trong mắt đem theo sự chán ghét tới tột cùng, ngữ khí cười như không cười.
“Có thể đạt được sự xem trọng của ông chủ lớn, tất nhiên sẽ có lợi thế về tiền đồ.” Thư ký riêng gật đầu đồng ý. Có điều, Lâm Thiếu Phong này a, tới nay vẫn chưa nhìn ra được là có dấu hiệu được ông chủ coi trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.